(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là một vai phụ xấu xa , nhưng tôi đã làm rất tệ.

Đã ba ngày kể từ khi tôi xuyên sách

Tôi không bao giờ nghĩ ra được, gia cảnh của tôi, xuất thân và ngoại hình của tôi rất đẹp. Vì sao Tiêu Quân Lâm không thích mình, vì sao lại thích ở bên cạnh Tiêu Bạch Hoa*

(*Tiêu Bạch Hoa: mang ý ẩn dụ phê phán, thường chỉ những cô gái yếu đuối vô dụng không có chút lợi ích gì cho mọi người mà ngược lại còn dở chứng đỏng đảnh tiểu thư. Nói dễ hiểu thì từ này có nghĩa giống như từ "bánh bèo")

Chẳng lẽ tình cảm thanh mai trúc mã thật sự không đáng?

Tôi là Tư Tiểu Noãn, vai nữ phụ độc ác trong cuốn sách tên là " Học bá lạnh lùng yêu tôi".

Trong tiểu thuyết, nam chính Tiêu Quân Lâm và tôi là người yêu thời thơ ấu môn đăng hộ đối, mối quan hệ giữa hai người luôn rất tốt.

Cho đến khi nữ chính Tô Di xuất hiện, mọi thứ bắt đầu phát triển theo chiều hướng kỳ lạ. Tôi bắt đầu nhắm vào Tô Di một cách điên cuồng như một con quỷ. Cuối cùng, tôi bị đưa vào bệnh viện tâm thần, những người thân trong gia đình tôi không chịu nổi cú sốc và lần lượt qua đời.

Dựa vào đâu?

Tô Di là một cô gái xuất thân từ một gia đình bình dân. Nếu có điều gì tôi nên nhắm vào, tôi nghĩ đó là do Tiêu Quân Lâm đối xử với cô ấy khác biệt.

Hình như còn có một diễn viên phụ xấu xa khác tên là Hoắc Tiêu. Là học bá, nhà giàu có thế lực, đầu óc tốt nhưng tính tình không tốt.

Kẻ đánh cắp trái tim phái nữ, đối nghịch Tiêu Quân Lâm

Tôi sẽ từ bỏ, tôi phải phá hoại.

Tôi muốn hợp tác với Hoắc Tiêu và tạo ra một mớ hỗn độn.

Hai người độc ác chúng tôi phải thoát khỏi cốt truyện

-----------------------------------------------------

(1)

Trời mưa nhẹ, tôi nhờ thám tử tư tìm địa chỉ của Hoắc Tiêu.

Tôi đã ngồi xổm bên ngoài bốn ngày rồi, tại sao con chó Hoắc Tiêu này không ra ngoài?

Nếu không có đèn vào ban đêm, tôi thực sự nghĩ rằng không có ai trong đó.

Tôi không thể ngồi xổm nữa, tôi tê hết cả chân rồi.

"Hoắc Tiêu, tôi biết anh ở nhà, đừng im lặng trốn trong nhà. Mở cửa! Mở cửa!"

Không nhịn được nữa, tôi đập cửa nhà Hoắc Kiêu

Cánh cửa bị bật mở ra và tôi ngã xuống đất.

Tôi máy móc quay đầu nhìn Hoắc Tiêu, thật giống miêu tả trong tiểu thuyết, da dẻ tốt nhưng trông thật lưu manh.

Tôi bối rối đứng dậy và nói "Xin chào!" trong ánh mắt kinh ngạc của Hoắc Tiêu.

"Có chuyện gì vậy?" Giọng nói của Hoắc Tiêu lạnh lùng đến mức tôi không khỏi rùng mình.

"Hoắc Tiêu, anh cần nghe tôi nói chuyện này. Nhưng mà tôi đói quá, anh lấy chút gì cho tôi ăn được không?"

Dưới ánh mắt đầy hi vọng của tôi, Hoắc Tiêu khéo léo làm cho tôi một bát mì.

Tôi hài lòng cắn một miếng. Cuối cùng tôi không phải gặm bánh mì nữa.

"Có ngon không?"

"Thơm ngon!"

Tâm trạng tôi đang vui vẻ, không thể không đùa giỡn.

Sau đó tôi lúng túng giải thích: "Ngon lắm, ngon lắm".

"Có chuyện gì, nói đi!"

Tôi vui vẻ kể lại nội dung cuốn tiểu thuyết.

Với việc Hoắc Tiêu nhìn tôi như một kẻ ngốc, tôi kết thúc bài phát biểu của mình.

"Thiếu gia ta là vai phụ độc ác? Cô cũng là vai phụ ác độc sao?"

"Hừ, thế nào, thấy đáng sợ chưa! Sau này anh cũng sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần, chúng ta đều là bệnh nhân."

"Cô không có bị ấm đầu không?"

Hoắc Tiêu dùng đầu ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ lên trán tôi.

"Không, tôi nói là sự thật, anh có tin hay không? Dù sao ta cũng kẻ hỗn đản, sau này muốn chết, cũng đừng kéo tôi!"

"Ý tôi là, nếu tôi không nhắm vào nữ chính tên là Tô Di, và không nhắm vào Tiêu Quân Lâm, chúng ta sẽ ổn thôi, phải không?"

Tôi gật đầu lia lịa, sợi mì dính trên khóe miệng: "Ừ, ừ, ừ, sau kỳ nghỉ hè này, cả hai chúng ta vào cùng một trường cấp ba, Trường trung học Lam Phong, tôi học lớp Mười một, và anh ở lớp Tám. Tiêu Quân Lâm và Tô Di học cùng lớp. Từ khi học trung học, anh rất thích đánh người."

Hoắc Tiêu cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Tôi thích đánh người là thật."

Tôi mở to hai mắt, có chút run sợ nói: "Hả? Đừng, đừng, anh đừng đánh tôi, tôi chỉ là một người tốt bụng thôi."

Hoắc Tiêu dựa vào nửa người trên sofa, uể oải nói: "Tôi không đánh cô."

"Vậy thì tốt, tôi phải trở về đây! Không một hồi tôi lại hối hận."

"Cái ô"

Hoắc Tiêu chỉ vào ô bên cạnh tủ giày

"Cảm ơn."

"Trời tạnh nhớ trả lại."

"Được."

Tôi chạy điên cuồng trong đêm với một chiếc ô, cơ thể tôi chạy phía trước và linh hồn tôi chạy theo sau.

Khi tôi thở hổn hển chạy đến cửa nhà, tôi nhìn thấy Tiêu Quân Lâm đang đứng ở cửa với một túi trái cây trên tay.

Tiêu Quân Lâm nhìn bộ quần áo ướt sũng của tôi, nhíu mày lạnh lùng nói: "Tư Tiểu Noãn, cô đi đâu vậy? Cả người ướt sũng như vậy là sao? Đây là hoa quả mẹ tôi nhờ tôi mang qua cho cô. Chú và dì không có ở nhà, cô nhớ ăn trái cây mỗi ngày."

Tôi nhận lấy trái cây và gật đầu như một chú cún, cười nói: "Được, được!"

Tiêu Quân Lâm quay người và định rời đi, tôi vội vàng hét lên: "Tiêu Quân Lâm, sau này xin hãy nhẹ tay."

Sau đó, tôi chạy vào nhà, tôi không quan tâm túi trái cây và Tiêu Quân Lâm đứng dưới gốc cây.

(2)

Trải qua kỳ nghỉ hè mà không gặp chuyện gì, hôm nay là ngày đầu tiên đến trường trung học Lam Phong.

Tôi lo lắng ra khỏi xe bảo mẫu

Tư Tiểu Noãn, cố lên! Mình có thể!

Đang mừng thầm trong lòng thì bị vỗ mạnh vào vai.

Tôi sợ hết hồn.

Hoắc Tiêu mỉm cười đi ngang qua tôi.

"Nhớ trả ô"

Tiêu Quân Lâm đứng ở một bên nhìn bóng lưng Hoắc Tiêu, nghi hoặc hỏi: "Hắn là ai? Cô biết hắn sao?"

Tôi liếc nhìn anh không nói nên lời, không biết phải giải thích thế nào với anh. Tôi không thể nói với anh ấy rằng đây là diễn viên phụ xấu xa nổi tiếng!

"Vâng, bạn qua mạng."

Tại lễ khai mạc, Tiêu Quân Lâm và Tô Di, với tư cách là đại diện của tân sinh viên, từng người lên phát biểu.

Tôi nhìn dáng người cao thẳng của Tiêu Quân Lâm, tôi hơi suy nghĩ.

Tiêu Quân Lâm thực sự có tiền vốn để được yêu thích.

"Đây là Tiêu Quân Lâm? Nam chính? Người yêu thời thơ ấu của em?"

Hoắc Tiêu thật sự rất khó nắm bắt, vì vậy tôi đã cho anh ta một cái nhìn xấu hổ.

"Ừm, chính là anh ta, sau này tránh xa anh ta một chút, cũng đừng khiêu khích anh ta làm gì."

Hoắc Tiêu hơi híp mắt, khinh thường nhìn Tiêu Quân Lâm, lạnh giọng nói: "Khiêu khích hắn? Chậc chậc, hắn không có tư cách, nếu tôi muốn khiêu khích, tôi cũng chỉ khiêu khích em!"

Tôi nắm chặt tay, làm bộ muốn đánh anh ấy, "Cái gì? Anh khiêu khích tôi? Muốn đánh tôi? Đánh tôi, tôi liền giết anh."

Hoắc Tiêu vươn bàn tay to, vỗ nhẹ vào nắm đấm đang vẫy vẫy của tôi, "Không sao, không sao, tôi không đánh em."

Lúc này tôi mới hài lòng thu tay lại, trong lòng có chút sợ hãi. Nếu Hoắc Tiêu thật sự muốn đánh tôi, có lẽ tôi đánh không nổi.

Nhìn vào cơ bắp của anh ấy.

Không, tôi phải đi tập đấm bốc.

(3)

Sau lễ khai giảng, tôi gọi điện cho mẹ

"Cái gì? Con muốn luyện quyền sao? Tư Tiểu Noãn, con không phát sốt chứ?"

"Mẹ ~ Con chỉ muốn tập đấm bốc thôi. Ai muốn đánh con, con sẽ đấm một cái."

"Tư Tiểu Noãn, con là một cô gái luyện đàn piano, mẹ có thể tùy ý con chơi với bọn đầu gấu. Bây giờ con đang nói với mẹ rằng con muốn tập quyền sao?"

"Mẹ ~ con xin mẹ."

"Được! Đừng bỏ cuộc giữa chừng."

"Mẹ đừng lo!"

"Tiểu tử thúi, mẹ thật sự không thể làm gì được con."

"Con yêu mẹ~"

Sau khi cúp điện thoại, trái tim đang treo lơ lửng của tôi được thả lỏng.

"Em muốn luyện quyền sao?"

Hoắc Tiêu một lần nữa thần bí xuất hiện sau lưng tôi.

"Sao vậy, nghe nói tôi đi luyện quyền, anh liền sợ sao! Ha ha ha ha ha." Tôi hung hăng nhìn anh ấy, ngạo nghễ vung nắm đấm.

Tôi nghĩ mình thực sự có tài đóng vai nữ phụ độc ác.

"Đúng, đúng."

Tôi sau đó rời đi. Tôi có thể thấy một chút thích thú trong mắt anh ấy.

Mẹ kiếp, Hoắc Tiêu, anh dám coi thường tôi.

(4)

Những ngày cấp ba thật nhàm chán, nhìn Tiêu Quân Lâm và Tô Di ngày càng thân thiết.

Không có tôi đóng vai nữ phụ xấu xa, hai người họ liền nhanh phát triển.

Hoắc Tiêu không biết dùng phương thức gì để chuyển đến lớp Tám.

Hoắc Tiêu mặc áo len đen từ cửa bước vào, miệng ngậm kẹo mút.

"Thiếu gia thưởng cho ngươi."

Một cây kẹo mút dâu ép vào sách giáo khoa của tôi

Tôi ngước nhìn anh, với mái tóc cắt ngắn và gương mặt tuấn tú, dưới ánh nắng trông rất chói mắt.

Nếu anh ấy ngậm miệng lại, có lẽ sẽ có nhiều người đuổi theo anh ấy hơn.

Hoắc Tiêu cúi người, cúi đầu nhìn ánh mắt ta, ôn nhu nói: "Tiểu ngu ngốc, ăn kẹo đi."

Tôi cũng ngửi thấy mùi dâu tây trong miệng anh ấy.

Hàng lông mi rậm rạp của anh chớp chớp

Tôi tránh ánh mắt của anh ấy và thì thầm cảm ơn.

Nói xong đứng thẳng lên, vò tóc, ngồi ở hàng cuối cùng.

Bạn cùng bàn kích động vỗ vỗ cánh tay tôi nói: "Tiểu Noãn, Hoắc Tiêu đối với bạn không bình thường! Anh ấy còn cho bạn kẹo, bạn và anh ấy ~~"

"Đừng nghĩ lung tung, tôi với anh ta không có quan hệ gì!"

"Được, được, không có quan hệ gì."

Chóp tai tôi ửng đỏ, nghĩ đến việc đó tôi cảm thấy cả người nóng lên trông thấy.

"Tư Tiểu Noãn, mẹ tôi nhờ tôi nói với cô, tối nay cô cũng đi ăn tối, chú thím cũng ở đây, tan học chúng ta sẽ cùng nhau trở về."

Đây là lần đầu tiên Tiêu Quân Lâm nói chuyện với tôi ở trường kể từ khi bắt đầu nhập học ba tháng trước.

Tôi lạnh lùng nhìn anh rồi gật đầu lia lịa.

Anh nhìn thấy tôi nghe thấy, nhưng không nói gì thêm.

Cầm tờ giấy trong tay, Tô Di từng bước đi theo sau anh.

Trước đây, tôi là người đi theo anh ta, nhưng bây giờ là một người khác, tôi cũng không có ý định đấu tranh.

(5)

Chuông tan học reo, tôi lủi thủi thu dọn cặp sách.

Tôi bước ra khỏi lớp dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người.

"Tư Tiểu Noãn, chờ tôi một chút, tôi cùng em về nhà ăn cơm được không?"

Tôi quay đầu lại, thấy Hoắc Tiêu một bên vai đeo cặp sách, trên vai khoác hờ hững đồng phục học sinh nhìn tôi với một nụ cười.

Thấy tôi nhìn anh, anh mỉm cười

"Cái gì? Thiếu gia đây đẹp trai như vậy sao?"

"Không, anh không có nhà sao? Tự chính mình về ăn cơm đi."

Hoắc Tiêu hai tay đút túi, thản nhiên nói: "Tôi không có người nhà, trong nhà chỉ có tôi một người, em không đọc trong tiểu thuyết sao? Mẹ tôi chết, bố tôi tìm cho tôi mẹ kế, họ cưới nhau và sinh ra một em trai ở Hoa Kỳ— -"

"Được rồi, đi thôi! Ba mẹ tôi và chú Tiêu rất tốt."

Tôi lớn tiếng ngắt lời anh ấy, không cần phải nhắc lại những chuyện vô nghĩa như vậy, chỉ làm anh ấy buồn hơn mà thôi.

"Đi thôi! Có muốn tôi cõng không? Lưng tôi rộng lắm!"

Tôi cười và đập vào chiếc cặp đi học của anh ấy.

"Hoắc Tiêu, đừng tự kỉ nữa."

"Tư Tiểu Noãn, cô còn muốn mang tên này đến nhà tôi ăn cơm sao?" Tiêu Quân Lâm nhìn Hoắc Tiêu lạnh lùng nói.

"Vậy cũng được, vậy tôi không đi. Có gì nói với cha mẹ tôi, tôi và Hoắc Tiêu ra ngoài ăn cơm."

Tôi quay người kéo tay áo Hoắc Tiêu, đi vào khu phố ăn vặt cạnh trường.

Hoắc Tiêu mặc kệ tôi lôi kéo.

"Này, tiểu ngu ngốc! Em không trở về, thì có sao không?"

Tôi nhìn chằm chằm vào đống đậu phụ thối bên đường

"Không về, hôm nay trở về cũng không có gì tốt, anh có biết Tu La tràng* không?

(*Tu La tràng: ý ở đây để chỉ tình trạng ba người trở lên vướng mắc tình cảm với nhau, khiến tất cả mọi người đều đau khổ.)

"Tu La tràng gì?"

"Dì ơi, cho con một phần đậu phụ thối lớn!" Tôi háo hức nói với dì.

Hoắc Tiêu đứng bên cạnh không nói nên lời

Tôi nhìn chằm chằm vào chảo dầu chiên đậu phụ thối đầy dầu mỡ, thản nhiên nói: "Hoắc Tiêu, hôm nay cha mẹ tôi và cha mẹ Tiêu Quân Lâm sẽ bàn bạc chuyện đính hôn của tôi với anh ta, nếu anh ta không chạy trốn, thì tôi nhất định sẽ chạy trốn! Nếu không, kết thúc trong tiểu thuyết có thể lặp lại?"

Đang nói chuyện thì điện thoại reo

"Tư Tiểu Noãn, con về nhà nhanh! Con ở bên ngoài làm gì vậy? Quân Lâm nói với chúng ta rằng con đang ăn tối với một cậu con trai. Tư Tiểu Noãn, con thật giỏi! Mau về nhanh—"

Tôi cắt ngang tiếng quát của mẹ: "Mẹ đi hỏi Tiêu Quân Lâm xem anh ta có qua lại với cô gái nào không. Anh ta không phải thích giả vờ là học sinh giỏi nhất sao? Đừng chỉ trách móc và coi con như trẻ con. Mẹ hỏi con có muốn kết hôn với nhà họ Tiêu không? Hãy hỏi Tiêu Quân Lâm xem anh ta có muốn không. Liệu anh ấy có nghĩ đến dì và chú Tiêu khi anh ấy nắm tay những cô gái khác ở trường?"

"Tư Tiểu Noãn, con đang nói vớ vẩn gì vậy? Tiêu Quân Lâm đã giành vị trí đầu tiên trong toàn khối và trong kỳ thi hàng tháng. Con nói vớ vẩn với mẹ trong khi con chỉ xếp hạng tám toàn khối? Nếu Tiêu Quân Lâm giả vờ là một học sinh giỏi, vậy con giả vờ làm một học sinh tốt cho mẹ xem! Nếu con đứng hạng đầu trong kỳ thi, mẹ sẽ không ép buộc con nữa "

"Mẹ, được rồi! Để con cho mẹ xem học sinh ngoan trong mắt mẹ thần thông như thế nào! Ngoài ra, hiện tại con đang ăn cơm với học sinh đứng thứ hai, không phải tiểu tử."

Cúp điện thoại, tôi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

"Cô gái, đậu phụ thối của em."

Kết quả là tôi đã gắp một miếng đậu phụ thối nóng hổi và ăn nó.

Quá ngon!

"Hoắc Tiêu, tháng sau chúng ta nhất định phải đứng hạng nhất cho mẹ tôi thấy."

Hoắc Tiêu vuốt tóc mái trên mặt tôi, hỏi: "Vì sao?"

"Mẹ tôi nói rằng Tiêu Quân Lâm là một học sinh giỏi, tôi đã nói những điều vô vẩn khi tôi chỉ đứng hạng tám. Lúc tôi vượt qua kỳ thi và đứng nhất, những gì tôi nói sẽ không vớ vẩn nữa. Như anh thấy đấy, Tiêu Quân Lâm và Tô Di ngày càng thân thiết, anh ta vẫn còn có gan giả vờ trước mặt mẹ tôi. Hừ! Hoắc Tiêu, chúng ta là đoàn kết, bất kể ai trong chúng ta đạt được vị trí đầu tiên trong kỳ thi, tôi cũng sẽ nói với anh."

Hoắc Tiêu nhìn cái miệng phồng lên của cô gái, thản nhiên nói.

Tôi cảm thấy đau và nhói lên trong tim, tôi không hiểu nó là gì.

Anh ấy vô thức nói: "Được rồi, đừng lo lắng! Tôi sẽ không để anh ta chiếm lấy vị trí đầu tiên nữa."

"Vậy thì thỏa thuận đi!"

"Hừ! Tiểu cô nương mà còn ăn đồ hôi thối như vậy." Hoắc Tiêu nhướng mày ngáp một cái.

"Hoắc Tiêu, ngươi không nói sẽ chết sao?"

"Sẽ chết."

"Vậy ăn thử đi, ăn rất ngon." Vừa nói tôi vừa gắp một miếng đút cho anh.

"Không ăn! Tôi không ăn!" Hoắc Tiêu chạy nhanh với đôi chân dài.

Tôi mang đậu phụ thối và đuổi theo một cách tuyệt vọng.

Nghiêm túc mà nói, tôi ước mình có một thanh kiếm dài năm mươi mét ngay bây giờ.

Tôi sẽ giết anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro