Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) Bản chuyển thể thuộc quyền sở hữu của Nguyệt Tịch Hoa Thần, chỉ up wattpad và facebook, vui lòng KHÔNG reup dưới mọi hình thức!!

________________________________

5.

Việc chị Yến yêu cầu tôi làm rất đơn giản. Chỉ có hai việc. Việc đầu tiên là yêu cầu tôi khám sức khỏe trước để xem cơ thể của có vấn đề gì không.

Điều này đối với tôi rất dễ dàng. Buổi trưa, tôi chuẩn bị cơm và đến bệnh viện đưa cơm cho chồng.

Tôi nói với Phùng Tuấn rằng tôi muốn có con, nhưng tôi sợ việc khám tiền hôn nhân sẽ không toàn diện nên tôi muốn khám sức khỏe tổng quát, từ đầu tới chân.

Quả nhiên Phùng Tuấn cười rồi đồng ý.

Việc thứ hai là nhờ tôi vẽ. Tôi vẽ khá giỏi, trước đây tôi thích vẽ nhất là tranh phong cảnh. Chị Yến yêu cầu tôi vẽ tất cả những sợi dây mà tôi nhìn thấy.

Tôi nghĩ rằng tôi có thể thích nghi với thế giới mà tôi có thể nhìn thấy. Khi đến bệnh viện, tôi nhận ra rằng tâm lý của mình vẫn còn rất yếu ớt.

Có rất nhiều người trong bệnh viện, và có rất nhiều phụ nữ.

Sợi dây ở khắp mọi nơi. Những người phụ nữ bị sợi dây trói buộc lại như những con rối.

Họ mặt cau mày nhó.

Họ mặt mày rạng rỡ.

Họ mặt không cảm xúc.

Họ ủ rũ thất vọng.

Cơ thể của họ giống như thân của một con nhện, các loại dây từ cơ thể họ kéo ra giống như sợi tơ do nhện kéo ra.

Tôi chỉ có thể chịu đựng nỗi sợ hãi để tìm những đặc trưng của những người phụ nữ.

Nhớ kỹ từng sợi dây trên cơ thể họ, lẻn vào nhà vệ sinh và lén lút vẽ ra.

Trong một tháng tới, trừ thời gian đi đưa cơm cho chồng, tôi dành toàn bộ thời gian còn lại để vẽ lại những sợi dây này.

Tôi thấy rằng sợi dây giữa tôi và chồng ngày một dày hơn.

Sau khi vẽ rất nhiều ngày, cuối cùng tôi đã hiểu ra được một chút.

Để biết một người phụ nữ sống có tốt, bạn chỉ cần nhìn vào những sợi dây trên cơ thể cô ấy.

Nếu trên cơ thể cô ấy có nhiều sợi dây hoặc những sợi dây đó rất dày.

Cô ấy sống càng khổ.

Hóa ra những sợi dây này là một loại cảnh báo của cuộc sống.

Tôi mừng vì mình không có vấn đề gì về thể chất, trên người cũng không có nhiều sợi dây, tổng cộng chỉ có tám sợi.

Cha, mẹ, anh cả, anh hai, em trai, bố chồng, mẹ chồng và chồng tôi.

Nhưng ngày về nhà ngoại, nhìn thấy sợi dây giữa bố mẹ, anh trai và em trai, tim tôi như ngừng đập.

Bởi vì những đường này là những đường dày nhất trên cơ thể tôi.

Bố mẹ tôi gọi tôi về nhà, họ yêu cầu tôi quay lại vì họ muốn tôi giúp đổi công việc cho anh trai và em trai tôi.

Anh cả đã tốt nghiệp cấp hai và hiện đang làm cu li* trong công trường.

(*) Là một người lao động chân tay, có một loạt các ngụ ý khác và đôi khi được coi là xúc phạm hoặc miệt thị, tùy thuộc vào bối cảnh lịch sử và địa lý

Chị dâu tôi vừa sinh đứa con thứ ba.

Anh hai đã tốt nghiệp cấp ba, hiện chỉ làm nhân viên bán hàng trong siêu thị, thu nhập cũng không nhiều.

Khi cha mẹ, anh trai và em trai tôi khóc lóc thảm thiết với tôi, tôi cảm thấy khó chịu nên đã đồng ý đi hỏi xem.

Ngay khi tôi đồng ý, tôi cảm thấy một sức mạnh vô danh chảy từ tôi dọc theo những sợi dây truyền đến họ.

Tôi hoài nghi có phải tôi đã làm sai gì không.

Sau khi trở về nhà và xoa bóp cho chồng, khi tôi ngập ngừng hỏi anh về anh cả và anh hai của tôi, khuôn mặt anh có chút lạnh lùng.

Tôi cảm thấy sức mạnh quen thuộc đó lại chảy từ tôi sang chồng tôi.

Tôi thực sự sợ hãi.

6.

Ngày hôm sau, tôi hẹn gặp chị Yến. Tôi cần nói cho cô ấy biết cảm giác của tôi ngày hôm qua, tôi luôn cảm thấy không ổn.

Chỉ là vừa mới đi tới công viên đã hẹn trước, một mỹ nữ mặc váy dài màu đen liền vội vàng chạy tới. Cô ấy đi chân trần, đầu tóc rối bù, nắm lấy cổ tay tôi, vẻ mặt lo lắng: "Vương Tuyết Tĩnh, cô nghe tôi nói nè."

Tôi muốn thoát khỏi cô ấy, nhưng tôi không ngờ rằng cô ấy biết tên tôi. Tôi có chút bối rối.

"Họ đang đến. Họ sẽ không để cho tôi nói chuyện với cô."

Cô ấy nói năng lộn xộn, đôi mắt cứ nhìn đi chỗ khác, và có thể nhìn cô ấy đang sợ hãi. Tôi cau mày: "Ai đang đến?"

Cô ấy túm lấy tôi chặt đến nỗi cổ tay tôi đau điếng: "Vương Tuyết Tĩnh, thế giới này là giả, cô phải tỉnh táo, độc lập và rời khỏi đây để sống sót, cô hiểu không?"

Ngay lúc này. Bốn người đàn ông mặc áo khoác trắng lao tới và kéo người phụ nữ đó ra khỏi người tôi.

Người phụ nữ không ngừng phản kháng. Đôi mắt cô ấy đẫm lệ. Tôi nhìn họ không hài lòng: "Mấy người là ai? Tại sao lại bắt cô ấy?"

Một người đàn ông trung niên ra hiệu cho ba* người dẫn người phụ nữ đi, anh ta lấy ra vài tập tài liệu đưa ra trước mắt tôi: "Thật xin lỗi, đây là bệnh nhân trốn khỏi bệnh viện tâm thần của chứng tôi. Đây là giấy tờ của tôi, tôi là bác sĩ điều trị của cô ấy. Còn đây là hồ sơ bệnh án của cô ấy."

(*) Tác giả viết hai nhưng mà ở trên ghi bốn người nên để ba cho hợp lý.

Ồ.

Những người đàn ông này đang mặc áo khoác trắng của bệnh viện Thanh Sơn

Những tài liệu này trông cũng thật. Người đàn ông này còn là chủ nhiệm.

"Không, tôi không điên, bọn họ điên rồi, đây là thế giới bọn họ đặc biệt chuẩn bị cho các cô, cô phải tin tưởng tôi, nhất định phải chạy trốn, Nhanh chóng trốn ra ngoài."

Người phụ nữ vùng vẫy như điên và hét vào mặt tôi. Tôi kinh hoàng nhìn cô ấy: "Ý cô là gì..."

Cái gì giả? Cái gì cần trốn ra ngoài?

Người phụ nữ định mở miệng, nhưng ngay sau đó cô ấy đã ngất đi và được hai người đàn ông khiêng vào xe cấp cứu.

"Trốn khỏi cái gì?"

Tôi muốn gặp người phụ nữ đó, nhưng bị người đàn ông trung niên với vẻ mặt lạnh lùng ngăn lại: "Thưa cô, tôi xin lỗi. Cô ấy điên rồi, cô ấy gặp ai cũng nói như vậy. Hôm nay thật sự làm phiền cô rồi. Đây là lỗi của chúng tôi."

Trong chớp mắt, những người đó biến mất. Nếu không phải vết tích của người phụ nữ vừa tóm lấy tôi vẫn còn trên cổ tay, tôi còn tưởng đây chỉ là một giấc mơ.

Chị Yến rất nhanh đã đến, tôi sờ lên vết đỏ trên cổ tay, kể cho tôi nghe chuyện vừa xảy ra.

"Chị Yến, có lẽ cô ấy điên thật rồi, nhưng không biết tại sao cô ấy lại biết tên em."

Vẻ mặt của chị Yến dần trở nên nghiêm túc: "Em trở về vẽ cho chị cái bức tranh về người phụ nữ kia, chị luôn cảm thấy hết thảy đều không đúng, có phải em đã quên chúng ta có thể nhìn thấy đường nét rồi sao."

Lúc đầu tôi không coi trọng điều đó, nhưng khi nghe chị Yến nói, tôi gật đầu. Nhân tiện, tôi cũng nói với chị Yến cảm giác của tôi hai ngày trước.

Cô ấy cau mày: "Chị cũng có loại cảm giác này, phảng phất thân thể của chị là vật chủ, những người xung quanh đều hấp thụ năng lượng trong cơ thể chị, chỉ có điều tại thư viện hay trên mạng đều không thể tìm thấy nội dung này, hơn nữa thân thể của chị sau khi đi bệnh viện kiểm tra cũng không có vấn đề gì. Chị sẽ tiếp tục tìm kiếm."

Chị ấy nói vậy. Sau lưng tôi phủ đầy những lớp mồ hôi lạnh.

Chị Yến đã mô tả nó rất khéo léo.

Tôi nghĩ về cô gái bị điên mà tôi vừa thấy: "Chị Yến, chị có nhiều mối quan hệ, chị thử tìm hiểu xem cô gái đó đến từ đâu."

Chị Yến gật đầu. Tôi có cảm giác cô gái đó có lai lịch không đơn giản.

7.

Bởi vì tôi thường đem đồ ăn cho chồng mới cưới của mình nên tôi cũng mang một số món tráng miệng nhỏ do chính tay tôi làm đến bộ phận của anh ấy. Vì vậy, tôi hay được khen bởi các bác sĩ và y tá trong bệnh viện.

Chỉ là hôm nay không ngờ lại gặp được bạn học cấp ba ở bệnh viện——Lý Giai.

Chúng tôi đã từng có một mối quan hệ rất tốt. Chúng tôi ở cùng một tiểu khu, từ cấp một đến cấp ba đều học cùng một lớp.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, gia đình không cho cô học đại học, cô ấy bởi vì tiền sính lễ cho anh trai nên đã đi lấy chồng. Và đó là lần đầu tiên tôi chống đối lại bố mẹ, dùng kỳ nghỉ hè để làm việc kiếm tiền đóng học phí và nhất quyết đi học đại học.

Ngày cô ấy đi lấy chồng, tôi tặng cô ấy một chiếc túi, cô ấy rất vui. Sau này tôi nghe mẹ tôi nói rằng cô ấy sinh được ba cô con gái. Tôi quá tập trung vào việc học nên ít khi về nhà, vì vậy tôi không bao giờ nghe nói về cô ấy nữa.

Không nghĩ rằng, lời tạm biệt sẽ ở trong bệnh viện.

Mẹ cô ấy là người nhận ra tôi trước, luôn nói với tôi rằng mẹ tôi có phúc, có cô con gái không chịu thua kém, còn có con rể có thân phận và lương cao.

Tôi hỏi mấy lần mới biết Lý Giai phải nhập viện.

Điều càng làm tôi không ngờ tới là là bây giờ cô ấy đã hoàn toàn biến dạng. Rõ ràng trước đây cô ấy là một cô gái mũm mĩm, nhưng bây giờ lại gầy như que củi, nhìn như chỉ bảy tám mươi cân*.

(*) Một cân bên Việt Nam bằng hai cân bên Trung Quốc. Như vậy Lý Giai bây giờ khoảng 35-40kg.

Mặt cô ấy xanh tím. Đôi mắt tê dại như mất hồn.

Đứng bên giường cô là ba cô gái nhỏ gầy guộc với những vết thương và nước mắt giàn giụa trên mặt, lông mày của bọn nhỏ trông giống như Lý Giai khi còn nhỏ. Đây chắc là ba đứa con của cô ấy.

"Tĩnh Tĩnh, con bé cũng đã sinh ba đứa con gái rồi, chỉ là vừa mới chết thêm một sinh mệnh là con gái, đòi sống đòi chết như vậy làm cái gì. Bọn con là bạn bạn bè, con khuyên con bé một chút. Nhanh chóng dưỡng tốt thân thể, sinh con trai, nếu không con rể ly hôn, ai muốn con bé nữa."

Mẹ của Lý Giai nắm tay tôi chặt đến mức đau.

Lúc đó tôi mới biết rằng cô ấy đã mất con vì bạo lực gia đình. Không trách được.

May mắn thay, tôi vẫn còn một số đồ ăn nhẹ do tôi làm, tôi đưa cho mẹ của Lý Giai để bà đưa ba đứa trẻ ra ngoài ăn, và tôi nói sẽ cùng cô ấy trò chuyện.

Ba cô con gái rất ngoan, không nỡ ra ngoài, tôi xoa đầu từng người một: "Mẹ mấy đứa sẽ không sao, đi ra ngoài chơi đi."

Bọn nhỏ theo mẹ của Lý Giai ra ngoài. Chỉ còn lại tôi và LÝ Giai ở trong phòng.

Có hơn một chục sợi dây trên cơ thể cô ấy. Mỗi cái đều rất dày. Một trong số đó đặc biệt dày, to bằng cánh tay trẻ con, quấn quanh cổ cô ấy.

Những sợi dây đó dường như trói buộc cơ thể cô ấy. Tôi cảm thấy như cô ấy đang nghẹt thở.

Lòng tôi nhói đau, tôi cầm cốc nước đưa lên miệng cô ấy: "Giai Giai, uống chút nước đi."

Cô ấy uống một hơi cạn ly một cách đờ đẫn. Tôi lấy ra một viên kẹo khác và nhét nó vào miệng cô ấy.

Giả vờ giúp cô ấy chỉnh lại cổ áo, tôi cố hết sức để kéo sợi chỉ dày quanh cổ cô ấy, nhưng không được.

Là vô hình. Tôi căn bản cầm không được.

Giai Giai từ từ quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, một lúc lâu sau mới nói: "Tĩnh Tĩnh, tớ thật sự ngưỡng mộ cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro