1-3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Vào cái đêm định mệnh ấy, Quý Nguyên dẫn Quý Vũ đến cửa nhà tôi, đưa cho tôi giấy chứng nhận y tế của bệnh viện: "Em trai chị đã hôn mê 30 ngày sau khi bị một vật rơi trúng đầu. Lúc em ấy tỉnh dậy thì phát hiện ra em ấy đã mất gần hết trí nhớ, trí thông minh...cũng bị suy giảm gần bằng mức độ của một đứa trẻ tám tuổi. "

Tôi bàng hoàng: "Rồi sao chị lại tìm em? Em có làm gì đâu!"

Quý Nguyên: "Em trai chị bị thương ngay dưới toà nhà em."

Tôi: "Điều này không chứng minh rằng em đã làm điều đó!"

Quý Nguyên: "Em ấy đứng dưới toà nhà em chắc là có lý do, có lẽ em ấy muốn quay lại với em hay sao đó."

Tôi bình tĩnh đáp lại: "Không thể nào."

Quý Vũ là người sống vô cảm, tuy yêu nhau được hơn 1 năm nhưng chúng tôi thực sự không khác gì những người bạn bình thường. Anh ấy chưa bao giờ chủ động đến gần tôi, những chuyện mà các cặp đôi thường làm như hôn, ôm, đều rất hiếm với chúng tôi.

Cách đây vài tháng, tôi đã khóc mà nói với anh ấy: "Trong tim anh không hề có em. Anh nhìn lại xem, sinh nhật em mà anh thậm chí còn không biết. Anh bị viêm phổi nằm viện nửa tháng rồi, mà em phải thông qua bạn anh mới biết được. Em không hiểu anh có bạn gái để làm gì?"

Lúc đó, Quý Vũ cau mày nhìn tôi, dường như không hiểu tại sao tôi lại làm ầm lên, mất bình tĩnh đến như vậy.

Tôi cảm thấy mình như vậy có chút già mồm, nên lập tức nói: "Em không còn thích anh nữa, chúng ta chia tay đi".

Quý Vũ không nói một lời níu kéo nào.

Một người như vậy làm sao có thể đến tìm tôi để nói lời quay lại?

"Bác sĩ bảo não e. ấy bị ứ một cục máu lớn, máu ứ làm ảnh hưởng đến hoạt động của não. Khi nào máu ứ tan hết mới có thể trở lại bình thường. Trong giai đoạn này, tốt nhất là nên có người hay vật gì đó có thể kích thích em ấy, đẩy nhanh quá trình hồi phục trí nhớ. "

Quý Nguyên nói: "Người đầu tiên chị nghĩ đến là em. Dù sao, người cuối cùng em ấy muốn gặp trước khi hôn mê chính là em. "

"Cái này, lỡ đúng lúc anh ấy vừa tiện đi ngang qua thì sao."

"Dù sao cũng từng là người yêu, em không muốn em ấy hồi phục sao?"

Tôi ngập ngừng nói: "Ừm, em chắc chắn là hy vọng anh ấy hồi phục, nhưng mà..."

Chưa kịp nói xong thì chị gái anh ấy đã lấy ra một tấm thẻ: "Trong này có một trăm nghìn, lo cho em ấy, hai tháng nữa tiền sẽ là của em."

Tôi nhận lấy thẻ: "Được."

"..." Quý Nguyên mỉm cười, đưa va li cho tôi rồi đẩy người đến trước mặt tôi, "Trong này là một số đồ dùng cần thiết hàng ngày và một vài bộ quần áo để thay của em ấy. Nếu em ấy có nhu cầu nào khác, em có thể liên hệ chị bất cứ lúc nào, yên tâm, chị sẽ trả lại tiền cho em. "

Tôi nhìn vẻ mặt trầm lặng của Quý Vũ và gật đầu.

...

Đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại tôi và bạn trai cũ với chỉ số thông minh lên tám.

Tôi nhìn anh ấy một lúc, nhưng Quý Vũ không đáp lại.

Như này đâu có giống bị hỏng não? Trông khá bình thường mà.

Tôi ngập ngừng hỏi: "Anh có biết em là ai không?"

"Bà cô."

Vãi nồi🙂

"Không phải, em là bà chủ của anh."

Anh ấy rõ ràng rất ngạc nhiên: "Bà chủ?"

'Trong thời gian tới, anh phải nghe theo lời em, phục vụ em và làm bất cứ điều gì mà em yêu cầu, do you understand?"

Anh ấy mím môi, có vẻ hơi không thể chấp nhận được.

Tôi vỗ vai anh an ủi: "Anh đừng lo, em sẽ không bắt nạt anh đâu."

Anh cười: "Được."

Thật dễ lừa mà🤪

Tôi tìm mấy cái gối và ga trải giường mỏng không dùng đến, ném lên sô pha "Anh có thể ngủ ở đây."

Anh ấy nhìn chiếc ghế sô pha nhỏ hẹp, tỏ vẻ không phản đối.

Tôi vừa trở lại giường nằm xuống, cửa phòng đã bị gõ.

Quý Vũ đứng ở cửa: "Anh muốn tắm."

Tôi không kiên nhẫn nói: "Anh hôm nay không cần tắm."

"Chị anh đã nói, ngày nào cũng phải tắm rửa, nếu không cơ thể sẽ có mùi khó chịu."

"Có mùi thì có mùi, dù sao anh cũng ngủ một mình mà."

Anh ấy nhìn tôi một cách rất kiên trì.

Được rồi, tôi thua.

Tôi mở cửa phòng tắm: "Vậy anh tắm đi."

Anh ấy nhìn tôi và bắt đầu cởi quần áo.

Tôi đã rất bình tĩnh khi anh ấy cởi áo phông.

Tôi cũng rất bình tĩnh khi anh ấy cởi quần.

Nhưng lúc anh ấy cởi quần lót ra ... tôi không thể bình tĩnh được nữa, tôi che mắt chạy vào phòng, vừa chạy vừa mắng anh: "Lần sau anh không được cởi đồ trước mặt con gái!" (Chị gái, ai biểu chị nhìn👏)

Sau khi đóng cửa lại, tôi không quan tâm anh ấy nữa.

Sáng hôm sau, tôi vội vàng mặc tắm rửa, thay quần áo.

Quý Vũ vẫn đang mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, đứng dậy khỏi ghế sô pha, ngơ ngác nhìn tôi.

"Em phải bắt tàu điện ngầm... anh tự đặt đồ ăn sáng đi"

Tôi chợt nhớ ra điều gì đó, "Anh biết đặt đồ ăn chứ?"

Anh ấy lắc đầu.

Tôi bực bội: "Há, vậy anh có điện thoại di động không?"

Anh ấy lấy điện thoại trong túi quần ra: "có"

"Anh có dùng WeChat không?"

Anh ấy gật đầu rồi lại lắc đầu.

Tôi lấy điện thoại của anh ấy, nhấp vào WeChat và ghim mình lên vị trí cao nhất.

Mé nó, anh ấy đặt tên Wechat của tôi là "cái bụng nhỏ".

Tôi có bụng nhỏ rồi sao?

Tôi nhanh chóng đổi thành "mỹ nữ ba vòng siêu đỉnh"*, sau đó dạy anh ấy dùng voice chat:

"Nhấn cái này để nói chuyện với em nếu anh muốn bất cứ điều gì, anh hiểu rồi chứ? Em sẽ liên lạc lại với anh."

*Tác giả ghi tên Wechat của nữ chính là 屁股翘翘身材超好, phần tiếp Quý Vũ lại gọi tắt 翘翘. Mình không biết nên dùng từ gì cho nó ngắn gọn để miêu tả cách gọi này, nên đổi tên Wechat chút, mn thông cảm.

Quý Vũ: "Được"

2

Tới buổi trưa, khi đang trò chuyện với các đồng nghiệp trong phòng ăn, tôi nhận được tin nhắn thoại của Quý Vũ: "Mỹ nữ, tôi khát."

?

Mỹ nữ là ai?

À.

Tôi trả lời: "Có sữa trong tủ lạnh."

Nửa giờ sau, tôi lại nhận được tin nhắn thoại của anh: "Mỹ nữ, anh đói."

Tôi đã đặt đồ ăn giao tới tận nhà cho anh ấy.

"Mỹ nữ, khi nào em về?"

"Nếu anh chán quá thì ngủ đi."

"Mỹ nữ, anh không ngủ được."

"Nếu anh không thể ngủ, anh lướt tiktok đi."

"Cái đó chán lắm."

"Mỹ nữ, điện thoại sắp hết pin rồi."

"Sạc pin đi."

"Không tìm thấy cục sạc."

Tôi cất điện thoại đi và không thèm nói chuyện với anh ấy nữa.

Anh ấy cứ quấy rối tôi một hồi rồi lại thôi, hình như lần này máy hết pin thật rồi.

Khi tôi đi làm về và mở cửa bằng chìa khóa, Quý Vũ ngay lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa nhìn tôi đầy háo hức.

Rõ ràng là đã đợi rất lâu.

Tôi đặt đồ ăn đã đóng gói lên bàn ăn, anh ấy so với lúc sáng còn dễ phục vụ hơn nhiều, ngoan ngoãn ăn ngon. Tôi yêu cầu anh ấy dọn rác, anh ấy liềm nghe theo, thậm chí cong làm việc này rất nghiêm túc.

Tôi đã đưa một bức ảnh của anh ấy cho cô bạn của tôi, nhờ cậu ấy đánh giá tính xác thực của sự việc này.

Tôi: Cậu có nghĩ rằng Quý Vũ đang giả vờ?

Ban thân: Nhìn thế trông bình thường thật ...đâu có đến nỗi như thế?

Tôi: tớ cũng thấy vậy.

Bạn thân: Có khi nào anh ấy làm vậy vì muốn quay lại với cậu không?

Tôi: có thể lắm đây🤔

Bạn thân của tôi: Hahahahhaha

Tôi: Được rồi, tớ biết cậu đang cười nhạo tớ.

Bạn thân: Cậu thử nghĩ cách gì đó để kiểm tra anh ấy xem sao.

Thế là, ngay sau đó tôi đã sao chép hai câu hỏi Olympic Toán học tiểu học trên Internet và đặt chúng trước Quý Vũ.

Anh ấy khó hiểu nhìn tôi.

Tôi ngẫm nghĩ một chút...cũng tự giải thử...

Ba phút sau, tôi đành vứt bút đi vì nghĩ rằng cách giải này có thể không đúng.

Đừng nói là tôi cũng bị chậm phát triển á nha?

Tôi quyết định thử cách khác, tôi lấy dao cạo và ra lệnh cho Quý Vũ săn ống quần lên.

Đàn ông đích thực chắc chắn không muốn mất lông chân.

Quý Vũ ngoan ngoãn làm theo, tò mò nhìn tôi cạo lông chân của anh ấy.

Lông chân của con trai thực sự rất dày và cứng, cho dù có là một anh chàng đẹp trai như Quý Vũ, cũng không thay đổi được.

Tôi vừa cạo vừa kẹp đùi anh ấy, khi bắp chân tôi cạ dần vào đùi anh ấy, cơ bắp của anh ấy co giật, có vẻ đây là vùng nhạy cảm của anh ấy. Hahaha.

Được rồi, sau khi cạo sạch, có vẻ...có chút giống chân của người gay.

Tôi nhìn hai chân trắng nõn nõn nà của anh ấy mà trầm ngâm.

Chị gái anh ấy sẽ nghĩ gì về tôi khi cô ấy nhìn thấy nó?

Lông chân có thể mọc lại trong hai tháng không?

Quý Vũ cũng cau mày nhìn chân của mình: "Em đang nghĩ gì thế?"

Tức giận rồi?

Không thể giả vờ được nữa rồi?

Tôi phấn khích trả lời: "Đôi chân mịn màng không có lông mời chính là đôi chân đẹp".

Quý Vũ đột nhiên đặt tay lên chân tôi, sờ qua sờ lại: "Ừm, rất mịn."

Tôi nổi da gà, nhảy xa ba thước, nhìn anh ấy một cách cảnh giác.

Quý Vũ như một đứa trẻ ngây thơ, trong sáng, nhìn tôi mặt đầy nghi hoặc.

Tôi tức giận: "Chân của con gái ai cho anh tùy tiện chạm vào?"

Quý Vũ: "Nhưng em cũng chạm vào của anh rồi mà..."

"Em có chạm vào sao? Em chỉ nhìn chứ không hề chạm tay vào!"

Quý Vũ mím môi: "Anh xin lỗi."

Tôi lạnh lùng khịt mũi, dùng ngón tay chỉ về góc tường, hung dữ nói: "Tới chỗ kia đứng! Sau này nếu làm sai sẽ bị phạt!"

Anh ấy bỏ ống quần xuống và thành thật đi đến góc tường.

Tôi bực bội đi tắm rồi tức tối đi ngủ.

Nửa đêm thức dậy đi tiểu, tôi bàng hoàng nhìn thấy một bóng người ở góc phòng khách.

"Quý Vũ?" Tôi thì thầm.

Anh ấy kêu lên một tiếng "ừm".

Đột nhiên tôi tỉnh ngủ và nhìn thời gian, đã một giờ sáng.

Anh ấy cứ đứng ngây ngốc như vậy trong vài giờ?

Quý Vũ bình thường sẽ cư xử như thế này sao?

Với tâm trạng phức tạp, tôi để anh ấy ngồi trên ghế sofa, rót cho anh ấy một cốc nước.

Quý Vũ cầm cốc nước, nhìn tôi có chút đau khổ.

Anh ấy nói: "Em không còn giận nữa đúng không?"

Tôi gật đầu.

Và thế là anh ấy nằm xuống một cách thoải mái, chìm vào giấc ngủ một cách mệt mỏi.

Chiều cao 1m83 trông hơi chật chội trên chiếc ghế sô pha nhỏ.

Tôi nghĩ phải kê thêm một chiếc giường phụ cho anh ấy trong phòng.

3.

Cứ như vậy cho đến cuối tuần, khi tôi đang nhàn nhã nằm trên sô pha, Quý Nguyên đột nhiên gọi video đến.

Dĩ nhiên, là gọi đến điện thoại của Quý Vũ.

"Ngày hôm nay của em thế nào?" Chị ấy hỏi.

Tôi mới biết rằng Quý Nguyên thường gọi điện mỗi ngày để hỏi thăm tình hình của Quý Vũ.

Lúc đó, tôi có một chút lo lắng.

Quý Vũ nói rằng anh ấy rất tốt, Quý Nguyên lại hỏi anh ấy hôm nay đã ăn gì, anh ấy lại nói tên một vài món.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra.

Quý Vũ quay đầu lại nhìn tôi.

Em phải nhận điện thoại của chị ấy: "... Em sẽ cạo râu cho anh ấy ngay bây giờ."

Trong phòng tắm, tôi cầm dao cạo và sử dụng nó một cách cẩn thận, vì sợ rằng tôi sẽ cạo rách khuôn mặt xinh đẹp của Quý Vũ.

Quý Vũ có vẻ rất thoải mái, anh ấy nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh ánh sao.

Tôi tưởng rằng anh ấy nhìn tôi là vì hôm nay tôi phi thường xinh đẹp, liền quay đầu nhìn về phía gương, trong lòng vô cùng thất vọng.

Anh ấy hỏi: "Em cũng cạo râu mỗi ngày à?

"Em là một cô gái, em không có râu."

Anh chạm vào khóe môi tôi ngập ngừng: "Nhưng..."

Có chí khí!

Tôi tức đến mức dựng râu: "Không có nhưng nhị gì hết!"

...

Kể từ khi biết Quý Vũ sẽ báo cáo mỗi ngày cho Quý Nguyên, tôi không dám đối xử vô lương tâm với Quý Vũ nữa.

Thỉnh thoảng tôi sẽ tự nấu ăn, làm một bữa cơm tươm tất cho Quý Vũ.

Anh ấy rất thích ăn cơm tôi nấu, dù chỉ là mì trứng và rau đơn giản, ngay cả canh cũng hết sạch.

Tôi nói tôi không thể đụng vào nước lạnh khi dì đến, anh ấy liền ngoan ngoãn đi rửa bát.

Sau đó hỏi dì của tôi là ai?

Tôi:"......"

Một lúc sau, anh ấy vào nhà vệ sinh, vừa bước ra thì anh ấy lo lắng hỏi tôi có bị thương không, anh ấy muốn kiểm tra vết thương.

Tôi nói tôi sẽ đau như vậy cỡ bảy ngày, tôi sắp chết rồi.

Anh ấy liền không thoải mái trên ghế sô pha cả buổi chiều.

Tôi có chút mắc cười.

Anh ấy tỏ vẻ buồn bã: "Làm sao có thể cầm máu được?"

Tôi nói: "Anh lên Zhihu rồi đăng một bài để hỏi đi."

Nửa giờ sau, anh ấy cầm điện thoại di động và nói với tôi: "Bọn họ nói có thai là được, họ bảo anh có thể giúp em".

Rồi nhìn tôi, vẻ mặt đầy mong chờ

Như này không phải là đang giả vờ đó chứ?
******Pass phần sau: y như phần này. Tên wechat ban đầu mà Quý Vũ đã đặt cho nữ chính là gì, không viết hoa, không cách, không dấu, chú ý chính tả "i" vơi "y" (gợi ý 3 chữ)
🐯🐯🐯Mọi thắc mắc liên hệ:
Facebook: https://www.facebook.com/facevlog98/
WordPress: https://vlog98.wordpress.com

🐯🐯🐯Hiện tại mình có mở 1 shop trên Shopee chuyên bán khẩu trang các loại, cồn 70°, nước muối. Mn ghé THẢ TYM sản phẩm giúp mình nha: https://shopee.vn/vlog_98?smtt=0.0.9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro