chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đợi Tiêu Chiến dùng dây thắt lưng buộc tay mình, Vương Nhất Bác mới từ mê man tỉnh lại.

“Chiến?” Y nhìn dây buộc trên cổ tay, khó hiểu nhìn Tiêu Chiến, loại biểu tình mê mang này khiến cho Tiêu Chiến hận không thể lập tức hóa thân thành lang sói, đem hắn ăn sạch sẽ. Có lẽ là nhận thấy được nguy cơ đang đến, Vương Nhất Bác đành thử cầu xin: “Chiến, đừng dùng cái này được không?” 

“Ngoan, ngươi đêm nay chỉ cần nghe theo ta là được.” Vì đạt được mục đích, Tiêu Chiến ti bỉ nâng lên phần thưởng.

Vương Nhất Bác quả nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng, thậm chí không chút phản kháng vẫn bị Tiêu Chiến đem hai tay trói trên đầu, sau đó lại có chút cảm thấy nghèn nghẹn khi ngồi không được, nằm không xong, chỉ có thể ngồi chồm hỗm. Hạ thân có thể vì xấu hổ mà hơi cúi đầu, tựa hồ không có nhiều tinh thần.

Tiêu Chiến thoát xiêm y của mình, ở đầu giường tìm kiếm một lát liền lôi ra một đống đồ gì đó, thấp thoáng còn có cả giả dương cụ bằng gỗ, to nhỏ đều có, giống nhau như đúc. Bất quá hắn không nghĩ sẽ dùng loại này lên người Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến có tính chiếm hữu rất cao, bạn giường khi ở cùng hắn, chỉ có thể có một mình hắn, nhưng sau khi chia
tay thì không bao giờ quay lại nữa.

Nhưng Vương Nhất Bác lại là người mà hắn nhận định, cho nên đừng nói là nam nhân khác, ngay cả khí cụ gì đó cũng đừng hi vọng chạm vào người Vương Nhất Bác, mật huyệt mất hồn kia là của một mình hắn, không thể dung nhập cái khác. Bất quá, hắn đã phát hiện ra một món đồ chơi rất hay…

Tiêu Chiến cong lên một nụ cười xấu xa, hắn bắt đầu đi qua, không ngừng vuốt ve thân thể của Vương Nhất Bác, khiến cho thân thể của Vương Nhất Bác dần dần trầm tĩnh lại. Sau đó dùng du cao chậm rãi vẽ loạn ở hậu huyệt của Vương Nhất Bác, nhấn nhẹ vào rồi lại rút ra.

Dường như du cao kia chứa không ít xuân dược, chỉ trong chốc lát, hắn liền phát hiện cả người Vương Nhất Bác đang nóng lên, khuôn mặt tuấn tú có chút phớt hồng, hô hấp cũng dồn dập, con ngươi đen láy bắt đầu mờ sương. Thân thể không cam lòng mà vặn vẹo, tựa hồ muốn giảm bớt cảm giác khó chịu.

Không đợi Vương Nhất Bác kịp phản ứng, Tiêu Chiến liền không chút khách khí đâm vào chỗ sâu nhất, huyệt khẩu bị khuyếch trương đến độ lớn nhất, Vương Nhất Bác chưa kịp cảm nhận được cảm
giác khó chịu đã bị dị vật kích thích đến mức cả người không ngừng co chặt.

“Cái gì, cái gì…” Y đột nhiên kinh hô một tiếng.

Một khắc tiếp theo, Tiêu Chiến đã hôn lên môi của y, sau đó đè lại thắt lưng của y, không ngừng luật động. Dị vật không ngừng ma sát vào nôi vách, mang tới một loại kích thích điên cuồng cùng thỏa mãn. Loại khoái cảm mãnh liệt này cơ hồ muốn bức người khác phát điên, thế nhưng Vương Nhất Bác lại bị chặn lại miệng, ngay cả rên rỉ cũng không làm được, chỉ có thể nức nở trong cổ họng, thân hình gắt gao chạm vào Tiêu Chiến, muốn ôm nhưng hai tay lại bị trói chặt.

Tiêu Chiến dường như ngại chưa đủ, đột nhiên bắt lấy hai chân của y, đặt lên đầu vai chính mình khiến cho cả người Vương Nhất Bác mất đi điểm tựa, cơ thể vì thế chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào người Tiêu Chiến, khiến cho vật kia của Tiêu Chiến tiến vào càng sâu, khiến cho lần này tiến vào càng sâu hơn so với lần trước, sâu đến mức Vương Nhất Bác nghĩ mình sẽ bị xé rách.

“Ngoan, thích như vậy sao?” Tiêu Chiến ôm lấy kiều độn của Vương Nhất Bác, không ngừng đưa đẩy, vang lên tiếng nước đầy dâm mỹ. Đôi môi được giải thoát, cuối cùng không khống chế được mà phát ra tiếng rên rỉ. Vương Nhất Bác căn bản không thể nghĩ tới, chính mình lại có một ngày giống như nữ tử không ngừng rên rỉ, hoàn toàn không thể dừng lại. Chỉ là biểu hiện của y không khiến đối phương thương tiếc, ngược lại còn kích thích tính dục của hắn.

Tiêu Chiến còn ngại đùa chưa đủ, ôm chặt lấy Vương Nhất Bác, thân mình không ngừng lay động, khiến cho hậu huyệt nuốt chặt lấy ngọc hành, không ngừng phun ra nuốt vào, mà địa phương kia của đối phương lại bao chặt lấy hắn, khiến cho hắn mỗi lần đẩy vào đều có một cảm giác vừa ngứa ngứa, vừa thoải mái lại vừa đau khổ.

Vương Nhất Bác căn bản không thể hình dung được cảm giác này, mỗi lần lại cảm thấy mình chống đỡ không nổi, không ngừng ở nơi khoái cảm tột đỉnh mà giãy dụa. Lắc đầu, rên rỉ, cầu xin tha thứ, co rút, nức nở…

Một đêm ép buộc, bị thay đổi các phương thức đùa giỡn, mãi cho tới khi mê man đi mới thôi. Đợi Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác về khách sạn đã là lúc trời tờ mờ sáng. Nhìn Vương Nhất Bác đang ngủ trong lòng mình, Tiêu Chiến cười có chút xấu xa. Vương Nhất Bác bình thường quá mức ẩn nhẫn, lại bởi vì bị trêu trọc tới mức òa khóc. Không thể không nói, hắn yêu chết cái cảm giác được khi dễ y.

Ôm Vương Nhất Bác tắm rửa qua loa một chút, Tiêu Chiến liền ôm Vương Nhất Bác về căn phòng hôm qua mà hắn cho Vương Nhất Bác thể nghiệm cảm giác tới cực hạn chợt nghe phòng bên cạnh có tiếng mở cửa.

Triệu Bình trở về còn trễ hơn bọn họ, xem ra hắn đã “làm lụng vất vả”, về phòng một lúc liền lăn ra ngủ, chỉ một chốc đã phát ra tiếng ngáy. Vương Nhất Bác mệt đến mức đã mê man, thế nhưng Tiêu Chiến lại không buồn ngủ, tu vi võ học tinh tiến khiến cho hắn có một thể lực kinh người. Thoáng ngồi xuống điều tức một chút, tinh thần đã phấn chấn trở lại, bất quá hắn vẫn nằm trên giường, nhắm mắt ôm lấy Vương Nhất Bác. Ước chừng một canh giờ sau, khi cửa sổ phòng bên cạnh phát ra tiếng động cực nhẹ, chỉ như là gió thổi lớn một chút, cửa sổ đã trở lại bình thường, thế nhưng lại làm cho Tiêu Chiến đột nhiên mở mắt ra, nhẹ nhàng nhảy xuống giường, chỉ một lát sau đã biến mất. Thậm chí, ngay cả một thanh âm cũng không phát ra, Vương Nhất Bác nằm bên cạnh một chút cũng chưa nhận thấy.

*** 15 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro