Đối Tác Ăn Uống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: Đối Tác Ăn Uống - Hoàn
Edit: Rùa ft Nhân Trí
Nguồn: Sưu Tầm Zhihu
........

Văn án:

Chồng tôi có một người nữ đồng nghiệp,  là "bạn ăn cơm" với hắn.

Hai người cùng nhau ăn uống, ăn đến vô cùng vui vẻ.

Nếu tôi hỏi thêm vài câu, chồng tôi sẽ rất tức giận.

Nếu đã vậy thì, mặc hắn ăn no ăn chán ở trong máng lợn đó đi!

.....

Tên truyện: Đối Tác Ăn Uống - Phần 1/4
Edit: Rùa ft Nhân Trí
Nguồn: Sưu Tầm Zhihu

........

1

Sau một ngày bận rộn ở công ty, buổi tối tan sở về nhà, nhìn thấy chồng tôi là Thẩm Nam Cường đang nằm ườn bên trên sofa, tay thì bấm bấm điện thoại di động.

Trông hắn dường như đang rất vui vẻ, nụ cười còn nở trên môi, tay cầm điện thoại di động và gõ chữ thật là nhanh.

"Anh đang nói chuyện với ai thế?" Tôi hỏi hắn.

"Ồ, là một người mới trong nhóm bọn anh, Trương Lệ Ni."

Thẩm Nam Cường không thèm ngẩng đầu mà trả lời tôi.

Chồng tôi là trưởng của một nhóm nhỏ ở trong công ty.

Cái tên Trương Lệ Ni này, tôi đã từng nghe hắn đề cập qua, cô ta là đồng nghiệp mới, vừa gia nhập vào tháng trước.

Khi đó hắn kể với tôi, nữ đồng nghiệp này kém hắn một tuổi, đã từng ly hôn và "không có con".

Nghe hắn giới thiệu chi tiết như vậy, lòng tôi bất chợt cảm thấy bồn chồn.

"Anh còn biết được người ta có con hay không?"

Thẩm Nam Cường liếc nhìn tôi:

"Đó là những gì cô ấy đã nói khi tự giới thiệu. Người phụ nữ này giống như một người đàn ông, cô ấy nói chuyện rất là thoải mái! Bọn anh đều gọi cô ấy là "Trương Hán Tử. "

Không biết vì lí do gì,  tôi lại đột nhiên nghĩ đến những bài chia sẻ về "Hán tử kỹ nữ" mà tôi thường thấy trên mạng.

Thế nhưng công việc của tôi rất vội, không hề suy nghĩ kỹ càng về chuyện của Trương Lệ Ni.

Hôm nay thấy Thẩm Nam Cường trò chuyện vui vẻ thế kia, linh cảm chẳng lành lần nữa ập đến ở trong lòng tôi.

Hai giờ sau, khi đêm đã muộn.

Tôi và Thẩm Nam Cường lấy nhau đã được mấy năm, thế nhưng mãi vẫn chưa thể có con, chỉ đành chấp nhận hiện thực, sống một cuộc sống đơn giản.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, trong nhà có hơi vắng vẻ.

Nghe tiếng tắm rửa bên trong phòng tắm, lại nhìn căn phòng rộng lớn, tôi vô cớ có chút bất an.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Thẩm Nam Cường ở đầu giường loé sáng.

Tôi cầm lên thì thấy đó là tin nhắn WeChat mới.
Đã giờ này rồi, ai vẫn còn gửi tin nhắn cho hắn?
Lẽ nào là Trương Lệ Ni?

Tôi không có thói quen xem điện thoại của Thẩm Nam Cường, cũng không biết mật khẩu màn hình khóa của hắn.

Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, tôi nghĩ ra và mở được điện thoại lên.

Quả nhiên tin nhắn WeChat thực sự là Trương Lệ Ni gửi tới.

Lồng ngực tôi chợt nhảy thình thịch, tôi nhanh chóng lướt xem WeChat của Thẩm Nam Cường.

Tin xấu là hắn và Trương Lệ Ni nói chuyện rất nhiều.

Ngoại trừ cuối tuần, thời gian phải làm việc các ngày trong tuần đều là trò chuyện không hề ngừng nghỉ.

Đều là trả lời lẫn nhau có hay không có, nhìn vào giống như nói chuyện bình thường.

Ví dụ như là lãnh đạo có ở đây không? Hoặc như trà chiều công ty hôm nay mọi người muốn uống loại gì...

Đương nhiên, còn có vấn đề buổi sáng thích ăn món gì và cả buổi trưa định ăn món nào. "Đối tác ăn cơm" còn có những ai.

Tin tốt là họ không hề trò chuyện riêng tư.

Mà là ở trong một nhóm đồng nghiệp gồm năm sáu người, những người khác cũng thỉnh thoảng xen vào vài câu.

Tin nhắn mà Trương Lệ Ni vừa mới gửi là:

[Ngày mai tôi sẽ mang bữa sáng cho mọi người, chúng ta ăn bánh mì kẹp khoai tây và trứng được không?]

Sau đó, cô ta tag tên một vài  người ở  trong nhóm.

Trong đó có cả chồng tôi.

Đúng lúc này, tôi nghe tiếng nước bên trong phòng tắm ngừng chảy.

Tôi nhanh chóng khôi phục điện thoại trở về trạng thái ban đầu rồi đặt lại trên tủ đầu giường.

2

Thẩm Nam Cường trở lại trên giường nằm xuống ôm tôi, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Nghe tiếng ngáy khe khẽ của hắn, tâm trí tôi không ngừng suy nghĩ.

Trằn trọc mãi cũng không ngủ được nên tôi mở điện thoại lên và tìm kiếm:

[Chồng tôi và đồng nghiệp nữ của anh ta là bạn ăn  uống  】

Có rất nhiều người đăng bài kiểu này, mục đích là "tìm bạn cùng dùng bữa" để có thể gọi thêm và thưởng thức nhiều món khác nhau mà không gây lãng phí. Trong khu vực luận dưới mỗi bài đăng đều xuất hiện bình luận khuyên mọi người tìm hiểu rõ.

" 'Tìm bạn' giống như thêm vào giỏ hàng vậy, cái gì cũng có thể bỏ vào nhưng chưa chắc cái gì cũng tốt."

"Nếu chỉ là ăn cơm thôi thì không sao, chỉ sợ ăn, ăn xong rồi lại lăn lên cả giường."

Từng lời, từng chữ giống như cái gai đâm vào lòng tôi, khiến tôi vô cùng khó chịu.

Tôi nghĩ, tôi nên lựa dịp nào đó nói chuyện rõ ràng với Thẩm Nam Cường.

Rất nhanh chớp mắt lại tới cuối tuần.

Trưa ngày thứ bảy, tôi cẩn thận chuẩn bị một bàn đầy các món ăn.

Thẩm Nam Cường vô cùng hứng thú ngồi xuống, cầm đũa lên và nếm thử món ớt xanh xào trứng gà, lại thêm một miếng thịt bò hầm.

Tôi đầy mong chờ nhìn hắn:

"Có ngon miệng không?"

Không ngờ được Thẩm Nam Cường lại khẽ cau mày: "Cũng được."

Biểu hiện của hắn không hề thích hợp.

"Anh cứ nói thật, em sẽ tiếp thu." Tôi ngoài mặt giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không hề thoải mái.

Nghe được lời của tôi, Thẩm Nam Cường bắt đầu ngập ngừng nói:

"Nó chỉ tàm tạm thôi, không ngon bằng đồng nghiệp của anh hay làm."

Những lời của hắn chỉ là vô tình mà nói, nhưng vào tai tôi lại giống như là tiếng sét.

"Đồng nghiệp nào?" Tôi vờ bình tĩnh thử hỏi.

"Là Trương Lệ Ni trong đội của anh. Hình như anh đã từng nhắc cô ấy với em rồi mà."

Thẩm Nam Cường nói xong lại cầm đũa lên tiếp tục ăn: "Nếm kỹ một chút cũng thấy khá  ngon."

"Vậy sao?" Tôi cố mỉm cười.

Lúc này giác quan thứ 6 mách bảo, tôi không thể nào tiếp tục bình tĩnh được nữa.

Thẩm Nam Cường cùng Trương Lệ  Ni chắc chắn là có vấn đề!

Nếu hắn mới chỉ ăn bánh sandwich của cô ta vào bữa sáng, làm sao khi ăn món xào của tôi lại ngay lập tức nghĩ đến để mà mang ra so sánh ?

Mối quan hệ "bạn cùng ăn cơm" giữa hai người này hẳn là rất sâu.

Vì để tìm ra chân tướng sự việc, tôi quyết định chủ động xuất kích.

Đợi đến ngày thứ Hai, tôi đặc biệt xin nghỉ phép ở công ty.

Mới sáng tinh mơ, Thẩm Nam Cường đã thức dậy sớm ra cửa đi làm.

Tôi thì bình tĩnh ở nhà chuẩn bị bữa trưa.

Buổi trưa hôm nay, tôi sẽ mang theo bữa cơm do chính mình nấu để tới công ty của Thẩm Nam Cường.

Khoảng chín giờ sáng, ước chừng hắn ở công ty chắc đã ăn xong bữa sáng tình yêu do Trương Lệ Ni chuẩn bị.

Tôi dành thời gian gửi một tin nhắn WeChat cho Thẩm Nam Cường:

"Chồng ơi, em đã làm một ít đồ ăn, buổi trưa sẽ mang cho anh, anh có thể ăn cùng với các đồng nghiệp."

Nửa giờ sau, Thẩm Nam Cường trả lời tôi:

[Không cần vất vả vậy đâu, bữa trưa của bọn anh đã có người mang đến rồi. 】

【Ai vậy anh?】

【Là Trương Lệ Ni,  cô ấy bây giờ là bạn ăn cơm với anh, hàng ngày cô ấy sẽ mang đồ đến, anh đưa cô ấy tiền.】

Năm chữ cuối cùng này, nhìn kiểu gì cũng đều giống như là đang có tật giật mình nói để lấp liếm.

Lại còn, bạn ăn cơm, bạn ăn cơm.

Lại là mấy cái từ này. Tôi càng nhìn càng thấy buồn nôn!

[Không sao đâu, em làm cũng sắp xong rồi, nếu không ăn hết thì chia đồng nghiệp mỗi người một ít. 】

Trả lời tin nhắn cuối cùng, tôi khóa màn hình điện thoại và ném nó sang một bên.

Bữa cơm này, hắn muốn thì ăn, dù hắn không muốn thì cũng phải ăn!

3

Trong lúc nấu ăn, tôi cảm thấy rất buồn. Thẩm Nam Cường và tôi là bạn học thời đại học, ở bên nhau rất nhiều năm.

Năm đó khi hắn chuẩn bị thi lên thạc sĩ, vì thường xuyên ăn uống thất thường nên hắn bị đau dạ dày.

Mặc dù điều kiện gia đình rất tốt, nhưng tôi muốn được tự mình phấn đấu, không muốn ngửa tay xin tiền bố mẹ. Thế nên tôi đã chủ động dùng hết số tiền mình tiết kiệm được từ việc làm thêm, chuyển ra ngoài và thuê một căn nhà nhỏ để sống cùng hắn. Lại còn nấu đủ một ngày ba bữa, để hắn có thể điều trị dạ dày, dần dà dạ dày của hắn ổn định, trả lại cho hắn cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh.

Sau đó, hắn đã thi đậu cao học, còn tôi vào một doanh nghiệp công nghệ kỹ thuật cao. Công việc của tôi ngày càng bận rộn, lương của tôi cũng tăng dần theo từng năm.

Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Nam Cường chỉ là một kỹ thuật viên bình thường trong một công ty tư nhân nhỏ, thu nhập không thể so sánh với tôi.


Ở trước mặt tôi, hắn luôn tỏ ra không vấn đề gì.

"Vợ tôi là người rất có năng lực, cũng kiếm được rất nhiều tiền, tôi ăn cơm mềm cũng thấy rất vui." Lúc đó, hắn vừa cười vừa nói.

Ai có thể ngời,  hắn ở trong nhà thì ăn cơm mềm của tôi, còn ở bên ngoài thì ăn bữa cơm tình yêu với đồng nghiệp nữ?

Càng nghĩ tôi càng tức giận, dùng chiếc thìa xào chọc chọc chỗ rau trong nồi hai lần, xem thứ đang xào không phải là rau, mà là Thẩm Nam Cường.

Đến giờ ăn trưa, tôi xách hai chiếc hộp giữ nhiệt lớn, lái xe thẳng đến công ty của Thẩm Nam Cường.

Tay xách hộp giữ nhiệt, vừa bước vào khu vực làm việc của họ, từ xa xa tôi đã thấy một nhóm nam nữ đang tụ tập ở khu vực ăn uống, họ cười cười nói nói.

"Hôm nay có thịt kho tàu! Kỹ năng nấu nướng của Lệ Ni thật tuyệt vời!"

"Tôi muốn thử món cá hấp do Lệ Ni làm!"

Một người phụ nữ đang quay lưng về phía tôi, từ sau chỉ thấy thò ra một cặp mông lớn. Người phụ nữ này rất có phong cách, cô ta đang mặc một chiếc áo liền váy, chiều dài đến mắt cá chân. Loại váy kiểu này có rất nhiều loại, nhưng chiếc đang mặc là kiểu chất liệu ôm sát, khoe trọn đường cong từ bả vai cho tới bắp chân.

Lúc này cô ta đang cúi xuống chia đồ ăn đem cho từng người. Đây chắc chắn là Trương Lệ Ni.

Tôi nhìn thoáng qua thấy Thẩm Nam Cường ngồi ở một bên, hắn đang chăm chú nhìn cô ta. Chỉ là, trọng tâm ánh nhìn của hắn dường như không đúng cho lắm, sao có thể nhìn chằm chằm ngực người ta như thế?

Tôi khẽ ho khan một tiếng: "Nam Cường!"

Nghe được giọng nói của tôi, Thẩm Nam Cường giống như phản xạ có điều kiện, "thằng" người vội vàng đứng lên.

Lúc này, các đồng nghiệp khác đã nhận ra tôi.

"Chị dâu? Sao chị lại tới đây?"

Tôi mỉm cười giơ hộp giữ nhiệt trong tay lên, đáp: "Tôi làm một ít đồ ăn, mang tới cho Nam Cường."

Người phụ nữ kia quay đầu lại nhìn tôi.

"Chào chị dâu, lần đầu em được thấy chị, rất vui vì được gặp chị!" Cô ta ngượng ngùng mỉm cười với tôi.

Tôi phải công nhận, nhan sắc Trương Lệ Ni quả thực không tồi, đường nét trên khuôn mặt có nét hơi giống với Phạm Băng Băng, thế nhưng khí chất lại thuần khiết hơn một chút, dáng người đặc biệt nóng bỏng, trước vểnh sau cong, thêm sự hỗ trợ của chiếc váy này, lại càng trở nên hết sức hút mắt.

Tôi gật đầu với cô ta: "Xin chào."

Sau đó không hề để ý cô ta mà nói với Thẩm Nam Cường:

4

"Còn không tới mà đỡ đồ cho em? Ngồi ở đó mãi thế."

Tôi và Thẩm Nam Cường tự tìm một góc ngồi xuống ăn riêng với nhau. Hầu hết đồng nghiệp của hắn đều ở lại chỗ của Trương Lệ Ni để ăn cơm, chỉ có một vài đồng nghiệp trước đây tôi có quen biết là tới chia sẻ một số thức ăn mà tôi mang đến.

Ngồi bên chiếc bàn tròn nhỏ, nhìn Thẩm Nam Cường đang lơ đãng và cơm vào miệng, tôi hỏi:

"Sao vậy? Em làm không ngon bằng Trương Lệ Ni sao?"

Thẩm Nam Cường cho dù có là kẻ ngốc, thì lúc này cũng nhận ra tôi đang khó chịu.

"Không thể nào, vợ anh nấu cơm là ngon nhất."

Hắn trả lời bằng nụ cười ngớ ngẩn, rồi nỗ lực ăn thêm vài miếng lớn, đúng lúc này, Trương Lệ Ni mang tới một hộp cơm nhỏ.

"Chị dâu, hay là chúng ta đổi đồ ăn nhé?"

Giọng điệu của cô ta ngượng ngùng, đưa cho tôi nhìn món cá chiên vàng ruộm trong hộp cơm trưa.

Tôi lắc đầu: "Không cần đâu, cảm ơn cô. Thẩm Nam Cường bị gan nhiễm mỡ, không ăn được đồ chiên rán."

Trương Lệ Ni hơi đỏ mặt, tỏ vẻ xấu hổ quay người bỏ đi.

Tôi cười lạnh hỏi Thẩm Nam Cường:

"Đây chính là 'Trương Hán Tử' mà anh thường nói? Từ đầu đến chân, chỗ nào trên người cô ta trông giống đàn ông?"

Không ngờ lời vừa nói lời xong, sắc mặt của Thẩm Nam Cường lập tức sa xuống.

"Lý Khả, em đã điều tra đủ chưa? Nói cho anh biết, em đến công ty của anh để làm gì?"

Tôi cười giận dữ:

"Sao thế, anh định cãi nhau với em ở ngay chỗ này à?"

Có một vài người tình cờ đi qua, ánh mắt hóng chuyện nhìn Thẩm Nam Cường rồi lại nhìn qua chỗ tôi.

Thẩm Nam Cường hít mạnh một hơi, không vui hạ giọng:

"Em đừng làm loạn ở đây. Nếu có chuyện gì thì về nhà rồi nói."

"Ai làm ầm ĩ? Vừa rồi không phải chính anh muốn cãi nhau với em sao?"

Tôi cũng không muốn tiếp tục tranh cãi với hắn, đứng dậy dọn hết đống đĩa còn ăn dang dở trước mặt.

"Anh muốn về nhà nói chuyện, được thôi. Tối ngày hôm nay, những gì mà em đã biết, những gì em còn chưa biết, anh đều phải nói cho thật rõ ràng."

Nói xong, tôi cầm chiếc hộp giữ nhiệt quay người rời đi. Thế nhưng buổi tối hôm đó tôi đợi đến hơn chín giờ,  mà Thẩm Nam Cường vẫn chưa về nhà. Công việc của hắn không nhiều, bình thường muộn nhất bảy giờ đã về tới nhà.

Trong lúc chờ đợi, tôi đã gọi hắn nhiều lần nhưng hắn không hề bắt máy. Đến chín giờ rưỡi, tôi không thể nào ngồi yên được nữa.

Đang định lái xe đến công ty của Thẩm Nam Cường để xem là có chuyện gì, không ngờ lúc định ra ngoài, khi đi qua cửa sổ của phòng khách, tôi thấy một chiếc taxi đang dừng ngay ở dưới tầng.

Một người phụ nữ bước xuống xe trước, là Trương Lệ Ni! Sau đó là Thẩm Nam Cường loạng choạng bước ra khỏi xe.

Trương Lệ Ni bước tới đỡ hắn. Cánh tay của hắn vô cùng tự nhiên mà khoác lên vai cô ta, bàn tay to lớn rũ xuống, vừa vặn che ở trước ngực. Nhìn trông quen cửa quen nẻo, một chút cũng không ngượng ngùng.

Trong đầu vang tiếng "ù ù", tôi bước nhanh ra khỏi nhà. Khi cửa thang máy mở ra, chỉ còn mình Thẩm Nam Cường loạng choạng bước ra bên ngoài.

"Vợ à, em đi đâu vậy?" Hắn trừng đôi mắt say khướt,  ngạc nhiên mà hỏi tôi.

Tôi tát cho hắn một cái.

"Uống nhiều quá rồi đúng không? Để tôi giúp anh tỉnh táo!"

Nhìn dấu tay còn đỏ ửng trên má trái hắn, tôi cảm thấy chưa thỏa mãn, muốn cho bên phải của hắn thêm một bạt tai, nhưng Thẩm Nam Cường đã nắm lấy cổ tay tôi.

"Làm loạn cái gì? Em bị điê.n à?" Hắn quát mắng tôi.

Sự bất bình bên trong lòng tôi lập tức vỡ òa.

Tôi không nhịn được mà khóc thành tiếng: "Đồ khốn nạn!"

Tên truyện: Đối Tác Ăn Uống - Phần 2/4
Edit: Rùa ft Nhân Trí
Nguồn: Sưu Tầm Zhihu

........

5

Vào đến nhà, nhìn Thẩm Nam Cường có vẻ đã tỉnh táo hơn nhiều. Hắn chủ động xin lỗi tôi cũng như giải thích chuyện gì xảy ra.

Chuyện là khi hắn chuẩn bị tan sở, lãnh đạo bất ngờ gọi điện và yêu cầu hắn đến gặp khách hàng cùng với một đồng nghiệp nữ.

Nữ đồng nghiệp kia thì đang mang bầu 4 tháng, thế nhưng không đi thì sợ lãnh đạo trách cứ nên Trương Lệ Ni tình nguyện xung phong nhận nhiệm vụ này.

"Khách hàng là một lão già háo sắc, liên tục chuốc rượu cho Trương Lệ Ni. Anh không thể nào ngồi yên mặc kệ, thế nên đã giúp cô ấy chắn rượu. Vợ ơi, đừng tức giận nữa, tất cả là lỗi của anh, bữa tối này rất quan trọng, liên quan tới công việc của toàn bộ nhóm anh trong suốt năm nay."

......

Tôi ngắt lời hắn: "Trương Lệ Ni không biết uống rượu hay sao?"

"...À, cũng không hẳn." Thẩm Nam Cường sửng sốt một chút rồi trả lời tôi.

"Không phải anh nói cô ta rất giống đàn ông à, các anh đều gọi cô ta là 'Hán tử' mà? Sao nào,  đàn ông mà  không biết uống rượu ư? Còn cần nhờ anh đến chắn rượu à?"

Những lời tôi hỏi khiến Thẩm Nam Cường sửng sốt.

"Anh không nhớ rõ phải không? Khi còn đang học đại học, anh bị dị ứng với rượu đến mức phải đưa đến viện cấp cứu. Sau đó anh đã không hề uống rượu trong nhiều năm. Bây giờ thì sao? Để bảo vệ Trương Lệ Ni, anh không cần sống nữa à?"

Tôi gằn hỏi hắn từng câu từng chữ.

Có lẽ câu hỏi của tôi quá khó trả lời nên vẻ mặt Thẩm Nam Cường càng lúc lại càng xấu hổ. Khuôn mặt vốn đã đỏ bừng vì uống nhiều rượu của hắn giờ lại càng thêm đỏ bừng.

Hắn lắp bắp một hồi lâu cũng không thể nói rõ ràng, cuối cùng thẹn quá hóa giận:

"Lý Khả, anh vốn tưởng rằng em sẽ không giống những người phụ nữ nhỏ mọn ngoài kia, ai ngờ em lại hẹp hòi như vậy!"

"Anh còn dám trách tôi à? Cái tát vừa rồi còn chưa khiến cho anh tỉnh?"

Tôi đứng dậy, lạnh lùng hỏi:

"Nói thật đi, giữa anh và Trương Lệ Ni rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp, quan hệ minh bạch! Đừng dùng tâm trí bẩn thỉu của mình để suy đoán người khác!"

Thẩm Nam Cường trở nên kích động, đứng dậy mắng và chỉ tay thẳng vào mặt tôi.

Tôi cố gạt tay hắn sang một bên nhưng đã bị hắn nắm lấy cổ tay. Một cơn đau nhói truyền từ cổ tay đâm vào tim tôi.

"Buông tay!" Tôi hét một tiếng, cố hất tay hắn ra.

"Vừa rồi cô vừa tát tôi, bây giờ tôi sẽ trả lại cho cô."

Dứt lời, Thẩm Nam Cường giơ tay tát tôi một cái thật mạnh. Bàn tay to lớn đáp lên mặt tôi, hoàn toàn khiến tôi tỉnh hẳn, để tôi hiểu rằng, người đàn ông trước mặt này đã không còn là người yêu hoạn nạn có nhau, người chồng mà tôi từng gắn bó nữa.

Nên tỉnh mộng rồi.

Dù cho sự thật tàn khốc thế nào, thì tôi cũng phải chấp nhận!

Tôi trở về phòng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc và rời khỏi nhà.

6

Tôi đến nhà của bạn thân Hạ Lan.

Khi cô ấy mở cửa ra, vừa thấy cô ấy tôi đã không thể cầm được nước mắt.

"Sao lại phải khóc! Tên cặ.n b.ã đó, cứ để mặc hắn tự sinh tự di.ệt!"

Trên đường tới đây, tôi đã gọi điện khóc lóc kể lể cho Hạ Lan nghe, cô ấy đại khái cũng đã nắm được tình hình.

Đêm đó tôi ở lại nhà Hạ Lan.

Cô ấy gọi điện cho Thẩm Nam Cường, nói tôi ở đây cùng với cô ấy, trong lúc tức giận, cũng đã mắng Thẩm Nam Cường mấy câu.

Sau khi vừa cúp điện thoại, Hạ Lam nói tôi nhất định phải khiến cho Thẩm Nam Cường đến đây cầu xin mong tôi về nhà.

Tôi chỉ mỉm cười cay đắng:

"Nếu như hắn đã thay lòng đổi dạ, tôi còn giữ hắn lại để làm gì? Tốt nhất là nên buông tay."

Về việc lợi ích, đối với cuộc sống của tôi thì Thẩm Nam Cường chả giúp ích được gì, có ở cùng hắn hay không, đối với tôi cũng chẳng sao cả.

Không ngờ hôm sau, khi tôi vừa đến công ty đã nhìn thấy bóng hai người đang ngồi ở khu nghỉ ngơi cho khách.

Là một người đàn ông và một người phụ nữ, cả hai đều đang cúi đầu, người phụ nữ đang nói chuyện gì đó với người đàn ông.

Người đàn ông này tôi rất quen thuộc, cho dù hắn có biến thành dạng gì tôi cũng có thể dễ dàng nhận ra.

Nếu không phải Thẩm Nam Cường, thì còn có thể là ai!

Người phụ nữ bên cạnh hắn, đang mặc trên người áo sơ mi trắng và quần âu màu đen. Dù là trang phục đơn giản và thông thường nhất, nhưng phần áo lại siết eo, phần dưới lại thu hẹp hông, nhìn qua kiểu gì cũng đầy dụng ý. Đó là Trương Lệ Ni.

Lòng tôi lập tức tràn đầy lửa giận, bước tới và hỏi: "Anh đang làm gì ở đây?"

Hai người đồng thời ngẩng đầu.

Vừa thấy là tôi, Thẩm Nam Cường mở miệng: "Vợ..."

Nhưng còn chưa kịp nói xong, thì Trương Lệ Ni  đã vội đứng dậy và tranh nói trước:

"Chị dâu, chúng tôi tới đây để xin lỗi chị."

"Xin lỗi?" Tôi vô thức siết chặt nắm tay.

Hai người trở thành một thể là từ khi nào?

"Chị dâu, tôi biết chị đã hiểu lầm chúng tôi. Tôi và Nam Cường chỉ là đồng nghiệp mà thôi. Là vì một lần anh ấy nếm thử bữa trưa mà tôi mang đến và cảm thấy nó rất ngon. Tôi chỉ nghĩ rằng nếu có thể cùng đồng nghiệp trao đổi như vậy thì thật tốt quá, để thuận tiện nên tôi mới cùng với anh ấy ăn cơm."

Trương Lệ Ni càng nói, lại càng tỏ ra đau khổ, hai mắt đỏ hoe: "Chúng tôi chỉ là bạn bè mà thôi, không hề có chuyện gì xảy ra đâu. Chị dâu, xin đừng hiểu lầm!"

Tôi lúc này chỉ muốn đấm cô ta.

Cô ta và gã đàn ông ch.ó m.á này đã làm xáo trộn cuộc sống của tôi, vậy mà dám ở chỗ này ra vẻ uất ức tổn thương cái khỉ khô gì.

Đúng là nực cười.

Tôi nhỏ giọng nói: "Các người cút khỏi đây ngay, tôi không muốn phải nhìn thấy các người."

Không ngờ, Trương Lệ Ni không những không chịu cút đi mà còn càng khóc lớn hơn.

"Chị dâu, thật xin lỗi chị, tôi không biết phải nói gì, nhưng tôi thực sự không muốn làm tổn thương chị!"

Thẩm Nam Cường cũng đứng dậy, đỡ lấy vai Trương Lệ Ni, nhẹ nhàng an ủi cô ta.

Rồi hắn quay đầu trừng mắt nhìn tôi:

"Lý Khả, cô nghe không hiểu gì à! Có ai bắt nạt người khác như là cô không? Lệ Ni lo lắng cô sẽ hiểu lầm nên mới có lòng cùng tôi đến đây giải thích với cô. Cô thử nhìn lại cô xem, khác gì một kẻ ngang ngược không cho người ta nói lý lẽ không, cô có chút nào giống một người phụ nữ không?"

Trương Lệ Ni thuận theo tựa vào trên vai của Thẩm Gia Cường khóc đến hoa lê đái vũ.

Sau khi náo loạn một hồi, các đồng nghiệp đã dần dần tụ tập xung quanh để xem.

Có người phía sau nhỏ giọng gọi tôi: "Chị Lý Khả, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Tôi tức giận đến mức sắp ngất đi, khó nhọc nói với người đồng nghiệp tốt bụng:

"Gọi bảo vệ tới đây giúp tôi, mau đuổi hai người này đi!"

7

Suốt ngày hôm đó, tôi ở công ty như bị tra tấn.

Rất nhiều người đã chứng kiến ​​thảm kịch máu tó xảy ra ở khu vực dành cho khách vào buổi sáng nay.

Mỗi lần đi ngang qua tôi họ đều chỉ chỉ trỏ trỏ và nhìn tôi bằng ánh mắt thông cảm xen lẫn xem thường.

Thật vất vả mới đợi được tới lúc tan sở, tôi trở lại nhà Hạ Lan, kể cho cô ấy nghe chuyện hôm nay.

Hạ Lan tức giận chửi bới ầm ĩ, nói Thẩm Nam Cường là đồ cặn bã, còn Trương Lệ Ni là đồ trà xanh.

Tôi phải ngồi khuyên cô ấy hãy bình tĩnh lại.

"Hạ Lan, giúp mình phân tích chút đi, rốt cuộc là Trương Lệ Ni muốn làm cái gì?"

Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại, khi xảy ra những chuyện này, thì kết cục tồi tệ nhất chính là ly hôn.

Thế nên, ý đồ của Trương Lệ Ni là gì?

Cùng tình yêu đích thực Thẩm Nam Cường của cô ta kết hôn?

Nếu vậy thì đơn giản quá.

Bất kể lúc nào tôi cũng sẵn sàng ly hôn, thành toàn cho cặp tra nam tiện nữ bọn họ.

Ngồi đây suy đoán cũng chẳng ích gì, tôi trực tiếp hỏi còn hơn.

Gọi điện cho Thẩm Nam Cường, rất lâu sau hắn mới ấn trả lời, giọng hắn nghèn nghẹt, giống như vừa mới tỉnh dậy.

Tôi cố bình tĩnh: "Thẩm Nam Cường, tôi muốn nói chuyện với anh."

"...Huh? Nói chuyện? Nói đi, cô muốn nói gì?"

Hắn vừa dứt lời,  tôi nghe thấy từ bên kia có tiếng "ưm ư" truyền tới.

Đó là giọng của một người phụ nữ.

Có vẻ như là cuộc gọi của tôi đã đánh thức Thẩm Nam Cường và người phụ nữ kia, bọn họ vẫn còn đang ngủ.

Tôi cười khẩy:

"Anh cùng với Trương Lệ Ni không phải vô tội hay sao? Nhanh như vậy đã ngủ với nhau rồi?"

"Tôi nói cho cô nghe nè Lý Khả, tôi đã không cần cô nữa, tôi muốn ly hôn với cô."

Giọng điệu của Thẩm Nam Cường thay đổi, trở nên rất là cứng rắn:

"Kể từ bây giờ trở đi, tôi muốn ngủ cùng với ai thì ngủ, tôi và mụ quỷ dạ xoa như cô không còn liên quan gì cả."

Ồ, vậy à?

Dù rất tức giận nhưng trên môi tôi vẫn nở nụ cười.

Vì trước khi thực hiện cuộc gọi này, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng và bật chức năng ghi âm cuộc gọi.

Thẩm Nam Cường mấy năm nay được tôi chăm sóc rất chu đáo, hắn có phần hơi bất cẩn.

Hắn không biết rằng, tình huống mà bên ngoại tình gặp phải khi tòa xét xử ly hôn sẽ rất tồi tệ.

Tôi và Thẩm Nam Cường không có con chung, về tài sản, tài sản chung của tôi và hắn trong thời kỳ hôn nhân chỉ là một ít tiền tiết kiệm.

Vấn đề lớn nhất chính là ngôi nhà chúng tôi đang sống bây giờ. Tuy nhiên, ngôi nhà này hoàn toàn là tài sản trước hôn nhân của tôi.

Sau khi tốt nghiệp đại học, bố mẹ tôi nói muốn mua cho tôi nhà cưới. Mặc dù khi đó quan hệ giữa tôi và Thẩm Nam Cường rất tốt,  nhưng tôi lại vốn là người thận trọng. Trước khi kết hôn, đã sớm mua xong căn nhà.

Khi đó bố mẹ của tôi vừa bán một căn nhà cũ, số tiền kiếm được vừa đủ để tôi mua đứt căn nhà. Vì vậy, trong suốt thời gian kết hôn, tôi không cần phải lo lắng trả tiền thế chấp căn nhà.

Ngôi nhà này không có chút nào liên quan đến Thẩm Nam Cường.

Bây giờ hắn ngoại tình trong hôn nhân, tôi có thể khởi kiện hắn và không chia hắn số tiền tiết kiệm. Tuy rằng chút tiền đó chỉ khiến tôi chướng mắt, nhưng cũng coi như an ủi tôi về mặt tâm lý.

Sau khi vừa cúp điện thoại, tôi nói với Hạ Lan:

"Có quen luật sư hôn nhân gia đình nào đáng tin cậy được không? Giới thiệu cho mình một người với."

Hạ Lan học Luật, hiện tại đang làm việc cho một Công ty Luật rất lớn.

Trong giới luật sư ở thành phố này, rất nhiều người là người quen của cô ấy.

Chuyện của tôi và Thẩm Nam Cường không phức tạp, tôi sẽ thuê một luật sư, dạy cho hắn một bài học.

Phải dạy cho hắn biết rằng, phản bội người vợ kết tóc với mình sẽ không có kết quả tốt.

Nhưng tôi rất nhanh đã nhận ra rằng mọi chuyện không đơn giản như tôi nghĩ.

8

Ở nhà Hạ Lan mấy ngày, tôi quyết định quay về nhà thu dọn đồ đạc.

Sau giờ công ty tan sở, tôi lái xe trên con đường quen thuộc, trong lòng cảm thấy đau nhói.

Trước khi lấy chồng, tôi chưa bao giờ nghĩ đến hoàn cảnh như ngày hôm nay. Người chồng luôn yêu thương tôi, chỉ trong nháy mắt đã rơi vào vòng tay của người phụ nữ khác. Tổ ấm tình yêu chúng tôi cùng nhau xây dựng, sẽ sớm trở nên hoang tàn.

Nước mắt làm mờ tầm nhìn.

Tôi nhanh chóng lau nước mắt, tập trung lái xe, không ngừng nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh và lý trí.

Thế nhưng vừa đến cửa nhà, tôi đã cảm thấy có chuyện không ổn.

Tấm thảm trải sàn tôi mua trước kia đặt ở trước cửa, có họa tiết sọc ngang đen và trắng. Thế nhưng bây giờ lại là một tấm thảm trắng, in hình chó con và quả dâu tây.

Tôi ý thức được điều gì xảy ra. Khi lấy khóa để mở cửa, bàn tay của tôi run rẩy.

Quả nhiên, khi cửa vừa được mở ra, tôi nghe được tiếng có người nói chuyện phát ra từ bên trong nhà.

"Mặc quần áo vào nhanh lên......"

Là  giọng của Trương Lệ Ni!

Tôi gần như xông vào nhà.

Vừa bước vào tới phòng khách, tôi bị trước cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.

Toàn bộ ngôi nhà được tôi tìm người thiết kế, và cẩn thận hướng dẫn thợ trang trí, biết bao nhiêu tâm huyết để tạo ra một không gian thật thoải mái.

Thế nhưng bây giờ phòng khách đang biến thành bãi rác, đồ nội thất đã bị di chuyển, ghế sofa vốn gấp lại thì nay đã được mở ra, trở thành có thể dùng cho người nằm.

Chiếc sofa này được tôi mua từ nước ngoài, với giá gần 10 vạn tệ. Phải mất rất nhiều công sức mới vận chuyển nó về được.

Nhưng mà bây giờ, lớp da mịn màng sạch bóng của nó lại bị bao phủ bởi những đốm vàng lấm tấm ghê tởm.

Tôi tức giận đến mức sắp phát đi.ên.

Lúc này, Thẩm Nam Cường nửa thân trên chưa kịp mặc đồ đi từ phòng ngủ chính ra.

"Lý Khả? Tại sao cô lại trở về?"

Hắn còn mặt mũi mà hỏi!

"Đôi cẩu nam nữ các người, đã làm những gì trong nhà của tôi?"

Tôi tức giận mắng thật to.

Thẩm Nam Cường sắc mặt lạnh lùng, vô cùng bình tĩnh mà nói:

"Mong cô chú ý một chút, hiện tại còn chưa ly hôn, đây cũng là nhà của tôi."

Tôi đang định chửi mắng hắn, thì nhìn thấy Trương Lệ Ni bước ra từ phòng ngủ chính, vẻ mặt vẫn giống trước kia vô cùng đáng thương.

Thứ mà cô ta đang mặc, chính là đồ ngủ bằng lụa tơ tằm của tôi!

Tôi lao thẳng về phía trước, muốn đem bộ đồ trên người cô ta lột xuống.

"Cô không được phép mặc đồ của tôi!"

Không ngờ Trương Lệ Ni lại né người, tôi nhào vào trong không khí, cả người đều ngã xuống đất.

Cô ta lại bắt đầu khóc sướt mướt với Thẩm Nam Cường:

"Nam Cường, chị Lý đang làm gì vậy? Không phải chỉ là em chỉ mượn quần áo của chị ấy thôi sao? Chị ấy muốn gi.ết em!"

Tôi đứng dậy trừng mắt nhìn Trương Lệ Ni: "Cô nói cái gì?"

Thẩm Nam Cường cau mày nhìn tôi: "Nhìn dáng vẻ của cô thế này, chả có duyên chút nào. Từ hôm nay, tôi tuyên bố với cô, tôi và Lâm Ni chính thức ở bên nhau, lúc nào tôi cũng có thể bàn chuyện ly hôn."

Tôi cười khẩy: "Tất nhiên là phải ly hôn rồi, anh phải gột rửa bản thân và nhanh chóng cút khỏi nhà tôi."

Tên đàn ông c.hó m.á đó nheo mắt: "Thật sao? Cô chắc chứ?"

"Anh biết rõ mà, ngôi nhà này là tài sản trước hôn nhân của tôi, nó không liên quan gì đến anh cả."

Tên tra nam kia cười vô cùng xấu xa, biểu hiện của hắn khiến tôi cảm thấy rất lạ.

"Đúng là nhà thì không liên quan gì, nhưng cô phải đưa tiền cho tôi. Mẹ cô đã viết một cam kết, cô quên rồi à?"

Những lời hắn nói như một tia sét đánh giữa trời quanh, khiến tôi sững sờ tại chỗ, không thể cử động.

Tên truyện: Đối Tác Ăn Uống - Phần 3/4
Edit: Rùa ft Nhân Trí
Nguồn: Sưu Tầm Zhihu

........

9

Đúng là tôi gần như quên mất một điều, tôi và Thẩm Nam Cường đã lựa chọn lối sống "DINK", lý do gần như là từ phía tôi.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Tôi dồn hết tâm huyết vào công việc, thường xuyên làm thêm giờ cả ngày lẫn đêm.

Dù nhận được mức lương cao và tốc độ thăng tiến nhanh như tên lửa nhưng tôi cũng phải hy sinh sức khỏe của mình, tôi mắc hội chứng buồng trứng đa nang nên việc thụ thai không dễ dàng. Sau nhiều cố gắng, vẫn không thể có con.

Suy nghĩ của mẹ tôi tương đối truyền thống còn bố mẹ Thẩm Nam Cường thì đặc biệt mong muốn có cháu. Mẹ chồng tôi thậm chí còn bị trầm cảm và ốm nặng, phải nhập viện vì sự việc này.

Bởi vì chuyện như vậy xảy ra, mẹ tôi cảm thấy có lỗi với nhà họ Thẩm nên đã viết cho họ một cam kết. Đó là nếu tôi và Thẩm Nam Cường rạn nứt hôn nhân do vấn đề con cái, bố mẹ tôi sẽ chi 80 vạn tệ để tôi điều trị hoặc sinh con trong ống nghiệm.

Lúc đó tôi cảm thấy rất đau lòng. Sức khỏe không tốt tôi cũng đâu có muốn, tại sao tôi lại để bố mẹ phải cam kết những điều như thế này để xoa dịu bố mẹ chồng?

Vì cam kết này, tôi đã cãi vã với bố mẹ nhiều lần, nhưng họ nói với tôi rằng trên thế giới này không có người đàn ông nào sẵn sàng chấp nhận việc không có con nối dõi. Họ làm điều này để giúp tôi duy trì cuộc hôn nhân của mình.

Bố tôi thậm chí còn mắng tôi, nói rằng ban đầu họ không đồng ý cho tôi cưới Thẩm Nam Cường, nhưng tôi lại bướng bỉnh và nhất quyết đòi kết hôn, thế mà tôi còn đổ lỗi cho họ vì đã làm việc không nên làm.

Những lời này khiến tôi tức giận không nói nên lời.

Thẩm Nam Cường đã an ủi tôi, nói rằng gia đình hắn sẽ sẽ không coi trọng cam kết này: "Do tâm tình của mẹ anh không được tốt, lúc về tới sẽ xé tờ giấy đó thôi." Hắn nói.

Thời gian đó, quan hệ của tôi và hắn rất tốt và tôi chưa bao giờ nghi ngờ ý định của hắn. Bây giờ nghĩ lại, tôi cho là từ lúc đó, hắn đã quan tâm đến tiền bạc của gia đình tôi rồi.

Lúc này đây, trong căn phòng khách bừa bộn này, nghe những lời nói của Thẩm Nam Cường, tôi đổ từng tầng mồ hôi lạnh.


Tôi vô thức nói với hắn: "Bố mẹ của tôi đối xử với anh tốt như vậy, nếu anh còn chút lương tâm thì dừng thương nhớ đến tiền của họ."

Trương Lệ Ni xen mồm vào: "Là cô bất nhân với Thẩm Nam Cường, thì đừng trách anh ấy bất nghĩa với cô. Tôi và Nam Cường vốn dĩ chỉ là đồng nghiệp, nhưng chính cô đã đẩy chúng tôi đến gần nhau. Hoàn toàn là lỗi của cô. Bồi thường cho Nam Cường một số tiền là điều mà tôi, một người ngoài cuộc nghĩ là gia đình cô nên làm. "

Những lời cô ta nói thật là vô liêm sỉ, tay tôi run lên vì tức giận, nhưng lại không biết phải làm gì, chân tôi như bị bó chì, không thể di chuyển được.

Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa.

"Lý Khả, cậu có nhà không?"

Là giọng của Hạ Lam!

10

Nghe tiếng Hạ Lam, tôi như bừng tỉnh từ một giấc mơ, vội vàng đi ra mở cửa cho cô ấy.

Vừa mở cửa ra, tôi đã giật mình.

Còn có một người khác đứng ở phía sau Hạ Lam, một người đàn ông tuấn tú mặc vest, đi giày da.

"Cố Quân Chi?" Tôi lẩm bẩm gọi tên người đàn ông đó.

"Chào Lý Khả, đã lâu không gặp." Cố Quân Chi mỉm cười gật đầu với tôi: "Sao không mời tôi vào nhà?"

Tôi đón Hạ Lam và Cố Quân Chi vào phòng khách. Thẩm Nam Cường và Trương Lệ Ni vẫn đứng đó với vẻ mặt bối rối, cảnh giác như hai chú hề.

Cố Quân Chi mỉm cười khi nhìn thấy họ: "Hai người có nên đi thay quần áo trước không?"

Tôi nhìn anh và không thể tin vào mắt mình. Cố Quân Chi, Thẩm Nam Cường và tôi tốt nghiệp cùng trường đại học. Tôi và Thẩm Nam Cường là bạn học cùng lớp. Cố Quân Chi là đàn anh của tôi và hắn, cũng là người nổi bật nhất trong trường Luật của chúng tôi.

Lúc tra nam tiện nữ kia vào phòng thay quần áo, Hạ Lam lặng lẽ nói qua tình hình với tôi: "Mình nhờ người quen tìm cho cậu một luật sư đáng tin cậy, không ngờ đã tìm được đàn anh của cậu, trùng hợp quá phải không?"

Tôi gật đầu. Quả thực thế giới này quá nhỏ bé. Lúc còn học ở trường, cả Cố Quân Chi và Thẩm Nam Cường đều theo đuổi tôi. Cố Quân Chi và tôi đều có tính cánh kiêu ngạo nên cuối cùng chúng tôi đã bỏ lỡ nhau. Thẩm Nam Cường trở thành bạn trai của tôi vì rất quan tâm săn sóc tôi. Xem ra tôi đã lựa chọn sai lầm rồi.

Cố Quân Chi nhìn tôi mỉm cười và dường như đang có tâm trạng rất tốt. Nhìn vẻ mặt của anh, tôi có chút không vui: "Sao vậy, anh hả hê à?"

Hồi đi học, chúng tôi thường xuyên trêu chọc nhau. Vài năm sau nhìn lại, tôi nhận ra đây chính là cách Cố Quân Chi, một bông hoa cao lãnh trên núi cao bày tỏ tình cảm của mình. Thật đáng tiếc là lúc đó tôi đã không hiểu, lúc đó tôi nghĩ đó là vì anh chưa đủ thích tôi.

Cố Quân Chi mím môi với nụ cười trên khuôn mặt, anh nói: "Không phải, tôi không đến đây để hả hê với sự bất hạnh của em. Tôi đến đây để giúp em."

Không biết vì sao, nhìn Cố Quân Chi thoải mái như vậy, trong lòng tôi cũng dần dần thả lỏng.

Sau khi đôi cẩu nam nữ kia thay quần áo đi ra, Cố Quân Chi đưa cho Thẩm Nam Cường một tấm danh thiếp: "Đàn em, hân hạnh chào đón cậu đến với công ty luật của tôi nếu cậu có thời gian."

Tôi liếc nhìn tiêu đề bên trên tấm danh thiếp, là "Đối tác cấp cao". Tên của công ty luật đúng càng khó tin hơn, là một trong những công ty hàng đầu trong nước.

Quả nhiên, khi Thẩm Nam Cường nhìn thấy tấm danh thiếp này, sắc mặt liền thay đổi.

Trương Lệ Ni tựa cằm vào vai Thẩm Nam Cường như một con c.h ồn cái, hành động đó thật kinh tởm. Nhìn ngôn ngữ cơ thể của họ, tôi biết rằng hai người họ chắc chắn không chỉ mới yêu nhau ngày một ngày hai.

Cố Quân Chi cũng trầm ngâm nhìn họ. Cuối cùng, hắn chậm rãi nói: "Đàn em, theo như tôi được biết, ngôi nhà này do Lý Khả đứng tên. Tình huống trước mắt chúng ta là cậu đã ngoại tình trong hôn nhân. Bất kể vụ kiện hôn nhân của cậu sẽ như thế nào, tôi đề nghị cậu rời khỏi nhà này trước."

Thẩm Nam Cường trợn to hai mắt: "Cố Quân Chi, tôi rất tôn trọng anh, nhưng đừng vô sỉ như vậy. Sao lại có chuyện anh lại đến nhà tôi đuổi tôi đi?"

Cố Quân Chi lại cười, không có chút nào bất mãn: "Cậu sai rồi. Bây giờ thân phận của tôi đã rất rõ ràng. Tôi là luật sư của Lý Khả. Sau này tôi sẽ đại diện cho cô ấy trong vụ kiện ly hôn với cậu. "

"Đúng không, đàn em Lý Khả?" Anh hỏi tôi với một nụ cười.

Tôi sửng sốt một lát, gật đầu: "Đúng vậy!"

Có lẽ danh thiếp của Cố Quân Chi có tác dụng đe dọa, Thẩm Nam Cường và Trương Lâm Ni thật sự đã rời đi. Trước khi rời đi, Trương Lệ Ni còn nháy mắt với Cố Quân Chi. Anh chàng luật sư lại còn lịch sự, mỉm cười và gật đầu với ả.

Sau khi hai kẻ kh.ốn nạn kia rời đi, trong lòng tôi tràn đầy nghi ngờ: "Anh có biết Trương Lệ Ni không?"

Cố Quân Chi ngơ ngác: "Đó là ai?"

"Tôi không biết cô ta, nhưng cô ta có thể làm quen với tôi bất cứ lúc nào, không vấn đề gì cả!"

Tôi khịt mũi, đàn ông đúng là háo sắc, nhìn thấy hồ ly tinh, đầu óc liền quay cuồng.

Cố Quân Chi nhìn tôi cười: "Sao vậy, em ghen tị à?"

Tôi nhìn Hạ Lam ngồi bên cạnh xem kịch, quay đầu trừng mắt nhìn anh: "Anh đang nói nhảm gì thế!"

"Nào, nào, tôi giúp em dọn dẹp nơi này"

Nói xong, Cố Quân Chi tìm dụng cụ, cùng Hạ Lam giúp tôi dọn dẹp phòng khách.

Không ngờ là Cố Quân Chi lại không nói đùa. Người này thực sự muốn "quen biết" Trương Lệ Ni.

Vài ngày sau, Cố Quân Chi mời tôi đi ăn tối. Tôi đang bận bù đầu bù cổ ở công ty. Việc này chồng lên việc khác, cứ như thể thấy tôi quan tâm đến việc đệ đơn ly hôn nên công việc cũng muốn được tôi quan tâm hơn.

May là, toàn việc tốt chứ không không có việc xấu. Cấp trên thấy tôi làm việc nhiều năm, siêng năng cần cù, không chậm trễ công việc nên đã đề nghị ông chủ lớn của tập đoàn thăng chức cho tôi, không chỉ là thăng một cấp mà là hai cấp. Nghĩa là lương của tôi cũng có thể tăng lên đáng kể.

Chỉ là điều này đòi hỏi tôi phải chuẩn bị báo cáo công việc và chấp nhận đánh giá phỏng vấn của các trưởng nhóm và sếp lớn.

Để chuẩn bị cho bản báo cáo này sau giờ làm việc, những ngày này tôi thường bận rộn đến tận nửa đêm. Nhưng vì Cố Quân Chi đã mời ăn tối nên tôi đương nhiên phải đi. Không chỉ vì chuyện ly hôn rất quan trọng mà tôi mơ hồ muốn làm quen lại với anh ấy.

Chúng tôi hẹn nhau ở phòng riêng của một nhà hàng Tây cao cấp. Khi tôi đến, Cố Quân Chi đã đợi rất lâu. Anh ấy gọi một số món ăn, tất cả đều là món tôi thích nhất.

"Anh còn nhớ sở thích ăn uống của em..."

Tôi không khỏi xấu hổ, mặt nóng bừng.

Anh cười nhạt: "Không phải người đàn ông nào cũng vô tâm và vô ơn như vậy đâu."

Tôi không biết nên nói gì chỉ gật đầu.

Cố Quân Chi nhìn tôi hồi lâu: "Lý Khả, nói thật đi, mấy năm nay em sống thế nào?"

Khi anh ấy hỏi tôi câu hỏi này, tôi cảm thấy mũi cay cay.

"Được rồi, em còn cần trả lời." Cho dù quá trình như có thế nào thì kết quả đều đã ở trước mắt. Cố Quân Chi khẽ gật đầu: "Hắn nợ em những gì, tôi nhất định sẽ lấy lại cho em."

Không khí quá nặng nề nên tôi giả vờ thoải mái, trêu chọc anh: "Khi nào?"

"Nhanh thôi."

Cố Quân Chi mỉm cười nói tôi chờ ở đây: "Một lát nữa em đừng gây ra tiếng động, cũng đừng rời khỏi phòng này. Chỉ cần im lặng lắng nghe, thế thôi."

Cố Quân Chi vừa nói vừa đặt một chiếc máy nhỏ màu đen lên bàn, cắm tai nghe vào máy.

"Luật sư Cố vẫn dùng bug à?" Tôi cười lớn.

"Không phải, đây gọi là giám sát. Chúng tôi không làm chuyện lén lút, chúng tôi chỉ điều tra và thu thập chứng cứ thôi."

Sự nghiêm túc của Cố Quân khiến tôi bật cười.

Anh nhìn đồng hồ: "Tôi phải đi. Em nhớ nghe kỹ nhé!"

Nói xong, anh nháy mắt với tôi, đứng dậy và bước ra khỏi phòng bao.

Tôi làm theo hướng dẫn của Cố Quân Chi, đeo tai nghe vào.

Tên truyện: Đối Tác Ăn Uống - Phần 4/4
Edit: Rùa ft Nhân Trí
Nguồn: Sưu Tầm Zhihu

........

12

Đầu tiên, tôi nghe thấy một âm thanh sột soạt. Chắc là do vải quần áo cọ xát vào micro. Sau đó, một giọng nói quen thuộc lọt vào tai tôi.

"Luật sư Cố, anh đến rồi."

Là Trương Lệ Ni?! Hình như nơi phát ra giọng nói này... Tôi tháo tai nghe ra và phát hiện vẫn có thể nghe thấy Trương Lệ Ni nói chuyện, nhưng rất nhỏ. Cô ả thực sự ở ngay cạnh căn phòng bao này.

"Chào cô Trương, rất vui được gặp cô!"

Là giọng của Cố Quân Chi.

Chà, thật thú vị! Tôi chăm chú lắng nghe. Cố Quân Chi và Trương Lệ Ni bắt đầu trò chuyện.

Phải nói là, xét về độ nam tính thì Luật sư Cố mạnh mẽ hơn Thẩm Nam Cường rất nhiều lần. Từ cách hai người nói chuyện cho thấy Trương Lệ Ni đã bị Cố Quân Chi dắt đi.

"...Làm luật sư vẫn còn rất khó khăn, hơn nữa tôi còn có cơ hội gặp gỡ rất nhiều tinh hoa từ mọi tầng lớp xã hội. Nhìn chung, tôi rất thích ngành này." Cố Quân Chi hùng hồn nói.

"Thật sao? Ồ, nghe thật hấp dẫn! Em ước gì em biết anh sớm hơn, Luật sư Cố. Em luôn muốn được làm các công việc liên quan đến pháp luật, nhưng không có ai hướng dẫn em cả." Trương Lệ Ni nói, giọng cô ta trở nên đẫm nước mắt.

"Nếu em biết luật, cuộc hôn nhân của em có lẽ sẽ hạnh phúc hơn! Luật sư Cố, anh không biết đâu, chồng cũ của em là một kẻ xấu, muốn làm gì thì làm, rượu chè, cờ bạc, gái gú,... Nên em đã ly hôn vì em không thể chịu đựng được nữa..."

Nói xong điều này, cô ta có vẻ rất buồn và bắt đầu khóc. Sau đó là sự "an ủi" của Cố Quân Chi.

Nhưng đối với trà xanh Trương Lệ Ni, người khác càng an ủi thì cô ta càng hưng phấn. Cô ta khóc lóc phàn nàn hồi lâu, lặp đi lặp lại những lời nói đó.

Lúc này, tôi với vai trò là người giám sát, đã có chút không kiên nhẫn, thì đột nhiên Cố Quân Chi đổi chủ đề: "Đã như vậy, cô nên suy nghĩ một chút."

"Cái gì?" Trương Lệ Ni ngừng khóc, hỏi.

"Về mối quan hệ với Thẩm Nam Cường."

Cố Quân Chi nói rất nghiêm túc. Tôi cũng hơi giật mình. Tiếp theo, Cố Quân Chi thể hiện đầy đủ tài hùng biện của mình trong vai trò một luật sư.

Anh có lý do và bằng chứng, đồng thời xúc động nói với Trương Lệ Ni rằng Thẩm Nam Cường chắc chắn không phải là người mà cô ta có thể giao phó cả đời. Hơn nữa, từ góc độ pháp lý, Thẩm Nam Cường không có cơ hội thắng kiện tôi.

"Quan trọng nhất là anh Thẩm không được lợi gì trong việc phân chia tài sản. Tại sao cô, một người phụ nữ khôn ngoan, lại tự mình treo cổ tự tử trên cái cây của anh ta?"

Lời nói của Cố Quân Chi không chỉ là kế sách mà ẩn chứa trong đó có một số cảm xúc thực sự, nó đề cập đến những điều khiến tôi băn khoăn nhất: Trương Lệ Ni đã nhìn thấy ưu điểm gì ở Thẩm Nam Cường?

Trương Lệ Ni thở dài: "Em hiểu những gì anh nói. Chỉ là... Em cũng có một số bí mật không thể nói ra."

Cố Quân Chi hỏi điều tôi muốn hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Tiếng cười khúc khích của Trương Lệ Ni phát ra từ tai nghe: "Không tiện tiết lộ. Em biết anh hẹn gặp em với vai trò là luật sư của Lý Khả, chắc chắn không phải vì anh thích em hay có cảm tình với em, mà là vì anh muốn giúp cô ta khởi kiện phải không?"

Cố Quân Chi không hề hốt hoảng: "Ừ, điều đó là đương nhiên."

Tôi im lặng gật đầu. Bây giờ Cố Quân Chi đã bị nhìn thấu, thừa nhận điều đó cũng không tệ. Cố Quân Chi vẫn còn khá tinh vi: "Là lỗi của tôi khi can thiệp vào cuộc hôn nhân của Lý Khả. Nhưng tôi chắc chắn không phải là người tồi tệ nhất trong chuyện này. Tôi xin lỗi, tôi không thể nói nhiều hơn."

Nói xong, hình như Trương Lệ Ni đứng dậy: "Hôm nay làm phiền anh đãi bữa này, em không đủ tiền. Rất vui được gặp anh, tạm biệt."

Tôi nghe thấy tiếng bước chân cô ta rời khỏi phòng bên cạnh, nghe thấy cả tiếng thở dài của Cố Quân Chi ở đó.

Sau vài phút, anh trở lại phòng bao của chúng tôi.

"Đấm vào bông à?" Nhìn bộ mặt xấu xí của Cố Quân chi, tôi không nhịn được nên trêu chọc anh.

"Không." Anh vẫn đang cố gắng thể hiện: "Ít nhất chúng ta đã đạt được một bước tiến lớn: chúng ta biết được Trương Lệ Ni có điều gì đó muốn giấu giếm."

Cố Quân Chi nhìn tôi, và tôi nhìn anh ấy.

"Anh muốn hỏi Thẩm Nam Cường có thói quen hay điểm đáng nghi nào không?" Tôi buột miệng nói.

Cố Quân Chi cười: "Em đã nói như vậy, có nghĩa là em đã nghĩ tới cái gì đó."

Tôi cười lạnh: "Tôi nghĩ về kết quả chẩn đoán y tế của mình."

13

Thật ra trong lần kiểm tra sức khỏe năm nay, tôi phát hiện ra rằng mình có kết quả xét nghiệm dương tính với HPV. Vì chuyện này, tôi rất lo lắng, sợ bị cổ tử cung có vấn đề, có thể là ung thư.

Vì vậy, tôi đã tư vấn y tế nhiều chỗ, sau khi điều trị và điều chỉnh cơ thể, mất một thời gian dài các triệu chứng mới giảm dần.

Bác sĩ cho biết có nhiều nguyên nhân dẫn đến dương tính với HPV, nhưng nguyên nhân phổ biến nhất là quan hệ tình d.ục không an toàn.

Sau khi nghe tôi miêu tả, Cố Quân Chi khẽ cau mày: "Có lẽ Thẩm Nam Cường có thói quen quan hệ với gái mại dâm."

Những lời này khiến lòng tôi chìm xuống đáy. Mặc dù tôi đã quyết định từ bỏ hắn, nhưng khi nhận ra rằng hắn thực sự là một kẻ cặn bã, trái tim tôi vẫn đau đớn khi nghĩ về những năm tháng và những cảm xúc mà tôi đã bỏ lỡ trong những năm qua.

Cố Quân Chi dường như nhìn thấy suy nghĩ của tôi. Anh đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi: "Mọi chuyện sẽ ổn thôi, có tôi ở đây!"

Tôi nhìn anh mà không ngăn được mình bật khóc.

Biết gần đây tôi bận rộn với công việc, Cố Quân Chi bảo tôi hãy giao phần việc tiếp theo cho anh.

Và vì lo lắng tôi sẽ không vui khi ở một mình trong căn phòng trống, Hạ Lan đã tình nguyện chuyển đến ở cùng tôi vài ngày.

Cứ như vậy một tuần nữa lại trôi qua.

Cuối tuần, Cố Quân Chi đến nhà tôi. Hạ Lam đã đặt một bàn đồ ăn ship đến. Ba chúng tôi cùng nhau ăn tối.

Trong bữa ăn, Cố Quân Chi nói với tôi rằng anh đã điều tra kỹ lưỡng. Trương Lệ Ni đó quả thực là đã trải quan một cuộc hôn nhân ngắn ngủi và chưa có con.

Cô ta và Thẩm Nam Cường gặp nhau trong một hộp đêm. Trương Lệ Ni không đủ năng lực để có thể tìm được việc làm tốt nên cô bán rượu ở đó để kiếm tiền hoa hồng.

Sau khi qua đêm với Trương Lệ Ni, Thẩm Nam Cường không hiểu sao đã sa vào lưới tính và nhất quyết muốn thiết lập mối quan hệ lâu dài với cô ta.

Vì lý do này, hắn đã sắp xếp cho Trương Lệ Ni vào công ty và trở thành "cấp dưới" của mình.

Ban đầu Trương Lệ Ni không muốn, nhưng Thẩm Nam Cường bị mỡ lợn làm mù mắt, đến hộp đêm nơi cô ta làm việc để gây náo loạn, còn tát cô ta ngay tại chỗ.

Trong lúc tuyệt vọng, Trương Lệ Ni không còn cách nào khác là phải phục tùng. Cô ta có lẽ nhận ra rằng mình không có lựa chọn nào tốt hơn ngoài việc gắn bó với Thẩm Nam Cường.

Sau khi bị tôi phát hiện, lúc đầu, Trương Lệ Ni muốn che đậy mối quan hệ dơ bẩn của bọn họ. Cô ta nghe Thẩm Nam Cường nói gia đình tôi rất tốt nên giả vờ nói với hắn rằng cô ta sẽ tìm cách lấy được tiền của tôi.

Mục đích chính là cô ta muốn kéo dài thời gian, tìm cơ hội rời khỏi Thẩm Nam Cường. Không ngờ cuối cùng vẫn không làm được.

Người đàn ông c.hó m.á kia đem lòng yêu Trương Lệ Ni và quyết định sẽ "ở bên nhau mãi mãi" với cô ta.

Trương Lệ Ni đau khổ nhưng bề ngoài vẫn giả vờ đạo đức giả và diễn xuất trước mặt hắn. Suy cho cùng, cô ta làm vậy là để tự vệ, tránh cho Thẩm Nam Cường bị kích động khiến hắn làm những hành động nguy hiểm.

"Tôi đã tìm thấy hồ sơ cảnh sát của Trương Lệ Ni." Cố Quân Chi cau mày nói: "Chắc chắn cô ta đã cãi nhau với Thẩm Nam Cường và gọi cảnh sát sau khi bị người đàn ông này đánh."

Tôi cảm thấy kinh hoàng. Phải nói rằng mặt tối của Thẩm Nam Cường vượt xa sự tưởng tượng của tôi.

Nghĩ đến tuổi thơ nghèo khổ, khó khăn và bị cha mẹ anh ta h.ú.t má.u của hắn, tôi chợt hiểu ra, tất cả mọi thứ xảy ra đều có lý do vì sao ngày hôm nay hắn trở thành một kẻ b.iến thái như vậy.

"Bí mật không thể nói ra" mà Trương Lệ Ni nhắc đến chính là việc cô ta từng "làm việc" ở một nơi như vậy.

Sự tấn công dồn dập của thông tin này khiến tôi toát mồ hôi lạnh. Hóa ra người tôi từng ngủ cùng không chỉ là một tên dưa chuột thối mà còn có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng.

Tôi thật bất hạnh nhưng cũng thật may mắn, may mắn vì đã trốn thoát người đàn ông này, tôi cảm thấy buồn đến mức đặt đũa xuống và không thể ăn được nữa.

Cố Quân Chi và Hạ Lan nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

"Lý Khả, thà đau ngắn còn hơn đau dài. Sau khi chấp nhận hiện thực, mọi chuyện có thể bắt đầu lại." Cố Quân Chi nói.

"Anh đang an ủi à?" Tôi vừa muốn cười vừa muốn khóc.

"Đương nhiên, tôi đương nhiên là an ủi em." Cố Quân Chi nghiêm túc nói.

Tôi vừa rơi nước mắt vừa cười nhưng rồi lại không kìm được nước mắt.

Hạ Lam bước đến ôm lấy vai tôi, áp đầu vào ngực cô ấy, tôi khóc lóc thảm thiết không chút kiêng dè.

14 tháng sau.

Với sự giúp đỡ của Cố Quân Chi, tôi đã thắng kiện, không chỉ ly hôn thành công mà còn chứng minh rõ ràng với Thẩm Nam Cường rằng cam kết mà mẹ tôi ký cho hắn không có giá trị pháp lý.

Tất nhiên chồng cũ của tôi không hài lòng với kết quả này. Hắn thậm chí còn hét lên trước tòa rằng quyết định của thẩm phán là không công bằng và muốn kháng cáo. Thẩm phán nói: "Cứ làm nếu anh muốn."

Ra khỏi tòa án, Cố Quân Chi nói với tôi rằng Thẩm Nam Cường không thể kháng cáo, nếu hắn kiên quyết làm thế, hắn cũng không có cơ hội chiến thắng.

Tôi cười khổ: "Tôi không ngờ chỉ vì chồng tôi và nữ đồng nghiệp của hắn "ăn cơm cùng nhau" mà cuối cùng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, thậm chí cả cuộc hôn nhân của tôi cũng bị hủy hoại."

Cố Quân Chi nói đùa: "Ý em có vẻ là không đành lòng chia tay với tên cặn bã đó nhỉ?"

Thấy Cố Quân Chi Anh hất đầu, tôi nhìn về hướng đó thì thấy Thẩm Nam Cường đang đứng cách đó không xa hút thuốc, lưng hắn còng xuống, trông như một ông già tuổi năm mươi, không còn chút dấu vết của sự quyến rũ trong quá khứ.

Sau khi trải qua những điều này, từ tận đáy lòng tôi đã hoàn toàn buông bỏ tên c.ặn bã này, buông bỏ mối quan hệ cũ giữa tôi với hắn.

Tôi biết rằng một khi trái tim con người trở nên tồi tệ thì không bao giờ có thể quay trở lại được. Trì hoãn thêm một phút trong mối quan hệ này là không tôn trọng cuộc sống của tôi.

Trương Lệ Ni đã hoàn toàn xuất hiện vào ngày hôm đó.

Sau này tôi nghe người quen nói Thẩm Nam Cường đã từ chức và rời công ty, kể từ đó không bao giờ có tin tức gì nữa, còn Trương Lệ Ni cũng bị sa thải.

Để thỏa mãn sự tò mò của tôi, Cố Quân Chi đặc biệt cử người đi thăm dò các hộp đêm trong thành phố. Cuối cùng cũng tìm thấy người phụ nữ này trong một quán bar.

Người ta nói rằng cô ta mặc trang phục nàng thỏ mỗi tối, đi qua các gian hàng và bán đủ loại đồ uống.

Sau khi không còn cặp kè với tên đàn ông c.hó m.á kia, cuộc đời tôi dần dần mở ra một bước ngoặt. Cuộc phỏng vấn đã diễn ra rất tốt đẹp và tôi đã có thể thăng lên hai cấp, mức lương cao hơn đã đến đúng như mong đợi của tôi.

Chớp mắt một năm nữa lại trôi qua.

Vào ngày lễ tình nhân, ở văn phòng tôi nhận được hoa hồng từ Cố Quân Chi, tổng cộng có 199 bông.

"Lý Khả, nghĩ đến anh được không?"

Cố Quân Chi xuất hiện ở cửa, mặc áo gió màu lạc đà, dáng người mảnh khảnh, đôi mắt ngấn nước. Nhìn anh, tôi gật đầu mỉm cười.

(Hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro