[Zhihu] Người họ hàng nào trong gia đình khiến bạn ghê tởm? (P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ai cũng có  ít nhiều người thân ghét mình ở nhà. Người thân nào khiến bạn ghê tởm nhất?

---------------------------------------
Tác giả: Pops Cheese
Dịch: Một Nhành Hoa - "一个花枝"
----------------------------------------

Một đêm nọ, sau khi Tiểu Kiến - cháu trai của Lăng Kiều ở lại nhà tôi hai tháng, tôi và Lăng Kiều đã có cuộc cãi vã đầu tiên kể từ khi chúng tôi kết hôn.

Khi đó, tôi đang mở hộp thức ăn cho mèo do chuyển phát nhanh giao đến, tôi đã nói với Lăng Kiều rằng gần đây có vài chiếc quần lót đã biến mất một cách bí ẩn.

"Chiếc áo lót ren đen lần trước anh đi mua cùng em nay lại không tìm thấy, đây là lần thứ tư rồi, buổi sáng em phơi  nội y, buổi tối lại không tìm thấy."

"Mấy lần trước, em luôn cho rằng mình vô tình để lẫn trong quần áo khi thu đồ nhưng anh thấy đấy, quần áo của chúng ta đều được phơi trong phòng phơi nắng, không có chuyện bị gió thổi bay xuống lầu. Chúng bị mất rồi. Tất cả là đồ lót của em..."

Tôi thấy anh im lặng suốt, bèn chuyển hướng nói chuyện vào chủ đề chính:
"Nhắc mới nhớ, Tiểu Kiến năm nay mười sáu, mười bảy tuổi rồi? Ở chung với một đứa con trai đang tuổi dậy thì quá bất tiện cho đôi vợ chồng mới cưới như chúng ta. Tại sao anh không nói với chị gái mình, hay đơn giản là..."

“Tại sao?” Lăng Kiều đang cúi đầu quẹt điện thoại đột nhiên quay đầu nhìn tôi: “Em đang bảo Tiểu Kiến thu dọn đồ đạc rời đi sao?”

Lúc này tôi mới nhận ra nét mặt anh u ám hơn bao giờ hết, hóa ra từ nãy đến giờ anh im lặng lạ thường không phải để nghe tôi nói cho kỹ mà là vì những gì tôi nói khiến anh vô cùng bất mãn.
" Lâm Lan ! Sao tôi thấy, em đây là . .." Anh giơ tay, dùng đầu ngón tay chọc vào đầu tôi: "Nhỏ nhen!"

2.
Tôi và Lăng Kiều yêu nhau được hơn hai năm, chúng tôi kết hôn vào đầu năm. Phòng tân hôn là một căn hộ ba phòng ngủ có 90 mét vuông. Vì chưa có kế hoạch sinh em bé sớm nên chúng tôi đã biến phòng dành cho em bé thành phòng dành cho thú cưng của Chubby .
Chubby là chú mèo Gradient con màu vàng chân ngắn siêu dễ thương mà Lăng Kiều đã tặng tôi sau khi yêu . Mỗi ngày sau khi tôi và Lăng Kiều tan sở, nó sẽ chạy đến cửa đón chúng tôi.
Tôi thường ôm Chubby và làm nũng với Lăng Kiều, nói rằng tôi quá hài lòng với cuộc sống tự do của hai người một mèo này, không ai muốn phá hủy mối quan hệ ổn định này trước ba mươi tuổi.

Không ngờ, không lâu sau, chị gái của Lăng Kiều đã gọi điện thoại đến gửi con trai đến, Tiểu Kiến mới thôi học năm nhất trung học. Chị gái đã nhờ Lăng Kiều tùy tiện sắp xếp một công việc cho Tiểu Kiến trong xưởng gốm của anh ấy, là người học việc để học nghề hhay là người quản lý để giúp quản lý xưởng đều được. Nói tóm lại, cô ta chỉ giao đứa trẻ cho Lăng Kiều, cô ta  thực sự không thể quản được thiếu niên nổi loạn này nữa. Tôi có đôi lời phàn nàn về việc chị cho con nghỉ học,  tôi cảm thấy chị ấy suy nghĩ quá đơn giản về nghề gốm.

Trên thực tế, ngành gốm sứ có yêu cầu cực kỳ cao đối với năng khiếu nghệ thuật và kỹ năng của các học viên. Còn con trai chị ấy, thậm chí còn chưa học hết cấp ba, rõ ràng không có thiên phú và kỹ năng trong lĩnh vực này.

Không hài lòng chính là không hài lòng, nhưng đây là cháu trai của Lăng Kiều, tôi vẫn cố gắng làm một người mợ tốt.

Để chào đón Tiểu Kiến, Lăng Kiều và tôi đã thay đổi căn phòng được sắp xếp cẩn thận cho Chubby thành phòng ngủ dành cho khách, còn đặc biệt treo một bức tranh One Piece đóng khung trên tường mà không thiếu niên nào không thích.

Kết quả là đêm đầu tiên Tiểu Kiến chuyển đến, Chubby đã buồn bực khi lãnh thổ của mình bị người khác đoạt mất nên buổi tối thường xuyên chạy ra cào cửa. Vì vậy, Chubby đã làm phiền giấc ngủ của Tiểu Kiến, vào đầu giờ tối hôm đó, con mèo đã bị đuổi  đánh trong phòng khách. Tiểu Kiến hét lên muốn bóp cổ Chubby nhưng Chubby không những meo meo đáp trả không chịu thua kém mà còn dựa vào sự linh hoạt của mình để nhảy cẫng lên xung quanh Tiểu Kiến để khiêu khích.

Tôi đành phải sai Lăng Kiều bế thần Chubby vào phòng của chúng tôi để dẹp trận đầu tiên, lúc đó tôi chưa bao giờ tưởng tượng được sự xuất hiện của Tiểu Kiến sẽ mang đến tai họa như thế nào cho ngôi nhà của chúng tôi.

3.

Khi Tiểu Kiến mới đến, căn phòng tràn ngập mùi giày thể thao mà máy xông tinh dầu không thể che hết, quần áo mà hắn bỏ quên hoặc cố tình bỏ vào máy giặt một cách cẩu thả.

Tôi đã cố gắng hết sức để điều chỉnh trạng thái của mình bằng sự tự chủ và lý trí của một người trưởng thành nhưng sau một thời gian dài ở chung với nhau, tôi thấy rằng các tật xấu của hắn đơn giản là quá nhiều để liệt kê ra.

Ví dụ, thói quen vệ sinh cá nhân của hắn cực kỳ kém, hắn nhổ một ngụm đờm vào đĩa  sứ đựng xương trên bàn ăn ngay trong bữa ăn đầu tiên.
Một ví dụ khác là lấy đi số tiền lẻ trong nhà mà không hỏi trước, từ vài chục đến vài trăm, thậm chí có lúc còn trực tiếp tìm tiền trong ngăn kéo của tôi và Lăng Kiều trong phòng ngủ.

Kể từ khi hắn chuyển đến, tôi thường nghe thấy hắn la mắng đồng đội của mình khi chơi game vào lúc nửa đêm, từ ngữ của hắn thô tục trắng trợn đến mức Lăng Kiều và tôi, những người bị đánh thức bởi những lời mắng mỏ, không nói nên lời.

Có vài lần, tôi còn tận mắt nhìn thấy hắn dẫm lên đuôi của Chubby đang ngủ gà ngủ gật trong góc, Chubby hú lên đau đớn nhưng hắn nhún vai để đáp lại cái nhìn của tôi như thể hắn không liên quan gì đến chuyện đó. .

Thái độ của Lăng Kiều đối với những vấn đề này luôn có phần mơ hồ, anh ấy chỉ cố gắng giải quyết sự bất mãn của tôi với hắn khi trước mặt tôi.
"Là do đứa trẻ đã kết bạn xấu trước khi bỏ học, vì vậy mẹ nó đã yêu cầu nó thay đổi môi trường, cho nó thời gian và để nó thay đổi từ từ."

"Các nam sinh lứa tuổi này chơi với chó mèo hoàn toàn đều vì mục đích thu hút sự chú ý của người lớn, tuy rằng dùng không đúng phương pháp nhưng cũng không có ác ý, có thời gian anh sẽ nói chuyện riêng với nó!"

Sau khi nghe những lời nhận xét như vậy, tôi gần như tê liệt sau khi nghe, vì vậy tôi đã cố gắng giảm thời gian ở nhà càng nhiều càng tốt để tôi có thể không gặp họ mà không cần làm gì.

Không ngờ, trong vòng chưa đầy một tháng làm việc trong xưởng gốm, Tiểu Kiến suýt mất mạng vì đánh nhau. Vì tính khí nóng nảy, Tiểu Kiến không được lòng người trong xưởng. Hầu hết mọi người đều giữ khoảng cách với hắn phần vì hắn là cháu trai của Lăng Kiều, phần vì hắn đã được ông chủ Lăng Kiều ra mặt gửi gắm. Nhưng những người này không bao gồm Tiểu Giang, người đã vào công ty không lâu trước hắn.

Hai người trạc tuổi nhau, không hiểu sao lại trở thành kẻ thù, một đêm nọ, Tiểu Kiến thực sự cầm gậy bóng chày và chặn Tiểu Giang trong một con hẻm gần công ty.

Khi tôi và Lăng Kiều nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát và vội vã đến bệnh viện, Tiểu Kiến đã trợn tròn mắt vì co giật toàn thân . Theo các công nhân vệ sinh chứng kiến tại hiện trường, Tiểu Kiến là người đã dùng gậy bóng chày đánh vào tay trái của Tiểu Giang trước. Khi bác sĩ cấp cứu nói rằng Tiểu Kiến bị thương nặng, phán đoán ban đầu là xuất huyết nội sọ, tôi sợ đến mức tay chân bủn rủn, không thể tưởng tượng được nếu cậu ấy cứ như vậy biến mất thì hậu quả sẽ ra sao.

Mặc dù Lăng Kiều lúc đó bình tĩnh hơn tôi nhưng tôi sẽ không bao giờ quên anh ấy đã bật khóc như thế nào sau khi được y tá gọi đến để giúp đỡ  Tiểu Kiến đang co giật.

Đêm hôm đó, tôi như người mất hồn, chỉ nhớ mình đã liên tục lên xuống thang máy để thanh toán hóa đơn, đến các phòng ban khác nhau để lấy các loại báo cáo, trong đầu tôi chỉ toàn là nỗi sợ hãi. Cuộc sống quen thuộc có thể biến mất.

May mắn thay, sau một đêm được giải cứu, tính mạng của Tiểu Kiến đã qua cơn nguy kịch. Sau khi bác sĩ nói điều này, Lăng Kiều và tôi gần như đã ôm nhau khóc  trên băng ghế trong bệnh viện.

Sau khi trời sáng, chị  và anh rể Lăng Kiều vội vàng chạy đến bệnh viện, Lăng Kiều còn chưa kịp nói chuyện đã bị anh rể tát cho một cái: “Mới giao con trai cho mày được mấy ngày sao thành ra thế này? Mày là chú của nó như vậy sao? Mày để cho thằng nhỏ bị người khác đánh gần c.h.ế.t như vậy à?"

4.
Tôi không thể biết đó là xui xẻo hay may mắn của Tiểu Kiến, cả hai đều phải chịu trách nhiệm cho trận ẩu đả này, nếu họ muốn tiến hành tố tụng hình sự, Tiểu Kiến với tư cách là bên khiêu khích có thể chịu trách nhiệm chính.

Cũng may gia cảnh của Tiểu Giang khá tốt, bố mẹ Giang thấy Tiểu Kiến bị thương nặng nên tỏ thái độ bỏ qua mọi chuyện, cuối cùng dưới sự hòa giải của đồn cảnh sát, họ đã lựa chọn tự hòa giải. Sau khi gia đình Tiểu Giang mất một số tiền, Tiểu Giang cũng không đến xưởng làm việc nữa.

Nhờ còn trẻ, sức phục hồi khá tốt, Tiểu Kiến đã được xuất viện sau khi nằm viện hơn nửa tháng, người như được bơm đầy máu và bắt đầu chế độ hồi phục.

Trong thời gian Tiểu Kiến nằm viện, chỉ có chị gái của Lăng Kiều và Lăng Kiều thay phiên nhau chăm sóc hắn trong bệnh viện. Anh rể của Lăng Kiều ngoại trừ ngày tát Lăng Kiều lúc xảy ra tai nạn, anh ta chỉ xuất hiện một lần tại đồn cảnh sát khi thương lượng bồi thường với gia đình Tiểu Giang.

Vì sự việc này, tôi thực sự nhìn ra nguồn gốc của những thói quen xấu của Tiểu Kiến và tôi có ấn tượng xấu về gia đình ba người.

Sự thật đã chứng minh rằng tôi vẫn còn đánh giá thấp sự đen tối và hèn hạ của bản chất con người.
Đó là buổi sáng sau khi Lăng Kiều đi công tác, bởi vì phải bay sớm, Lăng Kiều rời khỏi nhà sau sáu giờ sáng. Vào bữa sáng, chỉ có tôi và Tiểu Kiến ngồi ở hai bên bàn ăn. Hắn nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi đột nhiên yêu cầu tôi mua cho hắn một chiếc tai nghe JBL.

Tôi sững sờ và không đồng ý ngay.

Thường thì hắn sẽ nói thẳng với Lăng Kiều rằng hắn muốn mua gì nhưng hôm nay hắn đột nhiên đòi hỏi tôi, và thứ đầu tiên hắn yêu cầu là chiếc tai nghe trị giá ít hơn một nghìn khiến tôi hơi ngạc nhiên.

Tiểu Kiến dường như nhìn thấu nghi ngờ của tôi, giả vờ thần bí: “Tối khuya con chơi game, mợ không muốn nửa đêm con ngồi ở phòng khách nghe huyên náo trong phòng của cậu với mợ nhỏ chứ?"

Nhìn thiếu niên thường xuyên thiếu ngủ, nụ cười trên gương mặt đầy mụn quá cường điệu, cụm từ "mợ nhỏ" khiến tôi liên tưởng đến chiếc quần lót mà tôi tìm không thấy trong khoảng thời gian này.

Khi tôi hiểu được ẩn ý ấy, toàn thân tôi như rơi vào hầm băng.

Xấu hổ, tức giận và ghê tởm, đủ loại cảm xúc ùa về trong lòng khiến tôi đông cứng tại chỗ.
Chubby đang gặm đồ chơi dường như đã phát hiện ra điều gì đó, bất ngờ lông xù nhảy lên đùi tôi, dùng mắt hổ trừng trừng Tiểu Kiến.

Lúc đó, tôi đã quyết định: không bao giờ để người này sống trong nhà tôi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro