Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi có nuôi một con husky, nhưng nửa đêm nó hay xổng chuồng đi phá làng phá xóm.

Vào sáng sớm hôm ấy, có người đau khổ gọi cho tôi, anh ấy lịch sự hỏi: "Xin chào, cho hỏi có phải cô nuôi một con chó tên Pants không?"

Đang ngủ say sưa thì bị đánh thức, tôi nhíu mày, ngữ khí có chút hung hăng nói: "Hả? Ừ, có chuyện gì vậy?"

Anh ấy nói: "Cô có rảnh không? Bây giờ nó đang ở nhà tôi."

1.
Ai đang ở nhà ai cơ?

Tôi mấy vài giây để sắp xếp lại thông tin, sau đó lập tức bật dậy kiếm từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài để xác nhận sự thật này.

Con chó của tôi bỏ chạy rồi.

Trong lúc tôi đang say giấc nồng thì nó đã tự mở ra cho mình một cánh cửa mang hào quang của sự sống.

Người bên kia đã liên lạc với tôi nhờ vào thông tin được viết trên vòng cổ của con chó và nhắn địa chỉ cho tôi.

Nhà của anh ấy ở cùng khu với tôi.

Ba giờ sáng, tôi ra ngoài tìm con chó.

Những cơn gió buổi sớm mùa thu làm tôi rùng mình, tôi chỉ mới sống ở khu này được vài ngày, đi hết toà nhà này tới toà nhà khác làm tôi cảm thấy bị hoa mắt chóng mặt.

May mắn là người bên kia tính tình rất tốt, kiên nhẫn hướng dẫn tôi tìm đường trong phần chia sẻ vị trí.

Sau khi đi lòng vòng một hồi với cảm giác tội lỗi, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy bóng lưng một người đang đứng chờ dưới đèn đường.

Thấy khoảng cách trên bản đồ mỗi lúc một gần, tôi chắc chắn rằng người này chính là người đang đợi tôi.

Vì vậy, tôi thong thả chạy tới phía trước, ngay lúc này anh ấy cũng quay đầu lại.

Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi đột ngột dừng lại rồi tròn mắt ngạc nhiên, tôi sững sờ vài giây trước khi từ từ bước tới.

Sao lại là anh ấy?

Người kia xem vị trí được chia sẻ trên điện thoại, sau đó ngập ngừng hỏi: "Cô là chủ của Pants phải không?"

"A..." Tôi vẫn còn kinh ngạc, "tôi là...."

Mẹ kiếp, nạn nhân đen đủi của husky nhà tôi thế mà lại là nam thần hồi cấp ba tôi thầm thương trộm nhớ!!!

2.

Tôi không mong sẽ được gặp lại Thịnh Giai Viễn theo cách này.

Sau kì thi tuyển sinh đại học, đã vài năm rồi chúng tôi chưa gặp nhau, tôi rất ngạc nhiên và vui mừng khi gặp lại anh ấy.

Đáng tiếc là dường như Thịnh Giai Viễn chẳng có ấn tượng gì về tôi.

"Con chó đang ở nhà tôi." Anh chỉ căn nhà phía sau, lịch sự nói: "Xem thử có phải của nhà cô không?"

Một chậu nước lạnh dội tôi về hiện thực, dập tắt sự quen thuộc trong đầu tôi.

Tôi ngượng ngùng cười cười: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi đã gây phiền phức cho anh rồi."

Kiềm chế sự kích động, tôi theo anh đi vào nhà.

Vừa bước vào cổng vườn, tôi đã thấy đội trưởng đội dỡ chuồng đang hoành hành.

Con chó ng.u ngốc chếc tiệt đó bị trói trong sân, giờ nó đang phụng phịu quay lưng về phía chúng tôi, hai móng nhỏ phía trước đang cặm cụi trên mặt đất.

Đất lẫn với cỏ vụn văng tung toé, rơi xuống trước mặt tôi.

Coi như tôi chẳng còn mặt mũi gì nữa cả.

Tôi xấu hổ chạy đến chỗ nó, cởi dép ra, dùng tốc độ nhanh đến mức con chó không kịp trốn mà oánh nó, tôi nghiến răng nghiến lợi chửi thầm: "Chó ngốc này! Chán sống rồi phải không? Phải không?"

Con chó giật mình ngơ ngác nhìn tôi, đúng lúc tôi định oánh cái thứ ba thì Thịnh Giai Viễn chạy tới, lặng lẽ giải thích sau lưng tôi: "Cái đó... Xin lỗi, đây là chó nhà tôi..."

Tay cầm dép của tôi khựng lại, cùng lúc đó, một con husky thò đầu ra từ sau cánh cửa cách đó không xa.

3.

Tôi oánh nhầm chó thì xấu hổ vô cùng

Nam thần và chó nhỏ bị oan ngồi đối diện với tôi, tôi ấn "đứa con trai nổi loạn" đang ngồi bên cạnh mình, xấu hổ xin lỗi họ: "Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!"

Chó nhỏ của nam thần như muốn chửi lại tôi: "Áuuuuu..."

Sau đó Thịnh Giai Viễn liền chặn miệng nó lại: "Suỵt, đừng ồn ào, mọi người đều đang ngủ rồi."

Anh dịu dàng đến mức khiến trái tim tôi tan nát và càng khiến tôi thấy xấu hổ hơn.

Khi tôi bước vào phòng khách nhà Thịnh Giai Viễn, tôi mới biết anh tối nay anh đã trải qua trận chiến khốc liệt như thế nào.

Trong phòng khách tối giản nhà anh ấy, tất cả đồ vật hư hỏng đổ nát như vừa trải qua một vụ trộm vậy.

Tôi không còn mặt mũi nào để nhìn đống bừa bộn đó nữa, chỉ có thể cúi đầu xin lỗi: "Ngày mai anh xem trong nhà có gì bị hư hại, tôi sẽ bồi thường toàn bộ cho anh! Thật sự xin lỗi vì gây rắc rối cho anh như vậy."

Thịnh Giai Viễn xoa đầu chó nhỏ, nhìn một lượt xung quanh, có chút bất đắc dĩ lại có chút buồn cười, nói: "Chuyện này ngày mai chúng ta hãy nói. Cũng đã khuya rồi, cô về sớm nghỉ ngơi trước đi."

Tôi hiểu lời nói của anh ấy là muốn đuổi khách đi, đã muộn thế này rồi mà chó của người khác lại đến nhà mình làm ầm ĩ như vậy.

Nếu là tôi thì tôi cũng chẳng thể nói chuyện với tâm trạng tốt được.

Vì vậy tôi cùng "con trai" đứng dậy: "Xin lỗi vì đã làm phiền anh! Ngày mai tôi sẽ liên lạc lại với anh sau."

Trước khi rời đi, chó của anh ấy đột nhiên nhảy khỏi ghế sofa, dường như nó không muốn chia tay với Pants của tôi.

Hai đứa nó quấn quýt lấy nhau, tôi siết chặt sợi dây xích làm từ miếng giẻ trong tay và rít qua kẽ răng: "Pants! Mau đi thôi!"

"Tiểu Nghi, không được! Mau lại đây!"

Khi Thịnh Giai Viễn gọi "Tiểu Nghi", tôi đã rất sửng sốt, đến khi thấy chó nhỏ của anh ấy ngập ngừng quay đầu bỏ đi, tôi mới phản ứng lại.

Tiểu Nghi là tên con chó của anh ấy.

Còn tên tôi là Chu Hướng Nghi, nhũ danh là Tiểu Nghi.
__________________________________
Càng nhiều vote+bình luận thì ra chương mới càng nhanh ạ 🫶🏻
Theo dõi page "Deadline không dí tôi, là tôi dí deadline" để đọc chương mới sớm nhất nhé!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro