CHƯƠNG 5 (hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“A……”

Vương Nhất Bác nhịn không được phát ra một tiếng hô nhỏ, nhưng xung quanh đều là người, y chỉ có thể gắt gao ngăn chặn kinh giận.

Hôm nay xe y hỏng rồi, liền lên tàu điện ngầm đến công ty đi làm, lại không nghĩ rằng, thế nhưng ở xe điện ngầm gặp móng heo tập kích.

Bởi vì người nhiều, cho nên người nọ phía sau dính sát vào y, giống như toàn bộ thân mình cao lớn đều vây y lại.

Y không biết phía sau là ai, bởi vì bị đẩy sát, y vô pháp quay đầu lại nhìn. Nhưng trên người đối phương mang theo nhàn nhạt vị mồ hôi xa lạ, hơi thở tràn ngập nam tính nguy hiểm. Vương Nhất Bác cảm thấy đây khẳng định không phải Tiêu Chiến, hắn mới sẽ không một thân mồ hôi trên tàu điện ngầm, bị người khác nhận ra thì làm thế nào.

Hiện tại bàn tay to kia dính sát vào kẽ mông y, cách quần tây cọ xát, khiến y từng đợt run rẩy, y lại không thể để cho người khác nhìn ra. Nhưng Vương Nhất Bác vô pháp chịu đựng chính mình lọt vào móng heo một nam nhân xa lạ, y cùng Tiêu Chiến thật vất vả mới ở bên nhau, y không thể làm Tiêu Chiến biết y bị người khác dâʍ ɭσạи.

Gian nan duỗi tay ra sau muốn vô thanh vô tức chụp bay cái tay kia, tay Vương Nhất Bác lại trúng không khí. Vừa lúc một ít người xuống tàu điện ngầm, Vương Nhất Bác nhân ít người muốn quay đầu nhìn một cái rốt cuộc là ai, toàn bộ cơ thể lại bị đối phương cố định vô pháp xoay người.

Một nhóm hành khách mới lên tàu lập tức chen chúc, Vương Nhất Bác chỉ có thể tiếp tục duy trì tư thế bị đối phương kề sát phía sau. Càng làm y tức giận là, móng heo đối phương lại bám riết không tha mà dán lên, thậm chí còn đi xuống ở giữa hai chân y xoa nắn.

Vương Nhất Bác vô pháp phủ nhận sự thật là chính mình bị đối phương chọc ra nước, qυầи ɭóŧ màu trắng dần dần ướŧ áŧ. Trong mắt Vương Nhất Bác hiện lên phẫn nộ, đang muốn đẩy ra đám người lao xuống xe, lại phát hiện đối phương nghiêng thân về trước, tiến đến bên tai y thổi khẩu khí, sau đó dùng giọng nói trầm thấp từ tính chính mình phi thường quen thuộc kêu tên y.

“Nhất Bác.”

Là Tiêu Chiến!

Trong nháy mắt, Vương Nhất Bác cũng không biết nên sinh khí hay nên cao hứng. Tiêu Chiến thế nào có thể đùanhư vậy đâu. Muốn, nếu hắn bị phát hiện ở xe điện ngầm thượng trở thành sắc lang, kia không phải huỷ hoại thanh danh sao?

“Anh thế nào có thể hồ nháo như vậy……”

Vương Nhất Bác gắt gao cau mày, nhìn Đào Lạp đã vòng đến chính diện. Nhìn dáng vẻ, hiển nhiên là không tính toán mau tha thứ hắn như vậy.

“Đừng nóng giận…”

Tiêu Chiến đội nón cùng khẩu trang màu xám đậm, trên người khoác áo khoác to rộng cũ nát không biết từ nơi nào mượn tới, nhìn bề ngoài, hoàn toàn làm người nhận không ra đây là Tiêu ảnh đế đại danh đỉnh đỉnh.

Vương Nhất Bác không để ý tới hắn, đang còn sinh khí.

Buổi sáng Tiêu Chiến nói với y hắn không rảnh, còn nói muốn lái xe chạy show, lại trăm triệu không nghĩ tới mình bị lừa gạt.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác sắp tạc mao, bất đắc dĩ cười, phía trên khẩu trang lộ ra mắt to chớp chớp nhìn y, “Tiểu Bác, ang sai rồi. Lần sau anh sẽ không…”

Anh còn muốn có lần sau?

Vương Nhất Bác tức muốn mệnh, muốn xoay người đưa lưng về phía hắn, lại không nghĩ đi tới một nhóm người, Tiêu Chiến vẫn như cũ thuận thế dán ở trên lưng y. Vương Nhất Bác muốn tránh thoát hắn, thân mình mới không an phận động động, lại bị mọi người trừng mắt, lập tức liền thành thật.
Ai, y không muốn mất mặt a.

Nhưng ý xấu Tiêu Chiến không có khả năng liền như vậy buông y, chỉ thấy móng heo lần này càng thêm quá phận, theo lưng quần y trượt vào, thế nhưng ở trước mắt bao nhiêu người trên tàu điện ngầm duỗi vào trong quần y thưởng thức cái mông.

Vương Nhất Bác mặt hồng lên, mọi người còn kỳ quái nhìn y một cái, thầm nói “Lớn lên lịch sự văn nhã, không nghĩ tới là có bệnh……”

Vương Nhất Bác có khổ nói không nên lời, tay Tiêu Chiến trầm trọng thêm mà ở mông y vuốt ve, vỗ về chơi đùa, thế nhưng dần dần duỗi nhập một ngón tay ở huyệt khẩu sớm đã ướŧ áŧ. Vương Nhất Bác khóe mắt hiện ra màu đỏ, là xấu hổ, cũng là vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ mang cho y càng nhiều kɦoáı ƈảʍ.

Tại tàu điện ngầm nhiều người, Tiêu Chiến vị này đường đường đại ảnh đế, giả thành một công nhân bộ dángbình thường, dâʍ ɭσạи y.
“Tiểu Bác…… Ngoan, nghe lời……”

Vương Nhất Bác tức giận, trên kính gọng vàng còn hơi bịt kín một tầng sương mù. Tiêu Chiến thấy y thật sự là tức giận, động tác dưới tay trở nên ôn nhu lưu luyến chẳng những âu yếm cúc huyệt, còn cắm vào hoa huyệt hảo hảo chọc vào rút ra bôi trơn một phen, câu Vương Nhất Bác toàn bộ thân thể đều mềm xuống, hai người dán đến càng gần.

Tới một trạm xe, rất nhiều người lục tục xuống, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác ngồi xuống chỗ ngồi, vị đại gia lúc nãy cũng ngồi bên cạnh bọn họ.

Vương Nhất Bác vẫn luôn dùng ánh mắt ám chỉ Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lại làm như không thấy, móng heo tội ác ở trong quần y tiếp tục trêu chọc. Thân thể hư nhuyễn, Vương Nhất Bác nỗ lực ngăn chặn chính mình thở dốc, nhưng một tay khác của hắn thế nhưng vói vào áo sơmi y, đối đầṳ ѵú tiếp tục vỗ về.
“Ân……”

Vương Nhất Bác trong miệng không cẩn thận tiết ta một tia rêи ɾỉ, dẫn tới vị đại gia kia kỳ quái nhìn bọn họ, chợt lại mở to hai mắt nhìn, giơ ngón tay run rẩy hồi lâu, miệng lắp bắp “Các người các người…” nửa ngày không thành câu.

Tiêu Chiến thấy thế, nhanh chóng quyết định ôm Vương Nhất Bác xuống tàu điện ngầm. Đào Lạp thấy được WC công cộng nửa cưỡng bách mang theo Vương Nhất Bác đi rồi.

Lúc bọn họ tiến vào không có người, chờ Tiêu Chiến đè Vương Nhất Bác trên bồn cầu, bên ngoài lục tục có người tiến vào. Tiêu Chiến chọn vị trí khó thấy, nhưng nếu Vương Nhất Bác phát ra rêи ɾỉ, những người khác cũng có thể nghe thấy. Cho nên y chỉ có thể gắt gao áp chế chính mình rêи ɾỉ, tùy ý Tiêu Chiến vén lên quần áo mút vào đầṳ ѵú. Quần tây bị cởi đến mắt cá chân, hai đùi y đều bị Tiêu Chiến nghiêng giơ lên cao, Tiêu Chiến liếʍ ɭáρ mà phát ra tiếng tư tư, hỗn hợp hai người thở dốc, trong không gian nhỏ hẹp càng thêm ái muội cùng sắc tình.
“Ngô……”

Một đồ vật nóng rực cứng rắn để ở huyệt khẩu, Vương Nhất Bác biết đó là cái gì, nhưng y hoàn toàn cự tuyệt không được Tiêu Chiến cầu hoan, bởi vì y cũng muốn cùng hắn cùng nhau trầm luân.

Tiêu Chiến khống chế ƈôи ŧɦịŧ cực đại dữ tợn đỉnh nhập huyệt khẩu ấm áp sớm đã lầy lội, trên mặt anh tuấn toát ra một chút mồ hôi. Không chỉ là Vương Nhất Bác, hắn cũng nhẫn thực vất vả. Qυყ đầυ phá hoa đế non mềm, thẳng tắp cắm vào vách động, từ bên trong phân bố hoa dịch bôi trơn nơi hai người giao hợp. Vương Nhất Bác mang theo hưng phấn, chỉ có thể gắt gao cắn môi, hô hấp đều hỗn loạn.

Làm, làm thế nào, hảo muốn, hảo muốn gọi ra tới.

Tiêu Chiến cúi người, ngậm lấy môi Vương Nhất Bác, thân mật mà hôn, đem than nhẹ tất cả hòa tan ở môi lưỡi ôn nhu giao hòa. Cùng lúc đó, Tiêu Chiến càng nhanh hơn tốc độ càn quấy ở động đào nguyên.
Cứng rắn, nóng rực, không dung cự tuyệt, đồ vật kia mang cho Vương Nhất Bác cảm giác an toàn, lại mang cho y kɦoáı ƈảʍ dục sinh dục tử, cứ như vậy mà ở trong cơ thể y không ngừng ra ra vào vào. Côи ŧɦịŧ hoàn toàn đi vào nhục huyệt chật hẹp, dữ tợn dọa người, lại là đáng tin như vậy. (Đáng trao thân~)

Lưng Vương Nhất Bác dựa vào bồn cầu, toàn bộ thân thể nghiêng, cơ hồ bay lên không trung, bị Tiêu Chiến đè lại hung mãnh tàn nhẫn thao, lại theo động tác Tiêu Chiến kịch liệt lắc lư. Cảm giác từng đợt bủn rủn dắt kɦoáı ƈảʍ chen chúc nhau, không khí mờ mịt ái muội lên cao trong gian WC. Vương Nhất Bác hai mắt mông lung, cơ hồ cho rằng đây là ở nhà, khóe miệng lơ đãng tiết ra một tia rêи ɾỉ.

“A…….”

Rêи ɾỉ yêu kiều uyển chuyển mà êm tai, làm nam nhân ngoài cửa đi qua không khỏi dừng bước, cẩn thận ngưng thần nghe trong chốc lát, phát hiện không còn động tĩnh gì, mới tiếc nuối đi rồi.
Nơi nào tới dâʍ đãиɠ tiểu dã miêu.

Côn ŧɦịŧ Vương Nhất Bác tinh xảo bắn ra phát đầu tϊиɦ ɖϊƈh͙, rải ở bồn cầu thoạt nhìn mới vừa rửa sạch qua. Vị xạ hương dày đặc làm Vương Nhất Bác hốt hoảng, bị thao cả người nhũn ra phát lãng, lý trí sớm đã đánh mất.Nhưng lúc bị Tiêu Chiến đột nhiên va chạm Lục Hề Trạch thậm chí còn đang suy nghĩ, chính mình rõ ràng đáp ứng phó tổng hôm nay phải đi làm.

“Suy nghĩ cái gì?”

Tiêu Chiến buông ra nhũ thịt bị mút sưng đỏ, đem nam căn đinh ở sâu thân thể Vương Nhất Bác, cũng thô suyễn ở trong cơ thể y gieo rắc hạt giống.

Bị tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng nội bắn, Vương Nhất Bác nhịn không được cả người run rẩy, ngón chân trắng nõn đều nhịn không được cuộn tròn lên. Nhục huyệt nhịn không được phản xạ có điều kiện kẹp chặt Tiêu Chiến, làm hai người giao hợp càng gần sát.
“Ngô ân ân…… Không, không có……”

Vương Nhất Bác bên môi tràn ra một chút nước bọt sáng lấp lánh, mặt mang theo đỏ ửng. Y chấn động thân thể, lại bị Tiêu Chiến một lần nữa cởi ra quần, lật người lại, một lần nữa rút ra hành thân, lại một lần hung hăng thao nhập.

Hết

*** 5 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro