Mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lần đầu nhìn thấy em, tôi biết tôi đã sa vào lưới tình đành chịu vây hãm ngàn năm. Buổi chiều mưa nặng hạt đó, giá như tôi không dừng lại trú mưa dưới mái hiên, có phải ta sẽ có kết cục khác. 

"Nè anh, cầm lấy mà lau đi, ướt như vậy coi chừng hư máy ảnh đó." - Em đưa tôi chiếc khăn mùi xoa màu xanh, thơm mùi nắng mới, nhẹ nhàng tinh khôi như em.

"Cảm... cảm ơn." - Tôi rụt rè nhận lấy và đưa lên lau chiếc máy ảnh, tri kỷ của tôi.

Cả hai chìm vào bầu không khí yên lặng, chẳng thể nào cất lời. Trái tim tôi gào thét muốn bắt chuyện với em nhưng lý trí của một kẻ già cỗi tâm hồn thì chẳng buồn suy nghĩ. Và may thay, em lại chủ động bắt chuyện. Chà, xem ra là cơn mưa mang điềm lành nhỉ.

"Ây, anh chắc không phải người ở đây hả? Lần đầu tôi gặp anh ở cái đất Liêu Ninh này đó."

"Ừm, tôi đến đây để tìm ý tưởng, vừa đi dạo vài phút thì trời mưa." - Ắt hẳn đây là câu dài nhất tôi từng nói trong suốt mấy năm qua. 

"Haha, coi như anh xui rồi, Liêu Ninh vào mùa mưa thì hầu như ngày nào cũng mưa hết." - Nụ cười của em thật rạng rỡ, như ánh nắng sáng bừng cả khoảng trời xám xịt.

Xui xẻo ư? Có nực cười không khi tôi lại thấy đây là ngày may mắn nhất trong cuộc đời tôi. Vì tôi đã gặp em, ánh sáng của đời tôi.

"Cũng không hẳn vậy. Mưa thì lại có vẻ đẹp của nó, chẳng phải bộ phim tình cảm nào cũng có cảnh nam nữ chính dưới mưa sao?" - Tôi thề là tôi không có xem mấy bộ phim đó đâu, chỉ là đột nhiên nhớ tới thôi.

"Tôi lại chẳng thích mưa chút nào. Cả bầu trời tối om, ai cũng cố gắng né tránh cơn mưa cả. Tôi thích những ngày nắng hơn, thời tiết thật trong lành, dù làm gì cũng thật vui vẻ." - Em đưa mắt nhìn mông lung, ánh mắt của em như chứa hàng ngàn câu chuyện mà tôi chẳng bao giờ được biết.

"Vậy à. Tôi là Châu Kha Vũ, 22 tuổi người Bắc Kinh. Để cảm ơn em đã cho mượn khăn lau khô máy ảnh, có thể nào cho tôi mời em một bữa ăn được không?" - Tôi đã lục lọi trong bộ não đầy ngổn ngang của mình để ra câu thoại cũ rích này, chỉ để tìm cái cớ gặp lại em.

"Tôi là Trương Gia Nguyên, 18 tuổi. Mời tôi một bữa thì không cần đâu. Nhưng tôi đang được nghỉ hè nên nếu như anh cần một hướng dẫn viên chính gốc Liêu Ninh thì tôi không ngại giúp đỡ anh đâu." 

Có lẽ thượng đế đã nhớ ra đứa con bị ông quên lãng rồi nhỉ? 


Và cả mùa hè đó, dù là những ngày mưa rả rích hay những ngày nắng sáng bừng - tất nhiên là chẳng thể sáng bằng nụ cười của em - em đưa tôi đi khắp chốn. 

Em dẫn tôi đến tiệm kem em yêu thích, ngồi ngay khung cửa tắm nắng như chú mèo lười. Em cho tôi ăn hành chấm tương, món mà em thề thốt cả ngàn lần rằng nó ngon tuyệt vời. Thú thật nó khá là khó ăn nhưng chỉ cần là những thứ em thích, tôi chắc chắn sẽ học cách để thích nó. Em đưa tôi về nhà em, ngôi nhà đầy ắp tình thương mà ba mẹ dành cho em. Em chỉ cho tôi xem cái cây ngày xưa em lén trèo để suýt ngã gãy chân. Em bảo tôi là người duy nhất em mời về nhà, liệu có phải chấp thuận cho tôi vào trái tim em?

Và cứ thế, tôi và em ở bên nhau dù chẳng ai ngỏ lời. Tôi yêu siết bao những cái ôm, những nụ hôn vội vàng. Em tôi có cái tên thật đẹp, hoàn hảo như con người em. Gia Nguyên, "Gia" là nhà, em nói em là nhà của mọi người. Nhưng em ơi, xin em hãy thương xót kẻ si tình là tôi mà trở thành ngôi nhà của riêng tôi. "Nguyên" khi phát âm phải cong lưỡi, hé môi ra như đang mời gọi nụ hôn. Nguyên nhi, Nguyên của anh, cho anh được gọi em cả đời như vậy. 

Đôi mắt của em như dãy ngân hà lấp lánh ngàn tinh tú, anh đã chìm trong vũ trụ nơi thuộc về em.

Đôi môi em thơm ngọt như rót mật vào lòng anh, cứu sống kẻ khát khô giữa sa mạc cô độc.

Nụ cười của em như ánh sáng, chiếu sáng con đường tăm tối anh đã đi bao năm.

Giọng nói của em như liều thuốc an thần, hàng đêm dỗ dành kẻ lang thang vào giấc ngủ yên bình.

Tình yêu của em chữa lành trái tim anh.

Nguyên của anh, em của anh, hy vọng của anh, hạnh phúc của anh. Em là quá khứ, là hiện tại, là tương lai của anh. Thứ lỗi cho anh vì chẳng thể suy nghĩ ra được từ nào xứng đáng hơn để nói về em. 

Anh đã nghĩ cuộc đời anh đã lật qua trang khác. Có lẽ thượng đế đã phái em xuống trần như đền bù cho những tổn thương vì ngài đã lãng quên anh hằng mấy năm qua.

Nhưng mà anh đã quên mất, thiên thần rồi sẽ về với thiên đường.

---

Tôi chẳng thể quên được ngày hôm ấy, cơn mưa mang Nguyên của tôi về với nơi thuộc về em.

Tôi thức giấc sau một đêm mưa dầm, em nằm cạnh xinh ngoan như thiên thần. Em của tôi lúc nào cũng vậy như thiên sứ chẳng vương bụi trần. Tôi đặt môi lên trán em như một nghi lễ đánh thức hoàng tử mà tôi đã lặp lại mỗi ngày. Nhưng chao ôi sao vầng trán mà môi tôi chạm vào lại chẳng còn hơi ấm. Đôi mắt chứa cả dãy ngân hà vì sao chẳng mở ra. Tay tôi run bần bật, chẳng đủ can đảm để kiểm tra hơi thở của em. Nguyên của anh, cầu xin em đừng bỏ lại anh ở cõi trần.

Em ra đi trong giấc ngủ sau cơn suy tim. Tồi tệ làm sao khi tôi ngủ say bên cạnh, để mặc em ra đi trong cô độc. Ba mẹ em nói em mắc bệnh tim bẩm sinh, dù đã bỏ ra rất nhiều tiền bạc và thời gian nhưng họ chẳng thể tìm được trái tim phù hợp để cứu lấy đứa con trai bé bỏng của họ. Người thân, bạn bè đến tiễn đưa em, ai cũng rơi nước mắt. Tôi chẳng thề nào rơi nước mắt nữa, dù hồn tôi đang khóc tang cho cuộc tình mình. Tôi vẫn đứng lặng thinh cạnh em,  dường như tôi đã chết theo em rồi. Rõ ràng tôi và em chỉ bên nhau chưa được hết mùa hè nhưng tôi cứ ngỡ một đời.

Sau khi đưa tang em, tôi quyết định quay về Bắc Kinh, không có em thì tôi còn ở đây làm gì. Liêu Ninh vẫn mưa không dứt nhưng chàng trai cùng tôi trú mưa đã không còn. Cả căn phòng tràn ngập hình bóng em, trái tim tôi như bị bóp nghẹn. Tôi tìm được bức thư trong ngăn tủ đựng những cuộn phim tôi chụp em suốt mùa hè qua. Ngoài bìa thư đề "Gửi anh", đúng là nét chữ của em rồi. Tôi run rẩy mở bức thư, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.

"Kha Vũ,

Nếu anh tìm thấy được bức thư này thì khi đó em đã không còn được bên cạnh anh nữa. Nguyên Nhi thật sự muốn cùng anh đi suốt cuộc đời này. Nhưng tiếc thay trái tim em lại quá yếu đuối, không thể đồng hành cùng anh. Xin anh đừng trách vì em đã giấu đi căn bệnh này. Em không muốn anh phải lo lắng vì những chuyện cỏn con đó. Cảm ơn anh vì đã đến bên em, mang lại cho em rất nhiều kỷ niệm đẹp. Em đã sống hạnh phúc cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời này. Nên xin anh đừng đau lòng, đừng khóc vì em. Nụ cười của anh là điều xinh đẹp nhất trên cõi đời này nên hãy cười lên anh nhé. Anh nhớ phải uống thuốc đúng giờ và đừng hút thuốc nữa. Em biết là anh cố gắng giấu nhưng không điều gì có thể qua mặt được Gia Nguyên đâu, haha. Nguyện cầu con đường sau này anh đi luôn tràn ngập ánh sáng. Phải sống thật hạnh phúc thay cả phần em nữa. Hứa với em được không Kha Vũ?

Yêu của anh,

Gia Nguyên."

Nguyên của tôi ơi, hóa ra em đã biết trước kết cục này nhưng vẫn luôn giữ kín nó. Em gieo cho tôi mầm sống hy vọng để rồi giẫm nát nó.  Nhưng làm sao tôi nỡ trách móc em hỡi tình yêu bé nhỏ. Em mong tôi sống hạnh phúc thay cả phần em nhưng tiếc thay hạnh phúc của tôi đã mai táng rồi. Nhưng tôi phải cố gắng để "sống" vì có bao giờ tôi nỡ chối từ yêu cầu của em đâu.

------

Nguyên nhi, đã bao lâu rồi anh không được gọi tên em. Biết làm sao đây khi đến tận giờ này nhắc về em thì nơi ngực trái vẫn nhói đau. Anh cứ nghĩ trái tim đã chết theo em rồi. Nhưng tồi tệ làm sao khi nó vẫn đập từng nhịp đều đặn. Mùa hè đã gõ cửa Bắc Kinh rồi nhưng sao anh chẳng cảm nhận được sự ấm áp của ánh nắng. Hay có lẽ chỉ có ánh nắng của Liêu Ninh mới có thể sưởi ấm được thân xác này. Cả ba yêu cầu của em, anh chẳng thực hiện được cái nào ra hồn cả. Xin em đừng buồn đừng giận mà đánh mất nụ cười vì nụ cười của em là thứ mà anh tôn thờ.

---

Lại một đêm tôi mơ thấy em, trong mơ em vẫn tinh khôi như ngày đầu. Tôi giang tay ôm lấy em vào lòng nhưng tất cả lại hóa hư không. Tôi lại "sống" thêm 1 ngày, liệu còn bao nhiêu ngày nữa đây?

---

Gia Nguyên, xin lỗi vì đã không thực hiện được lời hứa với em. Mong kiếp sau em sẽ tìm được một người thật xứng đáng với em. Bởi vì Kha Vũ đã thất hứa nên chẳng dám hẹn em kiếp sau.

Nguyên của anh, ánh sáng của anh, sức sống của anh, tình yêu của anh, cho phép anh được gọi tên em lần cuối trong đời. Gia Nguyên, những ngày bên em là khoảng thời gian hạnh phúc duy nhất trong cuộc đời anh. Cảm ơn em, xin lỗi em, Kha Vũ sẽ luôn yêu em.

----

"Tin mới nhất: Lực lượng cảnh sát quận X tìm thấy thi thể một nam thanh niên trong khu căn hộ A, bước đầu điều tra nghi tử vong do tự sát...".



-----------------------------------

Xin chào, cảm ơn mọi người đã đọc La lumière. Nếu có thể, dù là khen ngợi hay trách móc hay chỉ là tám chuyện phiếm, xin mọi người để lại một bình luận nơi đây. Hoan nghênh mọi người đến với thế giới quan của tôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro