Hoàn Kết Tái Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Zhihu_Hoàn Kết Tái Hoa.
Tác giả : 南瓜小贝贝 .
Đề cử : Blooming .
Raw: Blooming .
Edit : Khả Cẩn Ninh.

Văn án ( Blooming ) :

Tôi tình cờ gặp một anh chàng đẹp trai có đôi mắt đẹp ở sân luyện tập.

Tôi đuổi theo xin WeChat, "Anh đẹp trai, anh đẹp trai ơi, trông anh rất giống bạn trai tương lai của em, ta thêm WeChat nhé."

Khi anh ta kéo khẩu trang xuống lạnh lùng nhìn tôi.

Đm.

Đây không phải là tên trùm trường đã bị tôi tàn nhẫn đá ở trường cấp 3 sao!

Chớt mất thôi.

-------------------
Cảm ơn page Blooming đã đề cử , raw và văn án nhìu ạ 💗


1.
Chưa kịp nghĩ nhiều, tôi đã bỏ chạy theo bản năng.

Sau gáy lập tức bị một bàn tay to lớn ấm áp nhéo nhéo.

Toang rồi.

Giờ tôi không thể trốn được nữa .

Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, "Thật trùng hợp."

Lâm Trạch dường như không tin điều đó, và nhìn tôi với nụ cười nửa miệng, "Thật trùng hợp, tôi bắt được em rồi . "

"Sau khi thi đại học, em dám chơi ông đây , biến mất không nói một lời, hôm nay nếu không cho tôi một lời giải thích, tôi sẽ gi.e.t em !"

Chắc chắn, anh vẫn còn tức giận.

Tôi sợ đến mức chân run lẩy bẩy.   

Khi còn học trung học, Lâm Trạch là tên trùm trường khá nổi tiếng trong trường của chúng tôi, và tôi nghe nói rằng anh ấy đã đánh người khác đến bệnh viện.

Đôi tay và đôi chân gầy guộc của tôi thực sự không thể cưỡng lại được.

Tôi vắt óc suy nghĩ và quyết định bán mình để bỏ trốn.

"Thật ra lúc đó em cảm thấy mình thi không tốt , không muốn kéo anh xuống. "
"Anh học rất giỏi , xung quanh lại có rất nhiều cô gái, em cảm thấy không xứng với anh nên suy sụp đến mức chỉ dám trốn ở nhà khóc..."

Càng sửa càng sai, có lúc cảm xúc dâng trào, tôi còn cố nén vài giọt nước mắt.

Con trai ấy mà , đều không muốn thấy con gái khóc.
Anh ta sẽ cứ thế sẽ bỏ qua thôi .

Lâm Trạch thái độ tựa có chút hoà hoãn lại : " Ngay từ đầu sao em lại không nói ? "

"Em sợ." Tôi sụt sịt, cúi đầu càng thấp hơn, "Em sợ nhìn thấy anh rồi sẽ lưu luyến không rời, thà để em chịu đau , buông tha cho anh còn hơn tra tấn anh chịu cùng ...
Thực xin lỗi, em không xứng lại xuất hiện trước mặt anh , em đi ngay đây."

Lúc tôi quay người lại, Lâm Trạch cũng không ngăn cản tôi, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, tôi chỉ muốn trốn càng xa càng tốt.

Nhưng còn chưa đi được một bước, anh ta lại đứng trước mặt tôi, cười lạnh một tiếng, nắm lấy cằm tôi nâng lên: "Còn muốn chạy! Thẩm Châu Châu, mấy tháng không gặp, kỹ năng diễn xuất của em tiến bộ không tồi đấy .  Tiến bộ rất nhiều nhưng em nghĩ rằng em có thể đánh lừa tôi rồi đúng không ? "

Anh ta lấy điện thoại ra lật vài lần, nghiến răng nghiến lợi đem đến trước mắt tôi.
là một nhóm.

Nói chính xác, đó là nhóm bạn trai cũ thời trung học của tôi.
Rất hài hòa.
Mọi người cùng nhau * hảo tụ hảo tán rất hoà hợp.
Bất hòa duy nhất là Lâm Trạch .

Tin nhắn nhóm đã dừng cách đây vài tuần.

Không biết làm sao Lâm Trạch vào được nhóm liền gửi tin nhắn, "Thằng khốn nào còn liên lạc được với Thẩm Châu Châu!"

Sự tức giận này.

Gần như đốt cháy tôi trên màn hình.

Đầu tôi ong ong, và cơn run trở nên tồi tệ hơn.

Anh trai nào đã hại tôi vậy , không có gì để làm hay sao mà lập nên cái nhóm như này .

Xảy ra việc này cũng không ai nói cho tôi một tiếng .
Tôi thực sự muốn bị đọ c.he.t luôn cho rồi .

2.
Trên thực tế thì tán tỉnh Lâm Trạch hoàn toàn là tình cờ.

Tuy rằng người này một tên lưu manh, nhưng không phải ai cũng dám làm một tên lưu manh.

Ngay cả khi anh ấy hoàn toàn đúng ý với mọi điểm thẩm mỹ của tôi đặt ra.

Nhưng tôi không thể chịu đựng được việc anh ấy là một tên trùm trường bắt nạt người khác .

Cuộc sống vẫn quan trọng.

Nhưng hôm đó tôi bị ấm đầu, đứng dậy chặn anh lại hỏi :
" Anh có cần một người bạn gái không ?"

Anh nhướng mày và nói rằng đang thiếu .

Vẻ ngoài đẹp trai của anh ấy đã đánh trúng trái tim tôi ngay lập tức.

Tức thì bị ám ảnh bởi dục vọng, tôi móc cằm anh  và nói  giờ thì anh đã có rồi .

Anh đưa tay lên và nắm lấy cổ tay tôi.

Đôi mắt lạnh lùng, và tôi lạnh đến mức tỉnh mộng trong một giây.

kết thúc thật rồi.

Tưởng bị ăn đòn mà tiếc xanh ruột, tự nguyền rủa chính mình.

Tại sao lại muốn chui vào chỗ ch .e.t cơ chứ.

Nhưng anh ấy lại nhếch khóe môi và yêu cầu mọi người xung quanh gọi tôi là chị dâu.

Tôi choáng váng.

Sau đó tôi mới nhận ra rằng anh ta đã bị tôi gạ gẫm thành công.

Lúc đó, tôi nghĩ rằng có lẽ anh ấy chỉ yêu vui đùa giống như tôi thôi.

Ai biết sau này anh đối với tôi càng ngày càng tốt, tốt đến mức tôi ngẩn ngơ,lúng túng, thậm chí không cách nào rũ bỏ anh.

Vì vậy, sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi đã chặn anh ấy một cách dứt khoát và giấu anh ấy mà biến mất .
Tôi nghe nói rằng anh ấy đã tìm kiếm tôi trong một thời gian.

Không ngờ tôi vẫn đâm đầu vào.

Nhìn thấy Lâm Trạch sắc mặt càng ngày càng đen, ánh mắt càng ngày càng lạnh.

Tôi sắp phát điên mất.

Không có thời gian để nghĩ về nó nữa .

Tôi nghiến răng giậm chân, tiếp tục làm bộ trìu mến:

"Không, em không lừa anh , nếu anh đã biết thì em không cần giấu anh nữa ."
"Kỳ thực bọn họ đều là thế thân của anh , anh cũng không biết được là em đã tốn bao nhiêu công sức mới tìm được những người như anh ,  khi đó anh quá chói mắt , chói mắt đến mức ban đầu em không dám lại gần, chỉ có thể nghĩ biện pháp này để giảm bớt nỗi đau nhớ anh ..."

Không, kinh tởm quá, tôi không thể tiếp tục được nữa.

Ngay khi tôi sắp nôn ra.

Laam Trạch đã tin vào điều đó.

Tôi sững sờ một lúc, và tôi chợt hiểu tại sao anh ấy lại chọn tôi ngay khi tôi trêu chọc anh ấy, có vẻ hơi ngây thơ.

Nói cách khác, rất dễ bị cảm tính lừa dối.

"Vậy bây giờ, em còn có bạn trai người nào khác không?" Lâm Trạch nâng cằm tôi lên, ép tôi nhìn vào mắt anh , sau khi chạm vào, hàm răng lạnh lùng cuồng dã,
"Nếu như em dám nói dối, anh sẽ gi. e.t em!"

Mở miệng là đòi gi.e.t tôi . Tất nhiên là có rồi , tôi có dám nói à, tất nhiên là không thể rồi.

"Không, không có ai hết ." Không do dự, tôi kiên quyết nói .

Mở miệng nói dối để cứu mạng người không được coi là nói dối, cùng lắm là nói dối trắng trợn.

Lâm Trạch có vẻ rất hài lòng, bóp cằm tôi và đe dọa, "Nếu để tôi bắt được em , em sẽ ch.e. t."

Trái tim tôi run lên, và tôi cười và nói không.

Không ngờ vừa dứt lời thì có một em nhỏ nhẹ nhàng dễ thương phi thẳng tới

Nào, hình như hơi quen.

"Thật trùng hợp a, chị gái , chúng ta lại gặp nhau sớm như vậy."

Xong rồi .

Nó giống như tát vào cuộc trò chuyện nãy giờ vậy .
Tại sao nó lại xuất hiện vào thời điểm này?
Tôi rùng mình và vô thức nhìn Lâm Trạch.

Mặt anh lại tối sầm lại, ánh mắt u ám khiến tôi ngộp thở.

Muốn lật nó quá.

Làm sao đây , làm sao đây ?

Đầu tôi sắp sửa nổ tung rồi.

3.

"Không giới thiệu chút sao?" Lâm Trạch ủ rũ nhìn tôi. Tôi run sợ, nuốt nước bọt nói không quen anh ta .

"Chị quên mất, mấy ngày trước chị vừa hỏi Wechat của em ."
Em trai trông thật  trong sáng và ngây thơ.
Nó còn muốn thêm dầu vào lửa?

Tôi thực sự xong rồi.

Lâm Trạch cười lạnh một tiếng, càng ngày càng lạnh lùng nhìn ta, "Này chính là em nói một người cũng không có à ."

"Em thật sự không biết nó , nhất định là nhận lầm người."

Để cứu lấy mạng sống của mình, tôi chỉ có thể nói là không quen biết, và âm thầm giao tiếp bằng mắt với em trai ấy ra hiệu cho anh ta nhanh chóng rời đi. "

Em trai hình như không nhận được tín hiệu của tôi, ngơ ngác mở WeChat trên điện thoại ra, "Đây không phải là chị à?"
Cíu với, khẳng định là tôi rồi chứ sao . Tôi tự mình thêm nó lúc nào tôi cũng không biết nữa.

Đại ca à , anh không cảm nhận được bầu không khí chết chóc sao?

Tôi muốn khóc nhưng không có nước mắt,  đầu óc tôi quay cuồng. Đúng lúc tôi muốn lấy điện thoại, xóa bạn bè trước sau đó không chịu thừa nhận thì Lâm Trạch đã sớm lấy điện thoại, nhe răng cười lạnh một tiếng, "Là em ."

Tôi đã sử dụng hình đại diện WeChat trong vài năm và chưa bao giờ thay đổi nó, hoàn toàn là vì...vì lười biếng.

Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày nghiệp quật vì nó.

Bực mình .

Trở về tôi sẽ thay nó , sau đó cứ ba ngày lại thay một lần.
Tôi thấy ánh mắt Lâm Trạch như  muốn ăn thịt người rồi.
Không có chần chừ nữa.Tôi chỉ có thể lấy điện thoại ra, bất đắc dĩ xóa tên em trai, dùng chính nghĩa nói với nó đừng làm phiền tôi nữa.

Nhờ tính tình tốt của em trai , cậu ấy không mắng tôi, có lẽ cuối cùng cậu ấy cũng phát hiện ra có gì đó không ổn, nhìn tôi và Lâm Trạch một cái rồi nhanh chóng rời đi.

Lâm Trạch cuối cùng trông khá hơn.

Tôi chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì anh đã với tay lấy điện thoại của tôi.

"Hết thật rồi, chỉ còn cái này thôi."

Tôi vô thức siết chặt điện thoại của mình.

Xóa một cái cũng đau lòng, tim run lên, nếu hắn xóa hết...

Tôi không dám nghĩ đến điều đó, trái tim tôi đau đến mức không thể chịu đựng được nữa.
"Nếu em tội lỗi như vậy, vậy anh nhất định phải nhìn một chút." Lâm Trạch cười nửa miệng tiến lên, bóng đen vây quanh tôi, "Hay là em cho rằng lão tử dễ lừa như thế!"
Haizzzz...
Nó khá lừa đảo nhưng...

Nhưng làm sao tôi dám nói ra điều này? Trốn thì trốn không thoát , đánh thì đánh không lại .

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc run rẩy đưa chiếc điện thoại di động của mình ra , hy vọng rằng anh ấy sẽ thương xót và để lại cho tôi một ít.

Mặc dù điều này có thể là không được .

Không ngờ, một lúc sau, Lâm Trạch trả điện thoại cho tôi.

Tôi hơi bối rối, xóa nhanh như vậy à?
Lật qua trang kết bạn, không thiếu một người, và hình như còn thêm một người nữa.

"Không phải anh muốn gửi WeChat cho em sao, ông đây đưa cho em, còn dám thử xoá ông đây nữa đi ." Lâm Trạch liếm khóe môi uy hiếp tôi.

Hóa ra là thêm WeChat à.

Không nói sớm , doạ chết tôi rồi .

Tôi vỗ ngực hứa đi hứa lại rằng sẽ không bao giờ xóa nó nữa.

"Được, nếu không có việc gì nữa, em đi về trước."

"Em đi đâu?" Lâm Trạch hỏi tôi.

"Trở về ký túc xá ."

Tôi buột miệng nói, tôi đi đâu không quan trọng, cái chính là thoát khỏi anh ta càng sớm càng tốt.

Người đàn ông này quá áp bức.
Nếu tôi lại còn gặp phải một đứa em trai khác mà tôi đã trêu chọc, tôi sợ rằng tôi sẽ thực sự vỡ alo mất .

"Anh tiễn em ." Lâm Trạch chậm rãi nói.

"không cần không cần."

Tôi tội lỗi từ chối.

Tôi thực ra cũng không muốn thật sự trở về .

Hơn nữa, nếu sau này anh ta phát hiện ra ký túc xá và anh ta lại đến chặn tôi thì sao.

Em chỉ muốn trốn anh thật xa, tốt nhất là cái kiểu suốt ngày không nhìn thấy anh.

Lâm Trạch nhìn thẳng vào ta, ngữ khí lạnh lùng nói: "Em cho rằng ông đây đang cùng em  thương lượng à ?"
Được thôi , anh không phải .
Tôi đổi ý và cố tình chọn toà ký túc xá khác .

Điều này sẽ ngăn anh  đến tìm tôi trong tương lai, tôi đúng là tiểu quỷ thông minh.

"Em xác định, em  ở nơi này?" Lâm Trạch nhướng mày, cười nửa miệng nói cái gì đó.

Như thể anh ấy biết nơi tôi ở vậy .

Anh ấy lại không phải  sinh  viên trường tôi .

Tôi kiên quyết rằng tôi sống ở đây.

"Tầng sáu đúng không? Hẹn gặp lại , em đi lên rồi đi." Lâm Trạch tựa hồ cố ý nhấn mạnh cái gì, khoanh tay nhìn tôi.

Tôi chiếu lệ nói đồng ý, bước nhanh vào ký túc xá, cũng không có ý định leo lên thật sự, đợi anh ấy đi tôi sẽ ra.

Nhưng tôi làm thế nào cũng chưa nghĩ tới Lâm Trạch thực sự chờ ở bên ngoài .

______________________

____________________
4.
Sau khi bị bắt, tôi chỉ chào anh và quay đâù leo lên lại tầng sáu , nghỉ ngơi vài phút rồi lại leo xuống, đầu toát mồ hôi mệt lử ra .

Mở cửa lần nữa.

Tuy nhiên anh vẫn ở đấy.

Tôi sợ đến mức suýt chết tại chỗ.

Buổi trưa ánh nắng chói chiếu vào mắt , lại không che giấu được sự lạnh lùng tràn đầy ý cười trong ánh mắt anh, "Không phải là đã đi nhầm lầu kí túc xá rồi à , em học phòng tài chính hẳn là ở Kinh Tử lầu ."

Mẹ kiếp!

Làm sao anh ấy biết được!

Sau một cú sốc ngắn, tôi sau đó liền nhận ra.

Thì ra vừa rồi là anh cố ý giày vò tôi!

Lầu thứ sáu .

Đây là lầu thứ sáu đấy.

Vào một ngày nắng nóng như vậy, tôi đã quá mệt mỏi khi leo lên leo xuống, tôi không thể chịu đựng được nữa!

Tôi tức giận đẩy cửa bước đến gần anh chất vấn.

Anh ấy rất cao, tôi chỉ vừa đủ tới cổ anh ấy, có chút mờ nhạt.

Lâm Trạch nới lỏng cổ áo, cúi thấp người cười lạnh với tôi, "Vừa rồi ai bảo em sống ở đây, em có thể nhớ lại một chút cho lão tử không?"

Tôi rụt cổ lại và mất hết đà khí thế .
Tôi thực sự đã tự đào hố  chôn mình.

"Tòa nhà Kinh Tử ? Số nào ?" Lâm Trạch hỏi tôi một lần nữa.

"Số sáu."

Lần này tôi ngoan ngoãn nói số tòa nhà, tôi không thể di chuyển được nữa, tôi đã quá mệt mỏi.

Tôi chỉ muốn trở lại giường và bật điều hòa.

5.

Không ngờ vừa đến ký túc xá, tôi đã nghe các bạn cùng phòng bàn tán về việc trường chúng tôi liên thông với trường đại học thể dục thể thao bên cạnh.

Lẽ ra tôi phải hạnh phúc .
Đấy là trường thể dục thể thao đó ,anh đẹp trai vừa đông vừa đẹp lại còn có cả cơ bụng nữa, chỉ nghĩ đến thôi đã ứa nước miếng rồi.

Cho đến khi tôi mơ hồ nghe thấy rằng họ nhắc đến tên Lâm Trạch .

Không phải chứ .

Không thể nào trùng hợp như vậy được.

Một nỗi bất an lan tỏa trong lòng tôi.

Tôi nhớ rằng ở trường trung học, Lâm Trạch  không chỉ học giỏi mà còn chơi bóng rổ rất giỏi, luôn là chủ lực của đội trường, ngay cả huấn luyện viên cũng khen ngợi anh ấy là hạt giống tốt nhất trong đội, anh ấy dường như  đã đề cập qua với tôi rằng anh ấy muốn đi học giáo dục thể chất trong tương lai.

"Châu Châu , cậu nói đi , hai người này ai đẹp trai ?" Bạn cùng phòng Tiếu Tiếu cầm điện thoại đi tới cho tôi xem.

Tôi liếc nhìn nó, và đầu óc tôi ong ong.

Đó thực sự là Lâm Trạch .
Không có gì ngạc nhiên khi anh ấy xuất hiện ở trường của chúng tôi.

Thảo nào anh biết về ký túc xá khoa tài chính.

Thảo nào anh ấy nói sau này gặp lại anh ấy đừng tránh mặt.

Hóa ra chúng tôi vừa có thêm một ngôi trường khác.

Trốn lâu như vậy vẫn chưa thoát ra được, đau cả sọ .

Chẳng buồn nói chuyện.
Tôi thản nhiên chỉ vào một anh chàng đẹp trai khác, "Anh ấy đẹp trai."

"Cái gì, rõ ràng Lâm Trạch đẹp trai hơn mà?" Tiếu Tiếu bất mãn bĩu môi.

"Đó là bởi vì cậu không biết hắn thôi."
Tôi không tự chủ được mà phàn nàn một câu .

Tiếu Tiếu trợn to hai mắt, "Châu Châu , cậu biết anh ấy sao?"

"không quen biết , không quen biết ." Tôi vội vàng phủ nhận, chủ yếu là vì tôi không muốn họ hỏi chuyện của hai chúng tôi, "Tôi chỉ nghe nói anh ấy có chút hung dữ.. ."

"Điều đó cũng không ngăn cản  được sự đẹp trai của anh ấy ." Tiếu Tiếu nói với vẻ mặt háo sắc .

Quả nhiên ,vẻ bề ngoài mới chính là công lí.

Tôi lặng lẽ vỗ vai cô ấy, nhớ lại năm đó mình cũng bị khuôn mặt này thu hút, một sai lầm sẽ mang hận ngàn đời.

Có thể vì biết mình và Lâm Trạch học cùng trường nên đêm đó tôi ngủ không ngon, nó chông chênh, kéo dài đến tận sáng hôm sau.

Lâm Trạch gửi cho tôi một tin nhắn, nói rằng anh ấy đang ở tầng dưới trong ký túc xá của chúng tôi và nhờ tôi dẫn anh ấy đi tham quan trường.
" chân đau , đi không được."

Tôi từ chối trực tiếp.

Anh không thể không tin vào một lý do đầy đủ và hợp lý như vậy.

Quả nhiên, Lâm Trạch hỏi tôi vài câu, cũng không ép tôi nữa.

Tôi vui vẻ mặc quần áo và dự định ra ngoài đưa những anh đẹp trai khác đến trường tham quan .

Cơ hội chọc ghẹo trai đẹp tốt như vậy , tôi không thể bỏ qua .

Trường học lớn như vậy, sẽ không vừa vặn gặp phải Lâm Trạch đâu .

6.

Nhưng sự thật chứng minh, tôi không nên ch.e.t như thế này .

Tôi đã trêu trọc được anh đẹp trai rồi .
Anh cũng hỏi tôi liệu anh ấy có thể gọi bạn cùng phòng của anh ấy không.

"Tất nhiên rồi." Tôi mỉm cười hạnh phúc.

Người ta nói rằng trai đẹp thường chơi với nhau .

Anh trai này đẹp như vậy , nhất định bạn anh ấy cũng rất ưa nhìn.

Một lời tán tỉnh là hai, chỉ cần nghĩ về nó và bạn sẽ hạnh phúc.

Sau đó, tôi nhìn thấy Lâm Trạch.

Anh đẹp trai đang vẫy tay với anh ấy.
Đm , đm , đm !

Tôi bàng hoàng, chỉ thiếu chút nữa là chết ngay tại chỗ.

" Cái đó , em đột nhiên nhớ tới em còn có việc, đi trước nhé ." Tôi cúi đầu chạy đi.
Lâm Trạch nghiến răng nghiến lợi, từ phía sau mở miệng uy hiếp , "Thẩm Châu Châu, lại chạy thử chút nữa xem !"

Không chạy là đồ ngu.

Tôi chạy càng nhanh hơn .

Nhưng tôi quên mất, Lâm Trạch là một sinh viên thể thao.

Mới hai ba phút thôi, à không, chưa tới đâu.

Tôi đã bị Lâm Trạch nắm lấy cổ áo .

"Chạy, sao không chạy?"

Lâm Trạch lạnh lùng nhìn xuống tôi.

"Chân đau, chạy không nổi." Tôi thừa dịp ngã vào người anh ấy , bộ dạng thật đáng thương.

"Vẫn cố ý lừa anh !" sắc mặt Lâm Trạch đen như mực.

"Đau quá. Hôm qua leo cầu thang nhiều quá, lần chạy này càng đau hơn."

Tôi càng giả vờ nhiều hơn.

Đau thật đấy, dù sao leo nhiều bậc thang như vậy cũng không phải là leo vô ích .

Vừa hay không chạy vẫn còn được .
Sau vài lần chạy , đùi của tôi trở nên đau nhức , đứng cũng không vững nữa rồi.

Thấy tôi không giống như đang giả vờ, Lâm Trạch sắc mặt cũng không đến nỗi khó coi, nhưng ngữ khí vẫn rất không vui, "đáng đời , không ở yên trong kí túc xá , chạy ra ngoài làm gì ."

"Quay về ngay đi, đảm bảo đừng chạy lung tung nữa ."

Tôi thấy rằng anh ấy không theo đuổi những cuộc tán tỉnh của tôi nữa.
Tôi lập tức quay đầu , ước gì mình có thể bay về ký túc xá bằng đôi cánh của mình.

"Chân không đau sao? Làm sao trở về? Lê nó về à?"

Lâm Trạch nói một cách độc địa.

Đó chính xác là những gì tôi muốn.

Trườn về còn hơn ở lại đây.

Tôi vui vẻ đồng ý, cười ngoan ngoãn hơn: "Vậy em đi trước."

"Thẩm Châu Châu, em nghe không hiểu tiếng người sao?"

Lâm Trạch nghiến răng và nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi có chút áy náy, cái gì cũng nghe không hiểu nữa , để tôi về đi, tôi về đi ngay , mấy em trai còn chưa trêu trọc, tôi ngoan ngoãn biết bao.

Nhưng sau một khắc, cả người liền bị anh ấy ôm vào trong lòng.
Anh ấy bày ra sắc mặt hôi thối, "Ôm chặt vào, ông đây đưa em về."

Trái tim tôi hẫng một nhịp mà không có lý do.

Tôi hoảng sợ và cố gắng trượt xuống, nói rằng tôi có thể đi bộ.

"Bảo em ôm vào thì em ôm đi , lại nói nhảm nữa có tin ông đây ném em đi không !"

Lâm Trạch  ngày càng khó chịu cắn chặt hàm răng mình, và thậm chí còn cố tình đánh võng tôi xuống .

Tôi run rẩy và suýt ngã xuống.

Sợ ch.e.t rồi , nói không chừng anh ấy thật sự sẽ ném tôi đi .

Anh là một kẻ đánh người không chớp mắt đấy .

Tôi chỉ có thể ôm lấy cổ anh ấy.

Khoảnh khắc da chạm vào nhau, nó nóng đến mức tôi suýt nữa rút tay lại.
Không hiểu sao, tôi nhớ về lần đầu tiên anh ấy ôm tôi ở trường trung học, đó là khi tôi vô tình bị ngã khi đang chạy vào buổi sáng.

Thực ra cũng không nghiêm trọng lắm đâu, chỉ là xước da chút thôi.

Lâm Trạch là người chạy tới trước, giáo viên còn chưa kịp mở miệng đã bế tôi lên, rồi chạy đến phòng y tế của trường.

Làn gió buổi sáng mơn man trên cơ thể chàng trai trẻ ,tai anh  ấy đỏ ửng
Anh ấy hỏi tôi có còn đau không.

Sự căng thẳng trong mắt dường như không phải là giả.

Tôi đã cười nhạo anh ấy vì đã  ầm ĩ lên vì một chuyện vặt vãnh, nó không có đau lắm .

"Còn đau không?" âm thanh Lâm Trạch  vang bên tai.

Khi định thần lại, tôi đã ở trong ký túc xá, tôi cũng không biết sao anh ấy thuyết phục được dì quản lí cho anh ấy vào.

May mắn thay, không có ai trong ký túc xá, nếu không Tiếu Tiếu và những người khác sẽ làm phiền tôi để hỏi chuyện .

"Không đau lắm, sao anh không về trước đi?" Tôi mở miệng thăm dò, chủ yếu là không muốn anh ở lại, cho nên vô cớ có chút xấu hổ.

"Vội vàng như vậy đuổi anh đi?" Lâm Trạch sắc mặt lại trầm xuống.

Tôi nói rất rõ ràng sao ?

Không có nha.

Nhất định là anh ấy suy nghĩ nhiều quá rồi .

Tôi vội vàng bào chữa, "Dù sao đây cũng là ký túc xá nữ, nếu có người nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt."

"Cho nên, em lo lắng cho anh à?"
Lâm Trạch sắc mặt dịu đi rất nhiều, nghiêng người tôi rồi cười.

Cổ áo rộng để lộ một mảnh ngực nhỏ chắc khỏe, dường như mang lại sự quyến rũ .

Anh ấy đã đến quá gần rồi.

Tôi nghiêng đầu và gật đầu chiếu lệ.

Tôi nghe thấy anh cười nhẹ, xoa đầu tôi: "Đi đây, mấy ngày nay đừng chạy lung tung, anh mang cơm cho em."

"Này, không cần."

Tôi nhanh chóng gọi để ngăn anh ấy lại.

Tôi muốn thoát khỏi mối quan hệ với anh chứ không phải để bồi đắp thêm mối quan hệ.

Nhưng hiển nhiên, Lâm Trạch không có nghe.

---------------------
🦌

______________
7.
không biết làm thế nào anh ấy có được lịch học của chúng tôi.

Anh ấy thực sự giao đồ ăn cho tôi đều đặn mỗi ngày.

Trốn đều trốn không thoát.

Từ chối bao lần anh cũng không nghe .

Vì nên giờ mọi người đều nhận định anh ấy là bạn trai tôi.

Giờ không thể trêu mấy anh đẹp trai nữa rồi.

Tôi đã phải chịu đựng những câu hỏi đe dọa tính mạng từ những người bạn cùng phòng, ngay cả cô bé có mối quan hệ tốt nhất cũng nói rằng tôi không tử tế, ngay cả cô ấy cũng giữ bí mật.

Muốn chet quá ,muốn chet quá.

Tôi chỉ có thể nghiến răng và giậm chân, thu mình lại vào ký túc xá, và nói với Lâm Trạch là mình đang giảm cân.
"Giảm cái gì béo , đều gầy đến như thế rồi còn gì ."

Lâm Trạch trực tiếp gọi tới, "em còn muốn trốn tránh ông đây !"

Tôi rùng mình và kiên quyết nói không, tôi chỉ muốn giảm cân.

Điện thoại dừng một chút, Lâm Trạch thanh âm đột nhiên truyền đến, "Em sợ ông đây  à?"

Tôi luống cuống gật đầu, nhưng chỉ dám nói là không.

Anh hung dữ như vậy , tôi không dám nói là tôi sợ.

Không dây vào được tôi chỉ muốn trốn đi ngay.

Chỉ là những bất bình và bất bình nhỏ ở trường trung học, nó thực sự quật tôi dài đến thế .

Xin bỏ qua .

"Sau này ông đây sẽ không hung dữ nữa , mau xuống ăn cơm ." Lâm Trạch nhẹ nhàng nói .

Tôi mới không thèm tin.
Nhất định là muốn lừa tôi xuống.

Tôi khăng khăng tự mình giảm cân, chứ không chịu xuống.

Lâm Trạch thực sự không ép tôi nữa .

Cúp điện thoại, tôi thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Tôi không thích cảm giác này lắm.

Cảm giác bị rượt đuổi.

Mấy ngày sau, để tránh chạm mặt Lâm Trạch, tôi nhờ bạn cùng phòng mang đồ ăn về ký túc xá giúp.

Qua mấy ngày không chạm mặt tưởng hết chuyện rồi.

Thêm vào đó, tôi thực sự thèm ăn ngoài.

Bạn cùng phòng kiên quyết không mang cho tôi và không thể ở trong kí túc xá ăn .

Tôi không thể chịu được sự háu ăn, vì vậy tôi đã chạy đến quán ăn tự phục vụ và yêu cầu món có hương vị và cay, với nhiều thành phần khác nhau được thêm vào.

Một miếng cắn vào linh hồn, toàn thân tôi run lên vì hương thơm.

Thật thỏa mãn.

Nó thật tuyệt.

Ngay khi tôi đang lan man, giọng nói của Lâm Trạch bất ngờ vang lên sau lưng tôi.

"Không giảm béo nữa ?"

"Khụ, khụ, khụ..."
Theo bản năng mà rùng mình.

Một ngụm bột cay thẳng vào cổ họng tôi, và tôi suýt chết ngạt.

Phát điên mất.

Tôi đã làm điều ác gì mà lần nào cũng bị anh ta bắt được!

8.

Khéo léo nở một nụ cười nịnh nọt, tôi nói đây gọi là bữa ăn gian lận, một tuần tôi có thể ăn một lần.

"Ăn chậm thôi."

Không ngờ Lâm Trạch lại không hỏi tôi, lấy ra một tờ giấy lau miệng cho tôi.

Động tác nhẹ nhàng như trong mộng.

Tình huống gì thế ?
Bình thường không phải nên nghiến răng nghiến lợi mặt đen sao?

Có cái gì đó không đúng.

Có cái gì đó không đúng.

Tôi không biết anh ta muốn làm gì.

Tôi càng hoảng sợ hơn và không dám cử động.

Giọng điệu của anh nhẹ nhàng đến kinh ngạc, "Nếu em muốn ăn, có thể nói với anh,đừng trốn tránh anh như thế. "

Thực sự đổi tính rồi sao ?

Tôi lặng lẽ ngẩng đầu lên, mất cảnh giác , bắt gặp ánh mắt của anh ấy.

Với sự kiên nhẫn và một chút thận trọng.
Lần đầu tiên tôi thấy anh ấy thể hiện bộ dạng này là khi tôi chia tay anh ấy ở trường trung học.

Anh ấy chặn tôi và hỏi nếu anh ấy làm sai điều gì, anh ấy có thể sửa sai
Ừ, miễn là mình đừng chia tay.

Một người thật khoa trương, cúi đầu trước mặt tôi.

Nói không rung động thì chắc chắn là giả.

Sau mấy lần xuống tay, tôi vẫn mềm lòng cùng anh đi qua chặng đường cuối cùng của năm ba cấp ba.

Tôi nhớ lúc đó anh ấy hỏi tôi muốn đăng ký vào trường nào, và anh ấy muốn ở cùng tôi.
Tôi chỉ biết nói chiếu lệ rồi gạt qua một bên.

Vì tôi biết rất rõ , chúng tôi chẳng thể ở bên nhau được.

Hay nói đúng hơn là tôi sẽ không ở bên ai cả.

Ảnh hưởng của gia đình ban đầu khiến tôi không thể chịu đựng được bất kỳ tình yêu và sự cam kết nào cả .
Tất cả những gì tôi phải làm là bỏ chạy.

Vì vậy, tôi đã cắt đứt mọi thông tin liên lạc của anh ấy trong kỳ thi tuyển sinh đại học, chỉ để tránh mặt anh ấy hoàn toàn.

Tôi nghĩ rằng khi tôi gặp anh ấy lần này, tất cả những điều anh ấy làm là cố ý trả thù tôi.

Nhưng bây giờ có vẻ như nó là không phải.

Lần này, tôi không thể mềm lòng hơn.

Tôi làm như không thấy, chiếu lệ gật đầu, giả vờ rất tự nhiên vùi đầu vào đồ ăn , cho đến khi cảnh tượng trên đầu biến mất, mới thở phào nhẹ nhõm.

9.
Sau đó, Lâm Trạch ngày càng trở nên dịu dàng với tôi.

Nhưng anh càng cư xử như vậy, tôi càng thấy khó chịu và càng cố tránh mặt anh.

Thậm chí, trừ những giờ học bình thường, hâù hết tôi như bị thu nhỏ trong ký túc xá.

Lâm Trạch sẽ hỏi tôi, nhưng tôi tìm lý do để làm cho qua.

Một số lí do tôi tự mình lấy giả.

Anh ấy thực sự tin vào điều đó.

Nó rất là đau đầu.

Có những lúc tôi chẳng biết phải làm sao nữa

"Châu Châu , cuối tuần cậu có tham gia hoạt động không ?"

Đột nhiên giọng nói của bạn cùng phòng vang lên
"Hoạt động gì?" Tôi sửng sốt một lúc mới định thần lại.

"Anh chàng đẹp trai ấy , không phải là quên rồi đấy chứ ."

Bạn cùng phòng hơi ngạc nhiên.

Tôi mới nhận ra rằng hôm nay là thứ Sáu, và thường là mỗi tối thứ Sáu là một đêm lễ hội trong ký túc xá của chúng tôi, karaoke vũ trường vui nhộn như vậy, tôi phụ trách tổ chức một trò chơi trước để tìm những anh chàng đẹp trai tham gia cùng chúng tôi.

Tôi đã từng mong chờ ngày này, nhưng này là lần đầu tiên tôi quên mất .
Có chút bồn chồn .

Ngẫm lại, một phần lớn nguyên nhân là bởi vì Lâm Trạch.

Tôi thậm chí còn hơi cáu kỉnh  , vò đầu bứt tóc.

Buộc mình không nghĩ về anh nữa, hẹn hò ngay với hội trai đẹp, tôi bảo bạn cùng phòng của tôi đang chơi disco ở quán bar tối nay rằng tôi sẽ đến ,không say không về .

"Cậu không sợ bị Lâm nam thần bắt được sao?" Tiếu Tiếu nghiêng người nhìn tôi cười trêu chọc.

Kể từ khi cô ấy phát hiện ra mối quan hệ của tôi với Lâm Trạch, cô ấy đã kiên quyết từ bỏ Lâm Trạch , nói rằng cô ấy sẽ không cướp người đàn ông của bạn thân mình.

Dù tôi đã giả thích tám trăm lần với cô ấy là anh ấy không phải bạn trai tôi nhưng cô ấy vẫn không tin.

Nói cách khác, không ai trong ký túc xá của chúng tôi tin điều đó.

Cũng không có lời to tiếng nào.

Tôi lại một lần nữa trịnh trọng tuyên bố: "Thật sự không phải bạn trai tớ , cùng lắm là một nửa bạn trai cũ  thôi, đừng nhắc nữa."

Đến quán bar.

Tôi tình cờ kéo một anh chàng đẹp trai lên sàn nhảy cùng nhau.

Với tiếng trống của bản nhạc rung trời bên tai, tôi điên cuồng lắc đầu và vặn eo, giải phóng những cảm xúc mà tôi đã kìm nén trong một thời gian dài.

"Chà, nhìn cậu...............quen quá, cậu có phải............Lâm............ bạn gái không?

Anh chàng đẹp trai dường như có điều gì muốn nói.

Nhưng nó được chơi ngắt quãng bởi tiếng nhạc nổ.

Tôi nghĩ anh ấy chỉ nói chuyện bình thường, nên tôi ghé vào tai anh ấy và hét lên,

"Mày nhìn quen gái đẹp , tao nhìn trai đẹp cũng quen, bảo bối , high lên nào !"

Hết bài hát này đến bài hát khác, tôi ngày càng cao hứng hơn, càng lúc càng khoái .

Cảm xúc lộn xộn cái gì , xuống địa ngục hết đi.

Đêm nay, bà đây chỉ muốn bùng nổ toàn trường !

Chiếc điện thoại trong túi đột nhiên rung lên và rung lên.

Tôi đang nhảy high , không quan tâm đến nó.

Nhưng nó có vẻ phấn khích, và cứ lắc lư.

Tôi sốt ruột lấy ra, vặn vẹo theo tiết tấu hét lên: "Ai, nửa đêm quấy rầy bà đây hứng thú, phiền phức a!"

"Lợi ích gì?"

Giọng nói của một người đàn ông phát ra từ điện thoại.

Giọng điệu của tôi càng lúc càng mất kiên nhẫn, "Đương nhiên là nhảy rồi..."

Chờ đã, sao giọng nói này quen quá.

Tôi liếc nhìn ID người gọi và rùng mình theo bản năng.
Mẹ kiếp.

Lâm Trạch!

Tại sao anh ấy gọi cho tôi vào giờ này!

Tôi bật dậy ngay tại chỗ, vắt óc tìm lý do để giải thích.

Nhưng khi lời nói đến môi, tôi lại dừng lại.

Tại sao phải giải thích?

Chẳng phải tôi đã quyết định từ lâu rồi sao?

Nếu muốn trốn tránh anh, bây giờ không phải là cơ hội tốt nhất sao?

Chỉ cần anh ấy nhìn thấy tôi như thế này, anh ấy sẽ hoàn toàn thất vọng và bỏ đi.
Gần như ngay lập tức, tôi nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên là nhảy disco rồi."

Không dám nghĩ một giây.

Tôi sợ mình sẽ hối hận.

"Thẩm Châu Châu ."

Quả nhiên, Lâm Trạch nghiến răng nghiến lợi nói từ đầu bên kia điện thoại.

Nhưng câu tiếp theo của anh ấy vẫn khiến tôi hoảng hồn, "Anh ở ngay sau em, quay lại đi!"

Đầu tôi ong ong, và tôi cứng nhắc quay lại.

Đột nhiên nhìn thấy anh đứng ở cách đó không xa, tán loạn ánh sáng cùng bóng tối phản chiếu, cả khuôn mặt anh âm trầm .
10.

Tôi không biết anh đứng đó bao lâu.
Có lẽ là đã thấy hết rồi , tốt thôi , vậy tôi không cần tốn thời gian nói nhiều nữa.

Tôi là loại người như vậy,  tôi không xứng đáng được yêu thích chút nào.

Vì vậy, đừng tìm kiếm tôi nữa.

Lâm Trạch từng bước một đi tới trước mặt tôi, vẻ mặt âm trầm kéo cánh tay tôi, "Xem ra ông đây đối với em quá mềm lòng, em càng ngày càng lớn gan!

"Trở về ông đây sẽ đối phó em!"

"Buông ra!" Tôi dùng sức hất hắn ra, "Tại sao tôi phải quay về với anh, trước đây tôi để anh làm những chuyện đó là vì tôi hiểu trong lòng anh có oán hận, nhưng không thể cứ như vậy mãi được."

Lâm Trạch sững người tại chỗ, kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi tránh ánh mắt của anh ấy, nắm chặt tay và tiếp tục nói những lời tổn thương.

"Anh có thể đừng quấy rầy tôi không, tôi trốn còn không được, thật phiền phức!"

"Em ghét tôi?"

Thật lâu sau, Lâm Trạch tựa hồ khó khăn lắm mới nói ra câu này.

Hàng mi thanh mảnh làm sâu thêm bóng tối dưới mắt anh, khiến anh trông bất lực và đau khổ.

Tôi nhắm mắt hít một hơi thật sâu trong trái tim đang tắc nghẽn của mình, và mỉm cười một cách phù phiếm và giễu cợt.

"Bây giờ mới thấy, thực sự là trong sáng đáng thương, lần sau cẩn thận một chút, đừng bị người vội vàng gán lên , mất giá lắm "

"Dối trá, em lại gạt ông đây !"

Giọng điệu của Lâm Trạch lập tức trở nên hưng phấn, anh ta nắm lấy cằm tôi nhấc lên một cách tàn nhẫn, ép tôi nhìn vào mắt anh ta, "Nhìn vào mắt tôi đi, Thẩm Châu Châu, em nhìn vào mắt tôi, nói rằng em ghét tôi."

Tôi cố ý nhếch khóe môi, "Cầu xin..."

Lời còn chưa dứt, trên môi trong nháy mắt truyền đến một cỗ ấm áp.

Đầu óc tôi choáng váng.

Lâm Trạch cắn chặt môi tôi.

Chóp mũi tràn ngập mùi cơ thể của anh , tim đập tôi loạn xạ.

không thể như thế này được.

không thể!

Tôi tuyệt vọng vươn tay đẩy anh ra.

Tay kia anh ôm lấy eo tôi, hôn càng lúc càng mãnh liệt, như muốn khảm tôi vào trong cơ thể anh.

Ý thức của tôi dần dần trở nên mơ hồ, khi tỉnh táo lại, tôi đã vô thức vòng tay qua eo anh.

Thiếu niên hai mắt sáng như sao, thanh âm khàn khàn tràn đầy hoài niệm, "Anh biết rồi, em là thích..."

"Hôn đủ chưa?" Sau một hồi choáng váng, tôi cắt ngang lời anh, giả vờ bất cẩn lau khóe miệng, vừa phù phiếm vừa không kiên nhẫn, "Hôn chưa đủ, tôi để anh hôn một lúc , chính là đền bù hết rồi ."

"Đừng tìm tôi nhiệt tình như vậy nữa, phiền phức lắm."

10.

Trong ánh sáng và bóng tối rải rác.
Ánh sáng trong mắt Lâm Trạch dường như biến mất ngay lập tức.

Anh chỉ lặng lẽ nhìn tôi như thế.

Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy như thế này.

Im lặng khiến tôi hoảng sợ.

Tôi buộc mình phải quay lại và bỏ đi.

Lâm Trạch không đuổi kịp.

Trong khi thở phào nhẹ nhõm, trái tim tôi không tránh khỏi cảm thấy có chút tắc nghẽn.

Tôi tự an ủi mình rằng không sao đâu, chỉ là một cám dỗ nhỏ thôi, vài ngày nữa sẽ ổn thôi.
Chỉ cần anh không làm phiền tôi nữa là được.

Chẳng bao lâu nữa, sẽ sớm trở lại như trước đây, trở lại cuộc sống đại học của tôi.

Ngay khi tôi bước vào ký túc xá, các bạn cùng phòng đã vây quanh tôi với những lời đàm tiếu.

Lúc trước trong quán bar, chính là đám người này nhìn thấy Lâm Trạch đi tới, bọn họ từng người một chuồn càng lúc càng nhanh.

Không có ý thức đạo đức nào cả.

Bây giờ tôi cảm thấy xấu hổ khi buôn chuyện xung quanh.

"Không có việc gì, đi rồi."

Tôi đẩy bàn ra và đi về chỗ của mình.

"Thật sự không có việc gì sao?"

Tiếu Tiếu trêu chọc xoa mặt tôi : "mặt đỏ hết lên rồi kìa , mau nói với chị em đi."

Tôi đang đỏ mặt?

Tôi vô thức nhìn vào chiếc gương trên bàn.

Trong gương, tôi thực sự đỏ mặt hơn một chút.

Không hiểu sao, tôi lại nghĩ đến nụ hôn của Lâm Trạch.

Hình như vẫn còn mùi hương của anh trên môi.

Mặt tôi bắt đầu nóng trở lại.

Lên cơn điên rồi.

Tôi lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Tớ đã nói rõ với anh ấy, anh ấy sẽ không đến quấy rầy tớ nữa."

Tôi vừa dứt lời, ký túc xá lập tức im bặt.
Mọi người nhìn tôi với vẻ hoài nghi.

Như thể việc tôi tách mình ra khỏi anh ấy là một việc lớn.

Tiếu Tiếu thậm chí còn có một biểu cảm không thể tin được trên khuôn mặt, "Cậu thực sự từ chối Lâm nam thần ?"

"Không thì sao, đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy tớ từ chối nam sinh, các cậu kinh ngạc như vậy làm gì?"

Tôi không hiểu.

Tôi còn tưởng họ quá quen với việc đó rồi chứ .

"Nó khác nhau."

Tiếu Tiếu trực tiếp dời ghế ngồi ở trước mặt tôi , "Cậu trước kia không thích mấy nam sinh kia, từ chối thì từ chối, nhưng Lâm Trạch thì khác, Châu Châu , cậu thật sự không thích anh ấy sao?

"Đừng làm tiểu lưu manh lâu như vậy, thích hay không cũng không biết."
Những lời nhỏ như một nhát búa nặng nề, giáng mạnh vào tim tôi.

Tôi luôn nghĩ rằng tôi đối xử với Lâm Trạch giống như những người khác, nhưng bây giờ có vẻ như nó đã khác.

Có lẽ khi anh ấy chặn tôi, tôi trông có vẻ tức giận nhưng tôi thực ra là không hề.

Hoặc khi anh ấy mang đồ ăn đến cho tôi, tôi đã nhận.
Hoặc có khi là ....

Càng nghĩ về nó, tôi càng thấy hỗn loạn.

Không thể nghĩ về nó nữa.

Tình hình hiện tại là tôi muốn tránh Lâm Trạch hoàn toàn.

Và tôi đã có được những gì tôi muốn, và thế là đủ rồi .
Tôi giả vờ phong lưu trợn mắt: "Cậu nói cái gì vậy, tớ đã sớm nói tớ không thích anh ta, là bởi vì cậu không tin tớ thôi?

"Bây giờ anh ấy cuối cùng cũng hiểu rõ, chưa kể tớ cảm thấy thoải mái như thế này nữa "

"Từ nay về sau không được nhắc tới cái tên này trước mặt tớ, sẽ ảnh hưởng tâm trạng tán tỉnh mấy em zai của tớ."

Nhưng Tiếu Tiếu đã vỗ vai tôi và khuyên tôi nên suy nghĩ về điều đó, đừng chờ lúc hối hận  chạy theo không kịp.

hối tiếc?

hối tiếc điều gì?

Tôi có hối hận vì đã cố tình nói những lời cay nghiệt để xua đuổi anh ấy không?

Không thể giải thích được, tôi nhớ lần cuối cùng Lâm Trạch nhìn tôi trong quán bar.
Nặng nề đến mức tôi hoàn toàn không chịu nổi, chỉ muốn trốn đi thật xa.

Vì vậy, tôi không hối tiếc chút nào.

Tôi tiếp tục sống cuộc sống đại học của mình một cách vô tâm.

Thỉnh thoảng, tôi nghe được tin tức về Lâm Trạch từ những người khác.

Hầu hết đều nghe từ các cô gái, nói rằng anh ấy đẹp trai và học giỏi, tham gia câu lạc bộ bóng rổ của trường Đại học Thể thao, anh ấy đã giành được chức vô địch của đội tuyển tỉnh, và anh ấy có thể thi đấu với đàn anh Giang một lần nữa .

Giang Ly được nữ sinh toàn trường công nhận, đồng thời cũng là hội trưởng hội học sinh, là một nam thần  *băng sơn hoàn mỹ, đóa hoa cao lãnh , kiểu người chỉ có thể nhìn từ xa.

Nếu so sánh, Lâm Trạch thực sự sẽ nổi tiếng hơn.

Đinh.

Thông báo WeChat đột ngột vang lên.
Không hiểu sao, tim tôi lỡ một nhịp.

Tôi nhấc điện thoại lên và liếc nhìn nó.

Không phải Lâm Trạch.

Không thể nói là cảm xúc gì.

Nó nên là một tiếng thở dài nhẹ nhõm hơn.

Tôi muốn dối lòng mình như thế này.

Nhưng sự thật thì được nhiều hơn mất.

Sau ngày hôm đó, anh ấy thực sự dường như đã biến mất hoàn toàn, và không bao giờ đến tìm tôi nữa.

Rõ ràng là tôi muốn đẩy anh ấy ra .
Bây giờ thì .....

Phát điên mất .

Lắc đầu,  buộc mình phải quên Lâm Trạch.

Tôi đã tìm đến WeChat.

Ghi chú là Hội sinh viên 183.

Tôi quên mất đó là ai, chắc là đứa em trai nào đó mà tôi đã chọc ghẹo.

Anh ấy chỉ hỏi tôi có rảnh không.

Tôi lật qua lịch sử trò chuyện, trống rỗng.

Tôi không biết liệu tôi đã xóa nó hay chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện với nhau nữa.

Add nhiều người quá , quên rồi.

Nhưng anh ấy chắc phải là một anh chàng đẹp trai, nếu không thì tôi đã không thêm vào.

Nhớ ra dạo này mình không trêu mấy anh đẹp trai nhiều nên lập tức trả lời lại :"rảnh chứ , có chuyện gì sao người anh em ?"

Người kia trả lời tôi, nói rằng anh ta muốn nhờ tôi giúp thực hiện một bộ ảnh quảng cáo khác.

Tôi sững người một lúc, hình như nhớ ra anh ta là ai.
  

_____________
Chắc tầm 2, 3 hôm là được  hoàn rùi nha 🦌
Chúc mng đọc truyện vuive 💌

--Thực ra thì cái chỗ " ông đây " tác giả viết là " lão tử " nhma t đọc thấy nó không thuận nên đổi lại á .

__________________
13.
Chắc là một hai tháng trước, tôi cùng bạn cùng phòng tham gia hội tuyển học sinh mới, và tôi lập tức phải lòng em trai tuyển học sinh mới này .

Mãi sau tôi mới biết đó là Giang Ly , hội trưởng hội sinh viên của chúng tôi.

Bạn cùng phòng của tôi đã thuyết phục tôi từ bỏ vào thời điểm đó, khéo quá phải không . Thật trùng hợp, tôi thích thử thách những cái khó.

Kết quả thật vẫn là , tôi đã gõ vài lần trên WeChat nhưng không add friend.
Ngược lại, tôi trở nên có động lực hơn, cuối cùng, tôi đã nắm bắt được cơ hội và giúp anh ấy thiết kế một bộ áp phích, những tấm áp phích này đã được thêm thành công vào WeChat của anh ấy.

Tôi nhớ rằng tôi đã trêu chọc anh ấy nhiều lần, nhưng lần nào tôi cũng bị gạt đi với một tiếng "hừm" lạnh lùng.

Chẳng bao lâu sau tôi có thêm một đứa em trai, và tôi dần dần quên béng mất đi .

Tôi không ngờ rằng một ngày nào đó anh ấy sẽ gửi tin nhắn cho tôi.

Tôi vội đáp: "Đương nhiên là được rồi, tiền bối, hiện tại em rảnh."

Sau khi hẹn gặp, diện đồ xong tôi vui vẻ và đến chỗ hẹn.

Từ xa, tôi đã thấy Giang Ly chào tôi.
Một bộ trang phục giản dị có vẻ bình thường, anh  đã có thể  làm hao mòn cảm giác hình ảnh của nam chính trong tiểu thuyết, sảng khoái và xa lạ.

Không hổ được công nhận là * giáo thảo .
*Đẹp trai , học giỏi .

"Tiền bối , anh chờ lâu rồi ạ." Tôi lon ton chạy tới, lộ ra vẻ xấu hổ vừa phải.

"Anh cũng vừa mới đến." Giang Ly cười nhẹ, hỏi tôi có thể bắt đầu ngay bây giờ không.

Vì nhà trường đột ngột ra thông báo tuần sau chúng tôi sẽ giao hữu với trường đại học thể dục thể thao trò chơi bóng rổ tình bạn.

Thời gian eo hẹp nên  anh mới  phải làm phiền tôi.

"Không phiền phức chút nào, tiền bối đẹp trai như vậy, em cầu còn không được." Tôi theo thói quen tán tỉnh.

Giang Ly không có phản ứng.
Chưa kể đến sự thất vọng, dù sao thì anh ấy vẫn luôn như vậy.

Bản đồ công khai được hoàn thành rất nhanh và chỉ mất chưa đầy một ngày.

Giang Ly luôn ca ngợi những bức ảnh quảng cáo của tôi là rất tâm linh.

Có thể là do tôi đã thích vẽ từ nhỏ, sau khi bố mẹ ly hôn, mẹ tôi hầu như không quan tâm đến tôi, từ nhỏ niềm vui duy nhất của tôi là vẽ và vẽ, vẽ với một phong cách mạnh mẽ và phóng khoáng. .

"Hôm nay em vất vả rồi, để anh đãi ngươi bữa tối."

Sau khi làm việc xong, Giang Ly chủ động mời tôi ra ngoài.

Có lẽ chỉ mời tôi vì tôi đã giúp đỡ.

"ĐƯỢC RỒI"

Tất nhiên là tôi đồng ý rồi .
Được ăn cùng trai đẹp, bắt mắt mà ăn thì sướng biết bao.

Chỉ là không ngờ gặp Lâm Trạch ở căng tin.

14.

Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi nhìn thấy ánh nhìn bình yên trong mắt anh ấy.

Dường như với anh ấy , tôi chỉ là một người xa lạ.

Anh  bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, thậm chí không muốn nhìn tôi thêm, và bước đến chỗ một cô gái bưng khay.

Một cô gái ưa nhìn.

Hợp với anh ấy hơn tôi.

"Quen biết à ?"

Giọng nói của Giang Ly truyền đến.

Lúc này tôi mới ý thức được mình đang ngây người nhìn Lâm Trạch.

"Không biết, đi thôi."
Tôi lắc đầu và nói nhẹ.

Theo thói quen , tôi nhìn Lâm Trạch.

Tôi không biết anh ấy nói gì,  khiến cô gái đã cười.

Đột nhiên tôi nhớ rằng ở trường trung học, chỉ cần tôi có tâm trạng không tốt, Lâm Trạch luôn có thể cảm nhận được đầu tiên và cố gắng hết sức để khiến tôi hài lòng.

Bây giờ, anh ấy cũng có thể làm cho những cô gái khác hạnh phúc.

Rõ ràng là tôi nên vui mừng.

Thật mừng vì cuối cùng anh ấy cũng có thể để tôi đi.

Nhưng cảm giác mất mát ngày càng mạnh mẽ, đến nỗi khi Giang Ly hỏi tôi muốn ăn gì, tôi hoàn toàn không nghe thấy.
Anh hỏi lại tôi lần nữa.

Khi tôi định thần lại, tôi giả vờ bình tĩnh và nói rằng không sao cả.

"Tại sao em không ăn ngoài trường, anh biết một ngoài đó có tiệm không tồi đâu ."

Giang Ly dừng lại và hỏi tôi.

Tôi thấy Lâm Trạch ăn xong có vẻ sẽ đứng dậy, liền bảo Giang Ly không cần làm phiền, cứ ăn ở căn tin đi.

Giang Ly không nói gì nữa, và giới thiệu cho tôi một vài món ăn mà anh ấy thường ăn, và bảo tôi ăn thử.

Bữa tối nay tôi không ăn nhiều , tôi chỉ gọi một cháo và một ít bánh ngọt.

"Ăn ít như vậy?"
Giang Ly liếc nhìn tôi, cười nhẹ và nói với tôi rằng đừng tiết kiệm tiền cho anh ấy, và gọi cho tôi một số món ăn phụ khác.

"Em...."
Tôi đang định từ chối thì giọng nói của Lâm Trạch vang lên trên đầu tôi.

"Cô ấy giảm cân và không ăn đồ cay."

15.

Sau một thoáng ngỡ ngàng.

Tôi ngẩng đầu nhìn Lâm Trạch.

Anh  dường như không nhìn tôi, mà nhìn Giang Ly và mỉm cười nhẹ, nghe có vẻ khiêu khích và tùy tiện, "Theo đuổi con gái phải có chút công phu mới được ."

"Nếu không để ý thì tôi giúp anh theo đuổi ."
Vì vậy, anh ấy đến đây có mục đích, chỉ để làm tôi xấu hổ.

Tôi có thể hiểu sự khó chịu của anh ấy.

Nhưng sự khó chịu này cũng đủ để tôi trút giận một mình.

Không cần phải liên quan đến người khác.

Ngay khi tôi định nói.

Giang Ly đã mở miệng, ngữ khí lạnh lùng xa cách: "Không cần, tôi tự mình hỏi cô ấy."

Bầu không khí đông cứng trong chốc lát.

Giang Ly nói điều này có lẽ là do anh ấy không hài lòng với việc bị khiêu khích vô cớ.

Thấy không khí càng lúc càng ngột ngạt.

Tôi kéo Giang Ly rời đi.
Nhưng cổ tay tôi đã bị Lâm Trạch nắm lại, "Được đấy , Thẩm Châu Châu mới một thời gian không gặp  em đã tìm thêm người khác rồi."

Giọng điệu của anh ta rất hung hăng, và có một sự mỉa mai hiếm thấy trong mắt anh ấy.

Đây không phải là điều tôi luôn mong muốn sao?

Tôi đang mắc bệnh gì thế này ?

Tôi hất tay anh  ra, thản nhiên cười nói: "Anh không phải cũng tìm người mới sao , lại nói , là do ngày hôm đó tôi nói không đủ rõ ràng, hay là anh nghe hiểu có vấn đề, anh vẫn muốn quấy rầy tôi?"

"Cô ây chỉ là ..."

Lâm Trạch lườm tôi với khuôn mặt đen tối.

Tôi ngắt lời anh ấy , " Cô ấy là ai tôi không quan tâm , tôi chỉ biết ,chuyện của tôi nah không cần quản , sau này đừng phiền tôi nữa ."

Sau khi nói xong, Lâm Trạch không có cơ hội để nói.

Nói cách khác, tôi không dám cho anh cơ hội nói gì cả.

Tôi sợ mình sẽ lại rung động.

Sau khi kéo Giang Ly đi, tôi xin lỗi anh ấy.

"Không cần xin lỗi, ngay từ đầu không phải lỗi của em ."

Giang Ly cúi đầu nhìn tôi.

Tôi nghĩ anh ấy sẽ hỏi tôi điều gì đó.

Nhưng anh ấy không làm thế, ngược lại, suốt quãng đường anh ấy đã đưa tôi trở lại ký túc xá trong im lặng , để tôi có cơ hội đệm lại cảm xúc của mình.

Khi đến dưới lầu của ký túc xá, Giang Ly dừng lại và nói rằng sau này nếu cần bất cứ điều gì có thể tìm  anh giúp.
"Giả làm bạn trai cũng được."

Tôi chỉ cho rằng anh ấy nghĩ tôi thực sự bị ai đó quấy rầy, vì vậy anh ấy giải thích ngắn gọn và đồng ý với một nụ cười.

Đó chỉ là một từ lịch sự chỉ nên lắng nghe , tôi không quá coi trọng nó.

Nhưng tôi không ngờ rằng Giang Ly rất nghiêm túc.

Anh ấy thực sự bắt đầu tìm hiểu sở thích của tôi và nói rằng đó là để chuẩn bị cho việc giả làm bạn trai của tôi trong tương lai.

Khi nam thần xa cách nhưng không xa cách, nó thực sự khá thú vị.

Thỉnh thoảng chúng tôi chat với nhau, chủ yếu là vì hình ảnh công khai của hội học sinh của anh ấy, anh ấy sẽ hỏi tôi và từ từ là để trở thành bạn bè.

17.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày thi đấu bóng rổ.

Giang Ly đã gửi cho tôi một tin nhắn từ rất sớm, nói rằng anh ấy cũng sẽ tham gia cuộc thi này, và hỏi tôi có thời gian để đi không.

Tôi đồng ý xuống.

Bởi vì tôi nghe nói rằng cuộc thi này ban đầu là một trận giao hữu giữa hai trường.

Vì vậy, những người từ câu lạc bộ bóng rổ của Đại học Thể thao không chơi.

Nếu không, nó sẽ trở thành một trận đấu đơn phương, và trò chơi sẽ mất đi ý nghĩa.

Nói cách khác, Lâm Trạch sẽ không chơi.

Vì vậy, ngay cả khi tôi đi, tôi có thể sẽ không gặp anh ấy.
Tôi đi đến sân bóng rổ với bạn cùng phòng .

Không ngờ khung cảnh lại nóng đến thế, gần như chật kín người mà không có chỗ bước xuống.

"Nghe nói chưa, Lâm nam thần cùng Giang tiền bối đều là trên sân khấu, hai cái nam thần, trăm năm hiếm thấy."

"Không phải nói câu lạc bộ bóng rổ của đại học thể dục không có người sao? Chuyện gì vậy?

"Cậu không biết cái này à , nghe nói là bởi vì một cô gái."

"Chết tiệt, cô gái nào tốt đến mức hai nam thần tranh giành được cơ chứ."

Lâm Trạch cũng sẽ chơi?
......
Tôi đóng băng.
Ngay khi tôi đang nghĩ về việc quay về.

Tôi nhìn thấy một người đang đi về phía mình, hình như đó là bạn cùng phòng của Lâm Trạch , người mà tôi đã trêu chọc lúc đầu.

"Cậu cũng đến để xem trận đấu của A Trạch à"

"Cậu có muốn đi vào với tôi không,  A Trạch đặc biệt để lại phía trước mấy chỗ ngồi"

"Không cần......"

Tôi vừa định nói không.

"Muốn ,muốn ,muốn cảm ơn anh đẹp trai." Tiếu Tiếu ngắt lời tôi trước và chắp tay cầu xin tôi, "Châu Châu , Châu Châu, xin cậu đấy giờ tớ rất muốn xem trận đấu."

Đứng không yên cô ấy cứ lắc tôi.

Sau khi hỏi anh trai kia , tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mang cả ký túc xá đi vào cùng.
Ghế ngồi ở hàng đầu tiên với tầm nhìn tốt.

Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng vừa ngồi xuống, liền phảng phất nhìn thấy ánh mắt của Lâm Trạch.

Nhưng khi tôi dán mắt vào nhìn thì anh ấy đã quay đi nhìn chỗ khác rồi.

Đinh.

Điện thoại di động WeChat vang lên.

Tôi lấy ra xem, là của Giang Ly, hỏi tôi đã đến chưa?

Còn có một tin nhắn tôi chưa xem, anh ấy nói đã đặt trước một chỗ cho tôi, bảo tôi khi nào đến báo anh ấy sẽ tìm tôi.

"Không có tiền bối, em cùng bạn cùng phòng, đã đến rồi.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ nhắn được như vậy, tiếc là không xem sớm hơn.

"Chà, anh thấy em rồi ."

Giang Ly nhanh chóng gửi tin nhắn.

Tôi nhìn lên sân và bắt gặp ánh mắt của anh ấy.

Không hiểu sao có chút xấu hổ.

Anh ấy chỉ cười với tôi và gửi tin nhắn bảo tôi xem thi đấu cho tốt.

Trò chơi sẽ sớm bắt đầu.

Trong suốt nửa đầu của trận đấu, hầu như tất cả họ đều ghi điểm, dù sao thì lợi thế đã có.
Đặc biệt là Lâm Trạch, anh ấy chơi quyết liệt và cuồng nhiệt, và hầu như không ai có thể ngăn cản anh ấy, cú đánh mạnh nhất là ba cú sút liên tiếp.

Tiếng cổ vũ của khán giả gần như làm đảo lộn cả sân vận động.

Trong lúc tạm dừng, Lâm Trạch nhìn lướt qua khán giả, và đôi mắt anh ấy dường như dán chặt vào tôi.

Trong mắt thiếu niên có ánh sáng, toàn thân chói sáng , bắt mắt.

Trong cơn mê, tôi như được trở lại mỗi buổi tối thời trung học.

Khi đó, sau giờ học, tôi theo thói quen làm xong bài tập trong lớp rồi mới ra về.

Lâm Trạch không bao giờ viết, bởi vì anh ấy có điểm tốt nên giáo viên không nói gì, vậy nên nó rất khó chịu.

Nhưng anh ấy thích chơi bóng và đi cùng tôi khi chơi.

Đôi khi tôi viết xong sớm và ra sân chơi xem anh ấy chơi.

Cũng như bây giờ, anh ấy sẽ luôn phá phách, mãi là chàng trai ấy, anh ấy là của tôi.

Rực rỡ và tự tại làm sao, và tôi đứng trong hoàng hôn, nghĩ về một điều rực rỡ như vậy

Có lẽ chính lúc đó, trái tim đập loạn xạ và điên cuồng.

Nhưng tôi không thể chịu được một anh đẹp như vậy.

"Châu Châu, Châu Châu..." Bên tai tôi truyền đến một giọng nói nhỏ. Tôi đột nhiên lấy lại tinh thần, đối mặt với ánh mắt thẳng tắp của Lâm Trạch,
Trong tiềm thức tôi tránh đi.

"Anh Lâm hình như sắp tới." Tiêú Tiếu lắc vai tôi.

Trái tim nâng lên.

18.

"Nước"
Lâm Trạch đứng trước mặt tôi.

Giọng nói trong trẻo có chút coi thường, giống như khi còn chơi bóng rổ ở trường trung học, anh ấy chỉ xin tôi một cốc nước.
" Không mang...."
Lời còn chưa dứt, phía sau truyền đến mấy nữ sinh hưng phấn kêu lên.

"cho bạn."

"Cả người tôi cũng sẽ cho bạn "

"Ahhh , nam thần , của tôi ,của tôi,đồ uống khi vận động , cho bạn "
.......
Đó không phải là điều tôi muốn.

Chính tôi là người đang tự buông thả.

Tôi giả vờ không quan tâm và không nói gì.

"Châu Châu , hình như anh ấy đang tìm cậu." Tiếu Tiếu đẩy tôi một cái.

Tìm tôi?

Làm sao có thể ?

Tôi vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Lâm Trạch .

Mồ hôi trượt xuống má anh từng inch và thấm vào cổ áo, với một sự cám dỗ chết người.

Tôi vô thức nuốt nước bọt.

"Nước đâu?" Lâm Trạch hỏi tôi.

"Không mang theo.................."
Tôi không muốn cho.

"có , có ,có ." Tiếu Tiếu phản bội tôi, đưa cốc nước tôi vừa uống bên cạnh, "Cái này của Châu Châu đấy ."

Không đợi tôi phản ứng.

Lâm Trạch dường như không để ý, vặn nắp chai và đổ gần hết chai, ném phần còn lại vào tay tôi, quay đầu và quay trở lại sân.

Rất là cuốn.

18.

Vào đầu hiệp hai của trò chơi, Lâm Trạch đã phát động một cuộc tấn công dữ dội, nhanh chóng đưa trò chơi đến cao trào.

Không khí trong đấu trường nóng đến mức bùng nổ.Hầu hết mọi người, đặc biệt là con gái ,đều đứng lên trực tiếp đẩy và hét lên.
Tôi đang chăm chú quan sát thì đột nhiên có một lực từ phía sau lao tới.

Mất cảnh giác, tôi bị đẩy ra, lảo đảo tiến về phía trước vài bước trước khi gần như đứng yên.

"cẩn thận."

Một giọng nói đột ngột vang lên.

Chưa kịp phản ứng, tôi đã được bao bọc trong một vòng tay ấm áp.

Sau đó là một tiếng "đùng".

Đó là âm thanh của một thứ gì đó nặng nề đập vào cơ thể.

"Em không sao chứ?"
Lâm Trạch dường như không cảm thấy đau chút nào. Anh ấy nhìn tôi với vẻ quan tâm.

Tôi lắc đầu và hỏi anh ấy thế nào rồi.

"Cơ thể anh rất khỏe, anh không cảm thấy đau chút nào."

Lâm Trạch giật giật khóe miệng an ủi tôi.

Những người khác trên sân cũng từ từ vây quanh và hỏi chuyện gì đã xảy ra. Tôi đang định nói thì một giọng nói gay gắt vang lên sau lưng tôi.

"Làm sao vậy, không phải là vừa tức giận, muốn hấp dẫn con trai các người chú ý sao?"

TÔI:???

Nhìn lại, đó là một cô gái lạ.

Cô ấy trông xinh đẹp, nhưng cái miệng này hơi khó chịu.
Đôi mắt cô ấy dường như đang nhìn về phía tôi và phía sau một cách cố ý hay vô ý.

Người đứng đó là Giang Ly.

Gần như ngay lập tức, tôi hiểu ra điều gì đó.

Tôi sợ rằng sự ghen tị sẽ ăn mòn tôi mất.

Tôi hiểu sự không hài lòng của cô ấy, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ bị cô ấy bắt nạt.

Tôi nắm lấy Lâm Trạch ,   muốn đứng dậy, và đi đến chỗ cô gái.

Hỏi cô ấy trước mặt mọi người.

"Cho nên, vừa rồi là cô đẩy tôi đúng không?"

"Cô muốn vu khống tôi rẻ tiền, tôi đẩy cô khi nào!"

Cô gái tựa hồ cố ý cao giọng, khinh thường nhìn tôi, "thật sự nghĩ rằng vẻ ngoài có chút đẹp , mọi người ai cũng sẽ quan tâm đến sao , không biết xấu hổ...."
Cô chưa kịp nói hết câu đã bị ai đó túm lấy.

Là Giang Ly.

Khuôn mặt của Giang Ly cực kỳ xấu xí, và anh ta kéo cô gái đến để yêu cầu cô ấy xin lỗi tôi.

Tôi không biết mối quan hệ của họ là gì.

Tất cả những gì tôi biết là cô ấy mắng tôi vô cớ, và cô ấy thực sự nên xin lỗi tôi.

"Làm sao, em vừa mới đẩy cô ta , làm sao vậy, tại sao ngay cả anh cũng phải bảo vệ cô ta, cô ta chính là muốn cùng anh đùa giỡn thôi."

Cô gái ngay lập tức đỏ mặt và nhìn Giang Ly, gọi tôi là người phụ nữ không biết xấu hổ.

Giang Ly sắc mặt dần dần trở nên lạnh lùng.

Tôi nghe anh ấy gọi cô gái đó là Lý Lan, nói rằng đây là lần cuối cùng anh ấy chịu đựng cô ấy.
Anh ta xin lỗi tôi và bỏ đi cùng cô gái.

Sau đó, tôi mới nhận ra rằng mình vẫn đang được Lâm Trạch ôm , tôi vô thức buông anh ra.

Nhưng anh ấy lại ngả  vào người tôi, kêu đau lưng, chắc là vừa rồi anh ấy bị thương.

Kết quả cuối cùng là trận đấu tiếp tục và cả Lâm Trạch và Giang Ly đều bị thay ra.

Lúc này Lâm Trạch đang nằm trong phòng bác sĩ của trường, ậm ừ rất đau, bác sĩ của trường chỉ kê một lọ thuốc trị bầm tím, nói không có gì nghiêm trọng, chỉ cần uống thuốc xoa bóp vài ngày là sẽ khỏi. tốt.

"Anh không với tới, em giúp anh đi."

Lâm Trạch nhìn tôi đáng thương.

_________________

hiuhiu chưa chắc tay nên có gì mong mng góp ý nhẹ nhàng ạ🫶
Chúc mng đọc truyện vuive✨

___________
19.

Tôi đóng băng.

Thái độ của anh trước sau thay đổi quá nhiều.

Tôi đã nghĩ anh ấy sẽ ngừng nói chuyện với tôi sau ngày hôm đó ở quán bar.

Sau đó, tôi tình cờ gặp anh trong căng tin, điều đó chứng tỏ rằng anh có ác cảm với tôi.

Nhưng bây giờ thái độ của anh ấy khiến tôi hơi khó nắm bắt.

Mặc dù anh ấy luôn tốt với tôi, nhưng anh ấy không phải là một kẻ theo đuổi không coi trọng phẩm giá.

Tôi không biết tại sao Lâm Trạch lại gắn bó với tôi như vậy.

Anh vẫn  nhìn tôi với ánh mắt đầy thương hại.
Tôi có một cái miệng dài, nhưng tôi không thể nói không với nó.

Rốt cuộc thì anh ấy đã làm điều đó vì tôi.

Nếu quả bóng thực sự đập vào đầu tôi, giờ tôi đã bất tỉnh trong bệnh viện rồi.

Tôi lấy thuốc và yêu cầu Lâm Trachh quay lưng lại và vén quần áo lên.

Tôi không biết anh  có cố ý hay không, nhưng anh  vén quần áo của mình đối mặt với tôi, để lộ cơ bắp rắn chắc và mạnh mẽ của anh ra .

Tôi nhìn anh mặt không đổi sắc.

Anh ngoan ngoãn quay lưng lại .

Có một vùng lớn màu đỏ ở mặt sau và có thể nhìn thấy rõ dấu ấn hình cầu.

"Chờ một chút, có thể hơi đau một chút ."

Tôi không thể không trấn an.

Lâm Trạch ậm ừ.

Khi bôi thuốc, tôi làm theo chỉ dẫn của bác sĩ Trường, xoa thuốc vào tay cho nóng lên rồi dán lên lưng rồi từ từ đẩy lên trên.

Sau khoảng vài phút, tôi có thể cảm thấy rõ ràng cơ thể Lâm Trạch đang nóng dần lên.

Thuốc chắc hẳn đã có tác dụng.

Lâm Trạch ngoan ngoãn đến nỗi anh ấy không nói một lời nào cả.

Sau khi uống thuốc xong, Lâm Trạch vẫn nằm sấp, bảo tôi về trước, anh ấy sẽ nằm sấp một lúc.

Cũng không biết có phải là mình ảo giác hay không, thanh âm của anh tựa hồ có chút kỳ quái, ngay cả vành tai cũng đỏ bừng đến đáng sợ.

Tôi nghĩ chính tay mình đã làm anh ấy bị thương nên đã đưa tay ra giúp anh ấy.
" Đừng động vào anh ."

Giọng nói Lâm Trạch  trong nháy mắt trở nên gấp gáp.

Không cho tôi động vào bất cứ thứ gì, cứ đòi nằm một lúc.

Tôi có chút lo lắng ,  ngồi sang một bên ở cùng anh ấy .

Đinh.

Thông báo WeChat vang lên.

Đó là từ Giang Ly .

Hãy hỏi tôi bây giờ tôi có rảnh không, có việc cần nói với tôi.

20.

Tôi nhìn Lâm Trạch vẫn đang nằm sấp, suy nghĩ một chút rồi nói với anh giờ có việc, muộn chút nữa mới rảnh .

Anh ấy đã trả lời lại và nói sẽ đợi tôi.

Ước chừng nửa giờ sau, Lâm Trạch rốt cục đứng dậy.

Khi tôi hỏi anh ấy có chuyện gì, anh ấy chỉ nói không sao, và mặt anh ấy hơi đỏ mà không có lý do.

"Trở về nghỉ ngơi thật tốt, em đi trước."

Thấy anh ấy thực sự ổn, tôi bảo anh ấy đứng dậy và rời đi.

Trên đường đi vừa muốn nhắn tin cho Giang Ly thì tôi vô tình nhận được một cuộc gọi từ người bạn thân thời trung học của tôi Tô Tuyết , bảo tôi gần đây hãy bình tĩnh lại, bởi vì Lâm Trạch đã hỏi với cô ấy tất cả những chuyện của tôi.

"Tớ đã bị bắt rồi."

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài mở miệng và kể cho cô ấy nghe chuyện gì đã xảy ra.

"Vậy anh ấy vì sao còn về hỏi cậu?" Tô Tuyết có chút nghi hoặc.

"Chuyện xảy ra khi nào , anh hỏi cái gì?" Tôi bối rối hỏi lại vài câu.

"Cách đây không lâu, anh ấy đã hỏi về những người cậu từng hẹn hò. Đừng lo lắng, chị em có thể giúp cậu che giấu mọi thứ."

Tô Tuyết  rất trung thành.

Về phần Lâm Trạch đột nhiên hỏi những vấn đề này, tôi không hiểu lắm.

Cho dù anh ấy nhận được kết quả gì, đó phải là lý do khiến anh ấy thay đổi thái độ với tôi bây giờ.

Trong phút chốc, lòng tôi xao xuyến.

Anh ấy càng tiến lại gần tôi, tôi càng thấy bất an.

Không thể để anh ấy tiếp tục như thế này nữa.

Bất kỳ mối quan hệ mật thiết nào cũng là gánh nặng đối với tôi.

Tôi không muốn  nhân danh tình yêu để làm tổn thương bất cứ ai .

Tôi thậm chí không muốn làm tổn thương Lâm Trạch.

Thật khó, thật khó để tôi quyết tâm đuổi anh đi.

Tôi đã gửi một tin nhắn cho Giang Ly , nói rằng tôi sẽ đi tìm anh ấy ngay bây giờ.

Tôi muốn nhờ anh ấy giúp đỡ.

Giả làm bạn trai của tôi sẽ khiến Lâm Trạch từ bỏ hoàn toàn .

21.
Giang Ly đến gặp tôi để giải thích mối quan hệ của anh ấy với Lý Lan.

Hai người ở cạnh nhà, là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau.

Có lẽ vì được nuông chiều từ nhỏ nên Lý Lan luôn có tính chiếm hữu rất cao và thường không cho phép bất kỳ cô gái nào vây quanh Giang Ly.

Trước kia, bởi vì hắn còn đi học, hai nhà quan hệ không tệ, cha mẹ thường dạy hắn phải chiếu cố Lý Lan, hắn cũng không có ý tứ yêu đương, cho nên cũng không ít lần chiếu cố Lý Lan.

Sau này lên đại học, anh thấy Lý Lan càng ngày càng làm rộn, anh nhiều lần cảnh cáo nhưng Lý Lan hứa suông, anh chưa từng nghĩ đến cô sẽ làm gì hay nói gì trên sân bóng rổ.

Lý Lan tự xưng là bạn gái của anh ấy , can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của anh ấy

Giang Ly lại xin lỗi tôi, nói rằng anh ấy đã nói rõ với Lý Lan , rằng chuyện như thế này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Ngay từ đầu đâu phải lỗi của anh ấy, tôi xua tay bảo không quan tâm nữa.

Giang Ly khăng khăng mời tôi đi ăn tối để bày tỏ lời xin lỗi.

Tôi dừng một chút, hỏi lúc trước anh nói giúp giả làm bạn trai tôi , còn được tính không ?

Bầu không khí như lắng xuống.

Giang Ly không nói gì.

Chắc là không đồng ý.

Tôi vội nói: "Không sao, em chỉ hỏi vậy thôi, tiền bối không đồng ý cũng không sao."

"Có thể."

Giang Ly đột nhiên mở miệng.

Tôi sững người một lúc,  thực sự đồng ý sao?

Tôi không ngờ sáng sớm hôm sau Giang Ly lại thật là bạn trai của tôi.

Tôi đi xuống cầu thang của ký túc xá  với bữa ăn sáng.

Tôi nói với anh ấy là không cần phải làm như thế .

Thực ra, tôi chỉ muốn anh ấy giúp tôi đóng một chút trước mặt Lâm Trạch là được rồi.

"Anh ta cũng ở dưới lầu."

Giang Ly gửi một tin nhắn.

Đầu tôi ong ong.

Thu dọn đồ đạc, gần như nhanh nhất có thể đi xuống lầu, quả nhiên, Lâm Trạch cũng ở dưới lầu mang theo bữa sáng.

Tôi vừa đẩy cửa ký túc xá ra, Lâm Trạch đã đi tới trước mặt tôi.

Giang Ly cũng đi theo phía sau anh ấy.

"Mang cho em bữa sáng này, là món em thích đấy ."

Lâm Trạch đưa bữa sáng lên.

Tôi không nhận , nhưng nhớ anh ấy đang đứng bên cạnh Giang Ly.

Giang Ly nắm tay tôi rất tự nhiên.

TÔI:!!!

Anh ấy thực sự tham gia chương trình này còn nhanh hơn tôi.

Trước đó, tôi lo lắng rằng hai chúng tôi sẽ quá xa lạ, và Lâm Trạch có thể nhìn ra manh mối.

Bây giờ không có gì phải lo lắng nữa.

Tôi lại tiến về phía anh ấy, nhìn Lâm Trạch một cách bình tĩnh nhất có thể

"Đừng lại tìm đến em nữa, em đã có bạn trai rồi."
22.

"Vâỵ sao ?"

Lâm Trạch nhìn tôi chằm chằm.

Có một sự chắc chắn khó tả trong giọng điệu của anh ấy .

Như thể anh ấy biết tôi đang nói dối anh ấy.

Khoảnh khắc tiếp theo, Giang Ly đã đứng trước mặt tôi.

"Đúng vậy, tôi vừa mới tỏ tình với Châu Châu, cô ấy cũng đã hứa với tôi rồi. "

"Vậy sau này phiền cậu, đừng lại tới quấy rối bạn gái của tôi nữa."

Giang Ly nói với giọng điệu tự nhiên và nghiêm túc.

Nếu không phải tôi biết là đang giả vờ, có khi ngay cả tôi cũng sẽ tin điều đó.

Nhưng Lâm Trạch thái độ hiển nhiên là không tin.

Thẩm Châu Châu, cho dù em lừa ông đây,đuổi ông đây ra ngoài thế nào, ông đây là nhận định em rồi."

Lâm Trạch nhìn thẳng vào tôi.

Trong đôi mắt đen láy ẩn chứa một tình cảm sâu sắc và cố chấp mà tôi hoàn toàn không thể đáp lại.

Đôi khi tôi thực sự ghen tị với Lâm Trạch, ghen tị với việc anh ấy luôn có thể bày tỏ những gì mình muốn nói mà không chút đắn đo.

Tôi chỉ là một đứa hèn nhát .

Vẫn luôn là vậy.

Anh ấy nhét bữa sáng vào tay tôi và nói rằng anh ấy sẽ đến chỗ tôi vào ngày mai, ngày kia, ngày kia, và mọi ngày trong tương lai.

Về sau mỗi ngày anh đều đến tìm tôi.

Cho đến khi tôi chấp nhận anh ấy.
"Đừng phí sức, em sẽ không thích anh đâu ."

Nói cách khác, tôi sẽ không thích bất cứ ai.

Tôi buộc mình phải nhìn Lâm Trạch.

Tại sao anh có thể nói một điều như vậy.

Tại sao anh lại quyết tâm như vậy.

Bố tôi đã từng rất cương quyết và hứa với mẹ tôi rằng ông sẽ chăm sóc bà đến hết cuộc đời.

Nhưng sau này, khi ra đi, ông ấy nói rằng điều hối tiếc nhất trong cuộc đời ông ấy là lấy mẹ tôi.

Dù sao thì tình yêu cũng không kéo dài lâu, vậy tại sao phải bận tâm?

"Em sẽ, Thẩm Châu Châu, em nhất định sẽ."

Lâm Trạch bướng bỉnh nhìn tôi.
Đôi mắt anh như xuyên thấu cơ thể tôi cùng một lúc, chạm vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim tôi.

Gần như ngay lập tức, tôi chạy trốn.

Khi về đến ký túc xá, tôi mới nhận ra mình đã quên nói với Giang Ly.

Tôi nhanh chóng gửi tin nhắn wechat cho Giang Ly để xin lỗi và để anh ấy quay về trước.

"Em không sao chứ?"

Giang Ly nhanh chóng gửi tin lại.

"Không sao, hôm nay cám ơn tiền bối, hôm khác mời anh ăn cơm." Tôi nhanh chóng gõ lại.

"Ừm."

Giang Ly trả lời tôi với giọng điệu bình tĩnh, "Hãy gọi cho anh bất cứ lúc nào nếu em cần bất cứ điều gì."

Tôi chỉ nghĩ anh ấy chỉ lịch sự thôi, và tôi không để bụng.

Chỉ cần nhìn vào tình hình ngày hôm nay.

Tôi đang tìm ai không quan trọng, ngay cả khi tôi thực sự tìm bạn trai.

Lâm Trạch không tin.

Lẽ ra ngay từ đầu tôi không nên khiêu khích anh .

Tôi càng hối hận hơn.

Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.

Là mẹ tôi gọi.

Tôi sững sờ nhìn ID người gọi cho đến khi điện thoại tự động gác máy.

Mẹ tôi gọi đi gọi lại.

Tôi vẫn không trả lời.

Bà ấy gửi cho tôi một tin nhắn WeChat, hỏi tôi dạo này thế nào và có đủ tiền không ,đủ chi tiêu không , sắp nghỉ hè rồi, khi nào về......

Nhìn vào các tin nhắn bật lên từng cái một.

Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi không thể tả.

Sau khi ly hôn với bố tôi, mẹ dồn hết tâm trí cho sự nghiệp, còn mối quan hệ quan trọng nhất với mẹ tôi là kiếm tiền.

Sự săn sóc mà tôi có ngày hôm nay là những gì tôi cần khi còn nhỏ.

Nhưng với tôi bây giờ, nó chỉ là gánh nặng.

Tôi ghét sự gần gũi, tôi ghét tình cảm hão huyền, không chỉ với Lâm Trạch, không chỉ với tình yêu, mà còn với mẹ tôi, và cả tình cảm gia đình.

Cuối cùng, tôi chỉ đáp: "con biết rồi. "

Tôi thấy mẹ không gửi tin nhắn gì nữa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.

23.

Lâm Trạch thực sự đã làm theo lời anh ấy nói,  sau đó anh ấy sẽ đến gặp tôi mỗi ngày, bất kể anh ấy có thể gặp tôi hay không, anh ấy vẫn sẽ đến.
Đó dường như chứng minh cho tôi thấy rằng mọi lời anh ấy nói với tôi đều nghiêm túc.

Còn mấy ngày nữa là đến kỳ nghỉ hè, các bạn cùng phòng lần lượt rời đi.

Tôi bảo mẹ là đi chơi với bạn rồi không về nữa.

Mẹ tôi gọi, nhưng tôi không trả lời.

Bà ấy gọi cho tôi tiền và nói với tôi đi an toàn.

Có thể là bà ấy đã nhận ra sự thiếu quan tâm của bà khi tôi còn nhỏ, tôi có thể cảm nhận được sự cẩn thận của bà ấy trước mặt tôi và cố gắng bù đắp cho tâm trạng của tôi nhiều nhất có thể.
Nhưng tôi không thể chấp nhận nó.

Tôi cảm thấy chán nản và khó chịu.

Tôi muốn tìm ai đó để ra ngoài trút bầu tâm sự, nhưng phát hiện ra rằng những người trong ký túc xá đã rời đi hết rồi.

Một mình bước đi trong khuôn viên vắng vẻ, chiếc điện thoại di động trong túi tôi không ngừng đổ chuông.

Không biết của ai.

Tôi không xem nó, và tôi không muốn xem.

Tôi quay lại và đi đến quán bar gần trường nhất.
Không ngờ vừa bước vào đã bị người ta chặn lại.

Dẫn đầu là một người đàn ông vạm vỡ với cánh tay có hình xăm.

Tôi nghĩ anh ta chỉ muốn một số tiền hoặc một cái gì đó .
Không ngờ, hắn ta mở miệng gọi tên tôi: "Thẩm Châu Châu đúng không?"

"Nhầm người rồi."

Tôi nói dối mà mặt không đổi sắc.

Đùa thôi, nó rõ ràng là nhắm vào tôi.

Tôi không ngu ngốc, nhắm vào lộ trình và chạy trốn.

"Đuổi!"

Người đàn ông vạm vỡ đột nhiên trở nên tức giận vì xấu hổ, và dẫn người của mình đuổi theo tôi.

Chẳng mấy chốc tôi đã bị chặn ở con hẻm dài bên trong.

"Chạy đi, sao lại không chạy ."

Người đàn ông vạm vỡ chặn tôi một cách thô bạo và nắm lấy cằm tôi.

Tôi buộc mình phải bình tĩnh, " Người thuê anh trả tiền bao nhiêu, tôi sẽ cho gấp đôi cho anh, chỉ cần anh có thể thả tôi ra là được."

"Tiền không quan trọng, vấn đề là cô nhất định chạy, làm tôi không vui . " Tên vạm vỡ đó cười tà mị, trực tiếp sờ lên mặt của tôi.

Tôi cố nén cơn buồn nôn và xử lý anh ta, định kéo anh ta đi để tìm cơ hội trốn thoát.

Bùm!

Âm thanh bị bóp nghẹt của vật nặng va vào cơ thể.

Tên tử vạm vỡ sắc mặt lập tức trở nên hung ác, "Ai không có mắt, dám xen vào việc của tao !"

Ngược lại hướng ánh sáng.

Tôi thấy Lâm Trạch.

24.

"Châu Châu , ngoan ngoãn nhắm mắt lại đi." Lâm Trạch ánh mắt hung ác chạm vào tôi thời điểm đó liền trở nên vô cùng dịu dàng.

Tôi không thể giúp anh ấy nhiều.

Điều duy nhất tôi có thể làm là cố gắng không giữ  chân anh lại.

Tôi gật đầu, lặng lẽ lần tìm điện thoại trong túi và nhắm mắt lại.

Ngay sau đó, bên tai tôi vang lên tiếng đánh nhau, khi tôi gọi cảnh sát, tôi vẫn lo lắng nhìn .

Lâm Trạch bị mấy người vây quanh, nhưng anh không có chút nào mất đi khí thế, ra đòn vừa nhanh vừa tàn nhẫn.

Chẳng mấy chốc những người đó tụt lại phía sau.

Thấy tình thế không ổn, tên kia quay đầu ,chuyển mục tiêu về phía tôi.

Tôi không biết làm thế nào Lâm Trạch đã che chắn trước mặt tôi, và đấm vào mặt tên kia với sự hung dữ không thể diễn tả được.

"Mẹ mày , mày thử động vào cô ấy lần nữa xem."

Chẳng mấy chốc cả hai lao vào đánh nhau.

Vóc dáng của Lâm Trạch kém xa so với người đàn ông vạm vỡ, trong lòng đột nhiên dâng lên, hận chính mình bất lực.

Cuộc xô xát giữa hai người ngày càng trở nên gay gắt.

Lâm Trạch bị đấm vào mặt, và cuối cùng anh  ấn tên kia xuống dưới thân mình, và đấm mạnh vào hắn như thể để trút giận.

"Lâm Trạch."

Tôi nắm lấy nắm tay đang giơ lên của anh ấy.
Đôi mắt anh đỏ hoe một cách đáng sợ, nhưng tay anh không ngừng run rẩy.

Anh đang sợ .
Sợ sẽ có chuyện gì xảy ra với tôi...

"Không sao, không sao, em không sao."

Tôi cứ an ủi anh ấy.

Ngay sau đó cảnh sát đến và đưa những người đó đi.

Lâm Trạch cứ ôm tôi và không nói.

Cảm giác như có gì đó nhỏ giọt trên vai mình, nó nóng khủng khiếp.

Anh ấy đã khóc.

Bởi vì tôi.

Chàng trai trẻ hào hoa này đã thể hiện quá nhiều sự mong manh trước mặt tôi.
Lần nào cũng là do tôi.

Từ lúc đó , trái tim tôi không còn cứng rắn với anh nữa.

Tôi muốn thử với anh ấy.

Hãy cố gắng và tiếp tục .

25.

Không lâu sau, cảnh sát phát hiện ra người đã ra lệnh cho tên kia là Lý Lan. Vì ghen tuông, cô ấy đã trả tiền cho họ để hủy hoại khuôn mặt của tôi.

Giờ cô ấy lại hối hận và muốn xin tôi tha thứ.

Giang Ly đã đến gặp tôi và thay cô ấy xin lỗi ,tôi đã nói rõ rằng tôi sẽ không tha thứ cho Lý Lan, cô ấy phải trả giá cho những gì mình đã làm.

"Châu Châu, thật xin lỗi." Giang Ly rưng rưng nước mắt nhìn tôi.

Cha mẹ của Lý Lan đến trường, tôi đoán họ nhờ Giang Ly đến cầu tình.

Tôi có thể hiểu việc anh ấy tìm tôi, nhưng tôi sẽ không bao giờ chấp nhận bất kỳ sự thuyết phục nào.

Dường như Giang Ly giãy giụa rất lâu, nhưng anh ấy không nói lời nào thuyết phục tôi tha thứ cho Lý Lan, anh ấy chỉ hỏi tôi còn có thể làm bạn được không?

"Đương nhiên, chuyện cô ấy làm không liên quan gì đến tiền bối." Tôi thành thật nhìn Giang Ly và nói.

Tôi thừa nhận.

Nếu anh cầu xin cho Lý Lan.

Có lẽ, tôi sẽ không còn bất kỳ liên lạc nào với anh ấy nữa.

Tôi không phải là thánh mẫu nào cả, tôi sẽ chẳng quan tâm việc tôi không làm được.

"Cám ơn Châu Châu" Giang Ly khẽ mỉm cười nhìn tôi, trong nụ cười mang theo một tia chua xót, "Nếu không phải có Lý Lan, người cứu em lúc đó có lẽ là tôi , em biết không ..."

"Tiền bối, nếu không có chuyện gì khác, em đi trước."

Tôi giả vờ không quan tâm, cắt ngang lời Giang Ly.

Một số điều tốt hơn là không nói.

Tôi biết.

Anh cũng nên hiểu.

Cách đó không xa, Lâm Trạch đang đi về phía tôi với khuôn mặt bầm tím .

Phải nói rằng khuôn mặt đã được tô vẽ đẹp trai hơn một cách khó hiểu.

Tôi mỉm cười bước tới, nói với anh ấy rằng tôi sẽ về nhà, và hỏi anh ấy có muốn ở bên nhau không .
Trở về đi, nếu không, khoảng thời gian này em ở trường học làm cái gì?" vành tai Lâm Trạch không được tự nhiên đỏ lên, đúng là vẫn ngây thơ như ngày nào.

26.

Sau khi xuống đường sắt cao tốc, gia đình của Lâm Trạch đã đến đón anh ấy.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp cha mẹ anh ấy, tôi nghe nói rằng cha mẹ anh ấy cũng rất bận rộn và ít kỷ luật với anh ấy, điều này khiến anh ấy nổi loạn ở trường trung học và trở thành kẻ được gọi trùm trường.

Lâm Trạch bảo tôi lên xe , đưa tôi về nhà trước .

Tôi định từ chối, nhưng mẹ của Lâm Trạch rất nhiệt tình mời tôi.

Tôi về cũng không nói với mẹ, lúc tôi về bà không có ở nhà, chắc bà lại bận rộn với công việc.

Không hiểu sao có chút mất mát.

Đặc biệt là nhìn thấy cha mẹ của Lâm Trạch cùng nhau đón anh ấy.
Mẹ của Lâm Trạch dường như đã cảm nhận được cảm xúc của tôi và mời tôi đến thăm nhà bà.

Lâm Trạch cũng mong đợi nhìn tôi .

Tôi không thể không qua, chỉ có thể đến nhà anh ấy.

Ở đó, tôi một lần nữa cảm nhận được hơi ấm của ngôi nhà đã mất từ lâu của mình.

Hóa ra một người thực sự có thể giữ lời hứa và quan tâm đến cuộc sống của nhau như vậy.

Giống như cha mẹ của Lâm Trạch.

"Châu Châu, anh có chuyện muốn cùng em thẳng thắn nói ." Lâm Trạch tựa hồ có chút bất an nhìn tôi.

Từ miệng anh ấy, tôi biết lúc đó anh ấy lại đột nhiên bắt đầu quấy rầy tôi, bởi vì anh ấy biết hoàn cảnh gia đình tôi, đồng thời cũng biết được từ những người bạn chung về sự bất an và phản kháng mà tôi vẫn luôn chôn sâu trong lòng.
" Châu Châu, tin tưởng anh, anh có thể chăm sóc tốt cho em, nói một đời chính là một đời." Lâm Trạch tựa hồ rất muốn xua tan lo lắng của tôi, đến nỗi anh ấy không thấy bố mẹ mình đến.

Tôi lúng túng nhắc nhở anh.

Lâm Trạch hoảng sợ nhìn tôi.

Tôi tưởng anh ta sợ hãi, định giải thích rồi bỏ đi.

Tôi thấy mẹ anh đi tới, nắm tay tôi, " Bác nghe thằng nhãi này nói rồi, sau này nếu con còn dám bắt nạt Châu Châu, mẹ sẽ tuyệt đối không tha thứ cho con."

Cha của Lâm Trạch cũng chậm rãi nói: "Người đàn ông nhà họ Lâm của chúng ta sẽ làm theo những gì họ nói, và vợ tương lai của con trai , không phải là con bé , tôi đây không nhận ."

Tôi choáng váng.

Lâm Trạch cười khổ giải thích nói: "Ba mẹ đừng dọa Châu Châu, làm ơn, cô ấy còn chưa hứa với con."

Hóa ra vừa nãy anh đã bối rối.

Không phải vì sợ bố mẹ nghe thấy mà vì ngại xấu hổ.

Một người như vậy, một gia đình như vậy, tôi không có lý do gì để không đồng ý.

Tôi hít sâu một hơi, đè nén tất cả lo lắng trong lòng, lần đầu tiên vượt qua rào cản trong lòng, "Được."

Lâm Trạch tựa hồ sửng sốt.
Sau phút ngỡ ngàng ngắn ngủi, anh sung sướng ôm chầm lấy tôi, bất chấp sự có mặt của bố mẹ anh.

Bố mẹ anh cũng mỉm cười ra ngoài, để lại cho chúng tôi một khoảng không gian riêng.

Tôi thực sự biết ơn.

Vui vì tôi đã gặp anh ấy, vui vì anh ấy không bao giờ bỏ qua tôi.

Điện thoại đột ngột reo.

Là mẹ tôi gọi.

Tôi cầm nó lên.

"Châu Châu, mẹ đi công tác ở gần trường con, con có rảnh ra ngoài gặp mẹ không?"

Qua điện thoại, dường như tôi thấy được sự dè chừng của mẹ.
Bao năm qua, tôi đã bỏ lỡ quá nhiều sự quan tâm muộn màng.

Lần này, tôi không muốn bỏ lỡ lần nữa.

"Mẹ, hiện tại con ở nhà."

"Mẹ về đi ngay đây, yên tâm ở nhà đừng đi loạn..."

Như thể sợ không nhìn thấy tôi.

Mẹ tôi thậm chí không dám cúp điện thoại, bà vẫn nói chuyện với tôi.

"Yên tâm đi, con ở nhà chờ người, đừng chạy lung tung, lái xe cẩn thận ."

Tôi nhẹ nhàng nói.

Thoang thoảng, tôi như nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của mẹ.

____________

•Còn đoạn nữa là hoàn rồi á , tại máy t giới hạn kí tự =))  nên xíu edit xong up sau nhau .[ trong hôm nay thooii cho full luôn .]

• Chỗ nào còn lỗi mong mng chỉ bảo cho🫰.
       -KCN

________________________

27.

Chiều tối, mẹ tôi về đến nhà.

Lâm Trạch cũng đưa tôi về nhà.

Mẹ tôi có vẻ hơi choáng ngợp , hỏi tôi muốn ăn gì và ở trường thế nào.

Rõ ràng đó là một cuộc trò chuyện bình thường giữa con cái và cha mẹ. Nhưng giữa chúng tôi, nó dường như quá xa lạ.

"Mẹ, con muốn nói chuyện với mẹ."

Tôi nhìn mẹ tôi.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi muốn trò chuyện vui vẻ với bà ấy.

Nói về bố tôi, nói về quá khứ của họ, nói về...nút thắt trong tim tôi.
Ngày hôm đó, mẹ tôi đã nói với tôi rất nhiều .

Hóa ra cuộc cãi vã của họ bắt nguồn từ sự phản bội của bố tôi, ông ấy nhất quyết đòi ly hôn,chỉ là không muốn tôi biết những việc bố đã làm, còn sau này, tôi trách mẹ vì đã ép bố tôi đi, dù tôi biết bố tôi đã lấy người khác ngay sau khi ly hôn với mẹ.

Bà ấy đã làm việc rất chăm chỉ trong suốt những năm qua chỉ để cuộc sống của tôi tốt đẹp hơn, đến nỗi bà ấy đã bỏ bê sự trưởng thành của tôi và tình yêu mà tôi cần.

Cuối cùng, mẹ tôi xin lỗi tôi với đôi mắt đỏ hoe.

Thực ra tôi mới là người có lỗi với bà ấy, tôi đã sống khép mình và chống lại mọi sự quan tâm của bà ấy.

Khoảnh khắc nút thắt trái tim tôi được mở ra, tôi lao vào vòng tay của mẹ.

Trong suốt kỳ nghỉ hè, mẹ tôi gác lại mọi công việc có thể để ở bên tôi cho đến khi năm học bắt đầu.

Khi Lâm Trạch đến đón tôi quay lại trường học.

Tôi đã giới thiệu anh ấy với mẹ tôi rằng đây bạn trai của tôi.

Tôi không biết mẹ tôi đã nói chuyện gì với một mình anh ấy, tôi chỉ biết rằng người tôi yêu và người yêu tôi sẽ luôn ở bên cạnh tôi.

Đối với tôi, như thế là đủ.

- Hoàn -

______________
Camon mọi người đã đồng hành ✨
Chúc mng đọc truyện vui vẻ ✨✨
Vì đây là truyện edit , tiếng Trung mình còn thiếu hiểu biết nhiều nên không giống 100% được .
Có gì mong mng góp nhẹ nhàng , mình sẽ sửa đổi ạ .💗
                                               -     KCN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro