chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


19

Hai ngày tiếp theo, sóng yên biển lặng.

Yến Chi cũng không chạy tới trước mặt tôi tìm phiền toái.

Dụ Tiêu nhiều lần muốn lại thôi, nhưng bị tôi phớt lờ.

Tổ tiết mục cũng thật biết chơi.

Ngày thứ năm của buổi phát sóng trực tiếp, bọn họ đưa chúng tôi đến hòn đảo, sinh tồn trong hoang dã.

Đạo diễn cười tủm tỉm nói: "Vật tư của hòn đảo này rất phong phú, các vị có thể thoải mái tận hưởng."

Lần này tôi xui xẻo lại bị xếp vào cùng nhóm với Yến Chi.

Một hồi bàn bạc, nhóm chúng tôi chịu trách nhiệm tìm kiếm thức ăn.

Yến Chi cùng tôi im lặng đi về phía trước.

【Hai người bọn họ làm sao vậy? Cuối cùng tôi cũng có thể xem hai người ở chung khung hình. Tại sao lại không giống với tưởng tượng của tôi chứ? 】

Tôi chỉ cúi đầu nhặt nấm.

Yến Chi cũng làm theo, nhưng thứ cậu ta nhét vào giỏ đều là nấm độc, không thể ăn được.

Tôi ném toàn bộ ra ngoài, dùng chân nghiền nát chúng.

"Cô-"

Hắn căm tức nhìn tôi một cái rồi xoay người bỏ đi

Cuối cùng cũng nhìn thấy một cây ăn quả.

Chỉ là nó quá cao, không thể hái xuống.

【 Yến Chi, mau nắm lấy cơ hội! Đã đến lúc thể hiện sức mạnh bạn trai của anh! 】

【 Hắn sao lại ngốc như vậy chứ. 】

Yến Chi liếc nhìn những bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, ngồi xổm xuống.

Tôi trèo lên vai hắn.

Hắn nắm chặt lấy bắp chân tôi, chậm rãi đứng lên.

Độ cao này khiến cơ thể tôi căng cứng, lại cũng không hoảng sợ.

Vẫn không thể với tới quả trên cây, tôi chỉ có thể trèo lên cành.

Yến Chi cảm nhận được động tác của tôi, mở miệng.

"Đừng lộn xộn, chúng ta tìm thứ khác."

Đi một đường, mệt chết mệt sống, cũng chỉ hái được vài cây nấm ăn được.

Thật lâu sau mới nhìn thấy một cây ăn quả có rất nhiều trái, tôi cũng không muốn từ bỏ.

Vừa trèo lên cây.

Phía dưới đột nhiên truyền tới thanh âm của Dụ Tiêu.

"Sao lại làm chuyện nguy hiểm như vậy chứ! Mau xuống đây!"

Yến Chi bất mãn: "Lớn tiếng như vậy làm gì? Đừng dọa đến cô ấy!"

Nôn nóng trên mặt Dụ Tiêu nhìn thoáng qua cũng có thể thấy rõ.

"Thịnh Dao Dao, nhảy xuống, anh đỡ em."

Tôi phớt lờ hắn.

Một tay bám lấy thân cây, một tay hái quả.

【Dụ Tiêu thật sự chỉ là quan tâm bình thường đối với Thịnh Dao Dao thôi sao? 】

【Dụ ảnh đế vẫn luôn lạnh lùng, hình như chưa từng lo lắng như vậy? 】

"Em nhảy xuống, một lát nữa anh hái cho em."

Giọng nói của hắn khẩn trương, dưới gốc cây dang mở cánh tay: "Tin tưởng anh, anh sẽ đỡ được em."

Tôi có chút do dự.

Nhưng có thể đẩy chuyện nguy hiểm cho Dụ Tiêu làm cũng tính là chuyện tốt.

Ngay lúc tôi chuẩn bị nhảy, Khương Vũ đã hét lên: "Rắn!"

Cô nhào vào vòng tay Dụ Tiêu, toàn thân run rẩy.

Dụ Tiêu nhẹ nhàng an ủi cô: "Không sao, không sao đâu, rắn sẽ không chủ động cắn người đâu."

【Oa oa oa, Dụ ảnh đế ôm Khương Vũ! Tiểu (Tiêu) Vũ CP quá ngọt ngào a! 】

Tôi ôm thân cây lạnh lùng nhìn hai người họ.

May mà tôi còn chưa nhảy xuống, nếu không chắc chắn sẽ được hôn đất mẹ.

Yến Chi thế chỗ Dụ Tiêu: "Nhanh xuống đây! Sao còn chưa nhảy?"

Hai người bọn họ, đều không đáng tin cậy.

Yến Chi dường như nghĩ đến cái gì, lập tức ra hiệu cho tôi "5".

Như vậy liền dễ nói.

Tôi đáp: "Được."

Lần giao lưu này của chúng tôi được camera ghi lại rõ ràng.

【5 là có ý gì? 】

Yến Chi dang tay ra: "Tôi ở ngay đây, tôi sẽ bắt được chị."

Tôi thả người nhảy xuống.

【 Thịnh Dao Dao thật sự ngoan ngoãn đi xuống! Mẹ ơi! Hai người bọn họ rốt cuộc nói cái gì? 】

Yến Chi bị tôi đè trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt.

"Dao Dao!" Dụ Tiêu muốn đi tới giúp tôi.

Thứ xui xẻo.

Tôi nhanh chóng đứng dậy, vỗ nhẹ vết bẩn trên người rồi xách giỏ đi về.

Yến Chi từ phía sau hét lên: "Thịnh Dao Dao, chị cái đồ không có lương tâm! Chờ tôi!"

20

Tôi trở lại trại.

Một nhóm người tụ tập quanh một khúc gỗ, lửa cũng chưa tạo ra được.

Tổ tiết mục đưa cho chúng tôi nồi chảo nhưng không đưa cho chúng tôi bật lửa.

Tôi thở dài: "Tránh ra, để tôi làm."

Chẳng mấy chốc, khói bóc lên.

Khương Vũ vẻ mặt lo lắng đi tới: "Dao Dao, cô có biết nấm không? Có rất nhiều nấm có độc, không thể ăn được."

"Những cây nấm này đều là thường thấy, không có vấn đề gì đâu."

Tôi vẫn luôn yêu thích nấm, khi không có việc gì làm liền xem video hái nấm.

Không thể sai được.

Dụ Tiêu mang trái cây quay lại.

Thấy tôi rửa nấm, hắn đưa cho tôi một trái cây đã rửa sạch.

"Em ăn cái này trước đi, anh sẽ rửa."

Tôi tiếp tục làm việc của mình và phớt lờ anh ta. ˆ

Dụ Tiêu mấp máy môi, tựa hồ muốn nói gì đó.

Yến Chi đẩy hắn ra: "Chị Tiểu Vũ bên đó đang chán, anh tới ở cùng chị ấy đi."

Bữa trưa nhanh chóng được nấu xong.

Không có gia vị, những món ăn này hơi khó nuốt xuống.

Khương Vũ cũng Yến Chi đều là được nuông chiều từ bé, chỉ ăn một chút.

Dụ Tiêu ăn rất nhiều, vẫn luôn khen nấm rất tươi.

Vừa ăn xong, tôi đi dạo dọc bờ biển.

Tôi một người như vậy, cũng không có nhân viên công tác nào đuổi theo tôi chụp ảnh.

Yến Chi bỏ qua nhiếp ảnh gia, chạy theo tôi.

Tôi cũng coi hắn như không khí.

Tiếng sóng biển từng đợt từng đợt truyền tới tai.

Lại nghe thấy thanh âm của hắn, có chút khó chịu lại có chút ủy khuất.

"Ngoài trừ muốn tiền của tôi, chị không còn lời nào để nói với tôi sao?"

Ồ, bị hắn phát hiện.

Tôi nghịch nghịch tóc, thản nhiên mỉm cười.

"Không phải cậu đã nói sao? Tôi là thần giữ của, tôi yêu tiền như mạng." "Tôi chỉ là, ở trước mặt, làm theo lời cậu nói mà thôi." Hắn trầm mặc thật lâu.

"Một ngày 50 vạn, tôi muốn chị đối xử với tôi như trước đây."

"Yến đại đỉnh lưu thích bị trêu chọc như vậy sao?"

Hắn không để ý tôi âm dương quái khí.

Chỉ im lặng cúi đầu chuyển tiền cho tôi.

Rũ mắt xuống: "Đừng nói chuyện với tôi như vậy."

Tôi mỉm cười.

Diễn kịch sao, tôi rất am hiểu.

Chỉ dùng dăm ba câu, hắn lại tươi cười hớn hở.

Chúng tôi đi bộ trở về.

Trong trại yên tĩnh đến đáng sợ.

Yến Chi hỏi: "Này, những người khác đâu?"

Một vị khách nữ giận dữ nhìn tôi: "Đều bị tiêu chảy!"

Khương Vũ ôm bụng đi ra, sắc mặt tái nhợt, trên trán đổ mồ hôi lạnh.

"Dao Dao, nấm của cô thực sự ổn chứ?"

Tôi cau mày: "Chúng đều là những loại nấm ăn được thông thường, chắc sẽ ổn thôi...có phải ăn nhầm thứ khác?"

Tôi đi đến phòng chứa nguyên liệu.

Tìm khắp nơi không tìm thấy món ăn nào có thể gây ngộ độc.

Vị khách nữ vừa rồi nhìn tôi căm tức.

"Thịnh Dao Dao, cô cố ý phải không? Bữa trưa cô cũng chỉ ăn một chút!"

Sở dĩ tôi chỉ ăn một ít là vì tôi từ trước tới nay đều như vậy.

Hơn nữa, tôi nổi tiếng nhờ xinh đẹp nên phải quản lý dáng người của mình một cách chặt chẽ.

Dụ Tiêu cũng đi ra.

Hắn ăn nhiều nhất, sắc mặt cũng khó coi nhất

Mặc dù vậy, hắn vẫn nói: "Những cây nấm đó đều là thường ăn, hẳn sẽ không có vấn đề gì. Có lẽ..."

Một vị khách nữ trực tiếp ngắt lời hắn: "Thầy Dụ, tôi đã sớm nhận thấy anh đối xử với Thịnh Dao Dao khác biệt, nhưng lúc này, anh làm sao vần có thể bảo vệ cô ấy?"

Nam khách quý cũng ăn tương đối nhiều.

Tình trạng hiện tại cũng không tốt, trong lòng hẳn cảm thấy bực bội.

Bọn họ đều nhìn về phía tôi:

"Không nên để cô đi tìm nguyên liệu nấu ăn!"

"Cô nói cô có thể làm được cái gì?! Khương Vũ nhắc nhở cô, vô còn nói không có việc gì, hiện tại lại nấu chút canh nấm hại người."

Lần ngoài ý muốn này làm phòng phát sóng đột nhiên bùng nổ.

Sôi nổi tới mắng tôi.

Nhưng những lời mắng mỏ của bọn họ còn bẩn thỉu hơn nhiều so với những lời mắng mỏ của mấy ngôi sao kia.

【Ca ca của tôi thật thảm! Tổ tiết mục có thể đuổi yêu tinh hại người này ra ngoài được không? 】

【Thịnh Dao Dao rốt cuộc có mẹ không? Tại sao vẫn luôn làm những việc mà cô nhi sẽ làm! Nếu không có cô ta thì sẽ không có vấn đề gì! 】

Yến Chi giúp tôi nói: "Tôi cũng ăn, nhưng đâu có việc gì."

Có người lập tức vặn lại: "Cậu ăn bao nhiêu? Sớm biết thì tôi đã không ăn! Cả người đều kiệt sức!"

Ồn muốn chết.

"Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, tất cả những gì tôi chọn đều là nấm thông thường! Những loại có thể ăn được! Loại không thường thấy đều bị vứt đi!"

"Mấy người một đám chỉ trích cái gì?! Một lũ rác rưởi ngay cả lửa cũng không nhóm nổi! Không có tôi ngay cả cơm mấy người cũng không có mà ăn! "

"Tôi không chơi cũng mấy người nữa! Tôi chịu đủ rồi!"

"Ai thích bị mắng thì cứ mắng, bà đây ngay tại chỗ này tuyên bố, rút khỏi giới giải trí!"

21

Chương trình tạp kĩ vớ vẩn, tôi đã sớm không muốn quay tiếp.

Vừa lúc hôm nay cũng hết hạn hợp đồng ở công ty Giang Chiếu Hành.

Còn chương trình này ấy à.

Mấy ngày nay, tôi từ Giang Chiếu Hành cùng mấy người kia kiếm được không ít lời.

Dư sức đền bù tiền vi phạm hợp đồng cử chương trình.

Vừa nghe lời tôi nói, mọi người đều sửng sốt.

【Cười chết, thật biết nói chuyện! Đây là một hòn đảo hoang, tôi xem cô ta làm sao để trở về! 】

【Côi nhi cuối cùng cũng không diễn được nữa hhhhh, mau rút khỏi giới giải trí đi! 】

【Ngay từ đầu đây là vấn đề của cô ta, chỉ cần xin lỗi đàng hoàng là được...làm như mọi người bắt nạt cô ta không bằng. 】

Làm việc trong giới giải trí nhiều năm như vậy, tôi vẫn có một số mối quan hệ.

Tôi gọi điện, thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy lấy người.

Yến Chi theo tôi vào trong lều.

Thấy tôi tức giận như vậy, hắn cũng không dám nói thêm cái gì, kéo mạnh góc áo của tôi nói: "Chị đừng tức giận", tôi không lên tiếng.

Hắn nghiêm túc nói: "Thịnh Dao Dao, tôi thay mặt họ xin lỗi chị."

Tôi cũng không dừng lại.

"Bọn họ đều là sói mắt trắng! Tôi thay chị mắng bọn họ."

"Một lũ xấu xa! Đồ tồi! Làm sao có thể ức hiếp người như vậy!"

Yến Chi tiếp tục nói vọng ra ngoài, vừa chửi vừa dậm chân, nhìn có chút buồn cười.

Phòng phát sóng cũng sửng sốt.

【Con trai của tôi đang làm cái gì a? ! Ngạo kiều đâu! Hẳn là bị trúng cổ đi! Mau tỉnh lại! 】

【Hahaha, thật đáng yêu, giống như dỗ trẻ con ấy!" 】

【Yến Chi có ổn không? Thịnh Dao Dao muốn tự mình cút đi, sao lại phải khuyên cô ta? 】

Yến Chi nhìn tôi một cái rồi tắt máy quay.

Bình luận cũng biến mất.

Hắn thận trọng nói: "Nếu bây giờ rời đi, chị sẽ phải bồi thường thiệt hại... 300 vạn, thật sự có chút nhiều."

Thấy tôi thờ ơ, hắn nói tiếp: "Nếu chị ở lại, tôi cho chị 100 vạn".

Tôi lắc đầu.

Tiền tài đáng quý nhưng tự do còn đáng quý hơn.

Có tiếng ầm ầm bên ngoài vang lên.

Chiếc trực thăng đến đón tôi.

Bên ngoài lều, một vòng người tụ tập.

Ngôi sao ngay tại chương trình tạp kĩ chạy lấy người, thật là cái tin hot.

Lúc này, tất cả các máy quay đều hướng vào tôi.

Bình luận trên phát sóng cũng rất khó coi.

Những người khác đều một bộ xem kịch vui.

Chỉ có Dụ Tiêu bước tới trước mặt tôi, nhẹ giọng thì thầm:

"Đó không phải lỗi của em. Mọi người đều có thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện."

Tôi bước thẳng về phía trước: "Thầy Dụ không cần khuyên tôi, tôi nhận không nổi."

Hắn cau mày, biểu tình có chút bi thương.

Chậc, trái tim như là bằng pha lê ấy, đúng chút là vỡ.

Mấy ngày trước tôi cũng bị hắn cũng Khương Vũ hại thành như vậy cũng không dễ vỡ như hắn.

Vừa lên trực thăng.

"Thịnh Dao Dao! Chờ tôi!"

Yến Chi chạy về phía tôi, vẫy tay hét lên:

"Chương trình tạp kĩ dở tệ này! Lão tử cũng không thèm quay nữa!"

22

Vừa về đến nhà, tôi tắt điện thoại đi ngủ.

Chờ tôi thức dậy, bầu trời đã xám xịt.

Không biết là sáng sớm hay chiều tối.

Tôi duỗi người, cảm thấy cả người thoải mái.

Trong điện thoại của tôi có hàng chục cuộc gọi nhỡ.

Giang Chiếu Hành, người đại diện, Yến Chi, đạo diễn...

Tôi không buồn gọi lại cho bọn họ.

hot search trên weibo cũng bùng nổ.

# Thinh Dao Dao nổi giận #

# Thịnh Dao Dao rời khỏi giới #

# Thịnh Dao Dao nấm độc #

# Thịnh Dao Dao Yến Chi #

# Thịnh Dao Dao phi cơ trực thăng #

Sức chiến đấu anti-fan của tôi vẫn luôn mạnh mẽ, tôi cũng không dám bấm vào xem.

Có tiếng gõ cửa.

Cường thế, dồn dập, mạnh mẽ.

Không cần nhìn cũng biết là Giang Chiếu Hành.

Quả nhiên.

Hắn đứng ngoài cửa, phong trần bụi bặm, vô cùng tức giận.

"Thịnh Dao Dao, cô làm loạn cái gì?!"

Tôi hiếm khi thấy hắn tức giận như vậy.

Nhiều năm như vậy, vì bản hợp đồng đó, rất nhiều chuyện đều phải nghe theo sắp xếp của hắn.

Hắn cũng rất hài lòng với sự thuận theo của tôi.

Tôi cầm lấy áo khoác nói: "Tôi không có làm loạn."

Hắn tức giận tới bật cười.

"Cô không phải cảm thấy có thể thu hút sự chú ý của tôi bằng cách này đấy chứ?"

"Tôi từng nhắc nhở cô, bỏ đi mấy cái tâm tư đáng thương đó rồi cơ mà."

Hắn vẫn luôn biết, làm thế nào để hạ thấp tôi.

Tôi lắc đầu: "Giang tổng cũng không cần tự tin như vậy, tôi thích anh, đã là chuyện của mười năm trước rồi", Năm đó hắn như thiên sứ giáng trần.

Tôi vẫn luôn nhớ thật lâu

Nhưng qua ngần ấy năm, tình yêu nóng bỏng nhỏ bé không đáng kể đó đã bị chính tay hắn tiêu hao hết từ lâu rồi.

Một khắc ấy, hắn giống như hoảng loạn.

Nhưng cũng chỉ là thoáng qua.

Thực nhanh, Giang Chiếu Hành lại giống như trước, cao cao tại thượng ra lệnh cho tôi.

"Tôi đã nói với cô, thu hình xong chương trình tạp kỹ này. Tiếp theo sẽ thế nào? Chúng ta có tiếp tục hợp tác hay không đều phải nghe theo tôi."

Tôi cười nhạo: "Đừng ngu ngốc như vậy."

Tôi đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.

Tiền vi phạm hợp đồng của hắn quá cao, tôi cũng không đủ khả năng chi trả mới luôn phải chờ đến ngày hôn nay.

Giang Chiếu Hành cau mày: "Không có tôi, cô không thể đứng ở vị trí này."

Hắn luôn cảm thấy rằng tôi nên đối với hắn mang ơn đội nghĩa, dùng cả đời báo đáp ân tình của hắn.

"Những gì tôi nợ anh đã sớm được trả hết."

"Không có tôi, Khương Vũ sẽ thế nào? Cô ta còn có thể làm hoa nhài trắng của cô ta được sao?"

Giang Chiếu Hành không hề tức giận như dự đoán.

Hắn chỉ nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt tối sầm, giọng điệu vẫn tự tin như trước:

"Thịnh Dao Dao, cô sẽ hối hận, rời khỏi tôi, cô chẳng là gì cả."

Hắn không hiểu tôi.

Hắn cảm thấy tôi muốn sống một cuộc sống xa hoa phú quý.

Nhưng tôi đã trưởng thành.

Những ý tưởng ấu trĩ đó đã sớm thay đổi tới nghiêng trời lệch đất

Cũng vì quyết định này, chuyện nấm độc tôi cũng không thể đội nồi.

Dù sao cũng không ai trả tiền.

Cái nồi miễn phí này, tôi không muốn đội.

Tôi nhờ một blogger khoa học nổi tiếng có hàng triệu người theo dõi, để cô ấy xem từng khung hình video tôi hái nấm.

Kết luận cuối cùng là thứ tôi hái quả thực là nấm ăn được.

Nhưng khi máy ảnh lấy nét vào nồi súp nấm thì lại xuất hiện bóng dáng của mấy cây nấm độc.

Blogger cắt những phân tích này thành video, đăng chúng lên, dấy lên tranh luận sôi nổi trên Internet.

Người qua đường cảm thấy là thuyết âm mưu.

Tôi đăng hình ảnh một cái nồi lên weibo, cũng không có một lời nào.

Giây tiếp theo, Yến Chi share bài viết này lên weibo.

Sáng sớm hôm sau, tôi thấy Dụ Tiêu cũng share.

Việc này lập tức vọt lên đầu hot search.

Sức ảnh hưởng của hai người này không có gì để bàn cãi.

Mọi chuyện cứ tiếp tục lên men, muốn áp xuống cũng áp không được.

Tối hôm đó, tổ chương trình đã đưa ra lời xin lỗi, đính kèm một đoạn video.

Trong video, một nhân viên đã bỏ nấm vào giỏ của tôi.

Nói một cách hoa mỹ rằng, người ta can thiệp vì sợ khách quý không hoàn thành được nhiệm vụ.

Nhưng không ngờ sẽ xảy ra loại sai lầm này.

Ngay khi tuyên bố được đưa ra, hot search ngay lập tức trở thành -

# Thịnh Dao Dao quá oan uổng#

# Thịnh Dao Dao, mỗi người đều không có dũng khí để nói#

# Chương trình tạp kĩ vớ vẩn#

# Thịnh Dao Dao Dụ Tiêu Yến Chi#

Tôi cũng không nghĩ tới lần đầu tiên lên hot search với hình tượng tốt đẹp lại là bởi vi tôi ở chương trình tạp kĩ chạy lấy người.

Tổ tiết mục gọi điện tới để xin lỗi.

Giọng điệu của đạo diễn rất chân thành: "Đó là sai lầm của chúng tôi, chúng tôi đã làm sáng tỏ, xin Thịnh tiểu thư đừng chấp nhặt, chúng tôi có chuyện muốn nói..."

Kỳ thật chân tướng là gì tôi rõ rãng nhất.

Khương Vũ luôn thích chơi chiêu mượn dao g i ế t người này.

Nhân viên công tác cũng biết, cô ta là người trong lòng của Giang Chiếu Hành.

Tất nhiên là sẽ không đi ngược lại ý muốn của cô ấy.

"Vậy thầy yến bên kia, nếu cô tiếp tục quay, có thể bảo cậu ấy cùng trở lại."

À, bảo sao.

Tôi cũng chỉ là một diễn viên nơi nơi bị bôi đen, hắn cũng không cần phải hạ mình tới xin lỗi tôi.

Hóa ra là vì Yến Chi.

"Nếu như cô bằng lòng, tổ tiết mục có thể tăng thêm độ nổi tiếng của hai người, tôi cảm thấy thầy Yến bên kia cũng muốn như vậy."

Đại ý chính là, muốn tôi và Yến Chi xào CP.

"Thịnh tiểu thư, chúng ta thật sự không cần tức giận, tiền thù lao cũng có thể bàn bạc lại."

Tôi từ chối: "Quên đi, Dương đạo diễn, tôi đã quyết định rút lui khỏi giới."

Vừa thoát khỏi tất cả những thứ tồi tệ đó, tôi liền cho mình một kỳ nghỉ dài.

Không nghĩ tới, tôi vừa giải nghệ, lời mời còn nhiều lên.

Thế mà có một đoàn phim nổi tiếng hướng tôi đưa cành ô liu.

"Cô Thịnh, tôi là nhân viên công tác của đoàn làm phim "Tiếng sấm", bên này chúng tôi có một vai diễn rất phù hợp với cô. Cô có thời gian đến thử vai không?"

Tôi đang đắm mình dưới ánh nắng Bali.

Đột nhiên, tựa đề của bộ phim này nghe có vẻ quen tai.

"Nhân vật chính là Dụ Tiêu?"

Đối phương sửng sốt một lát, suy nghĩ một lúc mới trả lời: "Ừ... đúng vậy."

"Vậy tôi không đi."

Tôi người này, cũng chưa đủ để diễn bộ phim lớn như vậy.

Dùng ngón chân để suy nghĩ cũng có thể biết là Dụ Tiêu ở phía sau giật dây.

Mà tôi, không còn muốn liên quan gì đến hắn nữa.

Ngày tôi trở về nước, Dụ Tiêu đã chặn tôi ở sân bay.

Ồ đúng vậy, chương trình vớ vấn kia đã phát sóng xong rồi.

Cuối cùng, Khương Vũ vẫn không thể cọ nhiệt với Dụ Tiêu.

Chương trình ban đầu vốn muốn đẩy CP Dụ Tiêu cùng Khương Vũ, làm nhiệt độ cùng tài nguyên của cô ta tăng lên.

Có lẽ là do Dụ Tiêu không vui.

Dù sao đến cuối cùng Khương Vũ lại cùng một người mới xào CP.

Quên đi, cũng không liên quan tới tôi.

Dụ Tiêu hỏi tôi: "Chơi vui không?"

Nếu xuống máy bay không nhìn thấy anh thì đó là rất vui vẻ.

Đáng tiếc

Tôi phớt lờ hắn, hắn cũng yên lặng không nói, chỉ chậm rãi đi theo tôi.

Không biết ai đã hét lên: "Anh ấy ở bên đó!"

Dụ Tiêu giật mình, kéo tay tôi chạy.

Trong đám đông lập tức có người chạy về phía chúng tôi.

Sau khi chạy tới gara ngầm, Dụ Tiêu nhanh chóng mở cửa xe nhét tôi vào.

Động tĩnh bên ngoài rất lớn.

"Dụ ca ca đâu?"

"Vừa rồi là ai? Nhìn có chút giống Thịnh Dao Dao."

"Sao có thể là Thịnh Dao Dao? Làm sao Dụ ca ca lại có thể thích Thịnh Dao Dao? Ta thà tin là Khương Vũ còn hơn."

Tình thế vừa rồi rất cấp bách, Dụ Tiêu trực tiếp áp lên người tôi.

Hơi thở bạc hà bao vây lấy tôi.

Tôi cau mày.

Hắn đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu cho tôi im lặng.

Tôi biết fans tư sinh điên cuồng đến mức nào, lúc này không dám hành động hấp tấp.

Trong bóng tối, đôi mắt hắn lấp lánh.

Bàn tay đang nắm cổ tay tôi nóng bỏng, có chút mồ hôi.

Bang bang bang -

Là nhịp tim đập loạn.

Bên ngoài cuối cùng cũng yên tĩnh, tôi dùng hết sức lực đẩy hắn ra.

Hắn không kịp phản ứng, ót đụng lên nóc xe.

"A."

Hắn hít sâu một tiếng, che lại đỉnh đầu, không rõ sắc mặt.

Thật lâu sau

Hắn hỏi tôi: "Em có đói không?"

Tôi trợn mắt, mở cửa định xuống xe.

Nhưng hắn lại ôm chặt tôi, đẩy tôi vào ghế phụ.

Trong giọng điệu  có chút cầu xin:

"Chúng ta nói chuyện đi, cho anh thời gian một đêm là được."

Tôi nhướn mày.

Lỗ tai hắn đỏ bừng, có chút nghẹn: "Không... không qua đêm, chỉ nói chuyện một chút thôi."

Tôi giật giật khóe miệng, đột nhiên không biết nói cái gì mới tốt.

Hắn nói 50 vạn, cùng hắn nói chuyện.

"Được."

Tiền này cũng là tôi xứng đáng có được.

24

Trên đường đi, Dụ Tiêu trò chuyện không ngừng.

Hoàn toàn không có sự cao lãnh như trong lời giới truyền thông.

"Em thực sự rời khỏi giới giải trí? Là sợ bị mắng sao?"

"Em có thể chậm rãi chuyển tới phải thực lực, những người nghi ngờ chất vấn em cũng sẽ ngày càng ít..."

Tôi ngắt lời hắn: "Đó là lý do tại sao anh tiến cử tôi vào đoàn phim 《 Tiếng sấm 》?"

Hắn không nói gì, coi như thừa nhận.

Tôi cười khẩy: "Tôi không còn là cô bé năm đó nữa, cũng không còn tin bầu trời thực sự có bánh miễn phí rơi xuống".

"Anh không có ý khác. Anh đã xem các tác phẩm trước đây của em cảm thấy vai diễn này phù hợp với em, vì vậy..."

"Dụ Tiêu, anh muốn thay đổi cái gì sao?"

Ngữ khí của hắn vô cùng thành khẩn: "Đúng vậy, thực xin lỗi."

"Không có gì phải xin lỗi cả, tôi vốn dĩ là đi lên con đường nổi tiếng nhờ thị phi, mọi người muốn dẫm một chân lên tôi là chuyện bình thường."

Hắn vội vàng giải thích: "Không phải, ngày hôm đó bị chụp trộm, Khương Vũ tâm tình suy sút, cô ấy khóc. Thực ra giữa bọn anh xảy ra chuyện gì cả. Lúc trước anh đúng là thích cô ấy, không thể nhìn cô ấy rơi nước mắt, cho nên mới đồng ý phương pháp giải quyết của cô ấy, để em tới chắn thương. Nhưng mà, mọi chuyện đều đã qua, anh....."

Hắn nói năng có chút lộn xộn.

Cuối câu, thở dài một tiếng, cảm thấy rất suy sụp.

"Dao Dao, giữa chúng ta không nên như vậy."

Tôi cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên biết việc hắn thay đổi thái độ là có nguyên nhân.

Nhưng tôi không muốn hỏi.

Cứ như vậy, chúng tôi giữ im lặng cho đến khi xuống xe.

Bà chủ nhìn thấy hắn liền rất nhiệt tình: "Tiểu Dụ, cậu đến rồi, vẫn vị trí cũ đúng không."

Cô ấy nhìn tôi khen: "Tiểu Khương càng ngày càng xinh đẹp."

Dụ Tiêu sửng sốt, nhìn tôi, sau đó giải thích: "Chị Hồng, cô ấy không phải Khương Vũ, chị nhầm rồi."

Bà chủ nhà xấu hổ cười cười: "Thật xin lỗi, hai người xem, đôi mắt này của tôi cũng già rồi."

Dụ Tiêu lẩm bẩm: "Tôi cũng nhận lầm."

Vào phòng riêng, Dụ Tiêu đưa ra một hộp quà.

Hắn có chút mong chờ: "Mở ra nhìn xem."

Tôi vừa mở ra liền thấy, là một cái váy.

"Anh đã hứa với em, sẽ tặng em một cái váy độc nhất vô nhị."

Mãi cho đến khi hắn nói ra những lời này, tôi rốt cuộc mới nhớ tới, hắn là ai.

Vẫn là bữa tiệc sinh nhật hôm đó

Sau khi chạy khỏi nhà Khương Vũ, tôi không có tiền bắt taxi nên phải chạy một mạch về nhà.

Nhà cô ta ở ngoại ô, khi tôi chạy vào thành phố thì trời đã tối.

Gió thổi khô nước mắt của tôi, hoàng hôn cũng sẽ sớm tan đi.

Vừa định bước lên cầu, tôi nhìn thấy một bóng người bên bờ sông.

Cảm thấy có dự cảm không tốt

Tôi vội chạy sang một bên.

Khi hắn chuẩn bị nhảy xuống, tôi ôm lấy eo hắn.

Lăn một vòng.

Hắn như là bắt được một cọng rơm cứu mạng, như là nơi phát tiết.

Bắt đầu kể cho tôi nghe.

Hắn nói hắn không thể đi học, không ai muốn cho hắn đi học.

Ba mẹ hắn nói hắn phải vào làm trong xưởng, kiếm lại số tiền bọn họ nuôi dưỡng hắn mới tính đến chuyện khác.

Hắn không biết nên làm cái gì.

"Là em nói với anh, nhất định phải tiếp tục đi học. Chỉ cần tiếp tục đi học liền có cơ hội thoát khỏi số phận."

"Nhìn xem, anh làm được rồi."

Kỳ thực, lúc đó tôi cũng rất mơ hồ, mọi chuyện cũng không như ý.

Nhưng chúng tôi rất giống nhau.

Tôi biết chúng tôi đều hãm sâu trong đó.

Cho nên, tôi cũng chỉ có thể dùng kiến thức nông cạn của mình, thuyết phục hắn.

"Anh biết ơn em, cũng vẫn luôn muốn tìm em."

Hặn nhắm mắt lại, vẻ mặt đau khổ.

"Nhưng là, anh nhận sai, anh tưởng Khương Vũ...."

"Anh thế mà lại nhận sai người....."

"Anh từng cầu xin ông trời cho anh gặp lại em, anh tự nói với chính mình, lần sau gặp lại em, nhất định có thể chính xác tìm được em trong đám người."

Chẳng trách hắn lại muốn xác nhận vết bớt trên eo tôi.

Hôm đó, chiếc váy va vào dây thép bên sông, rách một lỗ lớn.

Hắn nhìn thấy vết bớt của tôi, cũng đồng ý đền bù cho tôi một chiếc váy.

Nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thấy eo của Khương Vũ.

Làm sao có thể xác định cô ta chính là người hắn đang tìm kiếm?

Tôi và Khương Vũ đúng là rất giống nhau, nhưng ký ức của hắn lại quá xa vời.

Hắn chỉ là chắc chắn

Chắc chắn rằng loại người như tôi không xứng đáng được mặc váy dài trắng xinh đẹp. ˆ

Chắc chắn rằng kẻ ti tiện như tôi sẽ ra tay giúp đỡ người yếu thế hơn.

Từ tận đáy lòng hắn khinh thường tôi.

"Kỳ thật anh vẫn luôn không rõ ràng người đó là tôi hay Khương Vũ đúng không?"

"Anh chỉ là cảm thấy Khương Vũ trong sáng lương thiện, mà tôi ở trong mắt anh, là ti tiện không từ thủ đoạn."

"Cho nên anh càng nguyện ý tin tưởng người kia chính là cô ấy."

Sắc mặt hắn trong nháy mắt tái nhợt.

Tôi đoán đúng rồi.

"Dao Dao, không phải vậy..."

Tôi cười lắc đầu: "Đừng gọi tôi như vậy, chúng ta thật sự không thân."

Tôi đứng dậy rời đi.

Hắn ở phía sau thấp giọng nói một câu: "Anh rõ ràng thiếu chút nữa đã chạm tới mặt trăng, thế nhưng trời đã sáng." Thanh âm hắn khổ sở như muốn khóc
__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu