p1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1
Ngày mà thi thể tôi bị đưa đi giám định, người chồng là bác sĩ pháp y và thực tập sinh của hắn đang quấn lấy nhau bên cạnh bàn giải phẫu.

Linh hồn tôi cố gắng tránh xa họ, ngồi xổm xuống liều mạng che tai lại.

Lúc đầu tôi còn cảm thấy tuyệt vọng.

Sau đó lại sinh ra một chút khoái cảm xấu xa.

Hắn sẽ nhận ra tôi.

Sớm muộn gì cũng có một ngày hắn ta phát hiện ra rằng hôm nay, hắn ta đang tìm kiếm niềm vui với người phụ nữ khác bên cạnh thi thể của người vợ đã bị sát hại của mình.

-------------------------

Lúc ý thức của tôi được thức tỉnh, linh hồn của tôi đang lở lửng trong không trung, phát hiện ra trong nhà bỗng có thêm một người phụ nữ.

Cô ấy mặc một chiếc áo khoác len màu trắng, ánh nắng chiều yên tĩnh từ cửa sổ phòng bếp chiếu vào, hơi ấm của mùa thu nhẹ nhàng phủ lên bả vai cô.

Trên bếp truyền ra tiếng nước sôi, kèm theo tiếng chiên xào, một mùi thơm ngào ngạt lập tức xông vào khoang mũi tôi.

Người phụ nữ khéo léo bưng lên hai bát mì Dương Xuân.

Lúc cô ấy xoay người lại, mái tóc bồng bềnh tùy ý buộc sau đầu, hai bên tóc mai xõa tung, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.

Tô Hòa, là thực tập sinh mới tới viện pháp y của chồng tôi.

Tại sao cô ta lại xuất hiện ở nhà tôi?

Lúc tôi đang mải mê suy nghĩ, Tô Hòa đã đặt bát đũa lên bàn ăn, ngẩng đầu lên và mỉm cười, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng lên vì vui mừng, vẫy tay về phía tôi.

"Mau tới đây."

Ngay khi cô ta vừa dứt lời, thân thể trong suốt của tôi lập tức trở nên rung lắc, một bóng người cao lớn xuyên thẳng qua người tôi, tiến lên phía trước, dịu dàng ôm lấy người phụ nữ vào trong ngực.

Cằm của người đàn ông đặt trên đỉnh đầu đen nhánh của Tô Hòa, bàn tay to lớn của anh ta chạm vào đầu cô ta, động tác nhẹ nhàng lại thương tiếc xoa tóc.

Người phụ nữ được ôm trong vòng tay, lộ ra vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, nhanh nhẹn nhón chân hôn lên môi người đàn ông, hai gò má chợt ửng hồng, khóe mắt lẫn đuôi lông mày  đều thể hiện sự vui vẻ.

Tôi nhìn bóng lưng quen thuộc của người đàn ông, bước chân vụng về từng chút một bước tới trước mặt bọn họ.

Suy đoán trong lòng khiến tôi hoảng sợ, đầu ngón tay khẽ run, cả người cũng không tránh được mà run lên.

Khoảnh khắc tôi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, bước chân của tôi đột nhiên dừng lại, máu khắp người dường như được ngâm trong nước biển sâu cực lạnh, lạnh hơn cả băng.

Đứng đối diện, người đàn ông cúi xuống hôn Tô Hòa với ánh mắt say mê chính là chồng tôi, Chu Hựu.

Cơn chấn động cực lớn này kích thích tôi gần như sụp đổ, dường như có một giọng nói sắc nhọn từ trong cổ họng thoát ra, liền lao lên trước nhằm tách hai người họ ra.

Bàn tay vừa chạm vào Chu Hựu trong nháy mắt, giống như quét qua một mảng hư không, trực tiếp xuyên qua thân thể của hắn.

Ồ quên mất, tôi đã chết rồi.

Bây giờ tôi không thể làm được gì ngoại trừ việc xem hai người bọn họ nói chuyện và quấn lấy nhau.

Ký ức cuối cùng trong tâm trí tôi là cuộc điện thoại mà Chu Hựu gọi đến.

Hắn ta nói rằng sắp đến ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi, hỏi tôi muốn nhận quà gì.

Tôi đã nghĩ đến hàng ngàn khả năng, nhưng tôi không ngờ rằng món quà hắn tặng tôi lại là sự phản bội của hắn với cuộc hôn nhân của chúng tôi.

Đối phương lại là thực tập sinh của hắn, là cô bé luôn đi theo tôi và gọi tôi là chị.

Bọn họ, bắt đầu từ lúc nào?

Tôi đã sớm gặp qua Tô Hòa.

Vào ngày cô ta được phân vào viện pháp y của Chu Hựu, tôi cũng có mặt ở đó.

Khi đó Chu Hựu rõ ràng không thích cô ta.

Bộ trưởng lấy lý do mỗi viện pháp y đều phải tuyển dụng tân binh, đem Tô Hòa nhét vào viện của anh ta.

Suốt một thời gian dài sau đó, mỗi lần tôi đến viện pháp y, anh ta luôn than phiền với tôi rất lâu.

Nào là nữ bác sĩ pháp y này nhát gan, không thể khiêng xác, lại không dám nhìn xác ch.ết đang phân hủy, báo cáo khám nghiệm tử thi viết lộn xộn, rối tinh rối mù, ngay cả mẫu báo cáo số liệu cơ bản nhất của phải để anh ta dạy.

"Anh tới đây không phải để làm giáo viên, bình thường công việc đã đủ bận rồi, lại còn nhét thêm người tới gây phiền, công việc của pháp y rất nặng, vốn không thích hợp với con gái, càng không thích hợp với người mà tay cũng không thể nhấc nổi như cô ta."

Lúc đó tôi còn phản bác lại: "Suy nghĩ hiện tại của anh cũng giống như những người nói con gái không thích hợp làm cảnh sát. Anh không thấy bây giờ em đang làm rất tốt sao?"

Vẻ mặt của Chu Hựu lập tức trở nên kiêu ngạo: "Cô ta sao có thể so với vợ anh, vợ anh là hoa khôi của lực lượng cảnh sát."

Sau đó, tôi cũng ít khi nghe thấy tên của Tô Hòa, thậm chí đã quên mất sự tồn tại của cô ta một thời gian dài."

Thẳng cho đến khi trong thành phố xuất hiện mấy vụ trọng án, Chu Hựu ngày nào cũng tăng ca đến khuya, có khi cả đêm không về.

Tôi đã dành thời gian để hâm canh xương heo với bông súng để mang tới văn phòng cho anh ta.

Khi đó trong văn phòng chỉ có anh ta và Tô Hòa, trước mặt là một hộp cơm, cô ta nói cô ta thích nhất món gan heo xào trong căn tin.

Chu Hựu nhìn chằm chằm cô ta thật lâu, hai mắt khép hờ: "Biết vì sao lão pháp y không ăn nội tạng động vật không?"

Cô ta trợn tròn hai mắt, mờ mịt lắc đầu.

"Bởi vì hương vị giống với thịt người."

Lúc ấy biểu cảm của Tô Hòa gần như sắp khóc, nhìn thấy tôi bước vào liền nắm lấy vạt áo của tôi để tố cáo.

Khi đó, tôi hoàn toàn không nhận ra rằng Chu Hựu chưa bao giờ là một người thích đùa giỡn, đặc biệt là đối với những người mà anh ta không thích.

Một tiếng "rầm" lớn đưa tôi trở về hiện thực.

Nghe thấy tiếng động, Chu Hựu từ trong phòng tắm đi ra, giọt nước còn vương trên má còn chưa kịp lau, dọc theo quai hàm chảy xuống xương quai xanh gồ ghề quanh cổ.

Tô Hòa hoảng sợ đứng giữa đống thủy tinh vỡ, bất lực cắn môi dưới, khóe mắt giàn giụa nước mắt.

"Em...em không cố ý."

Thứ mà cô ta làm vỡ chính là thứ duy nhất mà bố tôi để lại cho tôi.

Trước khi tôi gặp được Chu Hựu, bố tôi là người duy nhất trên thế giới này yêu tôi.

Mẹ tôi không thích tôi, bà đã bỏ học từ khi còn nhỏ và phải chịu đựng rất nhiều để nuôi chú của tôi, vì vậy bà muốn tôi đem tất cả sự đau khổ của bà trải qua một lần.

Tôi vừa học xong cấp hai, bà liền muốn tôi bỏ học, đem học phí giữ lại cho anh trai tôi đăng ký học các lớp năng khiếu.

Bố tôi không đồng ý, ông đã làm việc bán thời sau khi tan làm để kiếm tiền đóng học phí cho tôi, và ông đã ch.ết khi làm nhiệm vụ vì quá mệt mỏi.

Sau khi ông mất, mẹ tôi đổ hết tội lỗi cho tôi, nói rằng nếu không phải do tôi muốn học thì cha tôi đã không ch.ết.

Bà ấy không bao giờ cho tôi một xu nào nữa.

Tôi bắt đầu chạy việc vặt cho mọi người trong trường cấp hai và tiết kiệm tiền để mua tài liệu học tập.

Khi tôi về nhà vào ngày hôm đó, bà ấy đang lục lọi di vật của bố tôi một lần nữa.

Bà đã bán tất cả những gì có thể bán được trong những năm qua, những thứ còn lại của cha tôi không còn gì ngoại trừ một số giấy chứng nhận và một chiếc cúp liệt sĩ.

"Cả đời là kẻ nghèo hèn, đến chết vẫn là một con quỷ nghèo, lúc đầu tôi mắt mù nên mới sinh con cho ông, ông lại đi chầu Diêm vương, bỏ mặc tôi với con trai ông sống khổ sở."

Bà ấy lấy chiếc cúp liệt sĩ ra, nhìn từ trên xuống dưới thì thấy dưới đấy có một miếng kim loại màu vàng, nghi là được làm bằng vàng.

Ngay lập tức liền muốn xuống tay, đem đi cầm cố.

Lúc bà ấy chuẩn bị hành động, liền bị tôi đoạt lấy cúp: "Không được động vào, đây là đồ của ba."

Bà ấy tức giận đá tôi một cái, bắt đầu chửi bới: "Con nhóc ch.ết tiệt, mày thì biết cái rắm gì, người sống thì không lo nổi, còn quan tâm đến người đã ch.ết sao?"

Nói xong, bà ấy giật lại, nhưng tôi cũng không buông ra, bà ấy cào ra những vết thương dài, đỏ như máu trên cánh tay và cổ tôi.

Nhưng tôi bị suy dinh dưỡng đã lâu, sức lực cũng không phải là đối thủ của bà ấy, giãy giụa mấy lần khiến ngón tay suýt chút nữa đã bị bà bẻ gãy.

Không còn cách nào, tôi chỉ có thể khóc thật to.

Tiếng khóc nhanh chóng thu hút hàng xóm đến xem, bao gồm cả Chu Hựu, người vừa đi học về.

Chu Hựu và tôi lớn lên trong cùng một khu.

Anh ta khác với tôi.

Anh ta sinh ra trong một gia đình y khoa, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, chưa bao giờ lo lắng về tiền bạc.

Người tôi lấm lem bùn đất với vô số vết thương, anh ta mặc một bộ đồng phục học sinh mới toanh và đôi giày thể thao màu trắng chói lóa.

Mọi người đều bận rộn chỉ trích mẹ tôi, không một ai để ý đến tôi, ngoại trừ Chu Hựu.

Anh ấy đưa tay về phía tôi đang ngồi bệt dưới đất, vẻ mặt bình tĩnh nhưng bàn tay lại rất ấm áp.

"Đi, đi tới nhà của tôi, trong nhà tôi có thuốc."

Tôi cắn môi không chịu rời đi, quay đầu lại nhìn chiếc cúp trên tay mẹ.

Anh ta lập tức đi tới, lấy chiếc cúp từ trong tay mẹ tôi, nhét vào trong ngực tôi: "Chúng ta đi được rồi chứ?"

Mẹ tôi muốn giật lại, lại bị ánh mắt sắc bén của Chu Hựu dọa: "Luật pháp quy định không được phép bán huân chương danh hiệu quốc gia, bà muốn ngồi tù sao?"

Đây là lần đầu tiên trong đời mẹ tôi bị một đứa nhóc hù dọa, trong lòng như mắc nghẹn, bà không dám chọc giận Chu Hựu, chỉ có thể trút giận lên đầu tôi.

"Khương Nam, gan mày lớn rồi, mới tí tuổi cũng biết để cho con trai đứng ra che chở cho mày, con đ.i.ế.m không biết xấu hổ."

Đó không phải là lần đầu tiên bà ấy mắng tôi, nhưng đó là lần tồi tệ nhất.

Nhưng tôi không quan tâm, vì tôi đã giữ chiếc cúp liệt sĩ của ba rồi.

Chu Hựu biết về quá khứ của tôi rõ hơn bất kỳ ai khác.

Anh ấy từng hỏi đùa với tôi rằng, chiếc cúp này có phải là mạng sống của tôi không?

Tôi đã trả lời anh ấy rất nghiêm túc, không, nó còn quan trọng hơn cả mạng sống của tôi.

Nhưng bây giờ, chiếc cúp liệt sĩ đã vỡ tan tành.

Chu Hựu trực tiếp giẫm lên mảnh vỡ, nắm lấy tay Tô Hòa, bế cô ta lên ghế sô pha để tránh bị những mảnh vỡ trên mặt đất làm xước chân.

Anh ta mở hộp thuốc, cẩn thận bôi thuốc lên miệng vết thương.

Ánh đèn vàng ấm áp từ trên đầu hạ xuống mí mắt của anh ta, tôi chỉ thấy trong ánh mắt đó chỉ có sự thương xót và đau lòng.

Giọng nói của Tô Hòa nghẹn ngào: "Em thật sự chỉ muốn đi xem một chút."

Chu Hựu an ủi: "Tôi biết."

"Chiếc cúp đó có quan trọng lắm không? Chị ấy sẽ quay lại..."

"Không quan trọng."

Trên mặt Tô Hòa hiện lên một tia hạnh phúc.

Để ngăn Tô Hòa tự trách bản thân, Chu Hựu đã khiến tôi cảm thấy rằng mười năm quen biết anh ta hoàn toàn là một trò đùa, chỉ vì lợi ích của người phụ nữ mà anh ta mới quen chưa đầy ba tháng.

Đó là thứ duy nhất ba tôi để lại cho tôi, là chiếc cúp liệt sĩ.

Không quan trọng?

Tôi đã nói từ trước.

Tôi coi nó quan trọng hơn cả mạng sống.

Chu Hựu quét những mảnh vỡ trên sàn nhà, khi anh ta định đổ nó vào thùng rác liền dừng lại.

Anh ta liếc nhìn xung quanh, lấy từ dưới kệ TV ra một chiếc hộp carton, đổ những mảnh vỡ vào hộp rồi để lại vào chỗ cũ.

Anh ta đứng sững ở đó một lúc lâu.

Mãi cho đến khi Tô Hòa đi ra khỏi phòng tắm và vòng tay qua eo anh ta từ phía sau, anh mới hoàn hồn.

Tôi ngồi bên cạnh chiếc kệ TV, cố với tay vô số lần để nắm lấy mảnh kim loại trong đống đổ nát, trên đó có khắc tên cha tôi, nhưng cho dù tôi có cố gắng đến thế nào cũng vô ích.

Sự bất lực và tuyệt vọng trong lòng tôi quét qua cơ thể từng lần một.

Nhưng hết lần này đến lần khác đôi tra nam tiện nữ này cứ muốn diễn cảnh yêu đương trước mặt tôi.

Tôi muốn gi.ết bọn họ.

Bóp ch.ết, chém ch.ết, cho dù là cách nào tôi cũng làm hết.

Nhưng linh hồn tôi đã đi qua bọn họ hết lần này đến lần khác mà họ không bị bất cứ tổn thương nào.

Tôi cảm thấy được sự khó chịu trong lồng ngực, tôi nằm xuống bàn và nôn, âm thanh rất lớn, nhưng chỉ có một mình tôi có thể nghe thấy được.

Tôi không muốn ở trong căn phòng này thêm một giây phút nào nữa, mùi của bọn họ chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm và buồn nôn.

Vừa đi được vài bước, chưa kịp tới cửa thì bị một lực mạnh như ai đó túm cổ kéo ngược lại.

Tôi bị ném xuống đất bằng một lực rất mạnh, nhưng may mắn thay, cơ thể của linh hồn không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Sau một vài lần thử, tôi đã hiểu ra. Tôi bị mắc kẹt.

Tôi không thể cách Chu Hựu quá xa.

Thật buồn cười.

Tôi ôm gối ngồi bên cạnh những mảnh vỡ của chiếc cúp, lặng lẽ nhìn người đàn ông và người phụ nữ trước mặt đang ôm nhau.

Hãy nhìn xem, đây là người đàn ông trước đây đã cùng tôi thề non hẹn biển, khẳng định rằng sẽ không bao giờ thay đổi.

Tình cảm nhiều năm cũng không bằng bộ ngực hai lạng thịt đó.

Khương Nam, mày bị ng.u nên mới tin vào những lời thề thốt vô nghĩa của anh ta rằng vợ chồng sẽ ở bên nhau mãi mãi.

Tồi nhìn Chu Hựu đẩy Tô Hòa xuống ghế sô pha, hôn lên những ngón tay bị mảnh thủy tinh làm trầy xước của cô ta.

"..Đau không?"

Giọng nói của anh ta trầm và nhẹ nhàng, tất cả hành động đều giống với sự thương tiếc của anh ta khi tôi bị thương trong quá khứ.

Chỉ là vết thương của tôi là vết thương do dao đâm, bong gân và căng cơ, còn vết thương của cô ta sẽ lành sau khi bôi thuốc.

Hình ảnh trước mặt khiến tôi cảm thấy khó chịu về thể chất lẫn tinh thần, trong dạ dày dường như bắt đầu kêu gào.

"Thầy ơi..."

Tô Hòa đỏ mặt, chưa kịp nói xong đã bị Chu Hựu cắt lời.

"Không phải tôi đã nói với em rồi sao? Lúc chúng ta ở riêng thì gọi tên của tôi. Tôi không phải thầy của em, cũng không muốn chỉ là thầy của em."

Như đáp lại lời anh ta, Tô Hòa ngửa cổ hôn một cái lên gò má anh ta, sau đó đưa tay kéo áo choàng tắm trên người anh ta.

Nhưng tiếng chuông điện thoại đinh tai nhức óc lại vang lại vào lúc này, trong căn phòng yên tĩnh kêu rất rõ ràng, phá vỡ bầu không khí giữa hai người, một nam một nữ ở trên sô pha sững sờ.

Tô Hòa vốn dĩ không muốn để anh ta bắt máy, nhưng không ngờ tiếng chuông inh ỏi vẫn không dừng lại.

Chu Hựu gỡ tay đang ôm cổ anh ta xuống, giọng nói trở lại vẻ lạnh lùng trước đây: "Cuộc gọi từ viện pháp y, có thể có vụ án xảy ra."

Loa ngoài được bật lên nên tôi cũng có thể nghe thấy được.

Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại lo lắng nói: "Có trường hợp xấu, mau trở về phòng làm việc."

Linh hồn của tôi bị Chu Hựu kéo đi, tôi cùng anh ta đến viện pháp y.

Tô Hòa vội vã đuổi theo, mọi người ở viện đều bận rộn, không ai chú ý đến sự kỳ lạ của hai người họ.

Viện đã tổ chức một cuộc họp khẩn cấp để giám định thi thể mới được chuyển đến từ bộ phận hình sự.

Đây là thi thể mới vừa được vớt lên từ trong hồ.

Là bác sĩ pháp y xuất sắc nhất của thế hệ trẻ trong khoa, Chu Hựu không có gì bất ngờ khi được cho phép giám định thi thể, và Tô Hòa, với tư cách là trợ lý của anh ta, đã hỗ trợ anh ta lập các báo cáo và hồ sơ liên quan.

Lúc bước chân vào phòng giải phẫu màu xanh lam, tim tôi bỗng nhiên căng thẳng một cách khó hiểu, như ngừng lại vài giây rồi lại run lên một cách dữ dội.

Chu Hựu thay bộ đồ giải phẫu màu xanh lam và bình tĩnh đi về phía bàn khám nghiệm tử thi.

Đống thi thể trên bàn giải phẫu chỉ còn một nửa bắp chân, trắng bệch và nổi đầy mụn nước, thêm vào đó những ngày gần đây thời tiết nắng nóng khiến các mô da bị tổn thương nghiêm trọng, bề mặt vết thương do vũ khí sắc nhọn rạch đã bắt đầu thối rữa.

Có một mùi hôi thối không thể nhầm lẫn của xác ch.ết trong căn phòng.

Tô Hòa, người đi theo sau anh ta, chỉ nhìn thoáng quan xác chết, khuôn mặt tái nhợt đến mức cô ta nhắm mắt lại rồi quay sang một bên.

Thân thể nhỏ nhắn của cô ta khẽ run lên, chán ghét cắn môi dưới: "Thật ghê tởm."

Trong phòng giải phẫu chỉ có hai người bọn họ, Chu Hựu không còn lo về ánh mắt của đồng nghiệp, ôm cô ta vào lòng, giơ tay nhẹ nhàng vuốt lưng cô ta, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, chẳng qua là thi thể của người đã ch.ết, hơn nữa có tôi còn ở cùng em?"

Động tác vừa chậm rãi lại nhẹ nhàng, giống như đang an ủi một con thú nhỏ đang sợ hãi, âm thanh vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ: "Nếu như em nhát gan như vật, tôi làm sao có thể yên tâm để em tiếp nhận vụ án một mình."

Đôi mắt lắp lánh của Tô Hòa tràn đầy ỷ lại và ngưỡng mộ: "Vậy... anh lúc nào cũng mang theo em, có được không?"

Chu Hựu khẽ cau mày, nhưng vẫn gật đầu.

Điều tôi không ngờ tới là khoảnh khắc con dao mổ mảnh và nhỏ cắt vào xác chết, bắp chân tôi như bị một vũ khí sắc nhon đâm xuyên.

Cơn đau khiến da đầu tôi tê dai, thở dốc cũng không thể giảm đi cơn đau dữ dội này.

Lúc này giọng nói trầm trầm của Chu Hựu từ xa truyền đến, xuyên qua không khí, đập vào tai tôi như sét đánh.

"Chiều dài xương đùi của bắp chân là 40cm. Theo chiều cao của xương đùi, người quá cố cao khoảng 1m65."

"Có rất nhiều mỡ ở chân, đường viền bên ngoài nhấp nhô rõ ràng. Người chết là một người phụ nữ."

"Tuổi của người chết được xác định theo tuổi của xương, tầm 25 đến 28 tuổi."

Tôi cảm giác như bản thân đột nhiên bị ném xuống biển sâu lạnh giá,  đầu tôi đau như búa bổ, như thể bị một vật nặng đè lên.

Máu toàn thân giống như bị đông thành băng, nhất thời giống như cái gì cũng không nghe được.

Vết thương, chiều cao, giới tính nữ, tuổi tác...

Thi thể nằm trên bàn mổ....

Là tôi!

Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt bắt đầu choáng váng, ánh đèn chói lóa trên đầu khiến mắt tôi nhức nhối và sưng lên, những giọt nước mắt to lăn dài dài rơi xuống sàn nhà sạch sẽ, phản chiếu mọi thứ trong phòng giải phẫu.

Tôi đã chết.

Một cách tàn nhẫn như vậy.

Một cơn gió thổi qua bệ cửa sổ, thổi tung những tấm rèm màu xanh lá bên trong.

Tôi ngước mắt nhìn ra cửa sổ, màn đêm đen kịt bao trùm cả mặt đất, cây lá nhảy múa đung đưa theo gió.

Giám định trên bàn khám nghiệm tử thi đã kết thúc, Chu Hựu đang bận thỏa luận nội dung của bản báo cáo giám định với Tô Hòa, chỉ dạy cặn kẽ mọi thứ.

Tôi bước về phía trước, nhìn nửa thi thể đã thối rữa và sưng tấy ở trước mặt, trên đó có một vết thương cũ rất dễ thấy, vì bị nước hồ ngâm nên đã bung ra, lộ ra lớp thịt kinh khủng ở bên trong.

Vết thương này là do bị nghi phạm cào khi tôi đang chặn nghi phạm tại khu vực gây án cách đây một năm.

Vết thương không lớn như lại sâu, lúc đó chảy máu rất nhiều, khi tôi được đưa tới bệnh viện đã phải khâu bảy mũi.

Tôi toát mồ hôi lạnh vì đau, môi tái nhợt, tóc trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng tôi không phát ra tiếng.

Lúc đó Chu Hựu lao vào, mặc một chiếc áo khoác trắng chưa kịp thay, trên mũi lấm tấm những hạt mồ hôi, khuôn mặt so với tôi còn sợ hơn.

Trong mắt anh ta tràn đầy hoảng sợ, miệng há hốc, hồi lâu không nói ra được một câu trọn vẹn, đuôi mắt đỏ lên, ánh mắt cẩn thận từng chút một nhìn xuống bắp chân của tôi, muốn chạm vào nhưng lại không dám: "Có đau không?"

Con người thật kỳ lạ, họ không khóc vì bị oan ức, nhưng lại chỉ vì một lời an ủi của người yêu mà bật khóc ngay lập tức.

Tôi mím môi, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Anh ta lấy tay lau nước mắt trên mặt tôi, động tác vô cùng nhẹ nhàng: "Đừng sợ, không sao rồi, có anh ở đây."

Sau đó, vết thương lành lại, nhưng để lại một vết sẹo xấu xí trên bắp chân của tôi.

Dù bình thường tôi là một người có tính cách vô tư và mạnh mẽ, nhưng xét cho cùng tôi vẫn là một cô gái.

Ánh mắt Chu Hựu nhìn tôi, nửa quỳ trên mặt đất, nhấc bắp chân của tôi đặt lên đầu gối của anh ta: "Khương Nam."

Tôi ngước lên, nhìn vào mắt anh ta.

Tôi nghe anh ta trịnh trọng nói từng chữ: "Đây là huân chương danh dự của em, đồng thời cũng là dấu ấn đẹp nhất trong lòng anh."

Tôi buộc bản thân bước ra khỏi hồi ức.

Vào lúc này, tôi hy vọng Chu Hựu có thể nhận ra đây là cơ thể của tôi.

Anh ta là người thân thiết nhất mà tôi từng có trên đời, chúng tôi đã cùng với nhau, ôm ấp không biết bao nhiêu đêm.

Không ai hiểu rõ cơ thể tôi hơn anh ta.

Nhưng thực tế lại tát vào mặt tôi một lần nữa, từng chút một xóa sạch tia hy vọng cuối cùng của tôi.

Không biết từ khi nào, Chu Hựu, người luôn làm việc tận tâm và nghiêm tục, đã quấn lấy Tô Hòa bên cạnh bàn giải phẫu.

Bọn họ đẩy hết dụng cụ trên bàn giải phẫu một cách quen thuộc, triền miên với nhau như đôi tình nhân mới cưới.

Thi thể của tôi đang nằm ở bàn giải phẫu bên cạnh.

Họ không thấy ghê tởm sao?

Họ không sợ sao?

Tôi cố gắng hết sức để tránh xa họ, ngồi xổm xuống liều mạng che tai lại.

Lúc đầu tôi còn cảm thấy tuyệt vọng.

Sau đó lại sinh ra một chút khoái cảm xấu xa.

Anh ta sẽ nhận ra tôi.

Sớm muộn gì cũng có một ngày anh ta phát hiện ra rằng hôm nay, anh ta đang tìm kiếm niềm vui với người phụ nữ khác bên cạnh thi thể của người vợ đã bị sát hại của mình.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Tô Hòa lần nữa ngồi trên ghế, Chu Hựu từ phía sau ôm cô ta, chỉ ra chi tiết bản báo cáo trên màn hình máy tính với tư thế vô cùng tự tin.

Giọng điệu nhẹ nhàng và kiên nhẫn, rất giống với dáng vẻ hướng dẫn tôi học thuộc lòng luật hồi còn học đại học.

Giọng nói Tô Hòa có chút khàn khàn, chỉ vào thứ gì đó hỏi: "Làm sao để biết được thời gian của vết thương?"

Chu Hựu xoa xoa đỉnh đầu cô ta, bình tĩnh nói: "Từ vết thương có thể xác định được màu sắc của mô sẹo, mất khoảng một năm..."

Khi nói đến đây, anh ta dừng lại, trong mắt dường như có tia cảm xúc lóe lên.

Một năm trước, cùng một vị trí, cùng một vết thương, anh ta nói đó là dấu ấn đẹp nhất trong trái tim anh.

Một lúc sau, Tô Hòa nhẹ nhàng gọi anh ta, mới khiến anh ta từ từ chú ý lại.

Giống như không có chuyện gì xảy ra, anh ta tiếp tục cúi đầu hoàn thành báo cáo khám nghiệm tử thi.

Lúc này cánh cửa phòng giải phẫu bị gõ mạnh.

Chu Hựu mở cánh cửa bị khóa, đứng bên ngoài là đội điều tra tội phạm đang lo lắng.

Người đứng đầu là chỉ huy của tôi, Lão Diêu.

Bọn họ đưa đến bộ phận mới của thi thể.

Thân trên của tôi.

Nửa thân trên của thi thể không bị ném vào hồ, ngoại trừ hộp sọ bị đập nát và vài vết bầm tím, thi thể tương đối còn nguyên vẹn.

Bởi vì nguyên nhân này, vết bớt hình con bướm ở chỗ xương sườn ngay ngực đặc biệt nổi bật.

Khi Chu Hựu đang chuẩn bị đến gần bàn giải phẫu thì đột nhiên ngừng lại, cơ thể cứng đờ không dám bước về phía trước.

Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy vẻ mặt của Chu Hựu khi biết tin tôi đã ch.ết.

Sắc mặt anh ta tái nhợt, hai mắt dán chặt về phía trước, đồng tử kịch liệt co rút, toàn thân không thể ngừng run rẩy, liên tục lặp đi lặp lại: "Không thể, điều này không thể...."

Anh ta lùi lại mấy bước, thân thể đứng không vững, đụng phải giá đựng thiết bị phía sau, chật vật ngồi xuống đất.

Một tiếng động lớn vang lên, thu hút đám đông trong đội điều tra hình sự đến xem.

Có người tới đỡ anh ta dậy, nhưng anh ta lại đẩy họ ra, loạng choạng mấy lần rồi đứng dậy, điên cuồng nắm lấy vạt áo của lão Diêu, giọng điệu vội vàng và kích động hỏi: "Đội trưởng Diêu, gần đây Nam Nam có liên lạc với anh không?"

"Không!" Lão Diêu tràn đầy nghi hoặc, thấy vẻ mặt của anh ta có chút không đúng, liền hỏi: "Không phải cô ấy đang nghỉ ngơi sao? Hai người không ở cùng với nhau sao?"

Chu Hựu không trả lời, càng mím môi chặt hơn, vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi liên tục một dãy số.

Nhưng đáp lại anh ta chỉ là âm thanh lạnh lùng của máy móc.

Điện thoại không kết nối được, anh ta bắt đầu nhấn vào giao diện trò chuyện của Wechat ra bằng đôi tay run rẩy.

Tôi bay đến phía sau anh ta, nhìn thấy tin nhắn được ghi lại trong hộp thoại cuộc trò chuyện.

[Chu Hựu, em đau đầu quá, giống như bị cây sắt đánh vào.]

[Chu Hựu, ở đây tối và lạnh quá, đến tìm em được không?]

...

Cách nhắn tin giữa các câu thoại trong cuộc trò chuyện khác hoàn toàn với cách nhắn thường ngày của tôi.

Tôi có chút bất ngờ, những tin nhắn này chắc chắn không phải do tôi gửi đến!

Chu Hựu không hề để ý tới.

Thái độ của anh ta trả lời tin nhắn tôi rất qua loa.

[Đau đầu thì em ra tiệm thuốc gần đó đi.]

[Gần đây anh rất bận, lần sau anh sẽ ở bên em.]

Tôi không nhịn được mà cười lên, nước mắt cũng chảy dài xuống từ khóe mắt.

Anh ta nghĩ là tôi vô cớ gây rối sao?

Bình thường tôi không hề phàn nàn về việc bị gãy xương, làm sao có thể đột nhiên thay đổi tính cách?

Người bên kia màn hình, căn bản không phải tôi!

Chu Hựu lướt lên lướt xuống khung trò chuyện một hồi lâu, giống như cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn.

Anh ta đột nhiên mở to mắt với vẻ mặt hoảng loạn, vội vàng lao ra khỏi cửa.

Bất chấp việc mọi người kêu gọi và đuổi theo ở phía sau, Chu Hựu lái xe vào đường chính, không hề để ý đến việc xe cộ qua lại, lao đi như điên trong màn đêm yên tĩnh.

Tôi ngồi ở ghế phụ, nhìn những đốt ngón tay đã trắng bệch do kéo mạnh vô lăng của anh ta, nhìn đôi môi đang run đang lẩm bẩm một mình: "Không phải cô ấy, sẽ không phải là cô ấy... khoa học sẽ không gạt người."

Lúc này, nhìn khung cảnh vừa lạ vừa quen thuộc ngoài của sổ khiến tôi nhớ đến nơi mà chúng tôi sắp đến.

Nơi mà tôi luôn muốn trốn thoát khỏi đó.

Nhà của mẹ và anh trai tôi.

Nghiệp duyên của tôi và Chu Hựu từ nơi đó mà bắt đầu, có lẽ cũng nên kết thúc ở đó.

Nhìn lại cuộc đời của tôi, những kỷ niệm đáng nhớ ít ỏi đều do Chu Hựu mang tới.

Nhưng có một số mối quan hệ có lẽ đã sai ngay từ đầu.

Vào năm thi tuyển sinh cấp 3, tôi và Chu Hựu cùng được nhận vào một trường cấp 3 trọng điểm ở thành phố.

Gia đình anh ta mở tiệc chiêu đãi mọi người, uống rượu vui vẻ, họ hàng bạn bè lần lượt đến chúc mừng không ngớt, đêm nào cũng bắn pháo hoa.

Nhưng tôi, lại bị mẹ tôi xé đi thư thông báo trúng tuyển, bắt tôi về quê làm việc cùng anh họ để phụ giúp gia đình.

Sau khi mẹ tôi lấy ba, thân xác mẹ theo ông và thành phố, nhưng suy nghĩ và tầm nhìn của mẹ vẫn mắc kẹt ở làng quê xa xôi đó.

Trong mắt bà, con gái có nhiều triển vọng đi làm hơn là đi học.

Tôi còn nhớ từ lâu mẹ đã truyền cho tôi những suy nghĩ cho rằng đọc sách là vô ích.

Bà xé sách của tôi và bắt tôi làm việc nhà: "Dù sao sớm muộn gì con cũng đi lấy chồng, biết được vài chữ, đếm được vài số là được rồi. Đọc nhiều sách như vậy có ích gì? Có thể có cơm ăn sao? Có thể đào ra tiền sao?"

Khi con gái của hàng xóm trong xã đi làm xa về nhà, bà sẽ kéo tôi chạy ra xem.

Nếu đối phương về nhà với một đống quà, bà ấy sẽ nói: "Nhìn người ta xem, cũng không lớn hơn mày là bao nhiêu, đã bắt đầu biết đem đồ về nhà rồi, khi nào mày mới biết điều được như vậy?"

Nếu đối phương vác chiếc bụng to về khóc, bà liền ngồi cắn hạt dưa, tựa vào cửa sân xem kịch: "Khương Nam, ra ngoài phải biết thông minh một chút, đừng để cho người ta ngủ với mày miễn phí, bụng to rồi thì phải giữ chặt lấy nó, chưa lấy được gì thì không được bỏ."

Lúc đó tôi chỉ mới 16 tuổi, bà ấy đã tính toán đến việc tôi có thể đem lại bao nhiêu giá trị cho bà.

"Con không đi làm, con muốn học đại học." Giọng tôi run run khi nói điều này.

Bởi vì tôi biết rằng thứ đang chờ đợi tôi là những trận đòn roi và chửi mắng.

Nhưng tôi không thể để yên như vậy, nếu tôi không phản kháng, cả đời tôi chỉ có thể đi làm công nhân nhà máy, vĩnh viễn không bao giờ thoát khỏi cái nhà này.

Mẹ tôi vung roi mây lên đánh tôi khắp sân: "Con nhỏ chết tiệt này, cánh của mày cứng rồi đúng không? Mày còn đòi đi học đại học, mày nghĩ mày xứng không?"

Anh trai tôi đứng bên cạnh cổ vũ, chế nhạo tôi, giống như mẹ tôi vậy.

Trong hoàn cảnh khổ sở như vậy, tôi lại tình cờ gặp được Chu Hựu.

Ở tuổi mười sáu, dáng người anh ta vừa cao vừa thẳng, như một cái cây bạch dương, nét mặt tuấn tú, góc cạnh rõ ràng,  mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, có thể nhìn thấy bả vai đang nhô ra, các đường nét khuôn mặt và cơ thể đều vượt trội.

Anh ta cầm sách trên tay, giơ tay lên chặn cây roi của mẹ tôi, thái độ vô cùng thờ ơ: "Bà thử đụng cô ấy lần nữa xem?"

Nói xong anh ta kéo tôi ra phía sau, tấm lưng rộng rãi ra trước mặt tôi, che cho tôi khỏi cái nắng gay gắt giữa trưa.

Tôi đã không đếm được đây là lần thứ mấy anh ta đứng trước mặt tội, nhưng mỗi lần anh ta xuất hiện, không hiểu sao lại mang cho tôi một cảm giác an tâm.

Bởi vì mẹ tôi sẽ không dám đắc tội anh ta, hay đúng hơn là, bà không dám đắc tội với ba mẹ của Chu Hựu.

Bọn họ đều là những nhân vật có tiếng trong thành phố, quan trọng hơn là, bọn họ xuất thân từ một gia đình pháp y, điều mà mẹ tôi luôn cho là xui xẻo.

Nhưng anh trai tôi kinh ngạc, bất mãn hét lên: "Liên quan gì tới mày? Mẹ tao đang dạy dỗ con nhỏ này, không cần mày phải quan tâm."

"Anh gọi cô ấy là gì?"

Giọng điệu của Chu Hựu lạnh lùng đến mức khiến nhiệt độ cũng giảm theo, toàn thân toát ra sự kiêu ngạo, hai tay siết chặt nắm đấm.

Nếu tôi không kéo anh ta lại, chắc chắn giây tiếp theo anh ta sẽ đánh anh trai tôi.

Khi biết mẹ tôi đã xé giấy nhập học của tôi, anh ta kéo tôi đến trường cấp hai Lâm Xuyên mà không nói một lời nào.

Trong phòng hiệu trưởng, một người đàn ông trung niên với mái tóc đã bạc trắng vỗ nhẹ vào vai anh ta.

Hứa hẹn rằng tôi không cần phải lo lắng về việc nhập học, trường học cũng có học bổng cho học sinh giỏi, đủ để chi trả cho ba năm cấp ba.

Sau này tôi mới biết, hiệu trưởng trường Lâm Xuyên chính là chú của Chu Hựu.

Còn tôi, chăm chỉ học tập suốt ba năm cấp ba, không dám ngừng một giây một phút nào.

Bởi vì tôi khác với những người này, phía sau tôi là vực thẳm, nếu tôi lùi một bước, tôi sẽ vĩnh viễn không thoát ra được.

Tôi xem kỳ thi tuyển sinh đại học là bàn đạp để trốn khỏi gia đình này, không dám lơ là một chút nào, niềm vui và tình yêu tôi càng không dám nghĩ đến.

Cho nên khi Chu Hựu đỏ mặt hỏi tôi có đang thích ai không, tôi thản nhiên trả lời rằng: "Không có, tớ chỉ muốn học tập."

Nét mặt của anh ta có chút thất vọng, sau đó lại hiện lên chút vui vẻ.

Đêm trước kỳ thi tốt nghiệp cấp 3, anh ta hỏi tôi muốn thi vào trường đại học nào.

Tôi nói, Học viện Cảnh sát Bắc Kinh.

Anh ta mỉm cười: "Thật trùng hợp, trường đại học y mà tớ muốn đăng ký lại ở ngay bên cạnh."

Khi đó, trong mắt anh ta lóe lên một tia sáng, trong trẻo, dịu dàng và lạnh lùng.

Hàng trăm triệu ngôi sao cũng không sánh được.

Lúc đó tôi không biết thích là như thế nào, nhưng tôi muốn ở bên cạnh anh ta.
 
Mẹ tôi bị tiếng gõ cửa rầm rầm đánh thức, vừa mở cửa vừa chửi bới.

Nhìn thấy Chu Hựu đang trầm mặt đứng trước của, bà rùng mình sợ hãi.

Lại không thấy anh ta nói gì, bước tới giật tóc bà, bà liền hét lên "Cứu mạng", rồi chạy tới gõ cửa phòng: "Con trai, tên bác sĩ pháp y đã gi.ết một đống người muốn gi.ết mẹ con."

Anh trai tôi đang trùm đầu ngủ, khi nghe thấy mẹ tôi hét lên, anh ta kinh ngạc ngồi thẳng dậy, bỗng nhiên thở gấp, phản ứng đầu tiên là nhảy ra ngoài cửa sổ để trốn.

Việc này quá bất thường.

Anh ta vì sao lại sợ hãi như vậy khi gặp Chu Hựu, anh ta giấu cái gì?

Tôi cứng người tại chỗ, nhìn chằm chằm anh trai tôi với ánh mắt dò xét.

Đột nhiên, đầu tôi như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, vô số mảnh vụn đã bị lãng quên xuất hiện.

"Khương Nam, bọn cho vay nặng lãi dọa giết anh."

"Anh là đứa con trai duy nhất của nhà này, nếu ba biết em thấy chết không cứu, ông ấy có yên tâm nơi chín suối không?"

"Em không phải là cảnh sát sao? Đi bắt bọn nó đi... Lần cuối cùng, giúp anh đi, anh không bao giờ dám nữa."

"Khương Nam, không phải em vẫn luôn muốn biết ai là hung thủ đã gi.ết ba sao? Lúc đó bọn nó chỉ nói cho mẹ, em là người ngoài, mẹ chỉ nói cho anh."

"Hiện tại anh nói cho em biết."

"Ba chính là bị bọn nó hại ch.ết."

"Không tin? Được, không quan trọng. Em không phải là cảnh sát sao? Em có thể tự mình đi tìm hiểu."

...

"Cảnh sát hình sự cái rắm, khoác lên lớp áo liền ra vẻ? Biết được bí mật của bọn tao, mày cho rằng có thể thoát khỏi đây sao?"

"Câm miệng, cầm tiền cút ra ngoài, nếu mày dám nói một lời, kết cục của mày sẽ giống như cô ta."

...

Tôi từ trong ký ức thoát ra, nước mắt đã chảy đầy mặt từ lâu.

Anh trai tôi sau khi tôi bị sát hại dã man đã bị bọn tội phạm bịt miệng bằng 500 vạn, yên tâm trở lại cuộc sống bình thường.

Tôi hoàn toàn quên mất rằng cái chết của tôi là do một mình anh ta gây ra.

Khi nhận được cuộc gọi của anh trai, tôi đã không muốn quan tâm đến anh ta nữa, từ lâu tôi đã không còn chút ký ức nào về gia đình đó.

Nhưng anh ta lại lợi dụng nguyên nhân cái chết của ba tôi để dụ tôi đi vào hang ổ của băng nhóm tội phạm.

Phát hiện ra một vụ buôn lậu dưới cái mác cho vay nặng lãi.

Trước khi tôi kịp gọi tiếp viện thì đã bị phát hiện.

Lúc thanh sắt đập vào lưng tôi, tôi nghe thấy tiếng anh ta hèn mọn khóc lóc van xin tha thứ: "Xin hãy để tôi đi, tôi sẽ không bao giờ nói ra."

Tiếng cười ác liệt vang lên: "Được nha, dùng gậy đánh vào đầu cô ta, khoản nợ trước đó sẽ được xóa, tao không những thả mày ra mà còn cho mày thêm 500 vạn miễn phí."

Anh trai tôi đã làm như vậy, không hề do dự.

Khoảnh khắc linh hồn bay ra khỏi cơ thể, tôi nhìn thấy khuôn mặt tôi bê bết nằm trong vũng máu.

Suốt cuộc đời, tôi vân chưa thể thoát khỏi những tổn hại do gia đình thân sinh gây ra.

Cảm giác lạnh lẽo từ tận đáy lòng lan ra,
giống như tằm gặm nhấm nội tâm của tôi, tôi chỉ nghĩ đến việc trở lại bên cạnh Chu Hựu.

Mọi thứ trên đời đều mang lại đau khổ, chỉ có sự thiên vị trắng trợn của anh mới là sự cứu rỗi của tôi.

Linh hồn tôi bay ra khỏi cơ thể nhưng vẫn còn cảm giác.

Khi hộp sọ bị đập vỡ hoàn toàn, tôi bị mất trí nhớ.

Mối ràng buộc duy nhất dẫn dắt mọi thứ của tôi: tôi muốn quay về với Chu Hựu, người yêu tôi sâu đậm,

Nhưng rõ ràng, anh ta không còn yêu tôi nữa.

Khoảnh khắc ký ức được phục hồi, ràng buộc đã biến mất.

Liên kết giam cầm tôi bên cạnh Chu Hựu đã mất.

Chu Hựu lấy chiếc lược gỗ trên bàn trang điểm của mẹ tôi mang về văn phòng để xét nghiệm ADN cùng với thi thể đã bị cắt.

Kết quả nhanh chóng xuất hiện.

Thi thể đó thật sự là của tôi.

Trong phòng giải phẫu, anh ta dùng đầu ngón tay nắm lấy bản báo cáo đến khi các đường gân trên cánh tay nổi lên.

Các góc cạnh trên khuôn mặt của anh ta vẫn nghiêm nghị nhưng anh ta đã mất đi khí thế, hèn mọn quỳ xuống trước bàn giải phẫu, gọi đi gọi lại tên tôi.

"Nam Nam, em đang đùa anh à?"

"Không buồn cười chút nào hết, em làm anh sợ...."

Giọng nói của anh ta run rẩy kịch liệt, hơi thở nặng nề gấp gáp, hai mắt đỏ hoe, cố gắng che đi sự hoảng sợ trong lòng, nhưng lại không thể khống chế được đôi bàn tay đang run rẩy của bản thân.

Tôi lặng lẽ đứng trước mặt anh ta, lắng nghe anh ta nở nụ cười gượng gạo từ khó tin cho đến hai mắt rưng.

Cuối cùng, tiếng gầm đau đớn và thống khổ trầm thấp vang lên trong phòng, nước mắt chảy đầy mặt anh ta, hai tay nắm chặt đập mạnh vào sàn gạch dưới chân.

Lúc này Tô Hòa bước vào, nhưng lại bị dáng vẻ của Chu Hựu dọa sợ, không nói được một lời.

Các đồng nghiệp trong viện lo lắng đến cảm xúc của anh ta, đề nghị anh ta về nghỉ ngơi rồi trở lại làm việc sau khi vụ án được điều tra rõ ràng.

Tô Hòa chơ anh ta về nhà chúng tôi như lần trước, cô ta bày đồ ăn ngon lên bàn: "Chu Hựu, cả ngày anh chưa ăn gì rồi."

"Anh có thể thử nó không? Em đã làm rất lâu đó."

"Nhìn này, tay em phồng lên hết rồi..."

Tôi ngồi vào bàn ăn, ngước lên nhìn xem, trên ngón tay thon dài trắng nõn của cô ta thật sự có một vết phỏng, trông còn to hơn vết xước vừa rồi.

Chu Hựu rũ mi xuống, liếc nhìn vết thương của cô ta, ánh mắt mờ mịt đến mức không tìm được một tia ấm áp, lạnh lùng nói: "Cô đi đi, đừng đến đây nữa."

Tô Hòa hoảng sợ, ôm lấy eo anh ta, giọng cô ta nghẹn ngào: "Em biết chị ấy đã ch.ết, tâm trạng của anh không tốt... Nhưng anh vẫn còn có em, em sẽ luôn ở bên cạnh anh."

"Cô?" Giọng nói của Chu Hựu lạnh hơn một chút.

Tô Hòa hoàn toàn không chú ý tới điều đó, đặt tay lên bụng cô ta, trong ánh mắt tràn ngập vui mừng.

"A Hựu, em đang mang thai, được hai tháng rồi. Không phải anh luôn muốn có con sao?"

Hóa ra là vì con cái.

Tôi đã kết hôn với Chu Hựu được ba năm, tôi luôn mong muốn có một đứa con của chúng tôi.

Tôi sẽ dành hết tình cảm gia đình cho cô ấy, tôi luôn mong rằng có thể đem những gì mà tôi không nhận được dành cho đứa nhỏ.

Đáng tiếc, tôi luôn không mang thai được.

Chu Hựu không nói gì, nhưng mỗi lần nhìn đồng nghiệp đón con của họ về, anh ta không giấu được sự ghen tị trong mắt.

Chắc hẳn anh ta sẽ cảm thấy hạnh phúc vì cuối cùng anh ta cũng có một đứa con cho riêng mình.

Lúc này, cửa phòng khám nghiệm thi thể được mở ra, bác sĩ pháp y đảm nhận việc khám nghiệm nhìn thấy anh ta, trong mắt vẫn như cũ tràn đầy thương tiếc.

Nhưng lần này, dường như có một số cảm xúc khác.

Là tiếc nuối.

Anh ta mang đến những tin tức mới có liên quan đến tôi.

Tôi đang có thai, cũng được hai tháng.

Gần như là cũng thời gian với Tô Hòa.

Anh ta sững sờ tại chỗ một lúc, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lao tới chỗ bác sĩ pháp y, ngơ ngác nắm lấy cổ áo của đối phương: "Sao có thể? Không thể nào, đó không phải là Nam Nam, Nam Nam vẫn còn sống phải không? Nam Nam không thể có thai được, nếu không thì tôi...tôi..."

Bác sĩ pháp y cố gắng hết sức để trấn an anh ta, anh ta lại như bị điên đẩy bác sĩ rồi lao đến bàn giải phẫu, nhặt con dao giải phẫu giơ lên trước xác tôi nhưng lại không hạ xuống được.

Tô Hòa do dự bước tới phía sau anh ta.

Anh ta đột nhiên ném con dao giải phẫu đi, đẩy Tô Hòa lên bàn giải phẫu: "Đều là lỗi của cô! Nhất định là do cô mà ra! Nam Nam đã phát hiện ra rồi đúng không? Tôi cẩn thận như vậy, chắc chắn cô đã nói cho cô ấy biết, cô ấy mới ra ngoài giải sầu, cô ấy mới... Là cô hại chết Nam Nam!"

Mặt Tô Hòa đỏ lên, đồng nghiệp bên cạnh kinh ngạc che miệng lại.

"Thầy giáo... Thầy đang buồn nên bắt đầu nói linh tinh rồi."

Tô Hòa cố gắng cứu vãn tình hình nhưng Chu Hựu đã phát điên.

Anh ta không ngần ngại thừa nhận tất cả những điều bẩn thỉu giữa anh ta và Tô Hòa, lúc đầu Tô Hòa còn cố gắng giải thích, nhưng sau đó cô ta chỉ có thể tuyệt vọng quỳ xuống.

"Dừng lại đi, làm ơn, dừng lại đi mà."

"Nam Nam đã chết, so với mạng của cô ta, thanh danh của anh không lẽ không quan trọng bằng sao?"

"Anh không phải chịu trách nhiệm về cái chết của cô ấy sao?'

Bọn họ cãi nhau ầm ĩ xung quanh thi thể của tôi.

Dui thiệt á nha.

Trước đây bọn họ rõ ràng rất thân thiết.

Khi mẹ tôi nghe tin tôi ch.ết, bà đã chạy đến đồn cảnh sát để làm ầm lên.

Bà chạy về phía cổng, gãi tóc, đạp chân xuống đất, đập mạnh xuống rồi vừa khóc vừa la.

Đây là cách bà ấy thu hút sự chú ý của mọi người, cũng là cách bà ấy đến sở cảnh sát để đòi tiền khi cha tôi ch.ết.

Sau khi nhận tiền trợ cấp, bà kêu gọi các đồng nghiệp của ba tôi quyên góp tiền, kêu rằng bọn họ còn sống là vì ba tôi đã đi báo cảnh sát, ba tôi đã chết vì họ.

Lúc đầu ai cũng thấy bà đáng thương khi một mình nuôi con, trong những ngày nghỉ lễ còn quyên góp thêm đồ ăn và tiền bạc.

Nhưng lòng tham của mẹ tôi là vô đáy, bà liên tục đến xin tiền, cuối cùng không ai muốn đưa nữa.

Hiện tại, bà ấy cũng dùng cách tương tự đế phá hủy hình tượng mà tôi để lại trong lòng đồng đội.

Chu Hựu bị lãnh đạo trong viện gọi ra ngăn cản hành động của bà.

Mẹ tôi hoàn toàn không quan tâm đến sắc mặt của anh ta, tự hỏi: "Con rể, lần này con có thể đưa mẹ bao nhiêu tiền?"

Nhưng lần này thì khác.

Khi mẹ tôi vừa khóc vừa la hét thì đội điều tra hình sự đã bắt được nghi phạm trong vụ án.

Nhìn anh trai tôi bị còng tay và đẩy ra khỏi xe cảnh sát, những lời bà định nói liền bị kẹt trong cổ họng, mặt bị dọa đến xám xịt.

Bà ấy lao tới, túm lấy quần áo của anh trai tôi không cho anh ta rời đi: "Các người bắt con trai tôi làm gì? Nếu có bản lĩnh thì bắt kẻ sát nhân đã gi.ết con gái tôi đi!"

Lão Diêu liếc mắt nhìn bà, sắc mặt tái nhợt nói: "Hắn ta chính là nghi phạm đã gi.ết con gái bà."

Mẹ tôi sững sờ, đôi môi nứt nẻ mấp máy một lúc, nhìn thấy ánh mắt lãng tránh của anh trai tôi, đồng tử hiện lên những trận sóng.

Cuối cùng, bà ra sức lôi kéo, khóc lóc om sòm lăn lộn gọi.

"Chúng tôi không điều tra nữa, Khương Nam chết thì chết, là con nhóc đó xui xẻo, không thể trách ai được, tôi và con nhóc đó đã cắt đứt liên lạc từ lâu rồi."

Đồng nghiệp tôi thấy bà đã lớn tuổi rồi, còn hung dữ, cũng không muốn tranh cãi với bà, nhưng khi nghe những lời bà nói, sắc mặt của họ lập tức thay đổi.

Lão Diêu đá vào chân anh trai tôi, nhanh đến nỗi hầu như không ai nhìn thấy.

Anh trai tôi chưa kịp kêu đau thì đã bị đấm vào mặt.

Chu Hựu đánh vừa tàn nhẫn vừa nặng nề, hai mắt trừng to, nắm đấm siết chặt, nếu không có người ngăn cản, anh ta có khi sẽ đánh chết anh trai tôi ngay tại chỗ.

Sau khi thi thể của tôi được tìm thấy hết, Chu Hựu không bao giờ vào phòng giải phẫu nữa.

Đồng nghiệp cho rằng anh ta quá đau buồn, không đành lòng đối mặt với thi thể của vợ.

Chỉ có tôi biết rằng ngay khi nhìn thấy thi thể trên bàn giải phẫu, anh ta sẽ nghĩ đến đêm đó anh ta cùng với Tô Hòa quấn lấy nhau.

Anh ta không còn mặt mũi nào để đối mặt với tôi.

Nói chính xác hơn là anh ta không dám đối mặt với tôi.

Với lời thú tội của anh trai tôi, cảnh sát đã nhanh chóng tìm ra băng nhóm tội phạm đã gi.ết người vứt xác.

Chu Hựu đích thân vào phòng thẩm vấn để theo dõi cuộc thẩm vấn.

Tên cầm đầu ngồi trên ghế không khỏi nở nụ cười giễu cợt khi nghe tin Chu Hựu chính là chồng của tôi.

"Anh chàng này, vợ của anh lợi hại thật đấy, bị một thanh sắt dày như này đập vào đầu, bị đánh mười bảy mười tám phát mới ch.ết..."

Nói xong, hắn còn không quên dùng tay để miêu tả độ dày của thanh sắt, trong đôi mắt đen láy không có chút hối lỗi.

Hắn ta bóp cổ họng, bắt chước giọng phụ nữ mà nói:

"Chu Hựu, đầu em đau quá, giống như thanh sắt đánh."

"Chu Hựu, ở đây tối và lạnh như vậy, anh có thể tới chỗ em được không?"

Sau đó hắn lại đổi lại giọng nói bình thường: "Thế nào, tôi bắt chước có giống hay không? Tôi chỉ muốn xem đây là loại đàn ông như nào mà có thể khiến một người phụ nữ phải khóc trước khi ch.ết... Chu Hựu... Chu... hahaha."

Sắc mặt Chu Hựu trắng bệch.

Nhìn bộ dạng của anh ta, tên tội phạm càng cười vui vẻ hơn: "Tôi đã cho anh một cơ hội. Nếu lúc đó anh tìm được cô ta, có lẽ tôi đã để lại trọn vẹn thi thể của cô ta cho anh."

Chu Hựu trong nháy mắt nghĩ tới gì đó, hai mắt mở to.

Lúc đó?

Anh ta đang làm gì khi tôi bị sát hại dã man?

Thân mật với Tô Hòa ở nơi làm việc hoặc làm tì.nh trong phòng ngủ của chúng tôi.

Chu Hựu dường như bị kích thích rất lớn, hai mắt đỏ ngầu như quỷ, tức giận lao tới đánh hắn, từng đấm đều đánh vào đầu tên tội phạm, tàn nhẫn và ngang ngược, cho tới khi hắn ta bất tỉnh mới bị người ta kéo đi.

Tôi nhìn anh ta đi đi lại lại trên hành lang của viện pháp y như một xác chết biết đi.

Giống như một con kiến bị mắc kẹt trong nước, không thể ngửi thấy mùi của đồng loại, không thể tìm thấy lối ra, chỉ có thể bị mắc kẹt và đi trong vòng tròn nhỏ đó.

Sau khi anh ta ngồi xuống, giống như một đứa trẻ bị thế giới bỏ rơi, bất lực và đáng thương, anh ta liên tục tát và mặt cho đến khi hai má đỏ bừng và sưng tấy.

Các đồng nghiệp trong viện bước tới ngăn cản anh ta.

Chu Hựu nắm lấy tay anh ta, không ngừng hỏi: "Quả báo, đây là quả báo của tôi sao?"

Anh ta không nhận được câu trả lời, chỉ cười gượng dựa vào bức tường lạnh lẽo của hành lang, ngẩng đầu nhìn ánh đèn chói lóa trên đầu, để nước mắt chảy dài trên đôi má đỏ bừng xuống cổ áo.

Đôi mắt anh ta trống rỗng, lẩm bẩm lặp đi lặp lại: "Người đáng ch.ết là anh, không phải là em và đứa nhỏ..."

Sau khi thi thể tôi được hỏa táng, anh ta lấy một nắm nhỏ và làm thành một chiếc vòng cổ mà đeo quanh cổ.

Anh ta ngày càng ít nói, nhốt bản thân trong phòng cả ngày, dán chiếc cúp liệt sĩ đã vỡ nát từng chút một.

Những ngón tay của anh ta bị mảnh thủy tinh làm trầy xước nhiều đến nỗi máu chảy khắp tay.

Anh ta giống như không cảm nhận được nỗi đàu, để cho vết thương trên đầu ngón tay lành lại rồi đâm thủng, từng giọt máu nhỏ chảy xuống chiếc cúp.

Mãi cho đến khi chiếc cúp trong suốt nhuốm đầy máu, anh ta mới sững sờ dừng lại, cầm sợi dây chuyền trong lòng bàn tay áp thẳng vào ngực, khóe mắt không khỏi đỏ lên.

"Xin lỗi Nam Nam, anh xin lỗi, anh không thể sửa được..."

"Em có thể mắng anh không, giống như trước đây, việc gì anh sẽ nghe lời em."

"Chúng ta đã thề với nhau, chúng ta sẽ ở bên nhau đến hết cuộc đời, suốt quãng đời còn lại... Thiếu một ngày hay một giây cũng không được."

Tôi không thể nghe được những lời độc thoại tự làm bản thân cảm động của anh ta, tôi chỉ muốn giật chiếc vòng cổ trên tay anh ta ra.

Dù biết bản thân không thể chạm vào đồ thật nhưng tôi vẫn lao tới và nắm lấy vòng cổ.

Nhưng lần này, tôi thực sự chạm vào được chiếc vòng cổ của anh ta.

Tôi kéo mạnh, sợi dây chuyền bị đứt, chiếc vòng cổ rơi xuống sàn, làm đổ chất bột trắng bên trong.

Chu Hựu sững sờ, giống như cảm nhận được điều gì, nhìn quanh phòng.

Sau khi không tìm kiếm được gì, anh ta thất vọng cúi đầu, ngồi xổm xuống nhặt đống bột trển mặt đất.

Nhưng nó đã bị thổi bay hoàn toàn bởi cơn gió từ cửa sổ.

Chu Hựu quỳ gối trên mặt đất, cười khổ, giọng nói chứa đầy sự bi thương.

"Tô Hòa nói đúng, em sẽ không tha thứ cho anh."

"Chính anh là người đã phản bội lời thề trước, người đáng ch.ết phải là anh."

"Nam Nam, đừng sợ, đợi anh..."

Chờ anh? Ai đang đợi anh ta?

Tôi sợ anh ta xuất hiện sẽ làm bẩn con đường đi đầu thai của tôi.

Suy nghĩ phải đối mặt trực tiếp với Chu Hựu sau khi chết khiến tôi cảm thấy buồn nôn như đang nuốt hàng ngàn con ruồi.

Tâm trạng của tôi không ổn định, cơn tức giận trong lòng dâng lên, thậm chí làm cho bóng đèn ở trên đầu bị ảnh hưởng, chớp liên tục.

Chu Hựu kinh ngạc trước cảnh tượng bất ngờ này.

Một biểu cảm có thể được gọi là vui sướng hiện lên trên mặt anh ta: "Nam Nam, là em phải không?"

"Thật xin lỗi, anh đã không bảo vệ được em và cả đứa nhỏ..."

Vừa dứt lời, bóng đèn đã vỡ tan vì cơn tức giận của tôi.

Sao anh ta dám nhắc đến đứa nhỏ trước mặt tôi?

Thân thể Chu Hựu cứng lại, lông mày cụp xuống, không nói thêm lời nào.

Đêm đó, linh hồn bị thu hút, tôi bước vào giấc mơ của anh ta.

Trong giấc mơ, chúng tôi quay lại trường đại học.

Chu Hựu đưa tôi đứng dưới gốc cây đôi nổi tiếng nhất ở trường Đại học Y khoa, treo lên những lời chúc được viết trên cành cây.

Dòng chữ trên tờ giấy ước nguyện màu đỏ vốn là do tôi viết: "Hứa rằng thế giới sẽ tồn tại mãi mãi, và cuộc sống của tôi sẽ được bình yên."

Thấy tôi đã lâu không di chuyển, anh ta nghiêng mắt nhìn tôi: "Nam Nam, treo lên nhanh đi."

Ánh mắt tôi dán chặt vào khuôn mặt đẹp trai của anh ta, tôi cười nham hiểm rồi xé tờ giấy ước nguyện ra thành từng mảnh trước mặt Chu Hựu.

Sắc mặt anh ta tái nhợt, kinh ngạc nhìn tờ giấy đỏ dưới chân, vô thức muốn ngồi xổm xuống nhặt lên nhưng lại bị một cơn gió thổi bay đi.

Tôi lạnh lùng nói: "Đừng lãng phí sức lực của anh, anh sẽ không giữ được tro cốt của tôi hay lời thề đâu."

Chu Hựu đột nghiên ngước lên nhìn tôi.

"Tôi từng nghe người ta nói đàn ông không có sự chung thủy, luôn tìm đến những điều mới mẻ. Tôi không tin, tôi nghĩ rằng anh khác với họ, giờ nghĩ lại tôi thấy mình thật buồn cười.:

"Trong phòng giải phẫu trước thi thể của tôi, vui vẻ với người khác có thú vị không? Vừa làm tì.nh với Tô Hòa trong phòng xong, quay người lại gọi điện cho tôi cảm giác như thế nào? Cô ta cũng mang thai hai tháng, hai tay ôm hai người phụ nữ, anh có đắc ý không?"

Chu Hựu lo lắng hoảng sợ, muốn giải thích lại không biết giải thích như thế nào.

Anh ta cuối đầu, lặp đi lặp lại những lời xin lỗi vô nghĩa.

"Cả đời anh chỉ yêu em, nhưng trải qua lâu, người ta sẽ cảm thấy chán nản... Cô ấy chỉ là gia vị trong cuộc đời anh, anh không yêu cô ấy!"

"Chúng ta cùng nhau lớn lên. Anh chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm anh dành cho em dù chỉ một giây, nhưng anh là đàn ông, anh không thể cưỡng lại sự mới lạ và vui vẻ..."

"Câm miệng!" Tôi tức giận, từng lời nói lọt vào lỗ tai tôi đều khiến tôi cảm thấy ghê tởm.

"Chu Hựu, nghe này, anh đã tìm được lý do chính đáng cho sự phản bội của anh."

"Tôi không muốn lãng phí lời nói với anh. Cuối cùng, tôi chỉ muốn nói một điều."

Chu Hựu ngẩng đầu nhìn tôi thật sâu, giống như một tên tội phạm ở toà chờ phán quyết cuối cùng.

"Tránh xa tôi và con của tôi ra, dù là thiên đàng hay địa ngục, đừng bao giờ gặp lại."

Anh ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, ngồi phịch xuống đất, không bao giờ đứng dậy nữa.

Vào tang lễ của tôi đã có rất nhiều người đến, nhưng lại không có người thân của tôi, điều đó khẳng định cho câu nói của mẹ tôi "cả đời không liên quan tới nhau".

Anh trai tôi bị kết án tù chung thân vì tội cố ý giết người, mẹ tôi đã bất tỉnh vào ngày nghe tin rồi tỉnh dậy trong tình trạng điên loạn.

Ngày hôm đó có rất nhiều đồng nghiệp tới, trong đó có cả Tô Hòa.

Cô ta bị đồng nghiệp trong đội tôi bắt giữ, đứng trước di ảnh của tôi dập đầu tạ lỗi.

Mà Chu Hựu không biết có phải vì di chứng của việc khám nghiệm thi thể tôi trước đó ảnh hưởng khiến anh ta không thể cầm dao giải phẫu lên được nữa.

Anh ta quỳ xuống trước bản báo cáo khám nghiệm tử thi của tôi, chĩa dao giải phẫu vào bản thân, bắt chước vết thương của tôi, tự cắt từng nhát dao một.

Mỗi lần cắt, anh ta đều tự nói với bản thân rằng.

"Nam Nam, anh xinh lỗi."

"Hãy để anh đi cùng với em."

"Thì ra lúc đó em đau như thế này... Anh có lỗi với em."

Tôi lơ lửng và biến thành một cơn gió, thổi bay bản báo cáo khắp sàn.

Anh ta gọi tên tôi và nhấc từng tờ lên.

Tôi lại tiếp tục thổi.

Anh ta lại nhặt nó lên.

Sau đó tôi ngừng di chuyển và nhìn anh ta dùng dao đâm bản thân.

Anh ta hỏi tôi: "Nam Nam, em có ở đó không?"

Tôi không di chuyển.

Anh ta hét tên tôi như điên.

Không giống với tôi, gia đình anh ta rất yêu anh ta.

Họ đến thăm đúng lúc thấy anh ta đang nổi điên, nhanh chóng giữ anh ta lại để cầm máu.

"Đây không phải là lỗi của con."

"Đó là số phận của cô ấy."

"Con phải sống tốt."

Chu Hựu khóc lóc thảm thiết, vẫn luôn gọi tên tôi.

Giống như trước khi tôi chết, liên tục gọi tên anh ta.

Sau đó Chu Hựu từ chức ở viện pháp y và quay về khu nhà mà anh ta ở khi còn trẻ.

Anh ta vẫn gọi tên tôi khi rời đi. Nhưng tôi không bao giờ đáp lại anh ta nữa.

Sau đám tang, tôi nhìn thấy ba tôi, người đã mất nhiều năm, đang dang tay ra đón tôi một cách trìu mến.

Chỉ mong ở kiếp sau.

Tôi có thể bay lên giữa những đám mấy, bay tự do theo gió suốt cuộc đời.

                             [HOÀN TOÀN VĂN]

-------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu