(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(9)

Bạn cùng bàn nhìn Hoắc Tiêu cẩn thận

"Tiểu Noãn, giữa bạn và Hoắc Tiêu đã xảy ra chuyện gì? Sao mình cảm thấy ánh mắt anh ấy nhìn bạn rất lạ."

Tôi đỏ bừng mặt, ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Tiêu.

Hoắc Tiêu hai tay chống đỡ đầu, khóe miệng uể oải rũ xuống.

Đồ con rùa này thấy tôi nhìn anh thì nở một nụ cười thật tươi.

Lông mày anh nhướng lên, và rạng rỡ như những gợn nước.

Tôi hét lên trong lòng: Làm ơn, chúng ta đâu phải trẻ con đâu? Có chắc là ổn khi nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt trần trụi như vậy không?

Nhìn anh ngơ ngác, quay đầu một cách máy móc và cười ngượng nghịu.

"Mình không biết, có lẽ mắt anh ấy kém! Anh ấy bị loạn thị, mù màu. À ừ! Lác mắt, dù sao thì anh ấy cũng không nhìn mình."

Bạn cùng bàn gãi gãi đầu, "Trước đây mình không thấy vậy, chẳng lẽ gần đây anh ấy chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ vất vả quá à?"

"Ừ, chắc là như vậy."

Tôi thuận theo suy đoán của cô ấy và gật đầu thật mạnh, một lớp mồ hôi lạnh mỏng chảy dọc sống lưng.

Giữa các tiết học, tôi vừa đi vệ sinh xong.

Một đôi tay to kéo tôi xuống cầu thang và bịt miệng tôi lại.

"Suỵt, là anh."

Khi tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, tôi thả lỏng cảnh giác.

Tôi chỉnh lại cổ áo, "Anh làm cái gì như là ăn trộm vậy."

Hoắc Tiêu cong đôi môi hồng hào lên, tà mị cười nói: "Tìm bạn gái của anh!"

Không gian dưới cầu thang rất nhỏ, mùi chanh tao nhã từ anh khác hẳn với con người kiêu ngạo của anh.

Tôi nuốt nước bọt, và lùi lại một bước.

Một bàn tay to lớn giữ eo tôi và kéo gần lại về phía anh

"Noãn Noãn, để anh ôm em một cái, tan học em vội vàng về nhà làm bài, đã lâu rồi chúng ta không liên lạc riêng."

Một giọng nói trầm vang lên bên tai tôi, tôi thừa nhận rằng tôi đã lên tiếng.

Với đôi tai đỏ ửng, tôi áp mặt vào ngực anh. Lắng nghe nhịp tim rộn ràng của tuổi trẻ.

Qua lớp áo, tôi có thể cảm nhận được bàn tay nóng bỏng của anh đang xoa vào eo mình.

Ngứa, nhưng không phản cảm.

Cảm giác được hô hấp của mình càng ngày càng nặng nề, anh khàn khàn nói: "Sắp đến giờ vào lớp rồi, chúng ta trở về lớp đi!"

Sự bình tĩnh khi anh ấy lúc đầu hoàn toàn trái ngược với bước đi bối rối của anh ấy bây giờ.

Tôi không thể không cười thầm.

Áp lực học hành trong khoảng thời gian này quả thực đã nhẹ đi rất nhiều trong vòng tay anh.

(10)

Nhìn vào danh sách bảng xếp hạng thành tích của trường mới nhất, Hoắc Tiêu đã xuất sắc giành được hạng nhất trong kỳ thi.

Tôi cũng không tệ.

Tiêu Quân Lâm xếp hạng thứ ba dưới hai chúng tôi. Vị trí thứ tư là cô bạn gái bé nhỏ của anh.

Hoắc Tiêu hai tay đút túi đứng ở bên cạnh, ngẩng đầu chờ tôi khen.

"Không tồi! Quả nhiên anh thi được hạng nhất."

"Đúng vậy, chuyện anh hứa hẹn với em, anh nhất định sẽ thực hiện. Đừng nói lần này đạt được hạng nhất, toàn bộ quãng đời cấp ba còn lại của anh tuyệt đối sẽ không để hắn đứng nhất."

Nhìn thấy cái vẻ tự kiêu của anh, tôi thực sự muốn đá anh cho đỡ ngứa chân.

Anh có thể khiêm tốn một chút không?

Ngay khi chúng tôi quay đầu lại với nụ cười, chúng tôi thấy Tiêu Quân Lâm đang nhìn chúng tôi với khuôn mặt nhợt nhạt như gan lợn.

Đôi mắt bị phủ một lớp băng giá, lần đầu tiên ngã một vố như vậy chắc không thoải mái lắm.

Tô Di đứng một bên kéo tay áo anh nhỏ giọng an ủi.

Chỉ là cô ấy không biết rằng một người chưa bao giờ chịu thất bại như Tiêu Quân Lâm lại bất ngờ bị đánh đại. 

Cô ấy càng nói không sao thì anh ta lại càng khó chịu hơn.

Tôi cũng không muốn nhìn bọn họ, quay đầu nhìn Hoắc Tiêu.

"Chúc mừng anh đạt hạng nhất kỳ thi, lát nữa em đãi anh ăn lẩu."

"Được!"

Tôi lấy điện thoại ra và gọi

"Mẹ, tối nay con không về nhà ăn cơm."

"Con đi ăn với ai?"

"Hoắc Tiêu"

"Thằng nhóc ngu ngốc họ Tiêu?"

Nghe những lời định kiến ​​của mẹ mà tôi tức quá

"Mẹ, con có một tin vui cho mẹ đây! Hoắc Tiêu đã đạt giải nhất trong kỳ thi. Con định gửi pháo cho Hoắc Tiêu chúc mừng năm mới. Mẹ thấy loại pháo hoa nào tốt?"

Hoắc Tiêu cười híp mắt nhìn ta, dáng vẻ lập dị của tôi khiến anh ấy rất thích thú, anh vuốt ve mái tóc tôi.

Trước cửa nhà hàng lẩu

"Hoắc Tiêu, anh đi vào trước đi, em sẽ vào sau sau khi đi vệ sinh."

"Được"

Hoắc Tiêu gật đầu không chút nghi ngờ.

"Hãy giữ cái này giúp tôi. Khi chúng tôi ăn được nửa chừng, hãy giúp tôi mang qua đây. Cảm ơn bạn!" Tôi bí ẩn đưa những thứ được gói kỹ cho người phục vụ.

"Được."

Hoắc Tiêu đang ngồi ở đó, xung quanh có mấy tiểu thư đứng cạnh tán gẫu.

Hoắc Tiêu lắc đầu, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của ta, cười chỉ chỉ.

Các cô ấy nhìn tôi từ đầu đến chân, khiến tôi xấu hổ đến mức suýt ung thư.

Cuối cùng, các cô gái chỉ tức giận bỏ đi.

"Có chuyện vậy?" Tôi tò mò hỏi.

"Không có việc gì, bọn họ hỏi WeChat của anh. Anh nói có bạn gái mà bọn họ không tin, may mắn đúng lúc em tới."

Anh đưa thực đơn cho tôi.

"Ồ, xem ra anh rất nổi tiếng!" Tôi trêu chọc không để bụng chuyện này, việc bạn trai tôi nổi tiếng chứng tỏ tôi có tầm nhìn xa trông rộng.

"Không có gì!"

Hoắc Tiêu nhìn tôi chọn một nồi cay, vội vàng nói: "Không nên gọi mỗi lẩu cay, gọi lẩu uyên ương đi. Mấy ngày nữa bà dì của em đến, em không nên ăn cay."

Tôi ngước nhìn anh với vẻ hoài nghi, tôi chưa bao giờ nói với anh khi nào ngày đèn đỏ của tôi đến.

Tôi không ngờ rằng anh ấy thường không quan tâm những chi tiết nhỏ, nhưng vẫn cẩn thận như vậy.

Anh cho là tôi không đồng ý, nhẹ giọng nói: "Ngoan, chờ bà dì đi rồi, lại ăn lẩu cay sau?"

"Được."

Anh ấy thật trẻ quyến rũ khi nói chuyện nhẹ nhàng.

Ô ô! Cuối cùng cũng ăn được một nửa. Tiết mục cũng bắt đầu !

Một nhóm nhiều người đến và đứng trước bàn của chúng tôi với ánh nến và âm thanh nổi lên

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Hoắc Tiêu, tôi không nhịn được cười ra tiếng.

"Tạm biệt tất cả những rắc rối của anh, nói lời chào với tất cả hạnh phúc của anh, anh yêu, chúc mừng sinh nhật  anh..."

Tôi vui vẻ vỗ tay và lắc đầu theo nhịp.

Hoắc Tiêu vỗ tay một cách máy móc với khuôn mặt lạnh lùng.

Đứng trước cửa quán lẩu sau khi ăn xong.

Tôi có chút quá khích, đùa quá trớn, không để ý đến cảm xúc của Hoắc Tiêu.

Anh không thể chịu được sự xấu hổ

"Hoắc Tiêu, đừng khó chịu, lần sau em sẽ không như vậy nữa, nhất định sẽ thương lượng trước với anh, được không? Được rồi, em đáp ứng anh một điều kiện, bất cứ lúc nào cũng có thể thực hiện."

Hoắc Tiêu cúi đầu nhìn ta, cười nhạt một tiếng, "Thật sao?"

"Thật"

"Được rồi, anh sẽ tính toán luôn bây giờ. Em sẽ phải hôn anh ngay bây giờ và ngay tại đây."

Hoắc Tiêu cúi đầu nhìn ta, ánh mắt sáng như sao.

Tôi nhìn quanh và thấy đám đông đi đi lại lại.

Nhìn chằm chằm vào cái miệng hồng hào của tôi, anh cam chịu nhắm mắt lại và tiến lại gần.

Quá mềm.

Hoắc Tiêu đỡ đầu tôi hôn sâu, có một hương vị mơ hồ của hoa mai trong miệng của mình.

Không có gì ngạc nhiên khi vừa rồi không nói chuyện.

"Tập trung." Hoắc Tiêu nhéo nhẹ vành tai tôi.

(11)

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến năm ba trung học.

Hoặc Tiêu thực sự không để Tiêu Quân Lâm lấy lại hạng nhất mỗi kỳ thi.

Tôi cũng đồng hành cùng anh ấy dần dần trưởng thành, khác hẳn với diễn biến trong tiểu thuyết.

Anh ấy không bao giờ đánh nhau nữa, mặc dù anh ấy vẫn còn thô lỗ khi nói chuyện với tôi.

Mỗi lần anh ấy chấm bài kiểm tra, nếu tôi làm sai một câu hỏi, anh ấy sẽ phạt tôi.

Thời tiết hôm nay tốt, vì vậy tôi không nên có tâm trạng không vui.

Tôi nên vui vẻ hơn khi không có cô gái này trước mặt.

"Tư Tiểu Noãn, cô thực sự không biết xấu hổ! Một chân đạp hai thuyền, cô muốn chiếm hết hai người Hoắc tiền bối và Tiêu tiền bối."

Cô gái nhìn tôi với vẻ mặt chán ghét, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo

Tôi có thể hiểu rằng tôi đang chiếm lấy Hoắc Tiêu, nhưng Tiêu Quân Lâm thì có quan hệ gì với tôi?

"Cô đang nói cái gì? Tiêu Quân Lâm thì có quan hệ gì với tôi?"

"Tiêu tiền bối đã thừa nhận cô là bạn gái của anh ấy, con giả bộ không biết? Đồ trà xanh."

Trên khuôn mặt xinh xắn của cô gái lộ ra những đường nét dữ tợn ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ấy. Cô ấy định tát tôi khi nói điều đó nhưng tôi đã nắm chặt lấy cổ tay cô ấy.

Cô vùng vẫy một cách tuyệt vọng, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.

Tôi hất mạnh cánh tay cô ấy ra, vỗ nhẹ vào lớp bụi vô hình trong lòng bàn tay.

Tôi vỗ vai cô ấy và thì thầm: "Em gái à, em hãy tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra rồi lại đến gây rắc rối với tôi. Tôi sẽ chơi với em đến cùng."

Tôi tức giận bước vào lớp của Tiêu Quân Lâm.

Khi Tiêu Quân Lâm nhìn thấy tôi, vẻ mặt của anh ấy hoảng sợ.

Khi bạn gái nhỏ của anh ấy nhìn thấy tôi, cô ấy thậm chí còn kinh hãi hơn như thể cô ấy đã nhìn thấy Diêm Vương

"Tiêu Quân Lâm, anh muốn chết!"

Tôi nghiến răng thốt ra vài lời, đấm một cú vào khóe hàm anh ta.

Tiêu Quân Lâm đứng dậy sau khi bị đánh, đi được vài bước chân thì tôi lại đá anh ta xuống đất bằng một cú đá bay.

Đầu gối của tôi đè vào cằm anh ấy và vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ của anh ấy.

"Tiêu Quân Lâm, anh làm được lắm! Học kỳ này của năm cuối rất quan trọng. Sao anh dám nói rằng tôi là bạn gái của anh để can thiệp vào việc học của tôi. Để anh có thể yên tâm thư giãn, phải không? Tôi đã khuyên anh rồi, đừng lấy tôi ra làm lá chắn. Anh đã không muốn vào Thiên Đường thì tôi sẽ cho anh vào Địa Ngục! Tôi sẽ gửi ảnh tình tứ của anh và Tô Di cho chú Tiêu, để chú tự xử lý đi."

Hổ không gầm lại nghĩ tôi là Hello Kitty chắc.

Tiêu Quân Lâm bị gãy đầu gối, tôi cũng không muốn mạo hiểm mạng sống của mình, vì vậy tôi lùi một bước và đứng dậy.

Ngay khi tôi quay người chuẩn bị rời đi, Tiêu Quân Lâm từ phía sau lao tới, tôi dùng cùi chỏ trái đánh vào sườn anh ta, tôi ném anh ta qua vai một cách gọn gàng và ngã xuống đất.

Thấy anh nằm thoi thóp trên mặt đất, cô bạn gái nhỏ ôm lấy khóc nức nở.

Tất cả những gì tôi có thể nói là thật rắc rối.

"Noãn Noãn, anh nghe nói em đã đánh Tiêu Quân Lâm, em không bị thương chứ?"

Hoắc Tiêu bây giờ càng ngày càng lãnh đạm, anh nắm lấy tay tôi, cẩn thận nhìn nó dưới con mắt của tất cả bạn học trong lớp.

"Không sao, em có thể đánh nhau, em không học quyền một cách vô ích." Tôi đỏ mặt rụt tay lại.

Hoắc Tiêu ngây ngốc cười: "Anh đương nhiên biết em lợi hại, nhưng lần sau đánh nhau nhất định phải gọi anh, chuyện như vậy anh cũng làm được."

"Được rồi, em nhớ rồi!"

"Ngoan lắm."

Hành động của chú Tiêu rất nhanh, trong vòng một tuần Tiêu Quân Lâm đã biến mất.

Việc chuyển trường trung học sẽ có ảnh hưởng lớn đến điểm số của cậu ấy, nhưng đó không phải là điều tôi nên lo lắng.

(12)

Sáu năm sau

Trong một hộp khách sạn cao cấp

"Hoắc tiên sinh, cám ơn anh đầu tư, cốc này Lý mỗ kính anh!"

Hoắc Tiêu đã trưởng thành từ một cậu bé non nớt thành một người đàn ông rất quyến rũ.

Bô âu phục màu đen tô điểm cho dáng người, ngũ quan trở nên cứng rắn và thanh tú hơn, mày kiếm và đôi mắt như sao. Đôi mắt hoa đào ấy nhìn chằm chằm vào ai sẽ không chút lưu tình, tỏa ra cảm giác ớn lạnh khiến người ta rùng mình.

Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, một giọng nói trầm ấm lạnh lùng truyền đến: "Lý tổng, không có gì, ly rượu này tôi sẽ không uống, thật sự là nhà tôi quản lý rất nghiêm."

"Tôi biết, Hoắc phu nhân chính là Tư Tổng nổi tiếng, hai người thật đúng là một đôi cường giả của giới."

Hoắc Tiêu xuống xe, đứng trong gió lạnh một hồi.

Mặc dù anh không hút thuốc, nhưng có những người hút thuốc trong phòng và sẽ ám một số mùi khói trên cơ thể anh.

Một lúc sau, Hoắc Tiêu ngửi cổ tay, xác định không còn mùi thuốc lá, mới đi vào nhà.

"Vợ yêu!"

Tôi dùng ngón tay kháng cự nụ hôn cuồng nhiệt của Hoắc Tiêu

"Đi tắm"

"Được!" Hoắc Tiêu hưng phấn chạy vào phòng tắm.

Hoắc Tiêu khoác một cái khăn tắm, vai rộng eo hẹp, hạ thân được che bằng khăn tắm che bước tới.

Vẫn còn một vài giọt nước nhỏ treo trên các cơ được xác định rõ

Đôi mắt như lưỡi câu, nhìn chằm chằm vào tôi một cách trần truồng

Anh ôm tôi vào lòng, giọng khản khàn: "Em yêu, đêm nay ngắn lắm".

Ghế sofa phát ra âm thanh nhỏ khi nó lắc.

Tấm lưng rộng che đi nét e thẹn của người phụ nữ nhỏ bé.

Bốn năm sau

Cậu bé bĩu môi, không vui nói: "Bố ơi, sao bố mẹ lại đưa chúng con đến nhà bà nội?"

Khuôn mặt tròn như quả bóng giống Hoắc Tiêu

"Suỵt! Nhà mình sắp có em gái rồi!"

Hai cậu bé ngồi trên tấm thảm chơi với đồ chơi của chúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro