3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5

Sau khi nhận được thông báo, tôi đã đến đồn công an sớm để nhận thi thể đưa về nhà tang lễ rồi ném toàn bộ tro cốt của nó xuống sông.

Bề ngoài, tôi hy vọng em gái tôi sẽ được an nghỉ càng sớm càng tốt.

Thực chất là để ngăn chặn đêm dài lắm mộng.

Còn việc mua mộ, dựng bia lại càng không thể.

Nếu không phải để người ta nhìn ra khuyết điểm, tôi đã muốn đào tro của mẹ tôi lên mà rải.

Tro cốt của nó bay theo gió, lơ lửng trên bầu trời rất lâu và không chịu rời đi.

Ôi, lúc nó còn sống tôi còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ một đống tro tàn sao?

Tôi nhặt một hòn đá ném thật mạnh, hòn đá xuyên qua mắt bão khiến tro bụi rơi xuống.

Tôi hài lòng vỗ nhẹ lớp bụi trên tay, vừa định quay người rời đi thì thấy Cao Minh Hựu đứng ở phía sau, lạnh lùng nhìn tôi.

Tôi sững sờ một lúc rồi giả vờ bình tĩnh và chào.

"Cảnh sát, thật trùng hợp."

Khi nhìn thấy tôi tiến tới, Anh ta lập tức thay đổi khuôn mặt thành một nụ cười.

"Tro cốt của Tô Vận? Tại sao lại không được chôn cất tử tế?"

"Em ấy đã bị mắc kẹt trong thế giới của chính mình quá lâu, vì vậy tôi muốn em ấy có thể theo sông và gió lang thang, không còn bị mắc kẹt trong chiếc hộp nhỏ đó nữa."

"Không biết cảnh sát Cao có phát hiện gì mới không."

"Tôi xem qua camera giám sát một ngày, kẻ nhìn lén quả thực không có thời gian để phạm tội. Vốn dĩ tôi nghĩ mình có thể khép lại vụ án bằng kết luận tự sát, nhưng hiện tại, tôi dường như đã có được manh mối mới."

Anh ta nhìn chằm chằm vào mặt tôi khi nói điều này, giống như đang nhìn vào con mồi của nó.

"Anh có thể cho tôi biết manh mối mới nào không?"

"Vẫn chưa, cần phải xác nhận thêm. Không biết cô Tô có chịu hợp tác với tôi không?"

"Đương nhiên là hợp tác."

"Cô nói lúc lên tầng mười bảy, thấy trong nhà không có người trả lời, cô chỉ gửi mấy tin nhắn, chưa bao giờ vào nhà trước khi cảnh sát đến?"

"Đúng vậy."

Anh ta cười khẩy.

"Tô Vận đã nhiều lần bảo cô đi cùng cô ấy, nhưng cô lại không có mật khẩu vào nhà cô ấy? Không liên lạc được với cô ấy, cô không lo lắng chút nào sao?"

"Tất nhiên tôi lo lắng, nhưng dừ sao em ấy cũng là giám đốc điều hành cấp cao, có thể em ấy bị kéo vào cuộc họpquan trọng . Chuyện này trước đây tôi đã nói rất rõ ràng ở đồn cảnh sát. Anh nghi ngờ tôi vào phòng và giết em ấy à?"

trước khi cô đến chung cư."

"Vậy anh nghi ngờ cái gì?"

Ánh mắt anh nhìn tôi nhàn nhạt như muốn nhìn thấu tôi.

"Lúc đầu tôi không nghĩ thông, bây giờ tôi chợt hiểu ra, chính là cô đã giết em gái!"

Tôi bật cười.

"đồng chí cảnh sát, ngài cũng nói, khi tôi mới tới đây thì người đã ch.ết rồi, tôi còn có thể giết người từ xa được sao?"

"Mọi người đều cho rằng người ch.ết là Tô Vận, tại hiện trường không có dấu vết của người thứ hai. Nhưng có một người có thể làm được điều này, chính là cô, chị gái song sinh!"

Thú vị.

"Làm thế nào có thể nghĩ như vậy?"

"Cô là 'Tô Vận', người ch.ết chính là 'Tô Hồng'! Cô đứng trước cửa sổ giả vờ tự sát trước, để người ta tìm ra vết máu, gọi cảnh sát giải trừ nghi ngờ!"

"Cô lấy chứng trầm cảm làm lý do để tiếp cận 'Tô Hồng', lại lấy cớ này nhiều lần để lừa cô ấy đến nhà cô, không có lý do hợp lý nào hợp lý hơn để giả vờ t.ự t.ử, sau đó, cô đã giết cô ấy, sau đó giả vờ cô ấy là Tô Vận, còn cô giả vờ là Tô Hồng ra ngoài chờ cảnh sát đến."

Những gì anh ta nói là đúng, nhưng đáng tiếc là một số chi tiết không thể phỏng đoán được.

"đồng chí cảnh sát, làm sao anh có thể chứng minh tôi là Tô Vận? Hơn nữa, mục đích của việc này là gì? Tôi từ giám đốc điều hành của một công ty niêm yết muốn trở thành nhân viên bình thường? Anh muốn nói rằng tôi là Tô Hồng? Nếu giết Tô Vận vì giả làm người khác, anh thấy đáng tin?"

Cao Minh Hựu nắm chặt nắm tay, hơi thở rõ ràng trở nên nặng nề hơn.

"Tôi sẽ tìm bằng chứng."

"Vậy thì xin cảnh sát Cao đến gặp tôi sau khi anh tìm thấy bằng chứng."

Hơn nửa tháng sau, ngay lúc tôi tưởng anh cảnh sát nhỏ sắp bỏ cuộc thì có tiếng gõ cửa.

Đứng ngoài cửa không ai khác chính là Cao Minh Hựu trong bộ đồng phục cảnh sát.

"Cô Tô, mời cô đi với tôi."

hơi chói khiến tôi bất giác nheo mắt lại.

"Cô Tô, tôi khuyên cô nên thú nhận càng sớm càng tốt. Như vậy sẽ tốt hơn cho cô và tôi."

"Giải thích gì?"

"Tôi phát hiện mấy tháng trước cô nợ nhóm cho vay nặng lãi một số tiền lớn, thậm chí còn chạy trốn mấy ngày. Sau đó, người đòi nợ tìm đến Tô Vận đòi trả nợ, đúng không?"

"Đúng vậy, tôi rất biết ơn em ấy. Chính vì vậy tôi đã nhiều lần xin nghỉ phép để dành thời gian cho em ấy".

"Hừm. Tô Vận chân thành giúp đỡ cô, nhưng cô lại thèm muốn tài sản của cô ấy, cô ấy không có chồng không con, mẹ các cô cũng ch.ết vì đau tim, chỉ cần cô ấy ch.ết, tài sản thừa kế sẽ là của cô."

"Tô Vận nhiều năm tích lũy không ít tài sản, số tiền này có thể đủ để cô tiêu sài thời gian dài."

"Anh cảnh sát, trước đây không phải anh vẫn nói tôi là Tô Vận sao? Tại sao hôm nay anh lại đổi ý?"

"Cô là Tô Hồng, nhưng trước đó Tô Vận vì cứu cô trước bọn cho vay nên chắc chắn đã thay đổi thân phận, sau đó lợi dụng thời gian này giả vờ tự sát để thay đổi thân phận một lần nữa! Đột tử sau khi vận động sẽ đẩy nhanh quá trình đông tụ protein trong cơ thể., khiến tứ chi cứng đờ. Vì vậy, khiến người ta lầm tưởng thi thể đã ch.ết từ lâu. Bằng cách này, thời gian tử vong trong khám nghiệm tử thi về cơ bản sẽ trùng với thời điểm cô giả vờ tự sát."

Tôi bất giác mỉm cười.

Không tệ, có thể đẩy tới bước này. Đúng là trước đây tôi đã thay đổi danh tính, nhưng đáng tiếc là đã hơn mười năm rồi.

"Chứng cứ đâu? Đồng chí cảnh sát. Là Cảnh sát nhân dân phải chú ý đến chứng cứ. Thói quen và tính cách của chúng tôi rất khác nhau. Tôi tin rằng anh đã hỏi đồng nghiệp của chúng tôi xem họ có nhận thấy bất kỳ sự khác biệt nào không trước khi gọi tôi đến đây. Một trong chúng tôi thuận tay trái và còn lại thuận tay phải. Con người mà, thói quen này không thể tùy tiện thay đổi được."

Tôi nhìn thấy những đường gân nổi lên từ thái dương của Cao Minh Hựu, tờ giấy trên tay Anh ta bị nhàu nhăn lại.

"Đồng chí cảnh sát, anh không thể cứ khăng khăng rằng tôi giết người chỉ vì anh nghĩ có điều gì đó đáng ngờ."

Trong mắt anh ta như có một ngọn lửa thiêu đốt, như thể giây tiếp theo anh ta sẽ lao tới và đánh tôi.

Nhưng cuối cùng, anhh ta chỉ nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

"Tôi phát hiện sau khi có thông báo tuyển sinh đại học, hai chị em các cô hiếm khi ra ngoài trong một thời gian dài. Các cô có thể giải thích lý do tại sao không?"

"Không ra ngoài có vi phạm pháp luật không?"

"Rõ ràng điểm số của cô tốt hơn Tô Vận rất nhiều. Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, cô chỉ tìm được việc làm ở một công ty nhỏ, bảy tám năm cô vẫn chỉ là nhân viên bán hàng. Tô Vận thì ngược lại, đã ra nước ngoài một thời gian sau khi tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học, lấy bằng Tiến sĩ, trở thành Giám đốc điều hành của một công ty lớn. Cô không nghĩ rằng điều này có gì đó không ổn sao?"

"Có vài người nghèo quá lâu, một ngày nào đó họ trở nên giàu có liền có xu hướng tiêu tiền để trả thù. Cô cũng vậy, bị trầm cảm quá lâu từ khi học cấp hai và cấp ba, cô không muốn sau khi tốt nghiệp đại học phải làm việc vất vả nữa. Còn em gái cô rất nổi tiếng với mọi người nhưng cô ấy chưa bao giờ vượt qua kỳ thi với kết quả tốt. Điều đó đã làm cô ấy xấu hổ nên đã cố gắng chăm chỉ suốt những năm qua."

"Có chuyện gì vậy, đồng chí Cao? Chúng tôi không trộm cũng không cướp. Luật nào quy định con người không được làm việc chăm chỉ, và luật nào quy định con người không được lười biếng?"

Cao Minh Hựu đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ánh mắt như muốn xé nát tôi.

"Tôi đã kiểm tra điểm của cô khi học đại học, tất cả đều tốt. Nhưng sau khi tốt nghiệp, cô phỏng vấn ở nhiều công ty nhưng điểm lại không đạt yêu cầu."

"Lý thuyết chỉ là lý thuyết, không giống thực hành. Dù điểm của tôi có tốt đến đâu nhưng tôi không có năng lực thì sẽ không có công ty nào muốn."

"Tôi đã hỏi bạn cùng phòng của cô, họ đều báo cáo rằng hàng năm cô luôn về nhà khi kỳ thi cuối kỳ đến gần, khi trở về cậu trở nên có chút xa cách và ít nói hơn."

" nên muốn về nhà thư giãn. Tôi đang cố gắng chuẩn bị cho kỳ thi nên không muốn nói chuyện. Điều đó không bình thường sao? Cảnh sát Cao, anh chắc chắn đã đến từ một trường đại học danh tiếng. Anh hoặc bạn cùng phòng của anh không lo lắng khi kết thúc mỗi học kỳ sao? Chẳng phải vốn dĩ bình thường đều như vậy sao?"

"Người này thì sao? Cô có biết anh ta không?"

Cao Minh Hựu đưa một bức ảnh. Tôi nheo mắt nhìn thì thấy đó là một cô gái tầm hai mươi.

Đánh giá từ bối cảnh, đó hẳn là khuôn viên của Đại học Bắc Kinh. Nhưng xét theo độ mờ của bức ảnh thì có lẽ là từ hồi tôi còn học đại học.

Muốn cho gài bẫy tôi à?

Tôi nhìn bức ảnh và suy nghĩ về nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu