Cậu ấy có thể tự chưng cất ra Pheromone của mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phản ứng đầu tiên của NuNew là xoay người đẩy Zee ra, nhưng đối phương lại ôm eo cậu chặt hơn.

Đế giày ma sát trên nền đất tạo ra âm thanh chói tai giữa đêm tối, bảo vệ lập tức lia đèn pin qua: "Ai ở đó?"

NuNew không dám cử động nữa. Cậu co hai tay trước ngực, giữ nguyên tư thế mặt đối mặt với người kia, hơi thở cũng phải gắng sức đè cho nhẹ xuống.

Zee khẽ nghiêng mặt, nhìn về phía phát ra ánh sáng, vầng trán cao cùng nửa bên mặt hoàn mỹ lập tức đón được ánh trăng nhạt nhòa, yết hầu nổi rõ trên chiếc cổ thon gọn và trắng nõn.

Sau đó, anh vươn một ngón tay, đặt nhẹ lên đôi môi lành lạnh của cậu

... Suỵt.

Khoảng cách giữa cả hai quá gần, cơ thể bị vây trong vòng tay người nọ, tư thế muốn đẩy lại không đẩy được như đang ỡm ờ của mình khiến NuNew cảm thấy hơi khó chịu.

Lúc này, gương mặt tái nhợt của cậu chợt nóng bừng lên.

Trong hành lang yên tĩnh không một tiếng động, đón từng trận gió vùn vụt quét qua, thế mà cậu lại thấy nóng.

Cậu khẽ mím môi, ngón tay thon dài đẹp đẽ kia liền ấn mạnh hơn một chút, tựa như chới với giữa việc bảo cậu im lặng và mơn trớn vuốt ve.

Vì hành động của đối phương kéo dài làm cậu không khỏi tiết ra một chút nước bọt.

Vài tia sáng của đèn pin quét qua quét lại.

"Có chuột."

"Còn thuốc chuột đấy, mai vẩy một chút đi."

"Đám học sinh này ra về mà không biết tắt đèn. Ngày mai tôi sẽ hỏi xem lớp nào dùng phòng thí nghiệm."

"Còn lớp nào nữa, là thằng nhóc NuNew lớp 8 chứ ai, cậu ta suốt ngày mò tới đây làm thí nghiệm, đã bị tôi tóm được mấy lần rồi."

Bảo vệ tắt đèn, đóng cửa, vừa trò chuyện vừa rời đi.

Đến khi hành lang không còn vang vọng tiếng bước chân của hai người bọn họ, NuNew mới gạt mạnh Zee ra, lùi về phía sau vài bước. Cậu mím chặt môi theo bản năng, trong mắt lộ rõ sự cảnh giác.

"Xin lỗi." Zee rũ mi, kìm nén hơi thở đầy tính xâm lược của mình, nói: "Bọn họ tới quá nhanh, tôi không kịp báo cho cậu biết."

Lông mi của anh dài lại thẳng, khi cúi đầu khiến người ta nảy sinh ảo giác anh thật ngoan ngoãn, thật nghe lời. Đối diện với một Zee Pruk như vậy, cậu đành phải nuốt những lời hung hăng vừa định nói ra vào bụng.

"Cậu không thích người khác đứng sát mình à?" Thấy người kia im lặng, Zee lùi về phía sau một bước đầy lịch thiệp rồi nói : "Cậu xem như vậy đã được chưa?"

Cậu quả thật không biết phải nói gì.

Zee rất kiên nhẫn, lại lùi thêm nửa bước rồi đứng yên ở đó chờ sự phê chuẩn của người kia.

Không thể nghi ngờ, đây chính là sự nhượng bộ của anh.

Từ khi ngửi được mùi hương trên người NuNew, anh đã bắt đầu học tập, học xem nên đứng ở cự ly nào để không bị cậu kháng cự, học xem nên tiếp xúc với cậu ra sao, học cách thăm dò mức độ tiếp thu của cậu.

Điều này mang đến một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt là Zee sẽ giữ đúng nguyên tắc cậu quy định. Tin xấu là bọn họ sẽ có rất nhiều cái "về sau".

Nếu Zee chủ động bày tỏ ý tưởng của mình, đương nhiên NuNew sẽ nắm chặt thời cơ. Cậu lùi về sau mấy bước, dùng mũi chân vẽ một đường trước mặt người kia, mở miệng: "Như vậy."

Một mét.

Phải luôn giữ vững khoảng cách này.

Zee gật đầu, không dị nghị gì, âm thầm xoa ngón tay đang đặt bên mép chỉ quần, cảm nhận sự ướt át hòa cùng khô nóng trên đó.

Hai người song song bước xuống cầu thang. Suốt quãng đường, bả vai bọn họ luôn duy trì một khoảng cách nhất định.

—-------

NuNew hay ở lại trường học đến khuya, cũng thường xuyên đi làm gia sư vào buổi tối nên kinh nghiệm khá phong phú. Cậu dẫn Zee đến rừng cây nhỏ ven sông, định đi bộ tới chiếc cầu có thể leo lên đường quốc lộ.

Dự tính thì rất mượt mà, nhưng không ngờ hôm nay là ngày trực của thầy Tổng phụ trách. Thế nên, ngay khi mới bước chân vào rừng cây, bọn họ đã bị người này tóm được: "NuNew !Em Đứng lại cho tôi ! Đêm hôm không về nhà còn chui vào rừng làm gì hả!"

NuNew nghiến răng chửi thề một tiếng.

Đêm tối mịt mù chỉ thấy được cái bóng đen mờ ảo, thế mà thầy Tổng phụ trách lại gọi đúng tên cậu, năng lực nghiệp vụ thần thánh gì đây!

"Chạy!" Cậu lập tức ra lệnh.

Zee nhàn nhã sải những bước dài, trong khi NuNew chạy vô cùng lê lết. Mắt thấy Zee càng lúc càng xa, thầy tổng phụ trách lại càng ngày càng gần, cậu hoảng hốt vươn tay kéo áo người trước mặt... Zee Pruk, anh đừng mơ bỏ tôi lại một mình! Có chết cũng phải chết cùng với nhau!

May là Zee chưa mất hết lương tâm, anh nắm lấy tay cậu, giúp cậu nâng cấp động cơ vừa đi vừa lết của xe ba bánh thành turbo tăng áp của ô tô.

Anh nhanh chóng chạy như bay, miệng cậu bị nhồi đầy khí lạnh. Cảm thấy mình bị người nọ lôi đi, cậu chỉ biết ôm chặt cặp sách trong ngực theo bản năng.

Thầy tổng phụ trách ở phía sau soi đèn pin về phía hai người bọn họ, tức giận quát lớn : "Chạy! Chạy! Chạy! Lại còn nắm tay!"

Bấy giờ NuNew mới chợt giật mình, nhưng bàn tay ấm áp và khô ráo của Zee đang dùng một lực rất lớn, cậu thực sự không thể giãy ra.

"Trò kia!" Thầy tổng phụ trách giơ loa lên miệng, ngay sau đó, giọng nói của thầy lập tức được phóng to : "Bỏ tay nhau ra, cậu còn có thể quay đầu! Tôi cho cậu ba giây!"

NuNew thật không thể nào chịu nổi. Người kia có thể nhận ra một học sinh hết sức tầm thường như cậu, nhưng lại không phát hiện nhân vật còn lại là hot boy trường – Chủ tịch Hội Học sinh – kiêm lớp trưởng lớp 8 – học sinh tiêu biểu của toàn khối, thế là sao?!

Thầy tổng phụ trách bắt đầu đếm ngược: "3!"

Hai người chạy như điên đến cạnh sườn dốc.

"2!"

Cậu chống tay lên mặt tường, vừa định dùng sức đã cảm thấy có người ôm eo mình đẩy mạnh lên. Nửa người trên của cậu nằm úp lên mặt tường một cách dễ dàng, chỉ là tư thế không đẹp mắt lắm.

Sau đó, mông cậu bị vỗ nhẹ.

NuNew : "!"

Thấy vậy thầy tổng phụ trách không buồn đếm nữa mà quát lớn : "Được lắm, ngày mai hai đứa sẽ bị phạt cả đôi, cả đôi....!!!!"

Zee ôm đầu gối NuNew, đẩy nốt chân cậu lên .

Lúc Zee bò lên mặt tường, NuNew vẫn giữ nguyên tư thế ôm lấy tường đầy mụ mị.

Thầy tổng phụ trách lại rọi đèn pin tới nói : "Chổng mông mà trèo tường thế nữa!" Đây là lần bắt quả tang khó coi nhất hắn từng trải nghiệm!

Cảm nhận được sự châm chọc của thầy Tổng phụ trách, NuNew nhanh chóng đứng lên, theo bản năng nắm lấy bàn tay đang vươn ra của Zee rồi chạy vọt đi.

—..........

Khi đã chạy được một quãng dài, Zee mới dừng bước, cúi đầu nhìn mười ngón tay đang đan vào nhau của hai người, tỏ vẻ như cũng chẳng biết mình nắm tay người nọ tự lúc nào.

NuNew đỏ mặt. Đúng là cậu chủ động nắm tay Zee Pruk, nhưng là do tay anh ta để sẵn ở đó mà.

"Có phải tôi đã phạm quy rồi không?" Alpha chủ động nhận sai. Dứt lời, anh liền thả lỏng tay. NuNew cũng nhanh chóng rút tay về, nhẹ nhàng đút vào túi áo như chẳng có chuyện gì.

"Lần này bỏ qua, chuyện gấp không thể quá cứng nhắc." Cậu hắng giọng hòng giảm bớt cảm giác khô nóng trên mặt: "Sau này đừng như vậy nữa."

"Nếu lại gặp tình huống khẩn cấp thì sao?"

NuNew cảm thấy lỗ hổng này đã không thể nào lấp được: "Tốt nhất cậu nên nói trước với tôi một tiếng."

"Được." Zee khẽ gật đầu, tự nhiên nói: "Nghe cậu hết."

NuNew ước gì gió lạnh thêm một chút.

Cậu nóng quá rồi.



Bầu không khí ở Đại học H khác hoàn toàn ngôi trường phổ thông kế bên. Mười một giờ đêm nhưng các giảng đường vẫn sáng đèn, sân trường nhiều người qua lại, có vẻ vẫn vô cùng nhộn nhịp.

Đây là nơi để các sinh viên Đại học tu luyện thành tiên.

NuNew không nhịn được đảo mắt nhìn quanh, muốn hít vào một ngụm tiên khí.

Cậu muốn nhanh lên Đại học, muốn được học tập tự do.

Zee quen đường dắt cậu tới phòng thí nghiệm Hóa Sinh ở tầng bốn. Trong phòng có một thanh niên tuy còn trẻ tuổi nhưng đã hói đầu đang đứng đợi.

Sau khi Zee nói rõ mục đích tới đây, người nọ hỏi mẫu thí nghiệm. NuNew mở cặp sách, đưa chai pheromone chưng cất được cho đối phương, để hắn đi tiến hành thí nghiệm.

"Sao cậu quen được người ở đây?" NuNew khẽ hỏi.

"Mẹ tôi làm ở Đại học H." Zee trả lời.

Sau khi phân hóa, Omega sẽ đạt được thiên phú hiếm giới tính nào bì kịp trên phương diện tâm lý học. Có lẽ vì từ nhỏ đã hình thành mong muốn trấn an cũng như tư vấn cho Alpha của mình, nên rất nhiều Omega chọn theo nghề bác sĩ tâm lý.

Mẹ Zee là giảng viên Tâm lý học của trường Đại học H, hiện đang làm việc trong lĩnh vực nghiên cứu phát triển ở viện nghiên cứu liên thông. Người đón Zee hôm qua là đồng nghiệp của bà. Nếu không phải do bác sĩ tâm lý không thể tư vấn cho người thân nào ngoài chồng, bà đã tự mình ra trận.

Mười lăm phút trôi qua, kết quả thí nghiệm đã ra lò, còn nhanh hơn tốc độ xét nghiệm ở bệnh viện Số 1 nữa.

Người trẻ tuổi cầm một tờ giấy đi ra, Zee nhanh tay nhận nó trước cậu rồi mở miệng nói nhanh không cho đối phương có cơ hội nói.

"Cậu đi lấy mẫu thử đi."

NuNew đi vào đối phó bằng mấy câu dối trá liên quan đến rượu Mao Đài, người trẻ tuổi trong phòng thí nghiệm chỉ cười không nói. Khi cậu cầm chai pheromone đi ra, Zee đang đứng ở hành lang xem kết quả xét nghiệm của cậu.

"Cậu nhìn cái gì đấy! Đây là bí mật thương nghiệp nhé!" Cậu nghiêng người muốn cướp.

Zee tùy tiện giơ tay lên cao, nhẹ nhàng liếc sang phía cậu.

NuNew nghiến răng: "Trả cho tôi!"

Zee liếc mắt ra phía sau lưng cậu. NuNew cũng nhìn theo, nhưng thấy trên mặt đất chẳng có gì, cậu quay lại chất vấn: "Cậu nhìn gì?"

Rũ mắt nhìn chóp mũi gần trong gang tấc của người nọ, anh lên tiếng hỏi: "Sao cậu đứng gần tôi thế, hửm?"

Âm tiết cuối cùng bật ra khỏi miệng chới với giữa sự dứt khoát và triền miên, cậu lập tức cứng người.

Vì không cao bằng Zee, nên hành động cướp kết quả khiến cậu như bổ nhào vào ngực Zee vậy. Cơ thể hai người dán sát vào nhau, hơi ấm tỏa ra trên da thịt đối phương mạnh mẽ thấm vào lớp áo đồng phục mỏng manh của cậu. Ngay lúc đó, NuNew thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình và tiếng cười khẽ vọng ra từ lồng ngực anh. Điều ấy khiến cậu không nói nên lời, dù sao cái đường ranh giới lúc trước cũng do cậu tự dùng chân vẽ ra mà.

"Không sao." Vì khoảng cách quá gần nên âm thanh người nọ bật ra gần như lập tức chui thẳng vào đầu cậu: "Không phạt cậu đâu."

"Là do cậu cướp đồ của tôi!" NuNew trợn tròn mắt, cậu chưa từng gặp người nào mặt dày vô liêm sỉ đến vậy .

Zee vẫn giơ cao tay như cũ: "Dụng cụ rất đắt tiền, một lần làm thí nghiệm tốn kém lắm."

NuNew cắn răng nói : "Bao nhiêu tiền?"

Đôi mắt đen thẫm của Zee chăm chú nhìn vào cái bình nhỏ trong tay cậu: "Hay là cậu đưa mẫu thử cho tôi, tôi sẽ trả kết quả xét nghiệm cho cậu."

"Cậu điên à!" Không thể có chuyện đó, đây là một bình pheromone tinh khiết đấy!

NuNew ôm cái bình bằng cả hai tay, không cho Zee nhìn.

Zee cười như không cười, ánh mắt như thể hiện anh đã hiểu rõ hết.

NuNew cảm thấy phản ứng của mình hơi quá khích, cứ như giấu đầu lòi đuôi: "Dù sao cậu cũng đã xem qua hàm lượng thành phần, lúc về cậu có thể tự điều chế lại mà."

"Thế chẳng khác nào làm khó tôi. Cho dù cùng thực hiện một phương pháp lên men giống nhau, kết quả cũng có thể từ rượu Mao Đài thành rượu Lang, biết được hàm lượng, thành phần cũng chẳng có tác dụng gì." Nói xong, Zee liếc qua cổ cậu, nói đầy ẩn ý: "Hơn nữa, chẳng phải cậu có thể tạo lại mẫu thử này sao?"

"Cậu muốn thứ này làm gì?" NuNew cảm thấy mình la hét ầm ĩ như một chiếc ấm đun nước đang sôi sùng sục.

Vẻ hứng thú lóe lên trong mắt Zee , khi anh định lên tiếng, cậu lại nhắm mắt làm ngơ, quay đầu đi: "Thôi, cậu đừng nói! Tôi không muốn biết!"

Bị dồn tới đường cùng, còn nói dối bình pheromone là một thứ tương tự quen thuộc khác,cậu càng nghĩ càng xấu hổ, vành tai trắng nõn ẩn hiện sau lớp tóc hoe vàng dần đỏ ửng.

Trí tưởng tượng của cậu rất phong phú, rất nhiều suy đoán về lý do đối phương muốn lấy chiếc bình hiện lên trong đầu cậu. Càng nghĩ, vệt ửng đỏ càng lan rộng, tràn xuống vùng da dưới cổ áo đồng phục.

Thấy cậu như vậy, Zee lại trở về dáng vẻ thanh cao lạnh lùng như trước, không trêu ghẹo cậu nữa. Anh lấy một cái bình đựng chất lỏng màu xanh nhạt trong túi quần ra: "Vậy tôi chịu thiệt một chút, đổi cái bình này lấy cái bình kia, kết quả thí nghiệm này coi như cho cậu."

"Cái gì vậy?!" NuNew sợ tới mức lùi lại một bước.


Đậu má, đừng có đưa pheromone chưng cất của Anh ta cho cậu đấy nhé!

Đúng là quá đáng sợ!

Bọn họ có thể sẽ là một cặp AO có một không hai, trao đổi pheromone của mình thay cho nước hoa!

Việc trao đổi pheromone khiến cậu cảm thấy quá gợi tình, cậu không muốn thế!

Sắc mặt cậu chuyển từ tái nhợt sang hồng, đỏ rồi lại xanh mét, trông rất thú vị. Zee ấn bình xịt, phun thẳng thứ kia lên mặt cậu.


"A a a a a a!" NuNew che kín mắt.

Đáng ghét, cậu bị bắn vào mặt rồi!

Ngay sau đó, hương cỏ xanh mát của mùa hè ập tới, bao bọc quấn riết lấy cậu.

Zee lắc bình xịt trong tay, nghiêng đầu hỏi: "Cậu nghĩ gì thế?"

"..." Hai má cậu nóng rực, hương vị mùa hè vẫn quanh quẩn trên người. Cậu ngây ngốc đứng sững tại chỗ.

"Sau này nếu không thoải mái thì xịt một chút." Zee đưa kết quả xét nghiệm và bình xịt trong tay cho cậu.

NuNew nhìn hai thứ kia, thầm hiểu có lẽ kết quả không như mình mong muốn, đành nhận lấy rồi cất vào trong túi.

"Không xem sao?"

"Mai xem." Cậu cúi đầu, giả làm một chú đà điểu.



Trên đường về nhà, thi thoảng NuNew lại liếc sang người bên cạnh.

"Tôi làm gì không đúng à?" Giọng Zee vẫn lạnh lùng như trước, nhưng lại chứa đựng chút biếng nhác, ý trêu ghẹo ẩn hiện trong từng câu chữ.

Vẻ mặt NuNew rất phức tạp. Phía bên kia, Zee vẫn tuân thủ quy củ đi cách cậu 1m, nhưng vấn đề là... "Sao cậu cứ đi theo tôi thế?"

"Vậy à? Đâu có đâu, tôi đi về nhà mà." Zee thản nhiên nói.

NuNew: "..."

Cậu chưa từng gặp người nào mặt dày vô liêm sỉ đến vậy .

Khi đi tới đầu phố, cuối cùng Zee cũng dừng lại, nói lời tạm biệt. NuNew khẽ thở phào một hơi.

Khi cậu về đến nhà, anh trai cậu vừa tắm xong đi ra lên tiếng hỏi : "Về muộn vậy?"

Cậu "dạ" một tiếng, cảm thấy khó nói nên lời nên qua loa đáp: "Em làm thí nghiệm mà!"

Sau đó, cẩn thận nghĩ lại, cậu đi làm thí nghiệm thật mà, đâu có nói dối.
Chỉ có điều, vệt đỏ trên mặt cậu vẫn chưa tan hết.

Anh nghi ngờ hỏi : "Kết quả có chưa ?"

NuNew không nói gì, cởi giày rồi thả mình xuống giường.Hôm qua,cậu đã kể lại chuyện mình có khả năng phân hóa thành Omega cho anh trai biết và cũng bảo sẽ tự làm thí nghiệm chưng cất Pheromone của mình cho anh.

Thấy cậu như vậy, anh cũng hiểu.

Một lát sau, anh ngửi thấy một mùi hương : "Phù thủy xứ Oz?"

"Gì ạ?"

"Một loại thuốc khử mùi đắt tiền." Anh chơi nhạc, tuy không quá nổi bật nhưng cũng được rất nhiều Omega tặng nước hoa, quay đi quay lại đã có nguyên một bình.

Vì AO thường xuyên phải dùng thuốc khử mùi nên hiện nay, nhiều loại nước hoa trên thị trường đều tăng thêm các thành phần tương ứng, khai thác phân khúc thị trường béo bở này.

Mùi hương trên người cậu là hương khử mùi trung tính tiêu chuẩn, hoàn toàn khác biệt với loại giá rẻ, chẳng những có thể che giấu mùi hương của cậu mà còn chứa một thành phần đặc biệt, giúp phân giải, xóa bỏ dấu vết của pheromone do cậu tỏa ra.

"Em lấy thứ này ở đâu vậy?" Anh có chút khẩn trương, anh không tin em trai mình có thể tự nghĩ tới chuyện xịt thứ này.

NuNew than thở nói : "Người khác đưa cho em."

"Người đó có vẻ rất đáng tin cậy."

Omega chưa được đánh dấu sẽ ngây ngô tỏa ra mùi hương khiến người khác thèm muốn. Đừng bao giờ coi thường ham muốn độc chiếm và khát khao phá hoại của Alpha với Omega, bọn họ là thành phần vô cùng nguy hiểm. NuNew chưa có kinh nghiệm, cũng may có người thay anh lo lắng cho cậu.

Anh chỉ định hỏi vài câu, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn em trai mình.

"Người kia đưa em về sao?" Nhìn luồng khí màu lục lam lượn lờ quanh cơ thể Cậu, anh hỏi thêm.

NuNew lấy lại tinh thần,suy nghĩ nói : "Đưa về ấy ạ?"

"Hôm sau nhớ cảm ơn người ta." Trị an của vùng này rất loạn, nếu không nhờ cậu bạn Alpha kia che chở cẩn thận, có lẽ NuNew đã gặp nguy hiểm.

Cậu im lặng một lát rồi ngồi xếp bằng trước bàn học, lấy cái bình xịt nhỏ kia ra.

Không có bao bì lộng lẫy hoa lệ như những loại khác, cái bình Zee Pruk đưa cậu làm từ nhựa PVC trong suốt, không có nhãn hiệu, cũng không nhìn ra thứ bên trong.

Hệt như một cái ống nghiệm sạch sẽ trong phòng thí nghiệm.

Có lẽ anh ta cảm thấy cậu sẽ không dễ chịu nếu biết đây là thuốc khử mùi sao?

Hay sợ cậu sẽ ngại nếu bị bạn học nhìn ra?

Đúng là một người tinh tế ...

"Đây là những gì Alpha được học trong lớp Sinh lý và Bảo vệ à?" NuNew thầm nghĩ.

Chắc Zee Pruk sẽ đạt điểm tuyệt đối ấy nhỉ.

—-------

Zee dõi theo bóng dáng NuNew dần khuất nơi góc đường. Anh đứng yên tại chỗ một lát rồi đút tay vào túi áo, sải bước đuổi theo màn sương pheromone màu trắng pha chút màu xanh của cỏ cây phía trước.

Làn sương kia trôi lơ lửng giữa màn đêm khiến không gian xung quanh như chìm vào một giấc mộng, may thay, chỉ có mình hắn thấy được làn sương ấy.

Anh bỗng nhận ra, chỉ cần trong không khí còn vương vấn mùi hương của cậu, anh sẽ không lạc mất cậu.

Cuối cùng Zee cũng hiểu vì sao AO lại là những người thuộc chế độ một vợ một chồng về mặt sinh học.

Phù hợp tuyệt đối không chỉ là lý thuyết suông, đó là sự liên kết chặt chẽ về thị giác và khứu giác.

Đã sắp nửa đêm nhưng quanh quảng trường vẫn náo nhiệt như trước.

Người chơi nhạc, người trêu đùa, ẩu đả rồi ôm hôn nhau... Muôn vàn kiểu sa đọa phóng túng được biểu diễn ở hai bên ngã tư đường.

Zee tỉnh táo, phân biệt cẩn thận, lần theo dấu vết pheromone kia, quẹo đến một ngõ nhỏ âm u.

Mặt sau của con ngõ này là cửa hông của quán bar, đi lên một đoạn là cầu thang sắt dẫn đến căn phòng cho thuê giá rẻ.

Căn phòng đó đang sáng đèn, ngọn đèn được màn sương trắng thánh khiết bao phủ, mờ mờ ảo ảo. Trong ánh đèn ấy ẩn hiện góc nghiêng của một gương mặt tuấn tú.

Khóe miệng Zee hơi trễ xuống.

Cậu sống tại nơi như thế này.

—----------

"Nếu con dẫn một bạn học về nhà ở, mọi người cảm thấy thế nào?" Zee ném chìa khóa vào bát, lên tiếng hỏi.

Mẹ Zee đang ăn bữa khuya do dì giúp việc chuẩn bị, nghe anh nói bỗng nhiên nghẹn lại:

 "Mẹ thấy... hơi có vấn đề."

Zee : "Ngoại trừ chuyện 18 tuổi yêu sớm sinh con, mẹ cảm thấy còn vấn đề gì khác?"

Mẹ của Zee lúc 18 tuổi yêu sớm với bố anh rồi sinh ra anh,nghe con trai nói vậy khẽ thì thào: "Con nhìn kỹ bước chân của ba con xem, ông ấy đi hơi cà nhắc đấy."

Zee : "...?"

Mẹ anh nói với vẻ sâu xa: "Lúc mẹ mang thai con, ba con bị ông ngoại đánh."

Zee thả mình xuống ghế sa lông, chăm chú nhìn lên chiếc đèn chùm hoa lệ:

 "Con không phải ba." Anh có khả năng tự chủ rất mạnh.

Mẹ Zee : "Nhưng ba người ta sẽ không nghĩ như vậy."

Zee khoanh tay trước ngực, nhìn mẹ mình đang ăn bữa khuya,nhẹ nhàng nói :

 "Con muốn cho cậu ấy tiền."

Bà càng nghẹn lời, tình trạng kinh tế của gia đình con dâu tương lai kém đến vậy sao?

Rốt cuộc đứa con trai mắt cao hơn đầu của bà đã tìm được đối tượng như thế nào vậy, thật tò mò.

Xuất phát từ quan điểm của người từng trải, bà nói:

 "Cách làm của con đơn giản nhưng lại khá cộc cằn, dễ tổn thương đến lòng tự trọng của đối phương, Omega người ta có lẽ sẽ không thích. Việc theo đuổi Omega cũng giống như nước lặng chảy khe sâu, phải nhẹ nhàng từng chút. Con phải đối xử cẩn thận và tinh tế với đối phương, đừng thể hiện rõ ràng và đơn giản quá. Ví dụ như khi đi picnic, con có thể trải một chiếc khăn nhỏ bình thường, nhưng khi vén khăn lên, người nọ sẽ thấy bên dưới chứa đầy kẹo ngọt. Chắc chắn khi đó đối phương sẽ xúc động vì sự tinh tế của con."

Zee: "Nhưng đó không phải phong cách của con."

Anh không phải nước lặng chảy khe sâu.
Anh là thiên la địa võng.

Trong việc giáo dục con cái, Mẹ của Zee là người rất dân chủ. Zee đã có ý tưởng riêng với mối tình đầu của mình, bà cũng không can thiệp thêm: 

"Vậy để mẹ hỏi thử Hiệu trưởng trường con xem sao, có thể nhờ nhà trường trao tặng học bổng đặc biệt cho cậu bé, tặng một khoản tiền... Nhưng thành tích học tập của nó có tốt không?"

Zee : "Rất tốt. Thứ hạng trên 150 toàn khối."

Bà lại hỏi : "Vậy nó có sở trường gì đặc biệt không?"

Zee lấy cái bình đựng mẫu thử trong túi áo ra, lắc lắc: 

"Cậu ấy tự chưng cất pheromone thành công, cái này có tính không?"

Vẻ mặt bà trở nên nghiêm túc.

Con trai bà đã tìm được hàng khủng gì thế này?!

Zee khoe xong, đút một tay vào túi áo, cầm bình đựng mẫu thử đi lên lầu.

Anh mở nắp bình ra, nhỏ hai giọt lên gối.

Đôi mắt đen thẫm chăm chú nhìn theo làn sương trắng giăng trên giường, vươn tay trêu đùa một lát, cười khẽ.

"Ngủ thôi nào  NuNew..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro