37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Hải vậy mà dẫn Hách Tể đi ăn lẩu thật.

Điều này làm cho Hách Tể rất ngạc nhiên, bởi vì Đông Hải thật sự rất ít khi nghe theo ý mình.

Không biết lần này gắn sai cọng dây nào rồi.

Lúc ăn cơm không giống trong mơ lắm.

Đông Hải không chấm dầu vừng, cũng thích tương vừng, không uống sữa đậu nành, lại thích uống chút rượu.

Do miệng mồm còn khó khăn, hai người gọi nồi uyên ương, Hách Tể cho vào một ít cay, thấy miệng khó chịu, liền đổi nước dùng.

Cứ như vậy nhiều lần.

Đông Hải vậy mà cũng không chửi cậu.

Ăn rất ít đã bỏ đũa, móc điếu thuốc ra hút.

Nhìn chằm chằm Hách Tể, dường như có tâm sự nặng nề.

Đến lúc ăn xong, Đông Hải có việc đột xuất, liền thu xếp đàn em lái xe đưa Hách Tể về nhà.

Buổi tối ngủ không được, Hách Tể nhớ tới khoảng thời gian đã trải qua, cảm thấy mình rốt cục cũng sắp hết khổ rồi.

Trước đây chịu khổ, nói không chừng sau này sẽ có cơ hội trả đũa lại.

Nhớ tới đây, Hách Tể vươn mình từ trên giường ngồi dậy, lật cuốn nhật ký ra, nằm trên bàn, viết xoàn xoạt.

1. Ném đôi tất vàng tôi tặng anh ta.

2. Bị đói tới mấy lần.

3. Bỏ nửa miếng bánh cuộn chiên tôi chưa ăn xong.

4. Từ chối đi ăn mì.

5. Vừa tỉnh đã kêu người ném tôi đi, làm rớt miếng bánh mới hâm nóng của tôi.

...

Hách Tể liệt kê một loạt vào nhật ký, viết tới viền mắt phát ướt.

Nghĩ chờ sau này anh ta yêu mình tới không thể nào rút ra được nữa, nhất định phải nghiêm khắc trừng trị anh ta.

Viết đầy ba trang, Hách Tể dường như đã trút hết được nỗi lòng, tắt đèn lên giường, ngủ thẳng đến trời sáng.

Quá trình đi làm thường không có gì khác nhau, lúc nhàn rỗi, Hách Tể chợt nhớ tới Mạc Mặc, cảm thấy mình thực sự nên thăm hỏi một chút, liền vội vàng bấm gọi cho Mạc Mặc.

Hôm nay Mạc Mặc nghỉ phép, đang phun nóc xe ở thẩm mỹ viện ô tô, kết quả nhận được điện thoại Hách Tể, không giải thích gì, liền trực tiếp lái xe tới.

Hách Tể sao cũng không từ chối được, khi gọi đến cuộc thứ ba, người cũng đã ở dưới lầu khu khám bệnh.

Hai người hẹn gặp nhau ở trước cửa cầu thang ở đại sảnh, nhìn Mạc Mặc từ xa bước tới, Hách Tể vẫn rất áy náy, "Thật xin lỗi... Hại anh bị đánh một trận..."

"Trong điện thoại không phải đã nói không sao rồi à."

Mạc Mặc cười bước tới, ra hiệu không cần nói nữa, "Dù sao tôi cũng đã chạy rồi, đám người đó cũng không làm gì tôi."

Nói xong liền quan sát Hách Tể một hồi, "Người đàn ông đó là bạn trai cậu hả?"

Hách Tể suy nghĩ một chút, "Cũng không phải... Tôi theo đuổi anh ta thôi."

Mạc Mặc ha một tiếng, "Cậu thật thú vị, dám theo đuổi xã hội đen, tôi thấy anh ta như vậy, chắc là trùm đầu sỏ nhỉ..."

"Nó đó." Hách Tể gật gật đầu, nói chuyện khác, "Thực ra con người anh rất tốt, nhưng sau này chúng ta bớt liên lạc đi, để khỏi làm liên lụy anh."

Biểu cảm Mạc Mặc có hơi lạ, nhìn chằm chằm Hách Tể một hồi, ánh mắt phức tạp.

Không giống như thất vọng, trái lại là mơ hồ kích động, "Hách Tể... Thực ra... Tôi thấy sau này chúng ta có thể làm bạn được mà, không cần liên lạc, cậu yên tâm tôi không có ý dây dưa với cậu, tuy nói Tiểu Thạch Đầu giới thiệu cậu cho tôi biết là muốn tác hợp chúng ta, nhưng tôi mới quen cậu có mấy ngày, mới ăn chung một bữa cơm, chẳng qua thấy cậu rất tốt, cũng chỉ có thế thôi, cậu đã có người thích, vậy tôi chỉ trách mình tới muộn, chúng ta sau này làm bạn đi, cậu có việc gì gọi cho tôi là được."

Sau đó dừng một chút, "Ừm... Thực ra... Lần này tôi tới gặp cậu.. Chủ yếu là vì có chuyện này muốn nói với cậu..."

Mạc Mặc hơi lúng túng, "Cậu nghe xong đừng giận nhé..."

Hách Tể nhìn anh ta, "Nói đi."

Mạc Mặc thở phào một hơi, dường như đã hạ quyết tâm, "Hách Tể, tôi lớn như vậy rồi, trước giờ chưa từng thấy ai còn có thể chạy vượt được tôi hết, thật sự... Tôi rất muốn quen anh ta..."

Hách Tể ngay lập tức nóng máu, "Anh làm gì?"

Mạc Mặc không phát hiện cảm xúc của Hách Tể thay đổi, vẫn đắm chìm trong kinh hãi, "Thật đó, quá nhanh luôn.. Người này chạy nhanh lắm... Nhanh ghê gớm... Nhanh kinh khủng... Lực đạp cũng không tồi... Hơn nữa anh ta còn mặc đồ thời trang đi dép nữa, tôi thấy dép anh ta rớt hết rồi, còn có thể đuổi kịp tôi... Quá trâu bò... Thật sự... Quá trâu bò..."

Sau đó lại cầm lấy tay Hách Tể, "Hách Tể, tôi chạy cự li ngắn trước giờ chưa nể phục ai, lần này phục thật rồi, quá nhanh, muốn chạy lại một lần, cậu xem, tôi đã mang giày chạy bộ tới, trong xe tôi còn có một đôi giày đinh, xem nhu cầu sân bãi, bất cứ lúc nào cũng có thể đổi giày được..."

Hách Tể không thèm rút tay mình về, rũ mắt nhìn.

Không phải chứ, người này đi một đôi giày chạy bộ Adidas màu đỏ dưới quần tây màu xám tro.

Thật chẳng ra sao.

"Anh muốn kêu tôi gọi anh ta chạy một lần với anh hả?"

Mạc Mặc lắc đầu, "Không phải, tôi muốn quen anh ta trước một chút, tôi mang giày chạy bộ đi gặp cậu... Thật sự rất sợ... Lỡ như anh ta xuất hiện, tôi cũng dễ chạy không như... giày da lần trước mang, ảnh hưởng phát huy..."

Rồi lại mở miệng, "Tôi thấy cậu rất tinh mắt, đại ca kia nhìn rất nam tính, bên cạnh tôi ít bạn như vậy, thật đó, hay là cậu nói với anh ta, bữa nào tôi mời, cùng ra ăn bữa cơm, quen biết chút đi..."

Hách Tể vốn không muốn đồng ý, nhưng vừa nghe có ăn cơm lại do dự, "Được, vậy để tôi thử xem..."

Đông Hải từ tối qua vẫn luôn suy nghĩ chuyện gì đã xảy ra.

Thậm chí ngay cả lúc mình ra ngoài làm việc, cũng thỉnh thoảng nghĩ tới.

Hách Tể đối với mình mà nói, là sự tồn tại kỳ lạ, trước nay chưa từng có.

Đông Hải có lúc không thể tin nổi, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mình sao lại thích người khác, đương nhiên cũng có thể là thích "chịch" người khác.

Điều này làm cho hắn không biết xử trí thế nào, đến nỗi tối cũng ngủ không yên, lăn qua lộn lại trên giường, thậm chí còn muốn gọi cho Kim Trí Ngân xin kinh nghiệm.

Nhưng rốt cuộc cũng không làm.

Khi trời sắp sáng, Đông Hải nghĩ, nếu như lúc đó Hách Tể muốn hỏi mình có chấp nhận bên cạnh cậu ta không.

Chắc là sẽ không từ chối đâu nhỉ.

Chuẩn bị với chưa chuẩn bị cái gì... Không phải chỉ quen nhau thôi sao, dù sao yêu nhau cũng không phải chuyện mất mặt mất giá gì, thấy da mặt Kim Trí Ngân cũng rất dày, không biết xấu hổ yêu đương cũng không ai cười nhạo cậu ta.

Mình yêu một lần trời cũng không sập.

Không được nữa thì chia tay thôi.

Nhưng chủ động tỏ tình lại rất mất mặt, chuyện như vậy nhất định phải chờ Hách Tể nói trước.

Đông Hải sau đó lại nghĩ gì, đã không nhớ rõ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh dậy, đã gần trưa rồi.

Thức dậy ra ngoài, gặp hai người, bôi thuốc lên chân, Đông Hải liền dẫn ba tên đàn em lái xe tới bệnh viện Hách Tể tìm cậu.

Bởi vì bệnh viện còn chưa tới lúc tan làm, chắc Hách Tể còn ở trong đó, Đông Hải bèn không gọi điện cho cậu.

Muốn trực tiếp vào tìm người, nói không chừng còn là một kinh hỉ.

Ai ngờ, mới vừa vào tới khu khám bệnh, từ xa đã nhìn thấy hai người đứng tán gẫu ở trước cửa cầu thang đại sảnh.

Đông Hải lập tức lửa cháy bừng bừng.

Hách Tể nghe Mạc Mặc nói một hồi lâu, mới hiểu được anh ta không phải có ý với Đông Hải, mà là có chút sùng bái, nên rất vui vẻ.

Hai người đang nói hăng say, Hách Tể trong lúc vô tình nhìn thoáng qua thấy 4 tên xã hội đen đi vào, không tự chủ run một cái, "Mạc Mặc, ê... Tới rồi...Tới rồi..."

Da Mạc Mặc căng ra, "Ai vậy... Đậu... Tới thật rồi..."

Hách Tể vội vàng nghênh đón, "Anh trước tiên đừng nhúc nhích, tôi qua đó nói với anh ta một chút."

Nói xong rồi chạy tới, ngăn Đông Hải lại, "Sao anh trực tiếp tới luôn... Cả điện thoại cũng không thèm gọi?"

Đông Hải giơ tay tóm chặt cổ áo Hách Tể, trong lòng chua xót, "Chết tiệt! Thằng chó đẻ nhà cậu! Nếu tôi mẹ nó gọi cho cậu, thì đã không nhìn thấy cậu ở đây dan díu với đàn ông rồi nhỉ?"

Mạc Mặc vừa nhìn Đông Hải động tay với Hách Tể, cũng không chú ý đến hình tượng, vội vàng giãn gân cốt ở cửa cầu thang, làm khởi động.

Hách Tể nhìn xung quanh, nhỏ giọng, "Đâu có, anh đừng như vậy, cấp trên nhìn thấy sẽ tìm tôi nói chuyện, còn tưởng tôi phạm sai sót gây ra tranh chấp chữa bệnh đó..."

Đông Hải không thèm nghe cậu nói gì, chỉ lo đau lòng.

Tưởng chỉ có mình thấy Hách Tể ổn, kết quả vẫn được người ta để ý tới đấy thôi.

Năm đó Kim Trí Ngân bị thằng nhóc Thẩm Hàm không biết xấu hổ đó giành đi, giờ cả Hách Tể cũng có lốp xe dự phòng.

Mình thật mẹ nó số khổ.

Đông Hải tự làm mình khổ tâm, buông Hách Tể ra, siết chặt nắm đấm đi về phía Mạc Mặc.

Lúc này nhất định phải ra tay trước để giành lợi thế.

Trước tiên xác định quan hệ với Hách Tể, sau đó trị tiểu tam.

Nhưng trước khi thực hiện mấy cái này, cần phải đuổi kịp tên nhóc này đánh nó một trận rồi nói sau.

Không đùa đâu.

Mạc Mặc thấy Đông Hải qua đây, thần kinh tức khắc hưng phấn hết sức, cơ bắp toàn thân đều căng ra.

Chạy bước nhỏ tại chỗ chuẩn bị chạy, chờ khi Đông Hải cách mình 1m, quay người liền hoàn thành một lần xuất phát chạy hoàn hảo.

Đông Hải gầm lên giận dữ, xông lên.

"Tao đệt thằng mù nhà mày, mày đứng lại cho ông!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#haehyuk