Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01

Các đồng đội đều có thể thấy rằng Châu Kha Vũ gần đây không dính lấy Trương Gia Nguyên nữa.

Trước đây, khi phân nhóm chơi trò chơi, chỉ cần là tự do tổ hợp, Châu Kha Vũ luôn là người đầu tiên cướp Trương Gia Nguyên. Nhưng gần đây đã thay đổi, phần lớn là anh tìm Bá Viễn hoặc Lâm Mặc.

Trong cuộc phỏng vấn vài ngày trước, Châu Kha Vũ ngồi ở hàng sau, đầu vươn về phía Lâm Mặc và Lưu Chương ở hàng đầu, trò chuyện với họ.

Trương Gia Nguyên đang buồn chán muốn nói chuyện với Châu Kha Vũ, quay đầu lại thấy Châu Kha Vũ đang xen vào giữa Lâm Mặc và Lưu Chương, Trương Gia Nguyên ôm tâm tư "Châu Kha Vũ, đồ ngốc này, không biết quan hệ của hai người họ hay sao mà còn đi làm phiền người ta, tự giác tránh sang một bên đi "chọc chọc Châu Kha Vũ để nhắc nhở.

Nhưng Trương Gia Nguyên không ngờ Châu Kha Vũ lại trừng mắt liếc mình. Trương Gia Nguyên vô duyên vô cớ bị trừng mắt vô cùng tức giận, cậu không biết tại sao gần đây Châu Kha Vũ lại xa lánh mình như vậy. Nghĩ đến vỡ đầu, Trương Gia Nguyên cũng không nhớ được ra gần đây mình đã làm gì có lỗi với Châu Kha Vũ.

Trương Gia Nguyên tức giận cũng không dễ trêu chọc vào, ngày hôm đó cậu không nói lời nào với Châu Kha Vũ, cậu thật sự nhịn cả một ngày. Cả hai đều rất ăn ý tránh giao tiếp bằng mắt với đối phương.

Buổi tối Trương Gia Nguyên trở về ký túc xá, vốn muốn tìm Châu Kha Vũ nói chuyện, nhưng vừa đến phòng Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ lập tức từ trên giường đứng lên, nói "Anh đi tắm." rồi bỏ vào phòng tắm. Trương Gia Nguyên đã nhịn cả một ngày, bất bình và tức giận bùng nổ. Rõ ràng cậu không làm gì sai, dựa vào đâu mà Châu Kha Vũ đối xử với mình như vậy. Cậu bực bội để lại phần mì lạnh vừa làm nhằm xoa dịu bầu không khí rồi trở về phòng.

Mọi người trong tòa B thấy Trương Gia Nguyên vẻ mặt hùng hổ quay trở lại cũng không chút ngạc nhiên. Dù không biết tại sao nhưng ai cũng có thể thấy gần đây Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ đang giận dỗi nhau. Trương Gia Nguyên không nói gì, bày ra bộ mặt xám xịt rồi quay về phòng khóa cửa lại.

"Gia Nguyên? Em chưa ngủ đúng không?" Tiếng Bá Viễn gõ cửa đánh vỡ sự yên lặng của màn đêm.

"Em chưa, Anh Viễn, có chuyện gì vậy?" Trương Gia Nguyên mở cửa cho Bá Viễn đi vào, giọng nặng trĩu.

"Gần đây em cãi nhau với Châu Kha Vũ à?"

"Không có, em không làm gì hết, vẫn giống như bình thường, anh ấy đột nhiên lại không để ý đến em, cứ như bị điên ấy!"

Bá Viễn suy nghĩ một chút, thật sự không nghĩ ra đã thấy Trương Gia Nguyên làm chuyện gì khiến người khác khó chịu.

Thôi vậy, rất khó để hiểu được tâm tư của những đứa trẻ mới lớn.

"Có lẽ vài ngày nữa sẽ ổn thôi." Bá Viễn rời khỏi phòng Trương Gia Nguyên, vừa đi vừa lẩm bẩm một mình.

02

Châu Kha Vũ cũng không biết mình đang xấu hổ cái gì.

Chuyện phải quay lại mấy ngày trước, Châu Kha Vũ kết thúc buổi tập, cả đoạn đường cùng đồng đội ầm ĩ tranh cãi trở về ký túc xá, Lưu Vũ chiếm phòng tắm để đi tắm nên Châu Kha Vũ chỉ có thể lên mạng lướt web. Lướt lofter một lúc đột nhiên lướt đến một fanfiction, không ngờ lại thấy fanfic viết về mình. Nhân vật chính của fanfic này là chính anh và Trương Gia Nguyên.

[Châu Kha Vũ nhẹ nhàng hôn Trương Gia Nguyên, dịu dàng liếm môi cậu như thể đang ăn một viên kẹo. ]

Nhìn thấy đoạn này, mặt Châu Kha Vũ đã đỏ bừng đến lỗ tai, nhưng khi liên tưởng đến cảnh tượng đó, phản ứng đầu tiên của anh lại không phải là chán ghét.

"Môi của Trương Gia Nguyên sẽ ngọt như kẹo ư?" Châu Kha Vũ sửng sốt trước ý nghĩ hoang đường của mình, vội đặt điện thoại xuống giường cố gắng trấn tĩnh lại, một lúc sau không nhịn được lại cầm lên xem tiếp.

[Cậu nói, "Châu Kha Vũ, anh có muốn làm không?"]

Không khó để bộ não nhỏ mười chín tuổi nghĩ ra "làm" này là ám chỉ cái gì. Nhìn xuống bộ phận phía dưới nọ, Châu Kha Vũ cảm thấy mình lại tiếp thu thêm một kiến thức kỳ lạ nữa rồi.

"? Cái gì vậy? Sao có thể? Hả? Trương Gia Nguyên là đồng đội của mình! Vậy mà mình lại muốn làm em ấy? Không đúng! Là mình trong truyện lại muốn làm em ấy! ? Không thể hiểu trong đầu những cpf (couple fan) này mỗi ngày đều nghĩ cái gì! ! . . . . . Nói cơ thể Trương Gia Nguyên rất mềm mại ư. . . Cơ thể em ấy nhiều cơ bắp như vậy chắc sẽ không mềm đâu nhỉ? Nhưng lại rất trắng. . . . . . Ôi mình đang nghĩ cái gì vậy! !"

Hình ảnh kỳ lạ ấy lặp đi lặp lại trong tâm trí Châu Kha Vũ, dù muốn cũng không thể xua đuổi. Cuối cùng, Châu Kha Vũ cực kỳ thẹn thùng đập mạnh xuống giường, vùi đầu vào gối, lấy tay che đầu ép bản thân đi ngủ.

Tục ngữ nói rất đúng, dưa hái xanh không ngọt, cố ép bản thân ngủ cũng không ngủ được. Ngày hôm sau Châu Kha Vũ xuất hiện với đôi mắt thâm quầng khiến mọi người nhìn mà giật mình.

Cũng kể từ ngày đó, Châu Kha Vũ cảm thấy mình không thể ở bên cạnh Trương Gia Nguyên như bình thường được nữa.

Hai người thường có không ít những hành động thân mật, cho dù ngủ chung giường thì đồng đội cũng không lấy làm ngạc nhiên, nắm tay, ôm vai như cơm bữa.

Trước đó Châu Kha Vũ luôn coi Trương Gia Nguyên như anh em, làm những hành động mờ ám đó cũng không nghĩ bất cứ điều gì khác.

Nhưng từ sau khi đọc fanfic, Châu Kha Vũ chạm vào Trương Gia Nguyên sẽ theo phản xạ có điều kiện rút tay về, trong đầu ngay lập tức bắt đầu tự động phát những hình ảnh đó. Anh nghĩ chỉ vì mình sợ hãi, nhưng các đồng đội khác đụng chạm anh lại không có cảm giác gì, chỉ khi đối mặt với Trương Gia Nguyên mới cảm thấy không được tự nhiên.

Kỳ lạ.

Càng kỳ lạ hơn nữa là anh không hề có bất kỳ cảm giác mâu thuẫn nào với fanfiction, thậm chí còn như được mở ra một cánh cửa mới.

Ban ngày anh cố hết sức tránh né Trương Gia Nguyên, ban đêm sau lưng Trương Gia Nguyên lại đọc fanfic về họ. Hành vi gần như bệnh hoạn này khiến Châu Kha Vũ càng thêm phiền não.

Anh cũng biết rằng trốn tránh như vậy sẽ không giải quyết được vấn đề. Nhưng anh lại không biết trong lòng mình đang nghĩ gì. Anh vẫn không biết làm thế nào để đối mặt với Trương Gia Nguyên, hoặc làm thế nào để đáp lại tín hiệu tương tác mà Trương Gia Nguyên gửi cho mình. Ít nhất cho đến khi nghĩ ra một giải pháp tốt hơn, anh chỉ có thể trốn tránh.

Khi Châu Kha Vũ đi ra phát hiện Trương Gia Nguyên đã rời đi, món mì lạnh trên bàn cũng đã nguội lạnh, anh cười khổ, gượng gạo nhai mì lạnh.

"Có vẻ như tất cả đều do anh gây ra. Xin lỗi Nguyên Nhi. Đáng lẽ lúc ấy anh không nên mở fan fiction đó."

03

Mấy ngày tiếp theo, hai người đều ngầm không nhắc tới chuyện tối hôm đó Châu Kha Vũ ăn mì lạnh một mình - thật ra, ngoại trừ tương tác trước ống kính, hai người cơ bản không hề giao tiếp.

Trương Gia Nguyên càng nghĩ càng tức giận, Châu Kha Vũ sao lại như vậy, giận dỗi lại không chịu nói lý do, khiến cậu bị lạnh nhạt lại có khổ cũng khó nói. Cậu thật sự không thể chịu đựng được nữa.

Trương Gia Nguyên, chứng kiến ​​Châu Kha Vũ thay đổi sắc mặt n lần trong một ngày, cảm thấy rằng cậu phải nói chuyện cho rõ ràng.

Cậu lại chạy đến ký túc xá của Châu Kha Vũ, trùng hợp là Lưu Vũ đang tắm, Châu Kha Vũ không có nơi nào để trốn.

Trương Gia Nguyên trong lòng hít một hơi thật sâu, do dự mãi cuối cùng nói: "Châu Kha Vũ, chúng ta nói chuyện đi."

"Có gì để nói đâu." Châu Kha Vũ giả bộ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sôi trào.

Sau vài ngày đấu tranh tâm lý (và fanfic hun đúc), Châu Kha Vũ thấy rằng mình không thể duy trì mối quan hệ anh em với Trương Gia Nguyên được nữa. Khi nhìn thấy Trương Gia Nguyên và các đồng đội khác chơi game, anh chỉ muốn lao đến đẩy hai người ra, nhưng lại không có lý do gì để làm như vậy.

Châu Kha Vũ không biết Trương Gia Nguyên có thẳng hay không, anh sợ Trương Gia Nguyên khác với mình, sợ rằng trong lòng Trương Gia Nguyên, Châu Kha Vũ cũng giống như những người khác, là cái tên của một đồng đội bình thường ...   

Vì vậy, khi Châu Kha Vũ nghe Trương Gia Nguyên nói đến "nói chuyện", trong lòng không yên. Trương Gia Nguyên không biết suy nghĩ của mình trong những ngày qua, chỉ biết anh cố tình làm lơ cậu. Anh lo lắng Trương Gia Nguyên sẽ tức giận đến mức muốn tuyệt giao với anh.

"Anh nói thật cho em biết, sao đột nhiên lại làm lơ em?"

"Không có lý do ..." Châu Kha Vũ không biết phải nói như thế nào, theo bản năng muốn nói dối.

"Muốn nói không cố ý làm lơ em? Anh nghĩ em và các thành viên khác đều ngốc sao? Nếu anh không muốn nói cũng được. Sau này khỏi cần nói nữa. Đăng bài nói rằng chúng ta đã tuyệt giao đi, như vậy cũng không phải phiền anh giả vờ trước ống kính nữa." Trương Gia Nguyên đã nhiều lần nói cậu sẽ không khóc nữa, nhưng bây giờ nước mắt lại trào ra.

Châu Kha Vũ vừa ngước lên đã nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Trương Gia Nguyên. Anh không muốn thấy Trương Gia Nguyên khóc, cũng không muốn sau này trở thành người xa lạ với Trương Gia Nguyên. Thôi vậy.

"Trương Gia Nguyên Nhi, môi của em có phải rất mềm và ngọt không?"

"Hả ??" Châu Kha Vũ im lặng một lúc lâu cuối cùng cũng mở miệng hỏi khiến Trương Gia Nguyên sững sờ.

Châu Kha Vũ bất chấp, quyết định đổ lỗi cho fanfic, trong lòng thầm nói lời xin lỗi với fanfic, sau đó mở fanfic đầu tiên mình đọc ra đưa cho Trương Gia Nguyên xem.
   
"Anh chỉ tình cờ thấy thôi, thật sự chỉ là vô tình! Sau đó anh bị sốc, thật sự không biết làm thế nào để đối mặt với em mới như vậy ... Nguyên Nhi, anh sai rồi, đừng khóc, nếu em muốn trách ... thì trách fanfic này đã mở ra một thế giới mới cho anh đi... Mà em trách anh cũng đúng thôi, những ngày này là lỗi do anh, xin lỗi Nguyên Nhi."

Châu Kha Vũ nói xong, trong lòng lại thầm xin lỗi fanfic và các tác giả.

Trương Gia Nguyên đọc xong mặt có chút ửng hồng, mất một lúc để phản ứng lại, rồi đột nhiên bật cười. Châu Kha Vũ chỉ cảm thấy khó hiểu trước nụ cười của em.

"Hay lắm Châu Kha Vũ, hóa ra mấy hôm nay đều mải suy nghĩ xem môi Nguyên Ca của anh có ngọt hay không." Trương Gia Nguyên đỏ mặt trêu ghẹo Châu Kha Vũ.

Trong lòng Châu Kha Vũ thầm nghĩ: Cũng không đúng, anh còn ham muốn thân thể của em nữa. Nhưng anh sợ rằng nếu mình nói ra sẽ bị đánh chết, đành phải lầm bầm phủ nhận: "Cũng không phải ..."

Không biết Trương Gia Nguyên nghe có hiểu không, nhưng em lại bật cười, khóe mắt cong cong, Châu Kha Vũ thấy mà trong lòng không yên.

"Có ngọt ngào hay không nếm thử sẽ biết, cũng không phải là không cho anh hôn. Em thích anh như vậy, chẳng lẽ lại không cho anh hôn sao? Những ngày qua anh cứ một mình đấu tranh tư tưởng như vậy ư?"

Những lời này của Trương Gia Nguyên chứa quá nhiều thông tin, Châu Kha Vũ trong phút chốc không kịp đáp lại. Trương Gia Nguyên cũng không đợi Châu Kha Vũ trả lời, nói tiếp: "Nhưng em giận rồi, phạt anh một ngày không được nắm tay, hai ngày không được hôn, ba ngày không được ôm ngủ, có chịu nhận phạt không? Bạn trai nhỏ của em? "

END

Lưu Vũ: Ừm, chỉ muốn nói là trong phòng tắm vẫn còn một người, tui có thể đi ra ngoài được chưa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro