49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời mới tờ mờ sáng, Di Mộc Thần đã rời giường.

Tuy trong lòng đã có chút chuẩn bị. Nhưng lúc y tỉnh dậy lại cảm thấy chưa bao giờ bối rối như vậy. Nhìn thấy một màn trước mắt này, vẫn khiến y mất tự nhiên nháy mắt cứng ngắc.

Năm đại nam nhân cứ như vậy hỗn loạn nằm trên một cái giường lớn màu đen đầy nếp nhăn, còn không thèm mặc quần áo...

Cho dù cả đêm cũng không phát sinh chuyện gì, nhưng vẫn cảm thấy không được tự nhiên, nhất là trên người cũng chỉ mặc duy nhất cái quần lót tam giác.

Đâu chỉ là có chút bối rối...

Di Mộc Thần cảm thấy da đầu run lên từng trận.

Y cố gắng thật nhẹ nhàng đẩy cánh tay cả đêm đều ôm chặt mình của Tiếu Tấn ra, lúc gỡ ra được, y cảm thấy hơi thở của mình cũng thông thuận hơn rất nhiều. Tiếp theo, là Đinh Đinh đè nặng bắp đùi y, Bàng Nghị Vĩ ôm chân y, còn có cái tay Di Phong khoát lên trên mặt y... (=.,=)

Chờ Di Mộc Thần thật vất vả đẩy được một đám ra, lúc này y mới thở hắt ra, cảm thấy thật vô lực.

Y đã hơn ba mươi tuổi, cũng không phải thiếu niên chưa từng trải, nên dĩ nhiên y biết lý do những người này không đi. Y cũng rất hiểu, vô luận xuất phát từ mục đích gì, bọn họ cố chấp ở lại đây, e là đều có liên quan tới y. Cục diện càng ngày càng hỗn loạn khiến Di Mộc Thần cau mày.

Y cảm thấy không thể để cho cục diện tiếp tục hỗn loạn như vậy nữa.

Hiển nhiên, quan hệ giữa bọn họ đã đến mức không thể phó mặc không quản, sự nhượng bộ của y chỉ khiến cho quan hệ vốn đã dị dạng của bọn họ trở nên càng thêm khó có thể sửa đổi. Y biết hiện mấy người ở trong phòng này đều trời sinh hiếu chiến, nếu chọn cách ép buộc, thì chỉ sợ khả năng bị đánh ngược sẽ rất lớn.

Giờ phút này Di Mộc Thần cảm thấy y cần bình tĩnh suy nghĩ thật kỹ, đây là thời điểm ngẫm lại nên xử lý loại quan hệ dị dạng của bọn họ này như thế nào.

Dù sao cũng phải có người tiến một bước trước.

Di Mộc Thần xuống giường, nhặt lên áo ngủ màu trắng bị ném ở một bên, vừa đi vừa mặc vào, lặng lẽ ra khỏi phòng.

Theo cánh cửa bị tiện tay đóng lại.

Bốn người vốn đang ngủ ngon ở trên giường đều tỉnh dậy.

Này xem ra, trên mặt bốn người làm sao còn có nửa điểm buồn ngủ, ai cũng có vẻ cực kỳ thanh tỉnh.

Ánh dương yếu ớt xuyên qua cửa thủy tinh sát đất chiếu vào, ôn nhu rọi lên chiếc giường màu đen, thêm một chút không khí thoải mái vào trong phòng.

"Có phải hôm nay nên có người cút hay không?" Tiếu Tấn ngồi dậy đốt điếu thuốc, nhợt nhạt rút một hơi, phun ra làn khói lượn lờ.

Bàng Nghị Vĩ cũng nhìn hắn không có lên tiếng, chỉ quay đàu bỏ qua ánh mắt độc ác lạnh thấu xương của Tiếu Tấn, thuận tay kéo qua cái gối mà Di Mộc Thần dùng qua ôm vào trong ngực, còn không biết đủ cọ cọ mới an tâm nhắm mắt lại ngủ tiếp. Hiển nhiên là không muốn trả lời câu hỏi mà trong lòng tất cả mọi người đều rõ này.

Nhưng cái vẻ thong dong nhìn không ra chút chột dạ cùng khẩn trương này có lẽ là câu trả lời tốt nhất.

Bên cạnh Di Phong lại ngáp một cái, thuận tay lấy mắt kính từ tủ đầu giường ở một bên qua: "Này không cần thiết đi."

Tiếu Tấn nghe vậy, chỉ lạnh lùng nhìn Di Phong, trong đôi mắt phượng hơi xếch lộ ra vẻ bừng tỉnh. Ánh mắt sắc bén theo bản năng nhìn nhìn Bàng Nghị Vĩ đang ngủ ở đuôi giường, nhất thời càng thêm xác định đáp án trong lòng.

"... Các người liên kết ?"

"Đúng vậy."

"Rốt cuộc anh muốn cái gì từ nơi này?" Tiếu Tấn thản nhiên hỏi, khẩu khí cực kỳ bình tĩnh cứ như đang nói một chuyện lông gà vỏ tỏi.

Di Phong đẩy kính, cũng lịch lãm cười: "Mục đích của tôi và cậu cuối cùng đều giống nhau."

"..." Tiếu Tấn nheo mắt, cả người nhất thời phát ra tín hiệu cảnh cáo của dã thú khi bị xâm chiếm lãnh địa.

Thấy thế, Di Phong lại không quan tâm, từ lúc hắn nói ra ý này, thì đã tính đến điều tồi tệ nhất. Dù sao, hắn đã dùng gần như tất cả mọi thứ để cược một ván này. Thắng, hắn may mắn, thua, có lẽ về sau hắn và Di Mộc Thần ngay cả bạn bè cũng không được. Chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng không ngại mở tối đa lợi thế cho ván bài.

"Cậu đấu không lại tôi." Di Phong chậm rãi nói, không có khiêu khích, không có cường điệu, khẩu khí lại cực kỳ chắc chắc, giống như hắn đã nhìn thấy tất cả kết quả, mà lúc này hắn chỉ nói sự thật.

Tiếu Tấn nghe vậy, tay cầm điếu thuốc hơi dừng lại một chút.

"... Anh nắm chắc như vậy sao?" giọng hắn đầy khinh miệt.

"Không biết, cược một phen đi." Di Phong thản nhiên nói, với giọng điệu mơ hồ không xác định.

Hắn cược phần tình cảm của hắn đối với Di Mộc Thần, còn đánh cược... vào sự xem nhẹ của Tiếu Tấn.

Nói đến đây, hai người tựa hồ cũng thấy không cần phải nói gì thêm nữa.

Di Phong cũng không nói gì nữa, liền xuống giường đi vào phòng tắm.

Hắn có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, tối hôm qua bên cạnh nhiều người nằm như vậy, hắn cảm thấy có chút khó thở, nếu không phải liều mạng tự nói với mình đây là lãnh thổ của Di Mộc Thần, thì hắn thật sự cũng không muốn ngây ngốc dù chỉ một giây.

Hoàn hảo, sắp rồi, sắp tới rồi...

Phải chịu đựng.

Nhẫn nhịn một chút thôi, những người này sẽ hoàn toàn biến mất!

... Hắn luôn tự nói với mình như vậy.

Lúc này Tiếu Tấn lại theo bản năng liếm liếm đôi môi hơi trắng bệch, đồng tử ánh tím co rút chặt, có chút tức giận.

Căn phòng mờ tối lại khiến người ta cảm thấy thêm vài phần áp lực.

Tiện tay bóp tắt điếu thuốc xuống giường, kéo áo ngủ qua tùy ý phủ lên người liền đi xuống lầu.

Chờ mọi thứ đều quay về bình tĩnh. Đinh Đinh vốn ngủ rất quy củ, xoay người tìm một tư thế thoải mái, mỉm cười ngủ tiếp.

Quả nhiên báo cáo kiểm tra DNA ghi rất rõ ràng.

Nó không chỉ chứng minh đầy đủ rằng Tiếu Tấn, Đinh Đinh, mà thậm chí Bàng Nghị Vĩ cũng là cháu trai của Di lão gia tử lưu lạc bên ngoài, mà họ còn tìm thấy nhiều manh mối.chứng minh.

Điều này khiến chú Cổ vốn không tin chút nào cũng không có lời nào để nói.

Người xét nghiệm là Di Phong mà ông tin tưởng nhất. Không nói trước thằng nhóc này từ nhỏ đã đi theo Di lão nhân, huống chi bản thân hắn và Di thức không có chút liên quan về lợi ích nào, những điều này đủ để chứng minh, chú Cổ hoàn toàn không có lý do gì không tin Di Phong.

Vì thế, mọi chuyện tiếp theo cũng thuận lý thành chương.

Chú Cổ kìm chế nghi hoặc trong lòng, đành phái cấp dưới bắt đầu thanh lý và chuẩn bị chia nhỏ di sản. Sau đó, ông dành thời gian đi bái tế Di lão nhân xong liền quay về Hà Lan trông coi nông trường của ông, nuôi dưỡng tuổi già.

Ông già rồi, nên thoái ẩn.

Ngoại trừ Di thức ra, tất cả tài sản đều được chia đều thành bốn phần. Số tiền này cũng đủ cho một người dư dả cả đời không lo. Nhưng tất cả mọi người đều biết, miếng bánh lớn nhất chính là Di thức.

Vì Di thức theo hình thức cổ đông, nếu đem chia cổ phần công ty mà Di lão nhân lưu lại ra, thì Di gia sẽ không phải là cổ đông lớn nhất nắm quyền Di thức, như vậy Di thức cũng sẽ thay tên đổi họ. Dựa trên những cân nhắc này, việc phân chia cổ phần Di thức đành phải thay đổi, Di Mộc Thần lấy hết tất cả tiền ra, mua lại cổ phần trên tay ba người. Nên Di Mộc Thần nghiễm nhiên trở thành người nắm giữ Di thức với số cổ phần lớn nhất.

Đối với Di Mộc Thần mà nói, làm như vậy không thể nghi ngờ sẽ có rủi ro rất lớn, nhưng y lại không thể trơ mắt nhìn Di thức dừng ở trên tay người khác. Cũng may vô luận như thế nào, chuyện phân chia di sản cuối cùng cũng chấm dứt.

Nhưng có một chuyện khác vẫn khiến Di Mộc Thần đau đầu không thôi.

Đó chính là, Di phủ bỗng nhiên nhiều thêm một người, mà ngay cả Di Phong cũng đến góp vui (Phong ca tỉnh ruồi :333). Vốn tưởng rằng mấy ngày này Di phủ dù không có gà bay chó sủa, thì ít nhất cũng muốn chó mèo không yên.

Nhưng mà...

Quỷ dị là.. mấy ngày này lại cực kỳ yên bình.

Loại an phận quỷ dị này ngược lại khiến người ta cảm thấy càng thêm bất an. Nhưng ngày qua ngày, chính xác là đã qua gần nửa tháng mà vẫn không phát sinh bất cứ chuyện gì. Tin là mọi người ở đây cũng sẽ không khờ dại cho rằng, những người này sẽ thật sự tiếp tục an phận.

Nhưng cố tình lại không nhìn ra manh mối.

Di Mộc Thần bất lực, tạm thời cũng chỉ có thể bình tĩnh theo dõi kỳ biến.

Hôm nay, Di Mộc Thần hiếm khi từ công ty trở về sớm như vậy.

Trước đó vì ban giám đốc tìm mọi cách để không giao ra cổ phần công ty, nên công việc vẫn chưa được bàn giao và nhiều vấn đề bởi vậy mà đã bị trì hoãn. Lần này, cổ phiếu trong di chúc được phân bổ rõ ràng, nên hiển nhiên các nguyên lão trong ban giám đốc này không lời nào để nói, chỉ đành bất đắc dĩ đem quyền nắm giữ công ty giao cho Di Mộc Thần. Tuy nói vua nào triều thần nấy, nhưng thấy Di Mộc Thần dường như cũng không có ý thay máu công ty, nên sự nôn nóng bất an trong công ty mấy ngày nay cũng dần dần ổn định lại.

Lúc vào nhà liền thấy Đinh Đinh đang muốn xuống lầu, hình như muốn đi ra ngoài.

"Buổi tối có rảnh không?" Đinh Đinh ngẩng đầu nhìn Di Mộc Thần, cười cười, chặn đường đi của Di Mộc Thần.

"Chuyện gì?" Di Mộc Thần giương mắt nhìn Đinh Đinh, đêm nay y muốn nghỉ ngơi, gần đậy thật sự quá mệt mỏi : "Nếu không phải chuyện khẩn cấp gì, thì buổi tối tôi muốn nghỉ ngơi sớm." Di Mộc Thần lịch sự trả lời.

"Đương nhiên là có chuyện gấp."

Di Mộc Thần hơi nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ, một lát sau mới bất đắc dĩ đáp: "Được rồi."

Buổi tối, vì chưa giải quyết xong việc ở Tự Môn nên Tiếu Tấn chưa có trở về, chỉ còn lại Bàng Nghị Vĩ và Di Phong ngồi ở bàn ăn, trên mặt hoặc ít hoặc nhiều lộ ra thần sắc không kiên nhẫn. Bàng Nghị Vĩ lại nhiều lần đứng dậy nhìn ra ngoài cửa, chỉ tiếc không thấy ai cả.

"Chị Lưu, sao đại thiếu gia vẫn chưa trở về?" Bàng Nghị Vĩ có chút không kiên nhẫn.

Chị Lưu đặt canh bưng trên tay xuống: " Lúc xế chiều, đại thiếu gia và tam thiếu gia đi ra ngoài, nói là có chuyện nên tạm thời sẽ không về ăn cơm."

"Đại thiếu gia và tam thiếu gia?" Di Phong nghe vậy hỏi lại.

"Đúng vậy."

"Chuyện khi nào?" phản ứng của Di Phong hiển nhiên khẽ biến.

"Lúc xế chiều, khi đại thiếu gia vừa trở về, liền cùng tam thiếu gia đi ra ngoài, chuyện sau đó tôi cũng không biết."

"..." Di Phong cau mày, hiển nhiên sắc mặt có chút khó coi.

Bàng Nghị Vĩ có vẻ cũng nhận thấy được trong đó có gì sai: "Làm sao vậy?"

Hiện tại hắn và Di Phong ở cùng một mặt trận, cho nên giữa hai người vốn không có gì phải giấu diếm.

"Không biết, nhưng cứ cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy." Di Phong lạnh lùng nói.

Nói xong, trên mặt Bàng Nghị Vĩ cũng hiện lên một chút nghiêm túc: "Chỉ bằng Đinh Đinh sao?"

"Có lẽ là tôi nghĩ nhiều." Di Phong không xác định nói.

Hắn biết rõ, so với Tiếu Tấn, có lẽ con cáo già Đinh Đinh kia ngược lại khó đối phó hơn.

Tiếu Tấn giống một con lang, chuyện gì cũng thích độc lai độc vãng, tuy nói là sẽ cùng Đinh Đinh hợp tác, nhưng ai cũng biết, trừ phi có xung đột ích lợi bức thiết, nếu không Tiếu Tấn khinh thường làm bạn với Đinh Đinh.

Người ở chỗ này, e là ngoài Di Mộc Thần ra, ai cũng không vào được pháp nhãn của hắn.

Vẫn là câu nói kia, Tiếu Tấn giống một con lang cao ngạo, quen thói tự cao tự đại, cũng quen thói ích kỷ, hắn căn bản là bất chấp sống chết của người khác, nhất chiêu nhất thức đều tuân theo chuẩn tắc sinh tồn nhược nhục cường thực.

Nhưng Đinh Đinh thì khác, Đinh Đinh trước nay đều ôn hòa, gặp ai cũng thân thiện, luôn cười tủm tỉm như người tốt mười phần. Tuy nhiên, một con chó cắn người sẽ không sủa.

Hiện tại, hắn bỗng nhiên một mình hẹn Di Mộc Thần đi ra ngoài, trước một bước phá vỡ hiệp ước đã hình thành một cách vô hình giữa bọn họ kể từ khi kế thừa di sản. Như vậy có thể thấy, hắn đã nắm trên tay quả cân, ít nhất là nhằm vào một người trong ba người bọn họ.

Trong nhà hàng Nhật.

Đinh Đinh giúp Di Mộc Thần rót rượu, không khí yên tĩnh quả thật rất thích hợp để bàn chuyện.

"Cậu tìm tôi ra đây có chuyện gì?"

Đinh Đinh vẫn mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa: "Nếu em nhớ không lầm, thì từ ngày mưa hôm đó chúng ta cùng nhau dùng cơm sau, đây là lần thứ hai chúng ta hai người ăn cơm riêng với nhau, có chút hoài niệm..."

Di Mộc Thần hiển nhiên không tin lí do thoái thác của Đinh Đinh, y không thích quanh co lòng vòng: "Cậu đừng nói với tôi là hôm nay cậu tìm tôi đi ra chỉ vì nhớ lại quá khứ."

"Em cầu còn không được nữa là.." Đinh Đinh nở nụ cười.

So với sự thoải mái của Đinh Đinh, thì sắc mặt Di Mộc Thần có chút khó coi.

Nhận thấy thế, Đinh Đinh cũng thu lại nụ cười: "Em chỉ là thấy gần đây anh hai quá bận rộn, nên chỉ muốn chọc anh hai chút thôi, này cũng không được sao?."

"Tôi lại không thấy việc này buồn cười chỗ nào." Di Mộc Thần muốn đứng dậy rời đi.

Đã ba ngày ba đêm y chưa chợp mắt rồi, làm sao có tâm trạng tốt cùng hắn ở trong này vui đùa!

Thấy Di Mộc Thần muốn đứng dậy, lúc này Đinh Đinh mới vội vàng đứng lên nói: "Chỉ đùa với anh chút thôi, anh đừng nghiêm túc quá."

"..."

"Anh xem những tài liệu này trước đã." Nói xong, Đinh Đinh rồi từ ba lô bên cạnh lấy ra một túi tài liệu thật dày .

Di Mộc Thần vừa rút tài liệu ra, đột nhiên thấy ảnh chụp của Bàng Nghị Vĩ rơi ra. Đơn giản lật xem một chút, trong ảnh không chỉ có Bàng Nghị Vĩ, mà còn có Tiếu Tấn, thậm chí là Di Phong, và còn có chính y?

Di Mộc Thần ngừng một chút: "Cậu có ý gì?"

Đinh Đinh một tay chống cằm, cười càng tươi, hai cái lúm đồng tiền bên môi càng toát lên xinh đẹp: "Em muốn cho anh hai thứ tốt, bồi thường lúc nãy quấy rầy anh hai nghỉ ngơi, anh hai cần phải xem cho kỹ nha, coi như đây là liều vắc-xin mà em cho anh đề phòng trước." Đinh Đinh cũng rót cho mình một ly rượu, tinh tế nhấp một ngụm, nụ cười bên môi cũng trở nên nhạt.

"..."

Theo xấp tài liệu trên tay ngày càng ít đi, sắc mặt Di Mộc Thần cũng càng ngày càng khó coi, không biết có phải vì ánh sáng hay không, mà mặt y có vẻ trắng bệch.

"Sao.. sao lại có thể..." Di Mộc Thần kinh ngạc thì thào tự nói.

Đinh Đinh lại không sao cả nhún vai, nói tiếp: "Sao lại không!?" giọng hắn không cao không thấp, lại vì khẩu khí chắc chắc, mà hiếm khi làm cho người ta cảm thấy đáng tin.

Dứt lời, không khí giữa hai người trở nên cứng ngắc.

Đinh Đinh biết, Di Mộc Thần cần thời gian để tiêu hóa hết tài liệu có lực ảnh hưởng mười phần trên tay y kia.

HẾT CHƯƠNG 49

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nothing