04.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác không ngờ Tiêu Chiến sẽ đến.

Từ sau khi kết hôn, đối phương suốt ngày vướng bận lịch trình vì vậy rất hiếm khi tới đội xe thăm cậu, sau khi thành lập công ty càng là đầu tắt mặt tối.

Cho nên lúc này nhìn thấy Tiêu Chiến, nhất thời Vương Nhất Bác cảm thấy cổ họng mình có chút nghẹn.

Cậu nhìn con trai, lại nhìn khuôn mặt tươi cười đứng ngược sáng của người đối diện, nửa ngày mới hỏi một câu "Sao lại tới đây?"

"Công ty không có việc gì, anh đến thăm em một chút."

Tiêu Chiến ôm lấy con trai, lại sờ sờ cái cổ đổ đầy mồ hôi của cậu nhóc "Ngồi ngoài này nóng như vậy, sao hai cha con không chịu đi vào trong?"

Sau đó anh nhìn sang Vương Nhất Bác đứng ở bên cạnh, bất giác nhíu mày "Em sao thế? Sao lại mặc áo tay dài?", nói xong liền áp tay lên trán cậu "Không có sốt..."

Đoán chừng là do thời tiết quá oi bức, cho nên lòng bàn tay Tiêu Chiến nóng đến phát bỏng, Vương Nhất Bác vốn dĩ không có bệnh, nhưng hiện tại cũng cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.

Cậu giật mình, mạnh mẽ ngoảnh mặt đi nơi khác, bàn tay Tiêu Chiến liền treo lơ lửng ở trên không trung, sững sờ một chút lại buông xuống.

"A Nguyện muốn ra đây xem mọi người tập xe." Vương Nhất Bác đáp, cũng không buồn chọc thủng lời nói dối của Tiêu Chiến.

Cậu nghĩ, người này mới mấy ngày trước còn nói công ty chuẩn bị có tiết mục mới, cả ngày phải tăng ca họp bàn kế hoạch, làm gì có thời gian rảnh rỗi để đến đây.

Nhưng cậu không hỏi, nói trắng ra là, lười không muốn hỏi.

A Nguyện ôm chặt lấy bả vai Tiêu Chiến, mềm giọng nói "Daddy, A Nguyện đói bụng."

"Hai người còn chưa ăn cơm?"

"Ban đầu định xem một chút rồi đi" Vương Nhất Bác nói "Ai ngờ được anh lại đến."

Tiêu Chiến cười cười "Đúng là không khách khí chút nào."

Anh bóp bóp chóp mũi của cậu nhóc, cố tình tỏ ra uỷ khuất "A Nguyện, ba ba của con hình như không hoan nghênh daddy tới đây..."

Tiêu Chiến rốt cuộc đang làm cái gì?

Đứng ở ngoài trời phơi nắng đã lâu, hiện tại người đứng trước mặt còn hành xử kỳ lạ, Vương Nhất Bác nghĩ mãi không thông cho nên có chút mất kiên nhẫn, bèn đưa tay đẩy Tiêu Chiến ra, sải bước thẳng đến phòng nghỉ.

"Nhường đường."

Tiêu Chiến nghe lời lui lại hai bước, nhưng một giây sau, Vương Nhất Bác lại cảm giác ống tay áo của mình bị người giữ chặt, vừa vặn chính là đụng vào vết thương trên cổ tay.

Cậu cắn răng nhịn xuống, A Nguyện vừa định nói gì đó liền bị một ánh mắt cảnh cáo trừng sang, doạ đến mức cậu nhóc vội vàng ngậm miệng.

Vùng vằng mãi không thoát ra được, Vương Nhất Bác nhíu chặt lông mày, ngữ khí bất hảo.

"Làm gì vậy?"

"Cùng nhau đi ăn cơm được không?" Tiêu Chiến còn không chịu buông, cố chấp lôi kéo một góc tay áo.

"Anh có chuyện muốn nói với em."

.

Điều hoà trong xe bật rất thấp, Tiêu Chiến thấy người ngồi ở ghế phụ thỉnh thoảng cứ rụt rụt bả vai, nhớ tới Vương Nhất Bác trước giờ rất sợ lạnh, mùa hè không dễ bệnh, nhưng mỗi khi bệnh là rất lâu mới khỏi.

Anh đưa tay chỉnh nhiệt độ lên cao một chút rồi hỏi "Lạnh tại sao không nói?"

Vương Nhất Bác không nhìn sang, chỉ nghiêng đầu trông ra cửa sổ, thanh âm vừa nhỏ vừa thờ ơ "Không muốn nói."

A Nguyện đeo tai nghe chăm chú xem phim hoạt hình trên ipad ở ghế sau, mảy may không phát giác được bầu không khí kỳ lạ giữa hai người ngồi đằng trước.

Ngoài xe ồn ào một mảnh, trong xe yên tĩnh dị thường, Tiêu Chiến âm thầm hít sâu một hơi, lạnh mặt nhìn thẳng về phía trước. Nhưng ở đoạn dừng chờ đèn đỏ tiếp theo, lúc quay sang nhìn Vương Nhất Bác, biểu tình trên mặt anh lại tràn ngập ý cười.

Nam nhân thử thăm dò đưa tay phải tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, thậm chí có chút ý vị lấy lòng.

"Sau này nếu không thoải mái đừng cố chịu đựng một mình nữa, nói với anh là được rồi."

Tiêu Chiến vuốt ve lòng bàn tay hơi lạnh của Vương Nhất Bác, ôn nhu hỏi "Muốn ăn cái gì?"

"Về nhà đi, thức ăn dì Vương nấu còn chưa ăn hết."

Vương Nhất Bác cũng không tránh ra, chỉ mặt không đổi sắc mà nhìn chằm chằm tay mình trong chốc lát, sau đó cậu lại quay đầu nhìn A Nguyện đang tập trung xem phim hoạt hình, lúc này mới nhỏ giọng lên tiếng.

"Tiêu Chiến, anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Tiêu Chiến khẽ giật mình, lúc đèn xanh sáng lên còn quên mất phải giẫm chân ga, bị xe đằng sau bóp còi inh ỏi mới kịp lấy lại tinh thần.

"Anh không muốn làm gì cả, chỉ là, chỉ là..."

"Anh ăn nói không dứt khoát như vậy từ bao giờ?" Vương Nhất Bác xùy một tiếng "Hay là, đã cân nhắc kỹ chuyện ly hôn rồi?"

Lần này Tiêu Chiến đáp rất nhanh "Anh không muốn ly hôn."

Vương Nhất Bác cười lên, rốt cuộc đem tay rụt trở về "Sẵn tiện em cũng muốn hỏi anh một chút, từ tối hôm qua, à không đúng, từ lúc thông cáo ly hôn kia được phát ra, anh giống như biến thành người khác vậy, bắt đầu quan tâm săn sóc, vừa đấm vừa xoa bảo là không muốn ly hôn. Bây giờ anh thậm chí còn dùng dáng vẻ kinh sợ này để nói chuyện với em, làm em luôn cảm thấy đề nghị ly hôn là mình không đúng."

"Em không thích nhìn anh như thế này, cũng không quen."

Ánh mắt của Vương Nhất Bác từ đầu tới cuối không đặt trên người Tiêu Chiến, chỉ lơ đãng ngó ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

"Phiền anh cứ giống như trước đó, tốt nhất là đừng hỏi han đừng quan tâm, rạng sáng làm việc trở về, lúc ấy em đã ngủ rồi, ngày hôm sau thức dậy đã không thấy anh đâu nữa, gọi điện thoại nói hai câu liền cúp máy, thỉnh thoảng có thể thuận miệng hỏi thăm tình hình học tập của A Nguyện."

"Làm ơn, đừng có giống như bây giờ, đặc biệt giả. Biết mối quan hệ giữa chúng ta sắp chấm dứt mới vờ như bừng tỉnh đại mộng, đem dáng vẻ hối cải đó đến để ngăn cản cuộc hôn nhân này kết thúc."

Nghe đối phương thản nhiên nói những lời này, đáy lòng Tiêu Chiến như bị ai nắm chặt, một trận ngạt thở đau đớn khiến anh khó chịu không tưởng nổi.

Xe đã dừng trước toà nhà, A Nguyện rút tai nghe ra, vui mừng reo lên "Ba, daddy, mình xuống xe thôi!"

Tiêu Chiến không quay đầu lại, chỉ tắt máy xe sau đó nói "A Nguyện đi lên nhà trước, mật mã vào cửa con biết mà đúng không?"

"Sao vậy daddy?" Cậu nhóc mờ mịt hỏi.

"Daddy với ba phải nói chuyện một chút, ngoan, rất nhanh thôi." Tiêu Chiến ôn nhu nói, nhưng thanh âm lại mang theo nghiêm khắc không thể cự tuyệt.

Bởi vì ngày thường Tiêu Chiến cũng không có nhiều thời gian chơi với con trai, cho nên A Nguyện luôn có chút sợ anh hơn là sợ Vương Nhất Bác. Giờ phút này cậu nhóc càng không dám mở miệng, chỉ quải theo balo nhảy xuống xe, một giây cũng không chậm trễ.

Chờ bóng lưng nho nhỏ của A Nguyện biến mất vào trong toà nhà, lúc này thần sắc Tiêu Chiến mới mềm xuống, nhìn về phía Vương Nhất Bác, lẩm bẩm nói.

"Nhất Bác, em hiểu lầm rồi..."

Tiêu Chiến níu lấy đầu ngón tay cậu "Không phải bởi vì chuyện đó, trước giờ anh chưa bao giờ nghĩ sẽ ly hôn với em. Anh--không muốn chúng ta đi đến bước đường này."

Vương Nhất Bác nhìn lên, đáy mắt tràn đầy châm chọc "Tình cảm phai nhạt rồi, chia tay không phải là lẽ dĩ nhiên sao? Lúc trước liều mạng muốn ở bên nhau, vì để kết hôn mà anh đã phải trả giá nhiều như vậy, hiện tại cảm giác đó đã không còn nữa rồi, cho nên cảm thấy rất vô vị có phải không?"

"Anh không có!" Tiêu Chiến lập tức phản bác, bàn tay nắm lấy tay Vương Nhất Bác bất giác siết chặt.

Sau đó giống như ý thức được sự thất thố của mình, anh lại từ từ buông lỏng "Nhất Bác, thật sự không có, đừng nghĩ như vậy..."

Tiêu Chiến ôm lấy người trước mặt, cái cằm đặt trên hõm vai cậu, bàn tay cẩn thận vuốt vuốt tóc Vương Nhất Bác, một mực lặp lại "Không có..."

Sự trào phúng trong đáy mắt cậu càng thêm nồng đậm "Tiêu Chiến, điều đó là do chính miệng anh nói ra."

Cậu rõ ràng cảm giác được thân thể Tiêu Chiến thoáng cứng đờ, nhưng vẫn tiếp tục nhếch môi lên nói "Ngày đó có tiệc rượu cho nên em phải đón anh về nhà, lúc đang lau mặt bỗng dưng anh lại bắt lấy tay em rồi nói--Nhất Bác, em có biết không, chúng ta càng ngày càng vô vị, trò chuyện với nhau không quá hai câu đã chẳng biết phải nói gì."

"Lời cũng đã thốt ra khỏi miệng, anh nói muốn quên là quên sao?"

Vương Nhất Bác nói nói một hồi, đáy mắt lại bắt đầu nóng rát, nước mắt không biết từ khi nào đã thấm ướt vai Tiêu Chiến.

Trước mắt mông lung một mảnh, cậu nhìn mọi thứ đều lờ mờ, thanh âm xen lẫn chút nghẹn ngào hiếm thấy "Cứ coi như em thù dai đi, nhưng câu nói này thật sự là quên không được. Hai ta không thể tiếp tục nữa rồi, chia tay đi thôi."

Vương Nhất Bác luôn luôn không đáng yêu.

Trước đây dù gặp chuyện lớn đến cỡ nào cậu đều có thể nhịn, ngay cả ngày cưới cùng lắm cũng chỉ là đỏ vành mắt một chút, bây giờ không hiểu vì sao bản thân lại không thể khống chế tuyến lệ được nữa, từng giọt từng giọt cứ thi nhau rơi xuống.

Tiêu Chiến càng ôm càng chặt, cánh tay siết đến ngạt thở.

Vương Nhất Bác cảm giác được thân thể đối phương đang run rẩy dữ dội, bèn duỗi tay vỗ nhè nhẹ lên lưng anh.

"Không muốn...không muốn ly hôn." Cậu nghe Tiêu Chiến nói, thanh âm đứt quãng nghẹn ngào.

"Anh sai rồi, Nhất Bác, đừng ly hôn..."

Đã lâu lắm rồi hai người họ không nhau như vậy, thậm chí nắm tay cũng không.

Vết thương trên cổ tay không hiểu vì sao cứ đau hoài không hết, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy rất khó chịu, cậu hỏi "Hai hôm nay anh đi làm về sớm là vì em có phải không?"

Tiêu Chiến nắm lấy bả vai cậu, còn chưa kịp trả lời đã nghe Vương Nhất Bác nói tiếp "Nhưng mà, vì cái gì cho đến bây giờ mới biết phải đối xử tốt với em? Mấy năm nay anh đã đi đâu?"

Vương Nhất Bác thật sự có chút ấm ức, thế là cậu lặp lại "Vì cái gì chờ đến lúc sắp mất đi, anh rốt cục mới có thời gian dành cho em chứ?"

"Tiêu Chiến, ly hôn đi, có được hay không?"

Vương Nhất Bác nói "Coi như là, em xin anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro