Hệ thống nhiệm vụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tân Sóc] Hệ thống nhiệm vụ (统任务) – Lawway

Note của editor: Đây là bản edit thô, không beta, bản edit chỉ ở mức đọc hiểu. Không đảm bảo đúng từng từ từng chữ 100% . Có dùng từ ngữ thô tục. R@pe. Đã xin per vui lòng không reup.

Source: https://archiveofourown.org/works/23171812?view_adult=true

*OOC

*Hành văn tra

.

Khói bị gió xua tan, giương nanh múa vuốt lao thẳng đến trước mặt Triệu Cẩm Tân, khiến cho hắn phải nheo mắt lại.

Hắn ở trước cửa nhà Lê Sóc đợi hồi lâu, châm một điếu thuốc, nhưng lại không hút. Hắn chỉ muốn làm bản thân mình tỉnh táo để có thể hiểu rõ chuyện tình khó có thể giải thích được này. m thanh từ cái loại máy móc điện tử chết tiệt kia dường như vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí hắn: "Chào mừng bạn đến với thế giới thứ 927, ở thế giới này bạn phải hoàn thành một nhiệm vụ, mới có thể trở lại thế giới ban đầu."

Cho đến khi tàn thuốc lá phủ đầy trên đôi giày sáng bóng của hắn, hắn mới thấy một chiếc xe taxi từ đằng xa đang tiến đến gần căn hộ. Hắn nhích người đứng sát vào tường, cho dù không thấy rõ bóng người sau cửa sổ xe tối đen, hắn cũng nhạy cảm nhận ra được, là Lê Sóc đã về.

Khi hắn ngó đầu ra nhìn, đúng lúc Lê Sóc và Lý Trình Tú xuống taxi. Bàn tay dài rộng của anh lúc này đây đang đặt lên vai của Lý Trình Tú, hai người cúi đầu không biết đang nói cái gì, nhưng chắc là mấy lời lẽ tử tế để an ủi người kia. Có vẻ là vừa rồi ở trên đường đã xảy ra xung đột gì đó, tóc mái của anh có chút lòa xòa, nhưng trông anh cũng không có vẻ gì là chật vật, ngược lại còn khiến gương mặt anh có phần dịu dàng hơn.

Bất kể lúc nào Lê Sóc cũng có thể tỏa sáng, lúc này Triệu Cẩm Tân mới ý thức được, hắn không có bao dung như hắn tưởng tượng. Khi thấy Lê Sóc và Lý Trình Tú cùng nhau xuất hiện hắn mới đột nhiên hiểu ra cái tâm trạng của ông anh họ lúc nào cũng nói hắn là "ngây thơ" —— hắn muốn chặt bả vai của Lý Trình Tú.

Hắn bĩu môi, trong lòng cảm thấy chua xót, ném mạnh mẩu thuốc lá xuống đất rồi nghiền nát, cũng không biết là trả thù ai. Hắn rất tủi thân, không hiểu tại sao lại bị ném tới một cái thế giới có cái hệ thống quỷ dị gì đó, cũng chẳng hiểu vì cái gì mà hắn phải hoàn thành một nhiệm vụ kỳ quái, rồi lại vô lý vô cơ phải chịu đựng cái cảnh vợ mình và bạn trai cũ khanh khanh ta ta.

Thật sự rất tủi thân, hắn nheo mắt lại, tính toán xem mình nên đòi đền bù gì cho vụ này mới được.

Mà Lê Sóc đang quan tâm Lý Trình Tú, vừa rồi hai người họ mới hôn nhau lần đầu tiên, lại trùng hợp bị Thiệu Quần bắt gặp, đập hư xe thì không nói, Lý Trình Tú cũng vì vậy mà buồn bực. Người cậu vốn đã vừa gầy vừa nhỏ, hiện giờ giống như búp bê vải mất linh hồn nép vào ghế sofa. Lê Sóc nói chuyện cậu cũng chỉ vâng dạ đáp lời, gọi cậu vào ăn cơm cuối cùng anh vẫn phải ngồi ăn một mình, khiến cho Lê Sóc không khỏi nhíu mày.

"Trình Tú, đã muộn rồi, em đi nghỉ ngơi trước đi." Anh đành phải khuyên Lý Trình Tú trở về phòng ngủ.

"Lê đại ca, anh cũng nên nghỉ ngơi sớm đi." Lý Trình Tú mệt mỏi gật đầu, lảo đảo bước vào phòng. Lê Sóc nhìn theo bóng lưng của cậu, cho đến khi cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, hoàn toàn ngăn cách Lý Trình Tú và tầm mắt của anh, đến ngay cả vạt áo nhẹ bay của cậu cũng biến mất sau cánh cửa, Lê Sóc chợt nhận ra rằng, Lý Trình Tú vẫn như trước đây, không ở trong thế giới của anh, khi đóng cửa lại hai người bọn họ không còn là gì của nhau cả, cho dù vừa rồi có hôn nhau thì cũng chẳng là gì.

Anh bất đắc dĩ quay người vào một căn phòng khác, chỉ cách Lý Trình Tú một bức tường, nhưng giữa bọn họ dường như có một khoảng cách rộng đến tận nay vẫn khó có thể vượt qua. Cũng may anh có đủ nhẫn nại, khiến cho anh có thể tin tương chính mình mang theo Lý Trình Tú thoát khỏi bóng ma mang tên Thiệu Quần. Lê Sóc nhặt lấy chiếc áo ngủ màu đỏ rượu mà Lý Trình Tú định mặc, đóng cửa phòng tắm lại.

Triệu Cẩm Tân lấy chìa khóa ra, không biết rốt cuộc nên cảm thấy may mắn khi Lê Sóc sau mấy năm trời vẫn không đổi khóa, hay là nên sốt ruột vì rõ ràng bản thân đang quang minh chính đại đi vào nhà của mình nhưng lại không khác gì tên trộm gà trộm chó.

Trong phòng tối om, những chiếc đèn cảm ứng Lê Sóc chuẩn bị ở mọi ngóc ngách cho Triệu Cẩm Tân giờ này chắc vẫn nằm ở trên dây chuyền lắp ráp của nhà sản xuất. Triệu Cẩm Tân đứng ở một nơi quen thuộc nhưng lại cảm thấy xa lạ, hắn nhìn quanh đánh giá một chút về cuộc sống của Lê Sóc —— ổ cho anh mua cho con cún của Lý Trình Tú, một cái chăn lạ ở trên sofa, một đôi dép lê nhỏ màu hồng nhạt trong tủ giày, tất cả những thứ này đều nói cho hắn biết, Lê Sóc ở giờ phút này đây là Lê Sóc thuộc về người khác, mặc dù người đó sau này lại trở thành anh dâu của hắn.

Trong đầu hắn nảy lên những suy nghĩ xấu tính, cho dù không phải do cái hệ thống chó má kia bắt hắn hoàn thành nhiệm vụ, hắn cũng sẽ chạy nhanh tới trước mặt Lê Sóc, biến anh thành Lê Sóc của mình.

Phòng Lê Sóc sạch sẽ ngăn nắp, có lẽ cũng liên quan đến công việc của anh, tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, chỉ có chút nhăn nhúm ở ga giường do ban nãy anh vừa ngồi lên. Triệu Cẩm Tân đương nhiên ngồi ở phía đầu giường bên kia, thời gian giống như trở lại vài năm sau, hắn cũng nằm ở trên giường như vậy chờ Lê Sóc tắm rửa đi ra sau đó đọc chuyện trước khi ngủ cho hắn nghe, hoặc làm chút chuyện hoan ái. Sau tấm kính thủy tinh mờ mờ ảo ảo hiện lên một mảng màu da, cùng với tiếng nước chảy róc rách truyền qua từ khe hở, hắn cảm thấy thật giống như một món quà trong chiếc hộp Pandora.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm đột ngột dừng lại, tóc Lê Sóc vẫn còn đang chảy nước. Anh cụp mắt rũ cổ áo ngủ thấm đẫm nước, hoàn toàn không biết ở ngoài cửa có người đang chờ mình. Ngay khi anh mở cửa ra, Triệu Cẩm Tân đột ngột vọt ra từ bên cửa, một tay khóa hai tay Lê Sóc ở sau lưng, một tay bịt miệng Lê Sóc: "Đừng lớn tiếng, nếu không em không đảm bảo sẽ phát sinh chuyện gì đâu, hiểu chưa?"

Lê Sóc chậm rãi gật đầu, anh liếc mắt nhìn thoáng qua Triệu Cẩm Tân, trộm cướp gì mà nhìn không có một chút căng thẳng nào, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ. Nhưng lực đạo trên tay quả thực không thể làm gì được, hoàn toàn không thể thoát ra: "Cậu là ai? Muốn cái gì?"

"Nói ra có thể anh không tin." Triệu Cẩm Tân tiến đến bên tai Lê Sóc cười nói, "Em vài năm nữa sẽ là vợ của anh."

Hơi thở ấm áp và ẩm ướt ở bên tai truyền thẳng vào tâm trí Lê Sóc, làm cho đầu óc anh trống rỗng. Cuối cùng, sau khi phản ứng lại với những gì tên trộm nói, ngược lại anh cảm thấy bình tĩnh hơn. Đây không phải là lần đầu tiên anh bị một người theo đuổi cuồng nhiệt theo dõi mình đến tận nhà, nhưng đây là lần đầu tiên trắng trợn xuất hiện trong phòng ngủ: "Cảm ơn vì cậu đã thích tôi, nhưng tôi đã có bạn trai rồi, sao chúng ta không ngồi xuống nói chuyện hẳn hoi nhỉ?"

"Em biết, anh ấy ở ngay phòng bên cạnh đúng không?" Triệu Cẩm Tân lúc này mới chú ý tới Lê Sóc đang mặc cái gì, cổ áo thấp lộ hết cả xương quai xanh, áo ngủ màu đỏ rượu gần như làm lộ hết phần ngực của anh —— không biết cái áo này bị Lê Sóc vứt đi lúc nào, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa được thấy qua. Triệu Cẩm Tân chịu đựng cảm giác đố kị và ham muốn khó lòng nhịn được, xách cổ áo Lê Sóc lên: "Anh mặc như thể này là để cho anh ta xem à?"

Lê Sóc chỉ cảm thấy sau lưng giống như có một thứ gì đó nóng rực đang đẩy ở phía sau mình, như muốn đốt chảy anh, khiến anh đành phải cắn răng giả vờ bình tĩnh: "Liên quan gì đến cậu! Tôi không cho phép cậu theo đuổi tôi, nếu cậu không rời đi ngay tôi sẽ báo cảnh sát."

"Báo cảnh sát? Anh dịch chuyển được đến giường để lấy điện thoại à, hay là định hô lên cho bạn trai nhỏ chim sợ cành cong kia đến rồi thấy anh bị em đụ?" Triệu Cẩm Tân xoay người lại ấn Lê Sóc lên tường, "Sao anh lại hay mạnh miệng như vậy hả bảo bối." Hắn lấy chiếc cà vạt đã được cuộn lại từ ngăn kéo tủ quần áo của Lê Sóc, sau đó nhét toàn bộ vào miệng anh: "Ngoan, em sẽ làm nhẹ nhàng thôi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của anh."

Cảm giác nóng và cứng ở dưới thắt lưng xuyên qua lớp vải mỏng, nhưng chỉ làm cho Lê Sóc cảm thấy nổi da gà từ đầu đến chân. Anh mạnh mẽ vùng vẫy, nhưng sức lực của Triệu Cẩm Tân thật sự lớn đến đáng ngạc nhiên. Lê Sóc vặn mình cũng không thể giãy ra khỏi bàn tay to lớn đó, ngược lại Triệu Cẩm Tân bị anh không ngừng vặn vẹo cọ đến tính khí đã cương mà cảm thấy có chút đau.

Hắn hung hăng đánh một cái vào mông Lê Sóc, cái chạm của lòng bàn tay khiến hắn cảm thấy kì lạ, không khỏi xoa nắm phần thịt mềm mại một chút, chỉ có lớp vải lụa ma sát giữa hai lớp da thịt. Nhận ra được điều này, Triệu Cẩm Tân chỉ cảm thấy hai bên thái dương của mình nhói lên, gần như là nghiến răng nghiến lợi hỏi anh: "Anh không có mặc quần lót sao?"

Lê Sóc đột nhiên cứng người, cổ tay bị Triệu Cẩm Tân siết chặt hơn nữa. Lúc giãy dụa ngoại trừ khớp xương bị ma sát đến đỏ lên và đau nhức, anh chỉ có lãng phí sức lực mà thôi. Hiện giờ bị bại lộ một chuyện xấu hổ như vậy, mà phía dưới của anh lại còn bởi vì bị nam nhân xa lạ phía sau làm nhục mà cương cứng lên. Anh liều mạng kẹp chặt chân, muốn che giấu phản ứng sinh lý của mình.

Nhưng Triệu Cẩm Tân không như anh mong muốn, hắn vén vạt áo ngủ màu đỏ rượu lên, giống như vén khăn voan của tân nương thời xưa, nhưng lại không mang theo chút tình cảm nào. Đôi tay đó mạnh mẽ tách hai chân Lê Sóc ra, linh hoạt tìm thấy điểm nhạy cảm của Lê Sóc giữa bắp đùi đang khép chặt. Giống như đã trải qua nhiều lần như vậy, nhanh chóng nắm điểm yếu của Lê Sóc trong tay.

"Phía dưới của anh thật ướt, anh muốn em nhiều như vậy sao? Như thế này mà anh còn có thể làm tình với bạn trai nhỏ kia à?" Triệu Cẩm Tân hung hăng vuốt dương vật của Lê Sóc mấy cái, cái thứ này đối với hắn quá mức quen thuộc, chỉ cầm làm một vài động tác liền nắm được quyền kiểm soát cơ thể Lê Sóc trong lòng bàn tay. Miệng anh chỉ có thể phát ra tiếng a a ưm ưm, vòng eo mềm mại giống như biến thành một vũng nước ở trong vòng tay của Triệu Cẩm Tân.

Dù có ra sao anh cũng không thể từ chối được em, Triệu Cẩm Tân không khỏi có chút suy nghĩ đắc ý. Mặc dù Lê Sóc này hoàn toàn coi Triệu Cẩm Tân là một người xa lạ, thân thể bọn họ vẫn như trước đây là sự phù hợp tuyệt đối. Hắn ấn vào lỗ niệu đạo của Lê Sóc, móng tay vừa trơn vừa cứng ấn vào lỗ nhỏ, gãi gãi mấy cái làm cho ngứa ngáy, sau đó ngón tay với đầy vết chai linh hoạt lần theo từng đường gân trên dương vật của Lê Sóc. Lê Sóc nấc nghẹn vài tiếng rồi mất sức dựa lên tường không hề động đậy, phía dưới đã sớm bắn ra.

Bàn tay Triệu Cẩm Tân dính đầy tinh dịch của Lê Sóc di chuyển đến lỗ hậu. Lê Sóc mạnh mẽ tránh về phía trước, nhưng sau khi cao trào qua đi đã lấy hết sức lực và ý chí của anh, khiến cho anh chống cự cũng mềm nhũn, nó chỉ khiến cho anh càng thêm bất lực tựa vào tường. Triệu Cẩm Tân ấn vào phần da thịt mềm mại chưa có ai khám phá, mặc dù nó được giấu dưới lớp áo ngủ nhưng Triệu Cẩm Tân vẫn như trước có thể tưởng thương ra nguyên bản ở dòng thời gian ban đầu, Lê Sóc lần đầu tiên cam tâm tình nguyện nằm ở dưới thân hắn mở ra hai chân, phía sau màu hồng phấn nộn, là màu sắc mà chưa ai được thấy qua, hắn đã hai lần lấy được lần đầu tiên của Lê Sóc.

Nhận ra được điều này Triệu Cẩm Tân không hiểu sao lại hưng phấn. Ngón tay hắn được tinh dịch bôi trơn, khó khăn lắm mới cắm vào được một cái. Bên trong vừa khô vừa nhỏ, hắn đành phải cong ngón tay dỉ chuyển qua phải qua trái để nới lỏng huyệt nhỏ. Nhưng nó lại khiến Lê Sóc cảm thấy rất đau, trán anh đổ đầy mồ hôi, nước miếng cũng không thể kiểm soát chảy ra ngoài cà vạt xuống dưới, làm ướt cả lồng ngực. Nhưng sự khó chịu về thể chất cũng không đáng sợ bằng bị một người đàn ông lạ mặt xâm chiếm, sắc mặt anh tái đi, lòng bàn tay nắm chặt, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt.

"Đừng tự cấu chính mình." Triệu Cẩm Tân mở bàn tay Lê Sóc ra, đặt bàn tay anh lên ngực mình, hôn những dấu móng tay đã thấm đỏ. Tay kia cũng đã hoàn toàn nới rộng được phía sau của Lê Sóc, tinh dịch được hắn đẩy một cách cẩn thận vào sâu bên trong ruột của anh, ngón tay lại còn linh hoạt bôi trơn, phát ra những âm thanh lép nhép. Hắn thuận thế nhét thêm một ngón tay, hai ngón tay mở ra cửa huyệt, vì đã quen thuộc với điểm G của Lê Sóc nên hung hăng đâm mạnh một phát xuống.

Lê Sóc cảm thấy bản thân mình hỏng rồi, vốn anh cảm thấy xấu hổ vô cùng với chuyện này, nhưng khi phía sau hoàn toàn được mở ra lại kéo tới một khoái cảm khó mà nhịn được. Cảm giác ngứa ngáy từ phía sau lan xuống toàn thân, khiến cho anh đỏ ửng không khác gì bộ đồ ngủ đang mặc. Triệu Cẩm Tân rõ ràng cảm giác được phía sau của Lê Sóc trở nên ấm áp mềm mại và ẩm ướt, hắn mô phỏng tần suất đâm vào rút ra của dương vật, từng cái từng cái đâm vào điểm G của Lê Sóc. Lê Sóc kề sát vách tường, vách tường hơi lạnh cùng xúc cảm nóng rực phía sau khiến cho anh gần như muốn tách thành hai nửa.

Triệu Cẩm Tân rút ngón tay ra. Thân thể Lê Sóc cực kỳ mẫn cảm, dịch ruột non không ngừng chảy ra, gần như ướt đẫm toàn bộ ngón tay của hắn. Hắn cắn chặt răng, không chút do dự vén áo ngủ của Lê Sóc lên, để lộ ra lỗ sau đang đóng mở theo nhịp thở của anh rồi rút dương vật ra cắm vào.

Dương vật thô lớn không thể nào so sánh với hai ngón tay, từ cổ họng Lê Sóc chỉ phát ra được những âm thanh nức nở, nghe rất đáng thương. Triệu Cẩm Tân đưa một tay ra để trấn an dương vật của Lê Sóc, còn phía dưới của hắn thì vẫn từ từ cắm rút, hắn cũng rất khó chịu, phía sau của Lê Sóc kẹp chặt hắn đến mức muốn bắn ra ngay lập tức. Hắn lấy cà vạt trong miệng Lê Sóc ra, nhéo nhéo mặt anh rồi hôn mạnh một cái: "Bảo bối, thả lỏng đi, nếu không thì cả hai chúng ta đều khó chịu."

Áo ngủ theo động tác của hai người dần dần kéo xuống. Đầu vai của Lê Sóc lộ hẳn ra ngoài, xương bả vai của anh giống như cánh bướm dập dờn, khiến cho Triệu Cẩm Tân nhịn không được để lại dấu hôn trên làn da trắng ngần đó. Sau khi nụ hôn ướt át dời đến sau gáy Lê Sóc, không hiểu sao anh lại cảm thấy bình yên một cách kì lạ. Động tác của Triệu Cẩm Tân quá mức dịu dàng, khiến Lê Sóc sinh ra lỗi giác bản thân mình được yêu. Triệu Cẩm Tân thuận thế rút dương vật ra, sau đó lại đâm mạnh vào, điểm G bị quy đầu lời công kích, Lê Sóc hoàn toàn quên cà vạt chặn miệng mình đã rơi xuống từ lúc nào, vô thức phát ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào.

"Bảo bối, bạn trai nhỏ của anh không phải đang ở cách vách sao?" Triệu Cẩm Tân tiến đến bên tai Lê Sóc nhỏ giọng hỏi anh, trong giọng nói đều là ý cười. Lúc này Lê Sóc mới chợt ý thức được mình vừa mới làm cái gì, nhưng qua một lớp tường mỏng như vậy, tiếng rên của anh hoàn toàn có thể lọt vào tai Lý Trình Tú ở phòng cách vách. Triệu Cẩm Tân giống như là đọc được suy nghĩ của anh, cực kỳ phối hợp buông lỏng cổ tay đang bị khóa chặt của Lê Sóc ra, sau đó bịt miệng anh lại rồi tiếp tục ra ra vào vào một cách mãnh liệt. Lê Sóc bị ép đến chảy nước mắt, cho tới khi anh không nhịn được lấy tay bịt miệng thở dốc, khuôn mặt anh phủ đầy nước mắt lẫn với nước bọt.

Triệu Cẩm Tân ôm eo Lê Sóc dễ dàng bế anh lên, đầu gối thuần thục tách hai chân Lê Sóc ra, hoàn toàn đặt anh ở giữa mình và bức tường, Lê Sóc chỉ có thể chịu đựng ma sát giữa lớp vải lụa và bức tường. Bị dục vọng xâm chiếm giống như đánh ra tia lửa, nhưng trước sau đều bị khóa lại, không có chỗ trốn. Triệu Cẩm Tân siết chặt eo Lê Sóc ra sức trừu sáp, vòng eo xinh đẹp của anh đều bị hắn để lại những dấu tay đỏ ửng. Anh có thể nhìn thấy rõ thứ đó, không ngờ anh lại có thể chịu được. Thỉnh thoảng anh phát ra một hai tiếng thở dốc, nhưng cũng không giúp ích được gì, bức tường tay gần như đã bị hàng loạt động tác của Triệu Cẩm Tân làm cho rung lắc rầm rầm, chưa kể đến còn có âm thanh va chạm vang lên khắp phòng, từng tiếng va chạm thân thể sắc tình cùng với tiếng nước lép nhép.

Lê Sóc cảm thấy mình sắp hít thở không thông. Quan hệ tình dục quá mãnh liệt khiến anh bị thiếu oxy nặng, nhưng anh vẫn như trước bịt kín miệng mình. Chất lỏng màu trắng loang loáng như pháo hoa bắn ra trước mắt anh, phần thân dưới như bị ngâm trong nước sôi nổi lên chìm xuống, cơ thể giống như bị mất kiểm soát. Triệu Cẩm Tân vốn định quay qua hôn lên mặt anh, lại phát hiện mặt anh đỏ bừng lên, ánh mắt tối lại, đành phải mạnh mẽ rút tay anh ra: "Bỏ ra, để anh ta nghe thấy thì làm sao? Anh còn muốn làm chịch anh ta à?"

Lê Sóc lắc đầu, tiếng rên không kiểm soát theo lực kéo bật ra. Anh gần như không thể tin đây lại là âm thanh của mình, run rẩy giống như một giây tiếp theo sẽ bắn tinh. Anh chỉ có thể cầu nguyện trong lòng Lý Trình Tú đã đi ngủ. Triệu Cẩm Tân lại không làm theo ý muốn của anh, càng lúc càng đâm kịch liệt hơn trước, anh không thể làm gì khác ngoài việc xin hắn tha cho anh, giọng nói gần như không thể phát ra bình thường được nữa. Anh nhỏ giọng: "Thả tôi ra, xin cậu đấy."

"Được, gọi em là Điềm Tân đại bảo bối." Triệu Cẩm Tân dừng động tác ở phía dưới lại, ôm Lê Sóc vào trong lồng ngực ôm chặt: "Gọi em rồi em sẽ thả anh ra, có được không?"

Hắn đột ngột dừng động tác khiến cho phía sau của Lê Sóc cảm thấy trống rỗng khó nhịn, anh gần như muốn vặn eo để tìm kiếm khoái cảm. Nhưng cảm giác xấu hổ còn sót lại khiến anh ngừng lại, cưỡng gian biến thành hợp gian, thậm chí còn có thể coi là hợp gian trước mặt bạn trai khiến đạo đức hoàn hảo suốt 30 năm của anh sụp đổ, chỉ có thể dùng lý trí còn sót lại kiềm chế bản thân không làm ra những hành động nhục nhã hơn.

" Mau gọi." Triệu Cẩm Tân từ từ chơi đùa với đầu ngực của Lê Sóc. Anh rất chăm chỉ tập thể dục, nên cơ ngực cũng mềm mại và đầy đặn, hơn nữa còn rất nhạy cảm. Cảm giác ngứa ngáy ngay lập tức xâm chiếm cơ thể Lê Sóc, khiến anh run lên rồi đành nhượng bộ: "Điềm... Điềm Tân đại bảo bối..."

"Xin chào kí chủ, nhiệm vụ của bạn đã hoàn thành, có muốn lập tức rời khỏi hệ thống không?" Giọng nói điện tử lập tức vang lên. "Không cần." Triệu Cẩm Tân nào có thời gian quan tâm đến nó. Mỗi khi Lê Sóc gọi hắn bằng cái tên này, hắn chỉ hận không thể nuốt Lê Sóc vào trong bụng. Hắn cũng không bỏ qua cho Lê Sóc như đã hứa, ngược lại còn ấn anh lên tường ch!ch càng mãnh liệt. Cho đến tận khi Lê Sóc bắn lên tường, hắn lại ra và thêm mấy chục lần nữa, mới bắn vào lỗ sau của Lê Sóc.

Lê Sóc mơ màng ngủ thiếp đi. Triệu Cẩm Tân rửa sạch cho anh xong rồi để lại số điện thoại của mình trên tủ đầu giường. Hắn không khỏi nhớ tới lời thề mà hắn đã từng nói cùng Lê Sóc, nếu có thể quen nhau sớm hơn một chút thì tốt rồi. Không đến mức khiến đoạn tình cảm của anh và Lý Trình Tú bị tổn thương, hắn cũng không tiếp cận anh với lý do khó mà chấp nhận được. Lê Sóc sẽ sớm trở thành Lê Sóc của Triệu Cẩm Tân hơn mà thôi.

Triệu Cẩm Tân từ từ mở cửa phòng, lựa chọn thoát ra khỏi hệ thống. Lúc cuối cùng, hắn nghe được tiếng đóng cửa bối rối ở phía bên kia, Lý Trình Tú không biết đã ở bên ngoài do dự bao lâu.

Triệu Cẩm Tân mỉm cười.

Triệu Cẩm Tân tỉnh lại trong vòng tay của Lê Sóc. Lê Sóc nhắm nghiền mắt, ánh nắng ban mai xuyên qua khe hở trên rèm cửa chiếu vào mặt anh. Lông mi của anh thật dài, rủ bóng xuống giống như bàn chải. Triệu Cẩm Tân bắt đầu đếm lông mi, hiệu quả tương đương với việc đếm cừu. Càng lúc hắn càng buồn ngủ hơn, lần thứ hai híp mắt ôm Lê Sóc đi vào giấc ngủ. Trước khi đi ngủ, hắn nghĩ, nhất định phải bắt Lê Sóc xóa ảnh chụp chung với Lý Trình Tú ở điện thoại cũ, nó hại hắn toàn mơ những giấc mơ kỳ quái.

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro