13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.6.2021

So với hôm qua thì ngày hôm nay của tôi chẳng khá khẩm hơn là mấy. Chưa từng cảm thấy cuộc đời vô vị và bất lực như bây giờ. Đến nỗi, tôi chỉ muốn mình mãi chìm trong giấc mộng để mắt không phải khóc, tim không phải đau. Với lấy chiếc điện thoại đã bị rơi vào lãng quên cả một ngày, thấy thông báo đỏ chót của hàng chục cuộc gọi, hàng trăm tin nhắn. Tất nhiên, tôi sẽ không trả lời, không hồi đáp, lấy một lí do thật vô lý và nực cười - tất cả đều giả để dứt khoát rời xa anh. Cả ngày hôm qua, tôi đã nằm lì trong phòng, không hề bước chân ra ngoài dù chỉ một bước. Chỉ có hơn một ngày mà tôi thấy mình như các xác chết khô, cạn kiệt sức lực cả thể chất lẫn tinh thần. Bình minh trên biển đẹp đến nao lòng, tiếc là tôi chẳng còn tâm trạng để thưởng thức vẻ đẹp ấy. 

Điện thoại lại rung lên vì cuộc gọi của một ai đó. Lòng vẫn không khỏi biến mất cảm giác lo sợ bố anh sẽ lại tìm đến tôi, lại trách móc bằng những lời lẽ đầy tổn thương. 

Tôi đã tự làm đau chính mình, bất đắc dĩ làm đau anh. Tôi không muốn anh vì tôi mà bỏ đi tương lai của mình. Không đáng.

Trương Gia Nguyên sợ vì mình làm làm Châu Kha Vũ lỡ dở tương lai. Nhưng cậu lại không biết rằng, cậu mới thực sự là tương lai của Châu Kha Vũ.

Tôi cố gắng hít vào thở ra thật sâu cầm điện thoại lên. Khi thấy người gọi không phải là số lạ, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng thay vào đó, người gọi lại là anh Đằng, liệu anh đã biết chuyện chưa, phải trả lời như nào bây giờ? Tôi lại càng bối rối, nhưng cũng chẳng thể ấn từ chối cuộc gọi, đành tự trấn tĩnh bản thân rồi bắt máy: 

"Em với Châu Kha Vũ có chuyện gì vậy? Nó khóc lóc gọi cho tất cả mọi người hỏi về em. Gia Nguyên à, nói anh nghe..."

"Em không thể tiếp tục được nữa anh à. Tối nay em về lại Bắc Kinh, đi uống rượu với em."

"Được rồi, hẹn em tối nay."

Hôm nay cũng là ngày cuối cùng của cuộc dã ngoại, ngày cuối cùng tôi ở lại đảo Hải Hoa. Nhân lúc Châu Kha Vũ không có trong phòng, tôi nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc của mình, cất gọn vào vali rồi để trước lên xe. Lúc tôi vừa dọn đồ xong thì cũng là lúc các bạn học khác từ biển trở về sau khi đi ngắm hoàng hôn. Thú thực, tôi vẫn luôn trông ngóng anh. Tôi đau lòng đến khó thở, rất muốn nhìn thấy anh, muốn biết anh bây giờ ra sao. Tôi sợ anh khóc nhiều quá, tại trước đây anh chưa khóc bao giờ. Mỗi khi tôi khóc, anh luôn là người dịu dàng dỗ dành và lau chúng đi. Anh khóc rồi, ai đem dịu dàng trao anh? Anh khóc rồi, tâm hồn tôi nghìn mảnh vụn vỡ.

Tôi vẫn luôn thế, vẫn hướng ra phía biển xa, trông ngóng một bóng hình. Nhưng nhìn mãi, vẫn chẳng thấy anh đâu. Có phải mất đi rồi, không thể tìm lại nữa? 

Patrick mở cửa phòng, tiếng động tuy nhỏ nhưng cũng đủ đưa tôi về thực tại, thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man ban nãy. Nhìn thứ cậu ấy cầm trên tay, nước mắt vốn chưa khô trên mi của tôi lại trực trào, chảy dài trên hai gò má.

"Nãy đi tớ thấy nó dạt vào ven biển, nhìn qua đoán chắc là đồ của cậu nên đem về. Vứt bỏ nó chỉ khiến cậu đau đớn và day dứt hơn thôi. "

Chiếc khăn quàng cổ anh đan tặng, đã vương đầy cát biển. Tôi như đứa trẻ con tìm lại được món đồ chơi đã mất, nửa phần vui sướng nửa phần đau lòng, đem chiếc khăn điên cuồng rửa sạch. Nhìn báu vật trở lại bên mình, tôi tự nhủ chẳng thể rời xa nó một lần nào nữa. Tôi giặt sạch, sấy khô rồi cất gọn vào một góc vali. Vali dù nhiều đồ nhưng không hiểu sao bản thân vẫn vô thức để trống một chỗ. Giống như trong trái tim tôi, Châu Kha Vũ vĩnh viễn chiếm mất một phần chẳng thể thay thế. 

Không biết khoảng thời gian sau này, liệu có còn một bông hoa hướng dương nào dành tặng tôi...

Và khoảng thời gian sau này, có lẽ tôi cũng chẳng còn là một đoá hướng dương nữa.

Suốt đoạn thời gian từ đảo Hải Hoa về Bắc Kinh, tôi chỉ nhìn đúng một hướng ra cửa sổ. Tôi đã thấy anh đầy ủ rũ, nhưng như một lẽ thường tình, tôi không dám nhìn thẳng, không dám nhìn lâu, vì sợ bản thân chẳng kìm nén nổi cảm xúc. 

Bắc Kinh hôm nay chẳng có nắng. Mưa tầm tã, mưa rất lâu.

---------------

Trương Gia Nguyên tuổi 18, lần đầu uống rượu.

Cậu cả Trương Đằng ngồi ở một quán rượu vắng khách. Trương Gia Nguyên đã khóc quá nhiều rồi, cả mặt sưng húp, đôi mắt vô hồn. Không ai có thể tưởng tượng một đứa trẻ mới ngày trước nói cười, hôm nay đã suy sụp như mất đi một nửa tâm hồn. Trương Đằng tất nhiên đau lòng hết thảy.

Tối hôm ấy, trời không ngớt mưa. Có một người lại chẳng thể rơi thêm nước mắt. Cậu nở nụ cười thê lương nói với anh rằng mình muốn khóc quá, nhưng đã rơi nước mắt quá nhiều rồi, giờ hình như nó đã cạn khô. Trương Gia Nguyên lại quay trở về vòng bế tắc luẩn quẩn, tăm tối trước đây. Chỉ có điều, bóng tối giờ ngày càng siết chặt cậu, chắc chắn càng khó khăn để thoát ra thêm một lần nữa.

"Em đã sai khi yêu Kha Vũ phải không anh?"

"Có phải em đã sai khi luôn muốn giữ anh ấy ở lại bên mình?"

"Hình như em đã sai ngay từ đầu. Nhưng em mệt quá rồi, em cũng có muốn thế đâu. Em không muốn nghĩ nữa..."

Trương Gia Nguyên cứ thế nốc thật nhiều rượu. Cậu uống như một kẻ chết khát, nhưng không phải khát rượu mà là khát yêu. Cậu uống để quên đi được anh, để bỏ lại tất cả những khoảnh khắc giữa hai người vẫn luôn hiện hữu xung quanh, ở chốn Bắc Kinh hoa lệ. 

Nhưng không hiểu sao, càng uống cậu lại càng nhớ. Tiềm thức đưa hết tất thảy những kỉ niệm ùa về, như một thước phim tua chậm trước mắt cậu:

"Chào mừng em đến với thế giới của Châu Kha Vũ"

"Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi."

"Vậy anh đưa em về nhà nhé."

"Đợi anh về nhà"

"Anh nghe nói người ở bên mình năm 17 là người đi cùng mình cả đời đấy

Nhưng anh 18 rồi mà. - Trương Gia Nguyên ngốc nghếch phản bác.

Em vẫn 17, nên anh cả đời bên em."

Trương Gia Nguyên nhớ rất nhiều, nhớ anh rất nhiều. Thậm chí, còn nghe thấy tiếng anh bên tai mình. Cậu cảm thấy nhớ anh phát điên mất thôi. Cảm giác muốn chạy đi tìm gặp anh ngay lập tức, để ôm anh và tìm kiếm sự dỗ dành như đám than hồng chôn vào tro nguội. Bởi đâu có thể nữa, Trương Gia Nguyên đã chọn cắt đứt mối tình đầu để anh có thể tìm đến một chân trời tốt đẹp mà xa xôi hơn. Cậu miên man trong miền cảm xúc hỗn độn, và từ một lúc nào đó, men rượu đưa cậu vào trong giấc mộng. Con người say xỉn ấy vẫn không ngừng lẩm bẩm gọi tên: "Kha Vũ".

Trương Đằng biết chuyện của Gia Nguyên lại càng thêm thương người em của mình. Anh thật sự hiểu và căm ghét cảm giác bất lực đến tận cùng. Dù muốn giúp nhưng làm gì được? Chẳng thể níu kéo lại thời gian, càng không thay đổi được sự sắp đặt tàn nhẫn của số phận. Có lẽ điều duy nhất anh có thể làm lúc này là cố gắng giữ liên lạc với Kha Vũ. Trương Đằng đưa Trương Gia Nguyên đã chìm trong men rượu về nhà. 

"Mặt trời của em không mất đi, chỉ là bị mây đen che lấp.

Rồi đến một ngày, mây đi, nắng lại đến. Hướng dương sẽ hồi sinh, hướng dương sẽ ngẩng đầu.

Gia Nguyên à, chỉ cần còn tin tưởng, Châu Kha Vũ sẽ lại trở về bên em."

Không biết liệu Trương Gia Nguyên có nghe được những lời này không, nhưng Trương Đằng vẫn gửi vào trong cơn mưa một tia nắng. Trương Đằng tin rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, chỉ còn là vấn đề của thời gian. Chỉ mong Nguyên nếu không thể dứt khoát buông bỏ thì có thể kiên nhẫn chờ đợi, tự vun với cho bản thân mình. 

Để chờ một ngày nắng lên.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro