Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Gia Nguyên thật ra là một omega, nhưng cậu cao 185 cm, cao như vậy, ở trong ký túc xá omega sẽ rất đáng sợ.

Bởi vì mang theo thuốc ức chế, còn cách rất lâu mới đến thời kỳ phát tình, cậu yên tâm ở lại ký túc xá alpha.

Cho đến khi tập nhảy xong bước ra khỏi phòng tập, cậu cảm thấy có hơi nóng.

Một omega phát tình sẽ không thể ngửi thấy mùi hương quyến rũ trên người mình. Cậu nghĩ mình bị sốt, muốn quay lại ký túc xá để nằm nghỉ.

Trương Gia Nguyên quấn mình trong chăn, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng, hai mắt cũng đỏ hoe.

"Ai da má ơi, sao lại phát tình rồi?"

Khi nhận ra mình đến kỳ phát tình, cậu đã không còn sức để uống thuốc ức chế nữa.

"Ngủ một lát đi, ngủ một lát vậy," Cậu còn chút ý thức tự lẩm bẩm.

May mắn tập nhảy xong là giờ ăn trưa, mọi người chưa trở lại, vậy cố nhịn cho qua thôi.

"Kha Vũ, có nhìn thấy Nguyên Nhi không? Bình thường đến giờ ăn nó luôn tích cực nhất mà?"

Lâm Mặc bưng đĩa đồ ăn ngồi đối diện Châu Kha Vũ hỏi.

"Trương Gia Nguyên... hình như ... sau khi tan học ... trở về ký túc xá ... chắc là ... bị bệnh ..."

Hiroto lắp bắp nói bằng tiếng Trung bập bõm của mình.

"Vậy để tôi đi gọi em ấy," Châu Kha Vũ nói.

Châu Kha Vũ có chút lo lắng, cũng không biết tại sao mình lại quan tâm đến Trương Gia Nguyên như vậy.

Bình thường nhóc này biết đến giờ ăn cơm luôn rất mau lẹ, chỉ ước gì lúc nào cũng là giờ ăn cơm.

Nghĩ đến đây, Châu Kha Vũ không khỏi nở nụ cười, nghĩ đến Trương Gia Nguyên hai má nhét đầy thức ăn còn "Ưm ưm" nói chuyện với mình, giống như một chú hamster nhỏ.

Anh mang theo hy vọng người nọ không có việc gì, dọc theo đường đi có chút thở dốc, đi vào phòng ngủ.

Nhưng Châu Kha Vũ không tin được rằng sau khi mở cửa ký túc xá sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Nói cách khác, anh sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng Trương Gia Nguyên, mãnh nam Đông Bắc cùng anh ngày đêm ở chung lại là một omega.

Trương Gia Nguyên khuôn mặt ửng hồng cuộn mình trong chăn, trong phòng tràn ngập mùi kem chanh ngọt ngào. Châu Kha Vũ vốn đang thở dốc, thân thể đột nhiên khó có thể khống chế, bị quyến rũ đến có chút ngơ ngẩn.

Nhưng Châu Kha Vũ luôn tự chủ và tiết chế rất tốt, anh thề rằng mình chỉ muốn xem tình huống hiện tại của Trương Gia Nguyên như thế nào mới bước tới.

"Nguyên Nhi? Có nghe thấy anh nói không?"

Châu Kha Vũ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Trương Gia Nguyên liền muốn chạm vào nó. Vì vậy, anh khẽ chạm, thật sự rất nóng.

"Châu Kha Vũ"

Trương Gia Nguyên khàn giọng, phát ra tiếng kêu như mèo con.

"Nguyên Nhi, em ở đâu?"

Ngửi thấy hương vị ngọt ngào của omega, người này lại là người mà anh quan tâm, Châu Kha Vũ cố nén khó chịu dùng hai tay hất chăn, gân xanh đều nổi cả lên.

Trương Gia Nguyên toàn thân yếu ớt không chút sức lực, nhưng rất cần được an ủi, cho dù là mãnh nam Đông Bắc cũng không chống lại được bản năng của omega.

Cậu đứng dậy ôm lấy Châu Kha Vũ.

"Em nóng quá."

"Khó chịu ... hức hức khó chịu quá ..."

Hai tay ôm cổ anh, chân vòng qua người Châu Kha Vũ.

"Nếu còn có thể chịu đựng được, có còn là con người nữa không?" Anh nghĩ.

Nhìn thấy Trương Gia Nguyên trong vòng tay mình cũng dán sát mặt lại, miệng nhỏ há ra rồi lại khép vào, anh cũng bị kéo vào kỳ nhạy cảm.

Cô A quả O trong cùng một căn phòng.

Cả phòng tràn ngập mùi tuyết tùng và kem. Trương Gia Nguyên cảm thấy mùi của Châu Kha Vũ rất thơm mát, như giải tỏa được cơn nóng trên người.

Vì vậy Trương Gia Nguyên ôm chặt lấy Châu Kha Vũ, muốn tiến gần cơ thể anh để giải tỏa cảm giác khó chịu.

Châu Kha Vũ bỗng cảm thấy Trương Gia Nguyên hai mắt đỏ hoe giống như một chú cún con bị bỏ rơi.

"Nguyên Nhi, anh sẽ giúp em đánh dấu tạm thời."

Trương Gia Nguyên mất đi lý trí, miệng không ngừng kêu.

"Em muốn ... muốn. Ca ca cho em..."

Châu Kha Vũ cắn vào sau gáy trơn mịn của cậu, nơi tuyến thể.

Pheromone được truyền vào, lúc đầu có chút đau đớn, sau đó dần dần thích ứng, omega được an ủi, mềm mại dựa vào vòng tay của Alpha, thở nhẹ một hơi.

Tuyết tùng và kem- một sự kết hợp hoàn hảo.

"Nguyên Nhi, em đã không sao rồi, nhưng anh có sao, em phải chịu toàn bộ trách nhiệm."

Châu Kha Vũ khẽ cắn vành tai Trương Gia Nguyên, khiến người trong ngực anh toàn thân run lên.

Châu Kha Vũ đứng dậy, một tay đỡ lấy mông bạn nhỏ, giống như người lớn bế trẻ con, khiến Trương Gia Nguyên cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhưng không có sức lực để chống lại, chỉ có thể dùng tay nhẹ nhàng đấm vào lưng Châu Kha Vũ.

"Em... Em là mãnh nam Đông Bắc đó ..."

Nhưng điều này đối với Châu Kha Vũ không khác nào tán tỉnh.

Sau đó chính là sự giúp đỡ lẫn nhau một cách "hài hòa"

Trương Gia Nguyên cảm thấy tay mình gần như bị phế.

Lại sau nữa, Trương Gia Nguyên ngồi lên eo Châu Kha Vũ đấm người.

"Cái tay này là để đàn guitar! Không phải để cho anh cái kia!"

"Nguyên Nhi, cái này không thể trách anh được, omega giả A vốn sẽ bị cắn."

"May mà là anh", Châu Kha Vũ nhỏ giọng nói.

"Anh đang lảm nhảm cái gì thế!"

"Không nói gì cả, Nguyên Nhi, anh sai rồi ~"

"Vậy nói em nghe anh sai ở đâu"

"Nguyên Nhi, anh sai ở chỗ, kéo dài quá lâu~"

"Châu Kha Vũ!"

Trương Gia Nguyên cảm thấy alpha trong thời kỳ nhạy cảm thật khủng khiếp.

Châu- thời kỳ nhạy cảm- cún lớn Kha Vũ kéo cậu vào trong ngực, hết cắn lại liếm, chỉ sợ rằng giây tiếp theo cậu sẽ biến mất.

Lại không ngừng muốn Trương Gia Nguyên xoa đầu mình, phải biết rằng nếu ai trong Doanh chạm vào tóc của Châu thái tử, người đó sẽ bị đánh gục xuống đất.

Trương Gia Nguyên khẽ xoa đầu Châu Kha Vũ.

Người nọ còn liên tục gọi tên cậu, không ngừng tỏa ra mùi tuyết tùng khiến khuôn mặt Trương Gia Nguyên lại đỏ bừng.

"Nguyên Nhi" "Rất thích Nguyên Nhi" "Nguyên Nhi chỉ có thể là của anh", "Người khác không thể chạm vào Nguyên Nhi."

"Nguyên Nhi đừng ôm ấp Phó Tư Siêu, được không? Nguyên Nhi ôm anh được không?"

Trương Gia Nguyên cảm thấy rằng alpha thoạt nhìn rất A, rất đáng sợ này tương phản quá lớn rồi.

Được rồi,  vậy thì chỉ ôm ấp anh thôi.

Dưới gốc cây tuyết tùng, có lẽ có một thiếu niên đang ăn kem vị chanh, và một thiếu niên khác đang hát. Linh hồn hai người quyện chặt vào nhau.

"Trương Gia Nguyên Nhi, anh yêu em."

"Anh đoán xem em có yêu anh hay không?"  Trương Gia Nguyên nói.

"Nhét anh vào vali mang về Dinh Khẩu được không?"

"Xách đàn ra phố hát rong để nuôi anh nhé."

"Hoặc là vẽ tranh cũng có thể..."

Thiếu niên thỏa sức nghĩ về tương lai.

Tuyệt đẹp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro