zombie in viet nam8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 19: Cú đấm và ánh sáng

10:30 AM

-Từ từ đã….máu của thằng nhóc này…hồng cầu và bạch cầu có vài tế bào khác….nhưng chúng khác hẳn những người bị nhiễm…

Bà ta quay lại nhìn chằm chằm vào mặt nó, rồi lấy cây bút bi trong túi áo ra và ghi vào một tờ đơn trên bàn, bà ta kéo kính xuống, nói tiếp:

-Không sốt, không chảy máu mắt, không có biểu hiện khác thường, chỉ có vài tế bào hơi lạ trong máu, cần THEO DÕI SÁT SAO….- bà ta nhấn mạnh từng chữ rồi đưa tờ giấy cho sĩ quan bên cạnh. – Các cậu có thể được đi. Anh Thanh, tôi giúp anh thêm lần này thôi nhé.

-Vâng !!! Hẹn gặp lại cô vào bữa trưa.

Anh Thanh kéo cả bọn đi khỏi trạm kiểm soát và dẫn ba đứa đi về phía tòa nhà màu trắng phía trước. Một tiếng động cơ xa xa, Khôi đưa tay che mắt, một chiếc máy bay dân dụng bay thẳng về phía trước, xa dần và chìm vào làn mây trắng xa xa. Khôi chạy về phía trước kéo vai anh Thanh:

-Anh có biết ba mẹ em ở đâu không, kể từ ngày bùng phát dịch em chưa liên lạc được về nhà?

-Anh không rõ, lúc chuyện xảy ra, ba anh, chú Tiến đã chạy qua nhà em xem thử nhưng nhà không có ai. Sau đó ba mẹ em đã liên lạc và bảo sẽ về nhà trước rồi sẽ rời khỏi đó xuống bến cảng. Nhưng anh thật sự không biết ba mẹ em đã rời khỏi thành phố chưa.

Vậy là sao, ba mẹ nó không biết sống chết ra sao, đã ra khỏi thành phố hay là chưa, nhưng với tình cảnh hiện nay, lòng nó quyết tâm sẽ đi vào thành phố để tìm họ. Anh Thanh quay lại nói ngay lập tức:

-Đừng nghĩ tới việc quay vào thành phố tìm họ, ba mẹ em đã dặn là nếu em quay về, hãy giữ em tránh xa khỏi thành phố, bảo vệ và đưa tới safe zone.

-Anh nghĩ sao thế- Khôi gào lên nắm lấy cổ áo anh Thanh – Ba mẹ còn ở trong đó, sao em có thể ích kỉ phận mình mà rời khỏi đây được.

-Mày điên à !!! Khi mất liên lạc với mày, cô với chú đã đau khổ đến chừng nào, họ quyết đợi ở nhà, dù lũ thây ma vây quanh, đợi mày trở về. Họ từ chối đi chuyến tàu mà họ đã được chỉ định và quyết tâm đi chuyến cuối cùng rời khỏi thành phố Nha Trang.

-Đó là chuyến tàu nào !!!!

-Khởi hành chiều mai, vào ba giờ rưỡi chiều. Nhưng mà cả ba không được rời khỏi đây khi chưa được sự cho phép của doanh trại chỉ huy.

- Nhưng….

-Không nhưng nhị gì cả, nếu ba mẹ em thoát được ra khỏi thành phố thì họ sẽ đi ngang qua đây, lúc đấy em sẽ được gặp.

Anh Thanh không nói gì nữa, đi tiếp về phía trước, Khôi cũng không biết nói gì hơn, cậu quay lại nhìn chị Phúc và Arturia, ánh mắt của hai người như muốn nói:” Tất cả sẽ ổn thôi”. Đi thêm một quãng, anh Thanh nói tiếp:

-Anh sẽ cố gắng tìm vé cho cả ba rời khỏi đây, có thể bằng đường biển hoặc máy bay. Nhưng anh không biết, số người chờ đợi đang lên cả trăm người, hi vọng xét vào phương diện thân nhân bộ đội thì mấy em sẽ có cơ hội rời khỏi đây.

-SAFE ZONE là ở đâu anh?

-Anh không rõ, nghe nói là một khu trục hạm của Mỹ ở đâu đó hay một hòn đảo ở Thái Bình Dương…

Cả bốn bước vào một căn nhà, một cô y tá bước ra chào anh Thanh. Hai người trao đổi một lúc, rồi anh Thanh đưa những tờ giấy xét nghiệm cho cô ta xem, rồi cô ta đi vào bên trong quầy lấy một chùm chìa khóa ra và hướng dẫn tụi nó đi theo. Leo hết ba tầng lầu, Khôi được giao cho một căn phòng nhìn quay ra sân bay, còn Arturia và chị Minh được đưa căn phòng bên cạnh. Sắp xếp xong xuôi chỗ ngủ và nhận chìa khóa, anh Thanh nói:

-Anh phải quay lại ca gác, hai đứa xuống dưới có chỗ ăn uống và cung cấp những thứ thiết yếu.- Anh ta bước ra khỏi phòng, rồi quay lại – À mà hãy đừng lãng phí nước, chúng ta sắp hết sạch rồi. Ok, bái bai.

Chị Minh và Arturia, quyết định quay về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị xuống ăn trưa. Khôi nằm trên chiếc giường chiếu, rộng chừng nửa mét và dài chừng hai mét. Cậu nhìn lên cánh quạt quay nhè nhẹ ở trên trần, suy nghĩ mông lung, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

-Khôi, Khôi, dậy đi ăn nào.

Cậu bật dậy, thấy Arturia và chị Minh đang đứng bên cạnh. Xoa xoa hai mắt, cậu ngái ngủ, nhìn chiếc đồng hồ con để trên cái bàn bên cạnh, nó chỉ mười hai giờ trưa, bụng nó rên lên vì đói vì từ tối qua đến giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng. Sau vài phút chỉnh chu, nó đi xuống dưới nhà ăn. Tầm năm mươi người đang ngồi ở đó, tiếng người cười nói oang oang, tụi nó có cảm giác như bước chân vào một tiệm ăn hồi trước. Arturia nói:

-Có vẻ yên bình nhỉ ?

-Nhưng họ đâu biết rằng, phía bên hàng rào kia, chuyện gì đang xảy ra. – Minh nói.

Khôi không có lời nhận xét nào, phần vì đói, phần vì chẳng muốn khơi dậy cái kí ức kinh hoàng kia. Tụi nó đi tới bàn lấy thức ăn để đưa chiếc thẻ cho nhân viên rồi mới được nhận khẩu phần của mình. Nhưng tất cả gì mà chúng có được là một bát cơm xấu khô khốc, hai con cá bé xíu chiên lạc thếch cùng với dĩa rau nhỏ xíu và một li nước nhỏ xíu như ly uống trà. Cả ba bưng khay đồ ăn ra và ngồi cùng nhau tại một cái bàn cạnh cửa sổ. Khôi nhìn xuống bữa ăn và nhìn hai người kia, miệng cười cười:

-Cố gắng vậy!!! Mời cả nhà ăn cơm !!!! Itedakimasu!!!

Cả ba tạm thời dẹp mệt mỏi và những mối lo lắng qua một bên, họ nói chuyện, kể về quá khứ vui vẻ của mình, những trò đùa nghịch phá phách thời trung học, những kỉ niệm vui buồn thời học trò.

-Cơm cá gì mà kì thế này !!!!!

Một giọng nam trẻ vang lên oang oang, tất cả mọi người im lặng. Khôi quay lại sau lưng, thấy một gã tóc chải gọn gàng, mặc đồ hiệu cùng đồng hồ đắt tiền đứng dậy hất đổ mâm cơm xuống dưới đất. Hắn ta chẳng buồn nhặt cái chén con lăn lóc dưới đất lên, cầm cái mâm cơm đi tới chỗ nhân viên, đập khay xuống bàn cái rầm và nói:

-Mấy người làm ăn kiểu gì thế này. Tôi đã trả rất nhiều tiền, thế mà ăn uống chỉ có cái con c*c thế này thôi hả.

Mọi người xung quanh thì thầm bàn tán về sự hách dịch cùng độ khoe mẽ đáng ghét của gã công tử bột. Một bà, hình như là bếp trưởng chạy ra nói:

-Cậu nghĩ gì thế ??? Khẩu phần ăn của ai cũng thế, những người lính ngoài kia còn phải chịu đói vài hôm để hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ các cậu. Lương thực đã ít rồi mà còn phải chia cho nhiều người. Đừng ỷ mình có tiền mà làm trò như thế ở bếp tôi.

Hăn ta ngẩn mặt lên trời, nở một nụ cười khinh bỉ, quay lại nhìn chằm chằm vào bà bếp trưởng:

-Bà biết tôi là ai không??? Tôi là cháu của tướng N, một trong những người chỉ huy quân đội nhân dân Việt Nam. Chú tôi cứu sống và cung cấp thức ăn cho các người mà các người đối xử với tôi thế này đấy hả. Ba tui là một sĩ quan cấp cao trong quân đội còn má tôi là chủ một doanh nghiệp giàu có ở đây, họ mà về đây là tui sẽ bảo họ đuổi các người ra ngoài kia hết.

Khôi bóp gãy đôi đũa, cậu đứng dậy.

-Khôi !!!! Cậu đi đâu thế?

Nó đi tới, cầm nguyên cái khay thiếc phang vào đầu thằng công tử. Hắn ta ngả bật ngửa, lấy tay ôm mặt rên đau đớn. Khôi gầm lên:

-Thằng chó !!! Mày đéo biết trân trọng gì hết à, mày đã sống thử ngoài kia chưa, bên kia hàng rào – Nó đè lên ngực tên kia, nắm áo- Ngoài đó là địa ngục đó thằng chó, mày còn may mắn biết rằng cha mẹ mày an toàn, sống trong sự bảo vệ của mọi người, được ăn đủ ba bữa một ngày, liệu mày có biết những người ngoài kia đang chết dần không.

Thằng công tử rên rỉ:

-Mày là thằng nào…..tao mách bố tao….

- Mày đéo cần biết, tao dạy cho mày rằng, hãy trân trọng những gì mày đang có ở đây, chứ một khi ra tới ngoài kia, là cái chết…cái chết đó, đuổi theo mày từng giây phút….Khi mày mất đi tất cả, mày mới biết quí những gì mày có ở đây. Nhớ lời tao đó…

Arturia chạy tới lôi Khôi ra khỏi người tên kia, vừa lúc những người lính bảo vệ ập vào:

-Có chuyện gì xảy ra ở đây ???

Tất cả mọi người im lặng, quay lại bữa ăn của mình. Thấy không ai trả lời, mấy anh lính đỡ thằng công tử dậy và kéo đi trước sự chống cự vô ích của nó. Khôi không quay lại bàn ăn mà rời khỏi đó, Arturia và chị Minh nhìn nhau mà không biết hành xử ra sao bây giờ. Arturia sau khi hoàn thành nhanh chóng bữa ăn của mình, chạy ra ngoài tìm Khôi. Cuối cùng nó thấy cậu ta đang ngồi trên bờ đá quay mặt nhìn hướng ra cửa đầm. Khôi ngồi thở dài, thảy những cục đá dẹt trên mặt nước làm nó nhảy tưng tưng trước khi chìm vào dòng nước. Arturia đến và ngồi bên cạnh Khôi, cô nói:

-Em biết anh lo lắng cho gia đình mình, nhưng chúng ta không thể làm gì nhiều từ đây.

-Anh cũng không biết nữa, anh rất muốn vào thành phố, tìm ba mẹ, và còn giúp em nữa.

-Em biết, em cũng phải hoàn thành nhiệm vụ của tổ chức mà. Nhưng Khôi – Arturia nắm tay cậu – Anh đừng lo nghĩ quá nhiều nữa, lúc anh đánh thằng khốn kia….khác hẳn anh mà em biết, một người vui vẻ, hòa đồng, tràn đầy quyết tâm và nhiệt huyết, luôn lạc quan tiến về phía trước. – Cô tựa đầu vào bờ vai của Khôi.

- Haizzzz

Cả hai nhìn lên bầu trời, những áng mây trôi lờ lửng che lấp mặt trời lấp ló tỏa nắng vàng, tự vỗ về cho nhau. Bỗng dưng, Khôi giật mình, một dòng điện chạy dọc xương sống của cậu. Trên bầu trời, ba tia sáng xuất hiện tự hướng biển và tiến thẳng vào đất liền, nhưng một cái gì đó đã chặn đứng tia sáng đó lại, một vụ nổ xảy ra trên không trung, có lẽ ngay phía trên căn cứ. Khôi đứng dậy nhìn lên hướng vụ nổ trên trời, một quầng sáng lang tỏa ra và từ từ rơi xuống đất. Nó bặm môi:

-Chuyện gì nữa đây….

2:00 PM

Những tia sáng kì lạ xuất hiện trên bầu trời, liệu sẽ là một điều kì diệu hay ẩn chứa một thảm họa mới…đón xem chap sau

Viên đạn thứ 20: HANE-Bóng tối bao phủ

2:00 PM

Location: Thái Bình Dương

USS-Armageddon

-Thưa tổng thống, Trung Quốc yêu cầu chúng ta phải cung cấp khí tài cho họ đàn áp lại lũ thây ma, nếu không họ sẽ cho khai hỏa đầu đạn Hạt Nhân vào châu Âu và nước Đông Nam Á– Một sĩ quan báo cáo

Tổng thống Mỹ chau mày ngồi sau bàn làm việc của mình, trên vai trái của ông là một miếng băng trắng rỉ máu đen, trước mặt ông là năm vị tướng cao cấp, họ ngồi chăm chú quan sát từng biểu hiện của ông, người chuẩn bị ra quyết định quan trọng liên quan đến vận mệnh thế giới sau này. Chỉ sau một tuần, Trung Quốc đã hoàn toàn bị bệnh dịch xâm chiếm, chính phủ của họ phải trốn dưới hầm ngầm ở một nơi nào đó phía Tây, điên cuồng cầu viện từ các cường quốc bên ngoài sau khi bị các nước xung quanh từ chối giúp đỡ. Sau chốc lát, tổng thống quay lại hỏi sĩ quan đang báo cáo:

-Thế người Nga nói gì?

-Họ đã gửi máy bay sang nhưng với số lượng khá ít và đa số là máy bay đời cũ. Có lẽ họ cũng e dè trong việc tăng cường sức mạnh cho quân Trung Quốc. Họ vừa đánh điện sang bảo chúng ta phải mau chóng giải quyết vấn đề này vì số lượng đầu đạn hạt nhân Trung Quốc đang sỡ hữu là khá nhiều và gây đe dọa cho một cuộc chiến tranh thế giới thứ ba…

Ông đăm chiêu về phía bức tường sắt lạnh lẽo xa xa, rồi nói tiếp:

-Bộ trưởng quân sự châu Á, anh có ý kiến gì không?

-Trước mắt, chúng ta phải cầu hòa với Trung Quốc để tránh họ manh động…..Và chỉ còn cách..- Ông ta lo lắng- tiêu diệt thôi….

-Ông nghĩ sao mà nói thế, nếu như ta bắn tên lửa vào Bắc Kinh, họ sẽ cho kích hoạt toàn bộ đầu đạn…không chỉ châu Âu mà nước Mỹ cũng sẽ rơi vào nguy hiểm nếu một tên lửa vượt qua hệ thống đánh chặn – Một vị tướng khác lên tiếng…

Anh sĩ quan đưa một ngón tay lên tai nghe, trả lời bằng giọng thì thầm rồi nói với tổng thống:

-Thưa ngài, bên phía chính phủ Việt Nam liên lạc….Họ bảo là có cách giúp….

-Là sao?

-Họ bảo rằng chỉ khi chính phủ Mỹ đồng ý chi viện cho công tác cứu hộ thì họ mới đồng ý gửi vị trí tàu chiến và căn cứ của Trung Quốc cho chúng ta….

Các vị tướng nhìn nhau, mỗi người một suy nghĩ, sau vài phút, bộ trưởng quân sự châu Âu nói:

-Dù gì thì Việt Nam cũng không quá tệ…

-…cũng đỡ hơn Trung Quốc, nếu chúng ta cung cấp cho chúng những khí tài quân sự của ta, nhiều khả năng chính phủ Trung Quốc sẽ lợi dụng điều này mà mở rộng lãnh thổ, thậm chí tấn công cả chúng ta, Nhật Bản và Hàn Quốc cũng sẽ rơi vào nguy hiểm – Châu Phi lên tiếng

Sau khi suy nghĩ kĩ càng, tổng thống đứng dậy, nói:

-Có thể đây là mệnh lệnh cuối cùng của tôi với cương vị tổng thống, xin mọi người hãy biểu quyết, Việt Nam hay Trung Quốc…

Các vị bộ trưởng quân sự nhìn nhau, dò xét suy nghĩ của người kia, rồi cuối cùng đặt tay lên chiếc máy tính trước mặt, đưa ra quyết định cuối cùng. Châu Á, Úc và Phi bỏ phiếu thuận với Việt Nam, châu Âu và Nam Mỹ bỏ phiếu trắng. Anh sĩ quan nói:

-Vâng, kết quả đã quyết định.

Anh ta xách một chiếc cặp sắt rồi mở nó ra và để trước mặt vị tổng thống đáng kính, bên trong là một chiếc laptop, có năm lỗ khóa ở dưới và một cái nút màu đỏ, năm vị tướng rút năm chiếc chìa khóa ra và trao cho nhân viên bên cạnh mình. Sau vài phút, anh sĩ quan nói:

-Thưa ngài, phía Việt Nam đã xác nhận và gửi tọa độ của chiến hạm cùng căn cứ của chính phủ Trung Quốc rồi.Xin ngài hãy cho phép kích hoạt…

Tổng thống nhìn vào màn hình máy tính trước mặt, những địa điểm của quân Trung Quốc đã được phát hiện. Ba tàu ở biển Đông, hai tàu ở Đông Hoa Hải, phía dưới Nhật Bản, có hai căn cứ ở phía Tây đại lục. Bỗng dưng, ông nói:

-Này Shane, mấy cái đốm sáng này là gì?

Ông quay qua trái đưa mắt tìm cậu sĩ quan, anh ta đang quay vô tường trả lời bộ đàm, sau đó anh ta quay lại, vẻ mặt lo lắng:

-Thưa ngài, Trung Quốc đã cho phóng ba đầu đạn vào Việt Nam. Họ đánh điện bảo rằng nếu không chấp nhận yêu cầu của họ, mục tiêu tiếp theo là Nhật Bản và Hàn Quốc.

Các vị bộ trưởng hốt hoảng, nói chuyện xì xào với nhau, tổng thống nói tiếp:

-Mất bao lâu để chúng tới nơi?

-Chừng ba phút nữa thưa ngài…mục tiêu là Hà Nội, Đà Nẵng và Thành phố Hồ Chí Minh

Ba phút là không đủ thời gian để phóng tên lửa đánh chặn từ Phillipin. Ông nhìn ba đốm sáng từ ngoài biển Đông bay về phía Việt Nam, từ từ tiến dần vào đất liền. Đột nhiên, cả 3 đốm sáng đều dừng lại, ngay khi mới tiến vào bờ biển Việt Nam.

-Thưa ngài, tên lửa đánh chặn của ai đó đã tiêu diệt ba đầu đạn của Trung Quốc, bên Việt Nam cũng vừa xác nhận, nhưng không phải tên lửa của họ…. Xin ngài hãy chỉ thị.

Năm chiếc chìa khóa đã yên vị tại nơi của chúng trên chiếc laptop, tổng thống cũng rút chiếc chìa khóa của ông ra và lắp vào lỗ khóa:

-Bật đèn xanh, kế hoạch tiêu diệt toàn bộ lực lượng Trung Quốc tại châu Á, cho phép phóng tên lửa. – Ông nhấn nút.

Căn cứ Nhật Bản, Phillipine, tàu chiến tại Thái Bình Dương đồng loạt phóng tên lửa:

-Đã nhận lệnh từ tổng thống Mỹ, cho phép khai hỏa tên lửa đến tọa độ X,Y

Lúc này, tổng thống đóng chiếc laptop lại, ngả lưng ra ghế, nói:

-Hi vọng con cháu chúng ta sẽ tha thứ cho những việc này….

Các bộ trưởng được giải tán, anh sĩ quan đứng bên cạnh tổng thống Mỹ, nói:

-Ngài có cần gì không, thưa ngài?

-Không, có lẽ không – Ông nở một nụ cười cay đắng- Tôi sẽ chợp mắt vài phút. – Ông đưa tay bắt lấy tay phải của Shane – Shane, cậu là người anh em tốt nhất của tôi, hãy hứa rằng cậu sẽ ra tay khi thời điểm đến, hãy chăm sóc gia đình tôi.

-Vâng thưa ngài.

-Cảm ơn. – Tổng thống từ từ khép mi mắt lại, rơi vào cơn mê.

Shane, rút khẩu súng bên hông ra, cầm sẵn trên tay rồi bỗng dưng đưa chiếc đồng hồ lên miệng nói:

-Vâng, chính phủ Mỹ đã rơi vào tay chúng ta rồi….Có thể điều quân được rồi ạ- Bàn tay phải của anh ta giữ chặt sáu chiếc chìa khóa.

-Tốt lắm, Trung Quốc cũng đã bị hạ, không còn gì có thể cản tập đoàn chúng ta lên điều hành thế giới cả…

- Vâng thưa ngài Ares.

-Hãy lên kế hoạch đi đón nó đi, may mà chúng ta hành động kịp thời chứ không thì phí phạm mẫu thí nghiệm…

-Vâng

Shane bước ra khỏi phòng họp, những con zombie đang cắn xé những người lính sống sót trên khoang tàu. Năm vị bộ trưởng nằm chết trước cửa phòng họp. Máu me khắp nơi, tiếng hét, tiếng gào hòa vào nhau. Shane nở một nụ cười chết chóc trước cảnh tượng trên, hắn rút khẩu súng lục ra, quay lại và nã đạn vào vị tổng thống đang ngủ say.

-Rất hân hạnh được phục vụ ngài.

Đeo khẩu súng vào thắt lưng, hắn rời khỏi đó, bước lên boong tàu, lũ zombie sợ hãi co rúm lại khi hắn đi ngang qua. Một tên lính mang phù hiệu Emberland bước tới gần Shane, nói:

-Xin ngài ra lệnh.

-Chuẩn bị trực thăng, ta cần tới Việt Nam một chuyến.

Location: Cam Ranh Evacuation Center

Bầu trời sáng rực lên dù mặt trời đang đi dần về cuối chân trời. Ánh sáng màu đỏ chói lòa bao phủ lên mặt đất. Thứ ánh sáng kì dị đó xuất hiện chừng mười giây làm tất cả mọi người rùng mình hoảng sợ ngước nhìn. Tất cả mọi đồ điện bỗng dưng dừng hoạt động. Đèn, quạt, phương tiện di chuyển…..tất cả đều bỗng dưng chết hết. Chiếc máy bay chở những người sống sót đang lao trên đường băng chuẩn bị cất cánh thì đột ngột hỏng động cơ và buộc phải dừng lại. Anh Thanh nhảy xuống xe tăng gọi ra sau:

-Kĩ sư báo cáo đi, chuyện gì xảy ra thế.

-Tôi không biết nữa, tôi sẽ kiểm tra ngay- Ông ta mở hộp điện ra, một làn khói hắc xộc ra – toàn bộ đường dây điện cháy hết rồi.

-Cái chó gì xảy ra thế, liên lạc với trung tâm ngay.

Anh lính bên cạnh bấm điện thoại vệ tinh liên lạc, nhưng không có tín hiệu:

-Điện thoại hư rồi ạ.

Thanh đưa đồng hồ lên nhìn, chiếc đồng hồ đã chết máy, chửi thề, anh rút súng ra bắn vài phát xuống cầu. May mắn thay, súng vẫn nổ.

-Hiện tượng gì thế này, vụ nổ trên không trung rồi tới ánh sáng đó là thế nào. Sao toàn bộ đồ điện đều bị cháy thế này?

Đâu đó trong số những người xếp hàng bên kia cây cầu có tiếng kêu cứu khi máy trợ tim của ai đó ngừng hoạt động. Nhiều người rời bỏ hàng, chạy tới áp sát hàng rào kêu gào trong nỗi tuyệt vọng.  Có người bước tới cạnh Thanh, la lối:

-Anh là sĩ quan chỉ huy đúng không??? Ánh sáng đó là gì thế??? Sao tất cả mọi thứ lại trở thành thế này.

-Đề nghị anh bình tĩnh, chỉ là sự cố đường dây điện thôi, anh hãy trở về khu vực của mình và chờ đợi thông báo sau.

-Thông báo cái đéo gì nữa??? Quân đội sắp dội bom chỗ này phải không, chúng ta sắp chết hết phải không?

-Không…

Tất cả lính và dân thường quay lại, chị Minh vòng tay trước ngực bước tới:

-Đây là vụ nổ HANE, High- Altitude Nuclear Explotion…

-Thôi đi con đ*, tiếng Việt, tiếng Việt…..

-Vụ nổ hạt nhân trên cao, tầm 30km trên không trung nhưng vẫn nằm trong bầu khí quyển trái đất. Khi nổ, đầu đạn phát ra một loại xung từ trường làm cháy vi mạch và dây điện.

-Nghĩa là…

Nghĩa là không còn điện nữa….Hãy sẵn sàng đi mọi người, tất cả chúng ta đã bị kẹt ở đây, những đêm tiếp theo sẽ thuộc về bóng tối….

Khi màn đêm đã hoàn toàn thuộc về bóng tối, những bí ẩn nào sẽ ẩn chứa trong đêm đen dày đặc …….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gyagiu