Ngoại truyện 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fic dịch Zhonglumi: Nuôi dưỡng thần linh (Phần 1)

#Zhonglumi

Tác giả: HUILISHI

Dịch giả: Selina

---------

Link tác phẩm gốc: https://archiveofourown.org/works/34989196

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả và dịch với mục đích phi thương mại, vui lòng không mang đi nơi khác.

---------

[Ngoại truyện 2 – Khi hắn rung động]

1)Chung Ly lúc còn nhỏ (A Ly)

So với Chung Ly điềm tĩnh ở tương lai nghìn năm kia, A Ly thời trẻ có thể gọi là rất chủ động. Có lẽ do tính khí tương đối chín chắn cộng thêm việc Huỳnh thuowgf xuyên né tránh, A Ly thường sẽ luôn kiềm chế tình cảm của mình dành cho cô.

Biểu hiện rõ nhất là sự ham muốn tình dục bị kìm nén. Nó dường như không thể kìm được nữa, mà tràn ra khỏi ánh mắt của hắn.

Hắn có đôi mắt vàng hổ phách vô cùng đẹp. Lúc này đuôi mắt của hắn vẫn chưa điểm đỏ, vẫn chưa sở hữu vẻ đẹp uy nghiêm mê người nghìn năm sau, và hơn hết, bầu không khí khi ở bên hắn thoải mái hơn nhiều.

Khi còn nhỏ, hắn vẫn luôn nhìn Huỳnh với đôi mắt hơi ướt. Đến kh hắn đã cao bằng cô rồi, mắt hắn có thể nhìn ngang cô, thậm chí còn nhìn xuống cô một chút, hắn sẽ luôn hạ mi, mang theo một số cảm xúc bí ẩn mà hắn đã nhận thức được từ lâu nhưng không thể thể hiện được, và hoàn toàn khiến cô rối tung lên.

Đôi mắt hắn dõi theo Huỳnh, sự rung động của trái tim hắn chưa bao giờ kiềm chế nổi.

Càng đè nén thì lại càng đau đớn, càng siết chặt, cố giấu giếm thì nó sẽ càng phát triển thành một thứ gì đó nhớp nháp, đau đớn, không thể kiểm soát được.

Hắn rung động từ khi nào?

Chúa ơi, Huỳnh đang nghĩ gì thế này...

Khi hắn đứng trước mặt Huỳnh, khi hắn ở gần Huỳnh, dù vẻ mặt lạnh lùng, điềm đạm như thế nào thì hắn vẫn luôn dành tình cảm cho Huỳnh.

Môi hắn chạm vào mí mắt cô, tên của cô được hắn quyến rũ gọi ra.

Rõ ràng chỉ là một từ rất đơn giản "Huỳnh", hắn thì thầm lặp đi lặp lại thành tiếng rên kéo dài.

Huỳnh thường xuyên bị cảm lạnh, và hắn sẽ luôn đến ôm cô.

Cái ôm chứa đựng những tình cảm phức tạp, đôi khi có chút tàn nhẫn, vì hắn sợ cô sẽ bỏ đi, nhiệt độ cơ thể ấm áp của A Ly không ngừng cọ sát vào cơ thể Huỳnh.

Bởi lẽ khoảng cách quá gần, trái tim không tự chủ đập mạnh trong lồng ngực có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Trong khoảng thời gian và không gian sai lầm, nơi "cô không nên tồn tại" này, sự thân mật ấy như an ủi cô về sự tồn tại, kết nối, đồng thời cũng gieo mầm nỗi sợ hãi bóp méo lịch sử sâu trong trái tim Huỳnh.

2)Chung Ly

Hắn dường như luôn giữ khoảng cách lịch sự nhất đối với Huỳnh.

Mỗi lời nói, mỗi nụ cười đều được tính toán, mọi hành động đều lịch sự đến kinh ngạc.

Vị cựu thần điềm tĩnh, uy nghiêm như cây tre thẳng. Đó có lẽ do thiên tính bẩm sinh, hoặc có thể là sự bào mòn của nghìn năm, trái tim hắn gần như sẽ mãi mãi vững bền như nham thạch. Mặc dù hắn nói rằng sự bào mòn đã ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn, nhưng Huỳnh hầu như không thể thấy được sự mất kiểm soát dù là nhỏ nhất của hắn.

Hắn gọi Huỳnh là nhà lữ hành, với sự tôn trọng của hắn dành cho cô, cũng như là sự tinh tế thu hẹp khoảng cách bằng cách mở lời.

Hắn không bao giờ gọi tên cô. Giữa bao nhiêu người bạn nơi đây, Hồ Đào và Hành Thu đều gọi cô là Huỳnh một cách trìu mến, còn hắn thì vô tư nhấp ngụm trà, gọi cô một cách điềm tĩnh "nhà lữ hành".

Hắn dường như không hề có ý định níu kéo Huỳnh. Là lữ hành giả, cô chỉ có thể ghé thăm Li Nguyệt với tư cách là một người khách, cô rời đi cũng là điều hiển nhiên đối với hắn.

Chung Ly luôn có một sự ổn định tuyệt đối không thể lay chuyển, đây cũng là một trong những điểm cốt lõi làm nên vị thần, làm nên sự thịnh vượng về lâu về dài của Li Nguyệt.

Và những cảm xúc mạnh mẽ trái ngược với lý trí, là những thứ bất ổn nhất, ngay cả miếng nham thạch cứng cáp nhất cũng không thể chịu được sức ép của những hạt mầm bên trong sinh sôi nảy nở.

Huỳnh không thể tìm bất cứ loại cảm xúc kỳ lạ nào ở Chung Ly.

Dù chỉ là vô tình, ngẫu nhiên, nhưng hắn thực sự là người đã đem cô trở về từ quá khứ sáu nghìn năm trước, và cô cũng có thể trách hắn chính là người đã đem lại bi thương cho mối quan hệ với A Ly.

Tất cả là tại hắn, tất cả là tại hắn.

Thật là nực cười, dù là vui mừng hay phẫn uất, dù phản ứng bất cứ cảm xúc nào, trong đầu Huỳnh sẽ luôn hiện hữu bóng hình của hắn.

Không thể phai mờ, không hề có lối thoát, hắn ở khắp mọi nơi. Huỳnh càng cố gắng không nghĩ về nó, nó lại càng trở nên rõ ràng trong tâm trí cô.

Nhưng A Ly của cô đã không còn ở đó nữa.

Chỉ còn một Chung Ly điềm tĩnh, đối xử với Huỳnh như một người bạn.

Huỳnh tiếp tục cố gắng, những thời gian vẫn trôi qua, không có nổi một chút hy vọng.

Tựa như trái tim cô, ánh sáng trong mắt cô đã dần tắt.

Ngay cả thở cũng trở nên đau đớn.

Nếu người nào đó đùa rằng muốn nhìn thấy một Chung Ly có cảm xúc, cô sẽ thầm nghĩ điều đó thật nực cười, và đương nhiên là bất khả thi.

Vì vậy, mọi chuyện hiện tại đều quá ngoài sức mong đợi của Huỳnh.

Cô đã nghĩ rằng lời nói lúc say của mình hoàn toàn không gây tổn thương đến Chung Ly, ánh mắt lạnh lùng xa lạ của cô cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến hắn. Dù là người ngoài hay cả chính cô thì rõ ràng đây dường như chỉ là một lời nói phật ý có lỗi với Huỳnh mà thôi.

Nhưng vị cựu thần không giảng dạy những triết lý, bài học nhàm chán như hắn đã từng, ít nhất là theo trí nhớ của cô. Hắn chỉ lặng lẽ hơi hạ mi, ánh mắt hoàn toàn chứa đựng hình bóng của Huỳnh.

Huỳnh không phải Chung Ly, cô không thể biết hắn đang nghĩ gì, làm sao mà cô có thể biết hắn đang nghĩ gì.

Nhưng lúc này, ánh mắt bình tĩnh thường ngày của hắn lại tỏ ra một nét đượm buồn, Chung Ly nhìn cô vẻ vô cùng đau lòng.

Tuy nhiên, đây mới chỉ là khởi đầu.

Huỳnh không biết tại sao Chung y lại miễn cưỡng gọi tên mình. Rõ ràng là một từ đơn giản như vậy, nói ra thôi dường như cũng là một cực hình đối với hắn.

Hắn đặt cằm lên vai cô ngày hôm đó, và cô không thể quan sát được biểu hiện của hắn. Tất cả những gì cô nghe thấy là hơi thở gấp gáp, mất kiểm soát của hắn. Hắn hắng giọng, cổ họng khàn khàn muốn nói ra, nhưng dường như lại bị siết chặt bởi một sức mạnh vô hình nào đó.

Huỳnh muốn đưa tay ra để giúp hắn, nhưng Chung Ly đang siết chặt cổ tay cô. Dường như mất vài giây để nhận ra lực của mình trên cổ tay cô, hắn suýt nữa buông tay vì kinh ngạc.

Và thế, cô đưa tay đặt lên ngực hắn.

Tại sao nó lại trở nên như thế này?

Trong một thời gian ngắn, Huỳnh như những cảm xúc phức tạp tác động, cô muốn gục ngã.

Huỳnh đang chạm vào trái tim đập điên cuồng vì sự tồn tại của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhonglumi