Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khởi công xây dựng thuỷ lợi, cần dân chúng hợp sức rất nhiều.

Có tin đồn nhảm nhí truyền bá, nói chuyện hao tài tốn của này là ta mê hoặc Hoàng thượng làm, không phải vì trị nạn úng, mà là để về sau ta thưởng ngoạn khi nam tuần.

Sau khi Cảnh Dao tố giác chuyện Lưu Cơ và Trịnh Hân Du, đã không còn qua lại với nàng ta. Mất tin tức, mới khiến cho Trịnh Hân Du lợi dụng sơ hở làm chuyện dơ bẩn trả thù ta.

Tiếng đồn ngày càng khó nghe, có người còn gọi ta là "Yêu hậu", nói ta hại nước hại dân.

Thánh nữ và Yêu hậu, đây là thứ cuối cùng nàng ta có thể lợi dụng.

Khi Gia Ý nói những tin đồn này cho ta, Tiêu Hoài Tín đang đứng dưới mưa bỗng dưng quỳ xuống đất.

Ta nghe gió thoảng mưa rơi ngoài hiên, xuyên qua màn mưa không nhìn rõ khuôn mặt đang cúi xuống của hắn, chỉ nghe thấy giọng hắn đầy khẩn thiết: "Bình dân áo vải, tầm nhìn thiển cận, sao biết hoàng hậu là người lòng dạ rộng lớn, làm chuyện lớn có lợi cho muôn đời."

"Lời ra tiếng vào không nên nghĩ nhiều, nương nương sắp sinh, đừng nóng giận tổn thương thân thể."

Ta khẽ giơ tay, để hắn đứng dậy.

Đã lâu ta không nhìn kỹ gương mặt của Tiêu Hoài Tín.

Ta vẫn còn nhớ rõ, khi niên thiếu hắn rất thích cười, cây giáo mạ vàng nặng trăm cân hắn có thể vung cao hai trượng bằng một tay, chỉ để đưa cho ta một giỏ đầy táo xanh.

Cũng không biết từ khi nào, hắn trở nên ít nói, thường xuyên cau mày. Bất cứ khi nào ánh mắt bọn ta gặp nhau, hắn dường như luôn muốn nói với ta điều gì đó, nhưng hắn lại trầm mặc đến đứng ở nơi ta không thể nhìn thấy.

Canh giữ, chỉ lặng lẽ canh giữ. Hắn giữ mình thành một người cô độc, không một lời than vãn.

Tuyết rơi gió mạnh, nắng mưa thất thường, hắn đều chịu đựng, chỉ là trong lòng phải vất vả biết bao.

Lúc ta trở về hắn nói một câu không đầu không đuôi với ta: "Chuyện cũ không thể quay lại. Bây giờ thần rất tốt. Về sau sẽ càng tốt."

Thật ra ta rất muốn gọi hắn một tiếng "Hoài Tín ca ca" như khi còn nhỏ.

Chỉ là không thể.

Vì vậy, chỉ có một chữ "Ta", che đậy tất cả những tiếc nuối.

Ngày ta lâm bồn, phi tần đứng kín một phòng. Cách bình phong, ta có thể nhìn thấy Trịnh Hân Du bày ra khuôn mặt không mấy vui vẻ.

Hết thảy đều thuận lợi. Khi tiểu công chúa sinh ra, ta còn tỉnh táo, đặt tên cho nàng là Hi Hoa, cũng hỏi ý Tề Kha ban cho nàng một phủ công chúa giống như Húc Hoa.

Thích Kha nắm lấy tay ta, ánh mắt có chút mơ hồ. Hắn khéo léo từ chối ta, lý do là gần đây lời đồn về ta rất nhiều, muốn ta yên lặng thời gian sau lại nói.

Hắn thà tin ta là yêu hậu, giống như trước nay hắn mù quáng tin Trịnh Hân Du chính là thánh nữ.

Mặc dù nàng ta có những ý tưởng kỳ quái khiến người khác chú ý như "Nô tài cũng là người, cũng được đối xử bình đẳng" linh tinh, nhưng với nước với dân thì chưa làm được gì.

"Hoàng Thượng, đã là lời đồn đãi, hà tất gì phải tin?" Từ Tố Tố bước lên nói thay ta.

Cảnh Dao cũng hùa theo: "Nếu Hoàng Thượng không đáp ứng chuyện của Hoàng hậu nương nương, chẳng lẽ chứng minh những lời đồn kia là thật. Chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn vì vài lời đồn, lạnh nhạt Hoàng Hậu nương nương sao?"

Trịnh Hân Du thật sự không có gì để nói, sau một lúc lâu mới viện ra một cái cớ: "Hoàng Thượng, mấy tháng trước mới vừa xây kênh đào, tạm thời cũng không dư tiền xây phủ đâu!"

Cảnh Dao cười duyên một tiếng, lại lần nữa chắn trước Tề Kha: "Có thể thấy được Trịnh tần tiến cung muộn, không hiểu rõ chuyện xưa. Ngay cả phủ của công chúa Húc Hoa năm đó, nói trắng ra cũng do phủ Quốc công xây nên. Hiện giờ thêm một tiểu ngoại tôn nữ, chẳng lẽ Tiết lão quốc công có thể nhất bên trọng, nhất bên khinh sao?"

Từ Tố Tố kẻ xướng người hoạ: "Theo như thần thiếp, không bằng đặt phủ công chúa Hi Hoa ở cạnh mẫu gia thần thiếp đi. Nơi đó tuy xa hơn phố Thiên Tử, nhưng trong phủ có giáo trường lớn, để Hi Hoa đi theo phụ thân thần thiếp luyện võ từ nhỏ, giữ thân thể khỏe mạnh."

Ta cười nói: "Một tiểu nha đầu thôi, nào có đạo lý để Trấn Quốc đại tướng quân dạy võ cho."

Từ Tố Tố ngồi xuống bên cạnh giường ta: "Hi Hoa không chỉ là đích nữ của Hoàng Hậu nương nương, mà còn là cháu ngoại của Quốc công gia, cháu gái ruột của Tiết Tể tướng. Phụ thân thần thiếp có thể dạy võ cho tiểu công chúa tôn quý như vậy, là vinh hạnh của ông ấy."

Ta thấy Tề Kha hơi xuất thần, ta hy vọng hắn cũng có thể nhớ những điều này: Ta là đích nữ phủ quốc công, là muội muội của Tiết Tể tướng đứng đầu quần thần.

Mà chúng phi tần hậu cung càng thân thiết với ta hơn so với hắn và Trịnh Hân Du.

Ta là hoàng hậu một nước.

Là Hoàng hậu hắn không thể lay động.

Ta vỗ mu bàn tay Tố Tố, nhẹ nhàng nhìn Trịnh Hân Du.

Hắn có thể vì ngươi mà vứt bỏ tình cảm với hoàng hậu, nhưng không biết có thể vì ngươi mà bỏ cả hậu cung hay không? Có thể từ bỏ quyền lực và phú quý hay không?

Nhưng phản ứng của Tề Kha, lại ngoài dự kiến của ta.

"Không thể như thế" hắn nhìn ta chăm chú, cặp mắt kia phút chốc sáng ngời như khi còn ở Đông Cung. "Nếu hạ quyết tâm muốn xây, trẫm đương nhiên nên tự mình đốc thúc. Học văn học võ, cũng nên do trẫm dạy."

"Những năm này hoàng hậu khổ sở rất nhiều, đã đến lúc trẫm nên làm thay hoàng hậu một số chuyện."

Khi Trịnh Hân Du phất tay áo bỏ đi, ánh mắt đã long lanh nước mắt, có lẽ là vì nàng ta không ngờ rằng Tề Kha sẽ cúi đầu trước ta.

Ta đoán nàng hiểu lầm, chắc nàng ta nghĩ là do trong lòng Tề Kha vẫn còn có ta.

Ta cảm thấy Tề Kha chỉ đang cân nhắc lợi hại thôi. Nhưng ta nghĩ Trịnh Hân Du không thể hiểu được, suy cho cùng, trong mắt nàng ta, không có gì trên đời quan trọng bằng tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro