Chỉ có Zee Pruk mới cứu được cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nick nhìn theo hướng Zee rời đi, than thở đầy u oán : 

"Nam thần quả đúng là nam thần, khác hoàn toàn với đám cùi bắp thô lỗ chúng ta, yêu cầu cái gì cũng phải sạch sẽ... Lát nữa mày đi tắm chứ?"

NuNew tức đến khó thở : "Tắm cái cmm!"

Nick ngoáy lỗ tai : 

"Mày gào to thế làm gì? Không thấy tao đang lo cho mày đấy à? Mới lên làm lớp phó, nhỡ không tắm rồi lớp trưởng không cần mày nữa thì sao?"

"Sao tao phải sợ cậu ta không cần tao chứ!" Gào xong, NuNew chợt phát hiện bạn bè xung quanh đều đang nhìn mình, bàng hoàng xốc lại tinh thần nhẹ giọng nói : "Không phải, vì sao tao lại muốn cậu ta cần mình chứ!"

Nick tặc lưỡi, lên giọng : "Mày có biết giờ trông mày hệt như một cô bạn gái không biết lý lẽ đó."

NuNew nghe thấy từ "bạn gái", trong lòng cảm thấy nhột nhột, đi sang một bên, rụt cổ lại không dám nói tiếp nữa.

----------

Ở canteen trường trung tâm, mọi người đều phải xếp hàng lấy cơm. Trong bữa ăn, sĩ quan huấn luyện bắt đầu kiểm tra quần áo của học sinh.

Nick mở to hai mắt : "NuNew, bọn họ kiểm tra tóc kìa!"

Đang lúng túng không biết làm thế nào,thì Type xuất hiện, vài sĩ quan huấn luyện lập tức trở nên xôn xao, dồn dập tiến lên vây quanh Type truy hỏi về mái tóc dài tới lưng của cậu. Nhân lúc loạn lạc, NuNew nhanh chân trốn đi.Sau đó Vy Vy phải kéo Type ra cam đoan với các thầy huấn luyện, bảo đảm ngày mai sẽ xử lý mái tóc dài này của cậu, trả lại cho bọn họ một Alpha bùng nổ giá trị A, đầu đội trời chân đạp đất. Điều này khiến Type tức đến kêu gào.

Nick bưng bánh mì dạo quanh một vòng, nghe ngóng rồi báo với NuNew canteen bên cạnh có dịch vụ cắt tóc. Cơm nước xong xuôi, NuNew ngẩng đầu nhìn qua, thấy mọi người chen chúc xếp thành hàng dài.

Cậu chẳng muốn xếp hàng, đã vậy cắt tóc còn tốn 20 đồng. Tận 20 bath đấy, giấu được lúc nào hay lúc ấy vậy. Nghĩ thế, Cậu lưu loát xoay người, định về ký túc xá xem sách.

Cuối cùng, ngọn đèn lại khiến cậu như sắp mù đến nơi. Không hổ là trường trung tâm, chỉ tập trung rèn luyện tố chất con người, ngăn cấm tuyệt đường học tập.

Ngày mai đợt huấn luyện quân sự mới bắt đầu, đêm nay không có gì làm, ba người còn lại trong ký túc xá đều tập trung chơi game. NuNew cầm kẹp tài liệu Zee đưa cho lúc trên xe để xem nhưng lại cảm thấy vô cùng nhàm chán.Rồi cậu chợt nghĩ...


... Hay là ghé qua phòng Zee Pruk?

Lớp trưởng nói phòng cậu ấy có đèn bàn.

----------

Cuối cùng, NuNew vẫn không tới phòng Zee.

Bởi vì trước khi qua phòng lớp trưởng, cậu có ghé qua WC, tình cờ phát hiện đèn trong đó rất sáng.

Cậu cũng chẳng để ý, ngồi vào một gian WC, bắt đầu học.

Tới phòng lớp trưởng hình như không ổn lắm.

Cậu tinh tế cảm nhận được, từ khi đến đây, sự tự chủ của Zee có xu hướng buông lỏng, vài ý đồ không trong sáng rục rịch trồi lên.

Đặc biệt là lúc lướt qua eo cậu, tay tên đó còn như quên cả rút về một cách rất mất tự nhiên.

Quả thật bản thân cậu không có bất kỳ khái niệm gì về việc đề phòng giữa A và O, ngày thường vẫn tranh cãi ồn ào với anh em bạn bè, lúc nổi hứng còn nhấc chân hạ eo. Nhưng ngay khi đầu ngón tay Zee chạm vào rốn cậu, rồi chạm tới thắt lưng, cậu lập tức trở nên cảnh giác.

Sự động chạm như chuồn chuồn lướt nước ấy mang theo khát vọng bảo vệ mãnh liệt, kèm theo tín hiệu ngầm rất rõ ràng.

Có thể bình thường Zee rất hiền lành vô hại, cũng có thể do cậu quá tin vào điều đó. Đến giây phút ấy, NuNew mới bất chợt bừng tỉnh: Zee là một Alpha, mà cậu lại là Omega khiến anh rơi vào giai đoạn nhạy cảm.

Zee Pruk mang trong mình dục vọng sâu đậm với cậu.

Cho dù không hiểu được khao khát ấy, cậu cũng cảm thấy hơi buồn cười. Dù sao cậu cũng không phải là một Omega kiểu mẫu, khác hẳn Vy Vy và Chin Rabit xinh đẹp tinh xảo, cũng chẳng giống Jin hay TanPi, chỉ nhìn thoáng qua cũng khiến người đối diện dâng trào khát khao che chở.

Chỉ vì mối ràng buộc pheromone, mọi chuyện lại thật sự xảy ra.

Dường như Zee không thể khống chế được ham muốn ra tay với cậu.

Lý trí thuyết phục NuNew tin tưởng Zee, anh tuyệt đối không phải kiểu người như thế, nhưng bản năng lại đang thôi thúc cậu chạy trốn.

Trong tình huống này, tốt nhất cậu nên trốn đi mới đúng. Nếu cứ hiên ngang đi vào rồi bị đánh dấu, vậy thì hay rồi! Cậu vẫn là một bé ngoan mà!

NuNew hy vọng Zee tốt dần lên nhưng không hề mong muốn phải thấy cảnh một nhà ba người cùng tốt nghiệp .

Cậu chỉ muốn giải quyết ổn thỏa những chuyện bản thân đã gây ra. Chờ giai đoạn nhạy cảm của Zee kết thúc, cậu sẽ rút lui nhanh gọn, trở về làm bạn học cách hai bàn của anh, tất cả sẽ trở lại như cũ.

Trong WC đôi lúc vẫn có kẻ ra người vào, NuNew nắm chặt bản photo của quyển "Pheromone học", từ từ đắm mình trong đó. Ánh sáng trong đây rất tốt, lại cách biệt với bên ngoài, mang tới cảm giác bí mật, là nơi rất phù hợp cho việc học.

Một khi đã học, NuNew như quên mất khái niệm thời gian.

Đối với mọi người, học là việc vất vả nhọc nhằn, nhưng cậu thì khác, cậu vô cùng si mê học tập.

Cậu có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế theo đuổi tri thức.

Sách nói cho cậu biết, trên đời còn rất nhiều thứ có sức mạnh vô biên.
Có điện không thể nhìn thấy bên trong ổ điện, cột thu lôi sẽ hút lấy sấm sét, biển rộng lạnh như băng, 1 giọt nọc cá nóc, virus và ký sinh trùng, pháp luật và quốc gia...

Tri thức, chỉ có tri thức mới là sức mạnh chân chính.

Huống hồ bây giờ cậu còn là một Omega đang phân hóa, thể lực của cậu sẽ ngày càng suy giảm khi lượng mỡ tăng lên.

Ngón tay mảnh khảnh nghiêm túc miết trang sách. Dù khi photo, trang giấy chịu nhiệt hơi cong lên nhưng chữ in vẫn rõ nét như bản gốc.

Lúc cậu đang cố gắng tiêu hóa mớ kiến thức này, bên ngoài bỗng vang lên một chuỗi tiếng bước chân dồn dập.

NuNew cau mày, đôi bạn kia có vẻ sốt ruột ghê.

Nhưng ngay sau đó, trong phòng vệ sinh vang lên một tiếng "uỳnh", có người va vào cửa buồng bên cạnh.

NuNew ngẩng đầu lên.

... Đánh nhau sao?

"Pit! Cậu kéo tôi vào WC nam làm gì! Tôi còn chưa sấy tóc nữa!" Giọng bạn nữ vừa tức vừa sốt ruột.

"Tôi kêu cô ra, sao cô không ra? Điện thoại cũng không nghe?"

"Tôi nói rồi, chúng ta không hợp, sau này đừng liên lạc nữa..."

"Cô nói không liên lạc là xong sao?" Nam sinh tên Pit kia chống một tay lên cửa: "Cô phát tình, tôi giúp cô đánh dấu tạm thời, vậy mà cô lấy oán trả ơn như thế à? Tuyệt tình thật đấy."

"Vậy cậu muốn thế nào?" Bạn nữ òa khóc: "Cũng đâu thể chỉ vì cắn một cái mà tôi phải ở bên cậu được? Cậu mà dám làm gì tôi, tôi sẽ báo với thầy cô đấy!"

"Đừng như vậy chứ." Pit trơ trẽn đáp : "Sao lại nói tôi ép buộc cô được? Cô không ngửi thấy sao, trên người cô có hương pheromone đấy."

"Cô đang phát tình, Lin à, tôi chỉ lo lắng cho cô thôi. Cô nghĩ xấu về tôi như vậy, tôi đau lòng lắm đấy."


NuNew cứng đờ, cánh mũi mấp máy, ngửi được một hương dâu tây ngọt ngào trong không khí. Trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, cậu không ngờ Omega này lại đang phát tình!

"Cô đi tắm mà không mang theo thuốc ức chế phải không." Đầu lưỡi Pit liếm vòng quanh mép :

"tôi không ngại cung cấp một lần trợ giúp miễn phí nữa đâu, cô thấy thế nào?"

NuNew ở buồng bên cạnh thọc tay vào túi quần theo bản năng, định lấy thiết bị báo động tự vệ Zee đưa cho cậu ra, dùng một đòn sóng âm tấn công Alpha không hợp tiêu chuẩn của chủ nghĩa xã hội này.

Nào ngờ trong túi quần chỉ có một cái Stickers.

Đm, thay quần áo nên cậu không mang theo gì cả, ngay cả điện thoại di động cũng để trong phòng ngủ.

"Cậu tránh ra." Bên ngoài, cô gái chống tay đẩy Alpha ra, nhưng cánh tay đã chẳng còn chút lực nào: "Tôi... Trong ký túc xá của tôi có thuốc ức chế... Cậu tránh ra!"

Pit ôm Lin vào trong ngực, dù chẳng nhàn rỗi nhưng vẫn ung dung thưởng thức cảnh quần áo lộn xộn bắt mắt đang diễn ra: "cô xác định bây giờ mình còn đi về được sao? Cần gì phải mạo hiểm như vậy chứ, hại người hại mình."

Vừa dứt lời, cửa buồng bên cạnh kẽo kẹt bật mở.

Pit trừng mắt nhìn phòng vệ sinh vốn không có một bóng người xuất hiện một nam sinh cao ráo , không coi ai ra gì bước ra.

-----------

Trước đó vài ngày, sau khi tan học, Lin tới trường trung học số 2 tìm bạn thân, không may phát tình. Vì không mang thuốc ức chế nên Pit đã giúp cô cắn một cái.

Từ đó, ngày nào tên này cũng hẹn gặp mặt cô, cô uyển chuyển từ chối không được, đành trốn tránh hắn.

Ai ngờ, lần này đến trường trung tâm học ngoại khóa, trường trung học số 2 lại đi cùng trường số 1.

Pit lén cho cô uống thuốc kích dục, lại theo dõi cô hồi lâu, chờ cô tắm rửa xong ra ngoài một mình rồi kéo cô vào nhà vệ sinh.

Phòng WC này nằm ngay sát nhà tắm, cách ký túc xá một đoạn, Pit vốn tưởng sẽ không có ai tới.

Chỉ cần đợi đến khi Lin phát tình mất lý trí, hắn sẽ đánh dấu cô hoàn toàn, như vậy chẳng những không bị cáo buộc cưỡng ép, thậm chí còn được coi như đang làm việc nghĩa.

Vừa được "hưởng" một Omega, còn được nhận khen thưởng, ai ngờ một chuyện tốt như vậy lại đổ bể, Pin cảm thấy mình quá đen.

Căn cơ của sự đen đủi dường như không nghe thấy cuộc trò chuyện ban nãy, có vẻ hoảng hốt khi thấy cảnh trước mắt: "Ối!"

Vẻ mặt Pit sắc lạnh: "Cút."

Pit cao gần 1m9, vạm vỡ to con, đầu cua đúng chuẩn, gương mặt sắc nét, pheromone Alpha nồng đậm tỏa ra khắp nơi, đậm mùi lửa và khói.

NuNew vừa nghe hắn quát liền tê dại chạy ra bên ngoài.

Ở đây có các thầy, có huấn luyện viên, nếu không vẫn còn có lớp trưởng, chỉ cần ba phút là đủ cho cậu tìm kiếm sự giúp đỡ.Cậu chỉ cần chạy ra ngoài báo cáo một câu, vậy là có thể cứu Omega này.

Lin thấy người ngoài duy nhất ở đây chạy trốn nhanh hơn cả thỏ, lập tức òa khóc.

Pit bất chợt nhận ra điểm không đúng quát lớn : "Đứng lại."

NuNew thu lại nửa bàn chân đã bước ra khỏi cửa.

Ngay giây phút mở cửa, cậu phát hiện bên ngoài còn có mấy bóng người đứng cách đó không xa lắm, hẳn là đồng bọn của tên này. Hắn dám trắng trợn ép buộc người khác như vậy, chắc chắn không thể thiếu sự giúp đỡ của đồng bọn. Mấy nam sinh đang hút thuốc đứng cách đó vài chục bước chân, vừa không nghe thấy tiếng động bên trong, vừa có thể giúp Pit canh chừng.

Nếu bây giờ lao ra ngoài, có khi chưa kịp báo tin thì bản thân cậu đã sa lưới rồi.

Cậu vội đóng cửa lại trước khi đám người kia nhận ra điều không bình thường, biết điều quay người lại: "Đại ca còn có gì căn dặn sao?"

"Đứng ở đây, không được nhúc nhích." Pit lạnh lùng ra lệnh: "Đợi đến khi tao xong việc."

NuNew lộ vẻ khó xử: "Đại ca à, như vậy không tốt lắm đâu. Tôi thấy ngại lắm."

"Chỉ là đánh dấu tạm thời thôi." Pit từ bỏ kế hoạch ban đầu.

Hắn sợ NuNew ra khỏi cửa sẽ hét lớn, thu hút sự chú ý của người khác, phá hoại chuyện tốt của hắn.

Nhưng hắn cũng không có đam mê diễn phim con heo trực tiếp cho người khác xem. Tính tới tính lui, hắn chọn phương án khác, tốc chiến tốc thắng cắn Lin một lần nữa, rót pheromone của mình vào, để cô không thể xa cách hắn. Ngày còn dài, sau này lại tìm cơ hội để làm chuyện đó sau.

"Oa oa oa..." Lin khóc càng thảm thiết, mặt càng đỏ hơn.

Thuốc kích dục bắt đầu có tác dụng, hương dâu tây trong phòng vệ sinh như bùng nổ, kỳ phát tình khiến cô dần mất đi lý trí, quy phục bản năng sinh lý của mình, túm lấy Pit không biết muốn đẩy ra hay kéo lại.

NuNew cau mày, việc này phải tốc chiến tốc thắng!

Một tia sáng ánh lên trong đôi mắt màu hổ phách, cậu vươn tay vặn mở vòi nước bên cạnh, chỉ hơi vặn ra.

Dòng nước tràn vào bồn rửa, chảy xuống đường ống dẫn nước, vang lên những tiếng tí tách kéo dài không dứt.

Pit tâm phiền ý loạn quay đầu: "Con mẹ nó, mày bị điên à?!"

Khi quay lại, hắn nhìn thấy NuNew quần áo chỉnh tề đứng bên cạnh bồn rửa tay.

Đm, hắn còn tưởng thằng ranh kia đang đi tiểu.

NuNew vẫn giữ vẻ hiền lành vô hại như trước: "Đại ca, tôi rửa tay, rửa tay thôi mà!"

"Rửa con mẹ mày." Gân xanh trên huyệt Thái Dương của Pit giật mạnh.

Sự hưng phấn của hắn nhanh chóng bị cắt đứt, kẻ này quá cmn phiền.

"Được rồi được rồi mà, tắt đi, nghe anh, tất cả nghe đều nghe theo anh!" NuNew ngoan ngoãn đóng vòi nước, nhưng tay cậu khua múa một hồi mà nước vẫn không ngừng chảy ra.

Cậu nhìn Pit bằng vẻ mặt đưa đám, giải thích: "Không... không đóng được!"

Pit buông Lin ra, tiến lên một bước, cười lạnh: "Không đóng được?"

NuNew đột nhiên lộ vẻ hoảng sợ, ngón tay run run rẩy rẩy chỉ vào vòi nước: "Đại đại đại đại... Đại ca, anh mau nhìn nơi đó đi!"

Mặt cậu trắng bệch, méo xệch, không hề chớp mắt, giống như bị đóng băng, đôi môi nhợt nhạt run rẩy.

Dưới chân núi, gió đêm rất lớn, đứng trong nhà vệ sinh không bóng người giữa nửa đêm chỉ có thể nghe thấy tiếng gió rì rào bên ngoài. Lin muốn chạy đi, nhưng lúc này cô chẳng còn chút sức nào, chỉ có thể nắm lấy đồng phục của mình. Ngay cả tiếng khóc cũng đã ngừng lại, không biết do phát tình hay vì sợ hãi.

Pit có hơi sợ hãi, nhìn về phía NuNew chỉ tầm hai, ba giây rồi quát : "Nhìn con mẹ mày."

"Anh... Anh quay người đi!" NuNew rống lên, tiếng hét có phần nức nở.

Pit do dự vài giây, không tin lời linh tinh của cậu, vẫn quay người đi đến bên bồn rửa, nhìn chằm chằm cái vòi nước kia.

Lòng bồn rửa được phủ một lớp sứ trắng, qua thời gian đã trở nên ố vàng.

Vòi nước cũng đã cũ, vẫn còn đọng lại một giọt nước.

Đúng lúc này, một cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua bên tai Pit : "Độ cứng của gốm sứ là 7."

Cùng lúc đó, một bàn tay nắm chặt lấy gáy hắn, hung hăng đập vào thành bồn rửa!

Pit kêu lên thảm thiết, một dòng máu tươi chảy vào bồn rửa theo những mảnh sứ vụn vỡ.

"Trong khi đầu của nhân loại chỉ là 4."

Môi đôi mắt màu hổ phách tỉnh táo và sắc bén hiện lên giữa màn máu.

Không hề có dáng vẻ khúm núm như trước đó.


--------------

NuNew đánh lén thành công, kéo Lin ra khỏi buồng vệ sinh, liều mạng chạy!

Người của Pit nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, lập tức cảnh giác. Thấy có người lạ kéo nữ sinh chạy ra, chúng vội vàng chặn đường như hổ rình mồi.

"Chạy mau! Chạy mau!" NuNew chẳng những không ngừng lại mà còn chạy nhanh hơn, rống to đến mức khàn cả giọng: "Có thứ gì đó chui ra từ bồn rửa ấy, đại ca mấy cậu chảy nhiều máu lắm! Má ơi, nhiều vô cùng luôn!"

Vài người ngẩn ra.

Chỉ mất hai giây, NuNew đã kéo Lin chạy như bay thoát khỏi nhóm người kia. Dọc đường chạy về ký túc xá, cậu luôn miệng hô to :

"Cứu mạng! Có quỷ! Ăn thịt người rồi!".

Nhóm người trường số 2 nhìn hai kẻ một nam một nữ điên điên khùng khùng chạy đi rồi quay sang nhìn nhau, đánh bạo tiến lại gần buồng vệ sinh, đẩy cửa ra.

Pit chặn máu chảy trên đầu, đứng thẳng dậy, đi hai bước mới kiềm chế được cảm giác choáng váng.

Pheromone quanh người hắn hệt như lửa cháy, hòa với mùi rỉ sắt đậm đặc, điên cuồng tới mức khiến đồng loại cũng khó mà hít thở bình thường.

Hắn hung hăng chửi ra tiếng: "Đuổi theo cho tao!"

------------

Nửa đêm mười một giờ, tất cả mọi người đều đã đi ngủ, Zee vẫn ngồi cạnh đèn bàn đọc truyện, chốc chốc lại nhìn về phía cánh cửa giống như đang chờ ai đó.

Sau lưng hắn, VyVy chiếm lấy chiếc bàn học duy nhất trong phòng thông tin, tự chải đầu cho Type.

Huấn luyện quân sự yêu cầu nam sinh phải để đầu tóc ngắn gọn sạch sẽ, TyPe lại thề sống thề chết không chịu. Thấy thế, VyVy cũng không giận, buổi tối đến dãy ký túc xá nam hỏi mượn phòng thông tin của Zee, gọi Type tới, lấy ra một bộ tóc giả một cách thần kỳ.

Type : "..."

VyVy đứng sau lưng Type, tiếp tục biến ra một bộ kéo, lược, máy sấy, thêm cả một loạt kẹp tóc, giúp hắn cuộn mái tóc dài lên rồi cố định chặt vào da đầu.

Động tác của cô rất nhanh nhẹn, tâm trạng tốt lại rảnh rỗi, khẽ ngâm nga lời bài hát :

"Ai cột tóc cho cậu, làm tóc dài cột cao, ai dành tặng tới cậu bộ váy cưới tinh khôi~"


Nghe vậy,Type quay đầu nhìn VyVy nói :

"Cậu cảm thấy lời bài hát này có thích hợp không vậy?"

Bạn học tiểu Vy nghe vậy thì cười dịu dàng, xoay đầu Type lại như cũ nói : "Cũng được mà."

Type lại bướng bỉnh nói :

"Tôi là một Alpha, cậu không thể hát lung tung như vậy được."

Còn hát trước mặt Zee Pruk nữa, quá mất mặt rồi.

VyVy : "Được rồi, tôi đổi sang câu khác nhé."

Type hài lòng như được vuốt lông, khoái trá đáp: "Cậu đổi đi."

VyVy : "Cô gái đến từ trong mùa xuân có mái tóc bím thật dài~"

Type tức gần chết :

"Cậu đừng hát nữa!."

Zee ở đối diện nghe hai người nói chuyện thì cười như không cười.

Sự bao dung của Type với VyVy rộng như biển trời, nhưng với Zee thì khác. Hiện giờ, VyVy đang đứng sau lưng hắn, Zee muốn đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, chắn chắn sẽ không làm ra chuyện khác người.

Vì thế Type chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng đập bàn thật mạnh nói : "Thằng Zee , mày đang cười trộm đúng không?!"

Zee : "Không hề."

Nói rồi, Zee quay sang, nhếch cao hai khóe môi.

Type càng tức điên ngước mắt nhìn VyVy nói : " cậu xem, tên này rõ ràng đang cười! Con mẹ nó, mày thôi ngay cho tao!"

Lúc này, ngực Zee chợt nhói lên, cảm giác như hẫng đi vài hơi thở.

Ý cười ngay lập tức tan thành mây khói.

Type khoái chí, đắc ý chạm vào cổ tay VyVy nói : "Cậu xem, cậu ta sợ tôi. Sau này nếu cậu ta bắt nạt cậu, cậu cứ đến tìm tôi, tôi sẽ giúp cậu xử lý."

Zee đứng dậy, hạ lệnh đuổi khách :

"Các cậu đi nhanh lên."

Cảm giác này cho anh cảm nhận được có lẽ NuNew đã xảy ra chuyện.
VyVy thấy sắc mặt Zee không ổn, vội lấy tóc giả chụp lên đầu Type.

Type xoay người đối diện cửa kính hỏi :

"Trông ổn không?"

VyVy hiền lành cười, nói:

"Được lắm, có điều hơi nhức đầu một chút."

Type : "Đù..."

Zee xách áo lôi Type ra ngoài, ném sang phòng ngủ đối diện. VyVy nhanh nhẹn thu dọn bộ đồ nghề cắt tóc, dịu dàng hiền thục xách vali ra ngoài, mỉm cười gật đầu với Zee : "Cám ơn hội trưởng."

Zee lấy vali trong tay cô :

"Cho tôi mượn dùng một lát."

-----------

NuNew kéo Lin vừa chạy vừa kêu to, ban đầu hét là "Có quỷ kìa", chạy một đoạn, cậu bắt đầu đổi sang "Trời ơi cưỡng bức". Ký túc xá vốn yên tĩnh dần có mấy ngọn đèn sáng lên, huấn luyện viên và giáo viên đều bị kinh động.

NuNew quay đầu lại, thấy Pit vẫn đang đuổi theo sau bám riết. Bị cậu đập đầu như vậy mà vẫn còn chạy nhảy được, xem ra hắn thật sự giận tới phát điên rồi.

Não NuNew nhanh chóng hoạt động,quay nhìn Lin rồi nói :

"Bạn học à, bạn học trường nào?"

Lin : "Tôi ... trường trung học số 1 !"

NuNew lập tức buông tay cô ra, đẩy cô về hướng ký túc xá nữ : "Nhìn kìa, VyVy ở đằng kia! Mau tìm cậu ấy đi !"

Không biết vì sao tối muộn như vậy mà VyVy mới từ bên ngoài trở về. Nghe thấy tiếng động, cô nhìn về phía bọn họ.

Địa vị của VyVy trong lòng các nữ sinh tại trường trung học số 2 gần như là Chủ tịch Liên hiệp phụ nữ. Lin liều mạng chạy một mạch đuổi theo, cuối cùng cũng bắt kịp : "Hội phó ! hội phó ơi...!"

Cô òa khóc nhào vào ngực VyVy, chân tay mềm nhũn, không thể chống đỡ thêm được nữa.

NuNew thấy VyVy đỡ lấy cánh tay Lin bèn thở phào, sải bước dài chạy vọt vào ký túc xá nam. Âm mưu của những kẻ kia đã bị phá hủy, sở dĩ bọn họ vẫn đuổi theo là vì để hả giận! Chỉ cần cậu dẫn họ rời đi, các nữ sinh khác sẽ được an toàn.

Ký túc xá 10 giờ tắt đèn, tối đen. NuNew chạy dọc hành lang, đảo mắt nhìn qua một cánh cửa đang đóng kín.

Không thể về ký túc xá của mình, sẽ lộ danh tính, hại chết anh em mất!

Lúc này chỉ có Zee Pruk mới cứu được cậu, chỉ có Zee Pruk thôi...

Cậu không còn đầu óc để hỏi những chuyện khác, suy nghĩ kia xuất hiện theo bản năng, nghĩ đến đó, cảm giác an toàn cũng lập tức bao lấy cậu.

Chỉ là, cmn phòng thông tin của tên đó ở đâu nhỉ ?!

Tiếng bước chân hỗn loạn sau lưng càng lúc càng gần, pheromone như thiêu như đốt bao trùm khắp không gian. Tim cậu đập như sắp chết... Cậu thật sự rất sợ!

Đôi giày thể thao quẹo qua từng khúc cua, ma sát trên nền nhà tạo thành tiếng vang chói tai.


Nào ngờ trước mặt lại là cửa sổ đóng chặt, ngõ cụt!

"Mày còn muốn trốn đi đâu?" Bước lại gần, giọng Pit nồng đậm sát khí.

Xong rồi.

Mồ hôi lấm tấm trên gương mặt cậu.

Trốn không thoát.

Ngay khi cậu xoay người, đứng giữa hành lang định bất chấp tất cả đánh một trận, cánh cửa phía bên trái đột nhiên bật mở, một bàn tay thò ra, túm lấy cổ áo cậu, kéo vào trong.

Cửa đóng "rầm" một tiếng.

Ở chỗ ngoặt, Pit đi chậm lại : "Mày trốn ở ký túc xá nào, tao sẽ đập nát ký túc xá đó."

"Nếu mày lăn ngay ra đây, tao cmn có thể giữ lại cái mạng chó của mày."

"Bằng không, tao sẽ cho mày chết luôn ở đây!"

Tiếng bước chân không nhanh không chậm vang lên giữa bóng đêm.

"Nhanh lên!" Pit mất kiên nhẫn quát lớn :

"Giờ chết của mày đã đến rồi!"

Bỗng một giọng nói trầm lạnh vang lên :

"Mày muốn giết ai cơ?"

Giây tiếp theo, có một ánh đèn pin xoay xoay khắp các góc rồi chiếu thẳng vào mắt Pit.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro