Phẫu thuật (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bịch" một tiếng, người trước mặt ngồi xuống bên cạnh Trương Thần Dật, quay đầu lại thấy hắn còn chưa ngủ, chủ động cười chào hỏi: "Xin chào, tôi tên là Triệu Cẩm Tân."

Trương Thần Dật nghe cái tên này thì sửng sốt một chút.

Triệu Cẩm Tân...

Hắn rất ấn tượng với cái tên này, đây là tên người nhà liên hệ mà Lê Sóc đã viết trước khi phẫu thuật.

Trương Thần Dật ngẩng đầu nhìn Triệu Cẩm Tân.

Vậy người này chính là... Alpha của Lê Sóc?

Không đúng, không chắc chắn.

Trương Thần Dật lịch sự cười lại, bắt lấy tay Triệu Cẩm Tân: "Xin chào, tôi là Trương Thần Dật."

Vừa dứt lời, không để Triệu Cẩm Tân có cơ hội phản ứng, tay Trương Thần Dật đột nhiên dùng sức, kéo Triệu Cẩm Tân về phía mình, tay kia nhanh chóng ấn một cái lên tuyến thể của Triệu Cẩm Tân. Sau đó còn rất cẩn thận đưa tay xuống bụng Triệu Cẩm Tân, không để cho hắn đè lên Hiên Hiên đang ngủ trên đùi mình.

Toàn bộ quá trình Triệu Cẩm Tân không hề phòng bị, rõ ràng bị Trương Thần Dật đột nhiên kéo xuống làm cho giật mình, nhanh chóng giãy ra rồi theo bản năng muốn dùng khuỷu tay đánh trả, nhưng lại bị Trương Thần Dật chặn lại.

"Đừng đánh!" Trương Thần Dật giả bộ cười nói: "Không đánh không đánh."

Triệu Cẩm Tân nghi hoặc trừng mắt nhìn Trương Thần Dật một cái, đối phương cười cợt thật sự khiến cho hắn rất muốn đánh người, nhưng hắn không muốn vừa gặp mặt đã gây chuyện, miễn cưỡng áp chế tức giận trong lòng xuống, thu lại tay về.

Trương Thần Dật hài lòng đẩy mắt kính, đột nhiên ngừng lại hơi nhăn mũi, lấy tay che lại mũi và miệng của Hiên Hiên.

Triệu Cẩm Tân nhíu mày, vừa định mở miệng nói chuyện hắn liền phát hiện trong không khí tản ra một mùi hương pheromone quen thuộc.

Là pheromone của hắn.

Triệu Cẩm Tân lập tức lấy tay che lại tuyến thể của mình, trừng mắt nhìn Trương Thần Dật: "Anh vừa làm cái gì?"

"Đừng sợ đừng sợ, một lát nữa là ổn."

Không đợi Triệu Cẩm Tân trả lời, Trương Thần Dật cười tủm tỉm hỏi: "Cậu là... Alpha của Lê Sóc?"

Triệu Cẩm Tân nhìn hắn một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Sao vậy?"

Trương Thần Dật nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có gì, mùi hương rất quen thuộc."

"...Có ý gì?"

Trương Thần Dật cười đẩy kính mắt: "Ý trên mặt chữ, tôi là bác sĩ phụ trách của anh ấy."

Bác sĩ phụ trách?

Triệu Cẩm Tân theo bản năng mím môi, nhưng vì đang đeo khẩu trang nên Trương Thần Dật không nhìn thấy.

Không nghe được câu trả lời khiến nụ cười của Trương Thần Dật cứng lại, sau đó hắn không cười nữa: "Cậu không phải đến chuyện anh ấy phẫu thuật cũng không biết đấy chứ?"

Nói xong hắn lại đột nhiên nhớ tới lời Lê Sóc nói trong khách sạn:

"Tôi không có Alpha."

Ánh mắt Trương Thần Dật tối lại, trước kia hắn thật sự không hiểu tại sao Alpha của Lê Sóc lại chọn chia tay sau vài ngày anh xuất viện. Hắn vốn tưởng là muốn trốn tránh trách nhiệm, không ngờ là bởi vì Alpha này còn không hề biết Lê Sóc phẫu thuật.

"Tôi biết." Triệu Cẩm Tân rũ mắt: "Tôi biết."

À, hóa ra là có biết.

Trương Thần Dật cúi đầu cười hai tiếng, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nói: "Nói cho cậu nghe một chuyện về Lê Sóc, cậu muốn nghe không?"

Triệu Cẩm Tân ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn Trương Thần Dật một cái, đồng ý.

Trương Thần Dật hít sâu một hơi, như thể vừa đưa ra quyết định gì trầm trọng lắm: "Cậu biết là tuyến thể của Alpha... không thể dung nhập pheromone của Alpha khác, đúng không?"

"Theo lý mà nói là vậy, nhưng không có nghĩa là không có ngoại lệ, mà Lê Sóc lại chính là ngoại lệ."

Triệu Cẩm Tân nhíu mày, không hiểu tại sao, trong lòng hắn càng lúc càng có linh cảm xấu.

Trương Thần Dật cười nói: "Lúc chúng tôi phẫu thuật, vừa mới xuống dao pheromone hương bạc hà liền tỏa ra khắp phòng mổ. Nhưng hầu hết người ở đó đều là Beta, có mỗi tôi là Alpha, cho nên cả phòng chỉ có một mình tôi nhận ra, trong pheromone bạc hà nồng nặc đó, còn có chút mùi pheromone hương rượu của Alpha không thuộc về anh ấy, tôi đoán... đó là của cậu đi?"

Lồng ngực Triệu Cẩm Tân run lên.

"Cho tới bây giờ tôi chưa gặp trường hợp này bao giờ, tôi học y nhiều năm, kiến thức trong sách hay những gì được dạy tôi đều hiểu rõ, cho nên lúc đầu tôi còn tưởng rằng đây là ảo giác, không nói cho bất kì ai biết."

"Tới tận hôm sau khi Lê Sóc xuất viện, tôi gọi cho anh ấy mới phát hiện anh ấy một mình trong khách sạn gian nan trải qua kì phát tình. Lúc đó tôi rất hoang mang, không phải là anh ấy có Alpha hay sao, sao lại không có ai ở đó? Tôi lập tức chạy tới, pheromone hương bạc hà kia không thay đổi gì nhiều sau khi anh ấy trở thành Omega, nhưng không còn hương rượu vang đỏ nữa."

Trương Thần Dật cắn chặt răng: "Lê Sóc phẫu thuật thiếu chút nữa thất bại, khiến kì phát tình của anh ấy khó chịu hơn Omega bình thường gấp mấy lần. Tất cả thuốc hay pheromone trấn an của Alpha cũng không giảm bớt thời kì phát tình của Lê Sóc, ngược lại còn họa vô đơn chí khiến Lê Sóc càng khó chịu hơn. Vậy nên lúc tôi ở khách sạn thấy cảnh tượng này thì hoàn toàn luống cuống, căn bản không nghĩ ra phải làm gì để giúp Lê Sóc vượt qua kì phát tình... Cho đến khi tôi nhớ tới hương rượu vang nhàn nhạt mà mình đã ngửi thấy trong phòng phẫu thuật. Tôi lập tức chạy ra khu phố gần đó mua một chai rượu vang đỏ, lúc ấy chắc tôi bị điên mới nghĩ ra dùng cách này sẽ có tác dụng. Không ngờ, sau khi mở ra Lê Sóc lại ngừng giãy dụa, yên tĩnh ngủ say."

Hắn khẽ nhếch môi: "Hai người có độ tương thích rất cao, cao đến nỗi dù là Alpha cũng thiếu chút nữa đã đánh dấu nhau. Đúng vậy, là cậu đánh dấu Lê Sóc, cho nên anh ấy mới xảy ra phản ứng kịch liệt với thuốc và pheromone khác như vậy, cho nên anh ấy khi phát tình phải ngửi thấy mùi rượu mới dịu đi. Mà chai rượu kia so ra cũng kém pheromone, căn bản không kéo dài được bao lâu."

Trương Thần Dật hít sâu một hơi: "Xin lỗi, thật ra tôi cũng chả hiểu sao mình lại nói chuyện này với cậu, nhưng lúc thấy cậu tôi không khống chế được bản thân mình, muốn hỏi cậu một câu mà tôi đã tự hỏi trong lòng đến cả trăm lần."

"...Lúc ấy cậu đã ở đâu?"

"Cậu là Alpha của anh ấy, thế lúc Lê Sóc phẫu thuật cậu đã ở đâu? Lúc Lê Sóc cơm ăn không vô cậu đã ở đâu? Lúc Lê Sóc gian nan trải qua kì phát tình cậu đã ở đâu?!"

Trương Thần Dật thật sự không lịch sự nổi nữa, kể cả đây là lần đầu hắn gặp người đang ngồi trước mắt mình này. Trong lòng hắn sớm đã hận người này đến cực hạn, mà sự tức giận này hắn luôn áp chế ở dưới đáy lòng, tích tụ càng sâu, dừng lại không được.

"Lê Sóc vì cậu mà đi phẫu thuật, vứt bỏ thân phận Alpha biến thành một Omega bị xã hội coi thường. Đến việc bầu bạn đơn giản cậu còn không làm được, trong khoảng thời gian đó còn chia tay với anh ấy, cậu rốt cuộc có trái tim không vậy?"

Đúng lúc đó, một chiếc xe buýt công cộng dừng lại trước mặt ba người bọn họ, kéo lý trí của Trương Thần Dật trở lại.

Trương Thần Dật ngưng lại một chút: "...Xin lỗi, thất lễ rồi." Nói xong liền ôm Hiên Hiên lên xe, để lại Triệu Cẩm Tân ngồi một mình ở trạm xe buýt.

Xe buýt không dừng lại lâu, xác nhận Triệu Cẩm Tân không muốn lên xe liền trực tiếp rời đi.

Nhiệt độ buổi tối càng lúc càng lạnh, gió lớn "xào xạc" thổi vào lá cây, người đi đường nhịn không được rùng mình một cái. Nhưng Triệu Cẩm Tân vẫn giữ nguyên tư thế đó, trong đầu hoàn toàn không tiêu hóa được những gì Trương Thần Dật vừa nói.

Dấu hiệu cái gì? Kì phát tình là sao?

Cái gì mà hắn đánh dấu Lê Sóc?

Kì phát tình so với Omega đau đơn hơn vài lần là như nào??

Mới vài tuần ngắn ngủi Lê Sóc rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì?!

Triệu Cẩm Tân từ từ co đầu gối lên, vùi đầu mình vào đó.

Mà bên kia, Trương Thần Dật ngồi trên xe buýt công cộng ngẩn người, Hiên Hiên ở trong lòng đã thức giấc mà hắn còn không biết.

Mình vừa mới làm gì vậy?

Trương Thần Dật phiền phức vò tóc, đập đầu vào thanh sắt phía trước mấy cái.

Tệ rồi, mình gây chuyện rồi.

Hắn lại đụng thêm mấy cái nữa, nội tâm không ngừng gào thét: Trương Thần Dật đm mày vừa làm gì?!

Hiên Hiên thấy hắn như vậy bị làm cho hoảng sợ, lập tức giơ bàn tay nhỏ nhắn của mình lên ngăn cản động tác của Trương Thần Dật, còn xoa nhẹ lên trán Trương Thần Dật vài cái.

Lúc này Trương Thần Dật mới phát hiện Hiên Hiên tỉnh, hắn nắm lấy bàn tay đang xoa trán mình của Hiên Hiên. Lúc nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Hiên Hiên mới miễn cưỡng cười nói: "Anh không sao."

"Anh à... Vừa rồi anh làm sao vậy?"

Trương Thần Dật ôn nhu sờ đầu Hiên Hiên: "Anh vừa mới phạm lỗi, do anh quá kích động, muốn đập một chút để khiến mình tỉnh táo.

Hiên Hiên nhìn Trương Thần Dật tự hỏi một chút, nửa hiểu nửa không nghiêng đầu: "Vậy anh tỉnh chưa?"

Trương Thần Dật hì hì cười: "Ừ, tỉnh rồi."

"Keng" một tiếng, lại thêm một chai rượu rỗng lăn trên mặt đất.

Hết ba chai rượu, Triệu Cẩm Tân bắt đầu cảm thấy choáng váng, nhưng hắn cảm thấy như vậy là chưa đủ.

Hắn vẫn còn rất tỉnh táo.

Sau khi Triệu Cẩm Tân trở về từ trạm xe, hắn cũng không trở lại nơi hắn ở trong mấy ngày qua, mà là về căn nhà họ đã từng sống cùng nhau.

Đồ đạc bị Lê Sóc làm hỏng hắn đã thu dọn sạch sẽ, có mấy món không thể trở lại như cũ, chỉ có thể vứt đi.

Nhưng ngay cả khi vứt rất nhiều thứ, căn phòng này vẫn còn dấu vết của Lê Sóc.

Lúc hắn uống rượu, hắn thậm chí còn có thể mơ mơ màng màng nhìn thấy "Lê Sóc" đứng trước mặt mình, ôn nhu như trước cười với hắn, thậm chí còn dang tay ra để Triệu Cẩm Tân ôm lấy.

Cũng không biết vì sao, chỉ cần hắn tiến lên một bước, "Lê Sóc" trước mặt sẽ biến mất, biến mất không chút vết thích, để lại Triệu Cẩm Tân một mình không biết làm sao.

Sau đó, Triệu Cẩm Tân bắt đầu nốc rượu một cách điên cuồng.

Mỗi khi "Lê Sóc" ở trước mặt hắn biến mất một lần, hắn sẽ cầm lấy chai rượu mà uống một cách điên loạn, uống đến khi "Lê Sóc" trở lại trước mặt mình thì mới thôi.

"Khụ khụ khụ." Bị sặc mới khiến động tác của hắn ngưng lại. Hình ảnh trước mắt Triệu Cẩm Tân càng ngày càng mơ hồ, nước mắt cũng bắt đầu chảy xuống.

Lê Sóc không cần hắn...

Ngay cả Lê Sóc mà hắn tự tưởng tượng ra cũng không cần hắn...

Triệu Cẩm Tân co người cuộn tròn bản thân thành một cục, tội nghiệp như một đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi.

Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy Lê Sóc.

Lần này, "Lê Sóc" không còn vẻ ôn nhu như lần đầu tiên nữa, mà là không nói gì, hai mắt vô hồn nhìn về phía trước.

Triệu Cẩm Tân muốn đứng lên, đi đến chỗ "Lê Sóc", nhưng hắn còn chưa kịp làm gì, "Lê Sóc" trước mặt đã di chuyển.

Anh quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Cẩm Tân, ánh mắt tràn ngập lạnh lùng và thất vọng.

Động tác của Triệu Cẩm Tân ngưng lại.

"Lê Sóc" trước mặt cau mày, xoay người đi, chỉ để lại cho Triệu Cẩm Tân một bóng lưng.

"Đừng..." Lúc này đầu óc Triệu Cẩm Tân đã không còn tỉnh táo, hắn vội vàng chạy tới, nắm lấy tay Lê Sóc, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, "Lê Sóc" đã biến mất.

Gió lạnh ngoài cửa sổ khiến Triệu Cẩm Tân tỉnh táo lại. Dạ dày Triệu Cẩm Tân đã bắt đầu phản kháng lại hành động uống lấy uống để của hắn, đau đến mức Triệu Cẩm Tân nhịn không được khuỵu cả hai chân xuống, ôm bụng nằm trên mặt đất. Mồ hôi dần thấm đẫm trán, môi bắt đầu run rẩy.

Không biết qua bao lâu, đau đớn ở dạ dày dần dần dịu đi. Triệu Cẩm Tân nằm trên mặt đất, hai mắt dần dần tập trung vào máy tính trên bàn.

Hắn tìm được rồi.

Video ghi lại theo dõi của Lê Sóc ở trong bệnh viện.

Lời Trương Thần Dật nói một mực lặp đi lặp lại ở trong đầu Triệu Cẩm Tân. Hắn vô cùng muốn biết trong một tuần ngắn ngủi kia, Lê Sóc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng không hiểu tại sao, hắn không dám.

Hắn không dám nhìn Lê Sóc đã hi sinh nhiều như thế nào cho mình, hắn thậm chí còn không biết sau này làm sao để đối mặt với Lê Sóc.

Hắn nhìn chằm chằm máy tính trước mặt hồi lâu, hai tay chậm rãi chống đỡ bản thân, xong cầm lấy chai rượu bên cạnh đổ vào miệng, muốn bản thân mất ý thức đi một chút.

Dạ dày hắn bây giờ như sóng cuộn biển gầm. Hắn nhịn xuống cơn đau và buồn nôn trong người, bấm vào xem video.

Chất lượng hình ảnh giám sát của bệnh viện rất kém, cách thức ghi hình không có thu âm, toàn bộ căn phòng im lặng đến đáng sợ.

Lúc này trong video Lê Sóc chưa xuất hiện, chỉ có mỗi giường bệnh. Triệu Cẩm Tân nhấc tay bấm nút, tăng tốc video, màn hình máy tính phát đầu phát video với tốc độ x4.

Sau đó không lâu, hắn thấy vài y tá đẩy một người vào, đặt lên giường bệnh.

Là Lê Sóc.

Lê Sóc lúc đó vẫn chưa tỉnh lại. Tuy chất lương hình ảnh không tốt, nhưng Triệu Cẩm Tân vẫn có thể thấy khuôn mặt tái nhợt của Lê Sóc, trên tuyến thể còn có màu đỏ cực kì chói mắt.

Triệu Cẩm Tân hít sâu một hơi, chỉnh tốc độ phát lên x6.

Trên màn hình bây giờ là Lê Sóc đã tỉnh lại sau ca phẫu thuật. Anh dường như không thể cử động nhiều, nên cho dù có tỉnh táo anh cũng chỉ miễn cưỡng nhấc tay nhấc chân một chút, còn lại hầu như đều cần y tá đến phụ giúp.

Lại một lát sau, Trương Thần Dật xuất hiện trong video.

Triệu Cẩm Tân sắc mặt tối lại khi nhìn thấy người này, hắn vô cùng không muốn thấy mặt tên này chút nào.

Cũng may Trương Thần Dật không ở lại lâu, hình như chỉ hỏi thăm tình hình một chút thì rời đi.

Nhanh chóng tới ngày thứ ba, Triệu Cẩm Tân phát hiện trên giường cách vách Lê Sóc có người, là nhóc con đã cùng anh đi chơi công viên giải trí.

Nhóc con kia có vẻ rất sợ người lạ, Lê Sóc nói chuyện như nào cũng không đáp lại, cả người chui trong ổ chăn không dám lên tiếng. Lê Sóc đành phải bất đắc dĩ tiếp tục nằm trên giường bệnh ngẩn người.

Trong video lúc đó hình như là khoảng ba giờ chiều, bữa ăn đầu tiên của Lê Sóc sau phẫu thuật được đưa tới.

Là một bát cháo trắng, không có gia vị hay nguyên liệu kèm theo, nhìn qua là đã không muốn ăn.

Y tá cẩn thận điều chỉnh độ cao giường bệnh, để Lê Sóc ăn uống thuận tiện hơn.

Sau khi y tá rời đi, Lê Sóc từ từ ăn hết bát cháo trắng, rồi đậy lại để lên bàn bên cạnh. Sau đó anh cẩn thận nằm xuống chui vào trong chăn, động tác rất cứng ngắc, như thể chỉ cần động một chút là vết thương sẽ rách ra.

Lê Sóc nằm ở trên giường, chậm rãi khép lại hai mắt, chìm vào giấc ngủ.

Triệu Cẩm Tân rũ mắt, hắn đột nhiên nhớ tới tuyến thể của Alpha và Omega đều có kết nối với dây thần kinh ở toàn thân. Nếu chuyển đổi như này, Lê Sóc đã phải chịu bao nhiêu đau đớn, Triệu Cẩm Tân không thể tưởng tượng được.

Tốc độ x6 rất nhanh, hình ảnh trên máy tính đã chuyển đến hai giờ sáng hôm sau.

Đang lúc Triệu Cẩm Tân nghĩ rằng Lê Sóc sẽ ngủ một mạch đến hừng đông, thì Lê Sóc tỉnh lại.

Động tác của anh rất đột ngột, nháy mắt Triệu Cẩm Tân đã không thấy Lê Sóc không ở trên giường bệnh.

Triệu Cẩm Tân sửng sốt một hồi, chuyển thành tốc độ x2 xem lại một lượt.

Triệu Cẩm Tân cuối cùng cũng thấy rõ, Lê Sóc mới vừa rời giường đã vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Nhưng có thể là do tình trạng thân thể, động tác của anh có chút không vững, đánh thức bạn nhỏ nằm ngủ ở giường bên.

Không có giám sát trong nhà vệ sinh. Nhìn vào ánh đèn trong đó mà đoán, Lê Sóc hình như không có thời gian đóng cửa.

Trên hình, bạn nhỏ giường bên có vẻ bị tình huống ở trong nhà vệ sinh dọa sợ, sốt ruột ra ngoài gọi bác sĩ.

Hành động này khiến trong lòng Triệu Cẩm Tân rối loạn không thôi.

Chuyện gì... xảy ra vậy?

Nôn?

Đột nhiên, đầu óc Triệu Cẩm Tân càng lúc càng choáng, cảnh tượng trước mắt cũng dần dần trở nên mờ mịt. Hắn cầm chai nước suối bên cạnh đổ lên đầu, muốn khiến bản thân tỉnh táo lại một ít.

Trong video, rất nhiều y tá và bác sĩ theo nhóc con kia chạy vào phòng bệnh, nhìn thấy Lê Sóc thì vội vàng đưa anh về giường, kéo rèm xuống, chặn tầm nhìn của Triệu Cẩm Tân.

Triệu Cẩm Tân hít sâu một hơi, tựa vào sô pha phía sau, đưa tay lên che kín hai mắt.

Hắn có chút không muốn xem.

Anh ấy có vẻ rất khó chịu...

Triệu Cẩm Tân lại chỉnh tốc độ lên x4, ồm đầu gối nhìn chằm chằm video trên màn hình máy tính.

Trong video lúc này trời đã sáng.

Lê Sóc sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, tình hình mãi mới khá lên nhưng có vẻ sau tình huống tối qua mọi thứ dần trở nên tệ hơn.

Bạn nhỏ giường bên ngồi trên giường lo lắng nhìn Lê Sóc, thấy Lê Sóc từ từ tỉnh lại thì mở ba lô lấy ra thứ gì đó, sau đó lạch bạch chạy tới giường của Lê Sóc, đưa nó cho anh.

Lê Sóc hơi ngạc nhiên, mỉm cười nhận lấy, ôn nhu sờ đầu đối phương, sau đó ăn nó vào.

Là một viên đường.

...

Không biết qua bao lâu, ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng khách tối tăm, để lộ ra Triệu Cẩm Tân với đôi mắt đầy tơ máu.

Hắn cả đêm không ngủ, máy tính trước mặt đã bị hắn ném sang một bên, trên mặt đất còn có vài chai rượu bị vứt lăn lóc.

Ngày cuối cùng lê Sóc nằm viện không hiểu tại sao lại lên cơn co giật dữ dội, bởi vì tình huống phát sinh đột ngột, tất cả bác sĩ đều kinh hãi đứng ở bên cạnh không biết làm gì.

Hắn trơ mắt nhìn Lê Sóc bắt đầu điên cuồng tự làm hại mình, trơ mắt nhìn y tá trói chân tay anh lại, tiêm không ít thuốc, còn bản thân thì ngồi đây bất lực.

Xem một đoạn video không có âm thanh, nhưng Triệu Cẩm Tân vẫn có thể nghe được tiếng hét của Lê Sóc văng vẳng bên tai, đập thằng vào tim, đau đến mức hắn không thở nổi.

Hắn ôm chặt lồng ngực, cau mày cuộn mình lại.

Đau quá...

Triệu Cẩm Tân ôm chặt đầu gối.

Tim mình đau quá...

Xin lỗi, xin lỗi...

——————————–

Tiểu kịch trường:

Bác sĩ Trương: Cả phòng phẫu thuật có mình tôi là Alpha.

Tiểu Điềm Tân: ...Khoan đã, cậu là Alpha?!

Cảm giác nguy cơ +9999999999

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro