CHƯƠNG 21 - 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 21. 】

Vài ngày sau ba Cố xuất viện.

Ngày xuất viện ông ấy tổ chức một bữa tiệc gia đình, Tô Tiếu cũng tới.

Cố Hành Triều nhíu mày: "Sao cô ta cũng tới? Giúp việc đâu, mau đuổi cô ta ra đi."

Mấy người giúp việc vội vàng đi tới trước mặt Tô Tiếu: "Tô tiểu thư, cô cũng thấy rồi đó, cậu Cố không muốn thấy cô ở đây, cô mau rời khỏi đây đi."

Tô Tiếu không cam lòng: "Cố Hành Triều, rõ ràng anh đã nói yêu tôi, anh dựa vào cái gì mà không cần tôi nữa? Tôi có điểm nào không bằng Kiều Dung Dung. Cô ta đã chết mà anh còn nhớ mãi không quên. Nếu cô ta còn sống có phải hay không anh còn muốn..."

"Cô câm miệng lại cho tôi." Cố Hành Triều hung hăng trừng mắt liếc một cái, lập tức nhìn về phía tôi cuống quít giải thích, "Dung Dung, em đừng nghe cô ta nói bậy. Năm năm trước anh đã cùng Tô Tiếu chấm dứt, là cô ta luôn không ngừng dây dưa với anh."

Thoắt chốc, sắc mặt Tô Tiếu trở nên vô cùng khó coi.

Cô ta không ngờ tới đối mặt với sự điên cuồng, dây dưa không ngớt của cô ta.

Phản ứng đầu tiên của Cố Hành Triều là giải thích với tôi.

Tôi hơi khó xử, không biết phải làm sao.

Năm năm trước, là năm tôi xảy ra chuyện.

Đúng vào năm đó Cố Hành Triều và Tô Tiếu chia tay.

Năm đó tôi gặp chuyện không may có liên quan gì đến bọn họ à?

Cố Hoài An bên cạnh vẫn im lặng lắng nghe.

Cho đến lúc này anh mới lên tiếng: "Được rồi, đây là việc riêng của cậu cùng cô Tô, đừng động chạm đến Dung Dung."

Anh tùy ý liếc Cố Hành Triều và Tô Tiếu một cái.

Một cái liếc mắt nhẹ nhàng kia lại giống như có trăm ngàn kí đá đặt ở trên người bọn họ, bọn họ như là hô hấp khó khăn nên cũng không nói nữa.

Tôi và Cố Hoài An đi vào phòng khách.

Đi được vài bước, tôi vẫn có thể cảm giác được ánh mắt oán độc của Tô Tiếu rơi vào trên người mình.

Tôi luôn cảm giác Tô Tiếu sẽ không bỏ qua như vậy.

Quả nhiên, một ngày trước khi tôi và Cố Hoài An ra nước ngoài, Tô Tiếu đã gửi lời mời xin kết bạn cho tôi.

Trên lời mời kết bạn chỉ có một câu: 「 Kiều Dung Dung, cô đừng tưởng rằng cô đã thắng. Từ đầu đến cuối, cái mà cô gọi là cuộc sống hạnh phúc chỉ toàn là dối trá. 」

Tôi chấp nhận lời mời kết bạn của cô ta, hỏi cô những lời này là có ý gì.

Tô Tiếu hẹn gặp tôi ở quán cà phê, tôi đã từ chối.

Ta không quên ánh mắt oán độc Tô Tiếu nhìn tôi ngày đó.

Lòng tò mò hại ch.ết mèo.

Sự thật tất nhiên quan trọng, nhưng tôi đã chết một lần, tôi cảm thấy an toàn cá nhân của tôi quan trọng hơn.

Tôi nghĩ Tô Tiếu hận tôi như vậy sẽ nhìn không vừa mắt nếu tôi sống tốt.

Tuy tôi không đến cuộc hẹn với Tô Tiếu nhưng cô ta vẫn sẽ đem cái gọi là chân tướng nói cho tôi biết.

Đúng như tôi nghĩ, sau khi tôi trả lời 「 Cô thích nói hay không thì tùy. 」Cô ta liền gửi tới một tệp tài liệu.

"Cô muốn biết chân tướng chứ gì, đều ở bên trong."

Lý trí nói cho tôi biết đây là một cái hộp Pandora ma quái, nếu mở ra cuộc sống hạnh phúc hiện tại của tôi có khả năng sẽ hóa thành bọt nước.

Nhưng tôi không muốn làm một kẻ ngốc.

Tôi đã mở tập tin.

Chân tướng bị che giấu năm năm cũng dần dần hé lộ trước mặt tôi.

Thì ra bạn trai tôi không phải Cố Hoài An, mà là em trai anh ấy - Cố Hành Triều.

Năm đó, tôi rơi xuống nước cũng không phải tai nạn mà là bị bắt cóc.

Mà khi bọn bắt cóc tống tiền Cố Hành Triều, Cố Hành Triều đắm say trong tình ái dịu dàng của Tô Tiếu nên chọn cách thấy chết mà không cứu.

Thảo nào lúc Cố Hành Triều say rượu còn đòi nói cho tôi biết chân tướng sự việc.

Chờ sau khi hắn tỉnh táo lại tôi hỏi lại hắn Cố Hoài An có chuyện gì giấu tôi, hắn lại né tránh không chịu nói.

Chắc là hắn sợ tôi biết được chân tướng sự tình sẽ hận hắn nhỉ.

Còn Cố Hoài An - người bên gối tôi tin tưởng nhất, gần gũi nhất nhưng cũng là người lừa gạt tôi sâu nhất.

Tôi siết chặt điện thoại.

Thì ra cuộc sống như hoa như gấm của tôi là lâu đài trên không được xây dựng bằng lời nói dối.

Mà bây giờ lâu đài đó sắp sụp đổ.

Tôi không hối hận khi biết được sự thật tàn nhẫn này.

Đối mặt với nỗi đau của cuộc sống dù sao cũng tốt hơn sống như một kẻ ngốc.

Sau tất cả, nỗi đau rồi có một ngày sẽ nguôi ngoai.

Tựa như miệng vết thương chắc chắn sẽ có ngày kết vảy khép lại, chỉ là quá trình tương đối gian nan.

Cố Hoài An vào phòng.

Anh đã thu dọn xong hành lý thì thấy tôi còn ngồi yên trên sô pha.

Anh cũng không trách tôi không chịu thu dọn, ngược lại còn ân cần hỏi tôi : "Dung Dung, có cần anh giúp em thu dọn hành lý hay không."

Dáng vẻ dịu dàng của Cố Hoài An trước sau như một nhưng tôi lại cảm thấy người đàn ông trước mắt này cực kỳ xa lạ.

"Cố Hoài An." Tôi gọi tên anh, "Chúng ta nói chuyện đi."

【 22. 】

Tôi đem tệp tài liệu Tô Tiếu gửi cho Cố Hoài An xem.

Cố Hoài An nhìn lướt qua vài lần liền buông xuống, mặt mày bình tĩnh dường như đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy.

"Cố Hoài An, anh có gì muốn giải thích không?"

Cố Hoài An khe khẽ thở dài: "Dung Dung, đó không phải là chuyện vui vẻ gì, quên đi cũng tốt."

Tôi nhấn mạnh: "Đây là chuyện của em nên em có quyền biết chân tướng sự việc."

"Khi đó em bị thương rất nghiêm trọng, anh rất sợ sau khi em biết chân tướng sự việc sẽ không gượng dậy nổi. Anh định chờ sức khỏe em khôi phục sẽ nói cho em biết sự thật. Sau đó anh có tư tâm, thế giới của em chỉ có một mình anh cũng rất tốt." Cố Hoài An bình thản giải thích, "Nhưng anh cũng không muốn giấu em cả đời. Ngày đưa em về nước anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho em biết chân tướng."

Cố Hoài An thẳng thắn hơn mong đợi, đôi mắt anh trong veo.

Lời trách cứ đến bên miệng nhưng tôi lại có chút nói không nên lời.

"Thế nên cuối cùng thì anh là gì của em?"

Cố Hoài An nói hai chúng tôi là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư cùng nhau lớn lên.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai chúng tôi sẽ cùng vào lễ đường tiến tới hôn nhân.

Vào ngày sinh nhật tôi, anh chuẩn bị tỏ tình với tôi nhưng lại xảy ra tai nạn giao thông, hôn mê ba năm.

Khi anh tỉnh lại, tôi đã trở thành bạn gái của Cố Hành Triều.

Anh mất hai năm để từ từ khôi phục sức khỏe, cũng không có ý định quấy rầy cuộc sống của chúng tôi.

Sau đó anh thấy tôi sống không tốt nên lập tức về nước tìm tôi, trong lúc vô tình cứu được tôi.

"Dung Dung, anh chỉ đang kéo em trở lại con đường lẽ ra chúng ta nên đi."

Giọng tôi rất nhẹ: "Sao anh tự tin như vậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì em sẽ ở bên anh?"

"Chúng ta nên như thế, anh thuộc về em, giống như em thuộc về anh," giọng nói của anh bình tĩnh không gợn sóng, bên trong lại cất giấu sự cố chấp, "Dung Dung, nếu như em thật sự không thích anh thì cho dù anh nói với em anh là bạn trai em, em cũng sẽ không ở đồng ý ở anh đâu, có đúng không?"

Về lý thì như vậy không sai.

Nhưng điều này vẫn không thay đổi được việc cái mà tôi cho là cuộc sống hạnh phúc chỉ được dựng nên từ những lời nói dối.

Tôi mím chặt môi, mặt không được hồng hào cho lắm: "Em cần một ít thời gian để tiêu hóa hết tất cả những chuyện này."

"Được, vậy chúng ta về nước muộn một chút." Cố Hoài An thấy mặt tôi tái nhợt nên rót cho tôi một ly nước mật ong, "Dung Dung, anh xin lỗi, lần này anh đã làm em đau lòng."

Tôi quay đầu đi, không nhìn gương mặt dịu dàng của anh nữa.

Sợ mình mềm lòng, mềm lòng rồi sẽ dễ dàng tha thứ cho anh.

【 23. 】

Tôi hẹn Cố Hành Triều gặp mặt tại một quán cà phê.

Cố Hoài An có thể lừa tôi năm năm không chút sơ hở.

Lời thú nhận của anh tôi cũng không dám tin hoàn toàn.

Vừa gặp mặt, tôi liền đi thẳng vào vấn đề: "Tô Tiếu đã nói cho tôi biết quá khứ của chúng ta."

"Em đã biết rồi à" Cố Hành Triều cười khổ, "Chắc em đang ghét cay ghét đắng anh nhỉ."

"Không có, những chuyện đó tôi đều đã quên rồi, không chấp nhặt chuyện yêu hận." Giọng tôi bình thản. "Chỉ cảm thấy anh rất ghê tởm."

Trong khoảnh khắc đó sắc mặt Cố Hành Triều đã trở nên trắng bệch.

Giọng điệu hắn đầy chua xót: "Là anh tự mình đa tình, ngay cả hận anh cũng không xứng đáng để em hận."

Tôi thờ ơ, không chút cảm động.

Tên rác rưởi chết tiệt, sao trước kia làm thế mà bây giờ lại làm ra bộ dáng thâm tình khiến người ta buồn nôn này cho ai xem đây.

Tôi uống một ngụm cà phê: "Anh có thể nói cho tôi biết chuyện giữa tôi và Cố Hoài An không?"

Có lẽ do trong lòng áy náy với tôi nên Cố Hành Triều gật đầu.

"Được, anh biết gì cũng đều nói hết."

Từ trong miệng Cố Hành Triều tôi xác minh được lần này Cố Hoài An không có lừa tôi.

Mà cũng từ trong miệng của hắn tôi lại nghe được một tin tức ngoài ý muốn.

【 24. 】

Sau khi nghe được tin tức mình muốn từ Cố Hành Triều, tôi đang muốn rời đi thì hắn gọi tôi lại.

"Còn có chuyện gì sao?"

Cố Hành Triều nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ chần chờ.

Hắn rũ mắt uống một ngụm lớn cà phê, như thể hạ quyết tâm nói với tôi: "Dung Dung, thật ra em không chỉ mất trí nhớ một lần."

Trong mắt tôi tràn đầy bất ngờ: "Anh nói cái gì."

Cố Hành Triều nói: "Khi đó, Cố Hoài An xảy ra tai nạn giao thông không rõ sống ch.ết. Em lo lắng quá độ lại có chút hoảng hốt, trên đường chạy tới thăm anh ta em cũng xảy ra tai nạn. Cơ thể không có gì đáng ngại, chỉ là trong đầu có một cục máu đông chèn ép dây thần kinh, em không có ký ức có liên quan đến anh trai. Anh nghĩ em mất trí nhớ lần thứ hai cũng là di chứng do tai nạn lần trước tạo thành."

"Chính vào lúc đó anh thừa cơ mà vào, theo đuổi em nhiều năm cuối cùng thành công."

"Nhưng anh phát hiện cho dù em mất trí nhớ, trong lòng vẫn chỉ có anh trai anh. Em sẽ làm đồ ăn anh ta thích cho anh ăn, có đôi khi em sẽ vô thức mà gọi tên anh ta..."

"Trong lòng anh ghen tị đến phát điên, nhưng không còn cách nào."

"Sau đó anh gặp được Tô Tiếu, cô ta rất giống em trước khi mất trí nhớ, tỏa sáng và nhiệt tình."

"Quan trọng hơn là Tô Tiếu thích anh nên anh để mặc cho cô ta tiếp cận."

"Anh cho rằng người anh thích không phải em, mà là loại người như em. Sau này anh phát hiện mình sai càng thêm sai."

"Em chính là em, không ai có thể thay thế."

"Mấy năm nay anh sống rất thống khổ. Anh rất hối hận vì không cứu được em từ tay bọn bắt cóc, anh thật sự rất nhớ em. Chỉ có dựa vào việc uống một lượng lớn thuốc ngủ anh mới có thể miễn cưỡng đi vào giấc ngủ."

"Dung Dung, anh xin lỗi."

Cố Hành Triều che mặt, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

Nhìn bộ dạng này của hắn, tôi làm thinh bất động, thậm chí cảm thấy Cố Hành Triều càng làm người ta chán ghét.

Tôi giơ tay lên cho hắn hai cái tát.

"Cố Hành Triều, loại lời này lừa gạt tôi được nhưng anh cũng đừng lừa luôn chính bản thân mình. Lúc trước người lừa gạt tôi là anh, người theo đuổi tôi cũng là anh, sau khi hẹn hò được với tôi thì người không kiêng nể gì làm tổn thương tôi cũng là anh. Anh giả bộ thâm tình tự trách thế này cho ai xem đây, anh không cảm thấy buồn cười sao?"

"Dung Dung, anh thật sự hối hận. Sau khi anh nhận rõ tình cảm của mình anh đã lập tức cắt đứt với Tô Tiếu. Mấy năm nay đều là cô ta dây dưa với anh...."

Tôi cắt ngang lời hắn, cười lạnh nói: "Nếu anh thật sự thích tôi thì sau khi biết được tin tôi ch.ết anh nên tự tử. Tôi thấy anh sống cũng rất tốt mà, ăn ngon ngủ yên. Tôi mất đi sinh mệnh, anh mất đi tình yêu nhỉ. Có phải anh cho rằng anh thú nhận hối lỗi với tôi thì tôi sẽ tha thứ cho sự mơ mộng hão huyền của anh hay không?"

Tôi xoay người rời đi.

Cố Hành Triều bị lời nói của tôi đả kích, thân thể lung lay sắp đổ.

Hắn muốn giải thích gì đó rồi lại không thể giải thích.

Tôi cũng đột nhiên hiểu được, tôi đối với Cố Hoài An không giống như thế.

Cùng là lừa gạt nhưng tôi sẽ không chút do dự cho Cố Hành Triều hai cái tát, thế mà lại bình tĩnh ôn hòa đợi Cố Hoài An cho một lời giải thích.

Có lẽ đúng như lời Cố Hoài An nói.

Tôi yêu anh ấy ngay cả trước và sau khi mất trí nhớ.

【 25. 】

Rời khỏi quán cà phê, tôi đi bộ về phía bãi đỗ xe.

Có một chiếc xe đột nhiên vọt tới, người lái xe là Tô Tiếu.

Vẻ mặt cô ta dữ tợn, miệng la hét đi ch.ết đi.

Sự việc xảy ra quá nhanh, tôi muốn tránh cũng không kịp.

Ngay khi xe sắp đụng vào tôi thì Cố Hành Triều vọt tới đẩy tôi ra.

Trời đất quay cuồng.

Đợi đến khi tôi lấy lại tinh thần thì Cố Hành Triều đã ngã xuống đất, toàn thân toàn là máu.

Mà Tô Tiếu như mất đi lý trí, đầu xe đụng vào cây cột đến mức biến dạng, cô ta bị nhốt ở bên trong không ra được.

Tô Tiếu thấy cô ta đụng phải Cố Hành Triều thì nổi điên tự bứt tóc mình.

"Cố Hành Triều, tại sao anh phải cứu cô ta, anh yêu cô ta đến vậy sao?"

Miệng Cố Hành Triều trào ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, lại hướng về phía tôi cười nói: "Dung Dung, lần này cuối cùng anh cũng cứu được em rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro