Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trương Gia Nguyên, coi chừng hắn ta cho cẩn thận"

"Vâng", Ghế dựa ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, Trương Gia Nguyên vội vàng đứng dậy, suýt nữa ngã chỏng vó.

Toàn bộ phòng giám sát chỉ còn lại một mình Trương Gia Nguyên. Mọi người trong đội đặc nhiệm đã ra ngoài ăn tối. Nghi phạm bị xích vào một chiếc ghế đối diện phòng thẩm vấn. Hắn ta có một mái tóc vàng óng, vẻ ngoài đẹp trai lịch lãm. Hắn nhắm mắt lại, bàn chân gõ theo nhịp, nhàn nhã giống như đang ngồi trên ghế sô pha.

"Ọc Ọc Ọc" Bụng Trương Gia Nguyên bắt đầu biểu tình, cậu nhìn chằm chằm vào bát mì gói ở góc bàn, do dự không biết có nên đi ra ngoài lấy một ít nước nóng để ăn mì gói không. Đắn đo một lúc, cậu nhanh chóng đứng dậy lấy mì ăn liền cầm tới bình nước nóng cuối hành lang.

Vừa cầu nguyện trong lòng rằng chỉ ra ngoài trong vài phút sẽ không xảy ra chuyện gì, vừa phàn nàn cảnh sát thực tập thật sự không có nhân quyền, tất cả những công việc mệt mỏi và bẩn thỉu đều đổ dồn hết lên người cảnh sát thực tập.

Cậu lon ton chạy về phòng giám sát, còn chưa kịp dọn mì gói lên bàn, Trương Gia Nguyên thấy trên ghế đối diện phòng thẩm vấn không một bóng người, cậu hoảng sợ xoay người chạy về phòng thẩm vấn. Không phải chứ, lần đầu tiên tiếp nhận trông coi nghi phạm trong một vụ án lớn như vậy đã để mất dấu, người bị còng tay lại biến mất.

Rốt cuộc thì cậu chỉ là một cảnh sát thực tập không có kinh nghiệm gì cả, không hề chuẩn bị mà mở cửa xông vào phòng thẩm vấn, bị người đàn ông phía sau dùng cánh tay bóp cổ, bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp. "Cảnh sát Tiểu Trương, khi nào thì tôi có thể về nhà."

"Châu, Châu Kha Vũ, đừng kích động." Đây là lần đầu tiên Trương Gia Nguyên bị nghi phạm bắt cóc, người kia là trùm băng đảng mà những năm qua cảnh sát không thể nắm được nhược điểm để bắt hắn, cảnh sát thực tập sợ đến mức nói lắp, trong đầu tưởng tượng ra một trăm cách chết của bản thân, hai chân cũng bắt đầu run rẩy, "Anh, tội của anh hiện giờ đã là tử hình, không thể phạm sai lầm thêm nữa."

"Ồ? Tử hình, nếu thêm một tội nữa thì càng xứng đáng hơn." Những ngón tay mảnh khảnh của Châu Kha Vũ lướt dọc trên chiếc cổ trắng ngần của Trương Gia Nguyên, lần lượt cởi từng cúc áo cảnh phục của cậu.

Trương Gia Nguyên đã quên hết những kỹ năng tự vệ được học trong học viện cảnh sát, những ngón tay trắng nõn và mềm mại của cậu nắm lấy cánh tay Châu Kha Vũ, "Gì cơ? Anh, anh định làm gì."  Âm thanh phát ra từ hầu kết theo đó mà chấn động, Châu Kha Vũ cảm giác cánh tay hắn cũng tê dại. 

"Cảnh sát Tiểu Trương trắng nõn mềm mại như vậy thật tuyệt, chơi cậu có thể thêm một tội hành hung cảnh sát rồi", Châu Kha Vũ vừa nói vừa liếm chóp tai hồng hồng của người trước mặt, cảm thấy thích thú khi cơ thể dưới thân mình càng run rẩy hơn.

Bàn tay to lớn với vào trong bộ cảnh phục, chạm đến phần eo bụng mịn màng bên trong, cảm giác vô cùng tốt, hắn không nhịn được khẽ vỗ, nghe thấy Trương Gia Nguyên nhỏ giọng thút thít, cả người cậu đều cứng lại, không dám nhúc nhích.

Châu Kha Vũ thích thú dùng dương vật cứng ngắc của mình cọ vào đũng quần cảnh sát Trương, càng lúc càng đẩy mạnh hơn, như thể sắp xuyên thủng quần, thật sự đẩy vào trong.

"Châu, Châu Kha Vũ, anh bình tĩnh một chút," Trương Gia Nguyên vừa nói vừa khóc, miễn cưỡng ổn định lại giọng của mình, "Chúng ta đều là đàn ông, có gì hay đâu, đúng không?"

"Tôi chính là thích đàn ông." Châu Kha Vũ cảm thấy phản ứng của Trương Gia Nguyên thật thú vị. Vốn dĩ chỉ muốn hù dọa cậu, nhưng bây giờ lại thực sự tìm thấy lạc thú trong đó. Hắn thực sự muốn nếm thử mùi vị của cảnh sát Tiểu Trương. Ngón tay ấm áp cách cảnh phục đảo quanh huyệt khẩu, cảm giác được thân thể phía dưới run lên.

Châu Kha Vũ bất ngờ cởi quần của Trương Gia Nguyên ra, vài chiếc cúc phía trước cảnh phục cũng bị bung ra. Trương Gia Nguyên vô cùng luống cuống, vặn vẹo cố gắng muốn tránh thoát: " Anh đừng, huhuhu, cứu mạng."

Bạch một tiếng, một cái tát vỗ vào bờ mông căng tròn của Trương Gia Nguyên, "Ngoan ngoãn một chút, còn dám trốn tôi sẽ trực tiếp chơi cậu luôn." Trương Gia Nguyên kìm nước mắt, nằm ghé lên bàn, cam chịu chờ bão tố tiếp theo kéo đến.

Ngón tay Châu Kha Vũ chen vào huyệt nhỏ mềm mại của cảnh sát Tiểu Trương, được da thịt mềm mại bao bọc xung quanh. "Đau quá." Bờ mông mềm mại và bắp đùi Trương Gia Nguyên cũng theo đó run rẩy.

"Vậy thì thả lỏng đi, đừng cắn chặt như vậy." Ngón tay Châu Kha Vũ không chút do dự chậm rãi cắm rút, cảm giác được tiểu huyệt dưới thân không còn khô khốc như trước, có một dòng chất lỏng chậm rãi trào ra, "Xem ra cảnh sát Tiểu Trương rất có thiên phú. " Lỗ tai Trương Gia Nguyên đỏ bừng vì xấu hổ, cậu vùi đầu vào giữa hai cánh tay thở hổn hển.

Khi rút ngón tay ra có thể thấy huyệt nhỏ hồng hào, mềm mại đã đẫm nước, như muốn dụ dỗ đàn ông cắm vào. Châu Kha Vũ đỡ súng thịt tiến vào, hoa huyệt chặt chẽ suýt chút nữa khiến hắn phải tước vũ khí. Trương Nguyên mắt nhắm nghiền, đáng thương quay đầu lại, "Nhẹ một chút, đau quá."

Châu Kha Vũ rút ngón tay ra, hôn lên gáy cậu, bờ vai rộng lớn bao phủ cả người Trương Gia Nguyên trong lồng ngực. Làm từ phía sau có thể nhìn thấy hai chân trắng nõn của Trương Gia Nguyên, dương vật to lớn không ngừng tiến lùi trong miệng huyệt, làm cho càng nhiều yêu dịch từ nơi giao nhau giữa hai người chảy xuống chân Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên bị chơi dần dần mềm nhũn, tiếng rên rỉ đau đớn dần biến thành rên rỉ thở dốc, thanh âm tiếng sau cao hơn tiếng trước, càng lúc càng dâm đãng "Cảnh sát Tiểu Trương, nhỏ giọng chút, lỡ như cục trưởng của cậu ở ngay sau bức tường thì sao?" "Còn chưa kịp nói hết lời, Châu Kha Vũ liền cảm thấy tiểu huyệt cậu đột nhiên co rút, khiến da đầu hắn tê dại, vật dưới quần lại thô to hơn một vòng,"Cảnh sát Tiểu Trương mẫn cảm như vậy sao? "

Cơ thể Trương Gia Nguyên như nhũn ra, gần như không thể đứng dậy, nhờ có dương vật người nọ nhét vào hậu huyệt mình mới không trượt xuống, quay đầu về phía Châu Kha Vũ khàn giọng nói: "Nhanh lên chút, tôi không thể đứng vững được, lỡ như một lát họ quay về thì sao. "

Châu Kha Vũ xoay người ôm Trương Gia Nguyên trong vòng tay, áp người vào tường, từ dưới lên trên xuyên qua hậu huyệt cậu. Dương vật đỏ tím ra vào giữa hai cánh mông trắng nõn mềm mại, hiệu quả đánh sâu vào thị giác. Trương Gia Nguyên chỉ cần hơi cúi đầu có thể thấy rõ toàn bộ quá trình bị người nọ chơi. Cậu thẹn thùng, vùi mặt vào cổ Châu Kha Vũ, không dám nhìn cảnh tượng bên dưới. Châu Kha Vũ hiển nhiên vô cùng hưởng thụ hành vi lấy lòng này, dưới thân càng ra sức hơn.

Cuối cùng khi Châu Kha Vũ bắn vào trong cơ thể Trương Gia Nguyên, cậu đã quá mệt mỏi,  không còn sức lực đắn đo việc tại sao hắn lại xuất tinh bên trong nữa.

"Nguyên Nhi?" Châu Kha Vũ vỗ nhẹ vào gương mặt đẫm mồ hôi của Trương Gia Nguyên với ý đồ giúp cậu thanh tỉnh hơn, "Tôi vẫn còn chưa tận hứng, chúng ta làm lại một lần nữa đi."

"Không thể." Trương Gia Nguyên dùng sức tát một cái vào khuôn mặt tuấn tú của Châu Kha Vũ, thân thể vừa đạt khoái cảm khắp nơi đều mẫn cảm, dương vật hắn bắn xong cũng không rút ra chút nào, huyệt khẩu bị sử dụng quá độ đã có chút sưng đỏ, cảm giác khi dương vật Châu Kha Vũ ma sát trong huyệt thịt dường như được phóng đại vô số lần, truyền lên đại não.

Trương Gia Nguyên bị hắn chậm rãi ma sát đến chảy nước mắt, "Châu Kha Vũ, xin anh hãy tha cho tôi đi"

Trương Gia Nguyên làm nũng xong, dương vật vốn chỉ cứng một nửa đột nhiên lấy lại tinh thần, lại ra sức lấp đầy huyệt khẩu một lần nữa. Trương Gia Nguyên sợ hãi nhìn Châu Kha Vũ, há to miệng nhưng chỉ có thể rên rỉ, chuẩn bị cho một đợt cao trào mới.

"Cảnh sát Tiểu Trương có mệt không?" Châu Kha Vũ đỡ Trương Gia Nguyên từ trên tường xuống, tấm lưng trắng như tuyết vì bị ma sát mà có chút đỏ lên, "Vậy thì ngồi xuống đi, em có thể thoải mái hơn chút. ", Châu Kha Vũ ôm người trong tay ngồi vào ghế thẩm vấn, đặt hai chân Trương Gia Nguyên lên tay cầm.

"Cmn, tư thế này càng ,ưm, càng mệt hơn." Trương Gia Nguyên ngồi trên dương vật to lớn của Châu Kha Vũ, chỉ có cái mông làm điểm tựa, cả người điên cuồng lay động. Quy đầu tiến vào với độ sâu chưa từng có, tiếng rên rỉ của Trương Gia Nguyên càng lúc càng gấp gáp, huyệt nhỏ đột nhiên co rút, một lượng lớn dâm thủy phun ra làm ướt đẫm bắp đùi Châu Kha Vũ.

Sàn phòng thẩm vấn bị vấy bẩn bằng chất lỏng màu trắng trong không biết tên, không rõ là của ai. Đồng phục cảnh sát của Trương Gia Nguyên đã bị lột sạch, đôi chân dài nhuộm đầy vết đỏ. Đôi mắt ướt nhẹp của cậu dõi theo Châu Kha Vũ đang thắt caravat.

"Tôi sai rồi, Nguyên Nhi Ca." Châu Kha Vũ nhướng mày, sờ mái tóc rối bù của viên cảnh sát nhỏ bé mà không hề có chút áy náy. "Nếu tôi cứ để như thế này, anh sẽ bị trừng phạt." Trương Gia Nguyên hai mắt đỏ hoe, mũi cũng đỏ bừng, xương quai xanh đầy những vết bầm xanh tím do Châu Kha Vũ cắn.

"Đưa cái này cho cục trưởng của em, để ông ta đưa lực lượng cảnh sát của mình tới địa bàn của tôi." Châu Kha Vũ tùy tiện xé một tờ giấy trên bàn, viết lại địa chỉ sào huyệt của mình.

Một tuần sau, Châu Kha Vũ đang ngồi trên ghế salon da thật hút thuốc, nhìn xe cộ tấp nập ở tầng dưới, nghĩ tại sao cảnh sát còn chưa đến bắt mình, trong lòng có chút nhớ mong cảnh sát Trương.

"Đại ca, tự nhiên ngoài cửa có cảnh sát nói muốn tìm anh, anh có muốn gặp không?"  Đúng lúc Châu Kha Vũ đang phiền muộn, một thuộc hạ thò đầu vào báo cáo.

Không phải đến rồi sao, Châu Kha Vũ cố nén không nhếch khóe miệng, nhưng không che giấu được bước chân gấp gáp, "Tao đi xuống xem một chút."

Xuống lầu, nhìn thấy Trương Gia Nguyên đang gấp đến đỏ mặt, cầm giấy chứng nhận cảnh sát nói chuyện với vệ sĩ, kéo tay áo lên dáng vẻ như muốn đánh một trận, hai mắt đỏ bừng như một con thỏ nhỏ.

"Cảnh sát Tiểu Trương, không phải tôi đã nói cảnh đội của em tới địa bàn của tôi sao, sao lại đến đây một mình, không sợ không thể về được sao? " Châu Kha Vũ lập tức túm lấy eo thon ngày nhớ đêm mong, hơi cúi đầu, kề sát bên tai cậu mà nói.

Trương Gia Nguyên ngửi được mùi hương quen thuộc, muốn mở miệng giải thích gì đó, nhưng không biết giải thích tại sao mình lại lén giấu tờ giấy đi, còn bị cảnh sát trưởng kỷ luật. Sau một tuần, bởi vì nhớ nhung nghi phạm mà chạy tới sào huyệt của người ta chịu chết. Miệng nhỏ vừa bắn như súng liên thanh đột nhiên tắt ngóm, đáng thương nhìn Châu Kha Vũ, hai mắt hồng hồng.

Chết tiệt, càng giống con thỏ nhỏ hơn!  Châu Kha Vũ từ eo cảnh sát Tiểu Trương sờ thấy còng tay, nhìn Trương Gia Nguyên đầy ẩn ý, ​​"Hóa ra là Cảnh sát Tiểu Trương muốn một mình bắt tôi về."

Ngón tay hắn linh hoạt móc ra còng tay, Trương Gia Nguyên còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì Châu Kha Vũ đã còng tay mình và cậu lại với nhau. Giống như ngày hôm đó cậu nghĩ suốt một tuần cũng không nghĩ ra Châu Kha Vũ thoát khỏi ghế trong phòng thẩm tra như thế nào.

Nhìn cổ tay của hai người bị còng tay khóa lại với nhau, Trương Gia Nguyên lo lắng đến dậm chân, "Anh làm gì vậy, tôi không mang theo chìa khóa đâu?"

"Em còn chưa tin tôi sao, không có ổ khóa nào mà tôi không mở được", lại hạ giọng nói bên tai Trương Gia Nguyên, với âm lượng mà chỉ hai người có thể nghe thấy, "Cũng không có cái huyệt nào mà tôi không chơi mềm được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro