Chương 3 - Ở cùng sư tôn trong thạch thất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặt trời vừa mọc, nắng sớm không quá chói chang.

Sau núi vắng vẻ, ngoài tiếng gió xào xạc lướt qua nhánh cây thì còn lại chính là tiếng chim líu lo rộn ràng.

Bên trong thạch thất chỉ có một chiếc giường đá lớn.

Chăn nệm bừa bộn, tinh dịch vương vãi khắp nơi.

Cơ thể Vương Nhất Bác chi chít dấu tay đỏ tím cùng lốm đốm dấu hôn, cổ và ngực là nhiều nhất, gần như không còn tìm được vị trí lành lặn.

"Ưm... ha a..." Lại một lượng lớn tinh dịch bắn vào sâu bên trong.

Cuối cùng Tiêu Chiến cũng rút côn thịt đã vất vả cả đêm ra, một ít tinh dịch tràn ra từ lỗ hậu đỏ bừng.

Vương Nhất Bác ôm cái bụng căng phồng của mình, tiếng rên rỉ phát ra tựa mèo kêu.

Giọt nước mắt vừa chảy xuống gò má, ngay lập tức được một ngón tay mảnh khảnh ngăn lại.

"Đừng khóc." Giọng nói lạnh lùng truyền đến từ bên trên, Tiêu Chiến ôm người vào lòng.

"Sư tôn, đừng làm nữa..." Vương Nhất Bác vùi mình trong lòng hắn, khàn giọng cầu xin.

Ái tình triền miên không dứt cùng với khoái cảm khó lòng chịu đựng được đã rửa sạch tâm trí hắn.

Nửa đêm sau vài lần mệt mỏi thiếp đi, y lại bị sức sống tràn đầy của Tiêu Chiến đánh thức.

Thẳng đến sáng nay, cũng chẳng biết sư tôn ngày thường thanh tâm quả dục đã đè mình ra làm bao nhiêu lần rồi.

"Ngoan, không làm nữa." Tiêu Chiến áp lên đôi má y, trấn an.

Sau đó, hắn bế y đến con suối phía sau để tắm rửa.

Vương Nhất Bác ngủ một giấc đến khi mặt trời ngả về tây.

Lúc thức dậy có hơi choáng váng, kèm theo cơn đau ở thắt lưng và cảm giác hơi lạnh từ hậu môn truyền đến.

"Sư tôn." Vương Nhất Bác nhỏ giọng gọi.

Thấy y đã thức, Tiêu Chiến đặt quyển sách trên tay xuống, cho y uống chút nước, tiếp đến dùng tay xoa xoa eo y.

Vương Nhất Bác nhìn xung quanh, phát hiện hai người vẫn còn ở trong thạch thất.

May là hai thầy trò đã tịch cốc [1] từ lâu, ăn chỉ để thỏa mãn cơn thèm ăn, không ăn cũng không sao cả.

Mà Tiêu Chiến trông có vẻ bình tĩnh, mái tóc đen tùy ý xõa sau lưng, mặt như ngọc, mày kiếm mắt sáng, đang cụp mắt xoa bóp cho y, chẳng qua là dáng vẻ vẫn lạnh lùng xa cách.

Nếu không phải trên người hai người chỉ có mỗi lý y, Vương Nhất Bác cũng không mất trí nhớ, y thật sự sẽ cho rằng đêm qua là một giấc mộng xuân kiều diễm vô cùng.

"Sư tôn, sao đêm qua đột nhiên lại..."

Vương Nhất Bác vừa nghĩ tới đêm qua thì ngượng đỏ mặt, càng nói giọng càng nhỏ.

"Chút bệnh sau khi bị thương ở Bắc Cương mấy tháng trước."

"Ra vậy." Trong lòng Vương Nhất Bác bắt đầu chua xót, chẳng trách tự dưng sư tôn lại muốn bế quan.

"Sư phụ không cẩn thận trúng phải mị độc, lúc trở về mới phát hiện, ngay cả sư muội cũng không có cách nào chữa khỏi, chỉ có thể tạm thời trấn áp."

Nghe mị độc không thể chữa trị triệt để, Vương Nhất Bác lập tức khẩn trương nhìn hắn.

"Lần này sư phụ bế quan chính là muốn diệt trừ tận gốc mị độc này, chẳng qua mị độc khó trị, suýt nữa tổn hại hết tu vi của ta, rơi vào đường cùng nên đành phải nhờ tới tông chủ." Tiêu Chiến thở dài nói.

Nếu như Vương Nhất Bác đến chậm thêm hai ngày, chỉ e hắn sẽ bạo thể mà chết.

"Sư tôn, con không biết, con cho rằng..." Vương Nhất Bác vùi trong vòng tay hắn, hối hận vì bản thân bụng dạ hẹp hòi.

Y từ chỗ tông chủ biết được sư tôn đi Bắc Cương bị thương là vì cứu sư đệ. Tuy nhiên sư tôn không muốn nói với y, ba lần bốn lượt gọi một mình Doãn Mặc sư đệ vào phòng băng bó vết thương cho người.

Ngay cả sư muội xông vào phòng còn nghe được vài câu thì thào an ủi, đến phiên y thì người lại phớt lờ.

Lòng y chua xót nhưng y nào dám chất vấn sư tôn, mỗi ngày thức dậy đều ngẫm nghĩ xem mình đã phạm phải lỗi gì.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ được việc mình bị người lạnh nhạt, chưa từng nhận ra sư tôn phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn.

"Còn khó chịu à?" Tiêu Chiến thấy sắc mặt y không tốt, lấy tay sờ khuôn mặt trắng nõn của y.

Hắn không ngừng tự kiểm điểm có phải đêm qua mình đã quá đáng rồi không, dù sao ở trong trí nhớ của hắn, từ nhỏ Vương Nhất Bác đã ốm yếu, rất dễ sinh bệnh lại còn sợ đau.

Vương Nhất Bác hơi sửng sốt, chợt gục vào người hắn.

Tiêu Chiến cẩn thận bao bọc lấy cơ thể y, tóc y cọ cọ cổ hắn, liên tục gọi: "Sư tôn, sư tôn..."

Kể từ khi y mười lăm tuổi, Tiêu Chiến liên tục nhận thêm vài đồ đệ, đến kiếm pháp còn không dạy cho y nữa chứ nói chi là ôm ấp hay chạm vào mặt thân mật thế này.

"Sao thế?" Tiêu Chiến lấy tay làm lược, chải lại mái tóc dài rối bù của y.

"Không có gì ạ." Vương Nhất Bác cất giọng nghẹn ngào.

Song, y là đại sư huynh của Khôi Tiêu Phong, sao có thể tỏ ra chua chát ghen tuông như vậy được.

Ánh mắt Vương Nhất Bác có hơi bất định, đột nhiên, không biết nhìn thấy gì mà sững sờ, tâm tư nhỏ lại bắt đầu lay chuyển.

"Sư tôn, mị độc đã giải quyết xong chưa?"

"Còn phải tiêu tán một lần nữa, thêm vào đó cần giải tỏa thường xuyên."

"Sư tôn." Vương Nhất Bác len lén giật vạt áo Tiêu Chiến.

"Hửm?"

"Sau này sư tôn cũng tìm đồ nhi được không?" Lại len lén giật vạt áo của mình.

"Ừm."

"Bây giờ sư tôn có muốn không?" Vương Nhất Bác nâng mặt lên, chớp đôi mắt sáng ngời, nhìn hắn.

Ngón tay Tiêu Chiến đang chải tóc cho Vương Nhất Bác chợt dừng lại: "Phía sau không khó chịu à?"

"Không khó chịu, con muốn sư tôn." Vương Nhất Bác nâng đôi chân thon dài, dạng ra trên bụng Tiêu Chiến, cọ xát khiến nơi nào đó cứng lên.

Đây là điều thú vị mà y vừa khám phá ra.

"Ưm." Vương Nhất Bác nuốt nước bọt lúc trao nhau môi lưỡi, trước khi nước bọt không kịp nuốt trượt dọc theo khóe môi.

Cảm giác hôn người thương khi tỉnh táo có lẽ là thoải mái giống như chim yến bay về tổ vậy.

Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Chiến với ánh mắt tràn ngập yêu thương, trong lòng mừng rỡ vì sư tôn đã tu luyện vô u đạo lạnh lùng vô cảm, mới có thể để cho tâm tư tăm tối này của y được dịp lộng hành.

"Sư tôn." Vương Nhất Bác thở hổn hển thả lỏng hậu môn, chậm rãi tiếp nhận côn thịt to dài, vẫn không quên gọi Tiêu Chiến.

Y muốn sư tôn quen nghe mình gọi, ở trên giường buông thả một chút, dù cho có ngày sư tôn chán y, lúc ở trên giường người nhất định cũng sẽ nghĩ tới mình.

"Ngoan." Tiêu Chiến xoa lưng y, giúp y bình tĩnh lại.

Vương Nhất Bác trần truồng bên trên bụng hắn, dấu hôn khắp người còn chưa phai, lỗ nhỏ xinh xắn phía sau nuốt trọn côn thịt to lớn.

Phần bụng in ra hình dạng côn thịt.

Vương Nhất Bác vuốt ve côn thịt trong bụng mình, nhỏ giọng nói: "Sư tôn ở đây này."

Vẻ mặt ngoan ngoãn mà mông lung, ngọt ngào đến mức lấy đi trái tim Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến hôn môi y, đỡ eo y chầm chậm ra vào, côn thịt cường tráng sau khi khai thông đường mòn thì được thịt huyệt mềm mại bao quanh, vách hang nhạy cảm bên trong mở cửa hút lấy quy đầu to lớn.

Vương Nhất Bác có hứng, lắc eo theo nhịp điệu chậm rãi, Tiêu Chiến thấy y chơi vui cũng lập tức đỡ nhẹ y cho y tự làm.

Quy đầu to lớn sau vài lần nghiền qua chướng ngại vật rồi đâm sầm thịt mềm mẫn cảm núp sâu bên trong, khoái cảm khuếch tán ra tứ chi, bụng dưới của Vương Nhất Bác bủn rủn từng trận, y gục đầu xuống vai đối phương, thoáng dừng lại.

Tiêu Chiến ôm lấy cái eo linh hoạt của y, bắt đầu rút lên dập xuống.

"Hức... Sư tôn... Sâu chút nữa." Vương Nhất Bác ấn đầu vào vai Tiêu Chiến.

Cơ thể lại nhanh chóng được nâng lên hạ xuống.

"Ưm... ha, sư... tôn... hưm... trướng quá." Vương Nhất Bác bị kích thích đến độ không thể nói năng mạch lạc, giống như chiếc thuyền nhỏ trôi dạt trên biển, bị sóng lớn cuốn đi, mà người duy nhất có thể dựa vào chính là người đang không ngừng ra vào trong cơ thể y, mang đến cho y từng đợt sóng dục vọng mãnh liệt.

Thịt mềm bên trong cứ co rút chèn ép côn thịt cường tráng, "ngọc hành" phía trước chảy nước.

Hậu môn liều mình xoắn lấy hung khí ra vào, vách hang bị va chạm liên tục chảy ra rất nhiều chất lỏng trong suốt.

Làm được một lúc lâu, côn thịt thô to đặt ở nơi mẫn cảm nhất rồi bắn thật sâu bên trong, làm "ngọc hành" vừa mới bắn lại bắn thêm lần nữa.

Vương Nhất Bác ngửa cần cổ thon dài, thịt huyệt co rút đón nhận trận bắn tinh mãnh liệt từ Tiêu Chiến.

Hai tay y bấu chặt tấm lưng của hắn, có thể mơ hồ nhìn thấy ngón tay mình đỏ rực.

Tuy nhiên chưa kịp nhìn kỹ thì lại bị Tiêu Chiến kéo vào cơn thủy triều dục vọng lần nữa.

Tiêu Chiến chặn y ở góc giữa giường và tường, thoải mái thao túng y.

Giọng nói lạnh lùng xen lẫn tiếng thở dốc nặng nhọc, hắn thấp giọng hỏi y: "Có muốn sâu hơn không?"

Chỉ cần nghe thấy thanh âm gợi tình của Tiêu Chiến cũng đủ khiến Vương Nhất Bác đạt cao trào rồi.

Vừa nghĩ tới người mình tâm tâm niệm niệm đang rong ruổi trong cơ thể mình, trái tim tràn ngập yêu thương của Vương Nhất Bác quả thực như có một ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy.

Dù cho bắp đùi run rẩy vẫn không màng sống chết mà trêu chọc Tiêu Chiến.

Lúc thì muốn làm mạnh hơn một chút, làm mạnh rồi thì phải hô nhẹ lại.

Lúc thì muốn làm sâu một chút, làm quá sâu rồi thì khóc lóc kêu rằng sâu quá xin được nhẹ nhàng thôi.

Ban đầu, Tiêu Chiến còn lấy cảm nhận của y làm chủ, muốn mạnh sẽ làm mạnh, muốn nhẹ sẽ làm từ từ.

Nhưng qua mấy lần, hắn phát hiện y cố tình kiếm chuyện, rõ ràng cùng một lực mà cứ hô làm nhanh làm mạnh quá.

Tiêu Chiến đơn giản đè người vào góc tường bắn hai lần, làm cho bụng y căng phồng lên.

"Sư tôn, ưm..." Vương Nhất Bác thở hổn hển hồi phục tinh thần, một tay ôm bụng mình, tay còn lại ôm cổ người phía sau.

Đôi môi y mềm mại áp lên má Tiêu Chiến, thì thào bên tai hắn: "Sư tôn, đồ nhi mang thai... con của người..."

Lời còn chưa dứt đã làm cho hai mắt Tiêu Chiến đỏ lên, hắn lật cơ thể trần trụi của y lại.

Vương Nhất Bác quỳ trên đệm, chổng cái mông nhỏ mềm mịn lên thật cao, côn thịt to lớn cắm trong hậu môn, liên tục đón nhận lực kéo ra đẩy vào mạnh mẽ, tinh dịch bị chèn ép không ngừng chảy ra miệng huyệt.

Khuỷu tay cong lên cố đỡ thân trên nghiêng đổ, một tay ôm bụng, tinh dịch bên trong đung đưa theo chuyển động của cơ thể, cùng với âm thanh lép nhép phía dưới truyền lên tai.

Tiêu Chiến vuốt ve lưng y, cánh tay có lực giữ lấy eo ếch, bàn tay to áp vào bàn tay nhỏ trên bụng.

Làm thêm một trận, Tiêu Chiến lại bắn một lượng lớn tinh dịch vào bên trong, vừa bắn vừa hỏi Vương Nhất Bác có muốn nữa không, bụng y đã to hơn rất nhiều, Vương Nhất Bác thở hổn hển thì thào nói: "Không muốn nữa."

Kết quả âm thanh quá nhỏ, Tiêu Chiến chỉ nghe được mỗi chữ muốn.

Tuy rằng trong lòng hoài nghi Vương Nhất Bác mới là người trúng mị độc, nhưng Tiêu Chiến vẫn coi như cầu được ước thấy, tiếp tục đè Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác vừa khóc vừa ôm bụng, vừa trốn côn thịt cắm trong huyệt vừa nói: "Không chứa nổi nữa đâu."

Tiêu Chiến thấy y khóc đến nỗi mắt mũi đỏ lên, không nhịn được mà trêu đùa: "Là ai làm bụng phồng lên thế này?"

Đầu óc lơ mơ suy nghĩ một hồi, Vương Nhất Bác rù rì trả lời: "Ưm... Là... Ha a, là sư tôn..."

Tiêu Chiến lấy tay lau nhẹ nước mắt trên khóe mắt y, đè người xuống nhanh chóng đút vào chừng trăm cái rồi bắn thật sâu bên trong.

Làm xong lần này Tiêu Chiến mới chịu buông tha cho y.

Lúc bấy giờ Vương Nhất Bác thật sự bị làm đến thông suốt.

Không biết lần sau y có còn dám trêu chọc sư tôn của mình nữa không.

Chú thích:

[1] Tịch cốc: Nói người đi tu bỏ không ăn cơm để chuyên chú vào việc tu hành.

*** 3 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro