Hồng Loan Tinh Động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* nghĩa của tên chap là : một cuộc tình đẹp 

...

Hữu Trân hít sâu một hơi đến khi tâm tình bình tĩnh, cố gắng để chính mình không đi nhìn trộm vẻ mặt cử động tâm lý khác thường của chủ cửa tiệm.

Nhận lấy hai bao mứt hoa quả liền mang theo một đống thứ đồ nhanh chân đi ra khỏi cửa tiệm.

Lần này cô đã có chuẩn bị, không đợi bạch miêu ra động tác, cô đã đúng lúc khom lưng xuống trực tiếp đem đối phương kéo vào trong lòng.

Rốt cuộc có thể đi làm chính sự rồi.

Trong lòng cô lúc này mới có thể buông lỏng, tay ôm Nguyên Ánh đi vào trong một con hẻm.

Vốn tưởng đoàn cầu trắng bị ôm trong lòng hạn chế tự do sẽ giận dữ giãy giụa mắng cô một phen, nhưng mà kỳ quái chính là đối phương bị cô ôm lấy liền an phận thành thật, không những không nghe thấy âm thanh mà còn không thấy nhúc nhích, thậm chí cảm giác được thân thể nhỏ này còn có chút cứng còng lại.

Phản ứng này không đúng a...! đi tới đi lui, càng thấy nghi hoặc, vì vậy buông mi, cô chỉ thấy bạch miêu cúi thấp đầu dịu ngoan ghé vào trong lòng cô, hai lỗ tai lông xù theo bước chân của cô hơi lắc lư.

Thật giống như bị điểm huyệt, bộ dáng lúc này thế nhưng vô cùng nhu thuận.

Đột nhiên, tiểu bạch miêu nhu thuận vùi đầu mạnh vào trước ngực cô, còn lui hai lỗ tai cọ vài cái lên trước ngực cô, âm thanh quyến rũ giận mắng: "Chán ghét"

Thân hình Hữu Trân run lên, lỡ tay ném bạch miêu trong lòng ra ngoài.

"Meo!" suýt chút nữa mặt đã đập xuống, Nguyên Ánh sợ hãi kêu lên, đứng trên mặt đất bất mãn trừng cô.

Thật là, lại có thể dám ném nàng! Còn hại nàng thiếu chút nữa dơ bộ lông, đúng là không thương hương tiếc ngọc gì hết! Vốn còn muốn giận mắng vài câu, lúc này dư quang thoáng nhìn bên cạnh có thêm một đôi giày thêm nhàn nhạt, lập tức một đạo âm sắc mềm nhẹ truyền vào tai: "Ngươi tới rồi". Những lời này tất nhiên là nói với Hữu Trân.

Nguyên Ánh ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện các nàng đã đi đến trước một cửa tiệm, mà trong tay bà chủ còn cầm một cành hoa còn vương vấn giọt sương, xem ra là đang muốn để hoa vào trong bình lớn bên cạnh cửa.

Trong lòng Hữu Trân hơi cảm thấy kinh ngạc, lần trước tới nơi này đã cách đây mấy tháng, không nghĩ tới bà chủ này liếc mắt liền nhận ra cô.

"Lại đến mua giống cây sao?" bà chủ nở nụ cười. Bất quá nữ nhân này mới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mặc dù gương mặt không phải vô cùng xinh đẹp, nhưng khí chất tao nhã tạo ra một phen ý vị. Sau khi trượng phu ly thế, nàng một mình trong con hẻm thanh tịnh mở một cửa tiệm hoa, vài năm nay coi như náo nhiệt.

Rất nhiều người tới nơi này của nàng mua hoa, mua giống, muôn hình muôn vẻ, nhưng không biết vì sao nàng đối với nữ tử trước mắt từng tới mua mấy giống cây hạnh này lại có ấn tượng đặc biệt sâu.

Nhìn thấy đối phương lần thứ hai xuất hiện, nàng rất vui vẻ: "Có phải lần trước cô nương có mua một vài giống cây hạnh không?"

"Ừm" Hữu Trân gật đầu với nàng, sau đó nghĩ tới cái gì, liền mở miệng nói: "Bất quá trên mấy cây này đều có hiện tượng kỳ quái, nơi cành khô thường xuyên chảy ra nhựa cây, là ở đâu xảy ra vấn đề?"

"Hóa ra ngươi tới mua cây à?" bạch miêu xen mồm: "Trồng cây thì tùy tiện tiêu chút linh lực không phải được rồi sao"

Hữu Trân buông mi nhìn qua, trong lòng ngữ khí nhẹ giọng nói: "Vạn vật đều có quy luật sinh trưởng của chính mình, trồng cây tốt nhất là có thể dẫn đạo chúng tự mình xây dựng căn cơ, mà không phải ỷ lại linh lực mà sống. Dùng linh lực dĩ nhiên có thể xúc tác cây cối sinh trưởng, nhưng song song cũng sẽ xúc tiến bất lợi tồn tại với chúng".

"Nga" để bụng với một thân cây như vậy.

Nguyên Ánh bĩu môi, dứt khoát ngồi xổm một bên không nói.

Nhưng thấy bầu không khí hòa hợp vừa nói vừa cười giữa Hữu Trân và nữ nhân này lại cảm thấy chướng mắt, liền dứt khoát đi tới dưới bóng cây xa xa hóng mát, chờ các nàng kết thúc.

Bà chủ không có chú ý tới tiểu bạch miêu dưới đất.

Nghe Hữu Trân miêu tả xong buông mi suy nghĩ một hồi, mới hỏi: "Có phải hay chảy ra nhựa cây màu vàng nhạt trong suốt, sau khi ngưng tụ sẽ thay đổi dần thành màu hồng nâu, bên ngoài thân cây còn có chỗ sưng lên, quả biến dạng hoặc mục nát đúng không?"

"Ừm"

"Vậy thì đúng rồi, là cây hạnh bị bệnh, rất bình thường" Nàng nói: "Loại bệnh này làm cho lá non bị biến vàng, thân cây suy yếu, nghiêm trọng còn có thể chết héo, nhưng thật ra cũng rất dễ trị. Dựa vào khí trời hiện nay, phần lớn là vì ngày nắng nóng nên mới như vậy, ta cho ngươi một vài vị thuộc, ngươi trở về pha với nước tưới một chút, ngoài ra, chú ý bón phân thích hợp cùng cắt sửa cành lá là được rồi".

Nói xong xoay người đi vào trong chuẩn bị tiệm mấy bình thuốc bột: "Mời đến đây ngồi".

Hữu Trân đi theo tiến đến, thấy bên trong góc phòng chỉ bày ba chậu mơ, liền hỏi: "Lần này chỉ còn ba chậu thôi sao?"

"Ừm, hôm qua có một hộ nhân mua rất nhiều, ta còn chưa kịp vận chuyển cây mới từ trong ruộng ra" bà chủ đem lọ thuốc đưa qua.

Cô nhàn nhạt tiếp nhận: "Cám ơn", rồi sau đó chỉ vào chúng nó: "Còn lại, bán cho ta đi"

......!
Kết quả từ sau khi rời khỏi cửa tiệm hoa Nguyên Ánh liền phải tự mình đi, vì Hữu Trân phải ôm cây rồi.

Bạch miêu không vui: "Không thể đem mấy thứ này bỏ vào trong không gian trữ vật sao? Cầm nhiều thứ như vậy không mệt sao?" Không tiếp tục ôm ta sao, ta đây sẽ chạy loạn a!

Nữ tử đi ở phía trước không nhanh không chậm nói: "Đây là ở trên đường, người lui tới trên đường nhiều như vậy, làm thế nào thi pháp dược. Huống hồ mấy thứ này với ta mà nói không tính là nặng"

"Hừ" Nguyên Ánh bĩu môi.

Sớm biết đã không cho mua nhiều thứ như vậy rồi... !Nàng oán niệm nhìn chằm chằm bóng lưng Hữu Trân.

Thật muốn cái ôm vừa rồi...! Không đúng! Không muốn cái gì hết! Bạch miêu bỗng nhiên đỏ mặt lên.

Chỉ là đi mệt mà thôi, trước đây ra ngoài luôn để người khác ôm lên...! trong lòng nàng phát loạn, lại nghe phía trước truyền đến một đạo âm thanh nam tử: "Nữ thí chủ, muốn tới đoán một quẻ không?"

Quầy hàng đơn giản dưới cây liễu ven đường, bảng hiệu bên cạnh quầy hàng viết "Thần Toán Tử", mà ngồi trước bàn là đạo sĩ trẻ tuổi với bộ ria mép, cợt nhả hỏi Hữu Trân : "Tại hạ nhân xưng Thần Toán Tử, thượng khả tính trước sinh, hạ khả trắc kiếp sau (*), hiểu biết thiên văn, thông hiểu địa lý, nữ thí chủ, gặp được tức là duyên phận, đã có duyên, có thể để tại hạ thay ngươi đoán một quẻ không?"
*Thượng khả tính trước sinh, hạ khả trắc kiếp sau: tính được kiếp trước, đoán được kiếp sau.

Thần Toán Tử cái gì, hơn phân nửa là bọn bịp bợm giang hồ! Nguyên Ánh thấy ngôn ngữ lẳng lơ của nam nhân, lại còn dám chớp mắt sắc nhìn chằm chằm Hữu Trân, thật hận không thể nhào qua cào trên mặt hắn vài vết máu.

"Không cần" Hữu Trân chỉ ghé mắt nhìn hắn một cái, cũng không muốn để ý nhiều.

Đạo sĩ thấy thái độ lãnh đạm của nàng cũng không giận, thần thái tự nhiên vân vê bộ ria mép, bỗng nhiên chỉ vào Nguyên Ánh, rung đùi đắc ý nói: "Ừm...! con mèo này gần đây hồng loan tinh động"

Hồng Loan tinh động? Đây là ý gì.

Hữu Trân dừng bước.

Bạch miêu bên cạnh lập tức xù lông: "Xú đạo sĩ nói bậy bạ gì đó, gần đây bên người ta một tên nam nhân đều không có!"

"Xuy, không nhất định phải là nam nhân mà?" nam tử đối diện ghé lên bàn chống đầu nhìn qua, cười đến xấu xa.

Nguyên Ánh sửng sốt: nam nhân này lại có thể bất tri bất giác nghe được tâm ngữ của nàng?! Nàng lộ ra móng vuốt sắc, cảnh giác nhìn thẳng hắn.

Mà Hữu Trân cũng híp lại đôi mắt, ánh mắt dần dần sâu thẳm.

"Oa, ánh mắt mỹ nhân thật hung" Đạo sĩ ra vẻ vô tội xòe tay, lắc đầu nói: "Tại hạ chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi, không có ác ý gì a"

Hữu Trân không có trả lời hắn, chỉ bình tĩnh dùng niệm lực tra xét nội tình của hắn.

Sau đó phát hiện, trên người nam tử này có hơi thở cực kỳ phức tạp, mà ngay cả cô cũng nhìn không thấu lai lịch.

Xem ra biểu hiện người này không đơn giản như vậy, hắn rốt cuộc là địch hay là bạn, nói những lời này có mục đích gì? Dừng lại một hồi, cuối cùng cô không có mở thiên nhãn, mà là cúi đầu nói với Nguyên Ánh: "Chúng ta đi"

Mà đạo sĩ bạch kiểm lại ổn định nhìn phương hướng hai người rời đi, vuốt râu mép, gật đầu cười khẽ: "Thật đúng là xứng..."

......!
Trở lại ngọn núi, Hữu Trân liền cầm theo này nọ đi ra sau đồng ruộng trồng cây.

Nguyên Ánh đi dạo mệt mỏi, trở lại trong bát Thanh Linh nghỉ ngơi, muốn ngủ để bổ sung tinh lực. Bất tri bất giác, mặt trời liền ngã về Tây. Hoàng hôn, chim bay mệt mỏi. Trong phòng, tiểu bạch miêu cuộn tròn trong bát lớn vẫn mở to hai mắt như cũ, nàng không ngủ được. Nàng có chút lưu ý chuyện buổi sáng, hồng loan tinh động trong miệng đạo sĩ kia, còn có cảm giác quen thuộc khó hiểu trên người hắn.

Giống như đã chịu một uy hiếp nào đó, một trận bất an và bực bội dâng lên. Nàng từ trong bát đứng dậy bò ra, dừng lại ở ngoài cửa, tìm kiếm hơi thở ở phía sau nhà. Rẽ qua góc tường, liền thấy một mảnh đất trống được khai hoang san bằng sạch sẽ, trong đất có vài cọng giống cây, trong đó có ba cây mới vừa trống xuống, trong bùn đất còn có vết tích ẩm ướt.

Bên bờ ruộng, cây bông gòn an tĩnh đứng ở đó, cúi đầu tạo thành bóng cây dày đặc.

Mà người nàng muốn thấy liền đứng bên trong bóng cây, sườn mặt bị vầng sáng hoàng hôn nhẹ vây quanh, áo choàng màu xám trắng theo gió hơi bay, bả vai dính vài cánh hoa nhỏ không biết từ đâu bay tới.

Tất cả ánh vào trong mắt nàng, đẹp như tranh vẽ..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro