Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Trong quán bar ồn ào, tay trống trên sân khấu đánh trống phát ra âm thanh rất lớn. Bên cạnh sân khấu có một cây ghi ta điện nhưng không thấy chủ nhân. Tay Bass và hát chính trông có vẻ khá miễn cưỡng. Khung cảnh này dường như đang thiếu chút lửa đam mê.

Người đàn ông cao lớn ngồi trên ghế dài hút thuốc đang kiên nhẫn đợi chủ nhân của ghi ta điện lên sân khấu.

Ngoài ban nhạc của mình, Trương Gia Nguyên thỉnh thoảng cũng đến đây đánh ghi ta bán thời gian. Trên khán đài có vài cô gái đang ngồi rải rác, ríu rít chờ cậu xuất hiện.

Cây ghi ta điện màu sáng được một đôi tay nhấc lên, Trương Gia Nguyên từ bên cạnh sân khấu bước lên, kéo theo một tràng cảm thán.

"Xin lỗi mọi người, hôm nay tôi tới muộn."

Hôm nay cậu mặc một chiếc áo khoác da màu đen, lộ ra mảng ngực lớn bên trong, trên chiếc cổ trắng nõn đeo vòng choker đen. Màu sắc tương phản rất mạnh mẽ, vừa bắt mắt vừa quyến rũ.

Châu Kha Vũ luôn bận công việc, có lúc vừa nhập đoàn phim là mất mấy tháng liền, không thường xuyên có thời gian đến quán bar nhìn cậu. Đối với anh, Trương Gia Nguyên chỉ là một bạn nhỏ trong màn hình, trên người mang theo cảm giác tự do, không bị bó buộc.

Sau khi chơi liên tiếp bốn, năm bài hát, khán đài hoàn toàn bùng nổ. Trương Gia Nguyên vẫy tay với khán giả, xách theo đàn ghi ta bước xuống khỏi sân khấu, để hát chính giúp cậu dàn xếp, nói hôm nay cậu không thoải mái, muốn đi sớm một chút.

Châu Kha Vũ dập tắt điếu thuốc, đứng dậy đi tới nhà vệ sinh rửa mặt.

"Tại sao lâu vậy không tới?"

Anh đang chậm rãi lấy giấy lau tay thì một giọng nói có phần quen thuộc từ phía sau truyền đến, là Trương Gia Nguyên.

Dù đang không rảnh tay nhưng Châu Kha Vũ vẫn ung dung tựa vào khung cửa nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt. Lớp trang điểm hồi nãy trên sân khấu vẫn chưa tẩy đi, đuôi mắt đỏ rực đính theo ngọc, giống như ánh mặt trời lộng lẫy lúc hoàng hôn buông xuống.

Trong nhà vệ sinh chỉ có hai người họ.

Châu Kha Vũ nhìn thẳng vào ánh mắt dò xét của cậu, "Em biết tôi à?"

Cậu bĩu môi, "Ai mà không biết anh, mẹ tôi có thể xem phim truyền hình giờ vàng của anh mỗi ngày đấy."

"Lần đầu anh tới đây tôi đã nhìn thấy anh rồi. Lần nào anh cũng đến một mình, không muốn chú ý cũng khó."

Đuôi mắt xinh đẹp của cậu nhếch lên, tóc trên đỉnh đầu phất phơ phất phơ. Trong lòng cảm thấy vui vẻ vì sự đáng yêu của cậu, anh thuận theo lời cậu nói, "Ừ, anh là fan của em."

Cậu trợn to hai mắt, nhanh tay đóng chặt cửa rồi khóa lại, nhìn thẳng vào Châu Kha Vũ, "Anh nói cái gì cơ? !"

"Tôi nói, tôi là fan của em."

"Chết tiệt! Chờ một chút, anh lặp lại lần nữa đi, điện thoại đâu? Tôi muốn gọi điện thoại nói cho mẹ tôi biết. . ."

Tìm một hồi lâu vẫn không tìm được, có lẽ là để trong phòng nghỉ, Trương Gia Nguyên dựa vào tường méo miệng thở dài, một lát sau con ngươi lại sáng lấp lánh, nói: "Anh có mang điện thoại đi không?"

Châu Kha Vũ không rõ vì sao nhưng vẫn mở khóa điện thoại đưa cho cậu, nhìn cậu mở Wechat, tay nhập tài khoản của bản thân, gửi đi lời mời kết bạn.

"Được rồi, vậy tôi đi trước đây."

Trả lại điện thoại cho anh xong, Trương Gia Nguyên đang định đi ra ngoài lại bị người kia chặn trước một bước, nhìn cậu từ trên xuống dưới, "Thêm bạn wechat của tôi?" Thêm xong còn muốn chạy.

Trương Gia Nguyên rất cao, nhưng còn kém Châu Kha Vũ một đoạn. Lúc này cậu ngước nhìn anh với đôi mắt vừa long lanh lại ướt át, quyến rũ.

Không ngờ cậu lại nhiệt tình vỗ vỗ ngực Châu Kha Vũ như vuốt lông một chú cún ngoan ngoãn, rồi lại híp mắt cười, "Có cơ hội thì đến xem lưu diễn của tôi nha, đại minh tinh."

Anh bị nụ cười của cậu làm cho ngơ ngẩn, không chú ý để cậu chạy trốn mất. Tay cậu mảnh khảnh như vậy nhưng sức lực lại rất lớn. Nơi bị cậu vỗ lờ mờ đau, tim cũng đập liên hồi.

Anh xoay người đuổi theo, nhưng trên hành lang chỉ còn lại bóng lưng Trương Gia Nguyên. Đoạn tóc đuôi sói vẫn ngoan ngoãn dán vào phần gáy trắng nõn.

Không giống sói nhỏ lắm, mà giống một chú cún nhỏ trung thành đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro