zbndsf.kaeilryh/ăoRU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương VIII ( trung )

Rượu được mang lên trước, không lâu sau đồ ăn cũng được mang lên liền. Tên bồi bàn nói không sai, bầu rượu hoa quế được hâm nóng rất vừa.

Mão Nhật Tinh Quân hôm nay rất dễ chịu, nắng mà không gắt, trên bầu trời còn lảng bảng mấy đụn mây, làm đám cây xanh cũng rợp bóng và mát mẻ.

Cảnh trí như ngày hôm nay, uống chút rượu đã thấy thi hứng tràn trề, có điều đạo cô Diệu Vân với xa phu kia không uống rượu, Dạ Hoa uống cùng ta hai ba chén, thì cũng không uống nữa, lại còn kêu bồi bài thu dọn chén trên bàn, làm người ta cực kỳ mất hứng.

Đến lúc ăn cơm, Dạ Hoa như trúng gió, cố tình gắp thức ăn cho ta, món nào cũng gắp một chút, lại còn mỉm cười rất dịu dàng thân mật, nói " Đây là thứ ngươi thích ăn, ăn nhiều một chút" hoặc " Mặc dù ngươi không thích ăn thứ này, nhưng nó tốt cho cơ thể, ngươi gầy như thế, không tự biết chăm sóc chính bản thân mình, lại khiến ta đau lòng". Tuy biết rằng hắn mượn ta làm lá chắn, nhưng buồn nôn một trận suýt chết.

Đạo cô Diệu Vân ngồi ở đối diện nghe vậy cũng cực kỳ khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch hơn so với bình thường. Xa phu kia thấy tình cảnh cũng không hay ho lắm, dùng qua loa một bát cơm rồi dẫn chủ nhân hắn đứng dậy cáo từ.

Dạ Hoa rốt cuộc cũng dừng tay không gắp thức ăn cho ta nữa, ta thở phào nhẹ nhõm. Hắn liền nói chậm rãi : " Nàng không nghe lọt tai mấy lời tâm tình như vậy, sau này phải làm sao mới được ?"

Ta không thèm để ý đến hắn, chỉ cắm cúi ăn cơm.

Cơm chưa xong, tiểu tiên Già Quân đã đột ngột xuất hiên. Cũng may hắn đã ẩn hình, nếu không đột nhiên có một cái người sống to đùng chợt xuất hiện giữa không trung nhìn chúng sinh nghiêm nghị, thì ai mà chịu đựng nổi.

Hắn bẩm báo cái gì đó mà ta cũng không rõ lắm, đại khái là có một phong hàm cần xử lý gấp.

Dạ Hoa ừ một tiếng, quay sang nói với ta " Buổi chiều nàng tạm thời trông coi A Ly, ta về thiên cung một chuyến, đến tối sẽ lại tìm hai người"

Ta đang ngậm cơm lúng búng trong miệng, không thể nói được, đành gật đầu đồng ý.

Ra khỏi tửu lâu, ta nhìn quanh hai bên, đang lúc giữa trưa, đám hàng rong phần lớn thu hàng vào dưới mái hiên, nếu không có vị trí nào tốt thì đã don dẹp rồi về nhà, có phần vắng vẻ.

Lúc ra thanh toán, bồi bàn thấy ta thưởng cho nhiều, liền ân cần hướng dẫn ta, rằng, lúc này nên đi tới Mạn Tư Trà nghe kể chuyện, cái quán trà kia tuy giá hơi cao một chút, nhưng kể chuyện cũng không chán lắm.

Ta thấy trên thiên cung cũng không có vị tiên quan nào kể truyện, liền dắt cục bột nhỏ, muốn cho nó đi xem một phen cho biết.

Mạn Tư Trà là một phòng trà, kể chuyện là một lão tiên sinh râu tóc um xùm tầm năm chục tuổi, truyện kể lần này là "dã hạc báo ân"

Cục bột nhỏ chưa từng thấy qua chuyện như thế này, hai mắt sáng ngời, lúc thì mỉm cười đồng tình, khi lại nắm chặt hai tay khẩn trương, lúc lại thở dài đầy đồng cảm. Bởi vì ở chỗ Chiết Nhan cũng rất nhiều sách hay, nên ta cũng không hứng thú lắm với mấy cái chuyện cổ tích tưởng tượng này, chỉ kêu một bình nước trà, ngồi dưỡng thần bên cạnh

Nhoáng một cái đã tới quá chiều. Đến lúc vị tiên sinh kể chuyện sách kia vỗ bàn một tiếng, nói " Muốn biết tiếp theo thế nào, xin mời lần sau lại tới", ngoài phố đã rực rỡ ánh đèn.

Ta mơ mơ màng màng tìm cục bột nhỏ, chỗ ngồi nguyên là của hắn hiện giờ không một bóng người. Ta cũng là kẻ cơ trí, cơn buổn ngủ bay sạch một nửa.

Cũng may ta mang theo một cái gương thủy tinh. Cái gương thủy tinh này ở tiên hương bất quá chỉ là dùng để trang điểm, nhưng ở phàm giới lại trở thành một công cụ tìm người rất tốt.

Ta yên lặng ghi tên và ngày sinh của cục bột nhỏ lên trên mặt kính, ngay lập tức có một đạo bạch quang hiện ra sáng lòa. Ta vừa nhìn theo đạo bạch quang kia, suýt nữa đánh rơi gương ngã nhào.

Mẹ ơi.

Quả thật cục bột nhỏ đúng là đang ở trong một sương phòng, bất quá nó không phải là một cái sương phòng bình thường.

Trong phòng có một cái giường lớn làm bằng gỗ đàn mộc chạm trổ hoa văn, trên giường có một đôi uyên ương ăn mặc thập phần mát mẻ. Nam tử phía trên đã cởi trần, nữ tử phía dưới cũng chỉ còn một cái yếm đỏ thắm. Phụ nữ con nhà lành ở phàm giới đương nhiên không ăn mặc chướng mắt như vậy, ta suýt ngất xỉu, miễn cưỡng đứng dậy túm tay một người qua đường hỏi : " Huynh đài, ngươi có biết thanh lâu của thị trấn này ở chỗ nào không ?"

Hắn liếc mắt nhìn ta từ đầu đến chân, rồi chỉ một tòa lầu đối diện với Mạn Tư Trà. Ta liền nói cảm ơn, vội vàng chạy đi.

Sau lưng loáng thoáng nghe thấy tiếng hắn than thở : " Một vị công tử hào hoa phong nhã thế kia, ai ngờ cũng là một kẻ sắc lang, nghĩ tới tình trạng suy đồi của thế gian hiện nay mà thật đau lòng"

Mặc dù ta đã biết cục bột nhỏ ở thanh lâu, nhưng cũng không rõ là nó ở gian phòng nào. Vì không muốn nhiễu loạn công việc làm ăn của chủ chứa, ta đành bắt quyết làm phép ẩn thân, tìm từng gian phòng một.

Tìm tới gian thứ mười ba, cuối cùng ta mới thấy cục bột nhỏ đang chống cằm trầm tư nằm lơ lửng giữa không trung. Ta vội thò tay túm lấy nó xuyên tường đi ra, lúc đó đôi dã uyên ương trên giường kia bắt đầu hôn môi rất vui vẻ.

Mặt ta đỏ bừng tới tận mang tai.

Cảnh giường chiếu kia tính ra cũng chưa phải nóng bỏng lắm. Năm đó lúc lên Côn Lôn làm đệ tử, lúc mới hạ phàm, ta vốn rất ham học hỏi, từng đọc rất nhiều xuân cung. Từ loại tầm thường bán đầy trên mặt phố ba đồng một quyển, cho đến những bản in giới hạn gối đầu giường trong vương cung của hoàng đế, nam với nữ, thậm chí cả nam với nam, ta cũng đều xem qua. Khi đó ta có thể mặt không đỏ, tim không đập nhanh, bình tĩnh như một gốc cây mục. Nhưng lần này không giống vậy, ta đang cùng đi với một thằng nhóc vừa ra khỏi đông cung, làm cho cái mặt già này cũng phải đỏ lên, thực xấu hổ khi nhận của nó mấy chữ mẫu thân.

Bên ngoài sương phòng mặc dù cũng là nơi càn rỡ, nhưng thật may mắn, là đám lãng tử này còn ăn mặc xiêm y đầy đủ một chút.

Cái tòa nhà này tịnh không tìm ra một nơi thanh tịnh.

Một nha hoàn mặc áo hồng cầm một đĩa bánh đậu xanh đi lướt qua bên cạnh người bọn ta. Cục bột nhỏ hít hít mấy cái, lập tức hiện hình đuổi theo, ta ở phía sau cũng chỉ còn cách hiện hình đi theo. Nha hoàn kia thấy cục bột nhỏ đáng yêu, liền nhéo nhéo má nó mấy cái, lại quay đầu lại cười cười với ta, hai gò má thoáng ửng hồng, đưa luôn đĩa điểm tâm cho cục bột nhỏ.

Ta kéo cục bột nhỏ ra một góc của hàng hiên, suy nghĩ hồi lâu không biết phải giáo huấn nó như thế nào, làm cách nào để nó biết đúng hay sai. Hôm nay là là sinh nhật nó, Dạ Hoa nói ta chiều chuộng nó một chút, hôm nay lại để cho nó gặp mấy cái sự này, thật đúng là không để phúc cho con cháu.

Ta suy nghĩ cặn kẽ một lúc, cuối cùng trưng ra một bộ mặt tươi cười, cực kỳ dịu dàng hỏi nó " Kể chuyện sách kia không chán lắm, mới đầu ngươi nghe cũng rất hứng thú, vừa liếc mắt một cái, tại sao ngươi đã chạy tới một nơi, à à, một tòa nhà như thế ?

Cục bột nhỏ nhíu mày nói " Mới vừa rồi ở trên đường có một người béo tròn công nhiên hôn một vị tiểu thư, vị tiểu thư này không cho cái người béo tròn kia thân mật, người béo tròn kia thấy vậy liền nổi giận, sau đó có mấy người trông kỳ quái bên cạnh hắn liền vây lấy vị tiểu thư. Vị tiểu thư kia có vẻ hoảng sợ thật sự, ta không đành lòng, muốn đi cứu nàng. Đến lúc ta chạy xuống lầu, đã không thấy bóng dáng của bất kỳ ai trong bọn họ, đại thúc bên cạnh có mách với ta, vị tiểu thư kia đã bị vị mập nọ mang vào trong hoa lâu này. Ta sợ bọn họ đánh nàng, nên muốn chạy vào tìm nàng, nhưng mấy vị đại nương trước cửa nhất định không cho ta vào, ta không còn cách nào khác, đành ẩn thân tiến vào. Mà lạ thật, không hiểu vì sao vị đại thúc kia lại nói đây là tòa hoa lâu, ta tìm khắp lầu trên lầu dưới, cũng chẳng thấy có bông hoa nào cả.

Ta bị câu nói sau cùng kia của hắn làm sợ chết khiếp suýt nhảy dựng lên, cục bột nhỏ ơi là cục bột nhỏ, không biết ngươi đã thấy được những cái gì ghê gớm hơn rồi.

Cục bột nhỏ này nếu chiếu theo tuổi tác của phàm nhân, bất quá mới ba tuổi, tính cách còn chưa ổn định, cần quan tâm nhiều. Phu quân nó ở bên nó suốt ba trăm năm không có vấn đề gì, đến phiên của ta, lại khiến nó gặp một chút chuyện không nên gặp, nảy sinh một chút ý tưởng không nên nảy sinh, để ma chướng nhập động tiên, phu quân nó tất liều mạng với ta.

Ta nuốt nước bọt, lại nghe hắn nói : " Đến lúc ta tìm được cái người béo tròn kia, hắn đã nằm thẳng cẳng trên mặt đất, mà vì tiểu thư kia đã có một vị ca ca vận bạch y đứng cạnh ôm lấy nàng, ta thấy không có việc gì, muốn quay lại nghe kể chuyện tiếp, ai ngờ xuyên qua nhầm tường, vào một gian sương phòng khác"

Đúng rồi, năm đó học Thôi Diễn Thuật không được giỏi, ta và Thập sư huynh thường bị Mặc Uyên trách phạt, liền đến phàm giới xả bực bội, hay biến ra một vị bán tiên, mở cửa hàng xem tướng số ở trên phố. Lúc đó, ba ngày hai người đều có thể gặp cảnh phụ nữ con nhà lành bị ác bá trêu chọc. Nếu là phụ nữ chưa lấy chồng, tất có vị thiếu niên hiệp sĩ đi ngang qua rút đao tương trợ. Nếu là phụ nữ đã có chồng, tất không biết ở đâu chui ra vị trượng phu của nàng rút đao đòi lại công bằng. Tuy một bên là vị hiệp khách, một bên là một vị trượng phu, nhưng chả hiểu sao đều phải mặc bạch y cả. ( hotboy nó phải thế :p)

Cục bột nhỏ quẹt mũi nhăn nhó hồi lâu rồi mới nói tiếp : " Trong gian phòng kia có hai người ôm lấy nhau ở trên giường cuộn thành một đống, ta thấy họ trông rất hay, nên mới dừng lại một chút xem họ muốn làm cái gì"

Tim ta đập mạnh một cái, run rẩy hỏi : " Ngươi thấy những gì ?"

Hắn trầm tư nói : " Ôm ấp nhau này, sờ soạng nhau này" Sau một lúc lâu, mới lắp bắp hỏi ta " Mẫu thân, bọn họ đang làm cái gì vậy ?"

Ta nhìn trời một lúc, suy nghĩ một lúc, rồi mới nghiêm nghị nói : " Phàm nhân tu đạo, có một môn gọi là song tu hòa hợp, ở đây hai người bọn họ, ha ha, là song tu hòa hợp, song tu."

Cục bột nhỏ hiểu ra liền đáp " Phàm nhân cũng một lòng hiếu học, ham thích tu đạo thật"

Ta cười gượng hai tiếng.

Chương VIII ( hạ )

Vừa mới xoay người lại, ta không để ý đột nhiên đâm sầm vào một bộ ngực rắn chắc, người nồng nặc mùi rượu.

Ta xoa xoa mũi lùi lại phía sau hai bước, chăm chú nhìn thử, chỉ thấy trước mặt một vị nhân huynh tay cầm chiết phiến vẻ mặt tức giận, đôi mắt nhỏ dài nhìn chằm chằm vào ta. Nhìn qua thấy mặt mũi cũng không tệ lắm, trong ruột gan lại thấy lửa nóng hừng hực, da dẻ thâm xì xám xịt. Ồ, chắc là đắm chìm trong song tu hoan lạc, thận có vẻ hơi hỏng.

Vị huynh đài kia tiêu sái chỉ quạt về phía ta, nói " Vị công tử này thật là đẹp trai, bổn vương rất ngưỡng mộ."

Khụ khụ, hóa ra là một vị hoa hoa vương gia. Ta bị cây quạt của hắn quạt mùi rượu tới, miễn cưỡng chắp tay nói : " Đâu có đẹp đẽ gì đâu ạ", rồi vội túm lấy cục gạo nếp định xuống lầu.

Hắn nghiêng người chắn ở trước mặt ta, nhanh chóng túm lấy tay ta, nuốt nước bọt cười nói " Tay thật mềm mại trắng trẻo"

Ta ngây người.

Hồi xưa ta từng xuống phàm thế du lịch học hỏi kinh nghiệm, nữ tử xuất đầu lộ diện mới hay gặp phải những cuộc gặp gỡ bất ngờ, không ngờ là bây giờ đến cả nam tử cũng không được an toàn.

Cục bột nhỏ đang ngậm một miếng bánh đậu xanh trong miệng, cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn vị nhân huynh cầm quạt kia.

Ta cũng trợn mắt há hốc miệng mà nhìn vị nhân huynh cầm quạt đó.

Vị nhân huynh này hôm nay quả được phúc tinh chiếu, lại tính quấy rối một vị thượng thần, vận khí thật nguy.

Bản thượng thần ta lần đầu tiên bị một phàm nhân trêu ghẹo, cảm thấy thật mới mẻ. Nhìn khuôn mặt thanh tú kia, xét theo phàm nhân mà nói, cũng có thể coi như một vị công tử đào hoa, cũng không muốn dạy dỗ hắn nhiều, khoan hồng độ lượng mà chỉ phẩy tay một coi, cho hắn biết điều một chút.

Vừa nghĩ thế đã thấy vị Vương gia không hiểu biết gì kia đã tiến sát lại gần một chút, nói : " Bổn vương lần đầu tiên gặp công tử đã thấy hoan hỉ, công tử ....", tay kia đồng thời chuẩn bị ôm lấy eo lưng ta.

Thế này thì khác rồi.

Ta vốn là một thần tiên cực kỳ từ bi, may là phàm nhân này với Thanh Khâu ta chả có quan hệ gì mật thiết, thành ra từ bi của ta cũng chỉ có hạn. Đang muốn bắt quyết làm phép định thân cho hắn đứng im, rồi quẳng đến một khu rừng trong một hai ngày, để hắn nhớ cho kỹ, đã thấy có một lực đạo ôm chặt lấy ta vào trong lòng. Cảm giác thập phần quen thuộc, ta ngẩng đầu lên, vui vẻ chào hỏi : " Ha ha, Dạ Hoa, ngươi đến thật đúng lúc"

Dạ Hoa kéo ta đi, áo choàng huyền sắc phát ra những tia sáng lạnh lẽo trong bóng đèn dầu, cười nhẹ nói với vị nhân huynh đang ngạc nhiên không hiểu gì : " Ngươi đang chọc ghẹo phải phu nhân của ta, thấy có vui không ?"

Thực ra mà nói, trên danh nghĩa ta đã là chính cung đế hậu của hắn, coi như chúng ta đúng là một cặp phu thê danh chính ngôn thuận. Bây giờ gặp phải vụ ta bị chòng ghẹo thế này, tự nhiên không để lại tý mặt mũi nào cho hắn cả. Hắn lâu lâu mới ôm ta một cái, muốn răn dạy cái kẻ ngoài mạnh trong yếu kia dám đùa giỡn ta một phen, cũng là chuyện đương nhiên. Ta chỉ cần ngoan ngoãn đứng một bên nhìn là được rồi, đây mới là bổn phận của một thê nhi như ta.

Cục bột nhỏ nuốt cái bánh xuống, liếm liếm mép, bóp cổ tay ra vẻ nghiêm túc nói với vị nhân huynh cầm quạt kia " Có thể làm phụ thân ta nổi giận một phen, ngươi cũng là một nhân tài, dám làm dám chịu, nhớ bảo trọng"

Nói xong cũng cực kỳ ngoan ngoãn mà đứng ở phía sau ta.

Vị nhân huynh có cây quạt kia thẹn quá hóa giận, cười lạnh nói : " Hừ hừ, ngươi có biết bổn vương là ai không ? Hừ hừ hừ..."

Lời còn chưa dứt, đã không thấy người đâu cả.

Ta quay lại hỏi Dạ Hoa " Ngươi mang hắn đi đâu rồi ?"

Hắn liếc nhìn ta một cái, quay đầu nhìn về phía ngọn đèn dầu, thản nhiên nói : " Gần đây có một cánh rừng um tùm rậm rạp"

Ta im bặt, đúng là tri kỷ mà.

Hắn lại nhìn ngọn đèn dầu kia một lúc lâu, cuối cùng quay lại nhìn ta thật kỹ " Sao bị chọc cũng không thèm thoát ra ?"

Ta ngượng ngùng nói : " Chẳng qua bị sờ một cái có sao không ? "

Hắn thản nhiên cúi đầu xuống, thản nhiên hôn nhẹ lên môi ta.

Ta sửng sốt hồi lâu.

Hắn vẫn thản nhiên liếc ta một cái " Chẳng qua bị hôn một cái có sao không ?"

Hôm nay, bản thượng thần, hôm nay, ... lại bị một cái tiểu bối kém ta chín vạn tuổi coi thường ????

Cục bột nhỏ đứng ở bên cạnh che miệng cười ha hả, cười đắc ý quá, bị nghẹn bánh đậu xanh...

Buổi tối lại dẫn cục bột nhỏ đi thả đèn trên sông.

Đèn thả sông này làm thành hình hoa sen, trong đốt một ngọn nến nhỏ, có thể cho người thả đèn một điều ước.

Cục bột nhỏ nắm chặt cây đèn trong tay, trong miệng lẩm nhẩm nói, cái gì mà lục súc thịnh vương, rồi lại ngũ cốc được mùa, sau khi ngũ cốc được mùa lại đến thiên hạ thái bình, cuối cùng mới mãn nguyện mà thả đèn xuống nước.

Chở theo nhiều nguyên vọng của nó như vậy, mà cây đèn nhỏ cũng không chìm xuống, lại hơi xoay xoay, gió thổi nhẹ qua, phiêu phiêu lướt theo chiều gió.

Dạ Hoa thuận tay đưa cho ta một cái.

Phàm nhân hay cầu thần tiên phù hộ, thế ước nguyện của thần tiên thì cầu ai phù hộ ?

Dạ Hoa hơi cười nói " Chẳng qua mấy cái ước nguyện, nàng cứ thả đèn xuống là có thể toại nguyện mà"

Hắn nói như vậy, kể ra cũng đúng. Ta ngượng ngùng cầu lấy, thong thả đi đến bên cạnh cục bột nhỏ, thả xuống.

Hôm nay tính ra mọi sự cũng kết thúc tốt đẹp.

Thả đèn ra sông xong, cục bột nhỏ đã mệt đến mức không mở được mắt, mà vẫn còn lắp bắp nói cái gì mà không chịu trở về Thanh Khâu, muốn ngủ lại phàm giới một phen, để xem giường chiếu của phàm giới có mùi vị như thế nào.

Lúc đã đêm đã khuya, tiếng mõ vang vang. Xem từ đầu đường tới cuối ngõ, phàm là những nhà trước cửa có treo đôi đèn lòng ghi rõ hai chữ khách điếm, đều đã cửa khóa then cài.

Thị trấn này tuy nhỏ, nhưng người tới đây du ngoạn cũng nhiều. Gõ cửa tới khách điếm thứ hai, đại để mới có thể tìm được một gian phòng trọ. Cục bột nhỏ nằm trong lòng Dạ Hoa đã ngủ không biết trời trăng gì.

Vị chưởng quầy vẫn nửa tỉnh nửa mê nói thẳng với bọn ta : " Thưa hai vị công tử, xin hiểu cho bọn ta một chút, trên trấn này tổng cộng có tất cả ba cái khách điếm, hai nhà Vương Chưởng quầy với Lý chưởng quỹ kia đã đầy khách, may nhà lão hủ mới có khách nhân trả phòng, vừa hay còn có một gian."

Dạ Hoa hơi gật đầu. Lão chưởng quầy liền quay vào trong hô một tiếng, một tên phục vụ vừa mặc quần áo vừa chạy ra, hai tay mới xỏ được vào ống tay áo, chạy trước dẫn đường.

Lên lầu hai vừa đẩy cửa vào, Dạ Hoa vừa đặt cục bột nhỏ lên trên giường, đã quay sang phân phó người phục vụ múc nước rửa mặt. Bụng ta đột ngột kêu lên hai tiếng, hắn liền liếc ta một cái, rồi rất hiểu ý mà nói thêm một câu : " Thuận tay làm thêm hai món rau mang lên nhé"

Tên phục vụ có vẻ cực kỳ buồn ngủ, chắc muốn hầu hạ chúng ta nhanh chóng một chút để còn chui về giường, vì thế tiếp nước với đồ ăn mang lên cực kỳ nhanh chóng, hai món mặn một món rau, thịt bò muối, điều xào muối tiêu, đậu phụ với hành.

Ta cầm đũa ăn được hai miếng, lại không muốn động tới nữa.

Thực ra ta vốn không kén ăn, mấy ngày gần đây lại ôm một dạ đầy xét nét ăn cơm do Dạ Hoa nấu, thành ra một kẻ chuyên bình phẩm đồ ăn cực kỳ điêu luyện, ăn ngon quá quen thói.

Dạ Hoa ngồi đọc sách dưới đèn, à, cũng có thể là xét duyệt công văn, ngẩng đầu lên liếc ta một cái, lại nhìn đồ ăn trên bàn, nói " Không ăn nữa thì đi rửa mặt ngủ sớm đi"

Gian phòng này là một gian phòng bình thường, bên cạnh có kê một chiếc giường. Ta nhìn cái giường do dự một lát, cuối cùng mặc nguyên quần áo nằm lên.

Từ đầu tới giờ Dạ Hoa vẫn chưa nói ba người bọn ta phân chia giường ngủ thế nào, coi như một chuyện quá lặt nhặt. Ta nếu lại hỏi tới điều đó, cũng có vẻ không được thoải mái cho lắm.

Cục bột nhỏ ngủ thật ngon lành, ta nhẹ đẩy nó nằm vào giữa giường, rồi cũng lấy một cái gối lớn, nằm xuống bên cạnh. Dạ Hoa vẫn còn đang xét duyệt công ăn dưới đèn.

Nửa đêm đang ngủ say sưa, hình như có người kéo nhẹ tay ta, thở dài nói khẽ : " Ta vốn hiểu rõ tính tình của nàng, lại không ngờ nàng quyết tuyệt như vậy, chuyện cũ trước kia nàng đã quên sạch, ta vừa muốn nàng nhớ lại, lại muốn nàng vĩnh viễn không bao giờ nhớ lại."

Ta không để ý, chỉ mơ mơ màng màng, trở mình một cái, nhẹ nhàng ôm cục bột nhỏ vào trong lỏng, ngủ ngon lành.

Sáng sớm ngày thứ hai, trời sáng bạch ta mới từ trên giường tỉnh giấc. Dạ Hoa vẫn ngồi ở vị trí đêm qua duyệt công văn, có một điểm hơi khác, ấy là không còn ngọn nến nữa.

Ta cực kỳ nghi hoặc, hắn thức nguyên một đêm hay có ngủ, rồi trở dậy xem công văn trước lúc ta tỉnh giấc ?

Cục bột nhỏ ngồi trên bàn quay sang chào mời ta : " Mẫu thân, cháo này nấu ngon lắm, a Ly đã để phần cho người rồi đấy"

Ta xoa xoa đầu nó khen ngoan, rửa mặt xong ra ăn thử một thìa cháo, chỉ cảm thấy hương vị này có phần giống cháo mà Dạ Hoa hay nấu. Ngẩng đầu lên dò xét hắn, chỉ thấy hắn vẫn không ngẩng đầu lên nói : " Đồ ăn của khách điếm này cũng khó nuốt nổi, sợ a Ly ăn không quen, ta liền mượn phòng bếp của họ nấu cháo."

A Ly ở bên cạnh ngập ngừng nói : " Hồi xưa ở Tuấn Tật Sơn kia, cái công chúa của Đông Hải nấu gì ta cũng không ăn được, nên phụ thân toàn phải lén lút nấu thứ khác cho ta ăn."

Dạ Hoa ho nhẹ một tiếng.

May nhờ thế mà ta được ăn ké, liền cúi đầu chăm chú ăn cháo

Tóm tắt nội dung: Gia đình của hai chị em Vu Lâm và Vu Tiệp cùng gia đình của anh chàng Tấn Tuyên là thâm giao lâu đời. Vu Lâm từ nhỏ đã yêu thích Tấn Tuyên nhưng không có gan theo đuổi anh, chỉ biết đứng ngoài ghen tỵ với các cô gái của Tấn Tuyên, và châm chích, khích bác Vu Tiệp vì Tấn Tuyên tỏ ra rất thích chọc ghẹo cô em mình. Vu Tiệp lại có tính cách lạnh lùng, thờ ơ, luôn căm ghét Tấn Tuyên vì anh chỉ mang lại phiền phức và bày ra trăm phương ngàn kế chọc cô tức điên lên, cộng với những thú vui "quấy rối" rất MỜ ÁM của anh! Vu Tiệp ở trường cũng được một nam sinh tên gọi Trịnh Phong - đẹp trai, hiền lành - yêu thích. Cứ tưởng Vu Tiệp và Tấn Tuyên mãi mãi là "kẻ thù" của nhau, không ngờ những biến cố xảy ra đã đẩy họ lại gần nhau hơn...

MỜ ÁM - có phải trong cuộc đời bạn cũng từng có một người nào đó, và một lúc nào đó... rất MỜ ÁM??? :D

[Ôi mình giới thiệu wành tráng wá >o<]

MỜ ÁM

- Tác giả: Hốt Nhiên Chi Gian

CHƯƠNG 1: ĐỪNG CHỌC TỨC TÔI

"Lại nấp ở đây nhìn trộm ai thế?" Phía sau vẳng đến một giọng nói cợt nhả, Vu Tiệp không cần quay đầu lại cũng biết là ai. Vẻ mặt cô vô cảm tiếp tục nhìn bữa tiệc thân mật của gia đình dưới lầu, trong lòng lại hứ một tiếng, giao tiếp cũng rộng thật, cũng không nhìn xem đây là nhà ai nữa.

Âm hồn không tan sau lưng lại tiến lại sát hơn, gương mặt anh chầm chậm kề sát vào bên tai cô, cả người co rút lại, cô né sang trái một cách chán ghét, cực kỳ không thích gần gũi thân mật như thế này với người khác, cảm giác đó khiến cô cứ muốn nổi da gà.

Mặt anh áp vào bên má phải của cô, mắt nhìn theo cô xuống phía dưới lầu, khóe môi dần dần nhếch lên: "Một đứa trẻ con."

Vu Tiệp liếc anh một cái, người ta là trẻ con thì anh là một ông già đứng tuổi rồi đấy. Không quan tâm đến anh ta nữa, cô định vượt qua để trở về phòng.

Thế nhưng, một cánh tay chắc khỏe đã dang ra trước mặt, cản trở đường đi của cô. Chẳng phải cô đã sớm quen rồi sao? Anh ta sao lại dễ dàng tha cho cô đi được, cô khẽ nghiến răng, hơi nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn xem anh ta còn muốn giở trò gì?

"Sao đi nhanh thế? Không nhớ anh chút nào à?" Tấn Tuyên hoàn toàn không sợ hãi trước đôi mắt lạnh lùng của cô, nét cười trên khóe môi lại mỗi lúc một đậm hơn, mèo hoang nhỏ càng lớn càng thú vị thật.

Vu Tiệp hừ khẽ một tiếng, nhớ à? Nhớ hay không cũng không ổn, Vu Lâm ngày nào cũng báo cáo về tin tức mới nhất của anh, thật không nghĩ ra nổi tâm trạng đa sầu đa cảm dạo gần đây của Vu Lâm từ đâu mà ra, suốt ngày ai oán rằng người con trai này lại bị kẻ khác cướp mất. Đúng là vớ vẩn, xem ra cô gái gần đây nhất của anh ta quá yếu, chắc chắn chưa cho anh ta ăn no nên mới để cho anh còn có tâm tư đến làm phiền mình thế này.

"Tránh ra." Cô không dư hơi đâu để quan tâm, lần nào đụng mặt anh cũng đều gặp xui xẻo, cô đã biểu hiện rõ ràng đến thế, tại sao anh không cảm thấy cô ghét anh đến dường nào.

Anh buông cánh tay xuống, tay chìa ra, cười khẽ ra hiệu cho cô đi qua.

Xem như anh biết điều, Vu Tiệp liếc anh một cái rồi đi thẳng về phòng.

Mở cửa phòng rồi lách người vào, vừa định đóng cửa thì bóng người trước mắt thoáng qua một cái, Tấn Tuyên đã chen luôn vào trong, còn tiện người đè lên cửa, đóng sập lại.

"Anh vào đây làm gì?" Vu Tiệp tức giận khẽ hét.

"Sợ em chán nên vào với em." Tấn Tuyên cười đắc ý, đôi mắt hơi nheo lại chớp chớp, ánh lên sắc xanh lục gian xảo.

"Anh biến ngay cho tôi, nếu không tôi kêu lên đó." Thấy nụ cười đắc ý trên khuôn mặt anh, Vu Tiệp trong lòng càng thêm căm hận, cái người này chẳng lẽ không nhìn ra người ta ghét anh thế nào sao?

"Kêu ai? Vu Lâm?" Anh điềm nhiên quay người lại đi về phía giường của cô, ngồi phịch xuống một cách thoải mái, trang phục tuyền màu đen rất tương phản với chiếc giường trắng tinh của cô, đôi mắt nhỏ dài khẽ nheo, "Anh rất vui lòng được phục vụ."

Vu Tiệp cố gắng hít một hơi thật sâu, đè nén cơn tức giận của mình. Cô biết anh đang suy tính gì, Vu Lâm nếu biết được anh vào phòng của cô, chắc chắn sẽ quậy cho long trời lở đất, bố mẹ nhất định sẽ nghĩ rằng cô đeo bám theo Tấn Tuyên.

Tuy cô chưa nghĩ ra cách gì nhưng lại không muốn để Vu Lâm có cơ hội mượn cớ làm càn. Vu Lâm không có bản lĩnh tranh cướp với những cô gái bên cạnh anh ta, chỉ biết lần nào cũng cho rằng Vu Tiệp hay ho lắm, chỉ cần để Vu Lâm thấy Tấn Tuyên và cô nói với nhau một câu thôi là đã làm ầm ĩ cả mấy ngày, khiến cô chẳng muốn về nhà nữa. Không đáng, nếu cần đối diện với những trò kinh dị của Vu Lâm, thì cô thà cam tâm chịu đựng sự quấy rối của Tấn Tuyên còn hơn. Dù gì anh ta cũng chẳng dám làm gì mình đâu.

Cô quyết không đếm xỉa đến anh nữa, bước về phía bàn học, cầm quyển "Hồng lâu mộng" trên bàn lên, lật ra trang đã được đánh dấu, nhét tai nghe MP3 vào hai tai rồi cúi đầu lặng lẽ xem sách.

Tấn Tuyên duỗi tay ra trên giường, nhìn thấy Vu Tiệp ngồi trước mắt, hoàn toàn xem anh như người vô hình, cầm sách lên rồi bắt đầu đọc.

Anh cười khẽ, mèo hoang nhỏ lại biết thu móng vuốt rồi, thế là anh thảnh thơi ngã xuống phía sau, thoải mái nằm trên giường, nghiêng người ngắm một bên mặt cô hơi cúi thấp. Cô luôn có cách để khiến anh thấy hứng thú, anh thích lúc cô bị chọc giận sẽ thò móng vuốt nho nhỏ ra, gương mặt yếu ớt không cam chịu khuất phục. Không ngờ, mới mấy tháng không gặp, mà cô đã học được cách thu người lại trước anh, không mắc lừa để bị anh chọc giận nữa.

Chiếc giường này vẫn thoải mái thế, cả chiếc chăn tỏa ra một mùi hương chỉ thuộc về cô, mùi cỏ thơm nhè nhẹ, từ nhỏ cô đã chỉ thích mỗi mùi hương này, giấy kẹp sách, tinh dầu, sữa dưỡng da, sữa tắm, thậm chí tủ quần áo của cô cũng tràn ngập hương cỏ thơm.

Tấn Tuyên nhẹ nhõm nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác được mùi hương nhẹ nhàng này bao bọc, lần nào cũng vậy, lần nào trêu đùa với cô xong thì lại tìm thấy nét bình yên ở cô một cách kỳ lạ. Anh thích cảm giác được ở gần bên cô thế này.

Vu Tiệp ngẩng đầu lên, lắc lắc cổ, trong lòng buồn bực, Tấn Tuyên sao không quấy rối cô nữa? Lại còn để cô đọc hết cả trang sách? Ngoảnh đầu nhìn lại.

Không phải chứ? Đêm qua vất vả rồi nên bây giờ ngủ trên giường cô thế á? Vu Tiệp hừ nhẹ một tiếng, đàn ông, quả nhiên còn động vật hơn cả động vật.

(to be continue...)

" Dịch Nam, một tiếng nữa là phải đi Quỳnh Đảo rồi, giờ em còn muốn đi đâu nữa? " Thương Vũ thấy Dịch Nam có vẻ mệt mỏi, kiệt sức nhưng vẫn cố gắng lết xuống giường, vội vàng đến nỗi chưa tắm mà đã xỏ quần vào, nhịn không được nói một câu.

" Chết tiệt! " Dịch Nam nhìn nhìn đồng hồ rồi mắng một câu, " Nếu không phải lúc nãy con cầm thú là anh phát xuân, thì bây giờ em đã chuyển tiền xong rồi. "

" Chẳng phải là chuyển tiền cho ba em sao, ngày mai kêu Trương Hiểu Bột giúp em chuyển đi là được rồi. Ai, không phải cuối tuần trước em vừa mới về nhà thăm ba em rồi sao?! Sao không để lại chút tiền? Để tuần này còn phải đi chuyển, thật phiền phức. "

" Cuối tuần trước? Tháng trước tiêu quá nhiều tiền, cuối tuần về nhà trong tay chỉ còn dư vài đồng. Đương nhiên phải đợi đến tuần này lãnh lương rồi mới chuyển được chứ. Còn nữa, anh đừng để cho Trương Hiểu Bột giúp chúng ta làm chuyện riêng nữa, anh ấy là trợ lý của anh chứ không phải của em, em chỉ là một quản lý nhỏ làm trong bộ phận kế hoạch thôi, đâu thể nào hở chút là lại đi kêu người ta giúp đỡ. "

" Vậy anh kêu nó đi là được chứ gì? Anh sẽ nói là chuyển tiền cho cha vợ của anh. " Thương Vũ nhìn vào hình ảnh Dịch Nam đã ăn mặc chỉnh tề được phản chiếu trong gương, cậu đang đeo sợi dây nịt da cá sấu mà Thương Vũ tặng cho cậu vào lễ giáng sinh.

Dịch Nam không đáp lại lời nói nửa kiến nghị nửa trêu chọc của Thương Vũ, cậu đeo dây nịt vào một cách mau lẹ, khoác lên một chiếc áo gió màu trắng rồi cúi người xuống hôn Thương Vũ một cái: " Em đến bưu điện một chút sẽ về, nhiều lắm là ba mươi phút. "

" Dịch Nam. "

" Gì? " Dịch Nam vừa mở cửa định đi ra đã bị Thương Vũ gọi lại.

" Đêm qua anh mơ thấy ác mộng, mơ thấy thuyền của chúng ta đi ra biển và bị chìm, nhưng chỉ có một cái phao cứu sinh, lúc đó anh vô cùng lo lắng, em nói coi nếu là em thì em sẽ làm gì? "

" Đưa phao cứu sinh cho cái thứ ngu ngốc không biết bơi lội như anh " Dịch Nam lập tức trả lời mà không hề suy nghĩ, " Nhớ năm xưa, em là quán quân bơi lội của trường đó! Nếu xuống nước mà còn cần dùng phao cứu sinh thì đúng là quá mất mặt rồi ...... "

" Hồi ấy, tiểu Hải cũng nói như vậy, ...... thế nhưng, nó đã gạt anh ...... nó chết rồi. " Thương Vũ nhìn vào mắt Dịch Nam mà nói.

" Em sẽ không gạt anh đâu. " Dịch Nam mỉm cười, để lộ ra hàm răng đều đặn, trắng bóng.

" Két " một tiếng, cửa đã được đóng lại, nhưng chưa đầy một giây sau lại mở ra. " Đừng có nghĩ lung tung, những điều ta nằm mơ thấy đều ngược lại với sự thật. Còn nữa, không được hút thuốc! " Dịch Nam trịnh trọng cảnh cáo.

Cậu biết mỗi lần Thương Vũ nhớ tới tiểu Hải thì sẽ không ngừng hút thuốc.

Lần này, cửa phòng thật sự được đóng lại, khóa chặt một nỗi cô đơn trong phòng.

Thương Vũ châm điếu thuốc, trong làn khói mịt mờ, anh khẽ nheo mắt.

Hai mươi lăm phút sau, cái di động để ở đầu giường của Thương Vũ reo lên.

" Anh Vũ, mười lăm phút trước Dịch Nam đã tới nhà hàng hải sản Thành Đô, cậu ấy đã gặp thượng cấp của mình là Hoàng đội trưởng, đồ đã được cậu ấy giao cho người đó rồi. "

" Hừ, " Thương Vũ cười lạnh một tiếng, " Gặp mặt nhau trong nhà hàng, vậy mà bọn họ cũng nghĩ ra được, sau khi Dịch Nam ra khỏi đó thì còn làm gì nữa? "

" Ừm, sau khi rời khỏi thì cậu ấy còn gọi một cuộc điện thoại, nhưng gọi đến đâu thì không biết, ngoài ra thì cậu ấy không làm gì nữa. Ước chừng cậu ấy sắp về đến nhà rồi. " Lúc này, Thương Vũ nghe thấy tiếng chìa khóa chuyển động, sau đó là tiếng mở cửa.

" Được rồi, tôi biết rồi. " Thương Vũ cúp máy, nhìn Dịch Nam từ ngoài cửa đi vào. Trán của cậu bị những cơn gió lạnh bên ngoài táp vào nên hơi đỏ lên. Tuy trong đôi mắt đen láy có vẻ mệt mỏi, nhưng thân thể cao gầy lại di chuyển một cách ưu nhã và nhanh nhẹn.

Dịch Nam vừa bước vào phòng đã khụt khịt mũi, tức giận xông vào phòng ngủ, dùng vẻ hung thần ác sát thét lên với Thương Vũ: " Anh lại hút thuốc nữa phải không? Mỗi lần đến đều làm cho nhà em như cái bếp lò, ngộp chết đi được, khục khục ...... "

Thương Vũ vội mở cửa sổ ra cho thoáng khí, trả lời một câu không ăn nhập gì hết: " Gửi tiền cho ba em xong rồi à? "

" Ừ, hôm nay bưu điện nhiều người quá, may mà mấy người đó làm ăn cũng khá lanh lẹ, đợi hơn mười phút là đã đến lượt em. Xuýt chút nữa còn tưởng là trễ mất rồi ...... " Dịch Nam vừa thu thập hành lý để đi Quỳnh Đảo vừa nói, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt từ từ trở nên lạnh lùng của Thương Vũ.

**************************

Quỳnh Đảo

Đêm khuya, trên chiếc du truyền sang trọng cực lớn của Thương Vũ, Dịch Nam vừa ăn các món nướng vừa uống soda có bỏ thêm đá, Dịch Nam không có thói quen kén cá chọn canh khi ăn, nhưng với đồ uống thì cậu rất khó chiều. Cậu không thích uống rượu, nhưng vẫn phải uống trong một số trường hợp bắt buộc không thể không uống và Thương Vũ phát hiện ra rằng tửu lượng của cậu không kém; cậu cũng không thích uống mấy thứ như cola hay nước cam ép, nói mấy thứ đó quá ngọt uống không ngon. Bình thường, Dịch Nam chỉ uống soda, hơn nữa cậu còn bỏ thêm muối vào trong ly nước, lý do của cậu ta là khi con người uống một lượng lớn soda thì sẽ làm giảm đi lượng muối trong cơ thể, không có lợi cho sức khỏe, cho nên phải cho thêm tí muối. Mỗi lần Thương Vũ nghe thấy luận điệu này của cậu thì đều cười cậu nói chuyện không có căn cứ.

" Thương Vũ, giúp em lấy thêm ly soda. " Dịch Nam vừa nhai xâu thịt nướng Brazil vừa nói với Thương Vũ, người đang nhìn ra biển " thịt nướng hôm nay mặn quá. "

Thương Vũ mỉm cười với cậu: " Yên tâm, hôm nay có rất nhiều nước, cho em uống đến không muốn uống mới thôi. "

Lúc Thương Vũ đưa nước cho Dịch Nam, tiểu Lạc cầm la bàn đi đến nói với Thương Vũ: " Gần đến nơi rồi. "

Thương Vũ gật gật đầu, quay lại nói với Dịch Nam: " Em có biết đây là đâu không? "

Nhìn thấy Dịch Nam bối rối lắc đầu, Thương Vũ nói tiếp: " Đây chính là nơi Tiểu Hải chết. "

Dịch Nam biết em trai của Thương Vũ, cũng là người thân duy nhất của anh - Thương Hải đã chết đuối trên biển.

Thương Vũ nhìn mặt biển đen nghịt trong đêm, dùng thanh âm trầm thấp hơi khàn nói: " Gió hôm đó rất lớn, thuyền điều tra buôn lậu ma túy đang đuổi theo phía sau tụi anh, lão Triệu đã bị lựu đạn nổ chết, chỉ còn lại tiểu Hải và anh. Tụi anh đổ toàn bộ ba hòm ma túy xuống biển, từ dưới khoang thuyền tìm được một cái phao cứu sinh, tiểu Hải nói tháng trước nó đã học bơi với A Thăng, giờ đã biết bơi rồi nên kêu anh mau đeo phao cứu sinh vào và trốn đi, lúc anh nhảy xuống biển nó vẫn đang làm động tác chuẩn bị trước khi xuống nước ...... " Đôi mắt sáng quắc sắc bén của Thương Vũ đột nhiên chuyển hướng từ mặt biển xa xăm kia về phía Dịch Nam, " thế nhưng ...... nó gạt anh. A Thăng căn bản chưa từng dạy nó bơi. "

" Một tuần sau mới tìm thấy thi thể của Tiểu Hải, nó uống rất nhiều nước biển ...... nguyên bụng đều là nước, cả người đều là bọt khí ...... trương lên, đến nỗi anh không thể nhận không ra. "

" Vũ, " Dịch Nam nắm lấy bàn tay bị gió biển thổi đến lạnh ngắt của Thương Vũ, " Chuyện đã qua, anh đừng tự trách móc bản thân nữa, kì thật đây đều là do độc phẩm hại ta, hại nhiều người như thế, còn hại chết cả Tiểu Hải. Bây giờ anh đã không còn mua bán ma túy nữa, trong đám anh em sẽ không còn ai giống như tiểu Hải nữa ...... "

" Ai nói anh không còn buôn ma túy nữa? " Âm thanh của Thương Vũ theo gió biển thổi đến, cả hai người đều lạnh như nhau.

Hơn nửa ngày trời Dịch Nam mới phản ứng lại, đôi mắt mở to nhìn hắn như không tin được vào điều vừa nghe: " Hải Vũ bây giở không phải đều làm ăn hợp pháp sao ...... "

" Mấy tư liệu em có được đều là giả, và mấy mối làm ăn ghi trong đó đương nhiên đều là làm ăn chân chính hợp pháp, anh vẫn phải cám ơn em đã giúp anh thoát khỏi sự nghi ngờ của cục cảnh sát. "

Dịch Nam cúi đầu xuống, có thể là do luồng gió biển lạnh lẽo mà cơ thể cậu khẽ run lên, tay trái của Dịch Nam vốn dĩ đặt trên lan can, giờ đây lại vì nắm chặt lấy lan can mà trắng bệch ra: " Lúc nào?! Kể từ lúc nào mà anh biết em là ...... "

" Từ lúc em mới vào Hải Vũ. "

Nghe thấy câu này, mặt Dịch Nam đột nhiên tái đi, cậu trầm mặc một lúc, tiếp đó tự cười bản thân: " Hóa ra anh vẫn luôn lợi dụng tôi, vẫn luôn đóng kịch, lừa dối tôi. "

" Nên nói là lừa dối lẫn nhau. " , Thương Vũ rót rượu vào ly thủy tinh, hớp một ngụm rượu nho rồi đính chính lại lời nói của Dịch Nam.

" Em có biết lần đó nhận hàng vì sao tiểu Hải lại chết không? "

" Là do mua bán ma túy hại chết nó, chính là nghề mà đến bây giờ anh vẫn còn làm ...... "

" NÓI BẬY! " xoảng một tiếng, chiếc ly bị Thương Vũ ném xuống đất vỡ tan tành, rượu nho giống như máu tươi lan khắp mặt đất, và lúc này mắt Thương Vũ cũng nhuộm lên màu đỏ giống như vậy, " Tại vì trong bang có gián điệp trà trộn, đem thời gian cùng địa điểm giao hàng báo với cảnh sát! "

Dịch Nam lúc này mới phát hiện mười mấy anh em phụ trách lèo lái và phục vụ trên thuyền đã vây xung quanh.

" Em có biết sau này tên gián điệp đó ra sao không? Hắn đã tự sát sau khi bị phát hiện, thi thể bị anh ném xuống biển. Sau này anh đã thề rằng, nếu còn để anh phát hiện có gián điệp, tìm được một tên thì ném một tên! "

" Đồ khốn! Thả tôi ra! " Trong cuộc vật lộn Dịch Nam bị năm, sáu tên đánh ngã, bị đè chặt trên boong thuyền. Boxing với karate của Dịch Nam đều vô cùng xuất sắc, bình thường cậu ứng phó từ bốn đến năm người cũng không thành vấn đề, nhưng hôm nay trong lúc đánh nhau cậu phát hiện hình như sức lực của mình đang dần mất đi.

Cậu nhận ra rằng Thương Vũ đã bỏ thuốc vào ly soda.

" Thương Vũ, tên khốn nạn! Anh ném tôi đi, ném ngay bây giờ đi! "

" Dịch Nam, cậu quá ấu trĩ quá đơn thuần! Cậu tưởng tôi là đứa con nít ba tuổi sao? Nơi đây cách bờ biển không xa, đem một quán quân bơi lội của trường quăng xuống nước, tôi chẳng phải là quá mạo hiểm sao? Hơn nữa, trước khi xuống nước cậu không cần mấy anh em giúp cậu làm động tác khởi động à? " Không đợi cho Dịch Nam kịp trả lời Thương Vũ đã làm dấu tay, mấy tên đàn em nắm lấy hai chân của Dịch Nam kéo lê cậu đến cạnh hồ bơi trên du tuyền. Dịch Nam nhìn thấy hồ nước kia ban ngày trong xanh đến thế, trong đêm lại ánh lên những tia sáng xanh thẫm.

Một người trung niên tuy không cao nhưng vô cùng lực lưỡng mang một cái máy bơm nước loại nhỏ từ dưới khoang thuyền lên, đây vốn là công cụ dùng để thoát nước trong tình huống khẩn cấp. Người trung niên đó thả một đầu của máy bơm nước vào trong hồ bơi, và đầu ra của máy bơm nước bị cắm vào một ống nhựa thô. Bây giờ Dịch Nam toàn thân vô lực nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, tứ chi của cậu bị đè chặt lên boong thuyền. Có mấy cánh tay không an phận còn nhân lúc này mà trêu chọc cậu, người đàn ông trung niên sau khi bài trí xong cái máy bơm nước thì cầm đầu còn lại của cái ống nhựa đi về phía Dịch Nam.

Dưới sự phản kháng kịch liệt của Dịch Nam cái ống nhựa vẫn bị nhét vào sâu trong cổ họng của cậu. Cậu hiểu Thương Vũ muốn làm gì, cơ thể bị đè chặp trên mặt đất cố sức vùng vẫy. Trong đám hỗn độn, cậu nhìn thấy Thương Vũ lạnh lùng đứng ở một bên, con người hôm qua vẫn còn hôn cậu một cách đắm say giờ đây mặt không cảm xúc, gật đầu nhẹ với tiểu Lạc - người đang khống chế sự tắt mở của cái máy bơm nước.

Một lượng lớn không khí trong ống nhựa bị đẩy vào trong bụng Dịch Nam, tiếp đó là chính dòng nước biển lạnh giá mặn chát dưới áp lực cực lớn điên cuồng chảy vào trong cổ họng của cậu, thuận theo thực quản nhanh chóng trôi tuột xuống bụng, Thương Vũ nhìn thấy cái eo mềm mại thon gọn của Dịch Nam từ từ trương lớn lên. Sự thật là mọi người trên boong thuyền đều có thể thấy rõ tốc độ phồng lên của phần bụng Dịch Nam và lúc này nơi eo Dịch Nam vẫn còn đeo sợi dây nịt da cá sấu do Thương Vũ tặng, siết chặt lấy phần eo đang trướng phồng lên một cách nhanh chóng của cậu.

Nhìn thấy Thương Vũ lại gật đầu vài cái, tiểu Lạc tắt máy bơm nước.

" Mùi vị được không? Không thua gì soda đá thêm muối chứ? " Thương Vũ ngồi trên chiếc ghế bố đặt trên boong thuyền, thị ý những người đang đè Dịch Nam rút cái ống nhựa trong cổ họng cậu ra, kì thật bây giờ dù cho không có người đè xuống thì cậu cũng không đứng lên nổi. Trong giây phút cái ống bị rút ra khỏi cổ họng, Dịch Nam giống như một con cá bụng to mới bị ném lên bờ, trên boong thuyền không ngừng vùng vẫy khuấy động, cậu nôn không ngừng, như cố gắng nôn hết lượng nước trong bụng ra.

" Các Lạp, mày đi giúp cậu ta. "

Sau vài từ đơn giản của Thương Vũ, một gã cao lớn cơ bắp có tướng tá của một vận động viên quyền anh đến cạnh Dịch Nam, sau đó chân phải dùng lực đạp mạnh xuống bụng của Dịch Nam.

Theo sau tiếng thét không thể ức chế, Dịch Nam phun ra vài ngụm máu tươi, tiếp đó huyết dịch tựa như mất khống chế mà chảy ra từ miệng Dịch Nam ......

Thương Vũ cầm lấy tài liệu tệp màu xanh đứng dậy đi đến phía trước Dịch Nam. Đôi môi của Dịch Nam bị nhuộm đỏ bởi dòng máu tươi không ngừng chảy ra khẽ động đậy, nhưng cổ họng cậu lại không phát ra bất kì âm thanh nào. " Vốn dĩ chúng ta đã có cơ hội. " Thương Vũ đổ hết mọi thứ trong tệp hồ sơ ra trước mặt Dịch Nam, đó là hồ sơ lưu trữ kể từ khi thi vào học viện cảnh sát đến giờ của cậu, trong đó còn lẫn một xấp ảnh, nơi trong ảnh là chỗ hôm trước Dịch Nam đã tới - nhà hàng hải sản Thành Đô, Dịch Nam trong ảnh trịnh trọng bàn giao một cái đĩa mềm và phong bì màu trắng cho Hoàng đội trưởng.

" Những thứ trong cái đĩa mềm đó hoàn toàn có thể chứng minh Hải Vũ làm ăn chân chính hợp pháp, là do tôi cố ý đưa cái đĩa mềm đó cho cậu, mắc công cục cảnh sát ngày nào cũng âm thầm cắn lấy tôi không buông. Thế nhưng, " trong giọng nói của Thương Vũ không có sự hưng phấn đắc ý, chỉ có nổi thống khổ cùng bi thương không thể che giấu. "Thế nhưng tôi ước cậu không đi đến đó, tình nguyện bây giờ Hải Vũ vẫn bị cảnh sát hoài nghi ...... Tại sao hôm ấy tôi kéo dài thời gian, giữ cậu lại cho đến khi cách thời gian xuất phát chỉ còn một tiếng mà cậu vẫn muốn đi?! Tại sao?! "

Nhìn những bức ảnh lộn xộn trên mặt đất, Dịch Nam mỉm cười, cậu đã không thể phát ra bất kì âm thanh nào nữa rồi nhưng ai cũng có thể thấy được cậu quả thật đang cười.

Cũng giống như ném một que diêm đang cháy vào thùng xăng, nụ cười của Dịch Nam đã thổi lên ngọn lửa tức giận của Thương Vũ, hắn cảm thấy Dịch Nam đang cười cợt hắn như một tên hề bị tình yêu lừa dối: " Không được cười! Không được cười! "

Thương Vũ tựa hồ giận đến mất cả lý trí mà quát tháo lũ đàn em: "Khóa miệng nó lại! Bơm nước vào cho tao! Tiếp tục bơm! Không được để xót một giọt nước nào hết. "

Trong lúc vội vã, có người lại nhét cái ống nhựa vào sâu trong cổ họng của Dịch Nam, có người lại khởi động máy bơm nước, có người còn ác ý đem hai điếu thuốc đang cháy nhét vào lỗ mũi của người trước giờ không hút thuốc là Dịch Nam, mùi khói thuốc nồng nặc khiến cậu nghẹt thở xuýt chút nữa là hôn mê, nhưng lại không cách nào ho được. Dịch Nam bị nghẹn đến nỗi mơ mơ hồ hồ, cậu nghe thấy có tiếng quát tháo: "Không phải lúc nào mày cũng quản việc hút thuốc của lão đại sao? Lần này cũng để mày thưởng thức vị ngon của nó mới được. " Bọn chúng cười ầm lên một cách tàn nhẫn, cùng với tiếng cười, nước biển chảy vào trong cơ thể Dịch Nam một cách vội vã. Tốc độ dòng chảy lần này nhanh hơn so với lần trước, sức ép cũng lớn hơn so với lần trước, máy bơm nước phát ra tiếng gầm, vận hành với mã lực mạnh nhất ......

Thương Vũ bực tức ngồi trên chiếc ghế bố, rất lâu sau vẫn không kêu ngừng lại.

" Đại ca, nó sắp chịu không nổi rồi. " Tiểu Lạc đứng kế bên nhắc nhở.

Lúc máy bơm nước cuối cùng cũng đã dừng lại, phần bụng của Dịch Nam giống như thai phụ có mang mười tháng. Và sợi dây nịt cậu yêu thích vẫn đang hành hạ cậu. Mắt cậu mở to, nhìn xa xăm về phía bầu trời đen thẳm. Tuy Thương Vũ từng nói không được để xót một giọt nước nào hết, nhưng vẫn có một thứ chất lỏng chảy ra từ khóe mắt Dịch Nam.

Thương Vũ không cho người đạp vào phần bụng trương lên của Dịch Nam nữa, chỉ là rút cái ống nhựa trong miệng cậu ra, rồi lại dùng một cái còng tay còng hai tay cậu lại ở sau lưng, cuối cùng đẩy cậu xuống vùng biển băng lạnh đến tận xương tủy.

" Là do cậu lừa tôi trước. " Nhìn theo bọt biển nổi lên khi Dịch Nam rơi xuống, Thương Vũ tự nói với chính mình.

Rồi một dòng lệ thuận theo má anh rơi xuống, nhưng đã nhanh chóng bị gió biển thổi khô đi.

" Cho thuyền quay về. " Thương Vũ quay đầu lại dặn dò đám đàn em một câu.

" Tiểu Hải, năm sau anh vẫn sẽ đến thăm em. " Đối mặt với mặt biển đen ngòm, Thương Vũ trong lòng mặc niệm.

***************************

Ngày thứ hai sau khi Thương Vũ trở về từ Quỳnh Đảo, anh nhận được một gói bưu phẩm được gửi từ chỗ cha của Dịch Nam. Sau khi mở ra, những thứ trong đó khiến mặt Thương Vũ tái đi, đó chính là hồ sơ phạm tội của Thương Vũ trước khi anh thành lập Hải Vũ, và những chứng cứ này đủ để Thương Vũ ăn hơn trăm viên đạn. Ngoài ra, cùng với những tư liệu được gửi đến còn có một cuộn băng, Thương Vũ bỏ nó vào đầu máy, ngón trỏ run rẩy ấn lên nút Play hai lần rồi mới ấn xuống hẳn. Cuộn băng chạy một cách chậm chạp nhưng ổn định, giọng nói trong trẻo hấp dẫn của Dịch Nam vang lên: " Thương Vũ, em là Dịch Nam. Trước giờ em vẫn luôn muốn thú nhận với anh một chuyện, nhưng lại không biết làm sao để mở lời, cho nên chỉ có thể dùng phương thức này để nói cho anh biết. Chỉ khi anh không ở trước mặt em, em mới có thể nói ra những lời này, vả lại em nghĩ, dùng phương thức này nói với anh cũng có thể cho hai ta một quãng thời gian để suy nghĩ kĩ lại.

Điều em muốn nói là ... kì thật ... em là một cảnh sát, nói chính xác hơn là một gián điệp. Em biết kẻ anh hận nhất chính là những tên gián điệp, bởi vì anh nói tiểu Hải là do bọn chúng hại chết, thế nhưng nếu tiểu Hải không tham gia vận chuyển ma túy thì làm sao lại chết? Thứ hại chết cậu ấy là độc phẩm! (dừng khoảng vài giây) Em ở Hải Vũ đã hai năm rồi, trong hai năm này em đã thu thập được không ít tư liệu, thậm chí bao gồm cả hồ sơ anh mua bán ma túy từ bảy năm trước, em biết em nên đem những thứ này giao cho Hoàng đội trưởng, nhưng em thật sự không muốn đưa anh vào tù, không muốn nhìn thấy anh bị tử hình. Anh thường nói một người vừa mới ra trường không trải sự đời như em thật quá ấu trĩ, quá đơn thuần. Xem ra đã bị cái miệng quạ của anh nói trúng rồi. Lúc ở bên anh, em cứ luôn quên mất bản thân vẫn là một cảnh sát, cũng không biết kể từ lúc nào, em lại hồ đồ đến nỗi ... thích anh. Em biết những việc mà bây giờ tập đoàn Hải Vũ làm đều là việc làm ăn chân chính, anh cũng không làm những việc vi pháp nữa. Sau khi xác nhận được tin này em đã vui mừng suốt một tháng, lúc nào cũng âm thầm mừng rỡ. Thế nhưng Hoàng đội trưởng và Lý cục trưởng hình như không mấy tin tưởng chuyện này, từ trong thái độ của họ em cảm giác được lòng trung thành của em đang bị cục cảnh sát hoài nghi (than thở). Bọn họ hoài nghi cũng đúng thôi, em quả thật không xứng đáng với chức phận cảnh sát của mình (dừng vài giây). Ngày tới chính là ngày em cùng anh đi Quỳnh Đảo, em sẽ giao một đĩa mềm có liên quan đến công ty và sổ sách nội bộ cho Hoàng đội trưởng, tuy trong đó bao gồm cả bí mật kinh doanh nhưng chí ít có thể chứng thực Hải Vũ là công ty làm ăn chân chính, em nghĩ như thế là có lợi cho anh. Hơn nữa những bí mật kinh doanh này sẽ không bị tiết lộ ra ngoài, cho nên sẽ không gây nên tổn thất kinh tế cho Hải Vũ. Còn hồ sơ mua bán ma túy trước kia của anh, em sẽ kêu cha em trả lại cho anh, cuộn băng này em cũng sẽ giao lại cho cha, bảo ông vào hôm ba mươi đem cuộn băng cùng tư liệu tất cả gửi đến đây. Vậy thì đợi sau khi anh trở về từ Quỳnh Đảo sẽ vừa kịp lúc nhận được nó.

Em biết hành động của mình đã phản bội lại lòng trung thành và chính nghĩa mà một cảnh sát phải có, nhưng em thật không muốn đưa một người đã làm lại từ đầu như anh đến tuyệt lộ ...... (trầm mặc) cứ coi như đây là chút ích kỉ của em đi. "

" Em biết anh ghét nhất là gián điệp, cho nên em tính ở lại Quỳnh Đảo thêm vài ngày, nếu như sau khi nghe xong cuộn băng này anh vẫn còn có thể chấp nhận em thì hãy gọi điện cho em, nếu như không thể chấp nhận thì xin anh đừng gọi, em không muốn tận tai nghe thấy anh nói lời chia tay.

Xong rồi, tất cả những tư liệu em thu thập được đều đã hoàn trả cho anh hết rồi, hi vọng sau khi nhận được anh có thể xử lý thích đáng. Cũng hi vọng những thứ này có thể nhắc nhở anh vạn lần đừng đạp lên vết xe cũ, đừng làm lại nghề đó nữa.

Ừm, còn có một chuyện nữa, em đã viết xong đơn từ chức, trước khi đi Quỳnh Đảo, em sẽ đem nó cùng với đĩa mềm giao cho Hoàng đội trưởng. Em thật sự không xứng làm một vị cảnh sát. Nói đến đây thôi, cha em ở bên ngoài kêu em ra đánh cờ tướng với ông rồi. Em sẽ ở Quỳnh Đảo đợi một tuần, đợi điện thoại của anh kêu em về nhà (cười).

Đúng rồi, lúc em không ở bên anh, anh hút thuốc ít thôi! Bác sĩ Hàn nói anh mà không cai thuốc nữa thì chứng tức ngực, hồi hộp sẽ nặng thêm đấy.

(Sau khoảng nữa phút) Đồ khốn! Nhớ mau mau gọi điện cho em đấy! "

Sau câu nói ấy là một sự im lặng lạ thường, cho đến ba phút sau vẫn không có âm thanh gì. ngay lúc Thương Vũ cho rằng cuộn băng đã hết, ba tiếng "Em yêu anh" phát ra từ đầu máy một cách rõ ràng.

Thương Vũ ngồi nghệt ra trong phòng của tổng giám đốc, nghe tiếng sè sè phát ra từ cuộn băng. Rồi một lúc sau, cô thư kí bên ngoài nghe thấy tiếng đồ đạc bị đập phá, xô đẩy. Lẫn với tiếng đổ vỡ của ấy, phát ra từ phòng tổng giám đốc ...... là tiếng khóc không thể đè nén.

***************************

Năm ngày sau,

" Reng ...... "

" Xin chào, đây là nhà của Tần Dịch Nam. Xin hỏi có chuyện gì không? "

" Ơ, tôi là nhân viên công tác tại lớp học bơi của Trung tâm thể dục thể thao, Tần Dịch Nam tiên sinh từng gọi điện đến báo danh lớp dạy bơi kì thứ 26, nhưng anh ấy nói hôm đó anh ấy phải đi Quỳnh Đảo nên chưa kịp đến đây nộp học phí, chỉ để lại một số điện thoại cho chúng tôi. Vì mai là ngày khai giảng lớp học bơi, nếu Tần tiên sinh còn muốn tham gia thì xin nội trong chiều nay hoặc trưa mai trước khi lớp học bắt đầu nộp hết học phí. Nếu học kì này không biết bơi, thì có thể được miễn phí tham gia lớp học kì sau ...... "

" Được rồi, tôi sẽ chuyển lời lại cho cậu ấy. Cám ơn anh. "

" Không cần khách sáo. "

Cúp điện thoại.

Thương Vũ nhẹ nhàng đi về phía phòng ngủ, như sợ làm cho con người đang say giấc trên giường kia tỉnh dậy.

" Dịch Nam. " Anh cúi người xuống, giống như ngày hôm ấy Dịch Nam hôn anh trước khi ra khỏi cửa, anh hôn nhẹ lên khuôn mặt sưng phù biến dạng của cậu.

Người trên giường không lên tiếng.

" Haizz, kể từ lúc đón em về từ Quỳnh Đảo đến giờ, em vẫn không màng gì đến anh, anh không cố ý đến chậm mất ba ngày đâu, mỗi phút anh đều gọi điện cho em, anh rất muốn nói với em rằng ' Nam, mau về nhà đi, anh đang đợi em quay về đây! ' , thế nhưng đã gọi bao nhiêu lần rồi mà vẫn không ai bắt máy ...... Nam, đừng giận anh nữa, sau này anh hứa sẽ luôn nghe lời em ... Đúng rồi, anh đã cai thuốc rồi này, sau này nhất định không hút nữa đâu. Em muốn anh làm cái gì thì anh sẽ làm cái đó, đừng có bỏ rơi anh mà, Dịch Nam ...... À, người ở lớp dạy bơi của Trung tâm thể dục thể thao đã gọi điện đến rồi, họ hỏi em còn muốn đi học bơi không, em đúng là đồ hư, rõ ràng không biết bơi thì sao lúc đó lại gạt anh?" Thương Vũ lật chăn lên, cẩn thận nằm xuống bên cạnh Dịch Nam rồi ôm chặt lấy cái cơ thể đang dần dần thối rữa.

.

.

.

- Hoàn -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro