chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mật huyệt co rút lại, mấp máy hé ra hợp lại, nuốt lấy phân thân cường ngạnh của hắn. Chưa nói đến mật huyệt tầng tầng lớp lớp, bên trong càng sâu lại càng hút chặt. Loại hậu huyệt cực phẩm này chỉ sợ trời sinh là thụ cũng khó có được. Cả thân thể lẫn trái tim Tiêu Chiến đều đặt ở nơi bộ vị hai người kết hợp. Vương Nhất Bác rên rỉ không ngừng, ngay từ khi bắt đầu kịch liệt đã bắt đầu bất lực cầu xin tha thứ, trên mặt bàn vẫn còn vương lại bạch trọc y vừa tiết ra, đáng tiếc hạ thân lại không nghe lời, vừa mới tiết ra, đỉnh chóp lại bắt đầu mượt mà sưng đỏ, có vẻ như muốn đạt tới cực hạn. Ở thời điểm muốn phóng thích, nơi đó lại bị Tiêu Chiến cầm lấy, lấy ngón tay chặn mất lối ra, Vương Nhất Bác khó chịu đong đưa: “Đừng…”

"Nghe lời, chúng ta cùng nhau.”

Tiêu Chiến cong người hôn lên tấm lưng ẩm ướt của Vương Nhất Bác. Khoái cảm khó nói thành lời không ngừng ập đến, sau đó tập trung ở túi nhỏ, lại lan tràn toàn bộ tới đỉnh. Tiêu Chiến biết chính mình đã đến cực hạn, thân thể lại như điên cuồng, hung hăng va chạm ở sau trong huyệt động, mãi cho tới khi tiến vào nơi sâu nhất mới buông bàn tay đang nắm lấy phân thân của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác không chút do dự, run rẩy phóng ra, toàn bộ thân thể đều co rút lại, khiến Tiêu Chiến không nhịn được cũng nháy mắt đạt đến cao trào, cả người cương cứng lại, đem tinh hoa của chính mình phóng thích trong cơ thể Vương Nhất Bác. Cùng đạt tới cao trào, hai người đều nằm úp sấp ở trên bàn thở gấp, Tiêu Chiến nhẹ nhàng ôm lấy lưng Vương Nhất Bác, ánh mắt nhìn vào nơi hai người đang tiếp xúc, trên mặt mang theo biểu tình thỏa mãn: “Thoải mái sao?”

Người dưới thân vẫn đang thở dốc, sau cơn cao trào thân thể vẫn ửng đỏ, đôi mắt che kín sương mù, thanh âm ám ách: “Nhất Bác nghĩ đến chính mình muốn chết.”

Những lời này khiến cho Tiêu Chiến cười khẽ: “Bằng không thế nào lại được gọi là dục tiên dục tử a?"

Hắn chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng rút ra khỏi cơ thể Vương Nhất Bác, sau đó vuốt ve thân hình đang úp sấp trên bàn, rất có hưng trí nói: “Vừa rồi thật giống như bị ta khi dễ nha.”

Vương Nhất Bác vừa nghe xong, khuôn mặt lại đỏ, nhưng ánh mắt lại không nhịn được hướng lên nhìn Tiêu Chiến. Sau khi tình dục qua đi, Tiêu Chiến càng đẹp đến kinh tâm động phách, chỉ liếc một cái đều khiến người ta tiêu hồn lạc phách, da thịt trắng nõn như ngọc thản nhiên lưu lại mồ hôi, phượng mâu sáng ngời mang theo dương quang, cánh môi đỏ sẫm như máu, toàn thân ẩn ẩn hương vị phát tình. Tiêu Chiến ôm lấy Vương Nhất Bác vẫn đang ngẩn ngơ dựa vào bàn, để người nằm trên giường, sau đó lấy một cái khăn sạch lau người cho Vương Nhất Bác, lại thay y đắp chăn, sau đó mới bắt đầu sửa sang lại chính mình. Vương Nhất Bác mệt mỏi nằm trên giường, mắt cũng không chớp, lẳng lặng nhìn Tiêu Chiến. Đối phương cũng không mặc gì, nhưng cùng y lại hoàn toàn bất đồng. Da thịt trắng nõn, dưới ánh sáng le lói lại giống như dương chi ngọc diệp, ôn nhuận sáng bóng, thân mình gầy gò, lại vô cùng đẹp mắt, hoàn mĩ như tạc. Tiêu Chiến chậm rãi mặc áo lót vào, sau đó mặc vào trung y, cuối cùng phủ thêm ngoại sam, động tác tự nhiên toát lên khí chất phi phàm, khiến cho Vương Nhất Bác không ngừng lại được, sau đó có chút quẫn bách phát hiện, nơi vừa mới phát tiết thế nhưng lại có chút trướng đau. Vương Nhất Bác thế này mới luống cuống nhắm mắt, không dám nhìn thêm nữa, nhẹ nhàng điều chỉnh hô hấp, đem tâm động của mình đè ép xuống. Y cũng ăn không tiêu nếu Tiêu Chiến lại bắt đầu một lần nữa. Có thể là do đột phá thất trọng, Vương Nhất Bác phát hiện Tiêu Chiến có tinh lực kinh người, bất luận làm cái gì tiêu hao thể lực, cho dù ở võ trường đứng cả ngày, buổi tối vẫn dồi dào ép buộc y suốt một đêm. Thế nhưng chưa thấy Tiêu Chiến nghỉ ngơi, sáng sớm đã tới đại sảnh cùng mấy vị đường chủ nghị sự, sau đó lại tiếp tục ở võ trường một ngày.

“Suy nghĩ cái gì?”

Tiêu Chiến đột nhiên giơ tay sờ lên mặt y, Vương Nhất Bác thế này mới lấy lại tinh thần, thấy khuôn mặt tuyệt sắc kia gần mình như vậy, đôi mắt hẹp dài, lông mày hơi nhếch, tự nhiên mà tản mát ra một cỗ thần sắc mị hoặc, trên người nhàn nhạt tỏa ra một loại hương vị sau khi thân mật, Vương Nhất Bác theo bản năng liền đỏ mặt.

“Ngô?”

Tiêu Chiến nhìn sắc mặt Vương Nhất Bác, đột nhiên trở nên sung sướng: “Để ta đoán một chút, chẳng lẽ là suy nghĩ về ta?”

Nhìn sắc mặt Vương Nhất Bác thoát cái liền đỏ bừng, Tiêu Chiến càng thấy đáng yêu, gia khỏa này căn bản là không giữ được tâm sự a.

“Chẳng lẽ là mới mới làm rồi nhưng vẫn chưa vừa lòng? Hay là ngươi lại muốn thêm lần nữa?" Vừa nói, ngón tay đã luồn vào lớp áo trong của Vương Nhất Bác, ngả ngớn ở trên cơ ngực của đối phương vuốt ve. Vương Nhất Bác bị dọa, cả người cứng đờ: “Không phải, thuộc hạ là…”

Nói xong lại nghĩ tới Tiêu Chiến không thích mình xưng thuộc hạ, lại sửa miệng: “Nhất Bác là nghĩ, tinh lực của Chiến thật sự rất tốt.”

Tiêu Chiến gật đầu, kỳ thật chính hắn cũng phát hiện được điều này. Tuy hắn ở đời trước có thể chất tương đối tốt nhưng so với thân thể Tiêu Chiến bây giờ kém hơn rất nhiều.

“Có lẽ là do đột phá tầng thứ bảy đi, quả thật là tùy tâm sở dục.”

Nói xong lại cúi đầu hạ xuống một cái hôn.

“Vậy Thần Tiêu ngươi luyện thế nào rồi?”

“Nhất bác ngu dốt, chỉ đột phá được nhị trọng mà thôi.”

Bộ võ công kia là bí mật quan trọng nhất của Tiêu Chiến, nhưng hắn lại không giữ cho mình, Vương Nhất Bác cảm động nhưng lại không biết dùng ngôn ngữ để biểu đạt, đành cố gắng luyện tập. Tuy nhiên bộ võ công này cực kỳ phức tạp, dù Vương Nhất Bác có tư chất võ học tốt cũng rất gian nan để hiểu hết được. Nếu không phải có Tiêu Chiến vẫn luôn theo giúp, vào buổi tối dùng nội lực chỉ dẫn cho Vương Nhất Bác thì y cũng không có khả năng trong một tháng đột phá được tầng thứ hai.

“Dục tốc bất đạt”

Tiêu Chiến nâng mấy lọn tóc của Vương Nhất Bác lên, nhẹ nhàng thưởng thức: “Người bình thường muốn đột phá tầng thứ hai, ít nhất phải hơn ba năm, tâm như sắt thép.”

Vương Nhất Bác gật đầu, kỳ thật y biết võ công không phải ngày một ngày hai mà luyện thành, chẳng qua là vì muốn báo đáp Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mới có chút nóng vội, để cho Tiêu Chiến không cảm thấy thất vọng mà thôi. Kỳ thật Tiêu Chiến làm cho Vương Nhất Bác luyện Thần Tiêu cũng là có tư tâm, hắn đã đột phá tầng thứ bảy, trong cuộc sống tự do thoải mái, tùy tâm sở dục ( muốn làm gì thì làm), hắn còn muốn cái gì mà không chiếm được? Thế là hắn càng muốn đột phá tầng thứ 8, trẻ mãi không già, trường sinh bất lão, đây là điều mà bao nhiêu người mơ ước? Mà hắn sống một mình thì còn có ý nghĩa gì, hắn chỉ muốn cùng Vương Nhất Bác chung sống. Vương Nhất Bác là một kỳ tài võ học, hắn đã nhìn ra được thiên phú cực cao của Vương Nhất Bác, nếu có mình ở bên cạnh phụ trợ, so với người khác lại càng nhanh tiến bộ. Xem đi, chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã đột phá tầng thứ hai, muốn đuổi kịp mình cũng không phải là quá xa vời. Đến khi nào đột phá tầng thứ chín, đạp toái hư không, hóa vũ thành tiên, Tiêu Chiến cũng không muốn để ý, quản hắn thành tiên hay thành Phật, hắn chỉ cần chính mình tiêu sái, cùng Vương Nhất Bác sống hảo cả đời là được.

*** 11 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro