6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝑪𝒉𝒂𝒏𝒆𝒍 𝑩𝒍𝒆u ·Chanel Bleu EDT

Hương Đầu: Cây bạc hà, Quả bưởi, Quả chanh vàng, Hồng tiêu

Hương giữa: Gừng, Nhục đậu khấu, 

Hương cuối:  Gỗ đàn hương, Cỏ Vetiver, Nhang (Hương), Gỗ tuyết tùng



trong xanh, một khi anh sâu sắc ôm lấy em, rốt cuộc không buông tay



Từ ngày đó trở về sau, Vương Nhất Bác ở trước mắt Tiêu Chiến càng thêm làm càn.

Cậu phát hiện bất kể như thế nào, Tiêu Chiến đều có thể bao dung những lời nói dối cùng hành động ngây thơ của cậu, những tiểu tâm tư mà cậu đã che giấu thật tốt, bị anh ôn nhu chọc thủng, sau đó vẫn không phải nhận bất kì trừng phạt nào.

Thậm chí. . . Có một ngày kia.

Có một ngày kia, cậu trượt ván ở tầng hầm căn cứ, đột nhiên phát hiện trên trần nhà có một con dơi, đang treo ngược lơ lửng giám sát cậu, Vương Nhất Bác bị kích thích, cặp con ngươi thanh tịnh trong nháy mắt tràn ngập sắc máu, thân nhiệt bên ngoài kịch liệt tăng cao.

Đôi mắt đen nhánh của con dơi làm cho người ta sinh ra sợ hãi, cả đôi cánh gầy trơ xương lại tùy tiện đến cực điểm kia, còn có diện mạo dữ tợn kia, đều làm cho Vương Nhất Bác tự dưng sợ hãi, cậu làm sao lại không nhận ra, đây là con dơi của Ám Dạ đã giày vò cậu suốt mười năm. Thân thể nho nhỏ kịch liệt run rẩy, cái cổ đỏ bừng, trồi lên nhịp đập tĩnh mạch.

Cậu không muốn nghe những thứ liên quan đến Ám Dạ, càng không nhìn nổi tất cả mọi  thứ thuộc về Ám Dạ. Bởi vì kia là địa phương tối tăm không ánh mặt trời, là tuổi thơ tối tăm của cậu, có âm trầm quỷ mị, cậu bị giày vò bị ngược đãi. . . Cậu từng bị Ám Dạ làm cho thương tổn lan tràn đầy rẫy, thương tích đầy mình.

Vương Nhất Bác nổi điên, trong đầu đã mất đi chút ít lý trí, phá vỡ vòng khóa năng lực, ra tay đem ánh sáng đâm tới con dơi, tầng sóng ánh sáng từ trong cơ thể cậu đẩy ra, chấn động đến cả tầng hầm đều lắc lư, cậu đâm một cái, con dơi liền bắt đầu bật cười, từng tiếng cười quỷ mị như hồng thủy tràn vào bên tai thiếu niên. Cậu lại càng ngoan lệ, động tác đâm tới đều là trí mạng, thế nhưng mỗi khi cậu cắm lưỡi đao vào thân thể con dơi, con dơi liền biến mất, xuất hiện ở phía sau cậu, mỉm cười với cậu, cậu thật sự, cực kì sợ.

Hồi ức thống khổ từng chút một xông tới, chẳng tốt đẹp gì, vào lúc cậu truy đuổi hư ảnh đến sắp tuyệt vọng, một lực lớn sau lưng túm cậu lại, cậu bị kéo vào một cái ôm ấm áp.

Bên trong lồng ngực kia, Vương Nhất Bác phảng phất bị ấm áp bao phủ, Tiêu Chiến cởi áo khoác đem cậu bọc lại trong ngực mình, che đậy cậu cực kỳ chặt chẽ.

Tiêu Chiến phát hiện gợn sóng liền lập tức chạy tới, lúc đến nơi, phát hiện thiếu niên từ trước đến nay dịu dàng ngoan ngoãn bây giờ lại như điên dại cầm lưỡi đao đâm chém ảo ảnh, kia là một ảo cảnh do Ám Dạ làm ra, người nào nội tâm bất an sẽ bị mê hoặc.

Đứa bé trong ngực một mực run rẩy, thân nhiệt bên ngoài của cậu nóng phỏng tay. Tiêu Chiến vẫn ôm chặt không buông, đặt cằm lên đỉnh đầu Vương Nhất Bác, nhẹ vỗ về sau lưng cún con phát cuồng run rẩy, một chút lại một chút dỗ dành: “Đừng sợ, Nhất Bác đừng sợ, tôi ở đây, em đừng sợ, ngoan.”

Tiêu Chiến ném ánh mắt lạnh như băng về phía ảo ảnh, tay hướng về phía đó quơ quơ, ảo ảnh cách đó không xa đột nhiên bị vây bên trong ngọn lửa, bốn bề khó thoát. Lửa càng cháy càng lớn, lan tràn đến chân tường phía dưới tầng hầm, ngọn lửa liếm trên đôi cánh hư nhược của con dơi, phát ra âm thanh lốp bốp giòn rách, theo đó là tiếng quái vật kêu thảm thiết đau đớn.

Tiêu Chiến dùng áo khoác bao lấy thân thể thiếu niên, phòng ngừa cậu bị hơi nóng đốt bị thương, sau đó ôm ngang cậu lên đi khỏi tầng hầm thế lửa ngút trời, phía sau là biển lửa ngùn ngụt đặc khói, mà trong ngực, là bạn nhỏ của anh.

·

Người người trong khu căn cứ đều biết, thượng tướng cấp cao nhất, tổng chỉ huy căn cứ, Tiêu Chiến giáo sư Tiêu, vì muốn trấn an một người biến chủng nguy hại cấp mười, vận dụng dị năng đỉnh cấp của anh, đốt rụi toàn bộ tầng hầm khu căn cứ.

·

Sau đó Vương Nhất Bác hồi tưởng lại.

Tiêu Chiến chính là một người như vậy, sẽ không tận lực hỏi đến quá khứ của cậu, càng sẽ không để ý những âm u cậu từng đi qua, mà sẽ chỉ dùng ấm áp che chở cho cậu, bao phủ cậu, bảo hộ cậu. Mặc kệ Vương Nhất Bác hữu ý vô ý phạm sai điều gì, ở trước mặt anh vung ra tính tình quấy phá, anh đều sẽ ấm giọng bất đắc dĩ nói một tiếng “Được rồi, cún con” .

Cậu cảm thấy rất hưởng thụ, lại càng thêm thích cảm giác được ở bên cạnh Tiêu Chiến.

·

Gần đây khi Tiêu Chiến ra ngoài mua khí cụ thí nghiệm, đều sẽ ghé vào một con hẻm nhỏ mua một bát súp cay Hà Nam, anh nhớ rõ trong hồ sơ của đứa nhỏ nguyên quán là Lạc Dương, cũng không biết cậu có thích cái này hay không.

Lần đầu Vương Nhất Bác nếm qua liền thích, là lần đầu tiên cậu được ăn súp cay Hà Nam, khi còn bé bị nhốt trong Ám Dạ, uống chính là nước cống ngầm, ăn là canh thừa thịt nguội, đây là lần đầu cậu được nếm thử hương vị quê hương. Tiêu Chiến mỗi thứ tư ra bên ngoài mua khí cụ lại mang về một bát, cho nên Vương Nhất Bác mỗi buổi tối thứ tư đều ngóng trông Tiêu Chiến gõ cửa tìm cậu.

Gần đây Vương Nhất Bác cùng ba nam hài trong căn cứ quan hệ không tệ, lập thành một tiểu bang phái, mỗi ngày ra bên ngoài cưỡi motor, trượt ván, các loại vận động cực hạn đều chơi mấy lần, tuổi bọn họ tương tự nhau, đều là những thiếu niên.

Lại là một vòng.

Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ Tiêu Chiến mua cho cậu, 4:45 pm.

Cậu trượt đến một bên hành lang căn cứ, làm một cú Ollie rồi tiếp đất, quay đầu vỗ vỗ vai Quách Thừa: “Đến giờ Chiến ca về nhà rồi.”

Tất Bồi Hâm ở một bên vòng tay trước ngực, có chút bất mãn: “Mỗi thứ tư cậu đều trốn về sớm, lần sau không chơi với cậu nữa.”

Vương Nhất Bác nhún nhún vai, xoay người lại trượt ra thật xa, hướng thiếu niên điềm đạm nho nhã đứng bên cạnh bọn họ hô lên: “Phồn Tinh! Hẹn gặp lại nha!”

Vương Nhất Bác vội vã chạy về chỗ ở của cậu cùng Tiêu Chiến, cậu ở bên ngoài chơi đến một thân đầy bụi bẩn, cậu biết Tiêu Chiến thích sạch sẽ, nhất định là không thích cậu bẩn thỉu, cho nên cậu phải nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ trước khi Tiêu Chiến từ phòng thí nghiệm trở về, ở nhà ngoan ngoãn chờ anh.

5:30 pm, thời điểm này Tiêu Chiến hẳn là đã về tới, thế nhưng sao không thấy đâu?

Vương Nhất Bác chạy ra cửa nhìn quanh trong chốc lát, có chút không cao hứng chạy về phòng mở điện thoại chơi game.

6:00 pm, Tiêu Chiến vẫn chưa về nhà.

Vương Nhất Bác có chút bực bội, chạy đến phòng Tiêu Chiến lấy sổ ghi chép, tìm số điện thoại người phụ trách phòng thí nghiệm.

Người phụ trách Mã bá bá nói Tiêu Chiến đem thiết bị về phòng thí nghiệm rồi lập tức ra ngoài không có trở lại.

Đôi lông mày thiếu niên trồi lên vài tia không kiên nhẫn, cậu cúp điện thoại rồi lập tức chạy tới phòng thí nghiệm, nhập mật mã sau đó đi vào, bên trong trống rỗng, không có người. Chỉ có một chén súp cay đã nguội lạnh đặt trên bàn thí nghiệm.

Tiêu Chiến đi nơi nào?

·

Lúc trước Tiêu Chiến phát hiện vòng khóa năng lực không dùng được với cậu, sau đó đã một lần nữa làm một cái khác, Vương Nhất Bác dù là có năng lực, nhưng cũng không muốn phá vỡ tầng gông xiềng kia. Cậu ở trong căn cứ đợi Tiêu Chiến ba ngày, anh đều chưa từng xuất hiện, cậu không biết giáo sư Tiêu của cậu đã đi nơi nào, lưu lại cậu một mình lẻ loi trơ trọi ở chỗ này làm cái gì.

Cậu là vì Tiêu Chiến mà lưu lại.

Không có Tiêu Chiến, cái trụ sở này còn có ý nghĩa gì.

Cậu không muốn ở lại nữa.

Cậu đi tìm Frank, hỏi Frank Tiêu Chiến ở nơi nào.

Frank đóng chặt mắt, không dám đối mặt với Vương Nhất Bác.

Cậu đi tìm Nhiếp Đạo, Nhiếp Đạo không gặp cậu, chừa cho cậu cánh cửa lạnh lẽo khép chặt.

Ngày đó mặt trời lặn, một mình cậu ăn cơm tối xong đi đến sạp hàng của Bặc Toán Tử, Bặc Toán Tử sờ đầu cậu, hòa ái cười với cậu, lắc đầu nói: “Đứa nhỏ, cậu động tâm.”

Vương Nhất Bác còn nhỏ, cậu không hiểu, như thế nào là động tâm.

·

Tiêu Chiến trở về sau bảy ngày, cũng là vào thứ tư.

Vương Nhất Bác không đi chơi cùng những người bạn khác, mà là một mình ở trong căn biệt thự thật to của bọn họ, chơi mô hình ba tháng trước Tiêu Chiến mua cho cậu.

Thời điểm nghe được tiếng đập cửa, cậu sửng sốt một chút, hỏi là ai.

Tiêu Chiến nói là anh.

Thời điểm cửa mở ra, đáy mắt Tiêu Chiến đen nhánh, hốc mắt lún xuống thật sâu. Cả người gầy đi trông thấy, bên ngoài rất lạnh, anh vẫn như cũ mặc rất ít. Trong tay vẫn không quên mang về một bát súp cay bốc hơi nóng.

“Em mau ăn đi, hiện tại đã vào giữa đông, trời lạnh lắm.”

Vương Nhất Bác có chút tức giận, đứng ở cửa ra vào hờn dỗi không chịu xê dịch.

Tiêu Chiến vào phòng đặt bát súp cay ở một bên, cởi bỏ áo khoác mang theo khí lạnh trời đông giá rét thấu xương, chỉ mặc một chiếc áo sơmi đen đơn bạc, cổ áo mở hai cúc, lộ ra một đoạn xương quai xanh đẹp mắt. Anh quay người, kéo thân ảnh nho nhỏ cố chấp đứng ở cửa vào trong ngực.

“Cún con, nhớ ca ca không?” Tiêu Chiến chôn mặt ở cổ Vương Nhất Bác hút mạnh thở ra một hơi: “Thật nhớ hương vị của bảo bảo nhà chúng ta.”

Vương Nhất Bác dùng tay đấm đấm vai đối phương, rầu rĩ không vui hỏi anh, trong thanh âm mang theo chút ít giọng mũi: “Anh đã đi đâu vậy?”

Tiêu Chiến đem cậu nhấn đến trước bàn ăn, ánh mắt giật giật, muốn nói lại thôi. Nhìn Vương Nhất Bác ngoan ngoãn ăn canh, mới chậm rãi mở miệng: “Anh còn có một đứa em trai, em quên rồi sao?”

Vương Nhất Bác uống xong một ngụm canh cuối cùng, liếm liếm giọt canh đọng lại trên cánh môi hồng nhạt, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh.

Tiêu Chiến đưa tay lau khóe miệng cho cậu: “Đúng là nhóc con, em đã quên anh không chỉ có một bạn nhỏ là em?”

Trong phòng rất ấm áp, Vương Nhất Bác lại cảm thấy lạnh cả người. Cậu ngang nhiên xông qua, hai tay cố chấp vòng quanh cổ Tiêu Chiến: “Chiến ca đến gặp một bạn nhỏ khác, sao không nói với em một tiếng?”

“Đã gần mười bảy tuổi, sao lại còn thích nũng nịu như thế?” Nam nhân bị vòng lấy trêu ghẹo thiếu niên trước mặt: “Anh là vì không an tâm mấy bạn nhỏ như bọn em, buông ra một chút là gây chuyện, khi đó tình huống khẩn cấp, không kịp nói với em.”

“Anh mới quên. . .” Vương Nhất Bác lui ra một bước, ánh mắt lành lạnh, tóc trước trán cậu dài ra một chút, phủ lên con ngươi lạnh băng: “Anh đã nói sau này sẽ không tùy tiện bỏ lại một mình em.”

Nam nhân nhíu nhíu mày, tựa hồ đang kiềm chế cái gì, lần đầu tiên trong đời nổi giận với Vương Nhất Bác: "Anh đã nói là tình huống khẩn cấp, vì sao em lại không thể hiểu chuyện một chút? Vì sao vẫn luôn để cho người khác phải lo lắng như vậy, dù em chưa thành niên thì cũng nên nói đạo lý một chút chứ.”

Tiêu Chiến nói xong câu đó, ho khan kịch liệt, bỗng nhiên một ngụm máu phun vào vạt áo Vương Nhất Bác, như vẩy mực vào trong lòng cậu, để cho tâm cậu siết lại.

Vương Nhất Bác tiến lên đỡ anh, lại bị Tiêu Chiến giống như đang trốn tránh vung tay đẩy ra.

Tiêu Chiến vội vã chào tạm biệt, lạnh lùng bảo cậu đừng lo lắng, anh có Trị Liệu Thuật, rất nhanh sẽ hồi phục tốt.

Nhưng thời điểm đó Vương Nhất Bác còn chưa đến mười bảy tuổi, cậu tức giận Tiêu Chiến có một đứa em trai khác so với cậu còn quan trọng hơn, cậu buồn bực Tiêu Chiến không nói tiếng nào đã rời đi, cậu hờn dỗi Tiêu Chiến bị thương như vậy còn không chịu để cho cậu đụng vào, cậu buồn phiền bản thân vậy mà lại quan tâm Tiêu Chiến nhiều đến như thế.

Thời điểm đó Vương Nhất Bác làm sao biết, Tiêu Chiến ngoại trừ là một vị giáo sư tốt nuôi cậu, yêu cậu, chăm sóc cậu, anh vẫn là một tướng quân, phụ trách đánh nhau cùng chiến tranh.

Thời điểm đó Vương Nhất Bác làm sao biết, một tuần trước Tiêu Chiến nghe được Ám Dạ muốn tới mang Vương Nhất Bác đi, tức giận đến mức đuổi theo đám người kia một đường, vô ý rơi vào cạm bẫy Ám Dạ giăng sẵn, một mình liều chết với đám người Ám Dạ, mệt nhọc sáu ngày sáu đêm, sau đó chạy một ngày đường trở lại bên cạnh Vương Nhất Bác, sợ đứa nhỏ trong đêm sợ tối muốn ca ca.

Thời điểm đó Vương Nhất Bác làm sao lại biết, giáo sư Tiêu của cậu, bị thương nặng như vậy.

·

Bảy ngày trước.

Tiêu Chiến mua súp cay xong, xách theo nguyên một rương dụng cụ thí nghiệm trở về phòng thí nghiệm.

Anh nghe thấy bên trong hỗn độn vang lên thanh âm kia: “Tiêu Chiến ca ca.”

Anh cảnh giác đến tỉnh táo.

“Tiêu Chiến ca ca, em muốn mang đi bạn nhỏ ca ca yêu thương nhất.”

Tiêu Chiến đặt súp cay lên bàn, siết chặt nắm đấm.

“Cậu dám đụng tới Vương Nhất Bác?” Thanh âm tràn đầy ngoan lệ.

Giọng trẻ con kia mỉa mai cười một tiếng: “Đứa em trai mà anh yêu nhất trong quá khứ không phải là em sao? Em thật là đau lòng quá đi, vậy nên, phàm là những thứ Tiêu Chiến ca ca để ý, em đều muốn hủy đi đây này, à, Nhất Bác cũng là bé con của Ám Dạ bọn em đó nha. . . Em muốn bắt Nhất Bác trở về. . .” Sau đó chính là tiếng cười không dứt như chuông bạc.

Những sự tình kia Vương Nhất Bác đều không biết.

Chỉ Tiêu Chiến biết.

Mà Tiêu Chiến còn biết, anh xong đời rồi.

Anh đối với một bạn nhỏ so với mình nhỏ hơn sáu tuổi, động tâm.

Anh nói: “Tôi xem ai có lá gan dám từ bên cạnh tôi mang em ấy đi.”

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro