34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người ồn ào một lúc thì không ồn ào nữa.

Đông Hải ra sức cày bừa, đè cánh mông Hách Tể, lấy cậu bé đâm đến nơi sâu nhất.

Nửa mặt Hách Tể đều chôn vùi trong gối, không tự chủ vểnh mông đón tiếp phía sau, thoải mái rên hừ hừ, "A... A... Cứu mạng... Cứu mạng... Sâu quá..."

Đông Hải dù rằng cũng sảng khoái, nhưng cơn giận vẫn chưa tiêu tan.

Vốn là muốn làm cậu kêu cha gọi mẹ, tuy nói cậu một mực vẫn kêu đừng, nhưng nghe tiếng lại không đau khổ chút nào, trái lại còn sướng muốn chết, lúc lật người này lại, cậu cũng không tỏ ra vẻ kháng cự nữa, mở chân ra vừa sờ cái của mình, vừa xoa nắn đầu v* Đông Hải, Đông Hải bị cậu làm cho run rẩy.

Dù vẫn còn hơi bài xích, nhưng nhiều hơn chính là thói quen, nên cũng không nổi giận với cậu, chỉ liên tục thẳng lưng mấy lần thô bạo chọc vào cậu, "□□!"

Hách Tể bị cảm giác sung sướng tấn công tới mức đầu óc mù mờ, "... A...Tôi không vã..."

Đông Hải tăng thêm sức lực làm cậu, "Cậu không vã sao trong mông cậu chặt vậy?"

"Không có... Tôi trời sinh hậu môn hẹp nha..."

Đông Hải thấy vật cứng ở bụng dưới của Hách Tể đang dưới sự giày vò bắt đầu rung thình thịch, hậu huyệt cũng đang co rút chặt lại, dáng vẻ rõ ràng sắp bắn, thì càng lúc càng đâm sâu vào, "Không vã sao cậu tay trong tay với người ta trên đường?"

"Ưm... Tôi cũng nắm tay anh là được rồi..." Lồng ngực Hách Tể nhấp nhô dữ dội, hạ thể cứng ghê gớm, ngẩng cao chào cờ ở bụng dưới, "...Tôi muốn bắn... Mau... Mau tới... Hôn tôi..."

Nói xong còn chưa chờ Đông Hải đồng ý, trực tiếp vươn tay kéo người phía trên xuống.

Đông Hải âm thầm lặng lẽ nhiệt tình đâm, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, đến khi bị Hách Tể kéo cổ ôm lên người mới biết.

Hách Tể thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng, phía dưới co rút dữ dội, kẹp Đông Hải hơi đau.

Ngực bụng truyền tới cảm giác trơn trơn mát lạnh, chắc là tên nhóc đó trực tiếp bắn lên người mình.

Đông Hải đang muốn chửi mẹ kiếp, nhưng thực sự nói không nên lời.

Đôi môi Hách Tể mềm mại, ngậm lấy môi mình, có vị trà dịu ngọt.

Tay mất đi sức lực, cũng không buông miệng ra.

Khoảng cách hai người quá gần, mặt dán mặt, hô hấp cũng quấn lấy nhau.

Đông Hải không hiểu sao có hơi ngại ngùng, đuổi vội vàng ngồi thẳng dậy, "Cm cậu làm gì vậy?"

Hách Tể nằm trên giường bày ra hình chữ 大, trên mi mắt toàn là mồ hôi, con ngươi đen trong đôi mắt một mí tròn xoe đảo đảo, "Hôn anh nha..."

Nói xong còn lười biếng nhúc nhích cánh tay, bắt được tay Đông Hải, năm ngón tay đan nhau.

"Thôi mà, anh lớn từng này tuổi rồi mà còn nhỏ mọn như vậy, thật là, đừng dỗi, tôi nắm tay anh này."

Đông Hải đang muốn phủi cậu ra, kết quả tên nhóc này cầm lấy tay mình bắt đầu lắc lư, "Nắm nắm nắm nắm tay ~~ mãi mãi ~~ đi đến cuối cùng ~~~ "

Hách Tể nằm trên giường, mặt đầy mồ hôi, toàn thân ửng hồng cất tiếng hát.

Cũng không biết là bài của ai.

Đông Hải vốn muốn nổi giận, nhưng nghe cậu hát hay như vậy, lại thấy cậu rất đỉnh.

Đông Hải hát không tốt, luôn ngưỡng mộ mấy người hát hay.

Mỗi lần ra ngoài ăn cơm uống rượu với người ta, đến chỗ ăn chơi, nhìn thấy người biết hát bản thân sẽ không kiềm được nhìn thêm một chút, còn cố ý ghi nhớ bài người khác hát, về mua dàn âm thanh, bỏ đĩa vào, đuổi hết đàn em ra ngoài, mình thì nhỏ giọng hát theo mấy câu.

Nhưng do ngũ âm không hoàn chỉnh, hát sao cũng không được liền tức giận bẻ gãy hết đống đĩa.

Nhưng Hách Tể hát rất hay, quan trọng nhất là rên trên giường lâu như vậy mà còn có thể hát được như thế, giỏi ghê.

"Nắm nắm nắm tay ~~ năm ngón tay mãi mãi nắm chặt nhau~~ "

"Chó mực ơi em sẽ mãi mãi bên anh~~ "

Tay Hách Tể thon dài mềm mại, không giống như mình, vừa cứng lại vừa thô.

Không ngờ cảm giác nắm tay người ta tốt thật, hèn chi nhiều thanh niên yêu nhau đều thích nắm tay.

Nghĩ đến từ 'yêu nhau' này Đông Hải đột nhiên ngẩn người.

Nghĩ mình chắc sẽ không thích cậu ta chứ.

Ngay sau đó liền bị ý nghĩ này làm cho buồn nôn.

Đông Hải thấy Hách Tể có hơi ngu ngốc, ngoại hình cũng chưa đủ đẹp, dẫn ra ngoài thực sự hơi mất mặt mình.

Nhưng thực ra người này rất hợp gu mình, hơn nữa lại tài như vậy, làm thơ rất vần, chơi game cũng giỏi, còn biết ca hát, người trắng trẻo...

Cảm thấy hợp gu thì là thích sao?

Vậy cái gì mới là thích đây?

Đông Hải chỉ biết mình quen Kim Trí Ngân nhiều năm như vậy, đến lúc sau mới biết mình thích cậu ta, chờ cậu ta tới mức trái tim bị giày vò đau đớn.

Nhưng cậu bác sĩ này, sao mình lại gọi là thích cậu ta chứ?

Đi với cậu ta chưa từng có cảm giác lo lắng mà.

Cổ họng Hách Tể có chút khô, "Haizz, hát xong rồi, chúng ta ra ngoài uống trà sữa đi, tôi biết có một quán uống ngon cực..."

Đông Hải lấy lại tinh thần, "Mẹ nó cái rắm tôi còn chưa bắn mà?"

Hách Tể ngồi xuống, nhìn cậu bé mềm nhũn từ phía sau trượt ra, "Anh đã mềm rồi anh còn bắn cái gì nữa, đi thôi, đi uống trà sữa."

Đông Hải hơi quạu.

Mình tới đây thuê phòng, vốn là để làm cậu ta phục tùng, kết quả người chưa phục tùng được, mình còn bị ca hát phục tùng.

Nhìn lại tên nhóc này đã sướng điên, bỏ mặc mình trên giường rồi đi tắm chuẩn bị ra ngoài.

Mặt Đông Hải càng đen hơn, xuống giường đá một phát văng cửa phòng tắm, đi vào liền tóm người dưới vòi sen ra, tuốt cứng rồi đè lên bồn rửa tay chịch cậu một lần nữa.

Lần này bắn bên trong, sau khi làm xong, Hách Tể còn ngồi xổm trên bồn cầu nửa tiếng, chờ tinh dịch chảy sạch hết mới tắm.

Lúc hai người thu dọn xong hết, đã gần 4 giờ chiều.

Hách Tể theo sau Đông Hải xuống lầu, "Đến giờ ăn cơm rồi."

Trên mặt Đông Hải không hề có cảm xúc, ngoài miệng ngậm thuốc lá, "Cậu muốn ăn gì?"

Hách Tể suy nghĩ một tí, "Đi ăn mì đi..."

Đông Hải không đồng ý cũng không từ chối, chỉ gọi điện cho đàn em, nói sơ qua vị trí của mình, kêu bọn họ chạy tới đón mình.

Tuy rằng Đông Hải lái xe tới đây, trực tiếp về là được rồi.

Nhưng ngại loại thân phận như mình, ngoại trừ ban đêm tự lái xe đi loanh quanh, thời gian còn lại Đông Hải đều cố gắng tránh ở một mình.

Lúc nãy lôi kéo tên nhóc này đi thuê phòng, cũng thật sự đã giận điên người rồi.

Làm xong thủ tục trả phòng, hai người một trước một sau ra ngoài, liền nhìn thấy con Buick GL8 dừng trước chiếc xe của Đông Hải, biển số xe đều là giả.

Đông Hải khẽ cau mày, nhìn thấy người ngồi đầy bên trong, có dự cảm không lành.

Thời buổi này làm đại ca sao có thể không có kẻ thù, bị dính gậy còn được xem là nhẹ, chỉ hy vọng đám người này không có súng, đừng xử chết mình.

Từ trên xuống dưới 4 5 người, một đám nhóc mới lớn, rất có khả năng là mới hành nghề.

Nghé con mới sinh không sợ cọp, nhớ cái thời Đông Hải không não nhất dũng mãnh nhất cũng là ở tuổi này.

"Mày chính là Vương Tam à... Còn có một lỗ tai thật này..." Dẫn đầu là một tên đầu trọc, "Muốn tìm mày khó ghê, đúng rồi, màu đừng tưởng đại ca mày là Đông Hải thì mẹ nó ghê gớm, sau này bớt làm mấy chuyện thất đức đi, coi như tích góp tuổi thọ cho mình, lần này cho mày chút dạy dỗ, rồi về thử nghĩ xem mình đã làm sai cái gì nhá?"

Mặt mày Hách Tể trắng bệch, lại gần, "Các cậu nhận lầm người rồi... Anh ta không phải Vương Tam đâu..."

"Giờ rén rồi? Đừng con mẹ nó giả bộ nữa, người vừa có một lỗ tai vừa đen đâu có nhiều."

Hách Tể tiếp tục giải thích, "Không phải thật mà, anh ta có chứng minh thư, có thể cho mấy cậu nhìn..."

Đông Hải đẩy cậu ra sau, "Cút đi! Tìm chỗ trốn cho kỹ vào."

Sau đó lại nói với cậu, "Đếm tới 20, đếm xong nếu tôi chưa giải quyết xong thì cậu báo cảnh sát."

5 người thấy vậy cầm dao xông lên.

Đông Hải cười lạnh một tiếng, trực tiếp đi tới, "Ai mẹ nó dây kéo quần còn chưa kéo xong đã cho tụi bây ra vậy?"

Nói xong nhấc chân thụi một phát vào hông Đầu Trọc, nhân lúc khom lưng cầm lấy đầu người kia đập vào đầu xe.

Hách Tể tìm một góc bắt đầu đếm, "1, 2, a!"

Hách Tể chỉ nhớ đếm mà quên trốn, kết quả bị người từ phía sau đánh lén một phát xụi dưới đất, suýt nữa mẻ mất cây răng.

Đông Hải đánh ngã hai người, quay đầu lại đúng lúc thoáng nhìn thấy, đây gọi là lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#haehyuk