1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.


Con hồ ly ở sở thú dưới sự quản lý của tôi đã chạy trốn mất. Đương nhiên phận nhân viên tôi đây đã bị đuổi việc.

Tệ hơn nữa, tôi còn bị chủ nhà đuổi cuốn gói ra đường vì không trả nổi tiền thuê nhà.
Tôi kéo theo vali buồn bã đi bộ trên đường.

Đột nhiên, một chiếc xe hơi màu đen sang trọng tiến tới gần tôi, dừng lại và hỏi:

"Xin hỏi, cô có phải là cô Lâm Du Du không?"

"Anh là ai?"

"Chuyện là thế này, biệt thự nhà chúng tôi đang tìm một bảo mẫu nuôi hồ ly, nghe nói cô vừa mới bị sở thú sa thải, cô có cân nhắc đến công việc này không?"
Tôi phớt lờ anh ta.

Sao mà lại có miếng bánh ngon như vậy rơi xuống đầu tôi được chứ.

Không lừa đảo thì cũng lừa gạt.

"Ông chủ tôi trả lương rất hài phóng, bao cả ăn và ở luôn."

Bước chân tôi vẫn đi không ngừng.

"Một triệu 1 tháng đó nha ~"

Bước chân tôi chợt dừng lại.

Tôi nhìn anh ta với vẻ mặt nghi ngờ.

Một triệu có khi đủ nuôi tôi và "con trai" tôi cả năm ấy chứ.

Kết quả là, sáng sớm ngày mai, tôi đã được đưa về biệt thự.

"Anh Trang còn đang ngủ, cô cứ làm quen xung quanh dần đi."

Tài xế chở tôi đến dặn dò rồi rời đi luôn.

Đơn giản là làm quen môi trường làm việc mới thôi mà.

Biệt thự này rộng thật đấy, cho nên xung quanh yên tĩnh như gà.

Tôi đi dáo dác xung quanh nhưng không thấy con hồ ly nào trong miệng tài xế cả."

"Cục tác cục tác"

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. Tôi quay người lại thì thấy trong tay hắn là thằng "con trai" tôi.

"Con gà này của cô à?"

Người đàn ông dựa người vào tường, áo ngủ phanh rộng, để lộ những thớ cơ săn chắc. Có vẻ là anh ta mới ngủ dậy nên đầu tóc rối tung, đôi mắt mờ mịt, vệt đỏ nhạt ở khóe mắt khiến anh chàng này trông rất giống một loại động vật nào đó.
Trông có vẻ là một người sắc sảo.

Đợi đã, sao gương mặt này trông quen thế nhỉ?

Tôi chăm chú nhìn kỹ hơn.

Ôi mẹ ơi, sốc quá đi.

Đây không phải là ảnh đế mới hot Trang Bạch sao?

Tôi đây có được tính là được người nổi tiếng tuyển dụng không?

"Ôi, anh là anh Trang à?"

"Ừm. Cô có phải là bảo mẫu thú ý mới được gọi đến không?"

"Đúng đúng, tôi tên là Lâm Du Du."

Tôi đưa tay ra. Anh ta nhìn tôi và mỉm cười bí ẩn. Tay đưa ra nhẹ nhàng giữ tay tôi lại.

"Đến làm ngày đầu tiên đã mang theo một món quà. Thật là lịch sự."

Anh giơ con gà rutin trắng trên tay lên cho tôi nhìn.

Giọng điệu có hơi khó chịu:

"Chỉ là trông nó hơi gầy tong một chút, nhưng không sao, tôi không kén miệng đâu."

"Ồ, không phải quà đâu anh à, đây là con trai tôi."

"Hả?"

"Con trai?"

"Đúng vậy, nó tên là Béo. Tôi hỏi tài xế rồi, anh ta nói nhà anh có chỗ nuôi gà."

Anh ấy nhìn con gà trong tay tôi với ánh mắt phức tạp. Cơ mà khong biết có phải ảo giác của tôi không, hình như tôi đã thấy anh ấy nuốt nước bọt!?

Tôi vô thức ôm chặt thằng Béo hơn.

Trang Bạch đã thêm tôi trên Wechat, tôi lướt nhanh và hít một hơi thật sâu.

Gà nướng muối ớt, gà luộc, gà rán, gà sốt mắm tổi, gà sốt cay, ...

Ôi mẹ ơi, anh ta ăn gà bảy ngày một tuần, hơn nữa thực đơn còn không trùng nhau!

Phía sau biệt thự có một cái chuồng gà, có đủ loại gà trong đó.

Sau khi ăn xong món gà tôi làm, Trang Bạch hết lời khen ngợi tay nghề của tôi.

Anh ấy đề nghị tôi hãy làm đầu bếp riêng của anh ấy.

Không có vẻ gì là sẽ đề cập đến việc nuôi hồ ly cả.

"À mà anh này... không phải là anh thuê tôi tới đây để chăm sóc hồ ly sao?"

"Hồ ly? Ồ đúng rồi, chúng nó chạy ra ngoài chơi rồi, chắc chưa về ngay đâu."

Đúng là người giàu, hồ ly nuôi trong nhà cũng được phép ra ngoài chơi bời nữa.

Vì không có con hồ ly nào để chăm lúc này cả nên tôi đành phải theo anh ấy đến trường quay.

Đêm hôm đó, khi đang say giấc nồng, tôi bị Trang Bạch kh. ủng b. ố bằng hàng loạt những cuộc gọi liên tiếp nhau.

"Tôi muốn ăn thịt gà ..." Giọng anh nghe có vẻ hơi suy yếu.
...

Hai giờ sáng? Anh gọi tôi chỉ vì anh muốn ăn thịt gà? Đùa tôi đấy à!

"Nhanh lên, làm ơn mà."

Trang Bạch khịt mũi, giọng khàn khàn đầy ẩn nhẫn.

Tôi phải hậm hực mau chóng mặc quần áo, đi đến trước cửa xe limousine bên cạnh.

"Cửa không khóa, vào đi."

2.

Cánh cửa mở ra, bên trong tối đen như mực.

Tôi mò mẫm tìm công tắc trên vách tường, chợt cảm thấy mu bàn tay lạnh buốt.

Tôi hét lên kinh hãi, bỗng bóng đèn vụt sáng lên.

Trang Bạch đứng ở trước mặt tôi, sắc mặt tái nhợt.

"Anh lạnh lắm à? Tại sao lại quấn nhiều chăn như vậy?"

Lúc này anh đang quấn chăn chặt quanh người, chỉ ló mỗi mặt ra bên ngoài.

"Chà, trời lạnh quá."

Tôi liếc nhìn những giọt mồ hôi đang nhỏ giọt trên trán anh.

Khóe miệng hơi co giật.

"Sao còn đứng yên? Làm nhanh lên."

"Anh muốn ăn loại gà gì?"

"Loại nào cũng được, càng nhanh càng tốt."

Khi tôi nấu xong con gà, quay lại thì thấy anh ấy đã cuộn tròn trên giường và ngủ thiếp đi.

Thấy anh đổ mồ hôi đầm đìa, quấn chặt chăn, sợ rằng anh ấy sẽ bị nóng chếc, tôi bèn đưa tay vén chăn lên cho thoáng.

Đầu ngón tay còn chưa chạm vào chăn thì cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.

Dưới bóng tối, Trang Bạch mở mắt ra, dường như tôi thấy trong mắt anh ánh lên một tia sáng màu tím.

Tôi lắc lắc đầu, nhìn lại lần nữa.

Đôi mắt của anh đã trở lại bình thường.

Anh rũ mắt xuống, bàn tay đang nắm lấy tay tôi nhanh chóng rút lại.

Trong lúc bàng hoàng, hình như tôi nhìn thấy dưới ống tay áo có vài sợi lông màu trắng.

Chậc, chắc là tôi bị hoa mắt rồi.

Tự dưng lông trắng đâu ra.

"Gà đâu?" Anh liếm liếm đôi môi khô khốc và hỏi.

"Đây."

Tôi đưa cho anh ấy miếng thịt gà đã chuẩn bị xong.

Anh nhìn nó một lúc rồi bảo tôi, "Đút cho tôi đi."

Tôi liếc nhìn bàn tay đang co ro dưới tấm chăn.

"Ừm, tay anh có đau không?"

"Không."

Tôi: Thế thì anh tự đi mà ăn nhé:)

Mạnh miệng thì mạnh miệng, chung quy đối mặt với một triệu, tôi vẫn không chịu nổi mà khuất phục.

Một đĩa gà lớn nhanh chóng được bày ra.
Khuôn mặt của Trang Bạch sáng lên thấy rõ, mắt thường cũng nhìn ra được.

Tôi chậc lưỡi một cái. Con gà này thực sự có tác dụng thần kỳ tới vậy à?

Trong lúc rửa bát, tôi tình cờ quay lại.

Trong ánh sáng mờ ảo.

Tôi thấy hai cái tai lông trắng trên đỉnh đầu vừa ló ra.

Tôi sợ quá vội vàng quay đi.

Ảo giác, nhất định là ảo giác.

Tôi nheo mắt thật chặt. Khi tôi lần nữa quay đầu lại, tình cờ lại chạm phải một đôi mắt đang cười như không cười.

Tai bông xù trên đỉnh đầu đâu rồi?

"Đang nhìn cái gì?" Anh đột nhiên hỏi.

"Không có gì."

Thật sự có chút tà đạo, tôi gặp ảo giác 3 lần chỉ trong một đêm.

Ngày hôm sau, Trang Bạch tranh thủ tham dự một sự kiện offline. Địa điểm diễn ra sự kiện là sở thú. Các nhân viên mời chúng tôi đến thăm lũ sói con.

Trang Bạch đi theo phía sau, vừa đi vừa lầm bầm rên rỉ. Lũ sói con này hình như đang trong thời kỳ phản nghịch, nghịch ngợm vô cùng.

Chúng tôi vừa đi vào thì đàn sói con đã tràn lên, vây quanh tôi và Trang Bạch đang đứng ôm bình sữa.

Trang Bạch có vẻ khẩn trương: "Đừng, đừng tới đây." Ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy.

Tôi ngồi xổm xuống nín cười.

Lúc cho chúng ăn xong, tôi phát hiện Trang Bạch vẫn đang cầm bình sữa, hơn nữa còn đang ôm chặt nó.

Những chú sói con tụ tập vòng quanh chân anh. Anh khẩn trương hô lên một câu.

"Tiểu Trang, cậu để cao như vậy thì sao chúng nó với tới được chứ." Nhân viên thân thiện nhắc nhở.

Trang Bạch nuốt khan, trên mặt tràn đầy sự chống cự.

"Tôi biết rồi."

Ngay khi anh vừa ngồi xổm xuống, đàn sói con đã nhanh chân vây quanh anh.

Không biết anh ta có ma lực gì.

Mà những con sói nhỏ này có vẻ thích ở gần anh ấy đến vậy.

Một bé sói nhỏ nhảy chồm lên thơm vào má anh ấy một cái.

Trang Bạch sợ đến mức ngã ngửa vào vòng tay tôi.

Trong miệng lẩm bẩm: "Thật đáng sợ, thật đáng sợ, trên đời sao lại có sinh vật đáng sợ như vậy."

Toàn thân tôi cứng đờ, nắm tay siết chặt rồi lại buông lỏng.

"Anh Trang, anh ôm đủ chưa?"

"Chưa." Khi anh nói, cánh tay quanh eo tôi siết chặt hơn một chút.

Cả người đang run rẩy.

Đôi tai trắng trẻo lặng lẽ chuyển sang màu đỏ.

3.

"Đây không phải là Trang ảnh đế sao? Lớn như vậy rồi mà còn sợ sói con sao?"

Có tiếng cười vang lên từ phía bên cạnh.

Người nói có dáng người cao lớn, nét mặt rắn chắc, vẻ mỉa mai trong mắt không giấu được.

Đây không phải là Lộc Chước Khê sao?

Chính là đối thủ của Trang Bạch trong giới sô bít đây mà.

Nghe thấy tiếng Lộc Chước Khê, Trang Bạch buông tôi ra.

Giọng nói có chút lạnh lùng: "Sao cậu lại ở đây?"

"Không tới thì làm sao tôi có thể nhìn thấy bộ dạng xấu hổ đó của cậu chứ? Cô ấy là ai vậy? Bạn gái của anh à?"

Lộc Trước Khê kín đáo nhìn tôi.

Trang Bạch đứng dậy chặn trước người tôi.
"Không phải chuyện của cậu."

Ánh mắt Lộc Chước Khê dần trở nên mờ ám.

"Hiểu rồi, hóa ra thời gian đó của anh là để chuẩn bị cho việc này, sao trước đó không thấy anh lo lắng gì vậy?"

"Im đi, nhiều chuyện vớ vẩn."

Trang Bạch nắm tay tôi rời khỏi khuôn viên dành cho sói con.

"Vừa rồi anh ấy nói vậy là có ý gì thế?
Khoảng thời gian đó là sao?"

Anh không quay đầu lại, nhưng vệt đỏ vừa mới nhạt dần từ sau tai anh lại dầm dầm đậm dần lên.

Tai anh ấy đỏ thấu luôn!

Buổi tối trở về biệt thự, vừa trở về, Trang Bạch liền nhốt mình trong nhà, không ló mặt cho đến khi dùng bữa.

Nấu ăn xong, tôi ngồi trên ghế sofa xem TV. Trên đó đang chiếu thế giới động vật.

---Mùa xuân đến rồi, vạn vật sinh sôi nảy nở, cũng là mùa muông thú giao phối...

Những câu thoại cổ điển vang vọng bên tai, đánh thức tôi dậy khỏi cơn buồn ngủ

Bụng tôi cồn cào vì đói, không thể chờ đợi được nữa nên tôi đánh bạo đi lên lầu.

Gõ nhẹ cửa phòng, không thấy có tiếng trả lời.

"Anh Trang, anh có xuống ăn cơm không? Hay là anh cần tôi bưng lên phòng?"

Vẫn không có tiếng trả lời. Nghĩ đến bộ dạng yếu ớt của anh ấy trên chiếc Limousine hôm trước, tim tôi rơi lộp bộp.

Anh ấy lại cảm thấy không khỏe nữa à? Tôi đành đẩy cửa ra, vừa bước chân vào, một mùi thơm dễ chịu ập vào mặt.

Hương thơm ngọt ngào khiến người ta có cảm giác như đang ở trong rừng rậm.

Tôi nuốt khan trong vô thức.

"Đừng vào! Đi ra ngoài!"

Giọng nói khàn khàn đầy ẩn nhẫn của Trang Bạch từ trong phòng truyền ra.

"Nín thở! Không được hít vào!"

Tôi chưa kịp mở miệng hỏi thì anh lại hét lên.

Hả? Là sao vậy?

"Anh Trang, sao anh khó chịu vậy..."

Giọng nói đột ngột dừng lại, tôi sờ lên mặt mình và không thể tin được. Vừa rồi còn ổn, sao bây giờ lại nóng thế này? Không chỉ vậy, vùng bụng dưới còn có cảm giác kỳ lạ mơ hồ.

Tôi nghĩ đó là do không khí trong phòng này quá ngột ngạt.

Tôi quay người định ra ngoài hít thở nhưng có ai đó đã nắm lấy cổ tay tôi.

Giây tiếp theo, tôi bị kéo vào trong lòng Trang Bạch. Nóng quá... Cơ thể anh ấy nóng quá.

"Đừng động đậy."

Trang Bạch ôm tôi thật chặt.

Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ quấn quanh lưng tôi. Trong bóng tối, cảm nhận được sự thay đổi nào đó trên cơ thể anh, tôi hơi sững người, sau đó liền thành thật đứng yên.

Không dám cử động, một chút cũng không dám cử động.

Thời gian trôi qua, cảm giác kỳ lạ trong cơ thể tôi càng ngày càng mãnh liệt.

Dưới đầu ngón tay tôi, chiếc áo sơ mi trắng của anh đã bị tôi làm nhăn nheo.

Tôi thở hổn hển, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.

"Anh Trang, tôi—"

Trong bóng tối, anh tìm thấy môi của tôi một cách chính xác. Anh cúi đầu xuống và bịt kín đôi môi đang hơi hé mở của tôi. Mắt tôi trợn to, không thể tin được việc anh ấy đang làm.

Tôi phát cáu, giận dữ cắn môi dưới của anh ấy. Trang Bạch đau đớn, ôm tôi thêm mấy giây rồi đột nhiên buông ra.

"Trang Bạch! Sao anh có thể..."

Tôi chưa kịp phàn nàn tiếp thì anh đã nắm tay tôi, mở cửa và đẩy tôi ra khỏi phòng.
Không nói một lời, "rầm" một tiếng nhanh chóng đóng cửa lại.

Tôi vừa định gõ cửa phân trái phải thì đã nhận ra sự thay đổi trên cơ thể mình, bàn tay đang định gõ cửa đột ngột dừng lại.

Sự khô nóng đó, đã biến mất rồi?

Mặt tôi không còn nóng nữa, tim cũng đập chậm lại.

4.


Chuyện gì vậy?


Chẳng lẽ là do nụ hôn đó?


Cả đêm đó tôi trằn trọc không ngủ được.

Ngày hôm sau, vừa mở cửa mở ra, một thân ảnh đã che kín trước mặt tôi.

Trang Bạch tóc tai rối bù, hai má hồng hồng. Đôi mắt hoa đào ướt sũng như vừa được vớt lên khỏi mặt nước, ánh mắt như được bao phủ bởi một làn sương đầy quyến rũ.

"Tôi xin lỗi về chuyện xảy ra tối qua."

Nói xong anh vội vàng rời đi.

Chân trái cuốn lấy chân phải, chạy như trối chết xuống cầu thang.

Đến hôm nay tôi vẫn chưa nhìn thấy con hồ ly của Trang Bạch lần nào. Tôi lại phải theo anh ấy đến trường quay. Đang quay phim được nửa chặng đường, ở lối vào của đoàn làm phim bỗng dưng xảy ra sự hỗn loạn.
Người mới đến Liễu Miên Miên là một tiểu hoa khá nổi tiếng, trước đây cũng đã từng hợp tác với Trang Bạch. Hai người bọn họ cũng có rất nhiều fan cp.

Liễu Miên Miên đã nhiều lần công khai thể hiện tình cảm của mình với Trang Bạch để xào CP nhưng Trang Bạch không bao giờ đáp lại.

Lần này, cô ta thực sự đã trực tiếp đến đoàn làm phim để thăm ban.
"Trang Bạch, đã lâu không gặp, nghe nói anh cũng đang quay phim ở gần đây nên em ghé qua xem."

Liễu Miên Miên mỉm cười, đưa tay về phía Trang Bạch.

Một giây, hai giây, ba giây...

Trang Bạch căn bản không có ý định đáp lại. Cả hiện trường bỗng nhiên chìm trong sự bối rối.

"Cảm ơn lòng tốt của cô, sau này đừng đến đây nữa. Dù sao chúng ta cũng không quen biết nhau lắm."

Trang Bạch nhàm chán nói. Từ chối không chút do dự. Nụ cười khéo léo trên mặt Liễu Miên Miên dần tan vỡ.

Cô ta liếc tôi một cái rồi rút tay lại.

"Trang Bạch, ngày mai chúng ta còn phải cùng nhau ghi hình một tiết mục tạp kỹ, đi thôi!"

Tôi mím môi, cố gắng không cười ra tiếng.

Cứu tôi với, xấu hổ quá giùm luôn á!

Trang Bạch không nói gì, thờ ơ gật đầu.

Liễu Miên Miên tức tối rời đi.

Đêm đó.
Tôi, Trang Bạch và Liễu Miên Miên đã cùng nhau dắt tay nhau lên hot search.

bát cơm chó này làm cho no bụng rồi ! #

với, ánh mắt Trang Bạch nhìn Liễu Miên Miên dung túng và nhẫn nại#

viên đoàn phim đều mỉm cười#

Một số bình luận hot:

Miên và Trang ảnh đế quá ngọt rồi, đừng ai cản em lại, em mang Cục Dân Chính đến đây! #

ơn đi, con nhỏ này lại xào CP rồi, làm ơn tha cho Tiểu Trang nhà tôi đi#

gái này hết cọ nhiệt Lộc Dĩ Minh giờ lại tới Trang Bạch, lòi đuôi rồi nhé!#

mà là giả, tôi trồng cây chuối ăn c.ứ.t luôn! Nhìn đi, em gái xinh đẹp bên cạnh đang mỉm cười hạnh phúc biết bao#

Em gái xinh đẹp trong miệng người ta.

Là tôi đây.

Hình ảnh tìm kiếm và hot search rất mơ hồ. Nhưng blogger khơi mào thật sự diễn giải rất có tâm nha.

Nào là ánh mắt mất kiên nhẫn của Trang Bạch được viết là kiềm chế và nhẫn nại.

Khóe miệng đang nén cười của tôi được viết là nụ cười của fan khi gặm CP.

Mịa nó chứ, đôi khi tôi thực sự muốn báo cảnh sát.

Đến tối khi Trang Bạch gõ cửa phòng, tôi hỏi:

"Anh Trang? Buổi tối anh có cần tôi giúp gì không?"

"Đều là giả."

"Cái gì giả?"

"Những gì Hot Search nói đều sai."

Trang Bạch nói từng chữ một. Tôi nhìn anh ấy và im lặng một lúc lâu. Anh ấy cố tình đến đây để giải thích với tôi phải không? Ý nghĩ này khiến lòng tôi chợt bối rối.

"Ồ, tôi biết, tôi biết."

Tôi muốn đóng cửa lại nhưng anh lại đưa tay chặn cửa lại.

"Cô... Cô không tức giận sao?"

Tôi hơi sững sờ, mở miệng:

"Không có tức giận."

Sau đó, Trang Bạch lại giận dỗi rồi

Không biết câu nói nào của tôi động chạm đến anh ta.

Sắc mặt anh trầm xuống, quay lưng rời đi.

Nhìn bóng lưng cô đơn lạc lõng của anh, trong lòng tôi lại có chút nghèn nghẹn.

Ngày hôm sau.

Trên trường quay chương trình tạp kỹ, Liễu Miên Miên và Trang Bạch lại trở thành tâm điểm của tất cả mọi người.

MC dường như luôn vô ý cố tình mà dàn xếp cho hai người họ có cảm giác cp. Lúc phân tổ chơi trò chơi cũng cố tình phân hai người bọn họ thành một tổ.

Trong phần "Mô phỏng cảnh phim kinh điển", vốn dĩ chỉ là cảnh nữ chính kiễng chân nói nhỏ vào tai nam chính, thế nhưng sau khi nói xong, Liễu Miên Miên còn tự ý hôn nhẹ lên mặt Trang Bạch một cái, dọa cho Trang Bạch toàn thân cứng đờ, giật mình lùi về sau.

Toàn hiện trường trở nên náo động.

Anh đột nhiên hướng mắt nhìn về tôi đang đứng ở phía hậu trường.

5.

Liễu Miên Miên nhân cơ hội đó ném ra một ánh mắt đầy khiêu khích.

Không hiểu sao lại chọc cho tôi cảm thấy có chút khó chịu.

Buổi ghi hình kết thúc

Tôi đụng phải Trang Bạch ở cửa nhà vệ sinh.

Anh ấy đang cúi xuống. Dựa vào vòi nước, không ngừng lau chỗ vừa bị Liễu Miên Miên chạm vào. Dùng lực mạnh đến nỗi cả mảng da đó đều trở nên đỏ bừng.

"Du Du?" Anh đã phát hiện ra tôi.

Tôi muốn quay lưng rời đi.

Anh vội vàng bước một bước lớn đuổi theo.

"Vừa rồi Liễu Miên Miên đột nhiên hôn anh, anh cũng không ngờ tới, không phải..."

"Anh không cần phải cảm thấy có lỗi với tôi, chúng ta cũng chẳng có quan hệ gì, phải không?"

Mặc dù đã từng có một nụ hơn.

Nhưng điều đó chúng chẳng thể chứng minh điều gì cả.

"Vậy em muốn có quan hệ với ai?" Trang Bạch vành tai khẽ động, ánh mắt sắc bén quét phía ngoài cửa.

Anh đi qua muốn xem có bị lén không.

Không phát hiện ra thân ảnh của bất kỳ ai.

Trang Bạch còn muốn nói gì đó thì trợ lý đã đi tới vội vàng gọi anh đi.

Trở lại trên đường, ánh mắt mọi người nhìn tôi và Trang Bạch đều trở nên kỳ quái.

Một linh cảm không lành nổi lên trong lòng tôi.

Tôi bật điện thoại mở weibo ra kiểm tra.

Nhìn thấy hotsearch, hai mắt tôi tối sầm lại.

# Nghi ngờ Trang Bạch lừa dối.#

Miên BE.#

Du Du tiểu tam.#

Bức ảnh trên hotsearch là cảnh tôi và Trang Bạch người trước người sau cùng nhau bước vào phòng nghỉ.

Tiểu tam?

Tôi bị chọc cho tức cười.

Trước nay tôi chưa bao giờ nghĩ có một ngày sẽ bị cái danh hiệu xấu xa này lên đầu.

Trang Bạch cũng nhìn thấy hotsearch.

Sắc mặt anh lạnh lùng đến đáng sợ.

Những bình luận bên dưới hotsearch, cái nào cũng là những lời mắng chửi độc ác.

# Trước khi có hotsearch tôi đã biết người phụ nữ này không phải đèn dầu cạn rồi, mặt mũi xinh đẹp, lại ở bên nhau lâu ngày, khó tránh củi khô bốc lửa, đúng là rẻ tiền #

# Cứu mạng, cô ta trừ cái mặt xinh đẹp ra, chỗ nào có thể sánh với Miên Miên nhà chúng tôi cơ chứ? Cướp bạn trai người khác, đói khát đến vậy à? #

# Trang Bạch thật là... Không ngờ tới năm nay người sập phòng lại chính là anh ta...#

# Mọi người thông cảm một chút, có những loại con gái từ nhỏ đã không cha không mẹ, có chút thiếu thốn tình cảm. Bây giờ tôi muốn nói với thời thơ ấu bất hạnh của cô ta một câu: "Xứng đáng" [cười khinh] #

nam nữ, cút ra khỏi làng giải trí! #
Hotsearch bị hắc càng ngày càng đáng sợ.

Điện thoại trong tay Trang Bạch bị những thông báo làm cho bùng nổ.

Bộ phận quan hệ công chúng của công ty làm thế nào cũng không trấn áp nổi.

Lại có một cuộc điện thoại gọi đến. Sắc mặt của Trang Bạch càng thêm u ám, thẳng tay dập điện thoại.

"Là Liễu Miên Miên, hotsearch là do cô ta mua rồi tự biên tự diễn."

Trong lòng tôi nhảy lên một cái.

"Cô ta muốn gì?"

"Cô ta muốn ép tôi phải đưa ra thông báo chính thức với cô ta, sau đó mới giải quyết khủng hoảng lần này."

"Anh có muốn đồng ý với cô ta không?"

"Em có muốn anh đồng ý không?" Anh hỏi lại.

Dừng xe lại, anh tháo dây an toàn, nghiêng người qua.

"Lâm Du Du, em rõ ràng có động tâm với anh đúng không, tại sao lại không dám thừa nhận?"

Bàn tay đang giữ chặt dây an toàn của tôi chợt thả lỏng.

Có chút hoảng hốt. Động tâm?

Đợi một lúc lâu không nghe thấy đáp án của tôi, trong mắt Trang Bạch không giấu được sự thất vọng.

Tôi không hiểu.

Chúng tôi rõ ràng mới chỉ quen biết có mấy ngày.

Sao anh có thể nhanh như vậy đã có thể xác nhận tình cảm đối với tôi? Sao anh có thể xác nhận anh đối với tôi chỉ là có những thú nhất thời? Anh dựa vào đâu mà bắt toou phải thừa nhận?

Ngày hôm nay là một ngày sóng gió cách dồn dập.

Buổi tối trước khi đi ngủ, tôi phát hiện tôi đến tháng rồi.

Tôi đau đến mức cả đầu đều là mồ hôi.

Nằm trong chăn lăn qua lăn lại, làm thế nào cũng không ngủ được. Trong lúc mơ mơ hồ hồ, phần đệm bên cạnh đột nhiên lõm xuống.

6.

Có một vật lông lá mềm mại nhẹ nhàng vắt qua bụng tôi.

Không lâu sau, cơn đau ở vùng bụng dưới dần dần tan biến. Một dòng nhẹ nhàng ấm áp chảy vào trong cơ thể tôi.

Trong cơn mơ hồ.

Tôi phảng phất nhìn thấy thân ảnh một người. Thân ảnh đó có chút quen thuộc.

Hai chiếc tai trắng muốt mềm mại trên đầu đặc biệt bắt mắt. Bên tai còn truyền đến một tiếng thở dài.

"Nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không biết cách tự chăm sóc cho bản thân. Yên tâm, tôi nhất định sẽ không để cho bất kỳ ai làm hại đến em...", trên trán có người dịu dàng vuốt ve.

Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại.

Bên cạnh làm gì còn bóng dáng của người nào?

Kỳ lạ, thật là quá kỳ lạ rồi.

Sau khi tỉnh lại, phát hiện Trang Bạch đã ra ngoài rồi, mà trên lò vi sóng trong nhà bếp, vẫn còn lưu lại một tô nước đường đỏ vẫn còn hơi ấm.

Sao Trang Bạch lại biết được là tôi đến thánh? Chẳng lẽ đêm qua, anh thật sự đã đến phòng tôi?

Sau khi uống hết nước đường đỏ, cho gà ăn, tôi phát hiện Trang Bạch lại lên hotsearch rồi.

Trên ảnh là hình anh và Liễu Miên Miên một trước một sau lên xe.

Tôi nắm chặt lấy điện thoại.

Cho nên, đến cuối cùng anh vẫn là đáp ứng yêu cầu của Liễu Miên Miên?
Trong lòng đau đớn đến kỳ lạ. Người hâm mộ của Liễu Miên Miên đổ xô vào tài khoản mạng xã hội của tôi, lạm dụng những lời cay độc mắng chửi tôi.

Còn có người đe dọa sẽ đem sơn đến nhà tôi tạt.

Đêm.

Tôi cuộn tròn trên giường, từng cơn ớn lạnh chạy khắp người.

Ủy khuất đọng lại biến thành nước mắt. Không kìm được chảy ra khỏi mắt.

Khóe mắt, có một ngón tay lạnh lẽo khẽ lướt qua.

Tôi mở mắt ra.

"Anh quay trở lại rồi?"

"Tại sao em khóc?"

Sắc mặt Trang Bạch có chút tái nhợt.

"Không sao."

"Vậy tôi về phòng trước."

Khoảnh khắc anh đứng dậy, thân thể có chút lảo đảo, sau đó ngã xuống.

"Anh sao vậy? Bị thương rồi sao"

Tim tôi thắt lại, muốn đưa tay đỡ lấy anh.

Anh quay đầu lại, gạt tay tôi ra.

Nhìn thấy con ngươi màu tím của anh, tôi choáng váng.

Trang Bạch rời đi, dáng vẻ yếu ớt.

Tới cửa phòng ngủ của anh ấy, sau khi loay hoay hồi lâu, tôi vẫn đẩy cửa vào.

Bên trong truyền ra một âm thanh đầy ẩn nhẫn.

Dưới ánh sáng mờ ảo, Trang Bạch quay lưng về phía tôi.

Phần thân trên của anh ta không mặc áo.

Vết sẹo trên bả vai trái trông giống như vết thương do một loại thú hoang gây ra.

Máu thuận theo cơ bắp chảy xuống, hồng trắng tương phản, nhìn mà phát hoảng.

Lúc này, trên đỉnh đầu anh, xuất hiện một đôi tai đầy lông màu trắng khiến người khác không thể không chú ý.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu