(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11.

Thứ ẩn trong gương quả thực là hồn ma của Dương Ni bé!

Nếu không đi, liệu mình có khi nào sẽ từ từ bị thay thế không.

Trở thành một người khác? !

Lần này tôi sẽ không nghe lời chỉ dẫn của chiếc gương nữa.

Tôi lau vết máu trên gương, quấn lại tấm rèm vải rồi cất vào góc.

Sáng sớm hôm sau, tôi đến địa chỉ được nhân sự đưa cho.

Nhà của Dương Ni bé là một khu dân cư cũ, nhà cửa dày đặc và ánh sáng kém.

Nhìn từ xa có cảm giác u ám.

Tôi đến tòa nhà và đi lên tầng ba.

Ban đầu, tôi nghĩ mình sẽ dễ dàng vào được nhà của Dương Ni bé.

Bởi vì khuôn mặt của tôi đã trở thành khuôn mặt của Dương Ni bé nên tôi chỉ cần tìm quản lý tòa nhà để mở cửa là được.

Tuy nhiên, khu dân cư này đã quá cũ ngoài sức tưởng tượng, không có quản lý tòa nhà nào ở đây.

Cuối cùng, tôi chỉ có thể tìm thở sửa khóa để mở cửa.

Tôi bước vào phòng, một mùi lạ phả vào mặt.

Mùi thơm rất nồng, thơm đến mức muốn ngạt thở.

Nó không giống mùi của Dương Ni bé.

Cô ấy cũng có mùi thơm, nhưng mùi đó chỉ thoang thoảng.

Ở đây có một phòng ngủ và một phòng khách, vì ánh sáng không tốt nên rất ẩm ướt.

Tôi đi vòng quanh phòng khách và mở cửa phòng ngủ.

Phòng ngủ được giữ sạch sẽ.

Ánh mắt tôi nhanh chóng rơi vào chiếc hộp trong góc.

Đó là một chiếc hộp gỗ, thoạt nhìn có chút giống quan tài.

Có thể chiếc hộp này chứa đựng bí mật vì sao hồn ma của Dương Ni bé lại xuất hiện trong gương.

Tôi đoán, gia đình Dương Ni bé biết một số phương pháp bí mật nào đó để phong ấn hồn ma của Dương Ni bé trong gương.

Sau đó đưa chiếc gương ở chợ đồ cũ, lặng lẽ chờ một vật chứa.

Vật chứa sẽ biến thành hình dạng của Dương Ni bé, chứa đựng linh hồn của Dương Ni bé.

Khi đó, Dương Ni bé sẽ sống lại.

Còn tôi là vật chứa được chọn.

Cho nên thứ được để trong chiếc hộp này chính là thi thể của Dương Ni bé.

Nếu thi thể của Dương Ni bé được đưa đi hỏa táng, liệu mọi chuyện có được giải quyết?

Tôi hít một hơi thật sâu và mở chiếc hộp ra.

Bên trong có một xác chết.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy khuôn mặt của xác chết, đầu tôi choáng váng, tôi chợt bối rối.

Thứ nằm trong hộp, trương phồng và bắt đầu phân hủy, thực chất là khuôn mặt của tôi!

12.

Tôi nhớ.

Tôi đã nhớ tất cả.

Người chết không phải là Dương Ni bé.

Mà là tôi.

Tôi có thói quen chạy bộ vào buổi tối.

Mười ngày trước, khi đang chạy dọc bờ sông, tôi chợt nhìn thấy một người phụ nữ quen thuộc mặc váy trắng nhảy xuống sông.

Khu vực đó rất xa và không có người ở.

Không suy nghĩ nhiều, tôi lao xuống cứu người.

Tôi cứu được người phụ nữ đó nhưng tôi lại chết đuối vì kiệt sức.

Khi tôi tỉnh lại, tôi trở thành một con ma.

Hồn ma của tôi trốn trong chiếc gương ở nhà.

Có lẽ là có duyên, nên chiếc gương đó được Dương Ni bé mua lại.

Tôi đã chết vì cứu được Dương Ni bé!

Cô ấy nợ tôi mạng sống của mình!

Hồn ma của tôi dần dần xâm chiếm cơ thể cô ấy...

Đây cũng không phải là nhà của Dương Ni bé.

Mà là nhà của tôi.

Chiếc gương đó cũng được tặng cho ông chủ mù ở chợ đồ cũ!

Chính vì tôi đang trong cơ thể của Dương Ni bé nên ông chủ đối xử với tôi một cách mơ hồ như vậy!

Tôi đã về nhà.

Lấy chiếc gương tôi đã nhét trong góc ra.

Tháo tấm rèm che ra và dùng giẻ lau sạch bụi trên đó.

Gỗ làm ra chiếc gương này là gỗ của cây hòe.

Cây hòe có khả năng thu hút ma quỷ...

Tuy nhiên, tôi vẫn có chút khó chịu.

Tôi luôn cảm thấy như mình đã bỏ qua một điều gì đó...

Vào ban đêm, tôi bị đánh thức bởi việc đi tiểu.

Khi bước vào phòng khách, tôi chợt cảm thấy có gì đó không ổn.

Có thêm một đôi giày ở cửa.

Đó là một đôi giày thể thao, giày nam.

Tôi sống một mình, làm sao có giày nam ở trong nhà?

Vì vậy, chỉ có một khả năng.

Có người đã vào nhà.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, nhìn khắp phòng khách, không bỏ qua bất cứ nơi nào mà người ta có thể trốn.

Mắt tôi dừng lại trên cửa sổ.

Có cái gì đó mơ hồ và phồng lên, như thể có một người đang đứng ở đó.

Hình như có một đôi mắt nào đó đang lạnh lùng nhìn tôi qua tấm rèm mỏng.

13.

Tôi quay người định bỏ chạy.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cả người tôi cứng đờ.

Một bàn tay to lớn đột nhiên đặt lên eo tôi.

"Ni Ni, là anh đây."

Giọng nói của người đàn ông vang lên phía sau cô.

Tôi quay đầu lại nhìn thì phát hiện đó là một thanh niên khá đẹp trai nhưng tóc mái hơi dài, che nửa mắt, nhìn có vẻ hơi u ám.

Ni Ni...

Giọng điệu thật thân mật.

Hơn nữa, anh ta còn mở cửa bước vào, có nghĩa là anh ta biết mật khẩu của căn hộ.

Người này có thể là bạn trai của Dương Ni bé?

Không thể để anh ta biết rằng linh hồn bên trong cơ thể này bị thay đổi.

Tôi cố gắng mỉm cười để vẻ mặt bớt cứng nhắc hơn.

"Nửa đêm rồi, anh làm em sợ muốn chết."

Tôi nhân cơ hội đi vệ sinh, kiểm tra toàn bộ app trên điện thoại.

Cố gắng tìm kiếm bất kỳ manh mối nào liên quan đến người bạn trai này.

Tuy nhiên, tôi không tìm thấy được gì cả.

Đã là bạn trai thì tại sao lại không có chút dấu vết nào?

Anh ta có phải là bạn trai của Dương Ni bé?

Lúc tôi nằm xuống giường, anh ấy cũng tự nhiên nằm xuống ôm tôi từ phía sau.

Cơ thể tôi cứng đờ đến nỗi gần như suốt đêm tôi không ngủ được cho đến tận bình minh.

14.

Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi không thấy người thanh niên đó nữa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Không thể ở đây lâu hơn nữa.

Nếu anh ấy thực sự là bạn trai của Dương Ni bé, sau khi biết tôi không phải Dương Ni bé, anh ấy chắc chắn sẽ trả thù tôi.

Cách duy nhất là thay đổi chỗ ở trước, sau đó mới nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

Tôi chỉ đơn giản đóng gói vài thứ, vừa mở cửa ra, vẻ mặt tôi chợt cứng đờ.

Người thanh niên đó đang đứng ở cửa.

Hành lang hơi tối, ánh mắt người thanh niên dán chặt vào tôi.

"Ni Ni, em đi đâu thế?"

Dương như anh ta đang mỉm cười, nhưng nụ cười đó thật kỳ lạ và đáng sợ.

Chân tôi hơi run rẩy, tôi cố bình tĩnh lại.

"Em... em đi phỏng vấn..."

Đôi mắt anh có vẻ hơi u ám.

"Ni Ni, hôm nay hãy ở lại với anh ngày cuối cùng, ngày mai hẵng đi phỏng vấn nhé?"

Giọng anh nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại hoang tưởng và u ám.

Tôi tin chắc nếu tôi nói không, anh ta có thể rút dao bất cứ lúc nào.

Tôi gần như không thể cười nổi.

"Được."

Cả ngày hôm nay, chúng tôi cùng nhau ăn uống và xem phim, giống như những cặp tình nhân bình thường.

Nhưng thực ra, tinh thần của tôi đang rất căng thẳng.

Tôi sợ anh ấy sẽ phát hiện ra tôi không phải Dương Ni bé.

Có lẽ là do ban ngày tôi rất căng thẳng và mệt mỏi. Đến tối, tôi ngủ thiếp đi.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, tôi thấy điện thoại đang phát ra ánh sáng yếu ớt.

Tôi cầm điện thoại và thấy một tin nhắn mới trên đó.

Khi nhìn rõ nội dung tin nhắn, cơn buồn ngủ của tôi biến mất không dấu vết!

"Cô Dương, tôi là cảnh sát Trương. Khi nhận được tin nhắn này, xin hãy giữ bình tĩnh, vì cô đang ở cùng một kẻ sát nhân."

"Chúng tôi sẽ đến căn hộ của cô trong nửa giờ nữa, vì vậy cô có thể trốn đâu đó phòng trường hợp hắn bắt cô làm con tin."

Tôi hít một hơi thật sâu.

Người thanh niên này căn bản không phải là bạn trai của Dương Ni bé.

Mà là một kẻ giết người!

Tôi đang ở trên giường với một kẻ sát nhân.

Đột nhiên, một luồng khí lạnh phả vào cổ tôi, khiến tôi ớn lạnh sống lưng.

Tôi quay đầu lại thì thấy người thanh niên đã tỉnh dậy, đang chống đỡ phần thân trên của mình.

Mắt dán chặt vào điện thoại của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu