Bạn Nhỏ Cùng Bàn Của Ảnh Đế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Hoàn/Zhihu] BẠN NHỎ CÙNG BÀN CỦA ẢNH ĐẾ

🍉 Văn Án:

Bức thư tình của nam Ảnh Đế cao lãnh viết cho bạn cùng bàn thời còn là học sinh lan truyền trên mạng xã hội.

Tôi chủ động thanh minh: "Là giả đó, đừng tin."

Sau đó, ngày kỷ niệm thành lập trường gặp lại nhau, Ảnh Đế hai mắt đỏ hoe chặn đường tôi, giọng đầy uất ức nói: "Bạn cùng bàn, ngay cả bức thư tình tự tay mình ném đi cũng không nhớ sao?"

🍉 Thể loại: Nam 9 chung tình, ngọt ngào
🍉 Tác Giả: 枕水
🍉 Editor: YuQing
🍉 Nguồn ảnh: 小红书号 278553083
--------------------------------------------------

NHẤP VÀO TỪNG ẢNH ĐỂ ĐỌC

--------------------------------------------------
📍 Bản chuyển ngữ "Bạn Nhỏ Cùng Bàn Của Ảnh Đế" thuộc quyền sở hữu của Nhật Nguyệt Tinh Hà, là một người văn minh vui lòng không tự ý re-up, sao chép, biên lại bản dịch.

#TruyenZhihu #Nhatnguyettinhha

BẠN NHỎ CÙNG BÀN CỦA ẢNH ĐẾ - [Chương 1-4]

1.

Tôi chưa bao giờ căng thẳng như vậy, đến thở mạnh cũng không dám thở.

Ảnh đế Tống từ lúc này đứng ngay trước mắt, khẽ gật đầu rồi ký tên cho cô gái trước mặt.

Ánh đèn làm cho gương mặt cậu ấy vừa cao lãnh vừa tôn quý.

"Cảm ơn Tống ca, câu hỏi mỗi ngày, chúng em khi nào thì có chị dâu ạ?" - Cô gái vẻ mặt gian manh hỏi.

"Sớm thôi." - Thanh âm trầm thấp lãnh đạm đập vào tai mọi người, ngay cả trong lòng cũng tê dại.

Cô gái bĩu môi: "Một năm trước anh cũng đã nói như vậy."

Tống Từ hơi nhếch khóe môi, nhưng nụ cười lại có chút khổ sở.

Đợi khi người hâm mộ gần như đã về hết, người trợ lý bước tới và nói điều gì đó với Tống Từ.

Cậu ta hình như có liếc nhìn tôi một cái, nhưng chưa kịp đợi tôi nói lời nào đã vội vã ngoảnh mặt rời đi.

Đã... không còn nhớ nữa sao?

Vẫn chán ghét tôi, vẫn không muốn gặp tôi à.

Hơi lạnh từ máy điều hòa phả vào mặt, tôi nhớ tới lời Lục Khả tối hôm qua nói: "Nhược Bảo, Tống Từ chắc là không thể nào thầm yêu cậu chứ."

Cô ấy hào hứng chỉ tôi bức thư tình đang lan truyền trên mạng xã hội.

Nhìn nhóm đồng nghiệp làm cùng với tôi bu đến càng ngày càng đông.

Tôi chủ động thanh minh: "Là giả đó, đừng tin."

Trên người Tống Từ, chưa bao giờ có thể phát ra khẩu khí khiêm tốn như vậy.

Đừng nói đến thư tình, ngay cả khi viết bảng kiểm điểm cậu ta vẫn cái giọng "Ông đây là nhất trên đời."

Lấy hết can đảm trong lòng, tôi nhấp vào mục bình luận của người hâm mộ.

"Tống ca bình thường cao cao tại thượng, sao viết thư tình liền có thể trở thành thiểm cẩu thế này, lại còn nũng nịu, nhất định là giả."

"Anti fan nào mà đùa dai nhàm chán thế, nhưng mà ông đây thích xem, nhanh tiếp tục cập nhật đi."

"Mặc dù là giả, nhưng nghĩ lại bộ dạng Tống ca cưa cẩm nữ sinh, cũng có chút đáng yêu."

".........."

Thư tình là giả.

Cho nên chuyện Tống Từ phải lòng tôi thì lại càng không thể.

Thời trung học, cậu ấy là một nhân vật làm mưa làm gió trong trường, bất kể là đi đến đâu đều huyên náo, hoa tươi vây chặt.

Sau đó cậu ấy trở thành Ảnh Đế hàng đầu hot nhất, sức ảnh hưởng không thể lường được.

Mà tôi chỉ là một nét vẽ vô cùng bình thường trong bức tranh thanh xuân đầy màu sắc của cậu ấy.

Bây giờ xem ra, cậu ấy cũng đã quên tôi.

2.

Khi tôi chuẩn bị lên xe taxi, một bóng người tiến lại gần từ xa, hét lên:

"Cô Trần đợi chút."

Sau khi nhìn rõ lại tôi mới biết đó là quản lý của Tống Từ: "Cô Trần, Tống ca bảo tôi hỏi cô, cô thật sự muốn gặp anh ấy sao?"

Điều này có thể là giả à? Tôi có hơi bối rối, nhưng vẫn gật đầu.

Người quản lý lau đi mồ hôi nhễ nhại: "Đi với tôi, Tống ca đang đợi cô trong xe. Cô cũng biết thân phận của Tống ca rồi đó, cho nên vừa rồi ở hội trường..."

Nghe anh quản lý khéo léo giải thích, tôi trong chớp mắt hiểu ngay.

Tống Từ là một ngôi sao tỏa sáng hàng đầu, còn tôi đối với cậu ấy mà nói, chỉ là một bạn học trung học bình thường.

Cậu ấy chắc chắn không thể ở trước mặt nhiều nhân viên trong hội trường như vậy mà chủ động đến tìm tôi rồi.

Là tôi quá không hiểu chuyện.

Trên đường đi, tôi nhận được tin nhắn từ Hiệu Trưởng gửi đến: "Tiểu Trần, thành công hay thất bại đều dựa vào một lần này, tóm lấy Ảnh đế, thăng chức tăng lương, đạt đến đỉnh cao của cuộc đời, xông lên."

Đi bộ từ phố xá nhộn nhịp đến một con ngõ vắng, anh quản lý nhìn xung quanh rồi mở cửa xe cho tôi.

Tôi nói cảm ơn, giọng tôi run lên vì căng thẳng.

Sau bảy năm, tôi nghĩ mình đã đủ dũng cảm để trưởng thành.

Nhưng thật không ngờ, tất cả những nỗ lực trước đó đều là vô ích khi đối mặt với cậu ấy, tôi lại quay trở về thành cô bé nhút nhát trước đây.

Thật ra, con người ta cuối cùng rồi cũng sẽ bị mắc kẹt trong cuộc sống của chính mình bởi những gì họ không thể có được khi còn trẻ.

"Tống lão sư, lâu rồi không gặp." – Tôi bắt chước cách những người ở trên TV gọi cậu ấy, rồi chậm rãi duỗi tay ra.

Cậu ấy đã giữ tay của tôi ngay lập tức, không cho tôi thời gian để hối hận. Cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay dường như đã truyền đến trái tim một người.

"Đã lâu không gặp, bạn cùng bàn."

Mấy từ cuối làm tăng thêm một chút mơ hồ và hoang mang cho bầu không khí u ám.

Tôi sững người vài giây, vội vàng rút tay lại, cố gắng ngồi xa cậu ta một chút, tư thế ngay ngắn.

"Lời mời dự lễ kỷ niệm thành lập trường đã gửi đến bộ phận quản lý của các cậu nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm chính xác. Cậu có thể dành chút thời gian để ngày hôm đó tham gia không? Tất cả các giáo viên và học sinh trong trường đều đang mong chờ sự xuất hiện của cậu đó."

Tôi đã chuẩn bị tâm lý để nhận lời từ chối, nhưng thật không ngờ...

Tống Từ tùy ý dựa vào lưng ghế, uể oải hỏi: "Tất cả giáo viên và học sinh trong trường, bao gồm cả cậu à?"

Đây... đây là mấu chốt sao?

Có lẽ là cảm thấy tim của tôi đập chưa đủ nhanh, cậu ấy nhìn tôi không chớp mắt, thẳng thắng hỏi thêm một câu: "Cậu có muốn tôi đến không, bạn cùng bàn."

Tôi hoảng hốt suýt nữa thì cắn phải vào lưỡi: "Toàn trường nhiệt liệt hoan nghênh cậu, mà tôi cũng là một phần của toàn trường."

Trời tháng sáu đúng là nóng không chịu nổi, cách qua một ô cửa kính rồi mà vẫn khiến người ta nóng đỏ bừng cả hai má.

Đây là quy trình giải quyết việc công, tôi không có bất kỳ ý định tư lợi nào, chỉ vì để thăng chức và tăng lương mà thôi.

Đúng, không sai, chính là như thế.

3.

Tống Từ tạm thời thay đổi chủ ý và quyết định quay lại trường cũ để tham gia lễ kỷ niệm của trường, điều này khiến toàn bộ ban Hiệu Trưởng bị sốc.

Nhà trường đã mời Tống Từ tham gia rất nhiều hoạt động trước đó, dù lời đề nghị có hấp dẫn đến đâu cũng đều bị từ chối không có ngoại lệ.

Sự kiêu ngạo và lạnh lùng của Tống Từ rất nổi tiếng trong giới showbiz, không bao giờ cúi đầu, không bao giờ dễ dãi, không bao giờ đón ý hùa theo bất kỳ điều gì.

Đạo lý đối nhân xử thế đối với cậu ta ở đây căn bản không có tác dụng.

Chuyện cậu ta đã không muốn làm, Lão Thiên Vương có đến cũng vô dụng.

Chuyện tham dự kỷ niệm thành lập trường, cậu ta đã từ chối trước đó. Lần này Hiệu Trưởng nhờ tôi làm trung gian mời giúp, nhưng kỳ thực ra ông ấy cũng không có bất kỳ hy vọng nào.

Thật không ngờ, Tống Từ không chỉ tự vả mặt mình mà còn đồng ý lời mời, lại còn từ chối lời mời đóng phim của một đạo diễn nổi tiếng để giải phóng lịch trình. Nghe nói, đoàn thể của cậu ta đã đợi ngày này rất lâu.

Sau vụ lần này, Hiệu Trưởng cho rằng mối quan hệ giữa tôi và Tống Từ rất là không bình thường. Giải thích thế nào cũng vô ích.

Mặc dù tôi tạm thời không hiểu tại sao Tống Từ lại thay đổi quyết định, nhưng chắc chắn không thể là do tôi được.

Thời trung học, tôi và Tống Từ quả thật không có thân thiết lắm, thậm chí có thể nói chúng tôi là người của hai thế giới.

Sau khi bố mẹ ly hôn, mẹ tiến thêm bước nữa đi lấy chồng xa, bố cũng làm ăn xa. Tôi được gửi nuôi ở nhà của chú.

Hằng ngày sau giờ học còn phải vác túi ra đồng nhặt ve chai, nhặt được đủ số lượng nhất định mới được về nhà.

Sáng sớm dậy, tôi còn phải nấu ăn rồi giặt quần áo cho chú, dì và anh họ của tôi.

Vào mùa đông, có rất nhiều vết nứt nẻ vì lạnh trên tay, Tống Từ đã nhìn thấy.

Cậu ấy vẫn ngẩng đầu lên, nhếch môi cười với tôi: "Bạn nhỏ cùng bàn, bài tập về nhà để tôi chép cho."

Một giây sau, sắc mặt cậu ấy đột nhiên trở nên lạnh xuống: "Tay cậu bị làm sao vậy?"

Tôi bị cái tính khí thô bạo của cậu ta dọa cho một phen, vội vàng kéo áo che tay lại.

Ngày hôm sau, cậu ta ném cho tôi một lọ thuốc mỡ, giọng điệu chỏng không nhưng vẫn không thể từ chối: "Mỗi ngày bôi một chút cho đến khi vết nứt nẻ biến mất".

Tống Từ bình thường có một chiếc áo khoác với cái giá chắc có thể trang trải chi phí sinh hoạt cho tôi tầm một hai tháng luôn đấy.

Chính vì vậy tôi nghĩ lọ thuốc mỡ kia hẳn là cũng đắt tiền, cho nên không dám nhận.

Cậu ta dúi vào tay tôi, giọng gắt gỏng nói: "Nhất định phải bôi đấy, nhìn mấy cái vết nứt nẻ này tôi thấy khó chịu."

Có lẽ Tống Từ có một chút ghét bỏ tôi chăng?

Nhưng mỗi lần thay đổi chỗ ngồi, chúng tôi đều được xếp cùng nhau. Và chúng tôi đã ngồi cùng bàn trong ba năm rồi.

4.

Sau khi Tống Từ khiêm tốn quay lại trường.

Nhóm con nhà giàu thời trung học do Tống Từ cầm đầu đã tổ chức họp lớp ở trường cấp 3. Tôi không định đi, nhưng Hiệu Trưởng nói, phải xây dựng mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với bọn họ, để cậu ấy cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của người yêu.

Ặc, là ông ấy bảo tôi đưa cậu ta đến mà.

Có rất nhiều người trong hội trường, nhưng rất dễ để nhận ra Tống Từ.

Nhiều người bao quanh cậu ấy ở trung tâm, vẫn đầu tóc ngắn y như cũ, nhưng phong độ có phần chính chắn và cao lãnh hơn.

Hôm đó gặp nhau trên xe, ánh đèn lờ mờ, tôi cũng không dám nhìn kỹ, chỉ vội vàng nhớ được một vài đường nét khái quát.

Khó có thể tưởng tượng chàng thanh niên nổi loạn ngày ấy với đôi mắt một mí bây giờ lại có thể diện vest và đi giày da một cách lịch lãm.

Mà tôi cũng đã thay đổi.

Không còn là cô bé sắc mặt gầy gò lem luốc, rụt rè không dám ngẩng đầu lên như thời cấp ba nữa.

Hiện tại tôi cũng đã biết diện váy đẹp, trang điểm nhẹ, nói chuyện tự nhiên phóng khoáng hơn.

Khoảng thời gian bảy năm, quả nhiên năm tháng sẽ tạc nên hình hài đẹp đẽ nhất của mỗi người.

Có mấy nam sinh cười đùa náo nhiệt không hiểu chuyện gì muốn đẩy hoa khôi Tô Nhu của lớp bên hồi đó đến bên cạnh Tống Từ.

Tô Nhu miệng thì nói "thế này không hay lắm đâu", nhưng cơ thể lại rất thành thật ngồi xuống.

Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng đó quả thật là lý do khiến tôi không muốn đến buổi gặp mặt.

Tô Nhu rất thích Tống Từ, đó là một bí mật công khai trong lớp.

Tô Nhu đậu vào ngành diễn xuất ở một trường đại học và sau đó tất nhiên là trở thành diễn viên rồi.

Còn Tống Từ thì đậu vào khoa chính quy của một trường đại học diễn xuất tốp đầu trong nước, sau khi tốt nghiệp, anh cũng bước chân vào showbiz.

Nhiều người hâm mộ nghi ngờ rằng anh ấy đến là vì Tô Nhu. Cả hai có rất nhiều người hâm mộ couple trên internet.

Bức thư tình vừa mới nổi trên mạng, Tô Nhu ngay lập tức gắn thẻ tôi trong nhóm bạn cùng lớp:

"Trần Nhược Nhược, cậu không phải là cố ý bịa ra sau đó đăng lên mạng gây sốt đấy chứ?"

Tôi muốn giải thích, nhưng chưa kịp gõ xong thì tin tức từ đầu dây bên kia đã ập đến như đạn đại bác.

"Bất kể cậu có viết hay không thì cũng nên hiểu rằng, cậu và Tống Từ hoàn toàn không có khả năng đâu. Đừng hiểu lầm tôi, tôi chỉ đang nghĩ cho cậu, sợ rằng cậu có những suy nghĩ không nên có, cuối cùng người đau khổ sẽ là cậu thôi."

Mặc dù tôi cảm nhận được rất rõ lòng thù địch của Tô Nhu đó, nhưng tôi là một người luôn mềm mỏng và không thích tranh luận với người khác.

Tôi thấy không trả lời cũng có chút bất lịch sự, cho nên đã gõ vài câu rồi gửi đi.

Tiếng la ó của các nam sinh vẫn không ngừng.

Tôi đến bên rìa chiếu nghỉ rồi ngồi xuống.

"Bảo Nhi, cậu vừa tiến vào hội trường, ánh mắt của Tống Từ đã như hận không thể dán lên người cậu, ánh mắt đó thật sự không bình thường." – Lục Khả đang nói nửa chừng, đột nhiên cúi đầu xuống.

Sau đó tôi mới nhận ra rằng Tống Từ đang thực sự đi qua đây.

Cậu ta bỏ mặc Tô Nhu và đi thẳng về phía chúng tôi.

Lục Khả kêu lên: "Nhược Bảo, bên ngoài hình như có tuyết rơi, tớ đi xem một chút."

Tôi muốn khóc mà không thành tiếng: "Bà chị ơi, giờ là tháng sáu rồi."

Lục Khả ghé sát tai tôi thì thầm: "Bầu không khí này quá thích hợp để tán tỉnh, cậu cố gắng lên nhé."

Rồi sau đó không thương tiếc bỏ mặc tôi chạy một mạch đi mất.

Tống Từ thừa dịp ngồi xuống bên cạnh tôi, ánh mắt đảo một vòng.

Đám con trai đang la ó lập tức yên lặng như gà.

Hóa ra, cho dù ngoại hình thay đổi như thế nào, luôn có một số điều đặc biệt có thể chống lại sự thay đổi của thời gian.

Những điều từng khiến tôi mặt đỏ tim đập, hiện tại vẫn còn y nguyên như cũ.

Bảy năm trước, để thoát khỏi cơn ác mộng, tôi lấy việc học làm cọng rơm cứu mạng duy nhất, ngày nào cũng đánh m/á/u gà múa bút thành văn.

Tống Từ lười biếng tựa cằm bên cạnh, ánh mắt hờ hững. Không nghiêm không túc gọi tôi là "bạn cùng bàn".

Cũng giống như bây giờ.

Tôi vô ý thức chạy đến hướng có âm thanh truyền đến, nghiêng mình luồng lách qua dòng người thì lại bắt gặp ngay ánh mắt của cậu ta.

Tôi cong khóe miệng cười xả giao: "Tống lão sư, chào cậu."

"Ừm."

Rõ ràng là điều hòa trong phòng đã bật lên hết cỡ nhưng Tống Từ vẫn hét lên bảo nóng, cậu ta cởi chiếc khuy trên cùng của áo sơ mi, để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, thoáng qua thoáng lại trước mặt tôi, tiết chế tiết chế thôi.

Tôi không thể không nghĩ đến hai từ "tán tỉnh" mà lúc nãy Lục Khả mới đề cập.

Nhanh chóng lấy bảng kế hoạch lễ mừng kỷ niệm trường ra, chuẩn bị ổn định tâm trạng lại để làm việc.

Tống Từ trước nay luôn không thích mấy cái thủ tục rườm ra này.

Nhưng lúc này lại không hề tỏ ra sốt ruột, dựa vào lưng ghế ngoan ngoãn nghe lời, từ chối hết những lời chúc rượu của mọi người xung quanh.

Sau khi buổi họp mặt kết thúc, tôi đi vào phòng rửa tay.

Lúc đi ra, mọi người đã về hết, chỉ còn Tống Từ ở ngoài cửa, uể oải hút thuốc.

Sau khi đến gần hơn, tôi nhận ra rằng đây không phải là thuốc lá, nó rõ ràng là một cây kẹo mút.

Tôi cắn chặt môi tiến lên: "Tống lão sư, sao cậu còn chưa đi?"

Cậu ta nhướng mày nhìn tôi, thẳng thừng: "Tôi không nhớ đường."

Đây cũng là lý do à?

Cậu ta có đặt cái bảng chỉ dẫn kia vào trong mắt không thế?

"Tôi sẽ gọi tài xế cho cậu..."
Tôi chưa kịp lấy điện thoại di động ra thì đã bị một bàn tay nóng bỏng nhẹ nhàng bấu vào sau gáy, đẩy tôi về phía trước.

"Tôi không thích người khác chạm vào xe của tôi. Bạn cùng bàn, làm ơn chỉ đường cho tôi đi."

(Còn tiếp...)

BẠN NHỎ CÙNG BÀN CỦA ẢNH ĐẾ - [Chương 5 - 8]

5.

Không gian bên trong xe chật chội.

Tôi thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi sữa tắm cam thoang thoảng trên người Tống Từ.

Giống hệt như bảy năm trước.

Điện thoại liên tục rung lên mấy lần.

Tống Từ tựa hồ tùy ý hỏi: "Bạn trai à?"

"Không, tôi không có bạn trai."

Tôi cúi đầu định trả lời Lục Khả, lại không để ý khóe môi cậu ta đang dần cong lên.

Lục Khả gửi cho tôi vô số dấu chấm than!!!

Cuối cùng là một đường link, bấm vào đó, là Weibo của Tống Từ.

Sự bùng nổ của bức thư tình đã khiến cho người hâm mộ vô cùng phấn khích.

Họ đã làm một video tập thể cùng hét lên với Tống Từ: "Tống lão sư, nhiều năm như vậy, anh đã buông bỏ bạn nữ cùng bàn ấy chưa?"
Thoạt nhìn nó chỉ giống như một trò đùa thôi.

Nhưng không nhờ, Tống Từ đã đích thân trả lời bằng cách đăng một comment: "Vẫn chưa."

Hai từ đơn giản đó đã gây ra một cơn sốt dư luận.

Trước đó, người hâm mộ đã nghi ngờ rằng đó là một bức thư tình do một anti fan đăng lên để chơi khăm, nhưng bây giờ nó được thú nhận là có thật.

Các fan nữ trên mạng khóc lóc, ríu rít bày tỏ mong ước được làm bạn nữ cùng bàn may mắn đó.

Bình luận được like nhiều nhất là:

"Hóa ra ngay cả ảnh đế cũng sẽ trở thành thiểm cẩu trước mặt người mà mình thích."

Tôi nhìn Tống Từ với vẻ hoài nghi.

Ánh đèn mờ mờ trong xe làm nổi bật đường nét gợi cảm và sắc sảo của cậu ấy.

Xe dừng chầm chậm trước đèn đỏ.

Tôi nhẹ nhàng nói: "Bài đăng Weibo mới của cậu chỉ là đùa giỡn với fan thôi đúng không, bức thư tình kia rõ ràng là giả."

Có một vài giây im lặng.

Tống Từ quay đầu lại, gương mặt ẩn hiện trong ánh đèn lờ mờ nhìn không rõ.

"Cậu thậm chí không nhớ đến bức thư tình mà mình tự tay vứt đi sao."

Cái gì?!

Cậu ta nói cái gì?

Tống Từ thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, có chút suy tư: "Hay là nói, cậu còn không biết đó là bức thư tình tôi gửi cho cậu?"

Đèn đường hai bên đường cùng nhau sáng lên.

Cậu ta bỗng nở nụ cười như một đứa trẻ, lẩm bẩm một mình: "Hóa ra không phải là cậu ghét tôi, ban đầu vốn dĩ cũng chẳng muốn tôi."

6.

Sau khi trở lại ký túc xá của trường.

Tôi lục tung chiếc rương đồ của mình rất lâu và tìm thấy một hộp sao giấy mà năm đó Tống Từ để lại trên bàn cho tôi sau lễ tốt nghiệp.

Lúc đó, sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi trở lại trường để thu dọn đồ đạc.

Nhìn thấy một hộp sao giấy cùng với bức thư màu tím đặt ở trên bàn.

Người viết thư rất là khoa trương, như sợ người khác không biết đây là thư tình vậy. Còn vẽ lên đó rất nhiều trái tim tình yêu nữa.

Tôi hỏi cô bạn ở quầy lễ tân những thứ này là của ai.

Cô ấy nói với tôi rằng những ngôi sao giấy là do Tống Từ mang đến, còn bức thư là của anh họ tôi.

Cơn ác mộng một lần nữa khiến tôi nghẹt thở.

Gương mặt bóng dầu cùng với ánh mắt dê xồm của anh họ khiến tôi buồn nôn.

Khi mới học cấp ba, tôi đã lấy hết can đảm khéo léo nói vấn đề này với dì.

Tôi hỏi bà ấy có thể đừng cho phép anh họ ra vào tầng hầm nơi tôi ở không.

Nhưng bà ấy chỉ trợn tròn mắt chằm chằm nhìn tôi: "Trần Nhược Nhược, mày quên đây là nhà của ai sao? Giai Minh chúng ta tự nhiên muốn đi đâu thì đi."

Nói xong bà ấy khinh bỉ nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới: "Nhìn cứ như con chuột sống dưới cống mà làm như mình hấp dẫn được nhiều người thích lắm ấy."

Quả nhiên, ngày hôm sau, tôi lại bị thiếu mất một chiếc qu/ần l/ót nữa.

Tôi lén mượn điện thoại của cô giáo để gọi cho mẹ nhưng mẹ đã cúp máy khi nghe tiếng tôi khóc.

Chỉ vỏn vẹn để lại một câu: "Trần Nhược Nhược, mày họ Trần, tao họ Lý, chúng ta không có quan hệ gì hết, không ai quan tâm cảm xúc của mày đâu, cũng không ai yêu thương mày cả, mày đừng quấy rầy tao nữa."

Khi tôi gọi điện cho bố, ông ấy cho rằng tôi đang làm ầm lên, nói rằng con gái không nên đọc quá nhiều sách, càng đọc càng ngờ nghệch ra.

Nếu biết sớm như thế đã cho tôi nghỉ học đi làm, gả chồng sinh con rồi.

Tôi lặng lẽ nuốt nước mắt vào trong và chăm chỉ học hành hơn.

Đồng thời bí mật khóa cửa tầng hầm lại.

Kết quả là hôm sau đi học về, tôi bị anh họ và đám bạn của anh ấy chặn đầu ngõ.

"Đây là em gái ngoan của tôi, thấy thế nào, em ấy xinh không? "

Hai người ấy với ánh mắt xấu xa nhìn tôi.

Tôi siết chặt dây đeo cặp sách, run lên vì sợ hãi, vừa vùng vẫy vừa liều mạng chạy ra ngoài, thì nhìn thấy Tống Từ ở góc đường.

Hai chân mềm nhũn, ngã vào lòng cậu ấy.

Tống Từ uể oải cắn điếu thuốc, sợi dây chuyền bạc quanh cổ cậu ấy sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Giọng nói khàn khàn như đang cố nén lửa giận: "Bạn cùng bàn, vừa rồi tụi nó đụng vào tay nào của cậu?"

Lúc đó, tôi chỉ nghĩ mình thật may mắn khi gặp được Tống Từ ở một nơi hẻo lánh như vậy.

Tôi không biết là cậu ấy đã để ý tới sắc mặt lo lắng của tôi mấy hôm nay cho nên ngày nào cũng âm thầm theo tôi sau giờ học.

Anh họ tôi cùng bạn của hắn sau khi biết tôi và Tống Từ có quen biết, nhìn nhau trong vài giây rồi lao đến.

Tống Từ một tay kéo tôi về phía con ngõ nhỏ: "Bạn cùng bàn, cậu về nhà trước đi."

Tôi giả vờ bỏ đi, nhưng thực ra là bí mật tìm một nơi để trốn.

Chẳng mấy chốc, trong ngõ lần lượt vang lên những tiếng than khóc.

Mặt trời lặn trên bầu trời một màu đỏ như m/á/u, cơn gió hanh khô cũng dần lắng xuống.

Tống Từ chậm rãi đi ra ngoài, cúi đầu nhìn hai người nằm trên mặt đất.

"Sau này nếu như còn nhìn thấy tụi bây quấy rối nữ sinh, gặp một lần tao đ/ánh ta một lần."

Anh họ và bọn bạn của hắn vừa khóc vừa gật đầu.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy Tống Từ như thế này.

Có một luồng khí ớn lạnh đáng sợ truyền khắp người cậu ta.

Kể từ đó anh họ bớt phóng túng rất nhiều, cũng không còn viết cho tôi mấy tờ giấy kỳ kỳ quái quái nữa.

Không ngờ sau khi thi đại học xong, anh họ lại tiếp tục có những suy nghĩ không đứng đắn như vậy.

Tôi phẫn nộ từ đáy lòng, cầm bức thư lên và thẳng tay ném nó đi.

"Đừng để tôi nhìn thấy những thứ ghê tởm như vậy nữa!"

Khi tôi nói điều này, Tống Từ đang đứng ở ngoài cửa, trên mặt cắt không còn một giọt m/á/u.

Tôi cứ nghĩ cậu ấy đã quên hộp sao giấy, vội vàng mang lại chổ ngồi của cậu ấy.

Nhưng khi tôi ngước nhìn lên lần nữa, Tống Từ đã biến mất.

Vị thiếu gia này nghĩ sao là làm vậy, tôi cũng không quan tâm lắm.

Chỉ là cảm thấy có chút tiếc nuối.

Lần cuối gặp nhau, chúng tôi đến một câu chào tạm biệt đàng hoàng cũng không có.

Tôi mở điện thoại và đọc lại bức thư tình một cách cẩn thận.

Hóa ra năm mười bảy tuổi tôi từng nghĩ mình mặt phủ đầy bụi, hoang vắng cằn cỗi, chắc là không ai quan tâm đến mình đâu, thật không ngờ rằng vẫn có một thiếu niên âm thầm dõi theo, xem như bảo bối.

Mẹ nhìn xem, mẹ lầm rồi, vẫn còn có người yêu tôi.

7.

Sáng sớm hôm sau, Tống Từ đeo kính râm đứng dưới lầu.

Những nữ sinh bao vây xung quanh xin được ký tên.

Thấy vậy, Hiệu Trưởng hét lên: "Sáng nay các em không cần vào học sao?"

Các học sinh bỏ chạy tán loạn, "trưởng đoàn kịch Tứ Xuyên" lập tức thay đổi khuôn mặt và nở một nụ cười trìu mến, lấy ra tấm bưu thiếp đã chuẩn bị trước.

"Tống lão sự, ký cho tôi được không, con gái của tôi rất thích cậu."

Tống Từ lạnh lùng không nói lời nào ký cho ông ấy.

Sau khi ký ngay ngắn, cậu ta sải bước về phía tôi.

Hiệu Trưởng điên cuồng nháy mắt với tôi, ra hiệu cho tôi hãy dỗ dành vị đại thần này.

Tống Từ tháo kính râm ra, để lộ màu xanh nhạt trong mắt.

Tôi cũng không trốn được, nên chỉ biết hỏi: "Đến từ khi nào vậy?".

"Hai giờ sáng."

Ngưng lại một chút, cậu ta thấp giọng bổ sung thêm: "Không ngủ được, trong đầu chỉ toàn là cậu."

Tất cả cơn buồn ngủ mơ hồ của tôi bỗng nhiên bay đi mất.

Sau khi kết thúc lễ kỷ niệm trường.

Tống Từ đi đến lớp học cũ của chúng tôi năm đó, ngồi lại chổ mà cậu ấy đã từng ngồi, thoải mái duỗi thẳng đôi chân dài của mình. Ngẩng đầu, cười xấu xa: "Bạn cùng bạn, cho tôi xem bài tập của cậu nào."

"Được."

"Bạn cùng bàn, bút rơi rồi, nhặt lên đi."

"Được."

"Bạn cùng bàn, làm bạn gái tôi đi."

"Không được. "

Tống Từ nhướng mày, bóc một viên kẹo dâu bỏ vào miệng.

Cậu ta đại khái không biết rằng, dáng vẻ mình ngậm kẹo và ngậm thuốc lá vô cùng giống nhau.

"Tôi đã đợi bảy năm, cũng không ngại đợi thêm một tiếng rưỡi nữa."

"Nếu như tôi cứ nhất định không thì sao?"

"Vậy thì mỗi ngày tôi đều đến trường của cậu tham gia hoạt động, để cậu tăng ca thêm."

Ơ, bản chất của con sói xấu xa vẫn không thay đổi.

8.

"Cậu từ chối Tống Từ?"

Lục Khả kinh ngạc nhảy dựng lên.

"Xin cậu đấy bảo bối à, người ta là tượng đài nổi tiếng quốc dân đấy. Vừa đẹp trai lại giàu có, đời tư trong sạch, là người tình trong mộng của vô số phụ nữ, điều quan trọng nhất là vẫn một lòng như vậy."

Tôi im lặng một hồi lâu: "Nhưng mà, cũng không phải nhất định vì cậu ta xuất sắc thì tớ phải làm bạn gái của cậu ta."

Lục Khả bĩu môi, cắn ống hút và uống một ngụm nước chanh: "Cậu nói cũng đúng, nhưng Bảo Nhi à, cậu hãy tự hỏi bản thân mình rằng có thực sự có tình cảm với Tống Từ không?"

"Có đó. Chỉ là giữa chúng tớ có khoảng thời gian bảy năm, trong khoảng thời gian này, tớ luôn muốn buông bỏ cậu ấy, thần kinh đã căng thẳng quá lâu rồi, hiện tại tớ muốn dành thời gian cho mình thôi."

Lục Khả vỗ vai tôi: "Nhược Bảo, bất kể cậu làm gì tớ cũng sẽ ủng hộ cậu. Tớ chỉ là cảm thấy cuộc sống của cậu quá cay đắng rồi, cậu nên có một chút ngọt ngào."

(Còn Tiếp...)

BẠN NHỎ CÙNG BÀN CỦA ẢNH ĐẾ - [Chương 9 - 13] [Hoàn]

9.

Tống Từ nói là cậu ta sẽ khiến tôi phải tăng ca mỗi ngày.

Tôi cứ nghĩ đó là một câu nói đùa, ai ngờ cậu ta nói thế nào thì làm thế ấy thật.

Vào những ngày nghỉ hè, bộ phim tuổi thanh xuân do cậu ta đóng vai chính đã chọn trường của tôi làm địa điểm quay phim.

Trong quá trình quay phim, sự nổi tiếng của những bức thư tình đã lên đến đỉnh điểm.

Cũng vào thời điểm này, Tô Nhu công bố một bức ảnh của cậu ta ở trường trung học.

Người hâm mộ ngay lập tức cho rằng cậu ta với "bạn cùng bàn" trong bức thư là có mối liên hệ với nhau, để lại rất nhiều comment ở khu vực bình luận để chờ cậu ta xác nhận.

Tô Nhu không có phủ nhận, vả lại còn đưa ra câu trả lời rất là mơ hồ.

Fan couple vô cùng thích thú muốn sập cả mạng internet.

Lục Khả mỗi ngày đều sẽ mắng ít nhất tám trăm lần: "Thật sự vì xấu hổ mà không thừa nhận sao?"

Mặc dù tôi không thường xuyên lướt Internet, nhưng thỉnh thoảng tôi có thể thấy những tin tức tương tự như vậy.

Dư luận ngày càng sôi sục, Weibo của Tống Từ vốn tạm ngưng đã lâu bỗng nhiên đăng tải một cập nhật mới.

Bài đăng của Tống Từ: "Bạn cùng bàn của tôi là một cô gái dịu dàng và đáng yêu. Cô ấy không phải là một minh tinh, nhưng vẫn có thể tự mình tỏa sáng. Cô ấy chỉ ở đó, cũng chẳng cần phải làm gì thì vẫn là nhịp đập trái tim trong thanh xuân của tôi. Vừa mới bắt đầu yêu là cô ấy, cả đời này cũng sẽ chỉ có mình cô ấy."

Ngay khi tuyên bố ẩn ý được đưa ra, Tô Nhu đã nhanh chóng bị phản ứng dữ dội.

Sức chiến đấu của người âm mộ Tống Từ phải nói là mạnh nhất trên mạng xã hội.

Ước tính tài nguyên của Tô Nhu có thể sẽ bị ảnh hưởng trong một thời gian dài.

Vào ngày đăng Weibo, Tống Từ chở tôi đến cổng trường ăn trưa như thường lệ, giọng điệu lười biếng và lẩm cẩm khiến người ta ngứa mắt:

"Bạn nhỏ cùng bàn, cậu có thấy vui không?"

Tôi không hề phô trương, nhưng khóe miệng nhếch lên lộ ra một chút cảm xúc.

Tôi chỉ có thể cố gắng kìm nén, chỉ vào chú cún ngoài cửa hàng: "Tôi cười vì nó quá đáng yêu thôi."

"Tôi không đáng yêu như vậy." - Tống Từ nhẹ giọng lẩm bẩm, hơi giơ tay ra hiệu đầu hàng.

"Tôi thừa nhận, chuyện này là tôi chưa xử lý kịp thời, sau này sẽ không thế nữa."

Hiếm khi thấy Tống Từ tỏ ra yếu thế như vậy, thực sự trông giống như một tiểu gâu gâu cao quý với cái đuôi lười biếng đang vẫy.

Chỉ là sau đó Lục Khả đã dùng một lời duy nhất để vạch trần: "Cái gì mà không kịp xử lý, tôi thấy tên này cố tình làm thế để xem cậu có ghen không thì có."

Sau đó mấy ngày, khối lượng công việc của trường tăng đột biến, tôi bận rộn đến mức gần như chân không chạm được đất.

Khi công việc kết thúc, tôi đột nhiên rất muốn gặp Tống Từ.

Tôi vớ lấy áo khoác vội vàng chạy xuống lầu, tôi hơi loạng choạng vì chạy quá nhanh, nhưng khi ngẩng đầu lên, tôi thấy Tống Từ đang đứng dưới ánh đèn đường.

Áo phông trắng quần tây đen, nụ cười lưu manh, trong lúc mơ hồ, tôi như trở về ngày đầu tiên gặp cậu ấy.

Trong mùa hè khắc khoải tiếng ve kêu, cậu ấy tựa vào hành lang ngập nắng.

Áo trắng học sinh tung bay trong gió, dường như gói ghém trong đấy bí mật lớn nhất cả tuổi thanh xuân của tôi.

Tống Từ sải những bước dài đến bên cạnh tôi, hơi cúi người xuống và nói một cách tự hào:

"Bạn cùng bàn, có nhớ tôi nhiều không?"

Tôi bất ngờ vòng tay qua eo và nhào vào vòng tay cậu ấy.

Người được ôm trong vòng tay sững sờ vài giây, trên vành tai hiện lên một tầng ửng hồng.

Vừa rồi rõ ràng là muốn trêu chọc người khác, nhưng lúc này lại hành động như một cậu bé mười sáu mười bảy tuổi ngây thơ không biết nên làm thế nào.

Đêm đó, tôi kể cho cậu ấy nghe mọi chuyện, về anh họ tôi, về bố mẹ tôi, về sự thật về bức thư tình bị thất lạc...

"Tống Từ, thực xin lỗi, là tại tôi đã để cậu hiểu lầm lâu như vậy."

"Cho nên, đây là những lý do khiến cậu lúc đó tự ti?"

Tôi gật đầu.

Tống Từ mỉm cười, xoa xoa đầu tôi như một chú cún nhỏ: "Bạn cùng bàn à, có trách thì trách cậu quá xinh xắn, quá thu hút ánh nhìn của người ta, tính cách quá hoàn mỹ, quá đặc biệt."

Tôi hơi sững lại, lúc đó mọi người đều nói tôi giống như một con chuột ở dưới cống.

"Bạn cùng bàn, bọn họ ghét cậu không phải vì cậu kém, ngược lại bởi vì cậu là một thiên sứ quá tỏa sáng, những người đó chỉ vì ghen tị nên bôi nhọ cậu thôi. Cậu nên tự hào mới phải, những con chuột dưới cống không bằng một phần mười nghìn cậu."

Tôi bị sự chân thành trong mắt Tống Từ làm cho giật mình: "Tôi, tốt như vậy?"

"Đương nhiên là hai mắt, hai tai, một mũi và một miệng, không lợi hại sao? Thật tuyệt!"

"..."

"Cậu là người từ lúc trẻ anh đây đã thích, cho dù cậu không tin vào chính mình cũng nhất định phải tin vào mắt nhìn của anh đây chứ."

10.

Nếu không phải sau này quản lý của cậu ấy tìm tôi, có lẽ tôi thực sự nghĩ rằng hôm đó tâm trạng của Tống Từ không tệ, còn có thể chọc cười tôi bằng cách pha trò.

Tống Từ ngày thường lạnh lùng cao ngạo, hình ảnh đôi mắt trên cao của cậu ấy đã quá ăn sâu vào lòng người, nhưng với tôi thì khác.

Một lúc lâu sau, mọi người trong tổ sản xuất cũng hiểu tôi là cô gái cùng bàn nhưng họ không nói gì.

Cho đến khi người đại diện tới cửa: "Xin chào, đây có phải là cô Trần, bạn nữ cùng bàn với Tống lão sư không?"

"Là tôi."

Nụ cười của người quản lý có chút khổ sở: "Cô Trần, xin lỗi đã làm phiền cô. Sau khi từ chỗ cô trở về lần trước, tình trạng của Tống lão sư rất tệ, anh ấy đã đánh trong phòng tập đấm bốc đến tận khuya, đến nỗi ngón tay mỏi nhừ."

"Hả?"

"Tống lão sư dường như đang hối hận tại sao không phát hiện ra tình cảnh của cô sớm hơn mà lại để cô phải một mình đối mặt với những ác ý như vậy."

Người quản lý tạm ngưng một chút, rồi bổ sung thêm: "Cô Trần, Tống lão sư thật sự rất yêu cô, anh ấy vì cô nên mới gia nhập làng giải trí, bởi vì chỉ có như thế mới có thể khiến cô nhìn anh ấy nhiều thêm một chút. Ngày nào Tống lão sư cũng vào QQ chat của cô, nhập một đoạn tin nhắn thật dài, nhưng rồi lại xóa."

"Anh Tống mỗi lần say rượu, thường coi chúng tôi thành cô mà không ngừng nói: Tại sao cậu lại ghét tôi, tôi không hút thuốc, không đánh nhau nữa, cái gì cũng thay đổi được, cậu đừng ghét tôi nữa có được không, tôi cũng không có tệ lắm mà."

Nghe đến điều này, tôi cảm thấy chua xót không thể kiểm soát trong lòng.

Tống Từ, một người rõ ràng là kiêu ngạo trên cả kiêu ngạo, cho dù trời có sập xuống cũng sẽ không bao giờ cúi đầu.

Người quản lý: "Không chỉ vậy, anh Tống còn thường viết mọi thứ lên giấy, sau đó gấp chúng lại thành những ngôi sao. Tôi nghĩ anh ấy viết những thứ đó cũng là dành cho cô. Cô Trần, mặc dù nói có hơi phóng đại nhưng tôi thực sự cảm thấy anh Tống coi cô như một phần cuộc sống của anh ấy."

"Cô có thể không biết, sau khi anh Tống gặp cô ở trong xe ngày hôm đó, chân của anh ấy như mềm nhũn đến mức không thể nhấc nổi trên mặt đất."

Sau khi người đại diện rời đi, tôi lại lấy hộp sao giấy ra.

Chọn đại một cái lấy ra và mở nó từ từ. Thật sự là những câu nhật ký ngắn.

"Ngày thứ 40 quen bạn cùng bàn: Cô ấy lại đứng đầu lớp, làm sao đây, lo quá đi. Đêm nay thức khuya học bài!"

Tôi gỡ thêm vài cái nữa và xem đến tận khuya.

"Ngày thứ 90 quen bạn cùng bàn: Kỳ lạ, tay của bạn cùng bàn làm sao lại thành ra thế này, hôm qua đã mua cho một lọ thuốc bôi nhưng cậu ấy không muốn, ghét mình à?"

"Ngày thứ 200 quen bạn cùng bàn: Bảng thống kê của tiểu tổ tông đó rơi trên mặt đất và bị học sinh trực ban quét đi, sắp khóc rồi. Chắc cả đời này cậu ấy cũng không biết anh đây đã lục tung thùng rác để tìm lại cho cậu ấy. Vứt lung tung bừa bãi, sau này cậu phải sống thế nào đây."

"Ngày thứ 520 quen bạn cùng bàn: Lúc bạn cùng bàn đi ngang qua sân bóng, mình cố tình cởi áo không biết cô ấy có thấy không. Ôi là trời, từ khi nào anh đây lại rơi vào tình cảnh phải dùng nhan sắc câu dẫn người ta vậy?"

"..."

Ba năm yêu thầm, bảy năm kiên trì.

Tôi đột nhiên không dám đoán Tống Từ đã dành cho mình bao nhiêu tình cảm.

Và đâu là điểm mấu chốt của tình yêu này?

Sự rung động của thanh xuân hay là ngay từ đầu vốn đã khó nói rõ.

Tình yêu này không biết đã bắt đầu từ khi nào, mỗi lúc một sâu đậm.

11.

Đoàn phim của Tống Từ nghỉ hai ngày, nói là muốn bù đắp cho tuổi thơ đã mất của tôi, đưa tôi đến công viên giải trí dành cho trẻ em nổi tiếng nhất thành phố.

Trước khi lên đường, Tô Nhu muốn bắt xe đến cùng đi chơi.

"Anh Tống, em biết mình sai rồi, em sẽ không bao giờ động vào cô gái anh thích nữa. Hãy cho em một cơ hội nữa được không, em sẽ làm anh hài lòng."

Giọng điệu của cô ta thì ngọt ngào, nhưng ăn mặc lại vô cùng hở hang.

Tống Từ dường như cũng đã quen với cảnh tượng này, uể oải nhướng mi, giọng điệu không hài lòng nói:
"Tôi không thích người khác động vào xe mình, chỉ có vợ tôi mới được ngồi thôi. Cô về đi, sau này học cách đứng đắn vào."

Tô Nhu vẫn cười ra vẻ nịnh nọt, Tống Từ dần mất kiên nhẫn, trực tiếp mở cửa lên xe.

Tôi từ cửa xe bên ghế phụ bước ra, cởi áo khoác ngoài khoác lên vai Tô Nhu, ghé sát vào tai cô ta thì thầm mấy câu.

Cô ta dường như không ngờ rằng tôi đang ở trong xe, một tia hoảng sợ hiện lên trong mắt cô ta và sau đó vội vàng bỏ đi.

Trên đường đi, Tống Từ không ngừng tự luyến khen mình.

"Tôi có phải là hình tượng đàn ông gương mẫu không?"

".... Cài cúc áo của cậu lại trước đi."

Kể từ khi gặp lại Tống Từ, tôi chưa từng thấy cậu ấy mặc quần áo đàng hoàng trước mặt tôi.

Không phải là quần thể thao màu xám thì cũng là áo sơ mi cổ rộng, giống như kiểu trêu ghẹo muốn người ta ph/ạm t/ội vậy.

Tống Từ khẽ cong môi cười, thẳng thắng thừa nhận: "Bạn cùng bàn à, cái này không giống, tôi chỉ muốn cho một mình cậu xem thôi."

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng làm dịu đi hơi nóng trên má.

Khu vui chơi rất lớn, trong lúc nghỉ ngơi giữa chừng, tôi thấy cô bé bên cạnh đang túm lấy áo của mẹ, í ới đòi váy công chúa.

Mẹ của cô bé do dự một lúc, rồi quyết định không mua.

Thay vào đó Tống Từ bước tới, mua một chiếc váy nhỏ có in hình quả dâu tây rồi quay lại.

Chiếc váy xinh xắn tỏa sáng rực rỡ trong nắng.

Cô bé chạy tới, háo hức hai mắt long lanh nhìn tôi: "Chị ơi, chị là người lớn rồi, mẹ em nói người lớn không mặc được váy công chúa."

Tôi còn chưa kịp mở miệng, Tống Từ đã kiêu ngạo hếch cằm lên: Chị đây là tiểu công chúa của anh, em có ý kiến gì sao?"

Tôi: "..."

Cô bé giậm chân giận dỗi chạy tới phàn nàn với mẹ.

Mẹ của cô bé sửng sốt một lúc, rồi hét lên: "Tống Từ, thật sự là Tống Từ sao?"

Cậu ấy muốn nắm tay tôi và chạy, nhưng lúc cậu ấy định chạm vào thì lại thay đổi ý định, chỉ nắm lấy cổ tay áo của tôi mà kéo đi thôi.

Rõ ràng là trong sáng ngây thơ, vậy mà lại giả vờ làm một con sói với chiếc đuôi lớn làm gì.

Tôi cố kìm nén nụ cười, bình tĩnh chủ động nắm lấy tay cậu ấy, có thể cảm nhận được rõ từng đầu ngón tay của cậu ấy đang run lên.

Chạy mệt mỏi, tôi ngồi trên băng ghế nghỉ ngơi, Tống Từ miễn cưỡng buông tay, chạy đi mua một hộp dâu tây mọng nước, rửa sạch đưa cho tôi.

Nhớ đến chiếc váy in hình dâu tây ban nãy, tôi có chút nghi hoặc: "Tống Từ, sao cậu biết tôi thích dâu tây?"

Tống Từ tùy ý gõ nhẹ lên đầu tôi: "Chuyện gì của cậu mà tôi không biết, có ngọt không?"

"Ngọt."

Lúc còn đi học, có một quầy bán trái cây bên đường sau giờ học, ngày nào tôi cũng bị những quả dâu tây đỏ mọng thu hút.

Nhưng tôi biết, chú thím sẽ không thể nào mua cho tôi, nên tôi cũng chẳng mong đợi.

Nhưng không biết từ lúc nào, bà chủ quầy bán bỗng mê mẩn trò bóc thăm ăn trái cây miễn phí. May mắn của tôi cũng rất tốt, lúc nào tôi cũng rút được thẻ dâu.

Mỗi ngày một quả dâu, điều đó đã trở thành một mảng màu tươi sáng trong ký ức ảm đạm ấy.

"Đúng rồi, lúc ở hầm gửi xe cậu đã nói gì với Tô Nhu vậy?"

"Tống Từ là của tôi." – Tôi chỉ thầm nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra.

Chỉ đỏ mặt, miệng khẽ lẩm bẩm: "Không có gì."

12.

Quá trình quay phim của Tống Từ diễn ra suôn sẻ.

Dựa vào thành tích giảng dạy xuất sắc của mình, tôi đã thành công được thăng chức và tăng lương.

Mọi thứ dường như đang diễn ra tốt đẹp thì bỗng nhiên trên mạng bất ngờ rộ lên thông tin Tống Từ thời còn là học sinh gây gổ, đánh nhau, cố tình làm bị thương người khác.

Hai người tự xưng là nạn nhân cũng đính kèm bản báo cáo bằng chứng về vết thương của họ trong bệnh viện năm đó.

Cùng lúc đó, trên điện thoại di động của tôi hiện lên tin nhắn từ anh họ: "Trần Nhược Nhược, mày hiện tại trở nên giàu có rồi, nên đã quên những người thân nghèo khổ này chứ gì? Nói cho mày biết tao muốn một ngàn vạn, nếu không tao sẽ để cho mày tận mắt chứng kiến Tống Từ thân bại danh liệt."

Sau khi nhìn thấy giọng điệu ớn lạnh quen thuộc này, tôi lại nhớ đến ngày tôi nhận giấy báo trúng tuyển đại học.

Bố tôi tiến thêm bước nữa, định cư ở tỉnh khác và quyết định sau này sẽ không gửi tiền về quê.

Chú thím của tôi thấy rằng tôi không thể mang lại lợi ích gì được nữa, vì vậy họ nhanh chóng vạch ranh giới và cắt đứt quan hệ với tôi.

Tôi vừa đi học vừa làm công việc bán thời gian, hoàn thành xuất sắc chương trình đại học.

Lúc đó tôi nghĩ cơn ác mộng cuối cùng đã kết thúc, nhưng không ngờ nó lại quay lại.

Trước sức ép ngày càng lớn của dư luận, rất nhiều hoạt động của Tống Từ buộc phải dừng lại.

Anh họ tôi ngày nào cũng gửi tin nhắn đe dọa.

Hắn biết rằng, nếu tôi muốn đứng lên bảo vệ Tống Từ sẽ phải phơi bày quá khứ không mấy tốt đẹp trước mặt công chúng.

Hắn chắc chắn rằng tôi sẽ không dám.

Nhưng tôi đã không còn là cô bé bất lực hèn nhát như lúc ấy nữa.

Tôi đã có Tống Từ rồi.

Lúc tôi xin lỗi cậu ấy trước cơn bão dư luận, cậu ấy chỉ nhẹ nhàng ôm tôi vào vòng tay, mỉm cười và nói:

"Đó không phải lỗi của cậu, cho dù có làm lại hàng trăm lần, tôi vẫn sẽ làm vậy. Không phải chỉ là phía mấy thương hiệu chấm dứt hợp tác thôi sao, thiệt hại cũng không bao nhiêu, không cần phải vì mấy ngàn vạn mà làm cho bạn nhỏ cùng bàn không vui được."

Có được phần dũng khí được yêu thương này, tôi bắt đầu cố gắng tìm bằng chứng về việc bị bắt nạt năm đó.

Lúc bắt đầu, Blogger ẩn danh đăng bức thư tình đột nhiên nhắn tin riêng cho tôi.

"Nhược nhược, tôi là lễ tân năm đó ở trường của cô, cô có nhớ không? Tôi rất xin lỗi vì lúc ấy đã nói dối cô. Nhưng tôi là bị ép buộc, anh họ của cô đã dùng d/a/o đe dọa tôi sau khi phát hiện ra bức thư tình và bảo rằng phải nói với cô đó là của hắn. Lúc đó tôi còn trẻ người non dạ nên cảm thấy rất sợ hãi, bây giờ tôi đã trưởng thành, tôi muốn giúp cô."

Với nổ lực của hai người chúng tôi, manh mối đầu đuôi sự việc khi đó dần được tìm gom lại hoàn chỉnh.

Và "một ngàn vạn" trong tin nhắn của anh họ, chính là mấu chốt đầu tiên giúp định hướng những bước tiếp theo cho tôi.

Sau khi xác minh thì thấy rằng đó là một món nợ cờ bạc.

Chính xác những gì tôi mong đợi.

Cuối cùng, chúng tôi đã đưa ra một tuyên bố chung và đăng nó lên Internet, mức độ phổ biến của bài đăng tăng vọt.

Rất nhiều cô gái có hoàn cảnh tương tự như tôi động viên an ủi nhau dưới phần bình luận.

Tiếng xấu của Tống Từ cũng dần thay đổi.

"Tống ca vẫn còn nhẹ tay chán, loại người cặn bả như thế này phải băm nhỏ cho ch.ó ăn."

"Anh Tống đánh nhau? Rõ ràng là hai tên lưu manh kia không có mắt đụng vào nắm đấm của anh Tống."

Ban đầu, có một số comment bất đồng quan điểm phía dưới bài đăng công bố của chúng tôi.

"Cậu chỉ cần bạt tai một cái là được rồi, sao lại hành động đánh người như vậy, không phải là vì quá nóng nảy sao."

"Trong trường hợp này, hai người được chỉ cũng không biết đã yêu đương vụng trộm bao nhiêu lần."

Nhưng sau đó, những bình luận này cũng bị xóa mất.

"Những kẻ tung tin nhảm đều đi ch/ế/t đi."

"Một cái tát sợ không đủ, đưa mặt của cậu ra đây, xem tôi có thể tát cho một cái không."

Cuối cùng, anh họ tôi đã bị cơ quan cô/ng a/n bắt đi vì bị tình nghi tụ tập đông người để đánh bạc, sàm sỡ phụ nữ, đe dọa đến tính mạng và tài sản của người khác.

Quay trở lại điều tra, mọi thứ cuối cùng cũng kết thúc.

Nhiều thương hiệu trước đó hủy hợp đồng với Tống từ gặp phải khó khăn, quay lại mời hợp tác nhưng đều bị từ chối.

Tôi cùng với cô lễ tân ra khỏi đồn cảnh sát, Tống Từ đang đợi ngoài cửa.

Sau khi cô bạn lễ tân ấy nhìn thấy Tống Từ, dường như là bị cắn rứt lương tâm cho nên đã vội vàng bỏ chạy trước.

Tôi muốn gọi để ngăn cô ấy lại, nhưng một cây kẹo dâu tây đã được nhét vào miệng tôi.

Và sau đó là một cái ôm thật chặt.

"Bạn nhỏ cùng bàn, từ nay cuộc đời sẽ chỉ có ngọt ngào."

13.

Vào ngày tuyết rơi đầu mùa, Tống Từ cầm một bó hoa hồng đỏ thắm đứng trước ký túc xá của tôi.

Lớn giọng gọi tôi như thể quên mình là một minh tinh nổi tiếng hàng đầu vậy.

Bông tuyết rơi xuống hàng mi, tan thành giọt nước, ướt át kết lại với nhau.

Cách đó không xa, một cặp vợ chồng trẻ đang cười đùa vui vẻ.

Tống Từ có vẻ cao hứng, vừa buộc khăn choàng cổ cho tôi, vừa nhỏ giọng dụ dỗ tôi: "Bạn cùng bàn, gọi một tiếng anh đi nào."

"Không."

"Này con sói nhỏ, anh vô tình làm tổn thương em, danh phận không có cũng không sao, nhưng đến gọi một cái cũng không được sao..."

Nhìn đôi môi đỏ mọng và ẩm ướt đóng mở trước mắt, tôi nhẹ nhàng ôm mặt Tống Từ, nghiêm túc nói: "Bạn trai, ba giây nữa em muốn hôn anh."

Một, hai, ba.

Tôi nhắm mắt lại, kiểng chân muốn nhón lên.

Cảm giác chạm vào mềm hơn tôi tưởng tượng, giống như kẹo bông gòn, chạm nhẹ đã tan chảy.

Bông tuyết tan trên vai, trái cổ của Tống Từ nuốt xuống, vành tai hiện lên một tầng ửng hồng, ánh mắt có chút đen tối: "Bạn cùng bàn, hôn nhau không phải như vậy."

Tôi khiêm tốn hỏi: "Vậy thì phải nên thế nào?"

"Về nhà với anh, anh sẽ dạy em."

Tôi cũng không có kinh nghiệm làm nũng cho lắm: "Muộn rồi."

Tống Từ tựa cằm lên vai tôi, thổi nhẹ bên tai dỗ dành: "Nhà anh có một con mèo biết nhào lộn, em có muốn xem không. À, tiện thể học hỏi luôn."

Tôi hơi lay động: "Vậy chúng ta phải học bao lâu?"

"Không lâu, cũng chỉ khoảng cả đời này thôi."

(Hoàn toàn văn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro