Tình Yêu Khó Che Giấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ZHIHU/HOÀN] TÌNH YÊU KHÓ CHE GIẤU

Tác giả: 晚风笑我今非昨

Đề cử: Nothing in 'my brain'

Editor: Team Tiệm Quýt Của Jwe

Link: https://www.zhihu.com/market/paid_column/1662480797398601728/section/1672636490671853568

Link ảnh: http://xhslink.com/kK7K7t
____________________________________________

Văn án:

Lúc gặp lại trúc mã kiêm bạn trai cũ của tôi, tôi vừa vặn đang ở tiệm áo cưới.

Anh ta sửng sốt một lát, sau đó hừ lạnh một tiếng, "Đã chia tay hai năm rồi sao em còn chưa từ bỏ? Cho dù em mua áo cưới chuẩn bị bức hôn anh thì anh cũng sẽ không đồng ý cưới em!"

Tôi: "??"

Anh ta không sao chứ? Anh không thấy chồng tôi đang ở ngay bên cạnh tôi sao?

Anh ta cho rằng tôi thích anh mười năm, bị sai tới sai lui như một con chó thì sẽ không có một ngày tỉnh táo sao?

____________________________________________

Nhấp vào từng ảnh để đọc✨🌷

1
Tôi gặp lại Lăng Nghiêm trong tiệm áo cưới, khi tôi cùng chồng là Lục Cảnh Hoài đang thử váy cưới.

"Cái này đẹp không anh?"

Lục Cảnh Hoài đặt tay lên eo tôi, ngắm nhìn người phụ nữ với khuôn mặt xinh đẹp trong gương, trông rất xứng đôi với người đàn ông này.

Lục Cảnh Hoài đùa nghịch mặt dây chuyền trên cổ tôi, anh ấy chỉ dán mắt vào một mình tôi:

"Em mặc gì cũng đẹp."

Lúc đó, Lăng Nghiêm bước vào trong một bộ vest đen chỉnh tề, anh ta cũng vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy tôi, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Chẳng mấy chốc, khuôn mặt anh đầy vẻ mỉa mai: "Chúng ta đã chia tay được hai năm rồi, sao em vẫn chưa từ bỏ vậy? Cho dù em mặc váy cưới chuẩn bị đến bức hôn anh, anh cũng sẽ không cưới em đâu nhé!"

"Có cái quần què, mắt chó nào của anh thấy tôi sẽ đến bức hôn anh vậy! Anh nên đi chết đi! Lăng Nghiêm, đừng làm cho tôi cảm thấy mắc ói nữa!" Tôi ngẩng đầu lên nhìn Lăng Nghiêm.

Tôi mỉa mai lại, "Anh cũng biết chúng ta đã chia tay được hai năm rồi hả. Wow sau hai năm, anh vẫn chỉ cao lên chứ vẫn không có đầu óc nhỉ."

Tôi vươn tay ôm Lục Cảnh Hoài: "Anh mù à? Không thấy chồng tôi ở đây sao? Tôi sắp kết hôn rồi!"

Lục Cảnh Hoài cũng rất biết cách hợp tác, anh siết chặt lấy eo tôi, áp sát vào tai tôi như trêu đùa:

"Bạn trai cũ của em sao? Đừng nói với anh, mắt của cậu ta có vấn đề đấy nhé, may mắn là em đã gặp được anh rồi, chứ gen của anh ta có vẻ không được tốt, sợ rằng đứa trẻ sinh ra có thể không có thị lực tốt mất thôi."

Tôi ho nhẹ.

Tôi biết Lục Cảnh Hoài luôn độc mồm như vậy.

Lăng Nghiêm đã quen được chiều chuộng, đây là lần đầu tiên anh ta bị xúc phạm như vậy, cho nên gương mặt anh ta đỏ bừng lên vì tức giận, nhìn chằm chằm vào chúng tôi:

"Yến Nặc! Em thật tốt à nha, em cho rằng bên cạnh em có một người đàn ông thì sẽ làm anh ghen hay sao! Không có đâu! Anh khuyên em hãy sống thật tốt, đừng vội vàng tính chuyện kết hôn bằng cách tìm một người đàn ông thay thế anh!"

"Anh Lăng đừng quá tự tin. Giữa hai chúng ta, ai có con mắt sáng suốt đều biết nên chọn người nào mới phải. Đây là danh thiếp của tôi."

Haha, trận này Yến Nặc và Lục Cảnh Hoài toàn thắng !

Sau đó tôi nhìn Lăng Nghiêm cầm lấy danh thiếp của Lục Cảnh Hoài, sau đó ném nó đi mà không thèm nhìn lấy một cái.

Tôi không khỏi trợn tròn mắt, trước đây quả thực tôi rất mù quáng yêu anh ta.

"Yến Nặc!"

Tôi cười nhẹ rồi lấy trong túi ra một tấm thiệp mời:

"Nếu có thời gian, anh có thể đến dự đám cưới của tôi với chồng tôi là Lục Cảnh Hoài."

Tôi đặt thiệp mời lên bàn trước mặt Lăng Nghiêm, rồi quay người đi theo Lục Cảnh Hoài vào phòng thử đồ.

Tôi quyết định lấy chiếc váy cưới mà tôi đã mặc thử vừa nãy.

Khi chúng tôi ra khỏi phòng thử đồ, Lăng Nghiêm vẫn đứng bất động ở đó hồi lâu mà chưa thể phục hồi tinh thần.

Khi tôi khoát tay Lục Cảnh Hoài đi ngang qua anh ta, đột nhiên anh ta nắm lấy tay tôi:

"Yến Nặc, anh biết là em còn hận anh! Nhưng em không thể xem hôn nhân là trò chơi được! Em mới ở cùng người đàn ông này bao lâu, biết rõ hắn bao nhiêu mà liền muốn gả cho hắn ta chứ!"

Lăng Nghiêm vẫn giống như hai năm trước vậy, vẫn không có đầu óc.

Tôi đưa tay nắm lấy cánh tay của người đàn ông bên cạnh, trên môi nở nụ cười:

"Tôi không cần phải nói cho anh biết tôi biết bao nhiêu về chồng của mình, có đúng không? Dù sao, anh, chỉ là một người ngoài cuộc, biết nhiều như vậy về chuyện vợ chồng của người khác thì không tốt chút nào."

Nói xong, tôi không còn nhìn gương mặt của Lăng Ngôn nữa.

Tôi kéo Lục Cảnh Hoài ra khỏi tiệm áo cưới.

2
Ngồi ở ghế lái phụ, một lúc lâu mà tôi vẫn chưa thể định thần lại được.

Lục Cảnh Hoài nhéo cằm tôi, khiến tôi cau mày:

"Suy nghĩ về bạn trai cũ của em phải không?"

Lục Cảnh Hoài nói lời này, trong lòng có vẻ đầy chua chát.

Tôi nhìn anh rồi cười nhẹ.

Lăng Nghiêm là người yêu từ thời thơ ấu của tôi, người đã cùng tôi lớn lên.

Bởi vì hai bên gia đình biết nhau từ khi chúng tôi còn ở trong bụng mẹ nên từ nhỏ tôi đã được dạy bảo rằng Lăng Nghiêm là chồng chưa cưới của tôi và tương lai tôi và anh ta sẽ cưới nhau.

Cho nên tôi không ngại theo đuổi anh ta mỗi ngày, giao bữa ăn cho anh ta ở trường cấp hai, giúp anh ta làm bài tập ở trường trung học và còn giúp anh ta kiếm được tín chỉ ở trường đại học.

Dành cả thanh xuân của tôi cho anh, kể cả hai mươi năm trước.

Tất cả chỉ đều xoay quanh Lăng Nghiêm.

Chính tôi cũng không biết lý do tại sao.

Cho đến một ngày nọ, Lăng Nghiêm đột nhiên thay đổi, anh không còn là cậu bé hiền lành trong ký ức của tôi nữa mà hành động tinh quái thuận theo ý thích của tôi.

Giới thiệu tôi với người ngoài, tôi vẫn luôn là một cô em gái nhỏ của anh trong mắt mọi người nhưng trong hành động, anh ta lại coi tôi như kẻ thù và hành hạ tôi.

Thậm chí còn nhờ tôi đón anh ta ở quán bar khi trời đang mưa và suýt chút nữa tôi bị bọn côn đồ trên đường kéo vào ngõ làm trò đồi bại.

Giờ nghĩ lại tôi vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Sau đó, trước khi ra nước ngoài, Lăng Nghiêm tìm đến tôi, "Yến Nặc, không ngờ cô lại là người như vậy, cô thật sự khiến tôi phát ốm!"

"Chúng ta chia tay đi!"

Tôi không hiểu lý do tại sao.

Tôi đã ở bên cạnh anh ta hai mươi năm khốn khó nhưng cuối cùng lại phải chia tay và phải chịu áp lực từ nhà họ Lăng.

Sau khi Lăng Nghiêm chia tay tôi, nhà họ Lăng đã phá vỡ chuỗi cung ứng của gia đình tôi và thậm chí còn muốn thôn tính tài sản của gia đình tôi.

Tôi không muốn nhìn thấy cảnh tất cả tài sản mà cha mẹ vất vả mới có được bị thôn tính nên đã chủ động đi tìm nhà họ Lục đang đứng trên đỉnh cao.

Nhưng mọi người trong toàn bộ đế đô đều biết rằng Lục Cảnh Hoài không khác gì vua của địa ngục.

"Cô Yến."

"Anh Lục, tôi nghĩ anh biết mục đích mà tôi tìm đến đây. Anh có thể đưa ra bất cứ yêu cầu nào cũng được, miễn là anh cứu được công ty của gia đình tôi."

Lục Cảnh Hoài chậm rãi gõ tay lên bàn, giống như đang gõ từng nhịp vào trái tim tôi:

"Cô Yến, tôi chỉ cần một người vợ."

Thành thật mà nói, lúc đó tôi muốn hất cà phê lên đầu anh ấy.

Ai lại muốn kết hôn ngay trong lần đầu tiên gặp mặt chứ?

"Đây có phải là điều kiện của anh Lục không?"

"Đúng vậy, cô Yến cũng có thể lựa chọn từ chối. Theo tôi được biết, cô Yến đây vừa mới chia tay, hiện tại đang độc thân. Trùng hợp thay, tôi cũng đang độc thân."

Tôi ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt, rồi cúi đầu cười khổ.

Tôi còn có sự lựa chọn nào khác sao?

Tôi không bao giờ có sự lựa chọn:

"Được, tôi đồng ý với anh."

Trợ lý của Lục Cảnh Hoài lập tức từ trong cặp lấy ra hai tập tài liệu, một là hợp đồng mua bán cổ phần, còn lại là hợp đồng hôn nhân.

Tôi rất ngạc nhiên khi anh ấy biết hôm nay tôi sẽ đến mà chuẩn bị trước những thứ này.

Trước khi kịp nhìn kỹ hơn, tôi đã hít một hơi thật sâu và ký tên vào bản hôn ước.

"Lục phu nhân, hợp tác vui vẻ."

Tôi bắt tay Lục Cảnh Hoài, bàn tay anh to khỏe, ấm áp ôm trọn lấy bàn tay tôi:

"Rất vui khi được hợp tác với anh."

Sau khi thỏa thuận với Lục Cảnh Hoài, số vốn nhà họ Lục rót vào chiếm 60% công ty, nhưng anh ấy đã nhượng lại toàn bộ 60% đó cho tôi.

Tôi nhìn bản hợp đồng chuyển nhượng vốn trước mặt, rồi nhìn Lục Cảnh Hoài đang họp.

Dường như tôi không thể nhìn thấu được anh ấy.

Lục Cảnh Hoài dường như chú ý đến ánh mắt của tôi, bàn tay đang cầm bút dừng lại nhìn tôi:

"Lục phu nhân, hình như em đang ám chỉ điều gì đó với tôi phải không?"

Tôi đỏ mặt và tức giận ký vào thỏa thuận.

Nếu ai đó cho bạn tiền, ai lại không muốn nhận chứ ?

Nhưng mà dù có lợi cũng không muốn nhặt tên khốn !

Sau khi đính hôn với Lục Cảnh Hoài, tôi chuyển đến sống ở căn biệt thự của anh ấy.

Nó được gọi một cách hoa mỹ là nuôi dưỡng cảm xúc.

Tôi liếc nhìn người đàn ông đang lủng lẳng quấn mỗi chiếc khăn tắm trước mặt.

Hôn nhân hợp đồng, tôi không biết các bạn như thế nào?

Nhưng sau khi quen nhau như vậy, thỉnh thoảng tôi chợt nhận ra cách chúng tôi đối xử với nhau giống như một cặp đôi chưa cưới thực sự.

........................

"Nặc Nặc, em thấy ai đẹp trai hơn, anh hay Lăng Nghiêm?"

Khi Lục Cảnh Hoài hỏi câu này thì tôi vừa tắm xong.

Trong gương, tôi nhìn thấy anh ấy đang đứng sau lưng, dùng đôi bàn tay to lớn ôm lấy eo tôi, làn da mềm mại được anh ấy chạm vào có chút ấm áp.

"Anh đẹp trai hơn."

Không thể phủ nhận rằng Lăng Nghiêm rất đẹp trai, nhưng anh ta không cùng đẳng cấp với Lục Cảnh Hoài.

Lục Cảnh Hoài đẹp trai cực kỳ và vô cùng cuốn hút, chỉ cần nhìn một cái là bạn sẽ bị anh ấy mê hoặc ngay, còn Lăng Nghiêm chỉ thuộc loại có sức hấp dẫn thôi.

Lục Cảnh Hoài dịu dàng hôn lên khóe miệng tôi:

"Miệng nhỏ này thật ngọt ngào."

Anh bế tôi lên và đặt tôi tựa vào vai anh, trong nháy mắt tôi đã nằm gọn trên giường.

Môi được đóng dấu bằng một nụ hôn.

3
Lần đầu tiên tôi phát hiện ra đế đô lớn như vậy, nhưng khắp nơi đều có người quen.

Tôi học thiết kế thời trang ở trường đại học và có mở một studio nhỏ nhắn sau khi tốt nghiệp.

"Chị Yến! Hôm nay chúng ta đã nhận được một đơn đặt hàng lớn! Bạn gái của anh Lăng rất thích bộ váy của chúng ta! Cô ấy sẽ đến đây sau vài phút nữa."

Cô trợ lý nhỏ vui mừng đến mức gần như nhảy cẩng lên.

"Bạn gái của Lăng Nghiêm?"

Tôi cau mày, không ngờ lại gặp một số kẻ thù trên con đường hẹp này.

Tôi không muốn có bất kỳ liên hệ nào hoặc bất cứ điều gì liên quan đến Lăng Nghiêm.

"Chủ ở đây là ai vậy? Đây có phải là cách các người đối xử với khách hàng của mình không?"

Một giọng nói chua ngoa vang lên từ phía trước, tôi vội vã bước ra ngoài xem tình hình.

Tình cờ người đó là Lăng Nghiêm, hôm nay anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần jean, trông anh ta giống hệt hồi cấp ba, nhưng không còn tươi tắn và sạch sẽ như trước nữa.

Tôi chưa kịp nói gì thì một lực mạnh đã đẩy tôi suýt ngã.

"Anh làm gì vậy! Tự nhiên lại động tay động chân với người khác vậy là không được đâu, anh Lăng?"

Lăng Nghiêm nhìn tôi, liền vòng tay qua eo người phụ nữ kia:

"Được rồi, đừng tức giận. Không phải em thích chiếc váy ở đây à? Đi đo trước đi."

Người phụ nữ lạnh lùng nhìn tôi rồi chỉ vào tôi nói: "Tôi muốn cô ta đo cho tôi!"

Trợ lý muốn bước tới nhắc nhở nhưng bị ánh mắt của tôi cắt ngang.

Dù sao cũng là kiếm tiền, phục vụ ai không quan trọng, đối phương rõ ràng là muốn tới đây để gây phiền toái.

Vậy thì cứ chơi với cô ta thôi.

"Tiểu thư, xin hãy giơ tay lên."

"Hmph, tôi đoán là cô biết sự thật rồi."

Người phụ nữ nhìn tôi với vẻ khinh thường không chút che giấu.

Tôi lấy cuốn sổ ra và ghi nhớ cẩn thận các thông số cơ thể của cô ta, tỷ lệ tổng của cơ thể rất tốt.

Chỉ có mùi thì không tốt như vậy thôi.

Một mùi hôi.

"Ở đây chúng tôi có một số bộ váy phù hợp với cô. Cô có thể xem thử."

Người phụ nữ khịt mũi và chọn chiếc áo rực rỡ có cổ chữ V hơi thấp.

Lăng Nghiêm đứng cách tôi không xa, đột nhiên anh ta tiến lại gần.

Một mùi nhựa thông quen thuộc bao trùm lấy tôi, tôi lùi lại vài bước để giữ khoảng cách:

"Anh Lăng, ở đây có vài bộ đồ phù hợp với anh."

"Yến Nặc, chồng em không đủ khả năng nuôi em sao? Anh ta còn muốn em đi làm? Cho dù người đàn ông đó có là một kẻ hèn nhát đi chăng nữa, thì công ty của nhà em không phải vẫn mở cửa sao? May loại quần áo này em có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Kết hôn? Ha, hôn ước chúng ta lập từ khi còn nhỏ vẫn còn tính, sao em không cưới anh và làm một người vợ giàu có ở nhà?"

Lời Lăng Nghiêm nói ra thật dễ dàng, nhưng tôi siết chặt nắm đấm.

Khi anh ta bỏ rơi tôi để ra nước ngoài vào hai năm trước, tôi nghĩ mình đã làm gì sai để khiến anh ta buồn mà hành động như vậy.

Sau này, tôi được mẹ anh ta cho biết rằng người mà Lăng Nghiêm thích đang bệnh nặng và sắp chết nên anh ta đã bỏ lại mọi thứ trong nước chỉ để đến gặp cô ta.

Thật nực cười.

Hai mươi năm không bằng ba năm trung học.

Anh ta trước đây và bây giờ không có gì khác biệt, vẫn luôn coi thường tôi.

Làm cho tôi cảm thấy mình chỉ thích hợp làm con chim trong lồng.

Nghe những gì anh ta vừa nói, nếu chịu nhìn thoáng qua tấm danh thiếp của Lục Cảnh Hoài vào ngày hôm đó, anh ta sẽ không phát ngôn ngu ngốc như vậy.

"Anh Lăng, tôi có biết một bác sĩ khoa mắt rất giỏi. Anh nhất định phải đến gặp ông ấy. Việc chồng tôi có thể hỗ trợ tôi hay không là chuyện của chồng tôi. Tôi mở studio này vì tôi thích, chồng tôi cũng rất ủng hộ tôi. Cuộc hôn nhân mà anh nhắc tới chỉ là trò đùa của thế hệ trước mà thôi, chồng tôi nghe được sẽ buồn lắm".

Lục Cảnh Hoài cũng đến rất đúng lúc: "Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì mà em lại muốn làm chồng mình buồn?"

Lúc này, cô bạn gái của Lăng Nghiêm cũng bước ra sau khi thay quần áo và bám lấy cơ thể anh ta.

Tôi nhìn anh ta cau mày, rõ ràng là đang thiếu kiên nhẫn.

"Anh Lăng, anh nhìn em có đẹp không?"

Lăng Nghiêm cởi cúc áo trên cùng, đôi mắt u ám đang kìm nén cơn tức giận, nhìn thẳng vào tay tôi đang bị Lục Cảnh Hoài nắm lấy:

"Tôi rất thích phong cách của nhà thiết kế Yến đây. Em sẽ đảm nhận trang phục của người phát ngôn cho buổi ra mắt sản phẩm mới của chúng tôi."

"Được rồi, hội nghị ra mắt sản phẩm mới của Lăng diễn ra trước đám cưới của tôi một tháng. Vì anh Lăng rất giàu có nên tôi nhất định sẽ sắp xếp cho anh theo tiêu chuẩn cao nhất."

Không tệ khi nhận được một đơn đặt hàng lớn chỉ với một dịch vụ à nha.

Tâm trạng của tôi ngay lập tức được cải thiện.

Sản phẩm mới của Lăng thị phù hợp với bộ thiết kế mới nhất của tôi.

Tôi không chỉ có được phô diễn khả năng thiết kế quần áo của mình mà còn nhận được tiền công nhiều từ nó nữa, đó cũng là điều tốt nhất cho cả hai.

Lăng Nghiêm nghẹn ngào, dường như anh ta không ngờ tôi lại đồng ý dễ dàng với thái độ bình tĩnh như vậy.

Anh ta đẩy cô bạn gái đang dính trên người mình ra, đột nhiên bước tới nắm lấy tay tôi, vẻ tức giận trong mắt anh ta như muốn thiêu đốt tôi:

"Yến Nặc! Anh hỏi lại em, em thật sự muốn gả cho người đàn ông xa lạ này sao?"

Tôi hít một hơi thật sâu và cảm thấy như mình muốn bệnh tới nơi.

"Tôi đã đưa cả thiệp mời cho anh luôn rồi, vậy mà còn giả được hay sao? Hai năm ở nước ngoài, sao anh không vứt luôn cái não tàn này đi?"

4
Tôi hất tay Lăng Nghiêm ra, trên mặt chỉ còn lại nụ cười châm biếm và giễu cợt.

Đây là lần đầu tiên trong hai mươi năm tôi dùng thái độ như thế này để đối xử với anh ta, Lục Cảnh Hoài vòng tay qua eo tôi, tuyên bố chủ quyền của mình trước mặt Lăng Nghiêm:

"Lăng tiên sinh thích nhớ nhung vợ người khác như vậy, thói quen này không tốt đâu nhé."

Nghe vậy, người phụ nữ được Lăng Nghiêm dẫn tới nhanh chóng bước lên, ôm anh ta chặt hơn.

Cô ấy dường như không nghĩ rằng với cách làm khó tôi và yêu cầu tôi đo cô ta, lại thực sự làm tôi ký được một đơn đặt hàng lớn mà bản thân cô ta chẳng được gì.

Tôi giao phần công việc còn lại cho trợ lý, sau đó tôi và Lục Cảnh Hoài cùng nhau rời khỏi studio.

Trên đường đến nhà của tôi, tôi nhìn Lục Cảnh Hoài mà lạnh cả người:

"Không ngờ Lăng Nghiêm lại khá táo bạo nhỉ?"

Mỗi khi Lục Cảnh Hoài nói một câu, nhiệt độ trên cơ thể anh càng giảm đi.

Tôi cúi đầu lục lọi trong túi, chợt nhớ ra mình có mang theo một chiếc vòng tay màu xanh ngọc lục bảo.

Khi mua về, tôi lập tức yêu thích chiếc vòng này, nghĩ nó sẽ rất hợp với khí chất của Lục Cảnh Hoài.

Sâu sắc và kiềm chế.

"Cho anh này."

Lục Cảnh Hoài dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ vào vô lăng.

Đây là một thói quen nhỏ của anh ấy.

Anh luôn vô tình làm thế khi trong lòng đang vui mừng.

"Đây là gì?"

Phía trước còn ba mươi giây nữa mới đến đèn xanh, tôi nghiêng người hôn lên má Lục Cảnh Hoài: "Đây là quà cho chồng em, anh không thích sao?"

Nói xong, mặt tôi đỏ bừng trước cả mặt Lục Cảnh Hoài.

Đây là lần đầu tiên dỗ dành một người đàn ông như thế này.

Tuy nhiên, sự dỗ dành của tôi dường như không có tác dụng gì, sắc mặt Lục Cảnh Hoài lại càng tối sầm hơn.

Tôi chơi với mái tóc xõa của mình mà trong lòng không thể hiểu được.

Có phải tất cả đàn ông đều luôn thay đổi?

Khi chúng tôi về đến nhà tôi, Lục Cảnh Hoài đã chủ động dọn dẹp hết hộp quà.

Nhưng chân anh ấy quá dài và anh ấy lại cố tình đi nhanh đến mức tôi không thể theo kịp.

Tôi là người có thái độ siêng năng và ham tìm hiểu mọi thứ.

Tôi nghiêng người về phía trước, "Có chuyện gì thế? Tại sao anh không vui vẻ khi em hôn anh?"

Lục Cảnh Hoài đưa hộp quà trên tay cho người giúp việc, rồi kéo tôi về phòng, sốt ruột ép tôi vào cửa:

"Ai dạy em dỗ người khác như vậy? Lăng Nghiêm sao?"

Lúc này tôi mới hiểu Lục Cảnh Hoài dọc đường lúng túng vì cái gì, nhìn ánh mắt có phần ngây thơ của anh, tôi không khỏi cười khúc khích:

"Đó là lý do tại sao anh lại lạnh mặt như vậy trên đường về à? Anh trẻ con quá đi!"

Lục Cảnh Hoài vùi đầu vào cổ tôi, giọng rất trầm:

"Anh không muốn giống như Lăng Nghiêm. Nếu em dỗ dành anh ta như vậy, anh thật sự sẽ không vui đâu."

Tôi vuốt tóc anh:

"Em chưa bao giờ dỗ dành Lăng Nghiêm như thế này, hơn nữa, chúng em điều đã là quá khứ rồi, em đã không còn thích anh ta từ lâu rồi."

Việc không thích là đúng.

Nghĩ đến những bất bình mà tôi phải chịu đựng trong những năm đó, tôi cảm thấy tiếc cho chính mình.

5
"Cảnh Hoài, đây là gia đình em, cũng không có gì cả."

Mẹ tôi bày hết bát đĩa lên bàn, còn bố tôi bưng súp đi tới.

Địa vị của Lục Cảnh Hoài trong gia đình tôi còn cao hơn cô con gái ruột là tôi rất nhiều.

"Chú, dạo này công ty thế nào rồi?"

"Cũng không tệ."

Tôi không muốn nghe họ nói chuyện công việc nên chỉ chuyên tâm ăn uống, còn chưa ăn được bao nhiêu mẹ tôi chọc chọc vào eo tôi.

"Gắp cho Cảnh Hoài một ít đồ ăn đi, con chỉ biết ăn thôi."

Tôi trợn mắt, liếc nhìn xung quanh rồi cầm đôi đũa gắp thức ăn lên.

Sống cùng nhau lâu như vậy, tôi thật sự cũng không biết Lục Cảnh Hoài thích ăn cái gì.

Đang lúc tôi đang có chút xấu hổ thì chuông cửa vang lên.

Tôi nuốt vội đồ ăn và nói: "Con sẽ mở cửa!"

Ngoài cửa, Lăng Nghiêm đang đứng trước cửa nhà tôi, ăn mặc chỉnh tề, nhìn thấy người mở cửa là tôi, có chút xấu hổ.

Trên tay anh ta cầm trái cây mà mẹ tôi thích ăn và loại trà mà bố tôi thích uống:

"Dì và chú không có ở nhà à?"

Anh ta chỉ đơn giản là cố ý đặt câu hỏi và chọn đồ ăn có mục đích.

"Nặc Nặc? Ai đến vậy?"

"Là cháu Lăng Nghiêm ạ, bố con muốn biếu chút quà cho chú và dì ạ!"

Sau đó tôi nghe thấy bố tôi khịt mũi: "Ông ta lại muốn làm gì nữa? Con còn không mau quay lại đây ăn cơm!"

Lăng Nghiêm đứng ở cửa, không tiến cũng không lùi.

"Có bữa tiệc nhỏ à? Em vào trước đi."

Mẹ tôi bước ra giải quyết, sau đó Lăng Nghiêm cũng bước đến ngồi vào bàn:

"Chú, dì, đây là quà con mang đến biếu hai người."

Trên bàn ăn bốn người vốn đang vui vẻ, nhưng bầu không khí trở nên có chút kỳ lạ vì sự góp mặt của Lăng Nghiêm.

"Lăng gia tặng quà? Ta mua không nổi."

Bố tôi nhìn Lăng Nghiêm một cách khó khăn.

Trong tháng tôi và Lăng Nghiêm chia tay, bố tôi là người đã chứng kiến tôi sụt mất mười cân đến nỗi phải nhập viện.

Mắt ông ấy đỏ hoe, ngồi cạnh giường bệnh của tôi và nghiêm túc nói với tôi: "Yến Nặc, người đang giả vờ ngủ thì con không thể nào gọi họ tỉnh dậy được."

Tôi đã khóc ngay tại chỗ.

Sau này, khi nhà họ Lăng lâm vào cảnh khó khăn, bố tôi đã quay lưng lại với họ.

"Chú, dì, cháu biết trước đây là lỗi của cháu. Nhưng dì không thể giao Nặc Nặc vào tay người đàn ông không biết lai lịch này."

Mục đích đến đây của Lăng Nghiêm quá đơn giản.

Nó đơn giản đến mức tôi không hiểu nỗi.

Rõ ràng trước đây anh ta là người đã đẩy tôi ra xa, nhưng bây giờ anh ta lại đang dùng mọi cách để có thể ngăn cản cuộc hôn nhân của tôi với Lục Cảnh Hoài.

Có phải anh ta bị bệnh tâm thần không vậy ?

"Lăng Nghiêm, anh nghĩ liệu bố mẹ tôi sẽ yên tâm khi tôi về với anh hay không? Anh cho rằng tôi nên theo đuôi anh mỗi ngày hay sao? Anh xem tôi là gì? Thích thì anh gọi tôi đến và không thích thì đuổi đi?"

Cảm xúc của tôi dần dần mất kiểm soát, Lục Cảnh Hoài đưa tay nắm chặt lấy tay tôi để tôi ổn định cảm xúc:

"Lăng Nghiêm, cho dù mục đích của anh trở về Trung Quốc là gì. Đám cưới của tôi và Nặc Nặc cũng sẽ không thay đổi."

Sau đó, bố mẹ tôi nhìn Lục Cảnh Hoài gật đầu hài lòng.

So sánh Lăng Nghiêm thì Lục Cảnh Hoài, chắc chắn có sự khác biệt rất lớn.

Lăng Nghiêm thấy vậy lập tức mở miệng chuộc lỗi: "Không, chú, dì, cháu biết trước đây cháu đã làm sai rất nhiều chuyện, lần này cháu quay lại để bù đắp cho Nặc Nặc."

Tôi đã nhìn thấy đủ bộ mặt đạo đức giả của Lăng Nghiêm.

Bố mẹ tôi chắc cũng thấy như vậy.

"Tiểu Nghiêm, muộn rồi, cháu nên về sớm đi."

Mẹ tôi vốn tính tình rất tốt, Lăng Nghiêm là người đầu tiên có thể để bà ấy tự mình đuổi người đi.

6
Sau khi Lăng Nghiêm bị mẹ tôi đuổi đi, anh ta hiếm khi xuất hiện trước mặt tôi và Lục Cảnh Hoài.

Tôi đã hoàn thành tất cả các thiết kế trang phục của Lăng thị trước thời hạn và yêu cầu trợ lý của tôi trực tiếp theo dõi ở giai đoạn sau, để tôi có thể tránh tiếp xúc riêng với Lăng Nghiêm.

Nhưng anh ta thường xuyên gửi tin nhắn cho tôi.

Sau khi chặn số này liền có số khác đến, rất khó chịu.

Lục Cảnh Hoài cầm lấy điện thoại di động của tôi, mở ra xem thấy tin nhắn Lăng Nghiêm gửi cho tôi, anh ấy lại gần tôi nói:

"Người tốt nào mà chia tay rồi vẫn còn giữ thông tin liên lạc của người yêu cũ vậy chứ? Không, anh buồn quá đi."

Giọng điệu chua chát của anh khiến tôi muốn bật cười, liền nhéo mặt anh nói:

"Sao anh càng ngày càng trẻ con thế?"

Khi tôi gặp Lục Cảnh Hoài lần đầu tiên, anh ấy là một người đàn ông lạnh lùng và xa cách.

Giờ đây Lục Cảnh Hoài đang ôm tôi từ phía sau, vòng tay qua eo tôi.

Nhặt quả dưa chuột tôi cắt đưa lên trước mặt mình, "Người đàn ông không yêu bản thân mình giống như bắp cải thối, Nặc Nặc, em cũng nên hiểu sự thật này."

Tôi trịnh trọng quay lại nhìn Lục Cảnh Hoài, một tay nắm chặt tay anh, đan các ngón tay vào nhau:

"Đã hiểu."

Vì vậy, tôi đã thay đổi tất cả thông tin liên lạc của mình.

Rốt cuộc, đã đến lúc lớp cao dán da chó này phải biến mất rồi.

Nhưng không ngờ... Lăng Nghiêm lại tìm đến tôi.

Hôm đó tôi đi uống cà phê với Lục Cảnh Hoài, khi Lục Cảnh Hoài đang đi vệ sinh thì Lăng Nghiêm lao ra, bước tới nắm lấy tay tôi:

"Không phải, em phải tin tưởng anh! Hai năm trước vì bản thân anh gặp khó khăn nên mới chia tay em, anh chỉ muốn em kiên cường hơn thôi! Em hãy tin anh, em đừng gả cho hắn ta! Chẳng bao lâu nữa, anh sẽ sớm cưới em thôi!"

Lăng Nghiêm chân thành nói, lực trong tay anh ta dần dần tăng lên, tôi muốn rút ra ngay lập tức nhưng không có cách nào:

"Lăng Nghiêm, anh thật sự có bệnh sao? Người nói chia tay là anh, giờ lại làm như người làm chuyện xấu là tôi vậy, hiện tại nói một câu anh gặp khó khăn có thể xóa đi quá khứ tồi tệ kia hay sao?"

"Để tôi đoán xem khó khăn của anh là gì nhé, anh vì điều gì mà hành hạ tôi rồi lôi lý do rèn luyện tôi có một trái tim kiên cường?"

"Anh thực sự định ép tôi gọi cảnh sát à?"

Dù biết việc gọi cảnh sát chỉ là biện pháp hòa giải nhưng cũng không có cách nào giải quyết được vấn đề ngay lập tức.

Tôi không biết ai đã cho Lăng Nghiêm ảo tưởng rằng tôi đã ở đó chờ cho đến khi anh ta quay lại.

Hai năm qua, có biết bao nhiêu người nhìn tôi đau khổ đến vậy.

Khi anh ta nói tôi như vậy, anh ta chỉ muốn tôi quay về như một con chó lúc nào cũng quấn quýt bên cạnh, điều đó cũng quá nực cười đi.

Nhưng nêu lý do gì mà tuyệt vời đến thế!

"Không không! Điều anh nói là thật đấy! Nghiêm túc mà nói, hãy cho anh thêm một chút thời gian. Anh thực sự đã làm rất nhiều điều sai trái với em trước đây! Nhưng anh cũng làm điều đó vì tương lai của chúng ta mà thôi! Không, anh xin em, đừng rời xa anh! Đừng kết hôn, hãy đợi anh nhé?"

Anh ta thực sự trông giống như một chú hề.

"Đi thôi!"

Lục Cảnh Hoài đến kịp thời, nắm lấy cổ tay Lăng Nghiêm, ép anh ta buông tay tôi ra:

"Lăng Nghiêm, tôi cảnh cáo cậu lần cuối! Nặc Nặc hiện là vợ chưa cưới của tôi!"

Sau khi bị Lục Cảnh Hoài đẩy ra, Lăng Nghiêm lùi về sau vài bước, hơi loạng choạng.

"Lục tổng sợ tôi mang Nặc Nặc đi sao?"

Lục Cảnh Hoài quay đầu lại nhìn anh ta, hai người giằng co một lúc.

Tôi nhướng mày, rất tốt, Lăng Nghiêm vẫn điều tra danh tính của Lục Cảnh Hoài sau lưng.

"Tôi không sợ, tôi sợ vợ tôi bị chó bỏ rơi bám theo. Anh biết thạch cao da chó không? Công suất nhỏ, cũng không thay đổi được gì, cứ nhìn chằm chằm vào thì khiến người ta rất khó chịu."

"Lục Cảnh Hoài! Tôi nhất định sẽ mang Nặc Nặc trở về!" Nghe vậy, Lăng Nghiêm không cam lòng gầm lên.

Tôi được Lục Cảnh Hoài dẫn ra ngoài.

Chỉ là một con chó điên, không xứng đáng phổ cập kiến thức phổ thông đâu.

7
Vừa rời khỏi quán cà phê, tôi hít một hơi thật sâu.

Lục Cảnh Hoài ôm tôi vào lòng, vỗ lưng an ủi: "Không sao, không sao đâu. Anh xin lỗi, vừa rồi anh không ở bên em."

Tôi chưa bao giờ kể cho Lục Cảnh Hoài nghe chuyện đã xảy ra giữa tôi và Lăng Nghiêm, nhưng anh ấy luôn biết mọi thứ về tôi.

Tôi cắn môi, khó khăn của Lăng Nghiêm đối với tôi không quan trọng.

Tôi xứng đáng với nhiều người tốt hơn.

Chỉ tiếc cho bản thân mình thôi.

"Lăng Nghiêm và em lớn lên cùng nhau, anh ta đã hai mươi năm không quay đầu nhìn lại em. Bây giờ anh ta nói với em rằng anh ta có lý do riêng. Xem em như một người bạc tình bạc nghĩa."

"Nhưng rõ ràng là anh ta không muốn em trước, vậy khó khăn của anh ta có ý nghĩa gì với em chứ? Vết thương lòng anh ta gây ra cho tôi có thể bù đắp bằng vài từ được không? Em không hiểu."

Tôi nhắm mắt lại và nghĩ về những sự kiện nực cười trong hai mươi năm qua.

Càng nghĩ tôi càng thấy buồn cười.

Lòng bàn tay ấm áp chạm vào mặt tôi, khi tôi mở mắt ra, tôi nhìn thấy khuôn mặt của Lục Cảnh Hoài, trong mắt anh hiện lên sự đau khổ.

Anh hôn môi tôi thật cẩn thận, như thể tôi là báu vật của anh.

"Không, là do anh đến muộn."

"Lục Cảnh Hoài, chúng ta đi lấy chứng nhận kết hôn thôi."

Trong một khoảnh khắc, tôi muốn đặt phần đời còn lại của mình vào tay Lục Cảnh Hoài.

Lục Cảnh Hoài ôm mặt tôi: "Em nghiêm túc đấy à?"

Với vẻ ngạc nhiên và khó tin trên mặt anh, tôi quay đầu lại một cách mất tự nhiên:

"Anh có thể coi nó như một trò đùa."

Tôi hy vọng tôi sẽ không hối hận về bước đi này của mình.

"Bây giờ hãy quay lại và đi đến Cục Dân Chính thôi."

Với cuốn sổ đỏ trên tay, tôi vẫn còn không tin vào mắt mình.

Trong sổ đỏ, tôi và Lục Cảnh Hoài vừa xinh đẹp, nhìn như một cặp đôi thật sự.

Tôi chưa kịp thưởng thức nó hồi lâu thì Lục Cảnh Hoài đã giật lấy cuốn sổ đỏ khỏi tay tôi.

"Anh đang làm gì thế?"

"Anh sẽ giữ nó cho em."

Tôi cong môi, rõ ràng là chúng ta nên ở một mình.

8
Sau khi đăng ký kết hôn với Lục Cảnh Hoài, anh ấy chỉ thông báo cho ba mẹ tôi và ba mẹ anh ấy.

Lần đầu tiên mẹ Lục nhìn thấy tôi, liền kích động nắm tay tôi và nói , "Con dâu của mẹ đẹp quá , khó trách khiến Lục Cảnh Hoài nhớ thương lâu như vậy."

Tôi có chút không thích ứng với sự nhiệt tình của mẹ Lục.

Lục Cảnh Hoài kéo tay tôi thay tôi giải vây.

"Ba mẹ, hai người làm doạ vợ con đấy "

"Tiểu tử thối! Con nói kết hôn liền kết hôn, cũng không nỡ mua nhẫn kim cương cho vợ con sao ?"

Tôi nhìn ngón áp út trống rỗng, lại nhìn thoáng qua Lục Cảnh Hoài đang cầm tay tôi.

"Mẹ ơi, con đã chuẩn bị từ sáng sớm rồi. "

Tôi giật mình, không ngờ Lục Cảnh Hoà lại âm thầm chuẩn bị nhiều như vậy.

Tôi chợt nhận ra rằng trong mối quan hệ hiện tại của tôi với Lục Cảnh Hoài, việc có hợp đồng hay không cũng không còn quan trọng nữa.

Tôi thật sự thích Lục Cảnh Hoài

Lục Cảnh Hoài chăm sóc tôi rất tốt , có lẽ anh ấy cũng đã thích tôi.

..............

Nhìn xem, em thích cái nào.

Ngày hôm sau, Lục Cảnh Hoài dẫn tôi đến trung tâm thương mại của anh ấy, toàn bộ trung tâm thương mại đã được anh ấy mua sạch sẽ, nhân viên cửa hàng trang sức ở đây đều nhiệt tình giới thiệu sản phẩm của mình. Lục Cảnh Hoài trong khoảng thời gian này cũng rất bận rộn, điện thoại của anh ấy gần như không bao giờ tắt.

Tuy rằng Lục Cảnh Hoài không nói cụ thể, tôi cũng đã nhận ra anh ấy đã ra tay với Lăng thị, muốn triệt để giải quyết tai họa Lăng Nghiêm này.

Trước mặt là một lượng lớn nhẫn kim cương, mỗi một viên kim cương đều lớn cở 10 carat .

Là nhẫn kim cương thì tôi không thể nào cự tuyệt được, nhưng tôi lại chướng mắt thiết kế của bọn họ.

Đều quá mức khoa trương, hằng ngày mang theo cũng không quá thuận tiện.

" Xin lỗi anh có điện thoại."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Sẽ không có rắc rối gì ở trung tâm thương mại đâu, hơn nữa trung tâm thương mại này là của nhà mình mà.

"Phu nhân , cô nhìn chiếc nhẫn kim cương này xem , nó không có quá nhiều đồ trang trí, người thiết kế thích mọi thứ đơn giản, khôi phục lại vẻ đẹp nguyên bản nhất."

Chiếc nhẫn kim cương trong tay nhân viên bán hàng, nhìn thoáng qua tôi đã biết ai làm ra nó.

Trang trí không quá nhiều nhưng lại tốn rất nhiều công sức vào việc đính nhẫn, nếu không nhìn kỹ bạn sẽ chỉ nghĩ đó chỉ là trang trí.

Nhưng nếu để ý kỹ, bạn sẽ thấy dòng chữ "Anh yêu em" bằng nhiều ngôn ngữ.

Lòng tôi rung động, khuôn mặt của Lục Cảnh Hoài hiện ra rong tâm trí tôi.

"Phu nhân, cô có thích không? "

Tôi hơi do dự, nhìn những kiểu dáng khác trong quầy, cuối cùng quyết định chọn chiếc nhẫn kim cương này:

" Gói lại đi nhân tiện gói luôn chiếc nhẫn nam vào nhé."

"Vâng ạ ! Ngài đến phòng chờ đợi một lát."

Tôi theo nhân viên đến phòng khách, lấy đồ uống và ăn vài miếng.

Cánh cửa phòng khách được mở ra, tôi nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của Lăng Nghiêm, cằm đầy râu xanh và đôi mắt xanh đậm, trong hốc mắt chứa đầy tơ máu.

" Nặc Nặc, anh nhớ em rất nhiều."

Anh ta vừa tới gần mùi thuốc lá trên người quả thực muốn giết chết tôi.

"Lăng Nghiêm , anh phát điên cái gì vậy."

Lăng Nghiêm liên tục tiến về phía tôi, tôi liền lùi ngược lại về phía sau.

Cho đến khi tôi không thể lùi được nữa , anh ta đứng cách tôi một khoảng:

"Nặc Nặc, anh có thể cưới em rồi, em đừng cưới hắn ta có được không?"

Tôi cười lạnh một tiếng.

Tôi không muốn nghe những gì anh ta nói nữa.

Đây có phải là sinh vật ngoài hành tinh đang nói chuyện không vậy ?

"Lăng Nghiêm , anh chỉ là không quen với việc tôi không quấn lấy anh nữa mà thôi, anh không chịu nổi việc tôi yêu người khác hả, tại sao anh lại giả vờ thâm tình ở đây ?"

"Ỷ vào sở thích của tôi mà làm xằng bậy , anh biết không ? Khi học năm cuối trung học, anh đến một quán bar, trên đường đón anh tôi suýt bị kéo vào một con hẻm!"

Tôi tát mạnh vào mặt Lăng Nghiêm, âm thanh trong trẻo đặc biệt vang lên trong toàn bộ phòng khách, Lăng Nghiêm chỉ nhìn tôi như vậy, không hề tức giận.

Tôi vẫn không thể bình tĩnh khi nhắc đến những điều này và mắt tôi đỏ hoe.

Lăng Nghiêm hồi lâu không thể bình tĩnh lại, sau đó nhìn vào mắt tôi, nói từng chữ một:

"Nặc Nặc , dù thế nào đi chăng nữa, em chỉ có thể là của anh."

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Sau đó, người nhân viên bước ra từ sau cánh cửa và nói: "Phu nhân, chiếc nhẫn kim cương của cô."

"Ngày mai cô không cần phải đến đây làm việc nữa. "

Giữ hành vi gian lận này cũng là một thảm họa.

9
Sau khi tôi kể chuyện này với Lục Cảnh Hoài, anh ấy ôm tôi thật chặt, toàn thân run rẩy:

"Đó là lỗi của anh, lẽ ra anh không nên bỏ em để trả lời điện thoại."

Tôi vỗ vỗ lưng anh ấy, bảo anh ấy hãy yên tâm: "Không sao đâu, chúng ta sắp kết hôn rồi."

"Sau này anh sẽ bố trí một số vệ sĩ ở bên cạnh em, khi nào em ra ngoài nhớ nói cho anh biết là được."

Sau trò hề đó tôi không còn gặp Lăng Nghiêm nữa.

Tôi chỉ thấy tin tức anh ta tiếp quản tập đoàn nhà họ Lăng trên báo chí.

"Bà xã anh rất nhớ em, rốt cuộc là ai đặt ra việc vợ chồng sắp cưới 3 ngày liền không được gặp nhau vậy."

Lục Cảnh Hoài ở đầu bên kia điện thoại đặc biệt thiếu kiên nhẫn, thậm chí còn mất kiên nhẫn đến đỉnh điểm.

Nếu có thể, anh ấy có thể ngay lập tức đến và trèo tường nhà của tôi .

Tôi nhìn mọi thứ đã được sắp xếp trong sân, trong lòng có chút ngọt ngào: "Ngày mai chúng ta kết hôn rồi, anh chờ một ngày nữa không được sao?"

"Không đợi được! Anh muốn ôm em vào lòng và hung hăng hôn em."

Càng ở bên anh ấy lâu, tôi càng cảm thấy Lục Cảnh Hoài không đáng sợ như người ta nói mà giống một cậu bé hơn.

"Được rồi em đi ngủ để còn xinh đẹp đây. Nếu ngày mai em không xinh đẹp em sẽ đánh chết anh."

Sau khi chúc Lục Cảnh Hoài ngủ ngon, tôi nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, mơ hồ cảm thấy hoảng sợ. Chỉ mong ngày mai không có chuyện gì xảy ra.

10
Ngày thứ 2

Tôi nhìn mình trong gương với lớp trang điểm đã hoàn tất, tôi không thể tin được thật sự là mình sắp kết hôn.

Lục phu nhân trông thật đẹp, Lục tổng thấy chắc chắn sẽ đi không nổi cho mà xem.

Tôi bị thợ trang điểm khen đến đỏ cả mặt.

Tôi thực sự mong chờ được nhìn thấy vẻ mặt của Lục Cảnh Hoài đến đón.

Lại rất mong chờ Lục Cảnh Hoài đến đón dâu sẽ thấy được vẻ mặt này của tôi.

Đám cưới cũng không có quá mức ồn ào, dù sao cũng có tên Lục Cảnh Hoài.

Chị em tốt của tôi cũng chỉ chặn cửa phòng tôi lại, giấu giày cưới đi, Lục Cảnh Hoài tìm lối tắt khác, từ trên cửa sổ nhảy vào:

"Vợ ơi! Anh đẹp trai quá đúng không!"

Nhìn thấy bộ dạng đắc ý của anh ấy, tôi cũng phải cười theo.

"Vợ ơi, hôm nay vợ đẹp quá đi!"

Lục Cảnh Hoài có khả năng phát hiện rất mạnh, anh ấy nhìn thoáng qua là đã thấy đôi giày cưới được giấu ở đó, liền giữ lấy chân tôi và xỏ giày vào cho tôi.

"Vợ à, cả đời này anh sẽ luôn đối xử tối với em."

Sau khi đón tôi từ nhà mẹ đẻ đến nơi tổ chức hôn lễ, trong lòng tôi vẫn chưa ngừng hoảng loạn.

Tôi luôn có cảm giác rằng sẽ điều gì đó sắp xảy ra.

"Tiếp theo mời cô dâu tiến vào lễ đường."

Tôi nắm tay bố tôi và ông dìu tôi lên lễ đường.

Nếu nhìn kỹ, có thể thấy mái tóc bạc phơ, thân hình của bố đã trở nên hơi gù và già đi.

Tôi bỗng xúc động và nước mắt liền rơi xuống.

Có lẽ là tôi càng ngày càng yếu đuối trở nên dễ khóc.

"Nặc Nặc đừng khóc nữa con, bố mãi mãi là người luôn ở phía sau con."

"Nếu có ủy khuất gì thì hãy về với bố, cũng xin con rể hãy hiểu rằng nếu không thương con gái bố nữa thì cứ gửi nó về cho bố, bố sẽ tự mình nuôi nấng nó."

Bố tôi đưa tay tôi cho Lục Cảnh Hoài, hai mắt đỏ cả lên.

"Bố, xin bố hãy yên tâm, con sẽ vĩnh viễn đối tốt với Nặc Nặc! Cổ phần của Lục gia Nặc Nặc giữ hơn phân nửa, nếu như con ngoại tình, con bằng lòng ra đi tay trắng."

Người dưới lễ đường hít một hơi thật sâu.

Cổ phần nhà họ Lục cao ngất trời nhưng họ lại cho tôi hơn một nửa.

Có thể thấy nhà họ Lục rất coi trọng và yêu thương tôi.

"Chú rể, anh có bằng lòng bảo vệ cô dâu cả đời không?"

Lục Cảnh Hoài nhìn vào mắt tôi, trịnh trọng nói: "Tôi bằng lòng bảo vệ cô ấy khỏi những ủy khuất, bình an vô sự suốt quãng đời còn lại."

"Vậy cô dâu, cô có bằng lòng đi cùng chú rể đến hết cuộc đời không?"

Tôi còn chưa kịp nói gì thì Lăng Nghiêm mặc bộ vest trắng cầm hoa đã đi vào, theo sau là mẹ Lăng: "Nặc Nặc, cùng anh đi có được không ?"

Giọng anh ta đầy sợ hãi và lo lắng.

"Đúng! Đúng! Nặc Nặc hẳn là con dâu của Lăng gia chúng ta! Con trai tôi ra nước ngoài du học cũng vì con bé ấy!"

"Nặc Nặc.....".

Tôi còn chưa kịp mở lời thì Lục Cảnh Hoài đã lao tới vật lộn với Lăng Nghiêm.

Lục phu nhân sợ con trai mình bị thương, một mực kéo Lục Cảnh Hoài lại.

Lăng Nghiêm vẫn bị đánh gục bởi phản ứng dữ dội của cú đấm đó .

"Chồng à, đừng đánh nữa, chúng ta phải vào trong tiếp khách đó."

Lục Cảnh Hoài sau đó quay lại chỗ tôi, tôi lấy khăn giấy lau tay cho anh ấy.

Lăng phu nhân tức giận chỉ vào tôi: "Yến Nặc! Con có lương tâm không! Con trai dì đã khổ sở biết bao vì con mà ra nước ngoài! Khi quay lại thì con cưới người khác, con có xứng đáng với con trai dì hay không?"

Tôi không bỏ lỡ sự hoảng sợ thoáng qua trong mắt Lăng phu nhân. Đó không phải là điều bà ấy nói với tôi vào thời điểm đó.

Bà nói : "Cô có biết vì sao con trai tôi ra nước ngoài không? Người nó thích- cũng chính là con dâu mà tôi chấp nhận ở nước ngoài xảy ra tai nạn xe cộ! Cô chỉ thích hợp chơi đùa, không thích hợp làm con dâu của Lăng gia chúng tôi. Thật hèn mọn."

Lăng Nghiêm đứng dậy và nắm lấy tay tôi, "Nặc Nặc, xin em hãy đi theo anh đi."

Tôi hất tay anh ta:

"Lăng Nghiêm tôi đã nói với anh rằng điều đó là không thể. Mẹ anh chưa bao giờ nói với tôi rằng anh ra nước ngoài vì tôi. Sau khi anh ra nước ngoài, mẹ anh đã gây rắc rối và muốn thu mua tài sản của gia đình tôi. Cũng nhờ anh mà tôi mới được như vậy. Nhờ vậy mà ở hiện tại tôi mới có thể gặp được chồng tôi."

Lăng Nghiêm hoàn toàn không tin tôi giải thích.

"Nặc Nặc, sao có thể được ? Mẹ anh nói em còn trẻ, có ác ý, muốn lợi dụng anh để đưa công ty của nhà em lên một tầm cao hơn nên anh đã chia tay với em. Khi anh trở về Trung Quốc, anh thấy rằng em và mẹ nói có chút khác nhau hơn nữa trong lòng anh một mực chỉ có em."

"Lăng Nghiêm, anh đã phá hủy cuộc đời tôi hai mươi mấy năm, xin đừng phá hỏng đám cưới của tôi có được không ."

Lăng Nghiêm thất hồn lạc phách ngồi tại chỗ, trên tay gân xanh nổi lên:

"Tại sao! Tại sao mẹ phải lừa gạt con!"

"Con trai! Mẹ chẳng qua là... Chẳng qua là... muốn con có cuộc sống tốt hơn thôi! Gia đình Yến Nặc căn bản không thể giúp gì được cho con cả."

"Vậy là mẹ đã nói dối? Muốn chia rẽ chúng con à?"

Lăng phu nhân áy náy đến mức không dám nhìn mặt con trai mình.

"Việc của anh thì anh hãy tự giải quyết một cách riêng tư. Đám cưới của tôi không phải là nơi để anh giải quyết chuyện gia đình."

Lăng Nghiêm muốn nói thêm điều gì đó nhưng bị tôi cắt ngang.

"Lăng Nghiêm, tôi đã gọi cảnh sát."

Tất cả đã kết thúc.

11
Sau khi báo cảnh sát, Lăng Nghiêm và mẹ của anh ta bị cảnh sát đưa đi.

Tôi đã bàn giao tất cả bằng chứng về hành vi quấy rối của Lăng Nghiêm cho cảnh sát trong thời gian vừa qua.

Vì không thể khép tội quấy rối trong tình huống bình thường này, họ chỉ có thể bị giam giữ trên năm ngày và dưới mười ngày.

Cho dù Lăng phu nhân ngăn cản quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, tôi cũng không có nửa điểm mềm lòng.

Tôi đã chịu đựng nhiều ngày như vậy, cuối cùng lần này tôi có thể cùng nhau giải quyết xong chuyện cũ lẫn chuyện mới.

Người ta nói rằng ngày hôm đó Lăng Nghiêm đã tự sát nhưng được cứu kịp thời. Nhưng tôi không còn tâm trí để chú ý anh ta nữa.

Sau đám cưới của Lục Cảnh Hoài và tôi, chúng tôi đã cố gắng hết sức để nó có một cái kết hoàn hảo.

Về phần nhà họ Lăng, ngày hôm đó thị trường chứng khoán lao dốc, Lăng tổng và Lăng phu nhân cũng không thể chống đỡ nổi.

Đêm tân hôn.

Tôi thấy Lục Cảnh Hoài nheo mắt lại, bộ dạng như đã nắm chắc phần thắng, nên tôi nhịn cười, chủ động nói: "Đây là trò của anh à?"

Lục Cảnh Hoài cười vô hại và chế nhạo, "Anh chỉ tiếc là đáng lẽ nên cho bọn họ đóng cửa sớm hơn."

Tôi mỉm cười.

Tôi cũng biết, Lăng Nghiêm sẽ không bao giờ quấy rầy cuộc sống của tôi cùng Lục Cảnh Hoài nữa.

[Hoàn chính văn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro