Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn cùng phòng nói rằng bạn trai của cô ta là người đứng đầu trong bốn đại công tử ở Giang Thành, thái tử gia của Giang Thành.

Đánh nhau vì cô ta, đưa cô ta đi đua xe, ngay cả khi cô ta muốn những vì sao trên trời, anh ấy sẽ sẵn sàng lấy chúng xuống cho cô ấy.

Tình yêu của họ điên cuồng và nóng bỏng.

Hai người bạn cùng phòng nhìn nhau chằm chằm, cảm thán: "Trời ạ, lãng mạn quá, may mắn thế nào mới gặp được bạn trai như vậy?"

"Đây không phải là tình yêu ngọt ngào mà mọi người ghen tị sao?"

"Tôi nghe nói rằng bốn vị đại thiếu gia ấy không dễ hòa đồng, nhưng anh ấy lại yêu cậu nhiều đến vậy, Mạn Mạn thật là hạnh phúc quá đi thôi !”.

Từ Mạn cười vui vẻ: “Đó chỉ là việc cỏn con thôi, tụi mình còn thường ân ái hơn thế nữa, à mà đúng rồi, anh ấy bảo lát nữa sẽ mời mọi người đi ăn cơm.”

Hai người bạn cùng phòng ánh mắt sáng lên, "Thật sao? Bốn vị đại thiếu gia đều sẽ tới sao?"

"Đương nhiên, chúng tôi thường xuyên tụ họp vui chơi với nhau. Đường An, cô cũng sẽ tới chứ?"

Tôi thích thú lắng nghe hồi lâu, cuối cùng mới có cơ hội nói: "Cô nói bạn trai cô là thái tử gia của Giang Thành, Giang Hành?"

Từ Mạn rất đắc ý, "Đúng vậy, chính là anh ấy!"

Tôi thật sâu nhìn cô ấy một cái, "Anh ấy không phải người như vậy."

Giang Hành mặc dù nổi tiếng, nhưng những người bên ngoài vòng tròn không biết rằng anh ta là một người đàn ông trưởng thành, ổn định và biết kiềm chế.

Hưởng sự giáo dục tử tế của gia đình không cho phép anh làm được những điều bất thường đó.

Những gì Từ Mạn nói không chỉ anh ta, mà ngay cả ba người anh em của anh ta cũng chưa làm thế bao giờ, đua xe đánh nhau càng không.

Nhưng cô ta lại không nghĩ vậy.

Cô ấy chế nhạo tôi: “Làm dân tỉnh lẻ như cô thì cả đời không có cơ hội tiếp xúc với nhóm sang trọng quyền quý như thế này, không tin cũng là chuyện bình thường”.

Tôi muốn nói điều gì khác, một người bạn cùng phòng khác, Lê Hoan, đã cắt ngang chúng tôi.

"Mạn Mạn, đừng nói chuyện với một đứa mọt sách như cô ấy, cô ấy sẽ không hiểu đâu, chúng ta ra ngoài đi dạo đi."

Nhìn theo bóng lưng của hai người họ mà dần chìm trong suy nghĩ.

Mở điện thoại lên, tìm thấy hộp thoại của Giang Hành đầu tiên, tôi đã gửi một tin nhắn:

【Anh, làm việc xong chưa?】

Giang Hành trả lời một cách nhanh chóng.

Đầu bên kia là giọng nói trầm ấm của một người đàn ông, "Ngày đầu tiên đi học, em đã quen được chưa?"

"Không có việc gì, anh, gần đây anh có bạn gái sao?"

Đầu bên kia trầm mặc chốc lát, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ, "Em không phải là biết rõ nhất sao?"

Tôi đã ở bên anh ấy gần mười năm , chắc chắn rằng anh ấy luôn giữ mình trong sạch.

Xung quanh anh ấy không thiếu những người phụ nữ ưu tú, nhưng tôi chưa từng nghe nói rằng anh ấy đã có bạn gái.

Nhưng nếu không phải là Giang Hành, tại sao Từ Mạn lại nói như vậy?

Thanh âm khàn khàn của nam nhân lại từ trong ống nghe truyền đến: "Xuống đi, anh đang ở sân trường học của em."

Khi tôi đi xuống cầu thang, tôi nhìn thấy một chiếc Maybach trầm thấp đậu bên ngoài ký túc xá nữ từ xa.

Học sinh đi ngang qua sẽ nhìn lần thứ hai và đoán xem ai đang ở bên trong.

Tôi kéo mũ áo khoác lên che nửa khuôn mặt, rồi nhanh chóng ngồi vào ghế sau.

Khi xe nổ máy, tôi từ từ bỏ mũ ra và bắt gặp một đôi mắt đen láy.

Tôi cười nhìn anh: “Không phải anh nói hôm nay không có thời gian qua đây sao?”

Người đàn ông mặc vest và đi giày da giơ tay vuốt lại mớ tóc lòa xòa trên trán tôi, giọng nói lười biếng : "Đến đây để thăm vị hôn thê của anh! Làm sao thế, không thích à?"

"Không phải em không thích, chỉ là quá phô trương."

Anh ấy lại cười rộ lên

"Sợ cái gì? Cho bọn họ biết thân phận của em, bọn họ sẽ không dám khi dễ em nữa."

Tôi kinh hãi hét lên: “Đừng, đến lúc đó tôi sẽ không kết bạn được nữa, anh để sống yên ổn như thế nào trong bốn năm này?”

Giang Hành lần này không nói gì.

Anh giơ cổ tay lên xem giờ và nói: "Đi đi, họ đang đợi."

Những người mà anh ta đang nói đến là ba người khác trong Tứ đại thiếu gia của Giang Thành.

Những người này đã bỏ lỡ bữa tiệc khai trường của tôi và nói rằng họ sẽ tổ chức bù lại một bữa tiệc khai trường nhỏ cho tôi.

Tôi sẵn sàng đồng ý.

Khi xe chạy ra, tôi nhìn thấy Từ Mạn và Lê Hoan.

Khi chúng tôi đi ngang qua cô ấy, Từ Mạn chỉ liếc nhìn biển số xe rồi quay đi, tiếp tục nói chuyện với Lê Hoan.

Tự nhận là bạn gái của thái tử gia nhưng cô ấy thậm chí còn không biết xe của thái tử gia. Hấp dẫn thật đấy!

Sau khi trường học chính thức bắt đầu học kì, tôi lao vào học tập bận rộn.

Giang Hành nói rằng miễn là tôi có thể đáp ứng yêu cầu của anh ấy, tôi có thể trực tiếp làm thư ký của anh ấy sau khi tốt nghiệp.

Anh ấy muốn đích thân chào đón tôi đến công ty của anh ấy. Còn ai ngoài đại thiếu gia nhà họ Giang.

Anh ấy học hết cấp ba năm mười sáu tuổi, bị bắt ép ra nước ngoài từ năm mười tám tuổi và trở về nước ở tuổi 22. Bằng những thủ đoạn âm hiểm, anh ấy đã biến công ty Giang gia đang suy tàn thành một doanh nghiệp hàng đầu ở Giang Thành.

Những người làm việc với anh một năm sau khi rời đi đều có thể độc lập ở các công ty cỡ trung bình, chưa kể những người do anh ta đích thân đào tạo đều giỏi như thế nào.

Để giành được cơ hội ở bên cạnh anh ấy, tôi luôn chú ý đến thế giới bên ngoài và duy trì nhịp độ học tập ở trường học.

Tôi và Từ Mạn không giống nhau, ngoài chào hỏi khách khí ra, chúng tôi hầu như không có điểm gì chung để nói chuyện và làm bạn.

Vào một ngày nọ, Từ Mạn đã gọi tôi lại khi tôi đang chuẩn bị tập sách để đến thư viện học bài.

"Đường An, hôm nay bạn trai mời tôi mời mọi người ăn cơm, cô cũng đi cùng nha.”

Khi những lời từ chối đến môi tôi nhưng đột nhiên suy nghĩ lại nên vội chuyển chủ đề, "Được, Giang Hành cũng sẽ đi sao?"

Từ Mạn đắc ý hếch cằm, "Đương nhiên, không chỉ có anh ấy, còn có mấy người bạn của anh ấy nữa."

Lê Hoan nói thêm: "Nghĩa là cả tứ đại thiếu gia Giang Thành đều đến."

Có sự phấn khích không thể che giấu trong giọng nói của cô ấy.

Chỉ trong giây lát tôi đã nhận ra rằng cô ta đã chăm chút nhan sắc mình khá kĩ lưỡng, có vẻ là rất mong chờ buổi gặp mặt này nhỉ?

Một người bạn cùng phòng khác là Bái Thỉnh, cô ấy cũng khá nhút nhát.

Tôi gật đầu và đặt cuốn sách xuống "Vậy thì đi thôi.”

Lê Hoan đánh giá tôi: “cô cứ như vậy mà đi sao?”

Tôi đang mặc một chiếc áo phông và quần jean thường ngày, trông vô cùng đơn giản.

Lê Hoan rất là chán ghét, "Cô làm chúng tôi xấu hổ thật đó, chúng ta đến gặp ngươi các thiếu gia.Cô có chắc là sẽ ổn thôi nếu cô mặc quần áo giản dị như vậy nhỉ? Dù sao thì chắc cô cũng chỉ có hai bộ quần áo đàng hoàng có thể mặc ra ngoài phải không?”

Thôi đi, quần áo của tôi đều do Giang Hành tự tìm một người bạn thiết kế tùy chỉnh cho phù hợp với tôi đó.

Tôi chớp chớp mắt: “Tôi ăn mặc hơi xấu, không phải vừa tôn lên vẻ đẹp của Từ Mạn sao?”

Từ Mạn nghe vậy vội vàng chạy tới, kéo Lôi Hoan đi, giục: “Mau lên, anh ấy đã xuống lầu rồi.”

Tôi đi chậm ở cuối và gửi tin nhắn cho Giang Hành. "Anh, anh đang ở đâu?"

Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời: "Ở nước ngoài, bây giờ là bốn giờ sáng."

Tôi không dám nhắn tin làm phiền anh nữa.

Xuống tới cầu thang, Từ Mạn đứng trước xe vẫy tôi:  "Đường An, lại đây nhanh lên."

TÔI :....

Thoạt nhìn, tôi ngây ngốc.

Đây không phải là xe của Giang Hành sao?

Anh ấy đang ở nước ngoài, tại sao xe lại đến đây?

Tôi vừa định đi lên xem ai lái xe tới thì Lê Hoan đã túm lấy tôi.

"Đường An, cô làm sao vậy? Phụ lái là vị trí độc quyền của Mạn Mạn!"

Giang Hành có một tài xế riêng, và ghế lái phụ là ghế riêng của vệ sĩ, nhưng tại sao cô ta lại nói đấy ghế riêng của Từ Mạn.

Từ Mạn lúc này tỏ ra ân cần,

"Không có chuyện gì, Đường An, cô muốn ngồi phía trước cũng được, dù sao cô cũng chưa từng đi xe tốt như vậy, cho nên cũng có thể hiểu được."

Lê Hoan nhân cơ hội nịnh nọt, "Mạn Mạn, cậu tốt như vậy, khó trách Giang thiếu thích cậu đến thế !"
Từ Mạn ngượng ngùng cười: "Mau lên xe đi, đừng để bọn họ chờ lâu ."

Lúc Từ Mẫn mở cửa, tôi đã nhìn rõ người đàn ông ngồi ở ghế lái.

Đó thực sự là cháu trai của Giang Hành, Giang Trạch!

Đột nhiên tôi hiểu ra mọi chuyện.

Sợ bị nhận ra, tôi kiếm cớ chuồn mất.

Khi Từ Mạn và những người khác trở lại, ký túc xá vẫn còn năm phút để tắt đèn.

Cô ấy gõ vào bàn của tôi
"Đường An, ngươi hôm nay cô làm vậy là có ý gì? Tôi dẫn cô đi ra ngoài gặp bạn bè, cô viì cái gì không giữ thể diện cho tôi?"

Tôi hoàn thành bước chăm sóc da cuối cùng và sẵn sàng bò lên giường.

Từ Mạn lại ngăn cản tôi, "Đường An, tôi phải cùng ngươi nói chuyện!"

Lê Hoan phụ họa: "Đúng vậy a! Thái tử ở chỗ này cô còn dám lơ đi, cô làm vậy cho ai xem?"

Ta nhìn bọn họ, “Ai nói cho các cô biết người kia là Thái Tử Gia Giang Thành vậy ?”

Từ Mạn có lẽ không ngờ tôi lại nói như vậy, không thể tin được nhìn tôi: “Cô cho rằng Giang
Hành đang nói dối tôi sao?”

Tôi cau mày, "Không phải Giang Hành lừa dối cô."

Từ Mạn nhàn nhạt nổi giận, "Vừa rồi cô không nể mặt tôi cũng không sao, bây giờ còn vu oan
Giang Hành, Đường An, cô ghen tị với tôi sao?"

Tôi giật giật khóe miệng và hất tay cô ấy ra,

"Tin hay không tin thì tùy cô, người hôm nay là cháu trai của Giang Hành, không phải Giang thiếu gia."

Lê Hoan ở một bên cười ha ha, "Đường An, nực cười thật đấy, làm như cô đã thật sự nhìn thấy thái tử gia."

Lê Hoan càng cười to hơn, "Cô đang nằm mơ sao? Cô là con nhà quê, nói những lời này ra còn trong sợ trẹo lưỡi à?”

"Mạn Mạn, đừng lo lắng cho cô ấy, cô ấy chỉ ghen tị với cậu thôi."

Khi Từ Mạn nghe Lê Hoan nói điều này, sắc mặt của cô ấy liền tốt hơn rất nhiều.

Cô ta ngạo nghễ hất cằm lên: "Cô cứ chờ đi, tôi phát hiện ra hai ngày nữa Giang Hành sẽ đến trường học của chúng ta phát biểu, đến lúc đó để xem cô còn hống hách được không."

Lê Hoan vô cùng ngạc nhiên: "Vừa rồi sao không nghe bọn họ nhắc tới?"

Từ Mạn: “Anh ấy không nói cho tôi biết, nhất định là muốn cho tôi một điều bất ngờ, cậu thì làm sao biết được.”

Tôi nhớ những gì Giang Hành đã nói trong bữa tối lần trước, và quả thật có chuyện như vậy.

Tôi cười, “Vậy thì chờ tới lúc đó xem !”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro