1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Trọng sinh rồi, thuê phải một căn nhà m.a ám?

Lúc Diệp Linh tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang nằm trên giường trong ký túc xá, nơi cổ tay còn ẩn ẩn truyền đến sự đau đớn.

"Mình còn chưa c.hết sao? Sao lại ở chỗ này." cô nghi hoặc ngồi dậy.

Sau đó kinh hoàng phát hiện, trên chiếc ghế bên cạnh giường mình có đặt một chậu nước đỏ lòm, trong nước còn còn tỏa ra mùi m.áu tươi nồng đậm.

Diệp Linh vội vã nhấc cánh tay từ trong chậu nước ra ngoài, chỉ thấy trên cổ tay xuất hiện một vết thương dữ tợn.

Là dấu tích của việc c.ắt cổ tay.

Cô mau chóng lục tung ký túc xá tìm một bình Vân Nam Bạch Dược, bôi lên vết thương cầm m.áu, sau đó tìm một chiếc tất lưới quấn tạm quanh vết thương.

Sau khi cầm máu xong, cô chạy đến trước tấm gương trong nhà vệ sinh quan sát dáng vẻ hiện tại của bản thân.

Không sai, đây chính xác là xuyên không rồi.

Thiếu nữ trong gương tóc dài đến eo, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy, tuy rằng đã đeo một cặp kính dày nhưng vẫn không thể che lấp đi được dung mạo tuyệt sắc.

Kiếm lời rồi, trước đây tướng mạo Diệp Linh rất phổ thông, không ngờ hiện tại sau khi xuyên việt lại biến thành một đại mỹ nữ. Trong thoáng chốc Diệp Linh liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Chẳng qua, một cô gái xinh đẹp như vậy, vì sao lại t.ự s.át? Diệp Linh cố gắng suy nghĩ, rất nhanh đã từ ký ức của nguyên chủ tìm được đáp án.

Nguyên chủ và Diệp Linh cùng tên cùng tuổi, năm nay đều 20, lúc trước đang học năm 3. Nguyên chủ mặc dù rất xinh đẹp nhưng lại không hề ý thức được nhan sắc của bản thân, từ nhỏ đến lớn luôn rất tự ti.

Sau khi học lên đại học, nghèo khổ cộng với tính cách hướng nội, bị 3 nữ sinh khác cùng phòng ký túc xá coi thường, sinh hoạt luôn độc lai độc vãng, không có bạn bè.

Gần đây trong nhà lại xảy ra truyện lớn, người mẹ yêu thương nguyên chủ nhất kiểm tra phát hiện ra bệnh ung thư giai đoạn cuối, bác sĩ nói dùng phương pháp truyền thống trị liệu đã không còn tác dụng. Nếu muốn chữ được chỉ có thể dùng 120 vạn mua một mũi tiêm kháng ung thư.

120 vạn, một gia đình phổ thông làm lấy từ đâu ra được.

Bởi vì việc này, anh trai nguyên chủ vốn định cuối năm kết hôn đã bị bạn gái bỏ rơi rồi. Phụ thân cũng vì lo nghĩ mà một đêm trắng đầu.

Nguyên chủ muốn đi tìm một công việc, giúp gia đình giảm bớt gánh nặng, kết quả sau hai tháng chật vật, cho dù cũng cũng tìm được công việc, nhưng lại bị bắt nạt đến nỗi phải nghỉ việc.

Lúc này, nguyên chủ mới nhận ra bản thân vô dụng đến mức nào.

Trong một phút nghĩ không thông liền t.ự s.át rồi.

Thật là một cô gái ngốc nghếch, Diệp Linh thấy vô cùng đáng tiếc cho nguyên chủ.

Nếu cô đã xuyên vào thân thể này, vậy cô nhất định sẽ sống tốt thay phần nguyên chủ, không chỉ tiếp tục thay nguyên chủ gánh vác trách nhiệm kiếm tiền chữa bệnh cho mẫu thân.

Đối với Diệp Linh mà nói, kiếm tiền quả thực là một việc vô cùng đơn giản.

Chẳng qua hiện tại cô không có nhân mạch, nếu muốn trong thời gian ngắn kiếm được 120 vạn, quả thật có chút khó khăn. Đột nhiên Diệp Linh nảy lên một chủ ý, chính là mở phát sóng trực tiếp đoán mệnh.

Nghĩ đến đây, cô liền lập tức bắt tay vào làm.

Phát sóng trực tiếp tại kỹ túc xá chắc chắn là không ổn, đầu tiên cần phải thuê một căn phòng. Trước mắt, trong tay Diepj Linh chỉ có 1000, chỉ có thể thuê một căn phòng giá rẻ.

Diệp Linh dùng điện thoại tìm kiếm một vòng trên mạng, cuối cùng tìm được một căn phòng gần trường. Tiền thuê phòng 1000.

Đó là một căn phòng dưới mặt đất, ánh sáng không tốt, nhưng rộng 80 mét vuông, có phòng khách, phòng ngủ, nhà vệ sinh. Trong nhà cũng có đủ tủ lạnh, điều hòa, nóng lạnh, wifi.

Sau khi tìm được phòng, Diệp Linh ngay buổi chiều hôm đó liền đi xem phòng.

Chủ nhà là một người phụ nữ trung niên khoảng 50 tuổi, lúc nhìn thấy Diệp Linh, cả khuôn mặt đều lộ ra nụ cười vui mừng, Người phụ nữ thân mật kéo lấy tay của Diệp Linh.

"Cô gái, lần này cháu gặp may thuê được một căn phòng vừa to vừa rẻ rồi, bình thường những kiểu phòng như thế này, xung quanh đều có giá thuê 3000 trở lên."

Diệp Linh tỏ ra rất bình thản:

"Dì à, cho cháu xem qua phòng trước đi."

"Được, không vấn đề."

Người phụ nữ dẫn Diệp Linh xuống căn phòng dưới lòng đất, dùng chìa khóa mở cửa. Khoảnh khắc cửa được mở ra, Diệp Linh lập tức cảm nhận được một cơn gió lạnh lẽo quỷ quái đập thẳng vào mặt. Căn phọng tăm tối giống như một cái miệng hố sâu không thấy đáy, nhe nanh múa vuốt như muốn ăn tươi nuốt sống con người.

Đây nếu như đổi thành một cô gái bình thường, đoán chừng nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ chạy mất.

Người phụ nữ nhanh chóng bật đèn lên.

Bà soi đèn đi vào bên trong.

"Chỗ này tuy là ánh sáng không tốt, nhưng mà rộng rãi sạch sẽ, hợp để mấy cô gái nhỏ ở nhất. Cháu nhìn những đồ gia dụng trong nhà đi, đều là đồ mới đấy."

Diệp Linh đi theo sau lưng người phụ nữ tiếp vào trong nhà, đảo mắt nhìn quanh đánh giá căn phòng một lượt. Cuối cùng cười híp mắt nói:

"Dì à, dì để giá 600 cháu lập tức thuê phòng."

Người phụ nữ cho thuê phòng vừa nghe, khuôn mặt phút chốc trở nên biến sắc.

"600? Cô gái nhỏ à, cháu nói đùa gì vậy?"

"Phòng này của dì rộng những 80 mét vuông, đồ đạc đầy đủ. 600? Cháu đi khắp khu xung quanh trường học này cũng không thuê được căn phòng nào với giá đấy đâu. Cô gái nhỏ à, cháu thật sự không biết tốt xấu. Dì là thấy cháu con gái một mình ra ngoài sống không dễ dàng, mới cho cháu thuê căn phòng này giá rẻ như vậy."

Diệp Linh cười tủm tỉm, chỉ lài ánh mắt lại ánh lên một tia lạnh lẽo:

"Dì à, dì cũng không thể chỉ nhìn cháu là một cô gái trẻ mà hố cháu như vậy nha. Đây không phải là hiếp người quá đáng sao?"

Người phụ nữ chấn kinh:

"Cháu có ý gì?"

"Cháu có ý gì chẳng lẽ trong lòng dì còn không rõ sao?"

Ánh mắt người phụ nữ thoáng có chút chột dạ, nhưng vẫn cứ cứng miệng:

"Tôi có gì mà rõ với không rõ?"

"Căn phòng này của dì đã từng có người c.hết đi?"

Khuôn mặt người phụ nữ nháy mắt trở nên trắng bệch.

"Cô... Cô đùng có mà nói hươu nói vượn." Thế nhưng biểu tình của bà ta đã bán đứng tất cả.

Diệp Linh thong thả đi tới trước tủ lạnh.

"Lúc trước t.hi t.hể là được dấu trong này đúng không?" Cô mở cửa tủ lạnh, một luồng khí lạnh từ trong bay ra ngoài, "T.hi T.hể của cô gái bị bạn trai phân thành 1020 mảnh, lấp đầy cái tủ lạnh này."

Cô nghiêng đầu câu môi hỏi: "Cảnh tượng đó dì chắc chắn là cả đời khó quên đúng không?"

Người phụ nữ dường như đang hồi tưởng lại tình cảnh tám tháng trước, nhũn chân thiếu chút nữa ngã xuống đất. Trong ánh mắt bà ta ngập tràn sự sợ hãi:

"Cô rốt cục là ai?"

Lúc đó ảnh hưởng của vụ án này quá kinh khủng, lại phát sinh ở gần trường học, phía cảnh sát vì không khiến cho sinh viên khủng hoảng, nên đã giữ bí mật tin tức này.

Đồng thời cũng cũng ra quyết định, căn nhà m.a q.uỷ này trong vòng 3 năm không được phép cho sinh viên thuê.

"Tôi chỉ là một khách thuê phòng bình thường thôi."

Khách thuê phòng bình thường? Bỏ đi.

Người phụ nữ cho thuê phòng thỏa hiệp một chút:

"600 ít quá, 800 đi."

"Dì à, 600 không ít đâu."

Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Linh nhìn thẳng vào người phụ nữ:

"Sau khi căn phòng này xảy ra chuyện, dì lại lần lượt cho 2 đôi vợ chồng thuê, đôi vợ chồng vốn đang yêu thương nhau, sau khi chuyển đến đây, chẳng qua mấy ngày tình cảm đã rạn nứt rồi, có thiếu chút nữa náo đến nỗi m.ất m.ạng."

"Căn phòng này của dì trừ tôi ra, làm gì có ai có thể ở được nữa."

Người phụ nữ dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn Diệp Linh, cô nói đúng hết toàn bộ rồi, nhưng bà ta vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định.

"700."

"600. Dì không cho tôi thuê cũng chỉ có thể để không thôi."

"Hơn nữa, dì à, tôi có thể ở đây bảo đảm, hai năm sau căn phòng của dì sẽ bình thường trở lại. Thế nên dì chỉ có lãi chứ không lỗ đâu."

Người phụ nữ hai mắt sáng lên.

"Thật sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu