Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây đã là lần thứ ba Trương Gia Nguyên phải đi gặp nha sĩ vì bị đau răng.

Vừa lái xe, Lâm Mặc vừa quay đầu lại, thở dài nhìn cậu.

"Mày nói xem, mày từng này tuổi đầu rồi, ăn ít đồ ngọt đi một tí thì chết à, đặc biệt là kem. Ăn xong lại bị đau răng, còn tiêu chảy. Gần đây phải đi khám răng bao nhiêu lần rồi?"

Trương Gia Nguyên che má gào khóc, đau đến mức chảy ra nước mắt, còn không quên lấy cùi chỏ huých Lâm Mặc một cái, rầu rĩ nói.

"Em vẫn còn là trẻ con, trẻ con thì phải được ăn kem và đồ ngọt chứ!"

Lâm Mặc quay đầu đi, không muốn nói chuyện với tên nhóc ấu trĩ này nữa.

Trương Gia Nguyên hai lần trước đi khám răng ở bệnh viện công phải xếp hàng chờ rất lâu. Khi các bác sĩ danh tiếng lớn tuổi vươn tay chọc vào miệng, cậu luôn có cảm giác rằng răng của mình ngay sau đó sẽ rơi ra. Lúc nào cậu cũng nơm nớp lo lắng, nên lần này cậu đã chọn một bệnh viện tư, sắp xếp một bác sĩ phụ trách cho mình từ sớm.

Trương Gia Nguyên một tay bám lấy Lâm Mặc, một tay cầm túi chườm đá mới mua, nằm xuống ghế điều trị như thể bị tàn tật nặng. Ngọn đèn trên đỉnh đầu chiếu vào làm cậu không thể mở nổi mắt. Cậu nghe được tiếng bước chân chậm rãi từ cách đó không xa truyền tới. Một giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng, cảm giác được chiếc ghế bên cạnh phát ra tiếng lách cách. Ngay sau đó ánh sáng chói lóa trước mặt bị một đôi bàn tay chặn lại.

Trương Gia Nguyên còn chưa kịp thích ứng với việc đột nhiên có thể nhìn rõ, quay mặt lại nhìn, liền bắt gặp một đôi mắt rất đẹp.

Bác sĩ nam trước mặt có một mái tóc ngắn mượt mà, đeo một cặp kính gọng vàng, khẩu trang màu xanh lam trên miệng làm cho khuôn mặt anh có chút mơ hồ không rõ ràng, nhưng trong mắt lại lộ ra sự dịu dàng chết người, như muốn hút lấy Trương Gia Nguyên.

Quả nhiên lựa chọn bệnh viện tư là chính xác. Trương Gia Nguyên cảm thấy tai mình có chút đỏ lên, thậm chí còn vô thức kiềm chế lời nói của mình, giọng điệu trở nên nhỏ nhẹ, giống hệt như những cô gái thẹn thùng lúc tỏ tình mà cậu hay gặp.

Mày là mãnh nam, mày thẹn thùng cái gì!

Trương Gia Nguyên quay đầu lại, thấy biển tên vàng trên áo khoác trắng của nha sĩ chỉ khắc một chữ "Châu" đơn giản, nghĩ rằng đây hẳn là họ của anh ấy, sau đó anh Châu liền nói.

"Phiền cậu quay đầu lại, tôi bắt đầu nhé."

Giọng nói rất êm tai, giống như một chiếc bàn chải nhỏ quét qua trong lòng. Trương Gia Nguyên nhìn khuôn mặt bác sĩ Châu đang từ từ tiến lại gần, dưới ánh đèn trắng có thể nhìn thấy hàng mi dài của anh, cùng đôi mắt vì đeo khẩu trang mà như lẫn trong sương mù. Cả người anh bao trùm bởi một tầng ánh sáng dịu dàng. Trương Gia Nguyên hé miệng, bác sĩ Châu đeo bao tay, chậm rãi đưa tay vào miệng cậu. Trương Gia Nguyên vậy mà lại cảm thấy đỏ mặt, vô thức nắm chặt tay cầm ghế.

Ngón tay của bác sĩ Châu nhẹ nhàng lướt qua đầu lưỡi, khiến phía sau lưng cậu nổi da gà. Trương Gia Nguyên không kìm lòng được nhắm mắt lại. Lúc trước cậu rất ghét đi khám răng, đột nhiên lại cảm thấy không còn ghét như vậy nữa. Bác sĩ Châu dùng tay cẩn thận chạm vào từng góc trong khoang miệng, Trương Gia Nguyên cảm thấy mặt mình sắp nổ tung, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt bác sĩ từ từ rời khỏi tầm mắt, cậu lại có chút cảm giác mất mát.

Trương Gia Nguyên từ từ điều chỉnh tư thế ngồi ghế, lúc này bác sĩ Châu đã đứng dậy và ngồi vào bàn khác, chuẩn bị hẹn cậu vào buổi tái khám tiếp theo. Lúc này, Trương Gia Nguyên mới nhận ra rằng bác sĩ rất cao, so với mãnh nam Dinh Khẩu là cậu còn cao hơn rất nhiều.

Trương Gia Nguyên cảm thấy toàn bộ quá trình đó, bản thân như thể chân không chạm đất. Ngồi dậy, cậu vẫn có thể nhớ lại cảm giác mềm mại khi đầu ngón tay chạm vào. Anh không hôn cậu, nhưng cậu lại cảm thấy rằng đầu lưỡi của con gái cũng không mềm mại được như những ngón tay dài của bác sĩ.

Trương Gia Nguyên nhìn phần gáy của người trước mặt, hoàn toàn không quan tâm đến cuộc hẹn tiếp theo, đợi đến khi bác sĩ Châu gọi tên cậu mấy lần, cậu mới phản ứng lại, lắp ba lắp bắp hỏi.

"Ừm ... Bác sĩ ...Xin hỏi, tên anh là gì vậy?"

Người trước mặt dường như vừa nghe được một chuyện vô cùng hài hước, không nhịn được bật cười, chất giọng trầm thấp mang theo một cảm giác khiến cho người ta ngứa ngáy. Khuôn mặt của Trương Gia Nguyên khó khăn lắm mới bớt đỏ, lại bắt đầu có chút ửng hồng, liền lảng tránh không dám nhìn anh nữa.

"Tôi họ Châu, anh Trương cứ gọi tôi là Kha Vũ."

Mặc dù Trương Gia Nguyên đã trưởng thành, nhưng rất ít người chính thức gọi cậu là anh Trương, nghe lên có cảm giác lễ phép một cách rất kỳ quái, nhất là từ miệng vị bác sĩ đẹp trai này nói ra, thì lại càng trở nên tối nghĩa.

Châu Kha Vũ là tên của anh ấy sao? Thật sự nghe rất hay.

"Vâng... Kha Vũ ..." Trương Gia Nguyện cảm nhận được cảm giác tuyệt vời khi tên anh trào ra khỏi miệng, một niềm vui kỳ lạ tràn ngập trong lòng, khóe miệng vô thức nở một nụ cười, biểu cảm cũng trở nên dịu dàng. "Vậy, chúng ta có thể add WeChat không?"

Châu Kha Vũ có chút sửng sốt, đẩy kính lên, cười nói.

"Tất nhiên có thể. Dù sao tôi cũng là bác sĩ riêng của cậu, add WeChat của bệnh nhân là điều tất nhiên."

Lần này Trương Gia Nguyên đã hoàn toàn bị hạ gục, sau khi giả vờ bình tĩnh để Châu Kha Vũ tiễn ra ngoài, cậu ôm lấy chân Lâm Mặc rồi quỳ xuống, hai mắt đăm đăm. Lâm Mặc còn tưởng rằng thằng nhóc này đã phải chịu sự hành hạ vô nhân đạo nào đó, xắn tay áo chuẩn bị đi tìm bác sĩ bên trong hỏi tội, lại bị Trương Gia Nguyên mạnh mẽ giữ chặt lại, đẩy ngã xuống ghế.

"Sao anh ấy lại biết cách thả thính như vậy chứ?"

"Hả?"

"Không có gì, ý em là ..." Trương Gia Nguyên cười híp mắt lại giống như một tên ngốc, "Có lẽ là, em yêu rồi ~"

"Cái gì???"

Lâm Mặc đang ăn khoai tây chiên trên ghế sô pha, nhìn Trương Gia Nguyên tràn đầy mong đợi nhìn vào màn hình điện thoại với vẻ vô cảm, khi tiếng chuông WeChat vang lên, đồng thời một tiếng thét chói tai phát ra khiến Lâm Mặc sợ hãi phải bịt tai lại, hét lớn hơn nữa đáp lại.

"Trương Gia Nguyên, mày bị khùng à! Không phải chỉ là khám răng thôi sao?"

"Không giống. . . . . ." Gương mặt Trương Gia Nguyên đỏ bừng, ánh mắt tràn ngập sự hạnh phúc, "Kha Vũ. . . . . . Kha Vũ. . . . . . Anh ấy hẹn em rồi  a a a a a a a a a a a a a a a!"

Lâm Mặc bất lực đỡ trán, Trương Gia Nguyên vừa khám răng về đột nhiên lại bị đau răng luôn. Lâm Mặc thấy kem và sô cô la trong tủ lạnh biến mất, cảm giác răng mình cũng tê buốt. Vậy mà cái người đau răng này còn bày ra vẻ mặt vô cùng hạnh phúc, bắt mình làm tài xế đưa cậu đến bệnh viện. Lâm Mặc cũng phải tự hỏi không biết người này có khuynh hướng tự ngược hay không nữa.

Sau đó cứ luôn miệng nói mãi về tên của nha sĩ kia, cứ như bị yêu ma mê hoặc. Lâm Mặc cũng có cơ hội được gặp nha sĩ đó một lần, anh ta tuy có đẹp trai thật, nhưng lại quá cao, không phải gu của cậu. Vậy mà Trương Gia Nguyên lại như bị bỏ bùa, mỗi ngày đều chạy đến bệnh viện. Chắc chắn là đầu óc có vấn đề.

"Thế tại sao anh ta lại rủ mày hẹn hò? Vì mày đóng góp KPI cho anh ta à?" Lâm Mặc ngoáy lỗ tai, chuẩn bị nấu đồ ăn buổi tối, xem "Làm Phiền Nhé Tủ Lạnh".

Lúc này Trương Gia Nguyên đang phối quần áo cho buổi hẹn hò ngày mai, giận dữ cắt lời.

"Ầy ... lần trước lúc đi khám răng, quần áo của anh ấy không cẩn thận bị tạp vụ làm bẩn, em đã cho anh ấy mượn áo khoác để mặc. Anh ấy nói muốn mời em một bữa để cảm ơn."

Lâm Mặc nghe vậy liền bật cười thành tiếng, không cẩn thận nói ra những điều trong lòng.

"Vậy ý của mày là, ăn một bữa cơm cũng gọi là hẹn hò à?"

"Chuyện tình cảm ấy mà, " Trương Gia Nguyên huýt sáo, nhướng mày, "Cần phải từ từ bồi dưỡng ~"

"Nhưng Kha Vũ của mày đẹp trai như vậy, không chừng người ta đã có bạn gái rồi."

Trương Gia Nguyên đang vui vẻ phối quần áo, nghe vậy ngay lập tức không vui, cậu đột nhiên nhận ra mình đã không hỏi Châu Kha Vũ về điều này. Xét cho cùng, người này rất hiếm khi đăng tin trong vòng bạn bè, gần đây cũng chỉ có những thứ liên quan đến công việc, căn bản không có cách nào để phán đoán người này đã có bạn gái hay chưa, chỉ có thể nhìn ra anh là một người nghiện công việc.

Nếu anh thật sự có bạn gái ... Trương Gia Nguyên cảm thấy trái tim hưng phấn của mình dần dần trầm xuống, có lẽ cậu sẽ tránh xa anh, dù sao nếu mỗi ngày đều gặp mặt thì sẽ quá dày vò.

Mặc dù trong lòng có tâm sự, nhưng ngày hôm sau Trương Gia Nguyên vẫn đến đúng giờ hẹn, mặc bộ quần áo cậu cẩn thận phối, thoạt nhìn hơi giống học sinh cấp ba. Châu Kha Vũ cũng hiếm có một lần không ăn mặc nghiêm túc. Trương Gia Nguyên đã nhìn thấy anh từ xa. Áo sơ mi trắng và quần dài đơn giản khiến anh giống như hot boy trường học. Trên đường có không biết bao cô gái nhìn anh đỏ mặt, thậm chí có người còn bạo gan tiến đến xin Wechat, nhưng đều bị Châu Kha Vũ mỉm cười từ chối. Trương Gia Nguyên thở phào nhẹ nhõm, không biết nên vui hay buồn, lỡ như anh có bạn gái, chỉ coi mình là khách hàng bình thường đồng giới thì sao?

Vì thế, lúc ngồi vào bàn Trương Gia Nguyên trông có vẻ hơi ủ rũ, biểu cảm không giống một chú cún vui vẻ như mọi khi, thậm chí còn không nhận thấy ánh mắt Châu Kha Vũ nhiều lần nhìn mình. Cậu dùng dao cắt bít tết thành từng miếng nhỏ, cho vào miệng chỉ cảm thấy vị đắng của tiêu đen.

"Có phải tôi quá đường đột không? Hẹn em như vậy." Giọng nói của Châu Kha Vũ cắt ngang âm thanh cắt bít tết của Trương Gia Nguyên. Trương Gia Nguyên ủ rũ ngẩng đầu nhìn anh, Châu Kha Vũ ngồi đối diện cũng nghiêm túc nhìn cậu, sự dịu dàng trong mắt như muốn hút lấy cậu, Trương Gia Nguyên hít mấy hơi, quyết định hỏi anh.

"Ừm, bác sĩ Châu ... Anh có bạn gái chưa?"

"Tôi......"

Châu Kha Vũ rõ ràng bị sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười, ngay cả ánh mắt cũng mang ý cười, dường như toàn bộ khí chất đều thay đổi, tựa như cởi được nút thắt nào đó trong lòng.

"Đương nhiên không có khả năng có bạn gái."

Nghe vậy, Trương Gia Nguyên nhịn không được muốn nhảy lên, híp mắt cười cười, mạnh mẽ xúc một thìa lớn bánh dâu tây bên cạnh cho vào miệng, cún con vui vẻ lại trở nên vui vẻ.

Không khí bữa ăn sau đó rất hòa hợp, cả hai nói về rất nhiều chủ đề chưa nói lúc khám răng, không ngờ lại phát hiện ra rất nhiều điểm chung. Đến lúc này Trương Gia Nguyên mới nhận ra Châu Kha Vũ cũng có thể nói rất nhiều, khi cười khóe miệng cong nhẹ, mái tóc dài không cẩn thận chạm vào mắt, lúc ăn bánh kem cũng sẽ không cẩn thận dính kem vào khóe miệng. Nhưng như vậy lại khiến cậu càng say mê, giống như món kem yêu thích của cậu, bất kể là hương vị gì cậu cũng đều thích hết.

Sau khi ăn cơm xong, hai người vẫn cảm thấy chưa đủ, nhìn lên đồng hồ mới phát hiện đã tán gẫu ba tiếng đồng hồ, trong lúc lơ đãng đã uống hết một chai rượu đỏ. Dưới tác dụng của rượu, Trương Gia Nguyên cảm thấy hôm nay Châu Kha Vũ đặc biệt quyến rũ. Vì vậy cậu ngỏ lời mời anh tới quán bar lân cận. Bất ngờ là Châu Kha Vũ không từ chối, mà còn trực tiếp nắm tay kéo cậu đi, lấy lý do là Trương Gia Nguyên đã uống hơi nhiều, anh sợ cậu không cẩn thận sẽ bị ngã.

Ánh mắt Trương Gia Nguyên dán vào bàn tay đang nắm chặt của hai người, rõ ràng vừa rồi vẫn còn rất tỉnh, nhưng giờ phút này cậu cũng bắt đầu hoài nghi có phải mình say thật không.
   
Gần khách sạn có rất nhiều quán bar, hai người liền chọn nơi sôi động nhất rồi đi vào. Bên trong quán bar chật ních người. Châu Kha Vũ kéo Trương Gia Nguyên ngồi xuống bên cạnh quầy bar, như thói quen gọi hai ly cocktail. Trương Gia Nguyên nhìn vẻ mặt có chút hưng phấn của người trước mặt, lại muốn gắn cho anh thêm một cái mác.

Lúc đầu nghĩ anh là một nha sĩ dịu dàng, không ngờ rằng lúc không biết phải làm sao anh ấy sẽ đỏ mặt. Anh thích nghe R&B, còn thích đi bar một mình vào lúc nửa đêm.

"Nguyên Nhi, em là người đầu tiên cùng tôi đến quán bar."

Châu Kha Vũ nhìn cậu chằm chằm, trên mặt đã bắt đầu đỏ bừng, Trương Gia Nguyên biết anh đã hơi say, nhưng vẫn cảm thấy ngạc nhiên trước một Châu Kha Vũ như vậy. Xem ra trong tiềm thức, anh cũng có hảo cảm với cậu.

"Xin lỗi, tôi có thể gọi em là Nguyên Nhi không?"

Trương Gia Nguyên cắn môi cười, ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly, đã không phân biệt được sắc mặt ửng hồng là do rượu hay do tâm trạng, chỉ biết cậu lúc này vui vẻ, ngây ngất đến muốn chết, sao còn để ý được nữa.

Hai người vừa uống vừa tựa vào quầy trò chuyện, thấy trên sân khấu bắt đầu chơi trò chơi dùng môi chuyền bài poker. Trong mắt Châu Kha Vũ bắt đầu có sự hứng thú, anh quay đầu lại hỏi Trương Gia Nguyên có muốn chơi không. Trương Gia Nguyên cười nói có thể chơi, Châu Kha Vũ liền nắm tay cậu bước lên sân khấu.

Phía trước Châu Kha Vũ là một cô gái xinh đẹp, khi nhìn thấy Châu Kha Vũ rõ ràng là bị choáng váng, mấy lần chuyền bài sau đó đều lơ đãng, mấy lần suýt chút nữa đã đánh rơi quân bài xuống đất. Có một lần môi còn suýt chạm vào Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ tuy rằng không nói gì, nhưng trên mặt rõ ràng lộ ra vẻ không vui.

Lúc này Trương Gia Nguyên mới nhớ ra rằng Châu Kha Vũ không thích tiếp xúc cơ thể với người khác. Mặc dù bình thường anh rất ấm áp và dịu dàng với mọi người, nhưng luôn có cảm giác bên ngoài có một lớp băng, khiến người ta không bao giờ dám đến quá gần.
   
Trương Gia Nguyên vẫn đang suy nghĩ miên man, không để ý rằng ván tiếp theo đã bắt đầu. Châu Kha Vũ huých tay cậu mới kịp phản ứng lại, vội vàng dùng môi đón lấy, nhưng quá đột ngột không kịp lấy hơi, lá bài liền rơi xuống đất.

Trương Gia Nguyên cứ như vậy mà dễ dàng chạm vào đôi môi mềm mại của Châu Kha Vũ.

Cậu theo bản năng muốn rời đi, nhưng nhận thấy trên mặt Châu Kha Vũ không có biểu hiện tức giận hay ghê tởm, mà ngược lại lộ ra vẻ vui sướng. Trương Gia Nguyen thấy vậy liền đánh liều dán môi mình vào, không ngờ lại bị Châu Kha Vũ ôm lấy, làm cho nụ hôn này càng sâu hơn.

Khán giả dưới sân khấu thét chói tai, cô gái bên cạnh nhìn cậu với vẻ mặt đầy ghen tị, có người ở phía dưới còn huýt sáo. Lúc này Trương Gia Nguyên mới cảm thấy ngại ngùng, quay mặt Châu Kha Vũ lại, dùng vóc dáng cao lớn của anh chặn tầm nhìn của những người dưới sân khấu. Giọng nói mang theo ý cười của người dẫn chương trình truyền đến. Khi Trương Gia Nguyên bị kéo xuống sân khấu vẫn còn đang choáng váng, rơi vào tình trạng không biết là tỉnh hay mơ.

Châu Kha Vũ chỉ ôm chặt lấy cậu, nhưng cậu lại táo bạo dùng đầu lưỡi mở ra đôi môi mềm mại của Châu Kha Vũ, chạm vào đầu lưỡi còn ngon miệng hơn cả kem của anh, khiến cậu say ngay lập tức.

Bây giờ nghĩ lại, hành vi đó thực sự là ...

Trương Gia Nguyên xấu hổ che mặt ghé vào quầy bar, Châu Kha Vũ dùng tay vỗ về cậu, mãi sau đó Trương Gia Nguyên mới nhận ra gương mặt người trước mặt từ sự kích động mà cậu chưa từng thấy, đến nói chuyện không còn lưu loát, rồi lại như sắp khóc.

"Nguyên Nhi ... là anh đường đột ... nếu em cảm thấy ghét, anh sẽ rời đi ... Sau này sẽ không tìm em nữa."

Dáng vẻ Châu Kha Vũ cúi đầu ủ rũ giống như một chú mèo con không có nơi để về, khiến trái tim của Trương Gia Nguyên cũng phải bị tan chảy, cậu không trả lời câu hỏi của anh mà lại ôm đầu Châu Kha Vũ và hôn thật sâu.

Cậu ư, vui còn không kịp nữa là.

Cuối cùng, Châu Kha Vũ say đến mức không thể đứng dậy khỏi quầy bar, trên mặt còn lộ ra nụ cười khẽ, nắm tay Trương Gia Nguyên không buông. Chỉ khi say anh mới lộ ra vẻ trẻ con như vậy, nhưng mỗi khi anh càng thể hiện con người thật của mình nhiều hơn một chút, Trương Gia Nguyên lại không thể kiềm chế mà yêu anh ấy nhiều hơn một chút.

"Em phải làm sao với anh đây? Kha Vũ."

Dù sao Trương Gia Nguyên cũng là một mãnh nam Đông Bắc, cậu khiêng lấy Châu Kha Vũ, nhìn cái người say đến mức nói chuyện cũng không rõ ràng này. Lúc đầu còn tưởng mình sẽ say trước, hóa ra tửu lượng của Châu Kha Vũ lại không tốt lắm, xem ra sau này ở bên nhau sẽ để anh uống ít lại.

Trương Gia Nguyên nghĩ một hồi lâu rồi quyết định đưa người về nhà mình, mặc cho tiếng hét của Lâm Mặc xuyên thấu trần nhà, Trương Gia Nguyên cũng không chút biến sắc. Sau khi ném người lên giường, cậu chạy đến bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy anh, ngập ngừng thử hôn lên trán Châu Kha Vũ, sau đó giống như đang ôm con búp bê yêu quý của mình chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, cậu mơ thấy đồ ngọt và kem, còn cả Châu Kha Vũ bị nhét vào trong con búp bê thỏ lớn, ngay cả những đám mây đang xoay tròn cũng ngọt ngào. Đây là giấc ngủ đầu tiên hạnh phúc như vậy của Trương Gia Nguyên.

Dù sao, tương lai của họ còn dài và có rất nhiều đêm để mơ về.

Ngủ ngon, Châu Kha Vũ em yêu nhất, nha sĩ của em.

END.

Tái bút:

Sau khi Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ ở bên nhau liền rất ít khi ăn đồ ngọt, nhưng vì trước đây ăn quá nhiều nên răng vẫn bị hỏng, buộc phải nhổ răng. Trương Gia Nguyên nhìn bàn tay của Châu Kha Vũ nhẹ nhàng vuốt ve nướu của mình, sau đó tiêm thuốc tê mang lại cảm giác đau nhói, đến khi cậu phản ứng lại thì đã bị mất một chiếc răng.

Trương Gia Nguyên ôm hai má ngồi trong phòng không chịu rời đi, cảm thấy trái tim mình giống như chiếc răng đó, đã bị mang đi mất. Châu Kha Vũ nhìn cậu với nụ cười bất đắc dĩ, không tiếp bệnh nhân mới nữa, sau đó đóng cửa lại, hôn bệnh nhân nhỏ của mình.

Nơi tiếp xúc vẫn còn hương vị thuốc mê, nhưng vị ngọt trong miệng Châu Kha Vũ càng nhiều hơn. Trương Gia Nguyên lau nước mắt trên mặt, đột nhiên cảm thấy không còn quá đau đớn nữa.

"Nếu thuốc tê không có tác dụng, chi bằng hôn đi."
   
Trương Gia Nguyên mất một lúc lâu mới có phản ứng, ngại ngùng che mặt, lén dùng khe hở giữa các ngón tay nhìn Châu Kha Vũ.

Vốn dĩ là một nha sĩ dịu dàng hơi có chút lạnh lùng, lại bị cậu biến thành một người cực kỳ ngọt ngào

(Người chơi hệ đá biến thành 100% đường không đá =))))))).

Nhưng mà, như vậy cũng rất tốt, không phải sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro