Lén lút mà không lén lút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


NuNew dẫn Zee đến quán trà sữa mình hay uống. Vừa vào cửa, cậu liền chơi lớn, gọi ngay một cốc trà hoa anh đào đắt nhất với giá 25 đồng.Loại trà này cậu đã uống rồi, vừa ngọt vừa mát, bên trong còn có một loại chân trâu đặc biệt, trong suốt giòn dai lại chua chua ngọt ngọt, nói chung là cực kỳ ngon. Bình thường cậu tiếc tiền không dám uống, nhưng nếu là đáp lễ lớp trưởng, đương nhiên cũng phải chịu chơi hơn.

"Lại nói, tiền mình dùng để thanh toán là do Type đưa..." NuNew vừa chờ đồ uống, vừa suy nghĩ: "Thôi, cậu ta đạp mình một phát, mình không đòi bồi thường tổn thất tinh thần cũng coi như hòa rồi."


"Cậu không uống à?" Zee lên tiếng hỏi. Việc hắn đứng chờ trà sữa thu hút rất nhiều ánh mắt của người xung quanh, bởi vì hắn không thường xuyên xuất hiện ở chỗ này.

NuNew vội giơ chai nước ngọt đang cầm trong tay lên, đáp: "Tôi uống Pepsi."

Zee không nói thêm gì nữa.

Đồ uống được làm xong rất nhanh. Một cốc trà vô cùng xinh đẹp, dưới đậm trên nhạt với những hạt chân trâu trong suốt chìm nổi lập lờ, hư ảo tựa khói sương.

Đúng vào lúc đó...

"Thằng Zee..."

"Thằng New..."

Nhóm Alpha và nhóm Beta hướng nội bắt tay tấn công bất ngờ, lúc này đang đứng cách hai người bọn họ chừng năm, mười bước.

Nick nói tiếp : "Đệt mợ, NuNew, mày cầm gì trong tay thế?"

Tutor ra vẻ hiểu biết nói : "Đó chắc chắn là một hộp KFC cỡ bự!"

Nick uất ức nói : "Sao mày lại trốn mọi người đi ăn KFC một mình!"

Jym cũng phụ hoạ ngay : "Sao mày lại mua KFC, gà rán vừa trở thành món ăn ưa thích của mày hả!"

Tuy hai nhóm bốn người cả đời không qua lại với nhau, nhưng NuNew nghèo có tiếng là chuyện ai ai cũng biết. Vì thế, Tutor lập tức hiểu được uẩn khúc bên trong, vươn ngón tay trỏ chỉ vào Zee, nói bằng giọng điệu khó tin:

"... Là mày,đúng không?,,....thằng Zee...!"

Tutor nổi giận nói : "Không còn thiên lý...!!!!"


Jym : "Người người oán trách!!!"

Max liếc nhìn cốc trà hoa anh đào trong tay Zee, đẩy chiếc kính gọng vàng lại "Yo ho." một tiếng thằng Zee chưa bao giờ uống thứ này.

Bị anh em tốt phát hiện chuyện lén lút mời lớp trưởng đi uống nước, giây tiếp theo sẽ bị bọn họ biểu tình bắt mời cả đám luôn, NuNew đang đứng trước nguy cơ khủng khiếp của một kiếp người. Nhưng đúng lúc ấy, Zee đột nhiên nắm chặt cổ tay cậu, nói: "Chạy!"

NuNew : "?"

Mọi người: "???"


Một đám người tận mắt chứng kiến Zee kéo NuNew chạy trốn như bay, không khỏi bị sự đê tiện của hắn khiến cho khiếp sợ! Người bình thường ăn mảnh bị tóm đều khuất phục trước áp lực dư luận, sau đó chấp nhận chia sẻ đồ ăn, nhưng Zee lại khư khư giữ đồ, không cho bọn họ dù là một miếng!

NuNew một tay ôm hộp KFC, một tay ôm chai Pepsi cỡ lớn, căn bản không thể chạy nhanh được. Thấy đám người kia sắp đuổi đến nơi, Zee liền rút chai Pepsi, ném về phía sau.

Max nhanh mắt hét lên : "Chú ý dưới chân!"

"Cướp được một chai Pepsi rồi!" Tutor nhặt chai nước lên, nhanh tay vặn nắp.

Nick hét lên : "Đừng mở...!"

Nhưng đã quá muộn. Pepsi bị xóc nảy liền phun ra như suối rồi xối xuống đỉnh đầu của cả sáu người.

Mọi người: "..."

Cũng vì thế, hứng thú vui đùa của cả bọn nhanh chóng bị dập tắt!

—------------

NuNew chạy theo Zee đến khu lớp học, trốn dưới gầm một cái cầu thang.

Ha ha ha ha! Vui quá! NuNew cười đến sắp tắt thở rồi. Cậu dùng lý trí nói với Zee: "Như vậy hình như không tốt lắm đâu."

Nhưng đối phương lại bảo: "Cậu ăn trước đi, còn thừa sẽ chia sau."

Hê hê hê hê hê. NuNew cảm nhận được một sự vui sướng lạ kỳ. Không phải kiểu hưng phấn mạnh mẽ xông thẳng lên não bộ, mà là kiểu sướng nhẹ nhàng, êm ái, lan tràn ra khắp các tế bào ở buồng tim.

Cậu đưa cái ống hút đang cầm trong tay cho Zee nói : "Cậu cũng uống đi."

Zee cắm ống hút vào cốc trà, hút mạnh một hơi.

"Có ngon không?" cậu đứng một bên, quan sát hắn bằng ánh mắt sáng rực khẽ hỏi..

Zee nhận xét: "Ngọt lắm."

Đối với cậu, đây là một lời khen. Mà nó đúng là lời khen thật, chẳng qua không biết có phải loại khen cậu đang nghĩ hay không.

Zee lại uống thêm vài ngụm. Sau khi uống đủ một lượng khiến người khác không biết hắn không thích loại nước này, hắn liền đưa cho cậu bé rồi nói : "Cậu uống đi."

NuNew sợ hãi hỏi : "Ngấy quá à?"

Zee lắc đầu: "No rồi."

Ngừng một chút, hắn lại bổ sung: "Sợ béo."


NuNew cũng không hề khách sáo, nhanh chóng nhận lấy cốc trà, thoải mái ngậm chiếc ống hút còn ướt, vui vẻ hút rột rột vài lần.

Môi cậu hơi khô, giờ được chất lỏng thấm ướt trông có vẻ mềm mại hơn. Chỉ là những vết nứt đỏ sẫm như máu đọng vẫn còn nguyên trên đó, khiến làn môi nhạt màu của cậu giống hệt một cánh anh đào yếu đuối mong manh.

Vì đang nhoẻn cười, cánh anh đào đó khẽ cong lên, để lộ hàm răng trắng tinh đều đặn mới cắn ống hút sữa dâu ngay trên vai Zee chiều hôm qua. Trong phút chốc, ánh mắt Anh trở nên cực kỳ thâm sâu, như giấu ngàn vạn con sóng ngầm dưới mặt nước yên lặng, như biển rộng lặng sóng chờ đón phong ba bão táp.

"NuNew."

"Hửm?" Beta đang mải hút trân châu giương mắt, dưới ánh mặt trời, gương mặt cậu lộ vẻ vui sướng đến ngây ngô.

"Cậu không có gì muốn nói với tôi à?" Zee nghiêng người, hạ thấp đường nhìn.

NuNew vô cùng nhạy bén và cũng hết sức thông minh. Cậu có một cảm giác ăn ý trời sinh với người trước mặt, thế nên chẳng cần suy nghĩ, cậu đã biết Zee đang muốn nói đến chuyện gì.

Chuyện trong con ngõ kia.

Người mặc áo len cao cổ màu xanh đậm đã đập Type một gậy từ sau lưng.

Vẫn như vậy, cậu không cần suy nghĩ gì đã trả lời theo bản năng: "... Không có."

Vì cậu cảm nhận được sự nguy hiểm rình rập trong ánh mắt Zee.

—----------------

Mãi đến khi ngồi vào chỗ, NuNew vẫn suy nghĩ về chuyện ban nãy: vì sao cậu lại phủ nhận chuyện mình đã cứu Zee.

Zee không phải Type, cậu có ơn với Zee.

Cậu cũng tin tưởng vào con người của hắn, hắn chắc chắn sẽ không để người khác biết chuyện này.

Cho dù một ngày nào đó chuyện này lộ ra, Zee cũng có đủ năng lực để bảo vệ cậu.

Nhưng tại sao khi đối mặt với Zee, cậu lại lựa chọn không thừa nhận.

Thật kỳ lạ.

NuNew phân tích một cách lý trí, chuyện cậu thẳng thắn thành thật với Zee không có gì không tốt cả,cậu sẽ càng thân thiết hơn với Zee, hắn cũng sẽ chính thức kết nạp cậu vào nhóm bạn của mình, bọn họ có chung bí mật, chung kẻ thù, cấu trúc kiến thức của bọn họ gần giống nhau, tính cách, cách nhìn nhận cuộc sống giống nhau, cả hai có thể sẽ trở thành bạn thân...


Zee Pruk như một giấc mơ.

Nhưng NuNew chỉ nhớ như in cảm giác lúc ở cầu thang...

Từng tế bào trong cơ thể đều kêu gào đòi phủ nhận, từng tế bào đều thúc giục cậu mau chạy thoát!

Và đúng là... cậu đã làm như vậy.

Đợi Zee hỏi xong, cậu liền tìm cớ chạy trối chết.

NuNew hít một hơi thật dài, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, ngước mắt nhìn lén Zee.

Zee thư thái ngửa người ra sau, hai chân thon dài gác lên thanh ngang dưới bàn, kênh ghế lên, gương mặt như bức tượng điêu khắc từ đá cẩm thạch lộ vẻ trầm tư.

Cảm nhận được ánh mắt của cậu, mắt phượng của hắn nhìn lên, ánh mắt đen sâu thẳm.

Không có ý cười.

Cậu vội vàng cúi đầu, giả bộ sắp xếp bàn học, tim cậu đập nhanh hết mức, vô cùng hoảng hốt.

Adrenalin tăng mạnh là phản ứng bản năng của con người khi cảm nhận nguy hiểm đang đến gần.

Vẫn như lúc trước, NuNew không tìm ra bất cứ lý do gì khiến cậu e ngại Zee đến thế, nhưng cậu vẫn quyết định nghe theo bản năng.

Ý thức của con người được xây dựng dựa theo nhận thức, mà cậu hiểu Zee bao nhiêu phần?

Cậu và Zee đã là bạn học hơn một năm nhưng mới chỉ coi nhau như bạn bè được một ngày một đêm. Cậu không biết về hắn, cũng không thể phỏng đoán về hắn. Trong nhận thức, cậu chưa từng chơi thân với một Alpha nào nên cậu chẳng khác gì một đứa trẻ trên phương diện này!

Nhưng theo bản năng được xây dựng từ hệ thống thần kinh đầu tiên xuất hiện vào Kỷ Ediacara 600 triệu năm trước, trải qua hàng ngàn tỷ thế hệ, kinh nghiệm của cha ông đều ghi lại trong bộ gen của cậu, trong tiềm thức của một giống loài đã trải qua sinh lão bệnh tử suốt 600 triệu năm!

Zee là một ngọn núi băng, Zee mà cậu thấy chỉ là phần hắn muốn cho cậu thấy mà thôi.

Trùng hợp thay, bản năng của cậu cũng là một ngọn núi băng điềm tĩnh lạnh lùng.

So với lý trí, cậu lựa chọn bản năng, nghe theo lời kêu gọi của cơ thể...

Rời xa Zee Pruk...!

—-----------------------

Bên ngoài phòng học đột nhiên trở nên ồn ào.

Sự ồn ào xuất phát từ xa rồi lan lại gần, cả lớp bùng nổ.

Tutor dẫn đầu chạy về trước, đứng ở cửa lớp gọi lớn: "Thằng Zee...!!!"

Zee ngẩng đầu.

Tutor đi đến trước mặt hắn, mặt đầy vẻ chế nhạo: "Hừ hừ~ Hóa ra đồng bọn thực hiện chiến lược bao vây với mày lại là cậu ta à~ Hoa đào không tệ đâu~" Vừa nói, hắn vừa làm mặt quỷ.

"Ai?" Zee đột nhiên yên lặng nhìn về phía NuNew.

Đúng lúc đó, nhóm người gây ra sự ồn ào đã đi đến trước cửa lớp bọn họ, một đám đông nghìn nghịt. Trung tâm của mọi chuyện là một thiếu niên vóc người không quá cao, áo đồng phục cũng nhỏ hơn mọi người một cỡ, gương mặt tròn tròn chưa hết nét trẻ con, chỉ có cặp mắt lá liễu là mang nét quyến rũ mê hoặc.

Cậu ta vừa xuất hiện, trong phòng học bỗng rào rào tiếng chế nhạo.

"TanPi ! Lại tới tìm lớp trưởng bọn tôi đấy à!" Có người hớn hở gọi cậu.

Chàng trai kia không nói lời nào, xuyên qua đám người nhìn thẳng Zee không chút che giấu, đút một tay vào túi quần đi đến trước mặt hắn.

Không giống những người trong lớp đang hóng hớt, xì xào, cười trộm, Zee và TanPi đứng chính giữa lại rất bình tĩnh.

"Sao da mặt cậu ta dày thế nhỉ?" Nick không nhịn được, nhỏ giọng lầm bầm.

Trước đó không lâu, cậu ta đã gióng trống khua chiêng xông vào lớp tỏ tình với lớp trưởng của bọn họ, bị Zee từ chối ngay lập tức, bây giờ còn dám tới nữa.

Nếu theo đuổi con gái nhà người ta, chắc chắn cậu sẽ không dám làm như vậy. Đừng nói tới chuyện xuất hiện thêm một lần nữa, đến cả lần gặp mặt đầu tiên, cậu cũng chẳng dám làm như vậy trước mặt mọi người.

Chưa nói tới chuyện TanPi là một Omega, sao cậu ta có thể theo đuổi Alpha một cách công khai như vậy chứ?

Nick chọc tay NuNew nói : "New, phân tích suy nghĩ của bạn học O từ phương diện tâm lý học đi."

NuNew..: "..."

TanPi naỳ lần đầu còn lạ lẫm, sang đến lần thứ hai đã quen, đứng trước sự soi xét của cả thế giới, mặt cậu ta không hề đỏ, đã thế còn cười khanh khách đi tới trước mặt Zee, gõ mặt bàn: "Này."

Cách gọi vô cùng thân thiết.

Zee hạ ghế xuống, ngồi ngay ngắn lại, đan mười ngón thon dài vào nhau để lên trên bàn, vẻ mặt không thay đổi giống một vị Bí thư Đảng ủy đang nghe báo cáo: "Chuyện gì?"

TanPi hắng giọng, có chút ngượng ngùng: "Hôm trước, ở trong ngõ ấy, người đánh Type giúp cậu, là tôi."

Đất bằng nổi sóng , cả lớp học bỗng nhiên yên lặng không một tiếng động.


Mọi ánh mắt đều hướng về hắn.

Bao gồm cả NuNew.

Hiện giờ, cậu đã có thể giải đáp thắc mắc của Nick: trạng thái tâm lý của bạn học O này như thế nào.

Không hề nghi ngờ gì nữa, cậu ta phát điên.

Cậu không thể ngờ có người dám thay cậu đứng ra tuyên bố nhận trách nhiệm chuyện đánh đại ca trường như hiện giờ?!

Thế này thì quá dũng mãnh rồi!

Tanpi bị NuNew phán là đầu óc không bình thường, nhưng trông chẳng có vẻ gì là thần kinh cả. Hiện giờ cậu ta đang nhìn chằm chằm Zee bằng đôi mắt hẹp dài chứa đầy tình ý.

Hôm trước Type dẫn người đi úp sọt Zee Pruk, vào thời điểm mấu chốt lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim, giúp Zee Pruk chuyển bại thành thắng. Việc này đã được lan truyền khắp cả trường rồi.Type vô cùng tức giận, còn mạnh miệng tuyên bố sẽ lột da lóc thịt tên khốn đánh lén kia ngay sau khi tóm được. Vài ngày hỏi thăm không có tác dụng, hắn nhả ra 1000 đồng làm tiền thưởng cho người cung cấp manh mối có giá trị.

So với việc Type gióng trống khua chiêng ở khắp mọi nơi, Zee Pruk lại rất im lặng. Tanpi đoán, hắn cũng không biết người đã ra tay giúp mình là ai.

Đầu tiên, người nọ không có khả năng là thành viên trong phe Zee, vì nếu thế, làm gì có chuyện Type không nhận ra.

Tiếp theo, nếu Zee thật sự tiếp xúc với người kia, hắn chắc chắn phải cấp tốc tuyên bố đối phương thuộc phe mình, như thế mới bảo vệ được người nọ.

Nhưng tất cả đều chưa hề xảy ra, rõ ràng người kia che giấu bản thân quá kỹ, đến Zee cũng chẳng có manh mối gì.

Thế thì ngon ơ rồi.

Chuyện "Nàng tiên cá" hẳn mọi người đều biết nhỉ? Ai làm không quan trọng, quan trọng là... Hoàng tử nghĩ người đã cứu mình là ai.

"Tanpi trâu bò quá nhỉ!"

"Omega mà dám đánh đại ca tường? Liều mạng thế cơ à!!!"

"Chưa chắc đâu. Type nói người đánh lén dùng gậy để tấn công, nhìn cánh tay bé nhỏ của tên kia đi, chỉ sợ đến cả sức cầm gậy cũng không có."

"Lợi hại, tôi cũng muốn theo đuổi nam thần, nhưng sao lại không gặp được khoảnh khắc mỹ nhân cứu anh hùng huy hoàng này chứ..."

"Quả này Zee khó xử rồi! Ơn cứu mạng chứ đùa à!"

Phòng học xôn xao thêm lần nữa, tất cả bạn bè trong lớp đều đang bàn ra tán vào.

Nhưng trái ngược với sự hỗn loạn của mọi người, Zee Pruk ở tâm bão vẫn lạnh tanh như trước. Hắn ngẩng đầu nhìn Tanpi trước mặt, mở miệng "ồ" một tiếng.

"Ồ là sao?" TanPi sửng sốt, lập tức nở nụ cười rất đỗi dịu dàng: "Thằng Type ra giá 1000 đồng cho một manh mối về tôi đấy, Cậu không thưởng cái gì à?"

"Cậu muốn thưởng gì?"

"Tôi muốn cậu trở thành bạn trai của tôi." TanPi ngừng cười, vẻ nghiêm túc lộ ra trên khuôn mặt bầu bĩnh.

Tutor: "Đờ mờ!"


Nick: "Đờ mờ!"

Max: "Yo ho."

Manow ngồi cùng bàn với Max chợt ngẩng đầu, khẽ đẩy gọng kính đen trên mặt.

Trong phòng học liên tiếp vang lên những tiếng "đờ mờ", tất cả đều thể hiện một suy nghĩ duy nhất: tán người yêu có thể xài chiêu này à?!

Ngay cả NuNew cũng phải dừng bút, trong lòng kinh ngạc không thôi.

Zee âm thầm liếc về phía cậu rồi nhanh chóng mở miệng nói với TanPi : "Phần thưởng chỉ có một, cậu về nghĩ lại cho kỹ, buổi trưa đến nói tôi nghe."


Dứt lời, hắn nhét tai nghe vào lỗ tai, cúi đầu đọc sách, mặc kệ mọi thứ xung quanh.

Sự bình tĩnh và kín đáo của hắn khiến một màn tỏ tình công khai mang theo vài phần bỡn cợt vừa rồi trở nên nhạt nhẽo và cực kỳ nhàm chán.



NuNew nhìn chằm chằm tờ đề trước mặt, toàn thân như hóa đá. Mà bầu không khí ở bàn bên cạnh Nick lại hệt như nước sôi sùng sục, không hề có xu hướng ngừng sủi tăm.

Tutor : "Nhóc Omega này đúng là không biết xấu hổ. Mẹ kiếp, hỗ trợ đánh đấm một tí mà mở miệng đòi làm bạn trai. Thế thì thằng Zee phải là bạn trai của tao từ mười năm về trước rồi! Tao đi đánh nhau với nó từ hồi mặc quần thủng đít đấy!"

Max ở bên cạnh cảm thấy tam quan hoàn toàn sụp đổ. Hắn nghi hoặc hỏi Zee :

"Người nọ là TanPi thật à?"

Hắn cứ nghĩ là NuNew cơ, vì Zee đột nhiên đối xử tốt với người kia như thế.

Zee đạp chân lên thanh ngang dưới gầm bàn, ngả ghế dựa ra sau, ngửa mặt nhìn trời: "Có lẽ."

Max : "Mày không biết hả?"

Ở bên này, NuNew đang dỏng tai nghe ngóng, cậu cũng rất muốn hỏi mấy lời này.

Zee lạnh nhạt "ờ" một tiếng, nói thêm: "Ai mà biết được."

Max lại hỏi: "Thế yêu cầu của thằng ranh kia thì sao, mày phải chấp nhận à?"

Zee lại giương mắt nhìn trời.

Tutor tùy tiện nói: "Tao thấy thằng nhóc Omega kia đúng là to gan lớn mật. Nó làm mọi chuyện ầm ĩ lên như thế, tan học chắc chắn sẽ bị Type băm cho nát nhừ."

Nói đến đây, hắn lại mơ hồ ngửi được mùi âm mưu: "Chúng ta có thể để yên cho nó bị băm không?"

Người ta thừa nhận đã ra tay giúp đỡ mình, mình lại mặc cho người ta bị kẻ khác bắt nạt vì chính lí do đó, thế thì biết giấu mặt mũi vào đâu, xử lý không cẩn thận còn mang tiếng cặn bã nữa.

Max cũng cảm thấy chuyện này hơi khó giải quyết: "Zee, cái vai trò bạn trai này... có vẻ như dù mày không muốn thì cũng phải gánh vác nhỉ?"

"Ồ?" Alpha biếng nhác bật ra một âm tiết mang theo nghi vấn, tựa như mọi chuyện chẳng hề liên quan đến mình.

Max lại phân tích:

"Dù không đồng ý, mày cũng không thể phủi tay dứt khoát như trước được, làm vậy khác gì súc vật?"

NuNew thầm chửi thề một tiếng.

Là người luôn tôn thờ tự do yêu đương, Tutor quay sang hỏi:

"Zee, thế này cũng quá thảm rồi... mày có thích nó không?"

NuNew không nhịn được giương mắt nhìn sang. Chỉ thấy Zee thu ánh mắt đang ngắm trần nhà lại, quay đầu, đột ngột nhìn về phía này. Đôi mắt tối đen của hắn như lướt qua Nick, trực tiếp nhìn xoáy vào đáy mắt cậu.

Alpha khẽ nhếch làn môi mỏng: "Cậu bảo tôi có thích không?"

—--------------------

Buổi trưa, NuNew không ăn cơm ở trường mà cưỡi xe đạp chạy thẳng về nhà.

Đệt mợ, chắc chắn là Zee Pruk cố ý.

Cậu ngầm hiểu Zee đã nhận ra mình, nếu không, sao mấy ngày nay hắn lại cư xử khác thường như vậy.

Lần đầu tiên hắn chủ động chào hỏi cậu, lần đầu tiên hắn rủ cậu chơi bóng, lần đầu tiên hắn chơi game với cậu, lại còn liên tiếp mời cậu ăn uống nữa...

Và cả câu hỏi kia – "Cậu không có gì muốn nói với tôi à?" Quả thật chỉ kém việc trắng trợn vỗ vào vai cậu bảo " ngày đó làm tốt lắm, ba ba có thưởng cho con đây" một chút mà thôi.

NuNew cảm thấy, tuy Zee tốt về mọi mặt, song vẫn có cái gì đó khiến người ta phải nổi da gà, thế nên cậu luôn không dám nhận.

Kết quả, một TanPi bất chợt nhảy ra.

Thực ra việc TanPi đứng ra mạo nhận không hề ảnh hưởng đến cậu. Cậu phủi tay còn không kịp, có người công khai nhận trách nhiệm đương nhiên là chuyện vô cùng tốt. Cậu chỉ muốn trải qua một cuộc sống bình thường, tay trái ôm Toán học, tay phải ôm Vật lý, Zee Pruk và Type nhẹ nhàng lượn hết cho nước nó trong.

Nhưng vấn đề là, TanPi chẳng những mạo danh cậu, mà còn ngang nhiên mở miệng đòi phần thưởng, hơn nữa phần thưởng còn là muốn Zee trở thành bạn trai cậu ta!

Điều ấy khiến NuNew phải chịu một áp lực tâm lý vô cùng lớn.

Zee Pruk đã nói không thích TanPi, cũng từng từ chối cậu ta. Nhưng hiện giờ, áp lực đạo đức cùng sự căng thẳng giữa hai phe có thể khiến hắn phải hy sinh thân mình để đền đáp ân tình của đối phương.

Mẹ kiếp, chẳng qua là cậu không muốn thừa nhận mà thôi, sao lại đến nông nỗi Zee Pruk phải đi "hòa thân"thế này!

Cậu nghi Zee cố ý. Hắn không vạch trần TanPi mà một mực chờ cậu ra mặt giải vây, thậm chí còn hạn chế thời gian – trước khi kết thúc giờ cơm trưa.

Từ ngoài nhìn vào, có vẻ như Zee đang cho bạn trẻ TanPi thời gian để suy nghĩ cẩn thận xem cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Nhưng trên thực tế, hắn đang phát tối hậu thư cho cậu : giữa trưa không đến, rất có thể tôi sẽ bị người khác cướp đi.

Dây câu quá thẳng, mồi câu cũng quá lộ liễu rồi.

Nghĩ đến đây, cậu lại không nhịn được cảm giác muốn chửi thề.

Cho dù chỉ là một phần vạn, cậu cũng không dám mang lương tâm mình ra để đùa. Cậu là một Beta trong sạch, chưa từng nói chuyện yêu đương, sao gánh nổi tội ác khiến người ta mất quyền tự do lựa chọn đối tượng được? Nhưng nếu bảo cậu thình lình nhảy ra nói với Zee, "Lớp trưởng, TanPi nói dối đấy, tôi mới là nàng tiên cá" thì đúng là một chuyện không tưởng. Đơn giản đó không phải tác phong của cậu.

Một hành động trượng nghĩa, cuối cùng lại bị một câu "tôi muốn cậu trở thành bạn trai của tôi" của TanPi biến thành chiêu trò giành giật tình cảm của đàn ông. NuNew là một Beta, làm sao dám nhận, cũng đâu thể thẳng thừng vả mặt Omega người ta được.

Hơn nữa, Zee Pruk đã từng cho cậu cơ hội rồi, sao cậu không nhận từ sớm đi? Giờ mới nhận, nhìn kiểu gì cũng có vẻ không được tự nhiên cho lắm.

May là cậu đã nghĩ ra cách để không cần ra mặt nhưng vẫn có thể giải quyết êm đẹp việc này.

Cậu vọt vào nhà, mở ngăn kéo lấy chiếc áo len cổ lọ màu xanh ra, nhét vào cặp sách, sau đó cưỡi xe đạp trở về trường học.

Lúc vào lớp, cậu nhìn thấy lớp phó đang kêu gọi các bạn quyên góp quần áo cho người nghèo. Đây là hoạt động được giáo viên chủ nhiệm tuyên bố từ vài hôm trước. Giờ này, bên cạnh chiếc thùng to tướng đang có rất nhiều người. Đám nữ sinh và Omega tranh nhau kiểm tra chất lượng quần áo chuẩn bị quyên tặng, bọn họ vui vẻ nói cười, ồn ào như vỡ chợ.

Cậu vốn không định quyên góp. Tủ quần áo của cậu rất khiêm tốn, loại trang phục nào cũng chỉ có một bộ, không hề có lựa chọn thứ hai.

Hiện giờ...

Cậu đi vòng ra sau lưng đám người, vung tay một cái, thừa dịp hỗn loạn ném cái áo len cổ lọ màu lam vào thùng, sau đó vờ như không có chuyện gì, ung dung trở lại chỗ ngồi.

Không một ai phát hiện.

Lần này, Cậu đã có thể yên tâm làm bài tập của mình rồi.

—----------------------

Ăn cơm trưa xong, Zee trở về lớp học. Nhóm người đi sau lưng hắn không thong dong nhàn nhã như mọi ngày, dường như tất cả đều bị sự ảm đạm của việc phải đi "hòa thân" ảnh hưởng.

Lớp phó là một nữ sinh. Thấy Zee bước vào, cô lên tiếng:

"Lớp trưởng, quần áo quyên góp đã được kiểm kê xong rồi, tổng cộng có 146 chiếc, giờ mang xuống lầu đi."

Zee "ừ" một tiếng. Không đợi hắn giao nhiệm vụ, Tutor đã chăm chỉ đi qua khiêng thùng.

Trong lớp, những việc nặng đều giao cho đám Alpha. Là anh em thân thiết của lớp trưởng, bọn họ phải làm gương cho người khác.

Tutor và Max đi theo lớp phó, Zee không quan tâm lắm, sải bước đi tới chỗ của mình.

Đột nhiên, hắn dừng chân.

Gần 150 chiếc quần áo, dùng thùng lớn đóng gói cũng vẫn đầy tràn. Thế nên, chiếc áo len cổ lọ màu xanh lam nằm chình ình ở miệng thùng vô cùng dễ thấy.

Zee đổi hướng, đi đến bên người Tutor.

Tutor thấy vậy hỏi : "Ể, mày muốn khiêng à?"

Zee vươn tay kéo chiếc áo len kia, lôi nó ra khỏi thùng đồ quyên góp.

Năm ngón tay trắng nõn hơi dùng sức, áo len màu lam với phần cổ rộng thùng thình, chính là chiếc áo người kia mặc ngày hôm đó.

Hắn quay đầu lại, chỉ thấy NuNew đang lén nhìn vội vã cúi đầu, điên cuồng múa bút trong tay.

Khóe miệng cong lên, Zee đi ra ngoài cửa.

Tutor đau tay, tỏ ra khó chịu: "Mày không giúp một tay à, cứ như bố tổ người ta... Ê, mày đi đâu đấy?!"

Ra khỏi cửa, Zee lập tức rẽ trái, tiến thẳng về phía lớp 6. TanPi là học sinh của lớp 6.

Max như phát hiện điều gì, thẳng tay bỏ thùng đồ xuống: "Chờ tao với!"

"Đệt!" Tutor phải dùng chân đỡ mới gian nan rút được tám ngón tay của mình ra: "Gì mà vội thế! Tao cũng đi tao cũng đi!"

Lớp phó: "... Thế còn đống quần áo này?"

Khi cô còn đang ngẩn ngơ trên bục giảng, không biết phải làm sao để gọi những nam sinh khác tới giúp thì NuNew đã giải xong đề Toán. Cậu cầm bài giải trên tay, lặng lẽ chuồn êm. Vừa khéo, cậu đang muốn đến văn phòng ban Khoa học – Tự nhiên một chút.

—----------------

TanPi đang nói chuyện phiếm với bạn cùng lớp, Jin đột nhiên đẩy cậu ta, chỉ vào Alpha cao gầy lạnh lùng đứng ngoài cửa: "Chồng cậu đến kìa!"

Trên mặt lộ vẻ oán trách, nhưng TanPi lại chẳng nói năng gì, thản nhiên tiếp nhận hai tiếng "chồng cậu", thong dong đi ra cửa.

Zee vắt chiếc áo len màu lam trên cánh tay, lơ đễnh dựa vào khung cửa. Nhìn thấy đối phương đi ra, hắn thản nhiên hỏi: "Cậu nghĩ đến đâu rồi?"

TanPi cười ngọt: "Tôi muốn cậu làm bạn trai của tôi."

Zee không hề hé răng, đưa chiếc áo trên tay cho người trước mặt.

TanPi không hiểu gì.

"Thay đi." Alpha thanh cao nhìn từ trên xuống, ánh mắt không có cảm xúc gì, nhưng áp lực trong giọng nói khiến hai tiếng kia nghe hệt như một mệnh lệnh.

"Wow~" Nơi có Zee lúc nào cũng náo nhiệt, huống chi hiện giờ còn có TanPi.

Sáng nay, tin tức về hai người đã được truyền ra khắp trường. Học sinh lớp 5 đến lớp 8 ở tầng này đều ló ra hóng chuyện, trên hành lang có rất nhiều quần chúng ăn dưa đang chờ đợi kết cục cuối cùng.

Mặt TanPi đỏ lên, không phải do thẹn thùng, mà vì một cảm giác... nhục nhã chẳng rõ lí do.

Ánh mắt Alpha kia nhìn cậu ta không có lấy một tia mờ ám, chỉ là lạnh giá thấu xương như khi hắn nhìn tất cả mọi người.

Cả sự kỳ quái vì phải thay quần áo trước mặt người khác nữa... Nếu ánh mắt Zee nóng bỏng một chút, mờ ám một chút, có lẽ sẽ là lửa tình khó diễn tả bằng lời. Như việc hắn muốn Beta kia mặc áo khoác của mình ngay trước mặt bàn dân thiên hạ hôm đó, thể hiện một sự chiếm hữu hết sức rõ ràng.

Đáng tiếc giờ phút này, trong mắt hắn, ngoài lạnh lùng ra thì chẳng còn cảm xúc nào khác.

"Nhanh." Alpha thản nhiên ra lệnh.

TanPi khẽ cắn môi, như trả thù mà cởi áo đồng phục ngay trước mặt đối phương.

Áo đồng phục trượt từ đầu vai xuống dưới. Ngón tay cầm từng chiếc cúc áo, chầm chậm gỡ ra để lộ đường xương quai xanh quyến rũ, TanPi nhìn Zee bằng ánh mắt đầy khiêu khích – cậu ta không mặc gì bên trong.

Tiếng xì xào xung quanh lớn hơn một chút, có người xấu hổ quay đi, riêng Alpha trước mặt vẫn thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí không thèm lộ ra chút hiếu kỳ. Vẻ mặt hắn thể hiện ba chữ thật to và rõ nét: thoải mái đi.

Mặt TanPi càng lúc càng đỏ, cuối cùng cậu ta không cởi tiếp nữa mà tức giận giật lấy cái áo trong tay Zee, trùm ra ngoài áo của mình.

Cậu ta là Omega, chỉ cao chừng mét bảy, vóc dáng thon gọn mảnh mai. Nếu độ rộng của áo có thể tạm coi thành kiểu oversize, thì tay áo quá dài và phần cổ ụ lên một đống đã khẳng định rõ ràng, chiếc áo này không hợp với người đang mặc nó.

TanPi mặc áo len bên ngoài sơ mi đồng phục, cảm thấy mình xấu kinh hồn, ấm ức hỏi: "... P'Zee, cậu làm gì vậy?"

"Ố ồ!" Giữa đám người đột nhiên truyền đến âm thanh có phần vô lại. Quần chúng đứng xem náo nhiệt lập tức tách ra thành một con đường, để nhóm Type thong thả bước vào.

Type nghe tin người mình muốn tìm đã xuất hiện nên tới nhìn thử xem sao. Hắn đi tới trước mặt hai người, phá lệ không để ý tới Zee mà chăm chăm nhìn TanPi bằng ánh mắt đầy ác ý.

"Cậu nhìn tôi làm gì?" TanPi tỏ vẻ ngây thơ.

"Cậu tự nhận đã đánh tôi một trận tơi bời mà nhỉ? Sao ngay cả chuyện trước đó mình mặc gì cũng đã quên rồi? Nếu cậu không nhớ, vậy để tôi giúp cậu hồi tưởng lại nhé?"

Type chậc chậc hai tiếng, lập tức vươn tay kéo cổ áo lên trùm kín đầu TanPi, sau đó vỗ mặt cậu ta qua lớp áo, nở nụ cười đầy ẩn ý khiến người khác phải nổi da gà.

Sau lưng bọn họ, một nam sinh cầm bài giải Toán học trên tay lặng lẽ đi ngang. Người nọ hơi nhíu mày, nhưng cũng nhanh chóng biến mất tại chỗ rẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro