12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝑻𝒐𝒎 𝑭𝒐𝒓𝒅 𝑵𝒐𝒊𝒓 𝑫𝒆 𝑵𝒐𝒊𝒓 ·

Hương đầu: Hoa nghệ tây.

Hương giữa: Hoa hồng đen, Nấm Truffle, Hương hoa.

Hương cuối: Oakmoss, Agarwood, Vanilla, Hoắc hương.



- hắn đốt lên ngọn lửa, cháy lan ra cánh đồng không một ngọn cỏ, chính là vì muốn khiến người qua đường nghe tin sẽ sợ mất mật trốn tránh hắn, để cho người hắn yêu dễ dàng gặp được hắn mà không vướng bất kỳ chướng ngại nào



Thời điểm tia sáng bình minh đầu tiên tiến vào gian phòng, Vương Nhất Bác mở mắt. Cậu bị một cánh tay ấm áp rắn chắc ôm trong ngực, trên người nam nhân là mùi hương quen thuộc dễ ngửi, mang theo dương quang nóng rực, lặng lẽ nóng đến trong lòng Vương Nhất Bác. Cậu vẫn cảm thấy không quá hiện thực, dùng phương pháp ngây ngốc như một đứa trẻ bóp bóp chân của mình, ừ, không có đau, là một giấc mộng, lại bóp bóp, ừ, xác thực không đau, chuyện này đích xác là một giấc mộng.

Cậu có chút ảo não, cậu mơ thấy Tiêu Chiến, nhưng cũng vui vẻ vì lại được mơ thấy Tiêu Chiến. Nếu đã là ở trong mộng, ở trong mộng của chính mình, cậu nên đem Tiêu Chiến ăn xong lau sạch, cậu một lòng nghĩ như vậy, cũng lập tức chuẩn bị làm như vậy. Nhưng vừa ngẩng đầu, đã bị đôi mắt trăng non chứa đầy ý cười của Tiêu Chiến làm cho sửng sốt.

"Sáng sớm đã dùng vuốt cún con cào lên đùi anh, tối qua còn chưa đủ?"

Cậu cả kinh vén chăn lên, hai người bọn họ toàn thân trần trụi, chân Tiêu Chiến đặt ngang hông cậu, vòng chặt đến sít sao, mà cậu vừa xoay người, toàn thân liền đau nhức vô cùng. Ký ức hoang đường ngày hôm qua từng chút một dâng lên trong đầu, khuôn mặt vốn trắng nõn cũng chầm chậm đỏ lên, vừa tỉnh dậy đôi mắt nhập nhèm còn chưa tiêu sưng, mái tóc nâu đen mềm mại xoã tung, cả người vô hại cứng ngắc trong ngực Tiêu Chiến.

"Em. . . Anh. . ."

Tiêu Chiến vuốt vuốt mái tóc có chút rối của cậu: "Ngủ thêm đi, lát nữa còn phải về Luân Đôn."

·

Sau khi tỉnh lại, Tiêu Chiến cả người tinh thần sảng khoái, hắc khí ủ dột xoay quanh đỉnh đầu hai năm qua tản đi hết thảy, ở trên đường cùng người khác chào hỏi đều mang theo chút ít ý cười càng thêm sáng rỡ so với ngày xưa.

"Giáo sư Tiêu, hôm nay không ăn ở nhà ăn à?"

"Đúng, về biệt thự ăn, trong nhà có sư tử con phải đút ăn."

". . . Giáo sư. . . Nuôi sư tử phạm pháp đó!"

"Tôi nuôi sư tử con, không phạm pháp."

Sau khi Vương Nhất Bác tỉnh lại, chết sống không chịu ra khỏi biệt thự, Tiêu Chiến muốn mang cậu đến nhà ăn để ăn điểm tâm thôi mà cậu cũng nhăn nhó vô cùng, không chịu bước ra khỏi biệt thự nửa bước.

"Sao vậy. . . Bây giờ biết sợ rồi à?" Tiêu Chiến mang về một bát phở bò, lại chạy ra ngoài mua một bát súp cay Hà Nam, hơi nóng lượn lờ trước mắt Vương Nhất Bác: "Lúc trước chém người lại rất hăng say."

Vương Nhất Bác lạnh lùng trợn mắt nhìn Tiêu Chiến một chút: "Tốt nhất là anh cho em một lời giải thích hợp lý, bằng không em vẫn sẽ chạy, bây giờ anh cũng chưa chắc đánh thắng được em."

Tiêu Chiến cũng học theo Vương Nhất Bác lạnh lùng "Hừ" một tiếng: "Trưởng thành rồi, lại còn mạnh miệng như vậy, Vương Điềm Điềm."

Vương Nhất Bác đẩy nam nhân trước mặt một cái, tựa như là có chút xấu hổ: "Không cho phép gọi em như vậy."

Mặc dù Tiêu Chiến cảm thấy bạn nhỏ trưởng thành rồi không dính người nữa, nhưng trêu chọc như vậy cũng thật là thú vị, trong lòng anh dâng lên một chút nghiền ngẫm, dựa vào cậu thật gần: "Người lúc trước thường chạy theo sau mông anh có phải là em không? Vương Nhất Bác lúc trước mỗi ngày kề cận anh đi đâu mất rồi?"

Bạn nhỏ sắc mặt lạnh lùng càng không kiềm được, vành tai đỏ vô cùng. Đứng lên buông đũa xuống, đi tới ngồi trên ghế sa lon, đưa lưng về phía Tiêu Chiến: "Em không ăn nữa, anh tự ăn đi."

Tiêu Chiến bưng bát đến bên cạnh Vương Nhất Bác, gắp một ngụm nhỏ đưa đến trước mặt cậu: "Được rồi được rồi, bảo bảo ngoan, Chiến ca của em chịu tội với em, há miệng nào, a."

Vương Nhất Bác cực kì không tình nguyện há miệng ra, ăn thức ăn Tiêu Chiến đút cho, nhai nuốt đến hai má phình lên, nhưng vẫn không chịu nói một câu với Tiêu Chiến. Tiêu Chiến lại cho cậu ăn canh, ăn trứng gà, lại giúp cậu lau miệng. Sau khi phục vụ xong lại tiến đến bên miệng Vương Nhất Bác hôn một chút: "Vương đại thiếu gia, tiểu nhân phục vụ có chu đáo không? Thiếu gia hết giận chưa?"

Sau khi bị hôn, Vương Nhất Bác có chút mất tự nhiên, liếc mắt nhìn Tiêu Chiến một chút lại bị người kia phát hiện, lập tức đổi về bộ dáng lạnh lùng, nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Tạm được."

Vương đại thiếu gia được Tiêu bảo mẫu dỗ ngon dỗ ngọt mặc vào quần áo mùa đông thật dày, quấn khăn quàng cổ còn mang cả mũ lông. Vương đại thiếu gia cực kì không tình nguyện mang mũ lông nhung, yêu cầu đổi thành mũ lưỡi trai, nhưng kháng nghị vô hiệu, bởi vì vừa kháng nghị liền sẽ bị Tiêu Chiến hôn đến đầu óc choáng váng. Cậu đành phải chịu thôi, cũng ở trong lòng thầm mắng cả nhà trên dưới tổ tông mười tám đời của Tiêu Chiến, hai năm trước cậu làm sao lại coi trọng lão sói vẫy đuôi như Tiêu Chiến chứ, ngoài mặt như bé thỏ trắng xuân phong hóa vũ, sau lưng lại như lang như hổ đói khát khó nhịn, ngẫm lại đủ loại thê thảm đau đớn mà bản thân đã trải nghiệm vào ngày hôm qua, cậu liền tức giận đến muốn nói tục.

·

Sau khi đến Luân Đôn, Vương Nhất Bác dẫn đầu đi tìm mấy anh em trong tổ chức của mình. Thân thể cậu khó chịu, thuấn di có chút trở ngại, Tiêu Chiến cũng vui vẻ nguyện ý cùng cậu đi máy bay, khi bọn họ một trước một sau bước xuống từ trên chuyến bay đặc biệt. Người anh em A trong tổ chức của Vương Nhất Bác nhìn thấy lão đại nhà mình bị quấn thành một cục như gấu trúc, trong nháy mắt cười ra tiếng, người anh em B trừng mắt liếc người anh em A, lại nhìn thấy một đại lão quân trang đi phía sau lão đại nhà mình, dáng dấp cực kỳ anh tuấn, lập tức lộ ra chút ít thần sắc nghi hoặc nhìn về phía người anh em C, người anh em C biểu lộ lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc nói một câu với người anh em D: "Tôi cảm thấy lão đại bị bắt cóc, các anh em! Đi lên chơi hắn!"

Bốn năm người anh em trong tay đều hóa ra vũ khí của riêng mình, hung tợn chuẩn bị xông lên chém giết, bọn họ còn chưa kịp đi được mấy bước, cả đám đang sôi nổi đột nhiên kinh ngạc đến rớt cái cằm.

Lão đại của bọn họ từ trước đến nay hình tượng ngầu lòi hung hãn rét như băng sương, vậy mà đi mấy bước liền quay đầu tựa như một cô dâu nhỏ trừng nam nhân phía sau vài lần, nam nhân đi đứng bất ổn, lão đại của bọn họ vậy mà lại hờn dỗi trừng người kia đồng thời ra vẻ quan tâm không hợp với hình tượng: "Cẩn thận dưới chân."

Sau đó nam nhân lộ ra ý cười đẹp mắt, bước nhanh theo lão đại giúp cậu điều chỉnh vị trí khăn quàng cổ, đem cậu che chắn đến càng thêm chặt chẽ.

Các anh em đứng giữa Luân Đôn mùa đông giá rét, kìm lòng không được rùng mình một cái, đồng loạt hoài nghi nhân sinh. Cho đến khi Vương Nhất Bác đi đến trước mặt bọn họ, nói: "Thật có lỗi, hôm qua đi gấp quá, không kịp cùng mọi người nói một tiếng."

Tiêu Chiến đi theo sau, một tay nhét trong túi quần, một tay khác đưa lên phất tay với bọn họ.

Người anh em A kéo Vương Nhất Bác đến một bên: "Lão đại, có phải cậu bị bắt cóc không vậy?"

Vương Nhất Bác lạnh lùng lườm hắn một cái.

Người anh em B: "Lão đại, người này là ai vậy?!"

Vương Nhất Bác trầm mặc một hồi, bình thản nói một câu: "Không biết."

Người anh em C and D: "Lão đại, có muốn chúng tôi xử lý hắn không?"

Vương Nhất Bác suy tư: ". . . Không vội. . ."

Tiêu Chiến ở phía sau nhìn bọn họ thì thầm với nhau, hơi không kiên nhẫn, anh chen vào giữa bọn họ kéo Vương Nhất Bác ra ngoài: "Nói chuyện xong chưa, sao lâu vậy, mau đi thôi, Steven còn đang chờ chúng ta."

Vương lão đại "A" một tiếng, ngoan ngoãn để Tiêu Chiến dắt vào giáo đường.

Các anh em ABCD bốn mặt nhìn nhau.

Người anh em C: "Có phải tôi nói sai rồi không, người này là đối tượng của lão đại à? Nhìn cũng xứng đôi quá chứ. Các cậu xem bọn họ nắm tay nhau. . ."

Người anh em A: "Ngậm miệng! Đối cmn tượng, lão đại của chúng ta thẳng cậu không biết à! Ai cũng không xứng với lão đại của chúng ta! Lão đại của chúng ta một mình mỹ lệ!"

Người anh em B: ". . . Đem C xiên ra ngoài cho tôi!"

·

Steven một mặt gian thương cười nhẹ nhìn Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác. Cặp mắt xanh lam sâu thẳm phát sáng, nói mấy câu tiếng Trung không quá lưu loát: "Thượng tướng, lần này bán súng ống đạn dược cho căn cứ thì tôi cần phải thu nhiều hơn một chút à nha. . ."

Tiêu Chiến vỗ vỗ bả vai Steven, tâm tình mười phần vui vẻ: "Nói một chút về trương mục hàng hóa đi."

Steven cùng bọn họ bàn giao hàn huyên vài câu, ngoài cửa tiến vào một nam hài tuổi tác cùng Vương Nhất Bác không sai biệt lắm, sau khi trông thấy bọn họ liền hưng phấn chạy tới chào hỏi, ánh mắt dán trên người Tiêu Chiến đảo quanh chạy đi chạy lại, mập mờ không rõ.

Steven cười ha hả kéo nam hài đến trước mặt bọn họ: "Ellen, lần này có thể được nhìn thấy Tiêu Chiến ca ca của con nè."

Sau đó lại nói với Tiêu Chiến: "Cháu nhỏ tôi nuôi ở Mỹ, hồi nhỏ chỉ gặp cậu một lần đã sùng bái vô cùng, lần này sẽ cùng các cậu vận chuyển súng ống đạn dược, giúp tôi chiếu cố một chút ha."

Tiêu Chiến theo lẽ thường lễ phép gật gật đầu, biểu thị đồng ý. Mà Vương Nhất Bác ở một bên sắc mặt tối lại, rút lại bàn tay đang bị Tiêu Chiến nắm.

Nam nhân ý thức được oắt con của mình có vẻ như không được vui, sau khi anh cùng Steven giao phó xong mọi chuyện quan trọng liền muốn xoay người đi tìm Vương Nhất Bác, lại bất đắc dĩ bị Ellen quấn theo: "Chiến ca ca, anh còn nhớ em không? Khi còn bé anh đã dạy em dùng dị năng như thế nào á!"

Tiêu Chiến nhìn thấy sắc mặt Vương Nhất Bác càng đen hơn mấy phần, lạnh lùng đem ánh mắt quăng lên trên cánh tay anh cùng Ellen đang quấn lấy nhau. Tiêu Chiến âm thầm lo lắng trong lòng, cuối cùng thoát khỏi Ellen lập tức cọ đến bên cạnh Vương Nhất Bác, lại nghe cún con nói với anh em của mình một câu, thủ thế cắt cổ:

"Bây giờ lập tức xử lý hắn, lập tức, lập tức."

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro