Trả Thù Cho Em Gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TRẢ THÙ CHO EM GÁI 《01》

Tác giả:萌王

Dịch: mang.lynx

Vui lòng không reup!
__________________

Em gái tôi đã t.ự t.ử.

Con bé đang học trong phòng tự học thì bị một bạn học lạ mặt bỏ thuốc vào cốc nước.

Kéo vào nhà vệ sinh tấn công tình dục.

Còn bị chụp ảnh lại.

Em tôi đến trình báo với giáo viên cố vấn, nhưng giáo viên cố vấn bảo em ấy đừng gây rắc rối.

Thằng nhóc đó vẫn tiếp tục quấy rối em ấy.

Cuối cùng, em ấy nhảy xuống từ tầng trên cùng của thư viện, đầu em ấy đập xuống đất, má.u chảy đầm đìa.

Bố mẹ tôi lấy 60 vạn nhân dân tệ từ hung thủ, còn vui vẻ nói: "Con trai chúng ta sẽ có tiền để cưới một người vợ trong thành phố."

Tôi muốn trả thù người đó.

Bố tôi dùng thanh sắt nung đỏ dí vào người tôi, em trai tôi ở bên cạnh cười nghiêng ngả, muốn để con chó của nó cắn tôi.

Con chó nặng vài chục cân nhe răng với tôi.

Nước dãi chảy dài trên mặt tôi.

Tôi bắt buộc phải trốn thoát.

Mang theo phần của em gái tôi trả cho họ.

1

Em gái tôi mất, nhưng trong gia đình này lại không có một chút không khí tang thương nào.

Một mình tôi ở trong phòng của em gái thu dọn đồ đạc cho con bé.

"Yên Tử, em đang làm gì vậy?" Chị cả và chị hai gõ cửa đi vào.

Tôi không trả lời, chỉ im lặng sắp xếp sách vở của em gái ngay ngắn.

"Người chế.t không thể quay về được, em đừng buồn nữa." Chị hai nắm lấy tay tôi khuyên nhủ.

Tôi lau nước mắt: "Chị, em gái vừa mới đi sao bọn họ có thể đếm tiền vui vẻ như vậy chứ?"

Trong gia đình này, chị hai, tôi và em gái có mối quan hệ tốt nhất, vì vậy tôi có thể nói cho chị ấy biết suy nghĩ của mình mà không cần đề phòng gì cả.

"Vậy em muốn làm gì đây? Người chế.t rồi một phân tiền cũng không lấy được, có phải em bị ngu không?" Chị cả đứng dậy, chống eo dí tay vào đầu tôi.

"Em có chứng cứ! Em gái viết thư tuyệt mệnh, trong điện thoại còn có tin nhắn quấy rối của tên đó, cộng thêm có camera giám sát của nhà trường, tên đó nhất định có thể bị kết tội!"

Tôi cũng nổi giận, đặt cuốn sách trên tay xuống và cãi lại chị cả.

Lúc này, cửa phòng bị đá tung.

Bố mẹ và em trai Dương Lập chen chúc nhau tiến vào.

"Mày muốn làm gì?"

"Có phải mày bị điên không?"

"Loại mày đúng là không muốn nhìn thấy em trai mình sống tốt mà!"

Bố tôi tát vào mặt tôi, còn mắng tôi: "Hết lần này đến lần khác, nuôi mày có ích gì!"

Bố tôi cầm móc sắt đánh loạn xạ lên người tôi.

Trong lúc giằng co, tôi đẩy Dương Lập ngã xuống đất.

Chị cả ở bên cạnh hét lên: "Ôi Yên Tử, sao em lại đánh em trai hả? Thật là đáng sợ."

Tôi bị bọn họ trói lại bằng dây thừng.

Đợi đến buổi tối, bố mẹ và em trai đưa tôi ra sau núi.

Sau núi hoang vắng, khắp nơi đều có những ngôi mộ đơn.

Ngoại trừ đốt tiền giấy hoặc làm một số việc mờ ám thì bình thường sẽ không ai đến đây cả.

Bố tôi không nói lời nào, chỉ dùng xẻng xúc đất.

Tôi sừng sờ nhìn ông ta, một lúc sau tôi mới hiểu họ đang định làm gì, muốn mở miệng ra để kêu cứu. Dương Lập xuất hiện sau lưng tôi, đá tôi ngã xuống, dùng chân đạp lên ngực tôi, căm hận nói: "Mày có phải là chị tao không, nhìn tao sống tốt mày không chịu được à?"

Mẹ tôi đang khóc bên cạnh tôi, nhưng bà ta không hề khuyên ngăn, cũng không di chuyển.

Tôi bị đẩy xuống cái hố do bố tôi và Dương Lập vừa đào.

"Phi." Dương Lập thậm chí còn nhổ nước bọt vào tôi.

Đất rơi đầy vào đầu và mặt tôi.

Tôi khóc to.

Họ dùng xẻng đập vào đầu tôi.

Tôi bị hoa mắt một lúc, sau đó lập tức ngất đi.

Đất bị vùi lấp, tôi cảm thấy như mình sắp chế.t ngạt.

2

Từ ngôi mộ trơ trụi ở sau núi vọng ra tiếng thút thít như tiếng khóc.

Động tác nấp đất dừng lại.

"Tiếng gì thế?" Bố tôi hỏi.

"Không lẽ, không lẽ là mà đấy chứ..." Giọng nói Dương Lập run run: "Chúng ta vẫn nên trở về đi!"

Mẹ tôi luôn nghe lời Dương Lập nên lúc này mới đứng dậy nói: "Đúng vậy đúng vậy! Phía sau đều là mộ, nửa đêm rồi lỡ xui xẻo gặp phải gì đó."

"Để tôi nén đất cho đều đã." Bố tôi nói, lại xúc thêm một ít đất xuống.

Ngay khi tôi sắp ngất đi vì không thể thở được, tôi nghe thấy một âm thanh sột soạt yếu ớt.

Sau đó là tiếng la hét kinh hoàng của các bố mẹ tôi.

Ai đó đã lôi tôi ra, giũ sạch đất khỏi người tôi, lắc mạnh vai tôi và gọi tôi: "Này, Yên Tử!"

Tôi mở mắt ra.

Người phụ nữ trước mặt tôi mặc một chiếc váy trắng bẩn thỉu, son môi đỏ tươi và mái tóc dài xõa xuống phía trước.

Thế mà tôi vẫn có thể cười.

"Chị hai, thật không biết chị còn biết giả thần giả quỷ đấy."

Chị hai lo lắng kéo tôi lên, đi ra khỏi sau núi: "Yên Tử, em chạy nhanh đi. Ba mẹ lấy tiền bồi thường mua nhà cho em trai lấy vợ ở thành phố. Bây giờ em náo loạn không phải là muốn lấy mạng của bọn hắn sao?"

"Thế phải làm sao đây?"

Nếu họ phát hiện chị hai đến cứu tôi chắc chị ấy sẽ bị đánh tơi tả, thậm chí còn chịu chung số phận với tôi.

"Chị không sao." Chị ấy lắc đầu: "Bọn họ đã hứa gả chị cho nhà người ta rồi, nếu chị không gả qua được chắc chắn bên kia sẽ lấy lại tiền sính lễ."

Đối tượng kết hôn của chị hai là một người đàn ông lớn hơn chị ấy mười tuổi. Hắn bị què một chân, trên mặt có vài vết sẹo, trông rất hung dữ. Trong làng có tin đồn đngười vợ trước bị hắn đánh chế.t, nếu không phải vì tiền thì không ai sẽ gả con gái qua đó cả.

Tôi đau lòng nói: "Chị hai, chị trốn đi với em đi."

"Chị không đi, chị đi rồi bố mẹ phải làm sao đây?" Chị hai lại đẩy tôi một cái: "Yên Tử, dù sao em cũng học xong cấp ba rồi, em có hy vọng hơn chị, sau này em đừng quay lại đây nữa."

Chị hai cho tôi ba trăm tệ. Trong đó toàn tờ năm, mười tệ do chị ấy dành dụm từng chút một.

Tôi nhét tiền trong túi, lảo đảo bước dọc theo đường đến thủ đô, không dám ngoảnh lại.

Tôi sợ nhìn thấy nước mắt của chị hai.

Cũng sợ nhìn thấy khuôn mặt hung dữ của bố mẹ.

3

Mẹ tôi thường nói: "Nếu không có Lập Lập thì không có mấy đứa mày!"

Bà ta sinh bốn người con gái chỉ để có một người con trai.

Tôi là con thứ 3, lúc sinh tôi ra thấy vẫn là con gái, mẹ tôi giận đến mức không thèm nhìn mặt tôi.

Bà ta nói: "Nếu đứa tiếp theo vẫn không phải là con trai thì ném nó xuống sông cho chế.t đuối là được!"

May mắn thay, lần sinh tiếp theo của mẹ là sinh đôi.

Nhờ có phúc của Dương Lập mà em gái vẫn sống sót.

Tôi không biết đây là may mắn hay bất hạnh của con bé nữa.

Nếu con bé vừa sinh đã bị ném xuống nước và chế.t đuối thì có phải sẽ không phải chịu đựng một cuộc sống vô nghĩa như vậy không.

Em gái tên là Dương Phù Lập, không phải "Nhài" trong hoa nhài hay "Lệ" trong mỹ lệ. (*)

(*) Bản gốc [妹妹叫做杨扶立,不是"莉",也不是"丽"。] lần lượt là 立 (Lập) - 莉 (Nhài) - 丽(Lệ), cùng phát âm là Li

Điều này đã định sẵn sứ mệnh cuộc đời của em ấy.

Em ấy là người học giỏi nhất trong bốn chị em chúng tôi, em ấy được nhận vào một trường cấp ba trong quận, thi đại học xong thì được nhận vào một trường đại học trọng điểm của thành phố.

Bố mẹ tôi không muốn cho em ấy đi học.

Mẹ nói: "Con gái học cao làm gì, nhanh đi làm kiếm tiền phụ giúp gia đình, còn để dành tiền mua nhà cho em trai nữa!"

Dương Lập học không giỏi nên thi trượt cấp 3. Sau khi tốt nghiệp cấp 2, nó vào một trường trung cấp kỹ thuật không yêu cầu điểm số, bắt đầu làm những công việc lặt vặt trong xã hội.

Nó là một kẻ cà lơ cà phất, thường xuyên ở cùng một chỗ với bọn côn đồ, không làm được việc gì lâu dài, lại có tật cờ bạc. Không những không đưa tiền cho gia đình mà gia đình còn phải thường xuyên chu cấp ngược lại cho nó.

Chị cả và chị hai đều làm việc trong thị trấn, tiền lương kiếm được đều phải đưa hết cho bố mẹ, lâu dần lại thành tiền tiêu vặt của Dương Lập.

Tôi không muốn quan tâm nó.

Sau khi học hết cấp ba, bố mẹ tôi không cho tôi học đại học. Không có tiền đóng học phí, tôi chạy đến thành phố làm thuê và rời xa gia đình này.

Bây giờ họ lại muốn em gái tôi từ bỏ cơ hội học tập, tôi không đồng ý.

Khi về đến nhà, tôi nói với bố mẹ: "Chỉ cần bố bằng lòng cho Phù Lập đi học đại học, con sẽ trả học phí và các khoản phí sinh hoạt cho em ấy."

Mẹ tôi khinh thường liếc tôi một cái: "Mày còn mặt mũi mà quay về à, hai năm qua mày có gửi tiền về nhà không? Nuôi mày như nuôi một con sói mắt trắng vậy."

Tôi kìm nén sự bất bình, nói tiếp: "Trước đây là con không đúng. Mấy người nghĩ thử xem, Phù Lập sau này vào đại học nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, nếu kết hôn thì có thể cưới một gia đình tốt, tốt hơn gấp trăm lần so với việc đi làm thuê. Đúng rồi, con đã đóng học phí cho Phù Lập rồi, trong tay con vẫn còn một ít tiền, để con gửi về nhà cho em trai dùng vậy."

Bố mẹ tôi miễn cưỡng đồng ý sau khi nghe những gì tôi nói.

Bọn họ vẫn luôn giấu giấy báo nhập học của em tôi, giờ mới lấy ra đưa cho em ấy.

Thật ra tôi không kiếm được bao nhiêu tiền cả.

Tôi không có bằng cấp nên chỉ có thể làm nhân viên bán hàng hoặc rửa bát ở thị trấn. Ngay cả khi làm hai công việc lúc thì cũng chỉ có thể kiếm được bốn đến năm nghìn nhân dân tệ một tháng.

Sau khi trừ đi chi phí của bản thân và học phí của em gái, tôi không còn đồng nào cả.

Khi tôi tiễn Phù Lập đến cổng trường đại học, em ấy đã nắm tay tôi và nói với tôi: "Chị ơi, chị cho em học phí và sinh hoạt phí năm nhất là được rồi, cứ coi như là em vay chị đi. Số tiền còn lại em sẽ đi làm thêm và học tập chăm chỉ để lấy học bổng."

Tôi cười nói với em ấy: "Có thể xin được học bổng đương nhiên là tốt. Nhưng cũng đừng quá khắt khe với bản thân trong sinh hoạt, kẻo bị bạn học coi thường."

Em gái tôi thật sự nói được làm được.

Sau khi vào đại học, em ấy chỉ xin tôi học phí năm đầu tiên. Sau đó, tôi chuyển tiền cho em ấy trên Wechat nhưng em ấy không bao giờ lấy.

Em ấy muốn tôi giữ tiền lại để sau này có thể ổn định cuộc sống trong thành phố.

Mặc dù tôi hiếm khi đề cập đến kế hoạch tương lai của mình với chị hai và em gái, nhưng họ đều biết rằng tôi muốn rời xa cái gia đình này.

Vậy nên em ấy không tiêu một xu nào của tôi nữa.

Một đứa em gái từ nhỏ đã hiểu chuyện như vậy lại đi t.ự t.ử.
____________________

TRẢ THÙ CHO EM GÁI 《02》

Tác giả:萌王

Dịch: mang.lynx

Vui lòng không reup!
__________________

4

Chị hai bất chấp nguy hiểm bị phát hiện cứu tôi ra.

Tôi không dám dừng lại một bước, chạy như đi.ên về phía trước, cuối cùng cũng chạy đến thị trấn.

Bình minh lấp ló.

Chuyến xe sớm nhất đã vào bến, tôi móc trong túi ra tờ 20 tệ nhàu nát, mua vé rồi lên xe. Chiếc xe lắc lư chạy đi, đưa tôi rời xa ngôi làng sau lưng.

Đến thủ đô, tôi xuống xe ăn cơm, trong túi vẫn còn 270 tệ. Dù đi làm mấy năm nhưng tháng nào tôi cũng phải gửi tiền về nhà, cũng không để dành được đồng nào, trong thẻ ngân hàng còn khoảng 4000 tệ nữa.

Tôi đến tìm ông chủ cũ để xin việc.

Trước đó, tôi đã làm việc trong bếp ở một khách sạn.

Sau khi Phù Lập qua đời, tôi xin nghỉ hai tháng. Khách sạn tấp nập người ra vào và không thiếu nhân lực nên rất nhanh đã tìm được nhân viên mới. Nhưng trong thời gian làm việc, tôi luôn siêng năng cần cù, chưa phạm lỗi gì, nếu có việc gì tạm thời phải tăng ca thì tôi cũng là người sẵn sàng giúp đỡ đầu tiên nên đánh giá của ông chủ và đồng nghiệp về tôi râst tốt.

Thấy tôi trở về, ông chủ có chút khó xử nói: "Tiểu Dương, bây giờ khách sạn của chúng ta không thiếu người, hay là cô đi chỗ khác xem thử xem?"

Tôi chỉ gật đầu và nói: "Được."

Tôi vừa quay người, ông chủ lại ngăn tôi lại: "Này, Tiểu Dương, tôi thấy cô rất nghiêm túc trong công việc, thật ra chúng tôi cũng có quan hệ hợp tác với rất nhiều doanh nghiệp và tổ chức khác, trong đó có một số còn đang tuyển người. Tôi có thể giúp cô hỏi thử xem, thế nào?"

Tất cả những gì tôi cần bây giờ là một công việc.

Thế là tôi không suy nghĩ nhiều, lập tức đồng ý.

Thật không ngờ trong đó có một công việc là giúp việc trong căng tin sinh viên của Đại học C.

Trường đại học đó chính là ngôi trường mà em tôi theo học, cũng là nơi em tôi đã t.ự t.ử.

Tôi nghe ông chủ nói với tôi: "Tuy lương không cao bằng làm trong khách sạn nhưng cũng không vất vả lắm. Tôi có quen biết nhà thầu, có bao ở nữa nên khá tốt."

Tôi không nghe kỹ những điều kiện phúc lợi mà ông chủ nói.

Bởi vì một kế hoạch trả thù đang dần nảy ra trong đầu tôi.

5

"Cô tên là gì?"

"Dương Chiêu Đệ."

"Tại sao lại đặt tên như vậy? Có phải bố mẹ cô thật sự rất muốn có con trai không?" Mỗi khi có người hỏi tôi câu này, tôi đều không trả lời.

Bởi vì nó vốn dĩ là như vậy.

Đứng trước mặt tôi lúc này là một người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi mặc bộ quần áo nhà hàng màu đỏ. Vì được ông chủ cũ tiến cử nên tôi nhanh chóng trúng tuyển vào căng tin của trường đại học, bây giờ tôi đang dùng giẻ lau bếp phía sau.

Dì ấy họ Lưu, tôi luôn gọi là dì Lưu.

Dì Lưu là người địa phương, đã về hưu, không có việc gì làm nên làm những công việc lặt vặt trong bếp ăn căng tin.

Dì ấy rất thẳng thắn, có gì nói đó, thấy tôi cúi đầu làm không nói gì, dì ấy đứng dậy tự mình giận dỗi: "Dì ghét nhất nhà nào trọng nam khinh nữ. Dì từng có một cô con gái, nó lên mười lăm tuổi thì bị một người say rượu lái xe đâm chế.t. Dì chỉ có một đứa con gái là nó, nếu nó còn sống chắc cũng xấp xỉ tuổi cháu, khéo dì còn có cả cháu ngoại rồi ấy chứ, đâu đến nỗi không có việc gì làm phải ra ngoài làm thuê như này?"

Cũng có thể là do mối quan hệ này.

Dì Lưu không có con, tôi thì bị bố mẹ ghẻ lạnh nên dì Lưu luôn chăm sóc tôi rất chu đáo, tôi nghĩ dì ấy đã vô hình trung coi tôi như con gái ruột của mình.

Tôi lau mồ hôi trên trán, cười với dì Lưu: "Dì, cháu cũng không thích cái tên này, từ nhỏ cháu đã không muốn người khác gọi mình là Chiêu Đệ, nếu dì muốn thì có thể gọi cháu là Yên Tử."

Tôi thích chim én (*).

(*) Yên Tử cũng có nghĩa là chim én

Chim én có cánh, có thể bay đến phương xa.

Tôi cũng muốn bay đến nơi tôi muốn đến.

Công việc ở căng tin này, buổi sáng phải dậy sớm để chuẩn bị thức ăn và nấu cơm, buổi trưa chuẩn bị bữa ăn cho sinh viên, buổi chiều và tối tôi thì rảnh rỗi hơn.

Vì vậy, tôi sẽ tận dụng khoảng thời gian này để đi loanh quanh trong khuôn viên trường, hy vọng có thể gặp được hung thủ đã giế.t em gái tôi.

Trong quá trình thương lượng với bố mẹ tôi về tiền mai táng, tôi đã lờ mờ nghe được một số thông tin về hắn.

Khoa pháp luật, cùng chuyên ngành với em gái tôi.

Gia đình giàu có.

Tên là "Trương Nhạc."

Trương Nhạc chưa bao giờ nhìn thấy tôi. Sau khi em gái tôi qua đời, mọi vấn đề bồi thường đều do luật sư của hắn ta giải quyết.

Hắn chưa một lần đến nhà tôi, chưa một lần nói lời xin lỗi.

Sau khi thỏa thuận bồi thường được ký kết, hắn ta cũng có thể kê cao gối mà ngủ rồi.

Tôi đã tìm hiểu rất lâu trên diễn đàn của trường đại học và Weibo, đồng thời tìm hiểu về ngoại hình, lớp học và thậm chí cả sở thích của hắn. Cuối cùng vào một buổi chiều, tôi ngồi xổm trước cửa lớp hắn ta.

Trương Nhạc và bốn thiếu niên khác đang khoác vai nhau đi bộ đến sân chơi.

"Này, Trương Nhạc, cậu nghe gì chưa, hình như lớp 2 bên cạnh có một cô gái có thân hình cực kỳ đẹp chuyển từ Khoa khoa học sang đấy? Chậc chậc chậc, bộ ngực đó rất lớn đấy."

Tên đó vừa nói chuyện vừa đặt tay lên ngực nhấc bổng lên.

Những người khác nhìn cậu ta, sau đó cười phá lên.

Thiếu niên đó liếc Trương Nhạc một cái: "Thế nào? Tôi mời cô ta đi chơi, đã lâu chúng ta không đi quán bar uống rượu rồi."

Từ giọng điệu và hành động của họ có thể thấy đây là một nhóm sinh viên không biết xấu hổ là gì.

"Haizz..." Trương Nhạc thở dài: "Mấy người cũng biết đây không phải là do sự cố lần trước gây ra sao. Bây giờ nhà tôi đang ở trong tình trạng rất hỗn loạn, bố mẹ giám sát tôi rất nghiêm khắc. Trần Thâm, cậu đừng dụ dỗ tôi nữa."

Thiếu niên tên Trần Thâm đấm hắn ta một cái: "Gần đây cậu làm sao thế, thành thật như vậy?"

Trương Nhạc nói: "Còn không phải con Dương Phù Lập đó sao, cái chuyện cỏn con mà cũng t.ự t.ử, bị điên à!"

Vài thiếu niên xung quanh gật đầu đồng ý.

"Trương Nhạc là nhìn trúng cô ta!"

"Không biết ơn thì thôi, lại còn giả bộ vô tội, đúng là ghê tởm."

Hai tay Trần Thâm ôm lấy bả vai Trương Nhạc: "Được rồi, đừng tức giận vì loại con gái này, sau lưng không biết cô ta đã dụ dỗ bao nhiêu người rồi! Chế.t cũng vô ích."

Tôi lắng nghe họ nói chuyện, lòng bàn tay siết chặt thành nắm đấm.

Trương Nhạc đã giế.t em gái tôi, nhưng hắn ta không có chút hối hận nào.

Hắn nghĩ tiền có thể mua được mọi thứ sao?

Nhà trường không hề trừng phạt hắn, giữ lại những kẻ cặn bã như này trong trường là không công bằng cho những người khác.

Tôi kìm lại ý muốn xông lên và đánh nhau với chúng.

Tôi tự nhủ, đừng hấp tấp, đừng hấp tấp.

Tôi lấy điện thoại ra và lặng lẽ chụp ảnh khuôn mặt của những thiếu niên này. Sau đó xoay người rời đi.

6

Tôi muốn đến gần Trương Nhạc.

Hắn và những người bạn của hắn đều là cậu ấm, họ chưa bao giờ đến căng tin để ăn và hầu như cũng chưa bao giờ đến thư viện. Tôi đã quan sát hoạt động của chúng trong vài ngày và quyết định tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ ở sân chơi.

Tôi đặc biệt mặc một chiếc váy ngắn và trang điểm nhẹ nhàng.

Trương Nhạc, Trần Thâm và những người khác mà tôi thấy ngày hôm đó đang chơi bóng rổ trong nhà thi đấu, đối thủ không mạnh nên họ đã thắng rất dễ dàng. Sau trận đấu, mọi người đều có tâm trạng tốt.

Sau khi kết thúc, một số người trong số họ đang chỉnh lại quần áo, một số đang uống nước.

Tôi nhân cơ hội này tiến lên, trực tiếp nói với Trương Nhạc: "Xin chào, chúng ta có thể kết bạn Wechat được không, tôi muốn làm quen với cậu."

Bốn người còn lại rít lên và trêu chọc tôi.

Trương Nhạc thận trọng hơn, hắn hỏi tôi: "Cậu ở khoa nào?"

Sau khi sự việc của Phù Lập, hắn có thể tránh bị trừng phạt do dùng tiền nhưng ở trong trường chắc chắn đã có tin đồn và không có cô gái nào dám đến gần hắn nữa.

Trần Thâm liếc hắn một cái: "Yo yo yo, cô gái này đẹp hơn Tiểu Do nhều! Không phải cô ta đá cậu sao? Vừa đánh vả mặt cô ta luôn!"

Hóa ra bạn gái cũ của Trương Nhạc vừa mới chia tay với hắn.

Trương Nhạc khịt mũi: "Cô ta là cái thá gì, xứng sao!"

Tôi nói: "Tôi là sinh viên trường Đại học Kinh tế gần đây, khoa tiếng Trung."

Không phải cùng trường nên không nghe nói về vụ t.ự t.ử cũng là điều bình thường.

Trần Thâm nháy mắt với tôi: "Em gái đúng là có mắt nhìn đấy, nào nào, kết bạn Wechat của tất cả các anh em đi, theo đuổi được Trương Nhạc thì anh mời em ăn cơm."

Tôi vừa lập tài khoản Wechat mới, lấy tên là "Mạt Mạt."

Tôi đã sử dụng nó để thêm Wechat của năm người này.

Sau khi trở về, tôi bắt đầu gửi tin nhắn cho Trương Nhạc.

Tôi biết tôi cũng coi là xinh đẹp.

Tôi tự tạo cho mình một vỏ bọc là một nữ sinh viên giàu có, gia đình ở tỉnh khác và xung quanh không có nhiều bạn bè.

Trương Nhạc nhanh chóng buông bỏ cảnh giác và trò chuyện qua lại với tôi.

Hắn cũng nói sẽ rủ tôi đi chơi, bản thân là người địa phương, sẽ đưa tôi đi tìm niềm vui.

Tôi bật cười, sớm thế mà cá đã cắn câu rồi sao?

TRẢ THÙ CHO EM GÁI 《03》

Tác giả:萌王

Dịch: mang.lynx

Vui lòng không reup!
__________________

7

Đã gần một tháng kể từ khi tôi trốn khỏi nhà.

Tôi gọi điện cho chị hai và hỏi thăm tình hình ở nhà.

"Yên Tử, hiện giờ em có chỗ ở chưa, có đủ tiền tiêu không, không xảy ra chuyện gì chứ?" Điện thoại vừa kết nối, chị hai liền quăng vào mặt tôi một đống câu hỏi.

Nghe thấy giọng nói của chị ấy một lần nữa, mắt tôi cay cay, suýt khóc.

Tôi kiềm chế cảm xúc, cố gắng giả vờ như mọi chuyện vẫn ổn: "Chị yên tâm, dù sao em cũng đi làm bên ngoài nhiều năm như vậy. Ông chủ rất coi trọng em, vừa quay về đã sắp xếp cho em một công việc, còn bao ăn bao ở nữa."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Giọng điệu của chị hai giống như tảng đá lớn trong lòng đã được hạ xuống vậy.

"Chị ơi, còn chuyện kết hôn của chị thì sao?"

"Haizz, giờ làm gì còn tâm trí quan tâm đến chuyện cưới xin của chị nữa chứ." Chị hai thở dài: "Ở nhà đang loạn cào cào lên rồi."

Theo lời chị hai tôi nói, vào đêm tôi bỏ trốn, sau khi bố mẹ tôi và Dương Lập trở về thật sự nghĩ rằng mình gặp phải ma, không phát hiện ra vấn đề gì cả.

Nhưng ngày hôm sau, ba người càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng. Bố tôi nói rằng ông ta sẽ đi đến ngọn núi phía sau để kiểm tra lại một lần nữa để xác định rằng không có vấn đề gì xảy ra.

Ông ta và Dương Lập cầm xẻng và đi.

Kết quả đào một hồi lâu mà vẫn không thấy người đâu cả.

Hôm đó, bố tôi tức giận làm ầm lên.

Bố tôi còn đánh mẹ tôi bằng cái móc sắt đã đánh tôi, nói nếu không phải mẹ tôi cứ ở bên cạnh khóc lóc kể chuyện ma quỷ thì họ có vội bỏ về không?

Mẹ thì không ngừng khóc, nói bà ta căn bản không ngờ tới.

Tôi vội hỏi chị hai: "Chị có bị đánh không?"

Chị hai an ủi tôi: "Họ không nghĩ đến chị đâu. Chị khăng khăng nói đêm đó chị ngủ trong nhà không biết gì nên họ không nói gì được."

Ban đầu chị hai cũng muốn kéo mẹ một tay. Nhưng khi nghĩ đến kế hoạch giế.t tôi của họ, mẹ tôi không nói lời nào, bà ta cũng có chút không muốn tham gia.

Tôi thật sự rất hận.

Đều là đứa trẻ được mang thai chín tháng mười ngày, tại sao bố mẹ lại tàn nhẫn và nhất quyết đối xử với tôi như vậy?

Chị hai thở dài: "Không phải sợ em đi đâu đó báo án vụ của Phù Lập sao. Họ sợ nếu em làm hỏng việc thì số tiền bồi thường 60 vạn nhân dân tệ cho thằng út sẽ bị đòi lại."

"Chỉ vì số tiền này?"

"Đúng vậy." Giọng nói của chị hai dịu đi một chút: "Bây giờ em trốn rồi bọn họ càng sợ. Không phải chị nói em, nhưng Yên Tử à, em cũng đừng làm ầm ĩ quá, dù sao em gái cũng đã qua đời rồi, làm gì mà dễ lấy lại công đạo như vậy được?"

Tôi tùy tiện đáp lời, tiếp tục hỏi: "Vậy mấy ngày nay bọn họ có tìm em không?"

"Không có thời gian." Chị hai nói tiếp: "Sau khi em bỏ trốn, trong nhà loạn một trận, lúc đó bố mẹ cũng không có thời gian quan tâm thằng út. Không phải nó là một tay cờ bạc sao, vừa rồi nó mới phát hiện ra một phương pháp mới. Gì mà đầu tư rồi lãi mẹ đẻ lãi con. Nó nhận được tiền bồi thường, càng ăn chơi nhiều hơn, cuối cùng mất rất nhiều tiền."

Dương Lập luôn có một thói quen xấu là cờ bạc, tôi biết điều đó.

Những người gọi là đầu tư đó chắc là lừa đảo qua mạng. Để bạn kiếm một ít tiền trước, cho bạn ăn quả ngọt sau đó xúi giục bạn đầu tư thêm vốn, dùng bánh bao đánh chó, một đi không trở lại.

Không tham lam sẽ không bị lừa bởi thủ đoạn này.

Thật đáng tiếc, Dương Lập là một tên rất tham lam.

Thì ra bố mẹ rất coi trọng nó, nhà nghèo, tuy được chiều nhưng tiền tiêu có hạn.

Giờ thì hay rồi, đột nhiên có một khoản tiền lớn như vậy, đủ cho nó tiêu sài hoang phí rồi.

"Một nửa số tiền đó đã bị nó tiêu hết rồi." Chị hai nói.

"Nhanh vậy!" Tôi hơi kinh ngạc.

"Cờ bạc kiếm tiền không phải đều như vậy sao? Thắng thì muốn thắng thêm, thua thì muốn gỡ lại. Bố mẹ không ngờ nó dám đầu tư nhiều như vậy. Bây giờ đang theo dõi nó, không dám để nó ra khỏi cửa nữa!"

Hóa ra ở nhà đã thành một mớ hỗn độn như vậy.

Vừa vặn là sắp đến giờ nghỉ giải lao, các sinh viên đã bắt đầu kéo đến căng tin ăn cơm.

Tôi nói với chị hai thêm vài câu rồi cúp máy.

8

Nghiện cờ bạc không dễ bỏ.

Dù sao tôi và Dương Lập cũng là chị em ruột thịt, sống với nhau hơn mười năm, tính tình của nó tôi cũng hiểu được ít nhiều.

Càng cấm nó thì nó càng muốn làm.

Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi gọi cho Dương Lập.

Tôi dùng số điện thoại mới nên lúc đầu nó không nhận ra tôi là ai.

"Alo, ai đấy?" Giọng điệu của nó rất tệ, hiển nhiên là tâm trạng không tốt.

"Dương Lập, tôi là chị gái cậu."

Sau khi tôi mở miệng nó mới phản ứng lại: "Mẹ nó, Dương Chiêu Đệ, quả nhiên mày không chế.t, mày chờ đấy đừng có tắt máy, tao lập tức đi tìm bố!" Nó rống to.

Tôi vội vàng nói: "Ở bên cạnh cậu chỉ có một mình cậu thôi phải không? Chờ đã, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

"Mày định làm gì?" Nó không kiên nhẫn: "Tao cảnh cáo mày, đừng có nhắc lại chuyện của Dương Phù Lập."

"Tôi tới để nhắc nhở cậu," Tôi nói với giọng quan tâm: "Có một số chuyện trên mạng không được tin, phải phân biệt đúng sai, nếu không sẽ rất dễ bị lừa gạt!"

"Mày bị điên à Dương Chiêu Đệ!" Dương Lập hét lên: "Ai đang nói xấu sau lưng tao? Không phải mày đang làm thuê bên ngoài sao? Tốt nhất là mày nên gửi tiền cho tao như trước đi, nếu không tao sẽ nói với bố mẹ là mày chưa chế.t!"

"Tôi không kiếm được nhiều tiền." Tôi nói.

"Mày ở đó không kinh doanh buôn bán kiếm lời gì à? Ví dụ đầu tư chẳng hạn?" Dương Lập hỏi.

Xem ra ngay cả khi nó bị lừa thì nó vẫn không thể từ bỏ thủ đoạn kiếm tiền mà không cần làm gì cả.

"Được rồi." Tôi thở dài "Quả thực tôi biết một công việc làm ăn có lời."

Tôi giải thích cặn kẽ với nó: "Tôi biết một người bạn làm sale, tức là kéo khách hàng trên mạng rồi vay vốn. Kéo càng nhiều người thì càng kiếm được nhiều tiền. Tiền đầu tư vào chỗ người đó có tỷ suất sinh lợi cao, lên đến 200%, tức là đầu tư 100 nhân dân tệ, thì sau khi đầu tư sẽ được trả lại 200 nhân dân tệ."

Sau khi Dương Lập nghe xong thì im lặng.

Bây giờ nó đã thua rất nhiều tiền trong cờ bạc, khẳng định đang rất muốn kiếm tiền.

Với phương thức kiếm tiền bày sẵn trước mắt, một con bạc như nó khó lòng mà không bị cám dỗ.

Tôi nói: "Hôm nay nói đến đây thôi, sau này sẽ nói chuyện trên Wechat."

Tôi tự dặn lòng mình đừng thúc ép nó quá nhiều.

Sau vài ngày, Dương Lập chuyển cho tôi 1.000 nhân dân tệ.

Nó cũng gửi cho tôi một tin nhắn thoại: "Dương Chiêu Đệ, nếu mày nói dối tao, tao sẽ giế.t mày."

Năm ngày sau, tôi chuyển hai nghìn nhân dân tệ cho Dương Lập.

Đây chỉ là bước đầu tiên.

Mục tiêu của tôi là 30 vạn nhân dân tệ còn lại trong khoản bồi thường.

Đó là số tiền Phù Lập dùng mạng để đổi, không phải căn nhà tân hôn mà Dương Lập đắc ý mua được.

9

Sau khi Dương Lập nhận được 2.000 nhân dân tệ mà tôi chuyển cho, nó đã gọi điện cho tôi ngay lập tức.

"Được đấy Dương Chiêu Đệ, cái người bạn kia của mày thật đúng là có bản lĩnh! Cái này còn nhanh hơn cả trước kia tao đầu tư."

Tôi cười ha ha hai tiếng: "Chả không à, bạn tôi làm việc này mấy năm rồi, bình thường sẽ không làm việc này với người lạ đâu. Nếu không phải cậu là em trai tôi thì cậu ta cũng sẽ không nguyện ý ra tay đâu."

"Cắt. Vậy tao thử đầu tư thêm xem sao."

Dương Lập chuyển lại 2.000 nhân dân tệ vừa nãy cho tôi, còn chuyển thêm 2.000 nhân dân tệ nữa.

Cậu ta vẫn khá thận trọng, không sử dụng số tiền khổng lồ từ khoản bồi thường.

Điều này có nghĩa là lần sau tôi sẽ phải chuyển lại tám nghìn cho nó.

Tôi chỉ vừa được nhận lương, trừ đi các chi phí sinh hoạt cần thiết, thì vẫn giống như khi tôi mới trốn đến thị trấn.

Vẫn là 4.000 nhân dân tệ.

Không đủ.

Tôi nghĩ nghĩ, quyết định liên lạc hẹn Trương Nhạc ra ngoài gặp mặt.

Tôi đã trò chuyện với Trương Nhạc và đám bạn xấu của hắn trên Wechat rất sôi nổi.

Đặc biệt là Trương Nhạc, ngày nào tôi cũng chủ động tìm hắn. Giống như những cô gái muốn theo đuổi hắn, quan tâm hắn thích gì, ăn gì, chơi game gì.

Tôi chỉ gặp mặt riêng họ một, hai lần.

Mỗi lần gặp mặt, tôi sẽ rất cẩn thận với đồ ăn và đồ uống của mình.

Nếu cốc nước bị khuất khỏi tầm mắt của tôi, tôi sẽ không uống thêm một ngụm nào nữa.

Đây là lần đầu tiên tôi chủ động hẹn gặp Trương Nhạc.

Địa điểm được là tại một quán gà rán trước cổng trường học.

Tôi vẫn trang điểm cẩn thận. Đối diện với tấm gương, tôi cố tình tập lại một vẻ mặt bối rối và buồn bã.

Sau khi Trương Nhạc đến, hắn gọi một bối bia, nở nụ cười hỏi tôi: "Sao vậy, nhớ tôi rồi?"

Nhưng chẳng mấy chốc, hắn đã phát hiện ra tôi có gì đó không ổn.

"Mạt Mạt, em sao vậy, hôm nay không có tâm trạng à?" Trương Nhạc nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi cầm bia lên rót cho tôi một cốc.

Tôi lắc đầu, làm ra vẻ không ăn không uống được.

"Nhạc, có thể cho em mượn ít tiền được không?"

"Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?" Trương Nhạc sửng sốt.

Tôi gật đầu: "Gần đây gặp phải chuyện khó khăn, haizz, không biết dùng tiền có thể giải quyết được không nữa."

"Chuyện có thể dùng tiền giải quyết đều không vấn đề gì!" Trương Nhạc đắc ý nói: "Nói đi, giá bao nhiêu?"

"Mười vạn." Tôi bình tĩnh nói.

"Về sẽ chuyển qua Alipay cho em."

Mười vạn nhân dân tệ đối với Trương Nhạc mà nói chỉ là một khoản tiền tiêu vặt nhỏ, chẳng qua mua ít đi vài đôi AJ sưu tập là được.

Số tiền bồi thường 60 vạn nhân dân tệ gia đình hắn lấy ra mà không thèm chớp mắt.

"Cảm ơn." Tôi cười nói: "Xảy ra một chút chuyện, tiền xin tháng này có chút vượt quá tiêu chuẩn, em sợ bố mẹ nghi ngờ nên không thể nói với họ."

"Hiểu mà hiểu mà." Trương Nhạc bày ra bộ dáng như người từng trải, thời gian này hắn cũng bị người nhà quản rất nghiêm.

Hắn đột nhiên nghiêng người về phía tôi, nắm lấy tay tôi, nhìn vào mắt tôi: "Mạt Mạt, em có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì được không?"

Tôi cố nén bản thân không rút tay ra, cúi đầu nói nhỏ: "Đến lúc đó sẽ nói cho anh biết."

Hắn cười và nháy mắt với tôi: "Tôi đã giúp em một việc như vậy, em định trả ơn tôi như thế nào đây?"

Thấy tôi không nói chuyện, hắn lại nhắc nhở: "Buổi tối tôi rất rảnh đấy, có thể ngắt làm phiền bất cứ lúc nào."

Ghê tởm.

Buồn nôn.

Tôi cười: "Em hiểu rồi, tuần sau em sẽ liên lạc với anh."

Hắn hài lòng ậm ừ. Cuối cùng cũng buông tay ra.

Tôi đặt tay dưới gầm bàn, siết chặt chúng thành nắm đấm.

TRẢ THÙ CHO EM GÁI 《04》

Tác giả:萌王

Dịch: mang.lynx

Vui lòng không reup!
__________________

10

Tôi đã chuyển lại tám nghìn nhân dân tệ cho Dương Lập.

Nó lập tức nhận ngay.

Rồi gửi mấy chữ: "Mẹ, giỏi thật, Dương Chiêu Đệ, may là có mày."

Nó gần như hoàn toàn buông bỏ cảnh giác với tôi.

Nó gọi điện cho tôi và nói: "Dương Chiêu Đệ, tao chuẩn bị làm lớn."

Tôi biết rằng lần này Dương Lập muốn sử dụng số tiền bồi thường.

Nó hỏi tôi: "Số tiền nhiều nhất mà bạn của mày có thể giao dịch là bao nhiêu?"

"Chuyện đó cậu không cần lo," Tôi bình tĩnh nói: "Anh ta làm ăn rất lớn, cho dù nhất thời xảy ra vấn đề thì nhà anh ta cũng giàu, có thể lập tức đắp được."

Dương Lập ậm ừ: "Tao chuyển vào thẻ ngân hàng của mày nhá?"

Chuyển tiền?

Tôi nghĩ nghĩ.

"Hay là chúng ta gặp mặt trực tiếp đi?"

Ba ngày sau, tôi gặp Dương Lập tại một quán ăn nhanh gần nhà ga ở thị trấn.

Tôi không biết nó nói thế nào với bố mẹ để thoát khỏi sự giám sát của họ.

Tôi cũng không hỏi.

Lần gặp mặt này, tôi đã đặc biệt sử dụng số tiền còn lại để mua một chiếc váy mới.

Lần trước gặp nhau Trương Nhạc khăng khăng đưa cho tôi một món đồ trang sức, lúc đầu tôi không muốn nhận. Sau khi nghĩ lại, tôi quyết định đeo nó lần này, sau đó trả lại cho hắn.

Dương Lập thấy tôi trang điểm, còn mặc quần áo mới, nhìn có chút hào nhoáng, hoàn toàn khác với bộ dạng ngày xưa khi về nhà.

Ánh mắt nó nhìn tôi cũng khác đi.

Dương Lập rút tiền mặt từ cây ATM gần lối ra. Hai mươi tư vạn, chưa đến ba mươi.

Tôi đoán trong khoảng thời gian ngắn này, nó lại lén lút đánh bạc rồi.

Sợ bị phát hiện, không thể tránh khỏi trách mắng vậy nên nó cũng đang nóng lòng kiếm tiền lại.

Nó đẩy chiếc túi qua bàn cho tôi, đẩy được một nửa, tôi định đưa tay ra cầm lấy thì nó giữ tay lại.

Dưới hốc mắt của Dương Lập thâm quầng, trong con ngươi có tia má.u đỏ ngầu.

"Này, Dương Chiêu Đệ, lỡ mày lấy tiền rồi không trả lại cho tao thì làm sao?"

"Ồ." Tôi rụt tay lại.

"Vậy thì đừng làm nữa." Tôi nói: "Chuyện này rất mạo hiểm, tôi không thể bảo đảm sẽ lấy lại được tiền, đỡ tổn hại đến tình chị em của chúng ta."

Vừa nói, tôi vừa đứng dậy, cầm túi xách rồi giả vờ bỏ đi.

"Này, ai bảo mày đi, mày quay lại cho tao!" Dương Lập sốt ruột đứng lên: "Chuyện này chúng ta nhất định phải nói cẩn thận."

"Vậy cậu muốn làm gì?" Tôi đứng cạnh bàn cau mày nhìn nó.

"Mày ký giấy vay nợ cho tao." Nó nói.

Tôi sửng sốt, một lúc sau đó phá lên cười: "Em trai à, cậu thật thú vị. Đầu tư là do cậu tìm tôi, kiếm được tiền đương nhiên là tốt nhất, đen thì mất hết, là cậu khăng khăng muốn đặt cược, lại còn muốn tôi viết giấy vay nợ cho cậu, đây là muốn tôi dùng tiền mình đặt cược cho cậu à?"

"Ừ." Nó trả lời không chút do dự.

Tôi nhìn nó không chớp mắt: "Được rồi, để tôi hỏi lại cậu. 60 vạn là tiền bồi thường cho cái chế.t của em gái. Con bé chế.t oan, dựa vào đâu mà cậu lại độc chiếm số tiền này?"

Ánh mắt Dương Lập nhìn tôi càng lúc càng hận, đột nhiên cầm tách trà trên bàn hất thẳng vào mặt tôi.

Nước nhỏ giọt từ bộ quần áo mới của tôi xuống đất, lá trà còn dính vào lông mi của tôi.

Tôi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gạt nó đi.

Bên tai tôi là tiếng hét gần như điên cuồng của Dương Lập: "Dương Chiêu Đệ, mày còn có lương tâm không! Tao biết ngay mày chỉ nghĩ đến tiền mà!"

Mọi người trong quán ăn đều nhìn về phía này.

Tôi không muốn nghe nó la lối gì đó.

Bà chủ chạy đến bên cạnh tôi, lấy giấy giúp tôi lau vết bẩn trên người, hỏi: "Cô gái à, cô không sao chứ?"

Tôi lắc đầu, nhìn nhìn bà chủ một cái, nhỏ giọng xin lỗi: "Không sao, không sao, dì cứ bận việc đi, là chuyện của cháu."

Tôi cười nói với Dương Lập: "Là tôi sai. Cậu đừng để bụng."

Tôi chộp lấy cây bút và ký tên của mình vào giấy vay nợ do Dương Lập chuẩn bị.

[Hôm nay, Dương Chiêu Đệ nợ Dương Lập 24 vạn nhân dân tệ.]

Tôi đưa giấu vay nợ cho nó: "Đợi tôi thông báo cho cậu tiền đã về tài khoản thì cậu cầm giấy vay nợ đến gặp tôi. Chúng tôi sẽ xóa nó đi."

Dương Lập khịt mũi, đọc kỹ các từ trên giấy vay nợ rồi cẩn thận bỏ vào túi.

Tôi cầm chiếc túi Dương Lập đã mang đến, rời đi mà không nhìn lại.

11

Kể từ khi Trương Nhạc cho tôi mượn tiền, hắn dường như có lý do và bắt đầu liên lạc với tôi thường xuyên hơn, hẹn tôi đi chơi.

Đôi khi là đi xem một bộ phim, đôi khi là đến một quán bar để uống rượu.

Sau khi từ chối hắn một hai lần với lý do sắp thi, sau đó đồng ý ra ngoài ăn cơm với hắn.

Tôi biết hắn không có ý tốt.

Theo tin tức tôi nghe ngóng được ở trường, lúc đầu hắn cũng muốn theo đuổi em gái tôi.

Nhưng Phù Lập vẫn luôn không đồng ý.

Vì vậy, hắn đã đánh thuốc mê con bé.

Rồi dẫn đến bi kịch sau đó.

Lần này hắn đặt địa điểm tại một khách sạn ở trung tâm thành phố, hơi xa trường một chút.

"Mạt Mạt, lần trước không phải em nói đã gặp phải một tình huống khó khăn sao? Xảy ra chuyện gì vậy?" Trương Nhạc hỏi người phục vụ hai bối rượu vang đỏ, "thân mật" rót cho tôi một ly.

Vừa hay tôi đang muốn nói đến chuyện này.

"Em..." Tôi đặt đũa xuống, bối rối nhìn đi chỗ khác: "Nhạc, em không biết phải nói với anh thế nào..."

"Nói đi, nếu vẫn liên quan đến tiền thì em yên tâm! Anh trai nhất định sẽ giúp em giải quyết." Trương Nhạc trịnh trọng nói.

Tôi lắc đầu: "Không, nó rắc rối hơn nhiều so với chuyện tiền bạc."

Tôi bịa ra một câu chuyện.

Tôi nói rằng có một tên từ trường khác cứ quấy rối tôi. Không biết cậu ta lấy được thông tin liên lạc của tôi từ đâu, thậm chí cả thông tin gia đình và ảnh riêng tư cũng có, buộc tôi phải qua lại với cậu ta. Tôi cứ tưởng cậu ta nghĩ điều kiện gia đình tôi tốt và ham tiền nên tôi đưa tiền cho cậu ta, ai mà biết cậu ta cứ hùng hổ dọa người, bây giờ tôi thật sự không biết phải làm sao.

Trương Nhạc đập bàn một cách thô bạo: "Thật vô lý! Cậu ta ở trường nào, tên là gì? Tôi sẽ tìm người đánh cậu ta một trận!"

"Nhạc, đừng xúc động." Tôi chủ động vỗ vỗ tay hắn: "Thoạt nhìn cậu ta không phải người tốt đẹp gì, em nghi ngờ cậu ta dùng tên giả, anh đừng tìm nhầm người."

Trương Nhạc gật đầu: "Cũng phải, hay em tìm cơ hội hẹn gặp rồi giao cho tôi."

"Được." Khóe môi tôi hiện lên một nụ cười: "Đợi em tìm cơ hội sẽ gọi mọi người ra hết."

Trương Nhạc thích uống rượu. Nhưng một mình hắn không uống nổi hai bối rượu đỏ.

Hắn liên tục giục tôi uống.

Tôi biết tửu lượng của mình nên chỉ uống một ngụm nhỏ.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, hắn đã ngà ngà say. Cứ nhất định kéo tôi lên lầu khách sạn, nói đã đặt phòng rồi.

Tôi cảm thấy buồn nôn, muốn đá hắn ra.

Hắn nắm lấy tay tôi và nói: "Mạt Mạt, đã mười giờ rồi, cửa ký túc xá cũng đóng rồi, em định đi đâu vậy?"

Tôi nói: "Hôm nay em có hẹn với cô bạn thân, em sẽ đến nhà cô ấy."

"Gọi điện cho cô ta nói em không đến nữa." Trương Nhạc lấy điện thoại giơ ra trước mặt tôi.

Tôi bất lực gạt tay hắn sang một bên: "Đừng như vậy, hôm nay em không có tâm trạng, sau khi giải quyết xong chuyện này lại nói tiếp được không?"

Trương Nhạc im lặng.

Một lúc sau, hắn cười: "Được rồi. Mạt Mạt, đây là em nợ anh đấy."

Tôi nhờ nhân viên khách sạn đưa Trương Nhạc lên lầu.

Lấy đâu ra cô bạn thân nào chứ.

May mà vẫn còn chuyến xe buýt cuối cùng, tôi cuối cùng cũng trở về ký túc xá của công ty.

12

Bình thường khoảng hai tuần là tôi sẽ chuyển tiền lại cho Dương Lập.

Vài ngày sau khi tôi gặp Dương Lập ở ga tàu lần đó, nó liên tục hỏi tôi trên Wechat.

Tôi luôn nói: "Đợi thêm đi, đợi thêm đi."

Hai tuần sau, nó gọi cho tôi: "Này, Dương Chiêu Đệ, đã nửa tháng rồi, khi nào thì tiền của tôi mới về?"

"Lúc đó chúng ta cũng không nói về thời hạn thanh toán phải không?" Tôi nói.

Dương Lập nhất thời lo lắng: "Đ** mẹ mày có ý gì? Chẳng lẽ 20 30 năm nữa mày mới trả lại cho tao? Lỡ mày chế.t rồi thì tao biết đi đâu đòi hả?"

Ha, cái mồm thật xui xẻo.

"Số tiền này quá lớn, xoay vòng có chút khó khăn, trong thời gian ngắn có thể sẽ không đến tài khoản được."

"Tiền của tao hết rồi!" Dương Lập điên cuồng hét vào mặt tôi, to đến mức tôi phải di chuyển điện thoại ra xa tai. "Không phải bạn của mày rất giàu sao? Bảo anh ta trả lại cho tao."

"Thế này đi, để tôi nói chuyện với người bạn kia, chúng ta sẽ gặp mặt. Để anh ta đưa tiền mặt cho cậu."

"Thật sao?" Dương Lập nghi hoặc.

"Thời gian và địa điểm tôi sẽ nói cho cậu sau, lúc đó cạu cầm giấy vay nựo đến gặp tôi."

Bên kia, Trương Nhạc không ngừng thúc giục tôi: "Mạt Mạt, tôi đã nói chuyện với Trần Thâm và mấy anh em rồi. Họ nghe nói em bị quấy rối thì rất tức giận! Em hẹn cậu ta ra đi, còn mấy việc còn lại không phải lo, bọn tôi sẽ dạy cho cậu ta một bài học!"

Tôi cảm ơn Trương Nhạc, để hắn quyết định thời gian và địa điểm.

Hắn suy nghĩ một chút: "Vậy hẹn ở quán ăn ngoại thành đi, quán ăn kia là bạn tôi mở, hơn nữa lại ở nơi hẻo lánh, cho dù đánh chế.t cậu ta cũng không ai biết."

Hôm đó là cuối tuần.

Trương Nhạc đón tôi bằng ô tô và đưa tôi đến địa điểm đã hẹn.

Trần Thâm và những người khác đã đến, ông chủ đặc biệt sắp xếp một chiếc bàn lớn gần cửa. Khi một số người nhìn thấy Trương Nhạc, họ ào ào đứng dậy, một số gọi tôi là Mạt Mạt, một số gọi tôi là chị dâu, cảnh tượng hỗn độn.

Trương Nhạc phất phất tay: "Được rồi, đứng quên chính sự hôm nay."

Ông chủ bê thịt xiên và gà rán lên, mọi người cũng không ăn nhiều lắm, chỉ uống rượu. Chắc là nghĩ đến cảnh tượng đánh nhau lát nữa nên ai cũng có chút phấn khích.

"Còn có người dám chống đối lại chúng ta, đúng là không biết sống chế.t. Nó trông thế nào?" Trần Thâm hỏi câu này, Trương Nhạc mới nhớ ra bản thân hắn cũng không biết 'kẻ quấy rối' trong miệng tôi là người nào.

Tôi tìm một bức ảnh từ điện thoại của mình và đưa cho họ xem.

"Là như vậy à, nhìn qua thì hơi ngớ ngẩn." Trần Thâm nhổ nước bọt bình luận.

Lúc tôi nhận được điện thoại của Dương Lập thì đã gần tám giờ.

Tôi cầm điện thoại đi ra bên ngoài.

"Dương Chiêu Đệ, có thể tao sẽ đến muộn." Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Dương Lập không còn ngang ngược như trước.

"Chuyện này mà cậu còn muốn đến muộn?"

"Không," Giọng nó trở nên nhẹ nhàng hơn: "Bố phát hiện tiền bị mất nên túm lấy tao và hỏi chuyện gì đã xảy ra. Tao sợ bị đánh nên đành kể lại toàn bộ sự việc, giờ bố đang đi với tao."

Tôi sững người một lúc, đây là chuyện ngoài ý muốn.

Tôi không ngờ đợi bố sẽ đến thị trấn.

Nhưng ông ta cũng chưa gặp qua Trương Nhạc.

Bây giờ chỉ có thể đến đâu hay đến đó thôi.

13

Tôi nghe điện thoại xong thì trở lại bàn ăn, Trần Thâm vỗ tay tôi một cái: "Tên đó sao vẫn chưa tới vậy? Chẳng lẽ là nghe phong phanh đâu đó rồi bỏ chạy à?"

Tôi ngượng cười: "Không đâu, tôi giấu kỹ lắm."

Trương Nhạc cầm rượu lên và nói: "Mặc kệ cậu ta, chúng ta uống rượu trước."

Bên cạnh truyền đến tiếng cười lớn, tôi không có tâm trí để lắng nghe nó.

Sau khoảng mười phút, tôi ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy Dương Lập đứng ở cửa quầy hàng ăn, ánh mắt đảo qua cửa hàng, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Trong một khoảnh khắc, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Khi nhìn thấy rất nhiều người xung quanh tôi, vẻ mặt của nó đột nhiên không còn ngang ngược như trước nữa. Thay vào đó có chút rụt rè, nó cười với tôi, thật sự rất giống như những gì Trần Thâm đã nói, hơi ngớ ngẩn.

Tôi đẩy Trương Nhạc đang ngồi cạnh tôi.

Trương Nhạc uống hơi nhiều.

Hắn dụi mắt, nhìn theo hướng nhìn của tôi, cau mày và nhìn kỹ. Đột nhiên đứng lên, vỗ bàn ra hiệu: "Này, các anh em, đến rồi."

Dương Lập tiến lên hai bước, chắc chắn nó nghĩ rằng Trương Nhạc là người bạn có năng lực mà tôi đang nói đến.

Thực ra, từ một góc độ nào đó nó nghĩ như vậy cũng đúng.

Khi nhìn thấy Trương Nhạc và bốn người khác hung hăng tiến đến, nó nghĩ rằng họ đến để đưa tiền cho mình.

Khóe miệng nó nhanh chóng nở một nụ cười rạng rỡ.

Trước khi nó có thể nói "Xin chào", Trương Nhạc đã đẩy nó một cách thô bạo.

Dương Lập miễn cưỡng đứng vững, đỡ bàn, khó hiểu nhìn Trương Nhạc: "Anh làm gì vậy?"

"Tao làm gì? Mày quấy rối em gái tao, tôi làm thằng bố mày."

Dương Lập vẫn còn ngây người, có thể nó không phản ứng được "em gái" mà Trương Nhạc đang nói đến ai.

Nó chỉ vào tôi và nói: "Tôi đến tìm cô ấy."

"Mẹ mày." Trương Nhạc càng thêm tức giận.

Hắn vừa ra lệnh, một số người đã kéo tay và chân của Dương Lập lôi nó ra ngoài. Ai đó đã bắt đầu đập bối thủy tinh vào đầu Dương Lập, nó hét lên một tiếng "Aaaa" và gào lên: "Dương Chiêu Đệ, mày cút ra đây, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì!"

"Tôi không biết Dương Chiêu Đệ nào cả." Tôi vẫn luôn đứng bên ngoài, thản nhiên nói: "Không phải cậu cứ quấy rầy tôi đòi tiền sao? Còn muốn tôi viết cho cậu một tờ giấy nợ 24 vạn."

"Mẹ! Đúng là đồ khốn nạn!" Mấy người vừa chửi rủa, vừa cầm đủ loại gậy gộc đánh lên người Dương Lập.

Đầu của Dương Lập bắt đầu chảy má.u.

"Lấy giấy vay nợ ra." Trương Nhạc xòe tay ra.

Dương Lập vẫn muốn nói điều gì đó, nhưng nó biết rõ từ chối sẽ chỉ dẫn đến sự trả thù mạnh mẽ hơn. Vì vậy nó run rẩy lấy giấy vay nợ từ trong túi ra, Trương Nhạc cũng không thèm nhìn, xé thành từng mảnh rồi ném xuống chân nó.

TRẢ THÙ CHO EM GÁI 《05》

Tác giả:萌王

Dịch: mang.lynx

Vui lòng không reup!
__________________

14

"Mẹ nó, nhận sai cho tao!" Trương Nhạc ấn đầu Dương Lập xuống, muốn nó quỳ trước mặt tôi.

Dương Lập bị bọn họ đánh đến không còn chút sức lực nào, đầu gục xuống đất, ăn phải một ngụm đất.

"Chị... cứu..." Nó khó khăn nói.

Đây là lần đầu tiên nó gọi tôi là chị sau ngần ấy năm.

Tôi lùi lại hai bước.

Chợt nhớ ra, Dương Lập nói nó đến cùng với bố.

Vậy bố đâu?

Tôi ngước lên và nhìn xung quanh.

Ngay sau đó, tôi nhìn thấy bố tôi.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Dương Lập, người đang nằm trên mặt đất, há to miệng, thở hổn hển một cách khó khăn. Hốc mắt như nứt toác, bên trong có những tia má.u đỏ ngầu.

"Con trai!" Ông ta hét lên.

Tôi nghĩ, căn bản ông ta không chú ý đến tôi chút nào.

Ông ta hét lên làm những khách hàng trong quán ăn và những người đang xem đều phải giật mình.

Ồ đúng rồi.

Trương Nhạc và nhóm anh ta đánh người, bên ngoài có rất nhiều người vây quanh, nhưng không ai dám tiến lên can ngăn họ.

Không biết bố tôi lấy cái móc sắt từ đâu, gào như điên rồi nhảy vào. Trước khi Trương Nhạc và những người khác kịp phản ứng, ông ta đã đâm chiếc móc sắt vào người Trương Nhạc.

Má.u trào ra từ bụng Trương Nhạc.

Ông ta rút cái móc sắt ra, lại chọc, lại rút ra, lại chọc.

Nhiều lần.

Cho đến khi Trương Nhạc ngã xuống.

Trần Thâm và những người anh em bên cạnh đều bị sốc.

"Cứu mang! Giế.t người rồi!" Không biết ai đã hét lên trước.

Một số người xem đã bỏ chạy, một số vội vàng rút điện thoại di động để gọi xe cứu thương và cảnh sát.

Lúc này chủ quán ăn mới ý thức được bản thân thật sự gặp rắc rối, vội vàng lấy khăn tắm che đi vết thương đang chảy má.u của Trương Nhạc. Nhưng cũng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn, cuối cùng không nói lời nào.

Bố tôi ném chiếc móc sắt trong tay đi.

Lẩm bẩm không ngừng: "Xong rồi, xong rồi, xong rồi...", rồi ngồi thụp xuống đất.

15

Cảnh sát và xe cứu thương nhanh chóng đến. Cả hai bên đều bị bắt đi.

Những người bạn của Trương Nhạc đều là cậu ấm, gia đình dựa vào quan hệ đến đồn cảnh sát chuộc người, họ nhanh chóng được thả về nhà.

Về phần Trương Nhạc.

Chiếc móc sắt xuyên qua động mạch chủ, hắn không cứu được nữa.

Đây là điều mà tiền không thể giải quyết được.

Tôi nghe nói rằng Dương Lập đã bất tỉnh, tôi không biết khi nào nó sẽ tỉnh lại.

Bố tôi bị nhốt trong đồn cảnh sát một mình.

Sau đó tôi đến gặp ông ta.

Ông ta đầu bù tóc rối, ngay khi nhìn thấy tôi, ông ta lao thẳng đến cửa kính.

Cảnh sát ở phía sau vỗ bàn nhắc nhở: "Cẩn thận một chút, đừng có kích động."

Bố tôi mất bình tĩnh, ông ta nhìn tôi một cách đáng thương: "Con gái, con có biết người đánh em con là ai không? Nó chính là tên khốn năm đó đã cưỡ.ng d.âm Dương Phù Lập!"

Ha, bây giờ gọi người ta là tên khốn rồi à.

Lúc bàn bạc về tiền bồi thường, chúng tôi được phục vụ đồ ăn thức uống rất ngon, đưa thuốc lá, rót rượu. Không biết còn tưởng là người thân đến thăm.

"À, trùng hợp vậy sao." Mặt tôi vô cảm.

"Nhà nó quá giàu, thuê luật sư hùng hậu kiện, nhất định bắt phải trả giá bằng tính mạng. Bố con đã già rồi, có chế.t cũng không tiếc, nhưng em con thì phải làm sao?"

"Em trai tôi? Ồ, Dương Lập à, không phải nó đang ở trong bệnh viện sao?" Tôi khịt mũi.

"Luật sư nói, chuyện này không thoát khỏi liên quan đến Dương Lập, đợi nó tỉnh lại sẽ bị bắt giam và bồi thường, cả đời cũng không lật lại được. Con gái à, Yên Tử à, bố đã già rồi, chế.t thì chế.t nhưng em con mới bao nhiêu tuổi chứ, sao có thể để nó chịu tội như vậy được?"

Cảm thấy thật sự ủy khuất cho Dương Lập rồi?

"Nói với tôi thì có ích lợi gì?"

Bố tôi suýt chút nữa quỳ xuống: "Con gái, bố biết lúc đó con ở đó. Chủ quán cũng là người của bên họ, cũng không có camera, không ai làm chứng cho chúng ta cả. Tiểu Lập hoàn toàn không đánh Trương Nhạc, con nhất định phải làm chứng trước tòa chống lại cậu ta."

"Bố." Tôi cũng dùng ánh mắt áy náy nhìn ông ta: "Nếu bố đã biết gia đình Trương Nhạc có thế lực lớn như vậy, tại sao bố lại nhờ con làm chứng chống lại họ trước tòa? Nếu con lộ mặt, sau khi phán quyết xong, chắc chắn sẽ bị trả thù đấy."

Sắc mặt bố tôi lập tức thay đổi: "Sao mày có thể nói như vậy, đó là em trai mày! Chẳng qua mày chỉ cần đi làm chứng thì thiệt hại bao nhiêu? Chúng ta đều là người một nhà, sao phải phân rõ ràng như vậy?"

Người một nhà...

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy từ đó phát ra từ miệng bố tôi.

Tôi đứng dậy, cười đến mức nước mắt lưng tròng: "Dương Cường, khi ông và Dương Lập đào hố chôn sống tôi ở sau núi, ông có coi tôi như người một nhà không? Ông gả chị hai cho một tên côn đồ đánh vợ đến chế.t chỉ vì tiền sính lễ, lúc đó ông có coi chị hai là người một nhà không? Ông không muốn minh oan cho em gái, chỉ cần khoản tiền bồi thường sau đó, lúc đó ông có coi em gái là người một nhà không?"

Bố tôi trố mắt nhìn tôi, không nói được lời nào.

Tôi cay đắng nhìn ông ta: "Không, ông chưa bao giờ cho rằng những cô con gái này có liên quan gì đến ông. Ông chỉ coi Dương Lập như bảo bối có thể gánh vác gia đình cho ông, bây giờ Dương Lập xảy ra chuyện, ông mới bắt đầu lo lắng."

Tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cảm thấy buồn cười, cười to nói: "Dương Cường, từ đầu đến cuối ông đều muốn tôi chế.t, đáng tiếc tôi không chế.t, hiện giờ đứa con trai ông yêu quý lại đang sống dở chế.t dở trong bệnh viện. Đúng là thú vị mà."

Bố tôi đập vào cửa kính, hét vào mặt tôi: "Dương Chiêu Đệ! Tao thật hối hận vì đã không bóp chế.t con đ.ĩ như mày!"

Tôi cười ngọt ngào với ông ta: "Đúng rồi, bố, còn lại 24 vạn tệ tiền bồi thường Dương Lập đều đưa hết cho tôi rồi, chúng ta là người một nhà mà chắc hẳn bố sẽ đồng ý đúng không?"

16

Tôi rời khỏi đồn cảnh sát.

Bố tôi liên tục náo loạn trong phòng tạm giam, nhưng nhanh chóng bị cảnh sát chặn lại và đưa đi.

Gọi là gì nhỉ?

Phẫn nộ mà không làm gì được.(*)

Bản gốc: 无能狂怒

Tôi không muốn để ý đến kết quả của bố tôi nữa.

Ông ta đã giế.t người, theo pháp luật mà nói, có thể sẽ bị kết án mười năm tù.

Mẹ tôi gọi cho tôi và hỏi tôi có quen ai trong thị trấn không.

Tôi trực tiếp cúp máy.

Chưa nói đến việc tôi không quen biết ai cả, chỉ dựa vào việc họ từng hợp sức giế.t tôi, cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên.

Như tôi đã nói, tôi muốn trở thành một con chim én.

Bay xa gia đình nguyên sinh của tôi.

Tôi sẽ tự mọc lông, tự mọc cánh.

Nhưng trước đó, vẫn còn một việc cuối cùng phải làm.

Bố của Trương Nhạc đã liên lạc với tôi.

Ông ta đã biết Trần Thâm và những người khác trước đó, vì vậy sau khi hỏi về những gì đã xảy ra, cũng biết tôi có mặt ở hiện trường.

Ông ta nói: "Tôi biết rằng Dương Cường là bố của cô, điều đó không quan trọng, tôi sẽ không bắt cô phải chịu trách nhiệm về vấn đề này. Nhưng cô phải làm cho tôi một việc."

Ông ta bằng tuổi với Dương Cường. Nhưng khuôn mặt của Dương Cường đầy nếp nhăn và mái tóc hoa râm trông già hơn bố của Trương Nhạc nhiều.

"Chuyện gì?"

Ông ta uống một ngụm nước: "Tôi muốn cô đăng một bài viết lên mạng. Dương Lập và Dương Cường cố tình quấy rối cô để yêu cầu cô đưa tiền sinh hoạt phí. Trương Nhạc không thể chịu đựng được nên đã đứng ra bảo vệ cô, thế nên nó mới bị đám đông đánh chế.t."

Thấy tôi không nói gì, ông ta lại nhấn mạnh: "Sự thật không phải cũng gần như vậy sao? Bố mẹ cô thật sự đối xử tệ với cô, chưa bao giờ quan tâm đến con gái của họ."

"Tại sao?" Tôi nhìn vào mặt bố Trương: "Tại sao ông lại muốn tôi nói những lời như vậy trên mạng."

Bố Trương trầm mặc một hồi, sau đó thở dài nói: "Nói cho cô biết cũng được, tôi muốn làm một thông cáo dám làm việc nghĩa cho Trương Nhạc."

Tôi gần như bật cười thành tiếng.

Tôi cố gắng véo vào đùi mình, mới có thể miễn cưỡng giữ được vẻ mặt nghiêm túc.

Ông điên rồi à?

Tôi biết bố Trương Nhạc rất buồn, nhưng lúc đó, tôi rất muốn hỏi ông ta: "Con trai ông, dựa vào đâu chứ?"

Dựa vào việc hắn tấn công tì.nh dụ.c con gái hay dựa vào việc hắn tụ tập đánh nhau?

Nếu dùng tiền có thể mua một giải thưởng danh dự trong trường đại học, thì giải thưởng cũng khiến người khác quá coi thường rồi.

"Cô làm được không?" Bố Trương lại thúc giục tôi.

"Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không đồng ý?" Tôi hỏi ông ta.

"Tôi có thế lực, tôi có rất nhiều cách có thể làm cho cô khó có thể sống sót ở cái thành phố này."

Tôi cười: "Nếu đã như vậy, chẳng qua chỉ gõ vài chữ thôi, tôi đương nhiên đồng ý."

TRẢ THÙ CHO EM GÁI 《 HOÀN》

Tác giả:萌王

Dịch: mang.lynx

Vui lòng không reup!
__________________

17

Trương Nhạc chế.t rồi.

Tôi vốn tưởng rằng chuyện này cũng đã kết thúc.

Nhưng ông ta rõ ràng biết Dương Phù Lập là em gái của tôi, lại vẫn ở trước mặt tôi nói muốn làm thông cáo dám làm việc nghĩa cho Trương Nhạc.

Thật quá đáng.

Tôi nghĩ có lẽ ông ta nghĩ rằng tôi và Dương Cường là cùng một loại người.

Chỉ cần có tiền, chuyện khác đều không thành vấn đề.

Thực ra tôi có thể đăng bài lên mạng.

Bởi vì vào ngày diễn ra sự việc đó, tôi đã đứng ở bên ngoài và dùng điện thoại quay lại toàn bộ quá trình.

Từ khi Dương Lập tiến vào, đến những lời lăng mạ và đánh đập của Trương Nhạc, cuối cùng họ lôi Dương Lập ra khỏi quán ăn.

Tôi đã sử dụng một số điện thoại mới lập tài khoản khác và đăng video này lên khu vực thảo luận trên Weibo.

Đột nhiên gây ra xôn xao dư luận.

Có người nói "Trương Nhạc chế.t là tốt", có người nói "Người xem thờ ơ không khuyên can", có người than thở "trật tự hỗn loạn"... Nhưng tuyệt nhiên Trương Nhạc không nhận được bất cứ sự đồng cảm nào cả.

Sau khi chế.t thân bại danh liệt có lẽ là như thế này.

Trường đại học của em gái tôi đã ban hành chính sách thực hiện nghiêm túc nội quy và kỷ luật của trường. Đối với những sinh viên đạo đức có vấn đề, một khi bị phát hiện sẽ bị xử lý nghiêm khắc, không dung thứ.

Đây là một điều tốt.

Nhưng tôi không thấy hạnh phúc chút nào.

Tôi nhớ tới khi em gái tôi vừa bị Trương Nhạc quấy rối lần đầu tiên, em ấy cũng đã đến gặp cố vấn để được giúp đỡ, nhưng lại không nhận được sự chú ý.

Cuối cùng em ấy tuyệt vọng và chọn cái kết đen tối nhất.

Điều gì sẽ xảy ra nếu khi đó trường học giống như bây giờ?

Nếu điều tra đến cùng, sẽ không bao giờ có chuyện biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, biến chuyện nhỏ thành không có chuyện.

Liệu cuộc đời của em gái tôi có phải sẽ rẽ sang một hướng khác không?

Tôi biết, tôi phải rời khỏi đây.

Bố của Trương Nhạc có lẽ không phải hù dọa tôi, với thủ đoạn của ông ta, chắc chỉ cần vài phút là tìm ra nơi làm việc và địa chỉ của tôi.

Không sao cả, dù sao tôi cũng không có cảm tình gì với thành phố này.

Hóa ra khi Phù Lập còn sống, tôi luôn cảm thấy rằng mình vẫn còn một chút gửi gắm.

Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, tôi cảm thấy cũng đã đến lúc mình phải đi rồi.

18

Tôi trở lại ký túc xá dành cho nhân viên và thu dọn hành lý.

Sau đó chuẩn bị xuống căng tin trường lần cuối để chào tạm biệt đồng nghiệp.

Mặc dù tôi đã chọn công việc này một cách có mục đích, nhưng mọi người đã chăm sóc tôi rất tốt, đặc biệt là dì Lưu. Dì ấy không có con nên đối xử với tôi gần như con gái ruột của dì ấy vậy.

"Yên Tử, tìm được công việc mới rồi à?" Dì Lưu đi tới, nắm tay tôi, có chút bất đắc dĩ nhìn tôi: "Cũng phải, cháu còn trẻ như vậy, cũng không thể cứ mãi đảm nhận vị trí hậu cần cả đời được."

Tôi gật đầu, cố kìm nén nước mắt trên khóe mắt: "Cảm ơn dì Lưu, nếu có cơ hội cháu nhất định sẽ lại đến thăm dì."

Dì Lưu ôm lấy tôi: "Đứa trẻ ngoan, cháu chăm chỉ như vậy, đi đâu cũng sẽ tốt thôi. Cháu nhiều đồ quá, có người giúp cháu thu dọn chưa? Dì không bận gì, để dì giúp cháu thu dọn một tay."

Tôi không muốn làm phiền dì Lưu, nhưng tôi không thể ngăn được sự nhiệt tình của dì ấy, vì vậy cuối cùng tôi đã đồng ý.

Dì Lưu có một ngôi nhà ở thành phố này, vì vậy đây là lần đầu tiên dì ấy đến nơi ở của các nhân viên.

DÌ ấy lái ô tô, nói rằng sẽ thuận tiện cho tôi vận chuyển hành lý.

Xe đỗ dưới lầu, rất to và bắt mắt. Tôi không nghiên cứu nhiều về chiếc xe này nhưng tôi vẫn nhận ra nó, nó có vẻ là một hãng xe rất nổi tiếng với giá đắt đỏ.

"Dì Lưu..." Tôi hơi kinh ngạc.

"Thất thần làm gì, mau thu dọn đồ đạc đi." Dì Lưu vỗ vỗ vai tôi.

Tôi tỉnh táo trở lại và không nghĩ nhiều về điều đó nữa. Tôi vội vã đến ký túc xá, chuyển những chiếc hộp của mình xuống và đặt chúng vào cốp xe của dì Lưu.

Ngay khi tôi chuẩn bị lên xe, đột nhiên một chiếc ô tô màu đen khác dừng lại trước căn nhà.

Hai người đàn ông xuống xe, tôi không biết họ.

Tên cầm đầu lấy điện thoại di động ra nhìn, đột nhiên nói với tôi: "Cô là Dương Chiêu Đệ phải không, cô đã đắc tội với ông chủ của chúng tôi. Ngại quá, ông chủ của chúng tôi muốn gặp cô."

"Ai là ông chủ của anh?"

Thực ra, tôi biết ai phái hai người này tới. Nhưng tôi vẫn hỏi câu này, không biết có thể câu thêm giờ hay không.

Tôi lùi lại một bước, thở dài, chạy? Tôi sợ rằng tôi không thể thoát khỏi hai người như xã hội đen này.

Một trong số họ tiến thêm một bước đến trước mặt tôi, cố gắng tóm lấy tôi.

Dì Lưu đột nhiên hét lên: "Mấy người làm gì đấy!"

Hai người đàn ông khó hiểu quay đầu lại, nhìn người phụ nữ trung niên đang mửo to mắt bên cạnh, dường như muốn nhúng tay vào việc của mình.

"Không phải chuyện của bà, cút đi!" Người đàn ông không muốn nói chuyện với dì Lưu, trực tiếp đi tới nắm lấy cổ tay tôi.

Dì Lưu không hề bị dọa sợ, trực tiếp lấy điện thoại di động ra: "Gọi điện thoại cho ông chủ của mấy người, nếu không tôi lập tức gọi cảnh sát!"

Hai người đàn ông nhìn nhau.

Một trong số họ chạy lại chiếc xe và gõ vào cửa kính phía sau.

Không lâu sau, bố của Trương Nhạc đi xuống.

Thì ra ông ta cũng tới, chỉ là không muốn đích thân đi bắt người thôi.

Ông ta cau mày nhìn về phía chúng tôi, khi nhìn thấy dì Lưu, ông ta đột nhiên bước lên hai bước.

"Chị Lưu!" Ông ta gọi.

"Thì ra là ông chủ lớn Trương." Dì Lưu hừ một tiếng: "Đã lâu không gặp, ông còn biết gọi tôi là chị à."

Tôi ở bên cạnh khựng lại, ngây người nhìn bọn họ.

Đây có phải là dì Lưu làm việc trong căng tin của trường mà tôi biết không vậy?

"Tôi tưởng rằng từ khi tôi giao quyền quản lý công ty cho chồng, hoàn toàn không quản lý nữa các người đã quên tôi rồi cơ." Dì Lưu nói một cách bình tĩnh, nhưng nó làm tôi sợ run lên.

Dì ấy nói chồng dì ấy rất bận.

Sau khi con gái qua đời, bản thân không thể cống hiến hết mình cho công việc được nữa nên quyết định nghỉ ngơi sớm và ra ngoài tìm kiếm những thứ không cần dùng đầu óc.

Lúc đó tôi còn an ủi dì Lưu, cái chế.t của con gái là một cú sốc rất lớn đối với dì ấy.

Không ngờ tới, dì ấy lại quản lý một công ty đầu tư khổng lồ.

Vì cái chế.t của con gái, dì ấy không quản lý nữa, chỉ tham gia vào hội đồng quản trị và giao mọi công việc cho chồng.

Ra ngoài dạo hoặc làm những công việc lặt vặt, chỉ không muốn có được thời gian rảnh rỗi tâm trí sẽ luôn bị cái chế.t cả con gái chiếm giữ.

Bố của Trương Nhạc rõ ràng không muốn xúc phạm dì Lưu.

Ông ta chỉ vào tôi, ngập ngừng nói: "Cô gái này có chút chuyện với tôi, không biết có quan hệ gì với chị vậy?"

Dì Lưu kéo tôi vào lòng: "Đây là con gái đỡ đầu mới của tôi! Sao vậy, ông chủ Trương có ý kiến? Ông cũng biết tôi mất con gái đã lâu, vẫn luôn muốn có thêm một đứa con gái nữa, chắc ông sẽ không lấy đi chút tâm nguyện cuối cùng này của tôi đâu nhỉ! Nếu trước đây con bé có gì đắc tội ông thì ông cứ nói cho tôi biết, cô gái nhỏ không hiểu chuyện, ông tha thứ cho con bé đi!"

Bố Trương cũng không thể nói gì được nữa.

"Đúng! Người của chị Lưu cũng là người của tôi, chuyện hợp tác sau này của chúng ta còn cần nhờ chị chiếu cố."

Dì Lưu mỉm cười: "Ông chủ Trương đúng là người thức thời, ông hiểu là tốt rồi."

19

Sau khi bố Trương Nhạc rời đi, dì Lưu nhìn tôi thật sâu.

"Yên Tử." Dì ấy gọi tôi: "Cháu nói thật cho dì biết, cháu chuyển đi không phải vì tìm được công việc khác mà là vì bị uy hiếp đúng không?"

Mắt tôi đỏ hoe, muốn khóc.

Có niềm vui được sống sót sau thảm họa, có sựu ấm áp khi được che chở và cảm động khi được thấu hiểu.

Tôi ôm lấy dì Lưu, cuối cùng không kìm được mà bật khóc.

Tôi nói với dì ấy tất cả những gì tôi đã trải qua trong thời gian này.

Bao gồm cả việc bố mẹ tôi đối xử với chị em chúng tôi như thế nào, em gái tôi đã bị sỉ nhục như thế nào và tôi muốn trả thù cho em ấy như thế nào.

Dì Lưu bảo tôi đừng rời đi nữa.

Dì ấy hỏi tôi có cần dì giới thiệu việc làm cho không.

Tôi cười lắc đầu: "Cháu muốn đi học. Sau khi cháu tốt nghiệp cấp ba, bố mẹ không cho tiền đóng học phí nên cháu không đi học tiếp được. Xã hội bây giờ, việc học là quan trọng nhất. Lúc cháu đi làm có tiết kiệm được một khoản tiền, có thể vừa học vừa làm được ạ."

Dì Lưu vỗ vỗ vai tôi cười nói: "Được, xuất phát muộn cũng không sao, chúng ta cứ thong thả."

Vẫn còn lại 24 vạn tiền bồi thường.

Tôi về nhà bàn bạc với chị cả và chị hai.

Lúc đó nhà tôi đã nhận được 15 vạn nhân dân tệ sính lễ từ một đàn ông ở làng bên cạnh, hứa sẽ gả chị hai qua đó. Sau đó, Dương Lập và bố tôi xảy ra chuyện, số tiền đó cũng mất luôn.

Chúng tôi đã tìm thấy người đàn ông đó và trích tiền từ khoản bồi thường để trả lại cho hắn. Ban đầu hắn không đồng ý, nói đây là bội ước, làm lãng phí thời gian của anh ta nên muốn đòi chúng tôi 20 vạn nhân dân tệ.

Tôi nghe xong thì má.u dồn lên não, lôi điện thoại ra muốn gọi cảnh sát.

Sau đó thấy chúng tôi nhất quyết không nhượng bộ thì chửi bới rồi lấy 15 vạn nhân dân tệ để giải quyết sự việc.

Vẫn còn 9 vạn nhân dân tệ nữa, đề xuất của chị cả là chia mỗi người 3 vạn nhân dân tệ.

Vì vậy, chúng tôi đã đưa 3 vạn nhân dân tệ cho chị cả.

Còn 6 vạn, chị hai hỏi tôi: "Em có tâm nguyện gì không?"

Tôi nghĩ đến Phù Lập, em ấy chỉ là một cô bé bình thường.

Thích những chiếc váy đẹp. Sau khi lên đại học, ở cũng bạn trong ký túc xá cũng biết theo đuổi thần tượng, sẽ xem cập nhật của thần tượng mình yêu thích trên Weibo, bị chế giếu sẽ thấy buồn. Đọc tài liệu và tiểu thuyết, sẽ khiếu nại tác giả ở khu vực bình luận nếu cập nhật không kịp. Khi gặp một giáo viên nam đẹp trai, sẽ gửi cho tôi voice chat: "Chị ơi, giáo viên môn tự chọn này đẹp trai quá!"

Tôi rất nhớ em ấy.

Tôi nói: "Em ấy mới hai mươi tuổi. Mỗi cô gái hai mươi tuổi chắc đều sẽ có một nguyện vọng."

Em ấy luôn muốn có một căn phòng riêng.

Trước đây em ấy và chị hai ở chung một phòng.

Tôi không ở nhà nên chị hai chuyển vào phòng tôi.

Chúng tôi dọn dẹp nhà cửa. Sau đó, tôi đến thành phố và mua rất nhiều thứ em ấy thích.

Những bộ váy em ấy thích, mô hình nhân vật hoạt hình, truyện tranh, poster nhóm nhạc nữ...

Em ấy nói em ấy luôn muốn đi biển.

Nhưng đến khi em ấy mất vẫn không ra khỏi thành phố.

Tôi và chị hai bắt tàu tàu hỏa đến Giang Nam và chụp rất nhiều ảnh. Quay về in ra và đặt lên đầu giường Phù Lập.

Có lẽ khá trẻ con.

Nhưng chúng tôi hy vọng, nếu em ấy thật sự có thể nhìn thấy nó sẽ có thể thấy hạnh phúc.

Có người đang thật sự nỗ lực để giúp em ấy thực hiện nguyện vọng của mình.

[Hoàn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro