chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, khi trời hửng sáng, Tạ Doãn mở mắt ra đã phát hiện mình toàn thân trần trụi nằm trong lòng Tiêu Chiến. Y khó tin trợn to hai mắt, đôi môi mím lại, sợ tới mức thân thể run rẩy, bộ dáng hận không thể tự vẫn để tạ tội.

Tiêu Chiến từ trước khi Tạ Doãn tỉnh lại đã sớm thức dậy, nhưng nhìn y ngủ sâu quá nên không muốn gọi y dậy. Kết quả Tạ Doãn vừa tỉnh đã bày ra bộ dáng như thế. Từ ngày hôm qua gặp Tạ Doãn đến nay, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy biểu tình như thế của Tạ Doãn. Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy Tạ Doãn như vậy thực đáng yêu, thế là liền nghiêng người, trực tiếp hôn lên đôi môi hơi mở của Tạ Doãn, đầu lưỡi giảo hoạt chui vào trong miệng Tạ Doãn.

Đợi Tiêu Chiến lưu luyến rời khỏi môi Tạ Doãn thì y đã sớm cả người cứng ngắc, ngốc lăng nằm ở một bên, đôi môi bị mút có chút sưng đỏ, chuyển thành màu đỏ sẫm. Mà, y vẫn thẳng tắp nhìn Tiêu Chiến, quên cả phản ứng.

Biểu tình này trong mắt Tiêu Chiến quả thực chính là câu dẫn. Hạ phúc của hắn nhịn không được căng thẳng mà nổi lên phản ứng: “Ngươi nếu cứ tiếp tục dùng vẻ mặt đáng yêu như thế nhìn ta, ta không dám cam đoan là sẽ không có chuyện gì xảy ra tiếp theo đâu.”

Thân mình hai người vốn đã gắt gao dán chặt lấy đối phương, cho nên thân hình người kia nổi lên biến hóa gì liền có thể phát hiện ngay. Tạ Doãn giống như bị lửa đốt, lập tức ngồi dậy từ trên người Tiêu Chiến, cứng đờ đứng sang một bên. Nhưng hắn lại quên bản thân mình cái gì cũng không mặc, ánh nắng buổi sớm xuyên qua theo khe hở của lá cây, mảng sáng mảng tối chiếu lên thân thể Tạ Doãn, khiến cho thân hình thon dài của hắn bị nhìn không sót chút gì. Tiêu Chiến mắt càng thêm u ám. Tối hôm qua cởi quần áo cho vui đã biết người nọ có dáng người hoàn mỹ, nhưng hôm nay nhìn lại vẫn không nhịn được mà nổi lên cảm xúc.

Hạ phúc tựa hồ càng ngày càng trướng đau, Tiêu Chiến hừ nhẹ một tiếng. Một tiếng hừ nhẹ này làm người vẫn đang sửng sốt kia bừng tỉnh, khuôn mặt luôn luôn lạnh băng của Tạ Doãn thế nhưng lại mang theo một mạt đỏ ửng. Y cứ đứng im ở nơi đó, không biết phải làm thế nào cho phải.

Tiêu Chiến lấy quần áo ném cho Tạ Doãn, ý bảo y nhanh mặc vào. Nếu y còn tiếp tục dụ hoặc hắn như vậy, hắn cũng không thể tiếp tục giả làm quân tử. Ai ngờ, Tạ Doãn thế nhưng lại quỳ xuống trước mặt hắn: “Chủ tử, Tạ Doãn cũng có thể…”

Trong lòng Tiêu Chiến đột nhiên nhảy dựng, ý tứ của y là…? Hắn không nghe nhầm đi, người này không phải là trung tâm quá mà chính là… Trong mắt có chút lo lắng, Tiêu Chiến hạ mắt nhìn Tạ Doãn, hỏi: “Chẳng lẽ trước kia ta đã từng chạm qua ngươi?”

Tạ Doãn nghe vậy, khuôn mặt càng ngày càng ửng đỏ, bên tai cũng không nhịn được mà đỏ lên: “Không có, nhưng là nếu như chủ tử muốn.”

Tiêu Chiến vẫy tay, ngăn lại ý tứ của Tạ Doãn, hung tợn nói: “Ta tuy không phải chính nhân quân tử nhưng cũng biết phải trái, ngươi như thế không phải đang ép ta phạm tội hay sao? Mau mặc áo vào.” Sau đó quay đi mặc lại quần áo của mình.

Tạ Doãn nhìn thân ảnh vị chủ tử của mình, ngây ra một lúc, trong mắt ẩn ẩn lóe lên một tia gợn sóng, sau đó cũng không nói một lời, tự mình mặc quần áo vào.

Tiêu Chiến suy nghĩ thật lâu mới quyết định cho mình và Tạ Doãn một cơ hội. Mà kết quả này cũng quyết định tương lai của bọn họ sau này. Hắn đưa Tạ Doãn đến trước mặt, để cho y ngồi xuống, sau đó nghiêm túc nhìn Tạ Doãn, nói: “Lần đại biến này, nguyên khí của ta đã bại thương, chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu, điều này ngươi hẳn còn rõ ràng hơn ta. Ta hiện tại cho ngươi lựa chọn, nếu muốn thì có thể rời đi. Với thân thủ của ngươi, muốn an toàn ra khỏi đây không thành vấn đề. Ngươi thoát khỏi đây có thể tìm một chủ tử khác, hoặc phiêu bạt giang hồ, tiêu diêu tự tại.”

Tạ Doãn đang cúi đầu, ngoan ngoãn nghe hắn nói chuyện, nhưng khi phát hiện Tiêu Chiến khuyên y rời đi liền nhịn không được lên tiếng: “Chủ tử, thuộc hạ thề sống chết theo ngài, tuyệt không ly khai nửa bước.”

Trong mắt Tiêu Chiến đột nhiên hiện lên một tia thâm trầm không rõ cảm xúc: “Người ngươi thề sống chết đi theo là chủ tử của ngươi hay là ta?”

Nếu là người khác, nghe một lời này sẽ thấy tựa hồ có chút mâu thuẫn, nhưng Tiêu Chiến biết, lựa chọn của người này đối với tương lai của bọn họ vô cùng trọng yếu. Tạ Doãn tựa như hiểu ra điều gì, giương mắt nhìn Tiêu Chiến trong một khoảnh khắc, liền thấy Tiêu Chiến đang nhìn y, thẳm sâu trong con mắt có vô vàn điều nhưng lại chỉ lướt qua trong giây lát: “Thuộc hạ thề sống chết đi theo ngài.”

Tiêu Chiến nghe vậy, khóe miệng không nén nổi mà cong lên một chút. Giờ khắc này, người trước mắt đã chính thức đem số mệnh của y cùng mình dây dưa không dứt, sống chết không rời.

Hắn đưa tay kéo Tạ Doãn lên. Tạ Doãn ngẩng đầu nhìn nụ cười yếu ớt bên môi Tiêu Chiến, ánh mắt có chút hoảng hốt: “Ta cho ngươi một cái tên mới, sau này gọi là Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác, từ giờ trở đi, ngươi đời đời kiếp kiếp đều đi theo bên ta.”

“Dạ, chủ tử.”

Vương Nhất Bác vừa đáp, mới ngẩng đầu lên đã bị Tiêu Chiến ấn lên trên vách đá. Còn chưa kịp nói ra tiếng, đôi môi đã bị Tiêu Chiến chặt chẽ bủa vây, đầu lưỡi linh hoạt ở trong miệng y không ngừng khiêu khích, dụ dỗ y hé miệng đáp lại. Hôn xong, Vương Nhất Bác dựa vào vách đã thở dốc, đôi mắt thăm thẳm đen ẩn ẩn nổi lên một tầng hơi nước. Khoảnh khắc đó vô hạn phong tình, làm cho Tiêu Chiến nhìn đến ngơ ngẩn. Mãi cho đến khi hạ phúc nổi lên chút đau đớn quen thuộc, hắn mới lưu luyến xoay người, dắt tay Vương Nhất Bác, đem đám cây hôm qua nhấc ra. Vương Nhất Bác lẳng lặng để hắn cầm tay, từng bước tiêu sái đi ra khỏi động, sau đó lại nhịn không được mà quay lại liếc mắt nhìn sơn động kia một cái. Tiêu Chiến mang Vương Nhất Bác đi theo một tuyến đường hoàn toàn ngược lại với con đường hôm qua. Xem thái độ đuổi tận giết tuyệt như thế của đám sát thủ ngày hôm qua, chỉ sợ là cẩu hoàng đế đã hạ quyết tâm rồi.

Thuộc hạ hiện tại đa số đều là phản đồ, cho dù lúc này đi theo đường hôm qua để thoát ra khỏi rừng, ai biết tên cẩu hoàng đế có bố trí cạm bẫy hay không? Hắn hiện tại công lực mất hết, lại không rõ tình cảnh nơi này, vẫn là không nên ra chịu chết thì hơn. Hiện tại trên đường trở về đều bố trí không ít sát thủ, hắn cần gì tự tìm tử lộ? Tìm một chỗ để trị thương trong một thời gian, thuận tiện cùng Vương Nhất Bác hảo hảo bồi dưỡng tình cảm mới tốt hơn cả.

Tiêu Chiến cầm tay Vương Nhất Bác, trong lòng đắc ý nghĩ. Vương Nhất Bác dọc theo đường đi lại tựa hồ có chút không yên lòng, ngẫu nhiên lại nhìn chằm chằm nơi hai tay bọn họ giao nhau mà có chút phát ngốc. Đi đến khi trời tối, bọn họ mới tới được một thôn hẻo lánh.

Nơi này rất nhỏ, tựa hồ chỉ liếc mắt một cái đã thấy được hết mọi ngóc ngách. Tiêu Chiến mang Vương Nhất Bác đến nhà trọ duy nhất trong thôn. Khách điếm chỉ có hai người là lão bản và tiểu nhị, cửa ra vào cũng không lớn. Tiêu Chiến chỉ cần một gian phòng. Không phải trên người hắn không có bạc, chỉ là hắn muốn cùng Vương Nhất Bác bồi dưỡng tình cảm mà thôi. Lại hỏi lão bản xem có thể nhờ được một thợ may, may thêm chút quần áo, nhờ người bốc một chút thuốc hay không. Tiêu Chiến phân phó tiểu nhị chuẩn bị chút đồ ăn, sau đó bắt Vương Nhất Bác ở trong phòng chờ hắn.

Vương Nhất Bác làm sao nghe hắn được? Tiêu Chiến bất đắc dĩ phải đưa ra mệnh lệnh, bắt y nhất định phải ở trong phòng chờ hắn trở về. Hắn đương nhiên biết Vương Nhất Bác lo lắng cho hắn. Hắn hiện tại không có nội lực, ở trong mắt Vương Nhất Bác, tình cảnh của hắn là vô cùng nguy hiểm. Nhưng ở kiếp trước, hắn chính là sát thủ, có nội lực hay không đối với hắn đều không ảnh hưởng chút nào.

Ở trong thôn cũng không có cái gì tốt, Tiêu Chiến chọn nửa ngày mới chọn được một thợ may có tay nghề khá một chút. Khi chạm vào quần áo của Vương Nhất Bác, hắn có chút không hài lòng. Quần áo của y khá thô ráp, khi ma sát vào miệng vết thương không biết có thoải mái hay không. Tiếp theo, Tiêu Chiến lại tinh tế chọn lấy hai cái áo ngoài loại tốt. Khi Tiêu Chiến mang thuốc và y phục trở về đã nhìn thấy Vương Nhất Bác ở bên cửa sổ, cầm một cái kính viễn vọng nhỏ nhìn nhìn xung quanh. Nhìn thân ảnh kia của y, rõ ràng là biểu tình đứng ngồi không yên. Hình ảnh ấy đột nhiên khiến cho Tiêu Chiến trong lòng ấm áp dị thường. Có người lo lắng cho hắn, đợi hắn về, cảm giác này bất luận là kiếp trước hay kiếp này, dĩ nhiên là lần đầu tiên.

Trở về phòng, Tiêu Chiến nhịn không được nhăn lại mi: “Thương thế còn chưa khỏi, như thế nào lại đứng ở của sổ hứng gió?”

Vương Nhất Bác có chút ngại ngùng, sau đó cúi thấp đầu nhẹ nhàng đáp: “Thuộc hạ lo lắng chủ tử.” Kỳ thật trong lòng Tiêu Chiến đã sớm vui mừng tới nở hoa, nhưng khi nghe được y chính miệng nói ra lại nhịn không được mà nhíu mày: “Sau này gọi ta là Tiêu Chiến, còn có, không cho phép xưng là thuộc hạ.”

“Dạ. Chủ tử… Ách… Tiêu Chiến.” Vương Nhất Bác hạ xuống ánh mắt,mất tự nhiên mà sửa lại xưng hô.

Dùng xong cơm, Tiêu Chiến lại bức Vương Nhất Bác ăn thêm một viên Tuyết Sâm Hoàn, sau đó để y điều tức, còn mình thì đi đến phòng bếp thay y đun thuốc. Vương Nhất Bác điều tức xong, vừa mới mở mắt đã tìm kiếm thân ảnh Tiêu Chiến, thẳng cho đến khi nhìn thấy Vương Nhất Bác bưng một chén thuốc đứng ở cửa mới dịu lại. Tiêu Chiến nhìn thấy y như vậy, khuôn mặt sáng lên, mở miệng kêu: “Nhất Bác, lại đây uống thuốc.”

Nhìn Vương Nhất Bác phi thường thuận theo, một ngụm đã đem bát thuốc đen ngòm uống cạn, Tiêu Chiến nhịn không được có chút kiêu ngạo: “Đây là lần đầu tiên ta nấu thuốc nha.” Vương Nhất Bác ngẩng đầu, có chút nhíu mày nhìn hắn: “Chủ tử … Tiêu Chiến, việc này để thuộc hạ làm là được.”

“Ta nói rồi, không cho phép ngươi tự xưng là thuộc hạ, ngươi có vẻ đã quên?” Tiêu Chiến nhanh chóng tiến lại, giống như trừng phạt mà hung hăng hôn môi Vương Nhất Bác.

Mãi cho đến khi hai người đều tắm rửa xong, nằm ở trên giường, nga, không, là Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến gắt gao ôm vào trong ngực, Vương Nhất Bác mới mơ hồ hỏi hắn: “Tiêu Chiến, ngươi vì sao lại đối tốt với ta như vậy?”

Tiêu Chiến than thở nói: “Như vậy không tốt sao? Ta chính là muốn đối tốt với ngươi.”

Vương Nhất Bác nghĩ đến vừa rồi khi mình tắm rửa, Tiêu Chiến vì sợ miệng vết thương của mình dính nước bị nhiễm trùng, thế là đích thân hầu hạ mình. Nghĩ đến đây, trên mặt Vương Nhất Bác lại nhịn không được mà có chút ấm nóng. Y như thế nào lại để cho chủ tử hạ mình hầu hạ?

Tiêu Chiến không cần đoán cũng biết Vương Nhất Bác đang suy nghĩ cái gì,  “Từ sau khi ngươi là Vương Nhất Bác , ngươi đã không còn là thuộc hạ của ta.’’

“Vậy sẽ là cái gì?’’

“Là người bên ta đời đời kiếp kiếp.’’

Ánh mắt Vương Nhất Bác đột nhiên lóe lên, đôi mắt đen sâu thẳm tựa hồ nổi lên gợn sóng.

“Ngoan ngoãn ngủ đi, có ta ở đây.’’ Cảm giác được thân mình Vương Nhất Bác lại căng thẳng, Tiêu Chiến theo thói quen mà an ủi y, vươn tay nhẹ nhàng xoa lưng y. Mãi cho tới khi người trong lòng hoàn toàn thả lỏng, nặng nề ngủ, Tiêu Chiến mới cong khóe miệng cười khẽ. Nam nhân trong lòng này võ công cao cường, nhìn qua lãnh khốc vô tình, hơn nữa dị thường trung tâm nhưng lại dễ dàng bị cảm động. Chỉ là sắc thuốc, băng bó miệng vết thương, lau người mà thôi, như vậy cũng là quá tốt sao? Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng mềm mại, nhịn không được mà vươn người, nhẹ nhàng hôn một chút: “Ta sẽ đối tốt với ngươi.’’ Sau đó ôm chặt người trong lòng, nhắm mắt lại ngủ. Không ngờ, người đang ngủ trong lòng kia đột nhiên mở mắt, ánh mắt u ám nhìn khuôn mặt đã ngủ của hắn, sau đó im lặng nhắm mắt.

*** 4 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro