39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hách Tể cứ như vậy mà dẫn Mạc Mặc đi.

Lúc mới vừa đi đàn em Đông Hải có lên cản một lần, Đông Hải dường như không có động tĩnh gì, Hách Tể vòng qua đàn em rồi dẫn Mạc Mặc lên khu khám bệnh Mạc Mặc làm kiểm tra.

Mạc Mặc vừa đi vừa cẩn thận dò xét Đông Hải, vốn định muốn nói mấy câu tốt đẹp với hắn, nhưng thấy sắc mặt của hắn khó coi đến đáng sợ, cuối cùng cũng không nói.

Người ở bên cạnh Đông Hải thấy thế bước tới an ủi, "Đông Hải... Con người anh Hách Tể tốt thật... Rất có lòng thương người... Anh ấy nhất định là thấy thằng đó chảy máu mũi mới đi giúp nó... Không hổ là bác sĩ, có y đức ha..."

Người bên cạnh tự nhiên hiểu được hàm ý trong lời nói này, liên tục hùa theo, "Đúng đó, đúng đó, nếu thằng đó không sao, anh Hách Tể của mình mới không gặp tml đó nữa, với lại nó vừa trắng đầu lại to như vậy... Còn ngứa đòn muốn đánh... Tao thấy Đông Hải còn chưa động tay gì mà..."

Đông Hải không lên tiếng, cố kìm nén cơn ganh ghét trong lòng.

Nhưng cảm giác không thể nói rõ cũng không thể tả được lại nhiều hơn.

... Có chút mất mát, lại có hơi lo lắng...

Tia nắng giữa trưa độc hại, Đông Hải đứng dưới ánh mặt trời gay gắt, nhìn chỗ hai người đã biến mất, khẩn thiết hi vọng xuất hiện một bóng người nơi cuối đường.

Từ xa đi về phía mình, nụ cười mang theo trên mặt, trắng trẻo mềm mại, tốt nhất là nói mấy câu với mình, cho dù là hờn trách cũng được, Đông Hải đều sẵn lòng nhẫn nhịn không nổi giận với cậu.

Chỉ cần cậu mở miệng, giờ muốn ăn mì thì ăn mì, muốn ăn lẩu thì ăn lẩu, cùng uống Coca Fanta, làm gì cũng được hết, Đông Hải đều sẽ dẫn cậu đi.

Nhưng đợi thật lâu, người này cũng chưa xuất hiện.

Đông Hải bị phơi nắng tới phát mệt, mồ hôi lấm tấm trên trán lăn xuống thành những viên minh châu, tựa như giọt nước mắt.

Trong đầu đều là hình ảnh thằng rắm thối đó ở cùng với Hách Tể, băng bó vết thương, nồng tình mật ý, lúc Hách Tể xử lý vết thương nắm được tay cậu, nhân cơ hội tỏ tình...

Nẫng tay trên của mình.

Cm nó.

Đàn em ở bên cạnh nói hồi lâu, thấy Đông Hải không những không hòa hoãn lại, mà trái lại sắc mặt càng ngày càng không đúng.

Không biết là phẫn nộ hay say nắng.

"Đông Hải... Mình đừng phơi nắng ở đây nữa... Bị say nắng rồi..."

Sau đó lại giải thích, "Với lại... Em thấy chân anh cũng chảy máu rồi, chúng ta vừa lúc ở bệnh viện, hay là tiện thể đi xử lý một chút đi..."

Đông Hải lấy lại tinh thần, rũ mắt nhìn chân mình.

Tuy nói là mình sợ thằng nhóc đó giành trước, nhưng lại ngại mất thể diện, ngại trực tiếp đi tìm Hách Tể.

Xử lý vết thương cũng tốt, nói không chừng sẽ gặp được.

Còn ra vẻ mình không phải chủ động đi tìm cậu ta.

Tới lúc đó xem tình hình rồi nói sau.

Nghĩ thế, 4 người liền trực tiếp đi tới khu khám bệnh.

Mạc Mặc quả thực không có sao, mặt chắc là rất nhanh sẽ có thể bớt sưng, không đến nỗi để lại sẹo gì.

Cơn giận của Hách Tể cũng tiêu tan theo hơn phân nửa.

Đến khi hết bận, lại nghĩ tới Đông Hải, thấy không còn giận nữa, liền muốn gọi điện cho hắn.

Hách Tể nhỏ mọn, nhưng trên căn bản đều biểu hiện trên phương diện thù dai, hơn nữa lần này Đông Hải không nói năng gì, không chửi một câu thô tục nào, thái độ cũng xem như là coi được.

Quan trọng nhất là, sắp trưa rồi, gọi điện hỏi hắn một chút đi đâu ăn cơm cũng rất cần thiết.

Mạc Mặc đi rồi, cậu lên lầu về phòng khám của mình.

Không ngờ giữa đường gặp bác sĩ Phác khoa Hậu môn – trực tràng, nói có đem vải tươi đến, rủ Hách Tể đi ăn.

Hách Tể thấy ăn vải là gấp, quên luôn vụ gọi điện thoại, theo sau bác sĩ Phác lên khoa Hậu môn – trực tràng.

Đông Hải mãi đến lúc bôi thuốc cũng không thấy Hách Tể đâu.

Còn kêu đàn em tới khoa thần kinh nhìn một cái, không có ai ở đó.

Đông Hải vô cùng buồn bực, trực tiếp giận cá chém thớt lên người bên cạnh, doạ sợ y tá bôi thuốc đến mức tay run, đổ hết nửa chai thuốc sát trùng.

Mày rậm nhíu lại, trong đầu Đông Hải chuyển động với tốc độ nhanh.

Xem ra không chủ động là không xong rồi.

Nhưng những chuyện chủ động theo đuổi tỏ tình đối với mình mà nói, đã không thể nói là không giỏi nữa, mà thực ra là không có kinh nghiệm.

Lớn như vậy rồi mà chỉ có một lần chủ động ra trận, đó là tặng hoa cho Kim Trí Ngân.

Có điều lúc đó kết quả không tốt lắm, Đông Hải lần này không muốn tặng hoa nữa.

Y tá xử lý xong, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi, liền nghe người bệnh lên tiếng.

"Có ai theo đuổi cô chưa?"

Y tá hồi hộp ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt này.

Nếu đổi thành bình thường, y tá chắc chắn sẽ lườm người đó một cái rồi cứng rắn ném câu đồ thần kinh rồi đi.

Nhưng lần này không có nói như vậy, ngoại trừ người đàn ông này thật sự rất hung ác ra, còn thêm... Anh ta nhìn rất đàn ông, thân hình cao lớn rắn chắc, cũng coi như có chút thiện cảm.

Y tá cười ngại ngùng, "Ơ... Tôi có bạn trai rồi..."

Đông Hải nghe cô vừa nói vậy, rút chân lại, vung tay lên, "Được rồi, được rồi, cô đi đi."

Nói xong rồi lấy điện thoại ra gọi cho Kim Trí Ngân.

Lại nói tới quan hệ giữa Đông Hải và Kim Trí Ngân, không giống với lúc trước lắm.

Trở nên tùy ý rất nhiều.

Trước đây Đông Hải nói chuyện với cậu toàn là nói một đằng làm một nẻo, bây giờ thì rất trực tiếp, thân hơn nhiều.

Kim Trí Ngân cũng đã giao hết thế lực của cậu ta cho mình, mà ở tương lai không xa, người này cũng sắp sửa đi.

Đã không còn tranh chấp lợi ích, nên quan hệ giữa người với người cũng thuần túy hơn rất nhiều.

Kim Trí Ngân rút khỏi thân phận đại ca xã hội đen, điều đó trong mắt Đông Hải, cũng chỉ còn sót lại thân phận em trai này.

Không làm người yêu được, Đông Hải cũng không muốn làm bạn với cậu.

Bây giờ chỉ cần nghĩ tới cậu, trong đầu tự nhiên hiện lên khoảng thời gian còn trẻ trước đây, mình nhận một đứa trẻ chừng 10 tuổi, cùng ăn cơm cùng đi dạo.

Giống như em trai mình.

Điện thoại nghe rất nhanh, âm thanh bên trong ấm áp mềm mại, "Sao vậy?"

Đông Hải đi tới ban công cuối hành lang, châm điếu thuốc cho mình, "Hỏi cậu chút chuyện..."

Trong điện thoại cười một tiếng, "Nói đi."

Đông Hải ngậm điếu thuốc, ánh nắng rơi lên da hắn, ngăm đen sáng bóng, như thoa một lớp dầu, "Lúc đó sao cậu theo đuổi được Thẩm Hàm vậy, nói cho tôi nghe chút."

"Tôi theo đuổi Thẩm Hàm?"

"Ồ, vậy nó theo đuổi cậu à? Nghĩ cũng là nó theo đuổi cậu, nó chẳng ra làm sao cả."

Kim Trí Ngân cười một hồi lâu, "Là tôi theo đuổi anh ấy."

Đông Hải không nói được đây là cảm giác gì.

Không tức giận, cũng không băn khoăn như trong tưởng tượng.

Rất bình thản, "Quả nhiên da mặt cậu cũng dày thật, được đó, nói tôi nghe một chút, sao cậu theo đuổi được nó?"

"Ồ... Anh ấy không phải là cảnh sát sao, tôi cứ tới cục cảnh sát tìm anh ấy khiếu nại, nói tôi không có bạn trai thôi..."

Đông Hải nghẹn một họng máu trong lòng, "Chết tiệt! Cậu thật mẹ nó ngu ngốc vô liêm sỉ."

Âm sắc của Kim Trí Ngân bình thản, giống như thường ngày, không có giận dỗi gì, "Cậu hỏi cái này làm gì?"

Sau đó lại dừng một chút, "Không lẽ..."

Ẩn ý trong câu này, Đông Hải đương nhiên hiểu được.

"Thả cái rắm mẹ mày! Ông đây mà đi theo đuổi người ta chắc? Con mẹ nó mày tưởng tao tiện giống mày hay gì?"

Mắng đủ rồi, Đông Hải lại có chút thở không nổi, "Cậu chỉ cần nói là được rồi, hỏi toàn mấy cái không đâu... Như đàn bà..."

Kim Trí Ngân là người thông minh, mấy câu đã đoán ra được ý của Đông Hải, chờ hắn mắng đủ rồi, liền kiên nhẫn nhắc nhở hắn mấy câu, "Theo đuổi hay không theo đuổi gì... Nếu như không thích, cậu làm sao cũng theo đuổi không được, ngược lại chỉ cần có cảm giác, nói một câu là xong rồi."

Đông Hải hơi sốt ruột, "Vậy tôi nói gì bây giờ?"

Kim Trí Ngân bắt đầu cười, "Muốn nói gì thì nói đó thôi..."

Đông Hải tỉnh táo lại, thấp giọng mắng một câu, "Chó chết."

Đầu bên kia không nhịn được cười, "Còn chuyện gì nữa không?"

Đông Hải ném điếu thuốc xuống, đưa chân dí tắt, "Cười cười cười! Cười cái rắm mẹ mày! Thẩm Hàm là cái thằng xấu xí! Mày cứ cười đi!"

Nói xong liền cúp điện thoại, tức đến nổ phổi nhìn đàn em, "Mấy đứa tụi bây, nói tao nghe chút... Làm sao mẹ nó tỏ tình với người ta vậy, đệt □□ nó, phiền chết đi được..."

Đàn em nghe hắn nói chuyện điện thoại cả buổi, trong lòng đã có tính toán, "Đông Hải... Hay là giờ em gọi điện thoại kêu người đặt khách sạn, rồi bắn pháo hoa ở bên ngoài gì đó, đến khi có bầu không khí rồi, chắc cũng quá rõ ràng rồi không cần phải nói gì nữa..."

Đông Hải lạnh lùng liếc nhìn người nói chuyện, "Mày học ai vậy?"

Tên đàn em đó ngượng ngùng cười cười, "Đông Hải, để anh chê cười rồi, em theo đuổi vợ em như vậy."

Đông Hải vừa nghe đã từng thành công, lập tức gật đầu, "Được rồi, cứ vậy đi."

Hách Tể ăn đủ vải ở khoa Hậu môn – trực tràng rồi, nhìn thời gian, thấy tới lúc phải về phòng khám điểm mặt, chào bác sĩ Phác một chút rồi đi.

Trước khi đi bác sĩ Phác còn cho cậu hai quả vải lớn.

Hách Tể cầm quả vải, ra cửa, đi cầu thang bên phía hành lang sát ban công.

Nghĩ người tương đối ít, thanh nhàn.

Kết quả mới lên tầng 1, thấy có mấy người đứng bên ban công nói chuyện, một người trong đó bởi vì thân hình cao lớn mà rất gây chú ý.

Hách Tể không khỏi nhìn thêm mấy lần.

Kết quả là bắt gặp ánh mắt của Đông Hải.

Đông Hải đang giao phó cho đàn em đi mua pháo hoa, ai ngờ thấy Hách Tể đang nhìn mình, trong lúc nhất thời thấy ngại vô cùng, vội vàng quay mặt qua chỗ khác.

Da mặt nóng lên, còn thấp giọng mắng một câu.

Mấy người bên cạnh nhanh chóng nên làm gì thì làm cái đó đi hết.

Hách Tể nhìn chằm chằm Đông Hải một hồi.

Chặc lưỡi, nghĩ người này đẹp trai đến rung động lòng người, đúng thực là nam thần.

Đông Hải nghe bên cạnh không có động tĩnh, còn tưởng Hách Tể đã đi, ai dè vừa mới quay mặt qua, liền nhìn thấy cặp mắt một mí trước mặt.

Trong lòng hơi ngứa ngáy.

Rất lạ lùng.

Trước đây thấy ngoại hình của Hách Tể chả ra sao, giờ trái lại càng nhìn càng vừa mắt, thấy cũng rất đẹp.

Mẹ nhà nó, trai đẹp xứng với trai đẹp, tài giỏi với tài giỏi, có chút đắc ý, đệt.

Hách Tể nhìn Đông Hải một hồi, "Sao anh lại ở đây?"

"Không phải cậu dẫn người khác đi khám sao? Tôi không có ai quan tâm nên tự thân vận động thôi..." Đông Hải nghiêm mặt, "Nó tỏ tình với cậu à?"

Hách Tể nhìn hắn một hồi, cười ha ha cả buổi.

Cuối cùng mới lắc đầu một cái, đưa cho Đông Hải một quả vải, "Cho anh ăn cái này, ngon lắm, rất ngọt."

Sau đó đưa quả còn lại cho hắn, "Cho anh hết."

Trong tay Đông Hải nắm hai quả vải, cảm thấy có hơi mất mặt.

Mình đã một đống tuổi, còn là trùm, lại chơi trò tình yêu này, mất giá thật.

Nhưng càng nghĩ như vậy, càng không hiểu sao cảm thấy rất này nọ, "À... Thì... Cậu tan làm xong tôi dẫn cậu đi ăn cơm nhé..."

Hách Tể hơi kinh ngạc, nghĩ hai người càng ngày càng tâm linh tương thông, cứ như vậy, cơ thể, mức độ ngầm hiểu trong lòng, chỉ còn thiếu gu thẩm mỹ.

Thật là, muốn mặc đồ đôi ra ngoài khoe khoang ghê.

"Đi ăn mì nha?"

"Ừ, được."

"Quán kế bên bệnh viện đi! Cái quán mà hồi trước tôi muốn đi á!"

"Ừ, được."

"Tôi ăn mì thịt thái sợi cải bẹ, anh ăn mì qua cầu, như vậy tôi có thể ăn được cả hai."

"Ừ, được."

"... Hả? Anh có ăn vải không, không ăn thì trả lại tôi, đừng có cầm hư..."

"Cm mới đưa cho tôi giờ đòi lại hả?" Đông Hải bỏ vải vào trong túi quần, túm Hách Tể đi, "Thật mẹ nó không biết phải trái... Lát nữa tôi đưa một túi cho cậu..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#haehyuk