zombie in viet nam9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11:45 P.M

- Sao chúng ta không hỏi những người khác mà phải nhờ gã này? – Chị Minh đẩy hàng cây ra và bước sau lưng Khôi.

- Thứ nhất là chúng ta không thể sửa cũng như không biết cách sửa nó, lão ta làm việc sửa chữa xe quân đội chắc cũng dễ xử lí hơn, thứ hai là không thể để cho nhiều người biết về chuyện này được, vì không chỉ có những người tị nạn, những người trong quân đội cũng có thể đào ngũ bất cứ lúc nào, họ sẽ tìm cách đi theo chúng ta, lúc đó mọi việc sẽ rắc rối hơn nữa.

Trăng đang mọc dần dần ở phía đông, chiếu sáng cả bìa rừng ma quái. Nước vỗ ì oạp theo từng đợt sóng nhỏ. Gió nhẹ dần hơn so với lúc chiều, mang đến vị muối mặn chát trên đầu lưỡi hai chị em. Đi thêm một đoạn, Khôi quì nhẹ nhàng xuống mặt đất, chỉ tay về phía trước. Cách đó vài chục mét là một nửa cây thánh giá vươn lên bầu trời đen. Khôi thì thầm:

- Chúng ta phải cẩn thận từ đây, nói gì thì nói, chúng ta chẳng biết vụ mua bán này là mua bán cái đéo gì. Em nghĩ chị nên chờ ở đây thì hơn, em sẽ vào trong đó, nếu có biến, chị lao về trại báo cho anh Thanh ngay.

- Sao không phải chị mà em phải đi?

- Chị là con gái, lỡ chúng nó giở trò gì sao? Dù gì em cũng to con, chúng nó sẽ không dám lấn lướt đâu.

Chị Minh suy nghĩ, rồi gật đầu. Khôi nói:

- Em đi nhen, chị cứ nấp ở đây.

Khôi tiến tới trước, tiếp cận nhà thờ cổ, có vẻ nó đã xây từ rất lâu rồi, có thể từ thời Pháp vì lối kiến trúc kì lạ của nó. Ngoài mặt trước cao tầm mười mét, rêu phong, dây leo phủ kín, phía sau chẳng còn gì ngoài những đống gạch vụng đổ nát. Giữa nhà thờ là một đống củi lửa đang cháy tí tách. Lửa đã gần tàn nhưng dường như ai đó cố tình để lửa nhỏ vậy để tránh sự chú ý từ bên ngoài. Nó quì xuống, quan sát xung quanh:

Rắc- Tiếng nhánh cây khô gãy sau lưng nó

Theo phản xạ, nó quay người nhìn lại, tay sờ lên con mã tấu đang cài sau lưng. Hơn mười giây trôi qua, chẳng có gì cả, nó thở phào quay lại hướng nhà thờ, một khẩu súng đen ngòm đang chĩa vào nó.

- Ha, xem chúng ta có gì này?

- Tôi đến theo lệnh của Giang.

Khẩu súng lục từ từ hạ xuống, bóng đen kia phát giọng ồm ồm, bảo:

- Đi theo tao.

Nó đi theo bóng người phía trước tới ngay khuôn viên nhà thờ. Ba người bước ra từ phía sau đống đổ nát, tay cầm tuýp sắt và rựa. Thằng hồi nãy tóm được nó tự giới thiệu:

- Tao là Tú, kia là Hà, Năm “rô” và A Rộc, thế thì hàng đâu?

Tay cầm đầu tên Tú, khá to con và cường tráng đầy sức mạnh, hắn cao hơn Khôi một chút nhưng rất to con và đầy quyền uy với tụi đàn em. Khôi rút trong túi ra cuộn tiền lúc nãy, bảo:

- Đưa hàng đây.

- Sao mày cứ sồn sồn lên thế nhỉ, mày đưa tiền, tao đưa hàng, xong.

- Lão Giang đang giữ bạn tao, lão dọa nếu không mang hàng về lão sẽ xử lí bạn tao, vì thế tao phải chắc chắn là vụ mua bán thành công.

- Haizzz, con chó già chết nhát, sợ chết nên sai tụi mày ra đây mà. Thôi được, Năm Rô, đưa hàng.

Một thằng đầu trọc mắt chột bước tới đưa chiếc ba lô cùng chiếc đèn pin cho thằng Tú. Qua ánh trăng và ánh lửa mờ ảo, trên tay chúng có một dấu hiệu, một con đại bàng.

“ Chết mẹ, băng đại bàng bạc, lũ buôn ma túy, bữa lỡ tay giết năm người băng nó rồi ( Coi lại viên đạn thứ 7)” – Khôi lo lắng.

Tên Tú mở cái ba lô ra, trong đó chứa hàng chục túi bột trắng:

- Hàng chất lượng cao đấy, chú cứ thử thoải mái, quăng tiền đây.

Nó bước tới, nắm lấy cái balo, và giao cho tên Tú bó tiền. Mấy tên xung quanh đứng quan sát thận trọng nó, sẵn sàng hạ thủ nếu có biến. Tú đưa tiền cho thằng Rô, nó mở cọc tiền ra, trong đó còn một tờ giấy. Qua ánh đèn, Khôi có thể thấy đó là bản đồ sân bay Cam Ranh và khu vực quân sự gồm kho khí tài, trạm đóng quân.

- Hai kí hàng trắng cho năm chai và hai tấm bản đồ, thế này thì xong kế hoạch rồi.

- Tụi mày định làm gì thế, tao tham gia với.- Khôi thăm dò

- Định làm cái gì ấy hả? Bọn tao sẽ lật đổ tụi quân đội này, nhà nước đã rút chạy, bỏ lại dân thường chết rục hoặc tệ hơn bị biến thành tụi khủng khiếp kia. Đêm nay, chỉ cần có hai tấm bản đồ này, kế hoạch bọn tao sẽ thành công. Mày có thể chọn theo chúng tao, hoặc theo tụi kia, nếu thế, mày không thoát khỏi…..

- Đợi tao, ê thằng kia, ngẩng mặt lên. – Tên A Rộc bước tới trước, soi đèn vào mặt Khôi.

Khôi giật mình trước ánh sáng chói lòa, bản năng nó trỗi dậy, nó nhảy bật ra sau, né một đường rựa chặt thẳng vào nó. Nó nhận ra, thằng A Rộc kia, chính là một tên trong băng giang hồ nó gặp ở Biên Hòa:

- Đệt mẹ con chó, may cho tao, hôm đó viên đạn bay trượt mặt, nếu không tao chết ở đó rồi. Tao đã phải bò ra khỏi cái cây xăng đó, trong làn mưa đen, trốn dưới một chiếc xe tải ở ngoài, nhìn đại ca bị con quỉ kia giết hại….Ba anh em và đại ca của tao đã bỏ mạng vì mày thằng mặt l*n. Tao sẽ trả thù. – A Rộc chĩa rựa vào mặt nó.

- Hóa ra mày là thằng đã giết bốn thằng đồng bọn của tao, mắt trả mắt, mạng trả mạng – Thằng Tú móc con dao Balisong ra, xoay mấy vòng rồi thủ thế.

“Đệt mẹ, xui vãi l*n”- Nó đeo cái ba lô lên lưng, rút cây mã tấu sau lưng ra, chuẩn bị đối đầu với tụi kia.

Thêm ba thằng nữa đi ra từ trong rừng sau lưng nó, tay cầm vũ khí nguy hiểm. Khôi bị bao vây, nó khó lòng thoát khỏi đây.

- Á….á…á………- Một tiếng hét nữ vang vọng trong không gian

“ Chị Minh” – Khôi quay mặt về hướng tiếng hét.

Mấy thằng giang hồ bị mất tập trung, Khôi bước tới đá tung đống lửa mịt mùng bồ hóng, lửa bùng lên lóa mắt tất cả những người xung quanh. Lợi dụng lúc này, Khôi lẩn ra khỏi nhà thờ chạy vô khu rừng thưa, chạy về phía chỗ nấp của chị Minh.

- Đệt mẹ, tụi mày làm cái con c*c gì thế, đuổi theo thằng chó đó.

Tiếng la lối và tiếng chân người đuổi sát chân Khôi, nó chạy như bay, dường như không cảm thấy chân mình nữa. Trước mặt nó, nơi bụi cây mà chị Minh đã trốn, cái đèn pin nằm lăn lóc, cây mã tấu cắm trên thân cây bên cạnh, trên mặt đất còn vết máu. Nó nhìn xung quanh, căng mắt ra tìm kiếm bóng dáng chị Minh, nhưng chỉ có màn đêm trả lời nó. Một tên côn đồ chạy ngang qua nó, nó lao tới chém bằng mã tấu, hắn ta đưa tuýp sắt ra đỡ được. Nó lãnh một gậy vô lưng từ thằng đằng sau, nó quay lại đạp vào bụng thằng đó rồi nhảy và giãn khoảng cách giữa nó và hai tên côn đồ.

“ Chị Minh, chị đâu rồi?” – Nó lo lắng khủng khiếp.

Một ánh kim loại lóe lên trước mặt nó, theo quán tính, nó đưa hàng lên đỡ. Trước mặt nó là thằng Tú, nó nói:

- Giỏi lắm con chuột nhắt, nhưng hôm nay mày chết ở đây.

Tụi côn đồ kia chạy tới đứng xung quanh tạo thành một vòng tròn bao vây nó và thằng trùm. Tên Tú đẩy nó ra, chém thêm một đường nữa làm chảy máu vai phải của Khôi, ngay gần vết thương làm nó đau đớn tột độ. Cây mã tấu rơi xuống đất, nó đưa tay trái đỡ một đá của thằng Tú làm nó ngã loạng choạng về phía tụi côn đồ ở ngoài. Tụi này đẩy nó vô trong vòng tròn lại, quyết không cho nó thoát. Nó tung một đấm vào mặt Tú nhưng thằng khốn này né được, nó giơ mã tấu lên định chém, Khôi dùng tay trái nắm chặt cổ tay phải của thằng Tú làm nó không chém xuống được. Cánh tay phải của nó đau rần rần, nóng rực và chảy máu. Chân phải nó gạt ngã thằng Tú, nó đạp vào tay phải thằng này buộc nó phải thả cây mã tấu ra.

Thằng Tú vươn tay lên đập vào vai phải nó làm nó đau đến mức ngã gục ra sau. Hắn cầm thanh mã tấu lên phóng thẳng về phía Khôi, thanh dao găm xuyên qua một thân cây.

- Con chó, mày không may rồi, tao cao thủ võ cổ truyền đấy.

Hắn lao tới ra một quyền hụt, Khôi nhảy qua một bên, cầm thanh gỗ dưới đất đập thẳng vào lưng thằng Tú, thanh gỗ gãy vụn trước sức mạnh của Khôi. Khôi lao tới đấm tới tấp vào đầu thằng này khi hắn đang cố gắng đứng dậy. Nhưng hắn quá khỏe, hắn vùng dậy khi Khôi vẫn đang ngôi trên cổ hắn, rồi hắn xoay một vòng ném Khôi ra khỏi cổ, nó ngã xuống đập người vào gốc cây. Một tên đàn em thấy thế liền tiến tới định đập Khôi bằng tuýp sắt thì bị một đạp của thằng Tú làm ngả lăn ra đất:

- Đây là trận đấu giữa tao với nó, tụi mày tránh ra.

Khôi gần như gục hẳn, nó quá đau đớn và mệt mỏi sau những vết thương quanh mình, không biết gãy cái xương nào chưa, nó ngồi dậy, xương cốt quanh mình kêu răng rắc. Trước mặt nó, lờ mờ là tên Tú, đã rút con dao ra, đi về phía nó, kết liễu:

- Vĩnh biệt.

Hắn lao tới, lăm lăm con dao trong tay. Khôi thấy mọi vật như chậm đi, nó thấy được mọi vật trong bóng đêm, những chiếc lá đung đưa trong gió, nhưng con chim rúc sợ hãi trong tổ, tiếng sóng ì oạp từ đầm Cam Ranh, từng cử động trong từng cơ bắp của Tú. Khi Tú cách nó tầm một mét, nó xoay người, đạp thẳng vào đầu gối thằng Tú rồi ngả vật ra đất. Tên côn đồ mất thăng bằng, lao tới trước…..

Phập

Tú đâm vào thân cây rồi bất động, một dòng máu chảy ra từ cơ thể hắn. Con mã tấu lúc nãy hắn phóng vào cây, nay lại chính là thứ đã tiêu diệt hắn. Khi loạng choạng, hắn đã từ đâm đầu vào lưỡi dao đang chìa ra khỏi thân cây, cắt đứt cổ hắn. Vài chục giây trôi qua, cả đám đàn em đứng như trời trồng, đại ca tụi nó đã bị hạ gục bởi một thằng sinh viên. Khôi bò tới xác thằng Tú đang quì cạnh gốc cây, một thằng đàn em lao vào định tấn công Khôi, nó rút khẩu súng lục trong túi của Tú ra và bắn xuyên đùi của kẻ đang lao tới. Hắn rú lên rồi lăn lộn dưới đất.

- Đủ rồi, biến ngay, thằng nào vô đây tao cho ăn đạn. Tao đã giết sáu mạng của tụi mày, thêm vài thằng nữa thì chẳng thấm vào đâu đâu.

Thấy sự chống trả quyết liệt của Khôi, tụi kia đi tới lôi thằng bị thương và xác tên Tú rồi rời khỏi đó, biến mất trong khu rừng. Khôi ngã vật ra đất, thở hồng hộc mệt nhọc, lâu lắm rồi nó mới đánh nhau khủng khiếp như thế, khác với mọi lần, lần này nó buộc phải tiêu diệt đối thủ. Nó đứng lên, nhưng lại ngã gục xuống đất, xương sườn kêu rắc rắc, chắc đã gãy vài cái rồi, tay phải nó thì nóng như lửa đốt. Cái ba lô đang ở trước mặt nó, miệng cặp mở và vài gói màu trắng to bằng bàn tay đang vương vãi trên mặt đất, nó chần chừ, rồi suy nghĩ…

“ Mình còn có người mình phải bảo vệ, có những người đang trông chờ vào mình, mình không thể nằm chết ở đây được, mình phải đứng dậy, mình phải sống”

Khôi vơ lấy một gói bột trắng, mở cái túi bột ra, đưa một ít lên mũi và ngửi nhẹ. Nó nhớ rằng có lần ai đó nói rằng bệnh viện vẫn dùng ma túy sạch với liều lượng ít với tác dụng giảm đau. Dần dần, nó cảm thấy cơn đau thuyên giảm, đầu óc nó lâng lâng, không thấy đau đớn nhiều nữa, nó đứng dậy, cho hết những túi bột vào túi và đi lững chững về phía khu trại. Tiếng ì oạp kì dị nãy giờ vẫn vang lên chưa dứt, quá nửa đêm rồi, ánh trăng đang sáng rực rỡ trên đầu nó. Nó quay về phía con sống, nhìn kĩ ra, nó dụi mắt, cơn phê đang lấn át nó, nó không thể đánh mất chính mình được.

Một bóng đen từ từ trồi lên từ con sông, hàng chục bóng đen theo sau, chúng trông như người, nhưng trông như một tấm chăn đen trên mặt nước, xung quanh là rêu bám đầy, nhớp nháp như có dầu trên người nó. Khôi bủn rụn tay chân, nó đứng trên một mô đất trong rừng thưa cách bờ nước tầm hai mươi mét nên quan sát rõ những con quái vật lạ lùng kia. Lúc bé, bà ngoại nó có kể rằng, không được đi tắm sông, tắm biển vào mười hai giờ trưa hay mười hai giờ tối, kẻo sẽ bị bắt mất. Và bây giờ đây, trước mắt nó, nỗi đe dọa từ xa xưa giờ trỗi dậy, con quái vật mà bất cứ dân sông nước nào cũng sợ hãi.

Ma da

Date: 30/12/2012

00:30 A.M

Location: Cam Ranh bay

Trải nghiệm cảm giác cận kề cái chết, một nỗi sợ hãi từ xa xưa, nay đã quay trở lại và quyết tâm tiếp tục ám ảnh những người sống sót.

Viên đạn thứ 23: Xuất huyết

2:30 AM

Ma da, không ai biết chúng là gì, là người, là ma quỷ hay là một loài vật chưa biết tới. Chỉ biết rằng, chúng đã xuất hiện từ rất lâu, ở vùng sông nước, ông bà vẫn hay nhắc nhở rằng không được ra ngoài bờ sông đúng ngọ hay nửa đêm kẻo ma da kéo chân chết. Người thì nói rằng, nó trông như một cái chăn trên mặt nước, khắp người quấn rong rêu, nhớp nháp và hôi thối. Có người lại nói nó như một người quấn rong có chân như chân ếch và có màn giữa những ngón chân. Nó bí ẩn và thầm lặng. Chung qui, chúng là một nỗi kinh hoàng cho dân sông nước, kẻ sát thủ thầm lặng kéo chân những người dân chài, một huyền thoại….

Lòng nóng như lửa đốt, Khôi lê thân đau đớn về hướng doanh trại. Tới bìa rừng, nó ngã quị xuống, vùi mặt vào bãi đất trước mặt trong vài giây đồng hồ. Vài loạt súng chỉ thiên nổ lên trên cây cầu sáng rực ánh đuốc, người dân đang trong trạng thái hoảng loạn tột độ. Họ đã xô đổ khu hàng rào B40 ba lớp và tiến tới khu hàng rào phía sau. Thanh buộc lòng phải ra lệnh cho hai xe máy ủi song song càn lên, đẩy lớp hàng rào ngược lại phía những người dân. Những người lính và công an chống trả trong tuyệt vọng khi lực lượng năm mươi người của họ bị hơn ba trăm người tấn công, ném đá và gạch. Vài người lính bị thương vào đầu, ngất xỉu và phải nhờ bên quân y khiêng ra hậu cần để chữa trị. Ít nhất hai mươi dân thường đã thiệt mạng và hàng chục người bị thương khi đám đông giẫm đạp lên nhau, phần lớn là người già, phụ nữ và trẻ em.

Khôi trông thấy hai con ma da đã leo lên chân cầu…Nhưng….cái gì thế này, trời dù có trăng nhưng vẫn tối đen như mực, nhưng mắt nó…thấy rất rõ trong bóng đêm, cảm giác chỉ như trời chạng vạng tối. Tất cả mọi thứ được bao phủ bởi một ánh sáng xanh dương ghê rợn kì quái. Cánh tay phải nó bỗng dưng đau đớn như hàng ngàn mũi dao đang xẻ thịt nó. Nó hét lên một tiếng thấu xương, máu hộc ra mắt và mồm, trong tâm trí mịt mùng, nó chỉ thét lên…” Chó thật, tao chưa muốn chết, tao còn quá nhiều việc phải làm, quá nhiều người để tao bảo vệ”. Nó nhổm dậy, phun một bãi máu ra cái sân xi măng, rồi nó thở hộc lên như người lên cơn hen suyễn. Nó nghĩ “ Mẹ nó, chẳng lẽ mình hết thời gian rồi sao” . Nó mò xuống dưới ống chân, lôi một cái ống tiêm đã bơm đầy thuốc, đây là phát cuối cùng, nó định để dành cho đến khi vào tới trong Nha Trang, nhưng có vẻ là không xong rồi. Tiếng người đâu đó thét lên, rồi có bóng người chạy đến nó.

- Khôi, Khôi, chết tiệt, em sao thế??? – Chị Minh, khuôn mặt phát ra ánh sáng đỏ rực đầy máu đang lay người nó.- Đồn như lời, đưa ống thuốc đây, KHÔI, THẢ NÓ RA!!!!

Cánh tay trái đang siết chặt vì căn cơ của nó không nghe lời của nó nữa. Những đường gân, mạch máu trên hai cánh tay nổ tung ra, mắt tuôn hắc lệ làm mọi thứ trở nên quay cuồng trong trí óc Khôi.

Hự…

Nó rên lên một tiếng thống thiết khi cây kim đâm vào tim nó bơm đầy thứ thuốc kia. Vài phút sau, cơn xuất huyết thuyên giảm dần, nó ngồi dậy, người vẫn đầy máu đen, nói với chị Minh:

- Chúng…chúng ta phải rời khỏi đây gấp…..

Có tiếng người la hét chạy tới, trong mắt Khôi, đó là hai cái bóng người màu đỏ rực, y như là trong mấy cái máy quay cảm biến nhiệt độ mà nó hay thấy trong tivi. Nhưng ngay sau lưng hai người đó, một cái bóng khác có màu xanh dương ma quái, đang bò theo sau. Khôi thét lên định đánh động họ, nhưng quá trễ, cái thứ đi đằng sau đó vươn những cái tay như xúc tu dài ra lôi hai người đó vào trong cái đống rêu bầy nhầy đó rồi ăn thịt. Những anh lính xấu số chỉ thét được lên vài tiếng trước khi hoàn toàn trở thành bữa ăn cho những con ma da. Sự việc diễn ra quá nhanh, chị Minh không thể nhìn thấy được chuyện nó vừa thấy. Nó rút khẩu súng trong thắt lưng ra, lôi băng đạn ra và kiểm tra năm viên đạn cuối cùng. Chị Minh nói gì đó về việc nó đừng nên cố quá, nhưng nó đã bỏ ngoài tai và bắt đầu tiến về phía nhà kho để xe, mối lo lắng duy nhất của nó hiện nay là Arturia. Cậu không cần biết cô ấy có là điệp viên hay kho báu thông tin sống về Emberland hay không, chỉ cần biết rằng Arturia rất quan trọng với cậu, và cậu phải bảo vệ cô ấy bằng mọi giá. Chị Minh cầm cây mã tấu theo sát lưng nó, hỏi:

- Chuyện gì đang xảy ra thế Khôi? Em cần phải nói cho chị biết.

- Tụi thây ma…giống như…như mấy con ma da sông nước ấy, chúng đã vượt qua đầm và tiến vào tới đây….

- Làm sao em biết được?

- Em có thể thấy chúng, thôi đi chị, em không có thời gian giải thích, chúng ta phải rời khỏi đây thôi.

Sân bay đang tràn ngập trong biển lửa, hai chiếc Boeing khổng lồ đang cháy phừng phực khi những người ở đó nổi loạn. Lúc này, từ bên phía những người tị nạn, vài ánh chớp nổ ra và kéo theo là nhiều người lính bên kia hàng rào gục ngã. Chị Minh nói:

- Thôi tiêu rồi…

- Mấy thằng đại bàng bạc chó chết – Khôi lúc này đã đi thẳng người được, nhưng đầu óc vẫn còn lâng lâng vì ma túy và thứ thuốc kia.

Nhiều tên đã nhảy qua hàng rào, trên tay trang bị súng K54 và AK, nhưng chúng đồng loạt bị những tay bắn tỉa phía dãy nhà dân quay thẳng mặt ra hướng cây cầu bắn hạ. Đâu đó vang lên tiếng động cơ xình xịch, Khôi thấy nhiều bóng người trên vài chiếc tàu đánh cá ở mặt bên kia của doanh trại. Có lẽ bọn họ đã sửa được máy và chuẩn bị di tản ra khỏi nơi này. Đợt tấn công của những con ma da bắt đầu, những người lính đứng gác bên bờ sông lần lượt bị giết hại, kéo theo cơn hỗn loạn của những người dân đang trú ẩn. Nhưng người lính trên cây cầu bị mất tập trung, chỉ vài chục phút sau khi tên đại bàng bạc đầu tiên thoát qua khỏi dãy hàng rào thì những người dân cũng đã phá tan nó và tràn vào bên trong. Quân đội lập tức lui về phía tòa nhà dân sự cao năm tầng cố thủ, bắn trả lại lũ tay chân đại bàng bạc. Xung quanh Khôi và chị Minh, nhiều người dân chạy hỗn loạn, tình hình trở nên một cơn ác mộng khi lũ zombie bắt đầu tấn công những người dân. Khôi và chị Minh chạy về phía gara giữ xe, bống dưng, một ánh sáng chói lòa chiếu qua những khe cửa, chiếc xe bọc thép nhỏ lao ra với một tiếng nổ chát chúa phá tông cánh cửa sắt.

- Hắn ta đang chạy kìa !!!!- Chị Minh đứng dậy rượt theo.

Tên Giang đang ở trên xe, vẻ mặt bấn loạn pha chút sợ hãi và liều lĩnh. Khôi thấy một bóng người đang ngồi sau xe của tên Giang, có vẻ đang bị trói.

Arturia

Nó lập tức nhỏm dậy bắn về phía chiếc xe đang cố tìm cách thoát khỏi cảnh lộn xộn trên. Mắt nó, dù nó chẳng rõ vì sao, bây giờ đã giống như một chiếc camera cảm biến nhiệt, và viên đạn của nó cũng hoàn thành nhiệm vụ tối cao.

Đoàng đoàng….

Cái bóng đỏ của lão Giang ngay lập tức gục lên vô lăng, chiếc xe lập tức mất lái và lật nghiêng giữa sân, đè chết nhiều người. Một con ma da xuất hiện sau lưng Khôi, chị Minh lập tức vung cây hàng nguội và chặt đầu con ma da. Nó ngã xuống đất rồi ngay lập tức trương phình ra rồi mục dần như xác chết trôi sông. Bên trong nó vẫn là người, nhưng xung quanh nó là rong rêu hôi thối quấn quanh cũng với bộ da trắng hếu bị ngâm nước lâu ngày. Không còn thời gian suy nghĩ, cả hai chạy thẳng đến chiếc xe, chiếc xe đang bị bao vây bởi cả người lẫn thây ma. Một con thây ma cúi xuống tấn công Arturia khi cô đang bị bất tỉnh. Khôi nã hai phát đạn, con zombie loạng choạng rồi ngã rạp ra mặt đất.

Ầm

Một tiếng nổ khủng khiếp phát ra khi nhà ăn nổ tung. Hơi nóng táp thẳng vô mặt làm Khôi phải khụy xuống che chắn dù chúng cách nhà ăn cả chục mét. Nhiều bóng người bị lửa bao phủ hét lên nhiều tiếng xuyên tới thấu xương trước khi họ bị bà hỏa giết chết. Những người lính hiện nay vẫn còn kiểm soát được sở chỉ huy và khu nhà dân, còn phía mặt đất là lũ đại bàng bạc cũng như những người dân đang dần tuyệt vọng. Sau khi họ vượt qua hàng rào, họ gần như mất phương hướng, không biết đi đâu về đâu, chỉ chạy hỗn loạn vô định. Một số cố gắng tấn công những tàu đánh cá tầm trung đang đậu ngoài bãi biển, những phương tiện di tản cuối cùng, những người sống sót liền cướp được hai chiếc tàu trước khi bị đẩy lùi bởi những người lính. Bây giờ, những người tị nạn chỉ có mục đích duy nhất là thoát ra khỏi cái địa ngục này, còn những người lính, họ quyết tâm không để những người “ không an toàn” rời khỏi đây được. Nhưng hơn năm trăm dân thường, mười chiếc tàu cá không thể cứu hết tất cả được. Một số thậm chí còn chưa sửa động cơ, nếu tháo néo thì chỉ còn cách nương theo gió để sống sót.

Khôi và Minh dừng lại khi còn cách chiếc xe vài mét. Tên Giang đứng đó, máu chảy đầm đìa từ một bên tai, có vẻ viên đạn đã xuyên qua đầu hắn nhưng hắn không chết, để lộ ra hộp sọ nhuốm máu đáng sợ. Hắn hùng hổ kề dao vào cổ Arturia, lúc này đã tỉnh dậy, còn hắn đã bị mất tai bên trái khi viên đạn lúc nãy bay sượt qua đầu.

- Lũ ranh con, đậu má, chúng mày lẽ ra nên chết hết rồi chứ. – Hắn gào lên….

- Bỏ vũ khí đi thằng chó, mày mới là kẻ không đáng sống- Khôi chĩa súng về phía tên Giang.

- Mấy thằng đại bàng ngu ngốc, tao bảo đợi tao phắn rồi hãy tấn công, thằng Tú khốn khiếp, mẹ kiếp.

- Thằng Tú trọc hả, nó chết con mẹ nó rồi…

- Đệt…..mày nói láo, cái thằng quái vật đó sao ngỏm được….

- Tao giết nó…một cây mã tấu cắt đứt cổ họng…..chính là cây mã tấu của ông…

Mặt lão Giang biến sắc kì lạ, không biết vì đêm tối đánh lừa hay gì, nhưng có lẽ Khôi đã thấy một giọt nước mắt rơi xuống từ lão ấy, lẽ nào….

- Thằng con khốn nạn, nó bảo nó sẽ cứu tao, giúp tao kiếm hàng trắng rồi xây dựng lại nơi này ở đây…..

Khôi không biết nói gì cả, nó chỉ biết nắm chặt khẩu súng trong tay, con tim nó giờ đây chẳng có chỗ cho những tình cảm đó nữa.

- Mẹ kiếp, trước sau gì cũng chết, tao sẽ giết con điếm này, coi như là trả thù..- Lão ấn dao vào tai Arturia – Cứ bắt đầu từ việc cái tai của tao đã….

Một giọt máu đỏ tươi chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp của Arturia khi lão Giang chuẩn bị xuống tay. Trong nửa giây mà như thế kỉ đó, Khôi có cảm giác như tâm trí nó rời xa khỏi thế giới này, nó chỉ cảm thấy điên lên khi thấy giọt máu đó đổ xuống. Tay nó một lần nữa nhói lên khủng khiếp, mắt nó mờ đi vì dòng lệ đen tuôn ra. Cảnh vật như quay chậm lại, những con người khốn khổ đang chạy xung quanh nó, những viên đạn được bắn đi khỏi nòng súng rực lửa, những con ma da nhơ nhớp xấu xí khủng khiếp……Một tiếng gọi vô hình vang lên trong đầu nó…..

Điều tiếp theo nó nhớ, nó thức dậy như vừa ngủ một giấc dài và sâu, trời tờ mờ sáng, mắt nó vẫn còn đau, không nhìn rõ được xung quanh. Cách nó vài chục mét, trên chiếc xe tối qua, bằng cách nào đó đã lật trở lại bình thường, chị Minh ngồi trên đó, tay cầm một khẩu súng trường có vẻ đang chỉa thẳng vào nó, khuôn mặt căng như dây đàn. Bên cạnh là Arturia, cũng đang ngồi trên chiếc xe, nhưng có vẻ đang chợp mắt một chút. Lúc này, Khôi mới nhận ra rằng, ngoài xác chết lão Giang ngay cạnh nó, xunh quanh, hàng trăm xác chết phơi đầy cả khoảng sân xi măng, tất cả đều đã chết, mặt sân bị nhuộm đỏ bởi máu.

Date: 30/12/2012 – Cam Ranh Military port

4:30 A.M

Máu, những xác chết chất chồng xung quanh cậu, chuyện quái quỉ gì đã xảy ra khi Khôi đột ngột bất tỉnh?

t cào lớn trên thân xe thì xung quanh nó đều ổn và nổ máy được. Vì bộ móng vuốt kì dị kia quá nguy hiểm, Khôi lấy một miếng vải bó nó lại, chỉ dùng trong trường hợp nguy hiểm. Trước khi rời khỏi Cam Ranh ,Khôi lấy xăng trong kho ra đổ đầy xe, rồi rưới số còn lại lên những xác chết trên sân rồi châm lửa. Ngọn lửa bùng lên, chôn vùi những nhân vật xấu số đã ngã xuống, những gì còn sót lại cuối cùng của cảng quân sự Cam Ranh. Khói đen mịt mùng pha một mùi thịt cháy khét lẹt lan tỏa trong không khí, năm khẩu súng trường và ba khẩu súng lục cùng vài trăm viên đạn được chất lên xe. Chiếc xe nổ máy, thẳng hướng về thành phố Nha Trang cách đó ba mươi cây số. Chị Minh cầm lái để Arturia ngồi bên cạnh và Khôi ngồi đằng sau dưỡng thương. Trên đường đi, Khôi hỏi:

- Vậy đêm qua có ai thoát không chị?

- Có bốn chiếc thuyền thoát ra được khỏi đây, ước tính là hơn một trăm người. Một nhóm nhỏ đi bằng đường bộ, chắc giờ cũng vô trong nội thành rồi.

- Vâng, vậy…..ai đã ngăn em lại thế ?

- Là Arturia, cô ấy rất lo lắng cho em đấy.

Khôi nhìn Arturia, nhưng cô ấy chẳng nói gì ngoài việc nhìn xa xăm ra đại dương xa xăm kia với ánh mắt xanh lá cây bí ẩn. Mười phút sau, chiếc xe bắt đầu lên đèo, nhiều đoạn trên đường bị phá hỏng vì bom đạn, đá lở, nhiều xe bị cháy, bị bỏ hoang nằm la liệt khắp nơi. Cũng may chiếc xe cơ động của chúng khá nhỏ nên việc lách qua những chướng ngại vật đó là điều dễ dàng. Trong chốc lát, chúng đã có cái nhìn toàn cảnh thành phố Nha Trang lúc này. Điều kì diệu rằng, dù đại dịch đã bùng nổ và hoành hành điên cuồng, thành phố Nha Trang vẫn giữ cái vẻ đẹp điềm tĩnh, kiêu sa mà sắc sảo của nó. Nhưng ai cũng có thể cảm thấy rằng, cái sự im lặng kia luôn ẩn chứa nhiều điều mà không ai có thể ngờ tới. Tòa nhà Sheraton với chữ S đỏ rực trên đầu có thể dễ dàng quan sát từ vị trí này. Chiếc xe tiếp tục tiến tới phía trước, đi hết hơn mười cây số đường đèo rồi họ bắt đầu chạy ngang qua khu du lịch Diamond Bay nơi mấy lần được vinh dự tổ chức Hoa Hậu Thế Giới. Những con thây ma đi vật vờ ngoài đường, một số chúng vẫn còn đội cái mũ rơm đi biển làm cho Khôi gợi nhớ lại những chuyến đi đảo vui vẻ với gia đình. Mấy ngày qua, quá nhiều việc xảy ra, nó đã không có nhiều thời gian nghĩ tới cha mẹ nó, và bây giờ nó bắt đầu thấy lo lắng hơn. Theo anh Thanh nói thì họ vẫn ổn và đang đợi ở nhà, nhưng lòng nó như có lửa đốt. Tay nó vô tình cào vào thành xe là rách một miếng to tướng. Chị Minh gọi với ra sau:

- Khôi, đi đường nào bây giờ?

- Cứ đi thẳng tiếp đi chị, chúng ta sẽ vào tới khu Hòn Rớ. À, mà tối qua, chị đi đâu vậy?

- À, lúc đó, một con ma da tấn công chị, chị phải đánh nhau với nó một trận rồi mới hạ được nó ngay rìa nước.

Thấy sự im lặng đáng sợ trong không khí, chị Minh tăng tốc lên hơn trăm cây số một giờ. Chiếc xe chỉ dừng lại khi nó ở ngay dưới chân cầu Bình Tân, cây cầu nói Hòn Rớ với thành phố Nha Trang. Cả ba người nhìn lên cây cầu, sợ hãi và kinh tởm. Trên cầu, hàng trăm, hàng ngàn con thây ma đứng chen lấn lúc nhúc, chúng bốc ra một mùi thịt thối ghê tởm. Đây là con đường cuối cùng mà chúng có thể vào thành phố được. Một con đường khác đi qua Cầu Dứa nối thị trấn Diên Khánh và Nha Trang thì đã bị sập sau khi một tay ngu học nào đó làm nổ tung chiếc xe bồn trên cây cầu làm hàng chục người chết. Những con đường khác thì phải đi vô trong những khu vực dân cư nông nghiệp, đường khó, ngoằn nghèo và mất nhiều thời gian để tới hơn. Vì thế, cầu Bình Tân là lối đi khả thi duy nhất của ba người, nay đang bị trấn giữ bởi cả trăm con thây ma. Có lẽ nhờ tiếng nước vỗ, tụi thây ma vẫn chưa để ý được những kẻ sống sót đang đứng ngay gần dưới chân cầu.

- Ay dza…Chẳng lẽ phải bơi qua sông sao? – Chị Minh nói.

Dưới chân cầu, có vài cái lô cốt bao cát, vài chiếc xe tải quân sự chở lính đậu gần đó. Một cái chòi quân sự và vài chục chiếc xe máy nằm lăn lóc ngay bùng binh ở giữa giao lộ. Lũ thây ma lúc này chỉ bị chặn lại bởi một hàng rào B40 mỏng và nó có thể bị đạp đổ bất kì lúc nào nếu lũ thây ma nổi loạn.

- Chúng ta không còn thời gian để gia cố chiếc xe này nữa, mà chúng ta cũng không thể thổi tung cây cầu được.- Arturia bặm môi suy nghĩ.

- Chúng ta hãy tìm xem có chiếc xuồng nào sử dụng được không?

Chị Minh vặn chìa khóa, rồ ga lên, lũ thây ma đồng loạt quay đầu về hướng chiếc xe. Có con gào lên như phát rồ. Khôi vội vàng:

- Tắt, tắt, tắt con mẹ nó đi!!!!!- Nó rút bén cái chìa khỏa ra khỏi ổ.

Lớp hàng rào B40 yếu ớt chặn lại cơn cuồng nộ của lũ thây ma. Có thể chúng vẫn chưa rõ là liệu con mồi có ở đó không, nhưng rõ ràng là tiếng động cơ đã đánh động chúng. Cả ba lao ra khỏi xe và nấp sau một chiếc xe bus màu vàng.

- Cái đệt gì thế????

- Chúng ta nên tìm những thứ cần thiết bằng cách đi bộ trước đã, trước khi quay lại đây.

- Chắc thế.

Cả ba rón rén quay lại xe, rút hết những vũ khí chúng cần và rời khỏi đó, tiêu chỉ là không nổ súng, chỉ cận chiến mà chơi. Sau vài phút cuốc bộ, chúng tới được cảng Hòn Rớ, một cảng trung chuyển hàng hóa và cảng cá khá lớn tại Nha Trang, nhưng hiện nay, cánh cổng sắt lớn lúc trước Khôi chuyên trèo qua câu trộm cá giờ đây đã bị đập nát. Nó đưa tay lên trụ cổng, nhớ thoáng qua những khoảng thời gian trước kia, để rồi mà xanh lục bảo của cánh tay đầy vảy của nó lại một lần nữa lôi nó về thực tại. Tụi nó lập tức đi nhanh ra cầu cảng, nơi từng là chỗ chứa hàng trăm chiếc ghe đánh cá cùng lúc. Nhưng như chúng nó nghĩ, chẳng có gì đầu ở đó cả, ngoài một đống cá đang trương thối, một đống lưới bị quăng bỏ lại cùng với rong rêu, và vài bộ cạnh quạt dành cho những chiếc thuyền cao tốc nhỏ. Chị Minh đá mấy thanh gỗ trên cầu cảng xuống nước, chửi:

- Mẹ nó, đếu có cách đách chó gì ở đây cả !!!!

- Họ đã rời khỏi đây với tất cả thuyền rồi!!!– Arturia nó- Đợi đã!!!!-

Arturia bước tới những cái cánh quạt chân vịt kia, chúng vẫn có động cơ motor nối vào.

- Em có một kế hoạch điên rồ, hai người muốn nghe không?

7:00 AM

Cây cầu chứa đựng chết chóc, một lối vào, không lối ra, điều gì sẽ giúp họ vượt qua…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gyagiu