Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Gia Nguyên là một chú cún con, một chú cún Maltese lông xù màu trắng sữa. Em thích nhất là chạy trên đường nhìn những người qua lại ở một ngã tư nào đó, nhìn họ đi xe đạp, xách cặp và dắt theo những bạn nhỏ đội mũ màu vàng đeo cặp xách nhỏ trên lưng.

Thế giới của họ luôn vội vã, không giống như cún con. Cún con có rất nhiều thời gian để cảm nhận từng làn gió ban mai, từng ánh hoàng hôn rực rỡ, vui vẻ thì lăn lộn, buồn thì tìm một góc để ngủ, vô cùng tự do tự tại.

Nếu đói, Trương Gia Nguyên sẽ lăn qua lăn lại khắp nơi trên bãi cỏ để làm cho bản thân bẩn hơn, sau đó chạy đến cửa hàng tiện lợi, giương đôi mắt ướt át nhìn những người ra vào, thỉnh thoảng phát ra từng tiếng rên rỉ, liên tục vẫy đuôi gửi tín hiệu.

Với chiêu này, chắc chắn sẽ khiến nhiều người tốt bụng bước vào cửa hàng tiện lợi gần đó mua cho em một miếng giăm bông, sữa hoặc thứ gì đó. Rất nhiều cô gái nhỏ sẽ ngồi xổm bên cạnh để nhìn cái miệng nhỏ nhắn của em ăn từng miếng nhỏ, vuốt ve bộ lông của em khen ngợi: "Thật đáng yêu".

Để lấp đầy cái bụng, Trương Gia Nguyên luôn giả vờ ngoan ngoãn lấy lòng người khác, nhưng trong bụng thầm nghĩ em là một anh chàng cường tráng lại đẹp trai.

Hôm nay Trương Gia Nguyên dùng chân giẫm lên bùn đất rồi lau khắp người, đi tới cửa hàng tiện lợi cách đó không xa. Bỗng nhiên đuôi của em không ngừng đung đưa một cách vô cùng vui sướng, ánh mắt của cún con xinh đẹp cũng lóe sáng.

Chàng trai kia lại tới nữa rồi. Lần đầu tiên Trương Gia Nguyên nhìn thấy anh là vào một ngày mưa. Em giẫm lên từng vũng nước với bàn chân cún nhỏ của mình làm nước bắn tung tóe, xen lẫn với tiếng mưa rơi tí tách tạo nên một âm thanh vô cùng êm tai. Nếu được phối với âm thanh của thứ gọi là "guitar" do một người đàn ở ngã tư đường phố mà em từng nghe, thì có thể coi như đây chính là "âm nhạc" rồi.

Mưa bụi lành lạnh rơi trên lông em, cảm giác mát mẻ, thoải mái như đang bơi trong mùa xuân. Trương Gia Nguyên dừng lại, nhắm mắt liếm nước mưa trên mũi. Đột nhiên, một luồng hơi thở xa lạ mà nhẹ nhàng khoan khoái xộc vào mũi em. Những hạt mưa cũng ngừng rơi, bản thân em như thể bị bao vây bởi một kết giới.

Trương Gia Nguyên mở mắt ra, lùi lại một bước theo bản năng. Một chàng trai có vẻ là một học sinh cầm một chiếc dù ngồi xuống bên cạnh em "Cún nhỏ, em không về nhà à? Mắc mưa sẽ bị ốm đấy."

Thiếu niên nói rồi vươn tay muốn chạm vào em, rất kỳ lạ, Trương Gia Nguyên không những không muốn né tránh mà còn rất mong chờ bàn tay kia chạm vào mình. Bàn tay của chàng trai rất lớn, rất ấm áp, khi anh nhẹ nhàng chạm vào bộ lông của em, Trương Gia Nguyên như được an ủi phát ra tiếng rên khẽ, cái đuôi vui vẻ đung đưa.

Chàng trai nhìn thấy em như vậy, không nhịn được cười, "Chờ anh một lát." Anh bước vào cửa hàng tiện lợi, lúc đi ra cầm theo một hộp sữa, một túi thức ăn cho chó nhỏ và một chiếc dù. Trương Gia Nguyên vươn đầu lưỡi đỏ tươi của em ra liếm sữa, sữa vừa được làm nóng, trong ngày mưa này trở nên vô cùng ấm áp. Em dụi đầu vào người anh, sau đó bắt đầu ăn.

Thật ra bây giờ em cũng không đói lắm nhưng không muốn làm anh buồn nên vẫn ăn từng miếng nhỏ. Anh nhìn em rồi dùng một ngón tay vuốt ve lưng em, "Anh xin lỗi, cún nhỏ, anh trai không cho anh nuôi thú cưng, nên anh không thể đưa em về nhà được."

Trương Gia Nguyên nghiêng đầu về phía anh, như để xoa dịu anh. Chàng trai này rất đẹp trai, giọng nói cũng vô cùng nhẹ nhàng, ở bên cạnh anh giống như nằm trên một đám mây hồng đang trôi bồng bềnh trong một buổi chiều, khiến em rất muốn rất muốn lại gần. Trương Gia Nguyên thầm lẩm bẩm trong lòng.

Chàng trai nhìn em đã ăn xong rồi đứng dậy, bung chiếc dù mới mua, đặt bên cạnh Trương Gia Nguyên, "Anh đi đây, cún nhỏ, chờ tạnh mưa hãy ra ngoài nhé." Chàng trai mỉm cười, vẫy tay chào em rồi quay đầu bước trong mưa.

Làm cún con đã lâu, nhưng chưa bao giờ Trương Gia Nguyên có cảm giác như vậy. Em ước mình có thể ở bên anh, làm cún nhỏ của anh hoặc có thể có một mối quan hệ càng thân mật hơn.

Sau khi tạnh mưa, Trương Gia Nguyên cố hết sức học theo dáng vẻ của người đi đường mở chiếc dù lên rồi kéo nó về cái ổ bí mật của mình để cất giữ. Mỗi lần nhìn thấy chiếc ô, em sẽ nghĩ đến người con trai ấy, tình cảm trong lòng càng ngày càng sâu đậm.

Dường như em đã từng nhìn thấy bộ quần áo anh mặc ở nơi nào đó. Trương Gia Nguyên theo trí nhớ đi đến cổng một trường học, đúng lúc học sinh tan học. Em vội vã băng qua đám đông để tìm chàng trai, còn phải né tránh những bước chân quá lớn so với một chú cún con như mình.

Học sinh đã tan học gần hết, Trương Gia Nguyên hơi thất vọng vì không thể tìm thấy chàng trai kia. Mặt trời đang lặn dần, ánh sáng màu cam nhạt kéo dài bóng hình cô đơn của chú cún con thật lâu. Chợt, một luồng hơi thở nhẹ nhàng kéo tới, Trương Gia Nguyên hưng phấn ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu niên bước ra cổng trường cùng một thiếu niên khác, sau đó họ vẫy tay chào tạm biệt nhau. Em nghe thấy chàng trai kia gọi anh là "Châu Kha Vũ".

Tên thật hay, Kha Vũ, Kha Vũ của em. Trương Gia Nguyên cố gắng không chạy về phía anh quá nhanh. Châu Kha Vũ có vẻ rất kinh ngạc, ngồi xuống bế cún con lên, "Sao em biết anh ở đây? Em đang đợi anh sao?" Trương Gia Nguyên lè lưỡi nhìn anh, rất muốn nói với anh, đúng vậy, 'em ở đây chờ anh, suýt nữa bỏ lỡ anh rồi, nếu vậy em sẽ buồn và tủi thân lắm.'

Hôm đó, thừa dịp không có ai ở nhà, Châu Kha Vũ đưa Trương Gia Nguyên về nhà, tắm cho em thơm phức, cho em ăn đồ ăn ngon, rồi vội vàng đưa Trương Gia Nguyên đến dưới tầng trước nhà trước khi anh trai cậu về.

Dường như điều đó đã trở thành một ước định, mỗi ngày, Trương Gia Nguyên đều đến cổng trường Châu Kha Vũ đợi anh tan học, cùng Châu Kha Vũ đi đến dưới lầu, nhìn anh đi lên cầu thang, nhìn đèn điều khiển bằng giọng nói phát sáng hết lần này đến lần khác, sau đó nghe âm thanh kim loại của chìa khóa vang lên, cuối cùng kết thúc bằng tiếng đóng cửa. Lúc này Trương Gia Nguyên mới miễn cưỡng vẫy đuôi rời đi.

Sau đó, thời gian tan học của Châu Kha Vũ càng ngày càng muộn hơn, thậm chí anh còn bắt đầu trọ ở trường. Trương Gia Nguyên đợi từ chiều đến nửa đêm cũng không đợi được Châu Kha Vũ, giận dữ cụp đuôi bỏ đi. Em nghe từ những học sinh trên đường mới biết rằng họ sẽ phải tham gia "kỳ thi tuyển sinh đại học".

"Thi đại học" là gì? Hình như là một chuyện rất quan trọng đối với con người. Một ngày cuối tuần được nghỉ học Châu Kha Vũ đến gặp Trương Gia Nguyên, đưa em đi dạo trong công viên rồi nói với em những lời rất nghiêm túc. Trương Gia Nguyên ngơ ngác nghe, nhìn Châu Kha Vũ vừa nói vừa bật khóc, cuống đến độ xoay vòng tại chỗ.

Khi Châu Kha Vũ lên đại học, anh và các bạn cùng lớp thuê chung một căn phòng bên ngoài rồi đưa Trương Gia Nguyên về tổ ấm nhỏ của mình. Em còn nhớ ngày hôm đó, Châu Kha Vũ đến cửa hàng tiện lợi tìm em, cầm theo một chiếc vòng cổ màu đỏ có gắn một chiếc chuông nhỏ. Anh đã mua cho em rất nhiều đồ ăn, vừa nhìn em ăn, vừa chạm vào bộ lông của em. "Cún nhỏ, có muốn về nhà với anh không?" Trương Gia Nguyên dán cái mũi ướt mèm của mình vào người Châu Kha Vũ, ngoan ngoãn để anh đeo chiếc vòng gắn chuông vào cổ mình. Cứ như vậy, Trương Gia Nguyên đã trở thành cún nhỏ của Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ ban ngày đi học, buổi tối đi làm, thường xuyên về muộn, vừa phải viết báo cáo thí nghiệm vừa phải làm bài tập về nhà, không chỉ phải nuôi sống bản thân mà còn phải nuôi cả chú cún con này. Trương Gia Nguyên vô cùng đau lòng, lúc Châu Kha Vũ cho ăn, em chỉ ăn một ít. Nhưng Châu Kha Vũ lại hiểu nhầm ý của em, "Ừm? Em không thích ăn món này sao? Vậy lần sau anh sẽ mua thứ khác ...

Trương Gia Nguyên cuống quýt, không phải, tất cả những gì anh mua em đều thích, em chỉ muốn nói cho anh biết, em có thể chỉ ăn một chút thôi cũng được, anh hãy ăn nhiều hơn, đừng để bản thân mệt mỏi như vậy. Sau đó, Châu Kha Vũ quả nhiên ngã bệnh. Bạn cùng phòng Vương Chính Hùng cũng phải xin nghỉ để chăm sóc anh, giúp anh chuẩn bị thuốc , nấu cơm, đo nhiệt độ, chườm đá lên trán anh.

Trương Gia Nguyên chỉ có thể nép vào chân giường Châu Kha Vũ, nhìn sắc mặt anh tái nhợt, ngủ mê man cả ngày. Nhưng cún con không thể làm gì được

Sáng hôm nay, Trương Gia Nguyên rời khỏi nhà Châu Kha Vũ. Em đi một quãng đường dài, đến tìm nàng tiên bên bờ biển, cầu xin nàng biến mình thành người. Tiên nữ vẫy đũa thần, biến Trương Gia Nguyên thành một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai, đồng thời cũng sắp xếp cho em một thân phận con người, thân phận này hòa vào ký ức của những người xung quanh em.

Trước khi rời đi, tiên nữ nói với em rằng phép thuật có hạn, hễ đụng vào rượu thì thần chú sẽ mất linh, đuôi cún con của em sẽ bị lộ ra, vì vậy em nhất định không được uống rượu. Trương Gia Nguyên gật đầu rồi quay về thành phố.

Châu Kha Vũ không thấy cún con ở nhà mất ăn mất ngủ nhiều ngày, Vương Chính Hùng và Hồ Diệp Thao tìm cách dẫn anh ra ngoài để thư giãn, giúp anh thay đổi tâm trạng mới miễn cưỡng trở lại bình thường. Bước vào cửa hàng tiện lợi quen thuộc, Châu Kha Vũ lấy vài hộp sữa và một túi thức ăn cho chó. Sau đó lại ngây người, rồi thả xuống, tự cười bản thân sao đã quên mất cún con không còn nữa.

Một chàng trai cao gầy xinh đẹp đứng trước mặt anh tính tiền, Châu Kha Vũ khẽ liếc nhìn, đều là kem và đồ ăn vặt, không ngờ lại trùng hợp với khẩu vị của chính anh. Thiếu niên đột nhiên quay người lại, giống như một chú nai con hoảng sợ, đỏ mặt lắp bắp hỏi anh: "Ừm, tiền lẻ trên WeChat của em không đủ, có thể làm phiền anh... Châu Kha Vũ gật đầu rồi đẩy đồ của mình ra cùng tính tiền.

Sau khi rời cửa hàng tiện lợi, chàng trai xinh đẹp cảm ơn Châu Kha Vũ, nói rằng khi về nhà sẽ thêm tài khoản WeChat và chuyển tiền cho anh. Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của em, long lanh, ươn ướt giống như ngọc lưu ly, cảm giác khiến người ta yêu thích này rất quen thuộc. Bờ môi em khẽ mấp máy như đang nói gì đó, anh máy móc đáp lại. Thiếu niên có chút bối rối kéo tay áo anh, nhỏ giọng nói mã QR. Lúc này Châu Kha Vũ mới phục hồi tinh thần và thêm WeChat của chàng trai.

Dựa vào mối quan hệ này, thêm với việc cả hai học cùng trường đại học, Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ thuận nước đẩy thuyền mà ở bên nhau. Trương Gia Nguyên cảm thấy trở thành con người thật tốt. Thì ra trái tim con người có thể sinh ra những cảm xúc muôn màu, có thể bày tỏ tình yêu thương chân thành. Hóa ra ôm lại là một chuyện ấm áp và lãng mạn như vậy, hoàn toàn khác với cảm giác ngồi trên bụng Châu Kha Vũ khi còn là cún con.

Khi ôm Châu Kha Vũ em sẽ được anh ôm trọn vào lòng, bàn tay to của anh khẽ xoa lưng em, cảm giác yên tâm lại ấm áp. Mùi trên người anh có tác dụng hơn so với bất kỳ loại thuốc an thần nào, khiến Trương Gia Nguyên bị nghiện. Hóa ra cách thể hiện tình yêu nguyên thủy nhất của con người, hôn môi, lại có thể triền miên đến vậy.

Mỗi lần hôn Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên đều cảm thấy mình sắp bị sức nóng của anh làm tan chảy, khiến em từng chút từng chút một mê đắm trong vòng tay của người yêu, nhìn trong mắt đối phương, tất cả đều là hình ảnh của bản thân.

Giống như tất cả những câu chuyện cổ tích, Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ có một cuộc sống bình thường nhưng yên ả và hạnh phúc. Ban ngày hai người cùng nhau đi học, buổi tối Châu Kha Vũ đi làm còn Trương Gia Nguyên biểu diễn ở quán bar cùng những người bạn trong ban nhạc của em. Thỉnh thoảng vào cuối tuần hai người sẽ đi hẹn hò đôi với Vương Chính Hùng và Hồ Diệp Thao. Nhiều đêm yên tĩnh, Trương Gia Nguyên đều cầu nguyện thần linh, cảm ơn ông trời đã ban tặng cho em hạnh phúc như vậy, cầu nguyện được ở bên Châu Kha Vũ thật lâu thật lâu.

Nhưng cuộc sống không bao giờ trôi theo cách chúng ta muốn.

Một buổi chiều nọ, Trương Gia Nguyên không có tiết học, buổi tối cũng không phải đến quán bar biểu diễn, ở nhà một mình ngủ trưa, chợt nhớ tới bộ phim vừa ra mấy ngày trước liền mở laptop ra xem. Tranh thủ phần giới thiệu đầu phim, em lấy từ tủ lạnh ra một hộp kem mình thích.

Phim rất có chiều sâu, trong phòng rõ ràng bật điều hòa, nhưng Trương Gia Nguyên cảm thấy càng ăn hộp kem trên tay, trong người càng nóng. Mồ hôi túa ra từng hạt trên trán, Trương Gia Nguyên cảm thấy sau lưng có gì đó rất lạ. Tại sao đuôi cún con lại lộ ra? Em bình tĩnh kiểm tra lại hộp kem vừa ăn, trong nháy mắt giống như bị sét đánh, trước mắt tối sầm lại, nước mắt không ngừng rơi .

Hương Rượu rum và nho - Em đã vô tình lấy nhầm kem của Hồ Diệp Thao.

Em phải làm sao bây giờ? Châu Kha Vũ nhất định sẽ biết em chỉ là một chú cún con, em lừa anh, liệu anh sẽ không cần em nữa, sẽ nghĩ em là một con quái vật? Em sợ anh sẽ ghét mình, nếu như anh nói cả đời này không muốn nhìn thấy em nữa thì sao. Trương Gia Nguyên vô cùng hối hận. Sự đau lòng và chua xót len ​​lỏi trong tim, em không nghĩ được gì nữa, chỉ biết khóc liên tục, vừa ôm chăn vừa rơi lệ. Khóc đến mơ màng liền ngủ quên trong chăn.

Châu Kha Vũ tan học về, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Bước vào phòng nhìn thấy người trên giường là lạ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng như bị bệnh, khóe mắt dường như còn vệt nước mắt chưa khô. Châu Kha Vũ lo lắng sờ trán Trương Gia Nguyên, xem em có bị sốt không.

Trương Gia Nguyên tỉnh giấc nhìn thấy Châu Kha Vũ lại không thể kìm được nước mắt. Như vậy ngược lại khiến Châu Kha Vũ sợ hết hồn, anh vội dùng tay nâng mặt người nào đó: "Sao vậy, Nguyên Nguyên, khó chịu ở đâu à?" Trương Gia Nguyên nghẹn ngào, nắm chặt tay Châu Kha Vũ: "Kha Vũ, em, em đã lừa anh." "Thật ra, em không phải là con người, em .. em là cún con của anh." "Em uống nhầm rượu, đuôi, đuôi của em lòi ra rồi."

Trương Gia Nguyên vùi mặt vào trong chăn, không dám nhìn Châu Kha Vũ, chậm rãi buông tay anh ra. Em không biết Châu Kha Vũ sẽ nói gì hay sẽ phản ứng như thế nào. Có thể người mình yêu sẽ thốt ra những lời khiến em tan nát cõi lòng. Trương Gia Nguyên không dám nghĩ đến điều đó.

Châu Kha Vũ cười khẽ, vươn tay kéo em từ trong chăn ra rồi ôm em vào lòng. "Anh nói mà, sao đột nhiên cún nhỏ của anh lại biến mất." "Anh còn tưởng rằng em ấy nhẫn tâm không cần anh, chẳng lẽ em ấy không thích anh nữa sao?" Nói đến đây, Châu Kha Vũ cố ý dừng lại. Trương Gia Nguyên lo lắng cuống quít ngẩng đầu lên, ngăn lại miệng của anh: "Không phải, Nguyên Nguyên thích Kha Vũ nhất! Nguyên Nguyên sẽ không bao giờ không cần Kha Vũ."

Châu Kha Vũ vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay Trương Gia Nguyên, khiến em xấu hổ đến mức vùi đầu vào cổ anh. "Kha Vũ cũng thích Nguyên Nguyên nhất, Kha Vũ sẽ không bao giờ không cần Nguyên Nguyên." "Nguyên Nguyên có phải là cún con hay không, cũng đều là của anh." Buổi tối, sau khi an ủi được Trương Gia Nguyên và dỗ em đi ngủ, Châu Kha Vũ đứng một mình trên ban công. Mặt trăng rất sáng, anh nhìn cái đuôi mèo mềm mại phía sau trầm tư.

Thật ra, anh chú ý tới Trương Gia Nguyên còn sớm hơn cậu yêu anh. Vào buổi chiều đầy nắng đó, Châu Kha Vũ đứng dưới bóng cây hóng mát nhìn thấy Trương Gia Nguyên lăn lộn trên bãi cỏ như một quả cầu tuyết, khẽ rên rỉ đòi bọn trẻ cho ăn, dáng vẻ vô cùng dễ thương. Châu Kha Vũ đang muốn tiếp cận Trương Gia Nguyên, chưa kịp đến gần, anh đã thấy Trương Gia Nguyên nhe răng nhếch miệng hung hăng dọa cho hai con mèo gầy còm bên cạnh sợ hãi bỏ chạy.

Hình như, Trương Gia Nguyên có vẻ không thích mèo lắm? Châu Kha Vũ nghĩ.

Vì vậy, nàng tiên bên bờ biển đã nhận được lời thỉnh cầu biến một con vật nhỏ thành người đầu tiên. Như vậy, câu chuyện về thiếu niên bung dù và chú cún nhỏ ướt mưa bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro